Chương 13: Bế quan bí thuật
Loại trạng thái mơ màng này duy trì trọn một ngày.
Làm Harry trong buổi cấm túc nhiều lần thất thần, đen đủi bị đem thời gian cấm túc kéo dài gấp đôi, mà tay cậu lại càng thê thảm.
Cậu tránh khỏi phòng sinh hoạt chung cùng với ánh mắt thân thiết của Ron với Hermione mà trốn vào phòng ngủ.
Hiển nhiên hai người bạn của cậu đã phát hiện ra có gì đó không đúng nhưng Harry cảm thấy mình hiện tại không có khí lực đi giải thích.
Và hiển nhiên bọn họ cũng không tính toán buông tha cho cậu.
Ron đi theo Harry vào phòng ngủ, nhìn sắc mặt tái nhợt quá đáng của cậu với chóp mũi vẫn còn đang chảy mồ hôi, do dự một lát, hỏi, “Harry, con cóc hồng kia rốt cục đã làm gì bồ?”
Harry vốn không muốn trả lời nhưng ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình cẩn thận và ánh mắt quan tâm chân thành của Ron, tim cậu nháy mắt mềm nhũn, ngữ khí cũng nhu hòa hơn, “Không cần lo lắng, chỉ là một cuộc thi trừng phạt ác liệt thôi.”
“Harry, nếu như có chuyện thì bồ đừng gạt tụi mình …”
“Ừ …”
Harry gật đầu lấy lệ. Lần này, cậu không muốn Ron và Hermione biết chuyện mình bị Umbridge dùng ma thuật hắc ám trừng phạt, bởi nếu để Hermione biết, nhất định cô ấy sẽ đi nghĩ cách giải quyết, nếu giải quyết không được, nhất định sẽ đi nói cho hiệu trưởng Dumbledore. Harry cảm thấy chuyện này Hermione nhất định giải quyết không nổi nhưng cậu hiện tại đối với tình cảm của thầy Dumbledore còn mông lung hơn.
Cái này không phải nói cậu đã bị lời lẽ của Voldemort mê hoặc, truy lại từ đầu, vẫn là bởi từ kì nghỉ đến giờ giáo sư Dumbledore vẫn luôn lạnh lùng với cậu, làm trong lòng Cậu bé cứu thế tuổi trẻ khí thịnh có chút mất cân bằng mà thôi.
Thời gian nhoáng một cái đã tới sáng sớm hôm sau, Harry xoa ấn thái dương, cố tỉnh táo khỏi cơn ngái ngủ, hôm qua Voldemort không xuất hiện trong mộng nhưng Harry vẫn luôn cố thức, cho dù ở trong gian phòng kia vừa nhàm chán vừa mất tự nhiên nhưng cậu sợ bỏ lỡ lúc Voldemort đến.
Tuy Harry vẫn chưa ý thức được chuyện lần trước mình sai cái gì nhưng chung quy cậu cảm thấy mình hẳn nên nói lời xin lỗi vị kia.
Đáng tiếc, Voldemort có vẻ không muốn cho cậu cơ hội này.
Bữa sáng hôm nay cũng không yên bình, một con cú mèo mang tới cho Harry một tờ giấy vừa may mắn vừa đau khổ.
Từ lúc nhập học đến giờ Harry và giáo sư độc dược vẫn luôn không vừa mắt nhau, mà nội dung trên tờ giấy chính là thông báo ba ngày cấm túc còn lại của Harry với Umbridge sẽ chuyển sang hầm của Snape.
Không biết nên vui hay nên buồn nữa ~~~
Harry không khỏi cảm khái trong lòng, tuy cậu cảm thấy so với cấm túc cùng Umbridge thì Snape khả năng sẽ giao cho cậu xử lý nguyên liệu độc dược còn đáng yêu hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là Harry nghĩ việc ở cùng Snape là chuyện vui vẻ gì.
Ron và Hermione nhìn mặt Harry từ lúc đọc xong tờ giấy liền bày ra vẻ vừa khó hiểu vừa may mắn, cuối cùng lại biến thành một tiếng kêu rên, Ron lập tức tò mò đoạt lấy tờ giấy trong tay cậu, đọc xong, lập tức lộ ra biểu tình đồng cảm với Harry, sau đó đưa cho Hermione xem.
Tiểu thư vạn sự thông ngược lại không có biểu hiện khoa trương như hai người kia, cô nhướn nhướn mày, dùng một loại giọng điệu không thể thuyết phục hơn nói, “Harry, tớ cảm thấy giáo sư Snape nói cho cùng vẫn tốt hơn giáo sư Umbridge một chút.”
Ron nghe vậy vỗ vỗ vai Harry, lần thứ hai biểu đạt sự thông cảm.
“Cơ mà …” Tiểu thư vạn sự thông lập tức ý thức được một điều kì lạ, “Vì sao giáo sư Snape lại đi lấy lịch cấm túc của giáo sư Umbridge? Việc giáo sư Umbridge chịu đồng ý cũng là điều đáng giá nghiên cứu.”
Nghe vậy, Harry không nhịn được nhìn thoáng qua bàn giáo sư, Umbridge đang gắt gao theo dõi cậu, biểu tình như không cam lòng, mà Snape trước sau như một vẫn là ánh mắt trống rỗng, trừ bỏ khi bắt gặp ánh mắt Harry thì để lộ chán ghét như mọi khi, còn lại một chút cũng không lộ ra cái gì đáng nghiên cứu.
“Tớ cảm thấy đây có thể là kế hoạch của giáo sư Dumbledore, Harry,” Hermione tiếp tục nói ra cái nhìn của mình, “Nếu không giáo sư Umbridge sao có thể từ bỏ ý đồ.”
“Có trời biết! Bồ cái gì cũng suy đoán nhiều như vậy không sợ có ngày nổ đầu sao Hermione?” Ron cầm bánh mì cắn một miếng, lúng búng thể hiện mình không thể hiểu nổi tại sao Hermione gặp chuyện gì cũng phải tìm bằng được nguyên nhân, cũng thành công nhận lại ánh mắt xem thường của cô bạn thân cùng một tràng quở trách.
So với Ron, Harry ngược lại nghiêm túc nghe xong ý nghĩ của bạn bè. Cậu cũng hiểu được thầy Dumbledore xem chừng đã biết Umbridge dùng ma pháp hắc ám trừng phạt cậu cho nên mới bảo Snape đi làm. Là vì muốn bảo vệ cậu khỏi con cóc hồng kia?”
Trực giác nói cho Harry biết chuyện không đơn giản như vậy.
*****
Buổi tối, tạm biệt Ron cả ngày thương cảm cho mình cùng Hermione đang cau mày không biết suy nghĩ cái gì, Harry một mình đi xuống tầng hầm. Cậu biết điều đi sớm, đến muộn phỏng chừng sẽ bị Snape độc mồm độc miệng cho một trận, cho nên tính toán khớp thời gian rời đi. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, Harry không nghĩ tới mình bị Peeves chơi ác một vố, thời điểm cậu đến cửa hầm so với thời gian Snape quy định đã qua 5 phút đồng hồ.
Mình đêm nay còn có thể sống sót trở về không đây~~~?
Khoảng khắc cửa mở ra, nhìn vẻ mặt u ám của Snape, sư tử nhỏ mắt xanh có chút lo lắng cho an toàn tính mạng của mình. May mà một giây sau, một giọng nói quen thuộc đã cứu vớt cậu.
“Harry, trò đến muộn.”
Giáo sư Dumbledore hòa ái nói, đúng lúc ngăn Snape phun nọc độc. Harry nhân cơ hội nhận sai, cũng kể lại nguyên nhân, trong lòng cầu nguyện nhiêu đó đủ để Snape bỏ qua cho mình. Ngoài ý muốn, vẫn bị Snape tìm được kẽ hở. Lão nói:
“Đó lời bởi ngài Potter đây luôn vì mình là Cậu bé cứu thế mà đắc chí, thường xuyên làm ra một số chuyện không có đầu óc khiến cho cậu ta ngày càng nổi tiếng. Làm cho đến một linh hồn cũng không buông tha, muốn cùng Cậu bé cứu thế của chúng ta vui đùa một chút, kéo gần quan hệ, làm cho nó cũng có thể diễu võ dương oai, không phải sao?”
Harry: “… “
“Được rồi, được rồi, Severus …” Cuối cùng vẫn là thầy Dumbledore đứng ra giảng hòa, “Harry, Sirius nói với thầy, trò từng nói với anh ấy mình gần đây hay gặp vài giấc mộng dị thường.”
“Đúng vậy, thưa hiệu trưởng.”
Harry có chút khó hiểu sao thầy Dumbledore lại đột nhiên nhắc tới chuyện giấc mơ. Thật ra thì giai đoạn gần đây cậu không còn oán hận với Sirius chuyện này. Chỉ có thời điểm lúc giấc mộng mới bắt đầu, cậu trong lúc mờ mịt có viết vài bức thư cho Sirius hỏi xem chú ấy có biết nguyên nhân không.
Rồi sau đó, khi hành động của cậu và Voldemort trong mộng bắt đầu ăn ý, Harry cơ bản đã nghĩ thông suốt không còn đi nói với cha đỡ đầu của mình chuyện này nữa, dù sao chỉ cần chơi xong game là có thể giải quyết.
Cho nên hiện tại thầy Dumbledore đột nhiên nhắc tới làm cậu cảm thấy kì lạ.
“Vì vấn đề này, thầy tính toán để Severus dạy trò Bế quan Bí thuật.”
“Bế quan Bí thuật?”
“Đúng vậy, Harry, nó sẽ giúp trò không còn gặp những giấc mộng kì quái nữa.”
Harry cảm giác hiện tại suy nghĩ của thầy Dumbledore hình như không đi cùng đường với mình, chỉ là cậu cũng không biết rốt cuộc ông đang nghĩ cái gì, ngài hiệu trưởng vẫn luôn thần bí như vậy.
Harry nhíu nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Cậu hỏi: “Voldemort cũng biết Bế quan Bí thuật sao?”
Dumbledore đối với câu hỏi này tỏ vẻ kinh ngạc nhưng ông lập tức trả lời, “Đương nhiên Harry, Voldemort am hiểu cái này, không những thế hắn còn am hiểu Chiết tâm trí thuật, đó là một loại phương pháp có thể giúp con đọc suy nghĩ và kí ức của người khác, còn Bế quan Bí thuật là để ngăn cản nó.”
Dumbledore trả lời rất hoàn hảo nhưng Harry lại có chút thất vọng, cậu biết, chỉ sợ trò chơi tìm lời giải trong giấc mộng này, không phải nhờ một chút Bí thuật mà có thể dừng lại.
Chẳng qua cậu vẫn muốn học, dù sao đối với cậu cũng có chỗ tốt.
Chính là ———
Harry nhăn mũi, “Vì sao lại là Snape dạy con?”
“Là giáo sư Snape, Harry.” Thầy Dumbledore sửa lại, ông đưa mắt nhìn giáo sư độc dược từ lúc Harry tiến vào đến giờ luôn trong trạng thái khó chịu, yên lặng tỏa khí lạnh, mỉm cười nói, “Tuy biết giữa hai người có một chút hiểu lầm nhưng Severus quan tâm tới trò nhiều hơn trò nghĩ đấy.”
Harry nghe đến câu cuối, khóe miệng hơi run rẩy, còn Snape trực tiếp hừ lạnh.
“Phải biết, chuyện trò bị giáo sư Umbridge dùng ma thuật hắc ám trừng phạt cũng là do Severus phát hiện rồi báo cho thầy biết. Harry, con không nên ôm thành kiến với thầy ấy.”
“Dạ, cảm ơn thầy, giáo sư Snape.” Harry cục cằn nói.
Nói thật thì Harry ít nhiều không tin vào những gì thầy Dumbledore nói. Snape không trăm phương nghìn kế chỉnh chết cậu đã là tốt lắm rồi, lão ấy mà chịu đi bảo vệ cậu như vậy?
Cậu không biết, sở dĩ Snape phải làm như vậy hoàn toàn là bởi Chúa Tể Hắc Ám không hiểu sao lại nói bóng gió, muốn lão để ý tình huống của Cậu bé cứu thế nhiều hơn một chút. Gần đây tần suất gọi lão về ngày càng cao, số lần nhắc tới chuyện quan sát Cậu bé cứu thế ngày càng nhiều, làm Snape thậm chí còn cảm thấy Chúa Tể Hắc Ám sắp biến thành kẻ cuồng theo dõi.
Snape là người thông minh đến cỡ nào chứ, Voldemort đề cập đến lần thứ hai, lão đã chú ý tới Harry có vấn đề, cả nguyên nhân luôn. Tuy không biết Chúa Tể Hắc Ám nghĩ gì nhưng được Ngài ngầm đồng ý (thậm chí có chút trợ giúp), Snape liền lập tức nói chuyện này cho cụ Dumbledore, mà Dumbledore cũng lập tức kết hợp mấy thứ ngu ngốc đó, tìm tới cho lão một chuyện phiền toái không kém.
—— Chữa vết thương trên tay Potter, dạy nó Bế quan Bí thuật!
Dumbledore chết tiệt!
==================
------oOo------
Chương 14
Nguồn: EbookTruyen.VN
Làm Harry trong buổi cấm túc nhiều lần thất thần, đen đủi bị đem thời gian cấm túc kéo dài gấp đôi, mà tay cậu lại càng thê thảm.
Cậu tránh khỏi phòng sinh hoạt chung cùng với ánh mắt thân thiết của Ron với Hermione mà trốn vào phòng ngủ.
Hiển nhiên hai người bạn của cậu đã phát hiện ra có gì đó không đúng nhưng Harry cảm thấy mình hiện tại không có khí lực đi giải thích.
Và hiển nhiên bọn họ cũng không tính toán buông tha cho cậu.
Ron đi theo Harry vào phòng ngủ, nhìn sắc mặt tái nhợt quá đáng của cậu với chóp mũi vẫn còn đang chảy mồ hôi, do dự một lát, hỏi, “Harry, con cóc hồng kia rốt cục đã làm gì bồ?”
Harry vốn không muốn trả lời nhưng ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình cẩn thận và ánh mắt quan tâm chân thành của Ron, tim cậu nháy mắt mềm nhũn, ngữ khí cũng nhu hòa hơn, “Không cần lo lắng, chỉ là một cuộc thi trừng phạt ác liệt thôi.”
“Harry, nếu như có chuyện thì bồ đừng gạt tụi mình …”
“Ừ …”
Harry gật đầu lấy lệ. Lần này, cậu không muốn Ron và Hermione biết chuyện mình bị Umbridge dùng ma thuật hắc ám trừng phạt, bởi nếu để Hermione biết, nhất định cô ấy sẽ đi nghĩ cách giải quyết, nếu giải quyết không được, nhất định sẽ đi nói cho hiệu trưởng Dumbledore. Harry cảm thấy chuyện này Hermione nhất định giải quyết không nổi nhưng cậu hiện tại đối với tình cảm của thầy Dumbledore còn mông lung hơn.
Cái này không phải nói cậu đã bị lời lẽ của Voldemort mê hoặc, truy lại từ đầu, vẫn là bởi từ kì nghỉ đến giờ giáo sư Dumbledore vẫn luôn lạnh lùng với cậu, làm trong lòng Cậu bé cứu thế tuổi trẻ khí thịnh có chút mất cân bằng mà thôi.
Thời gian nhoáng một cái đã tới sáng sớm hôm sau, Harry xoa ấn thái dương, cố tỉnh táo khỏi cơn ngái ngủ, hôm qua Voldemort không xuất hiện trong mộng nhưng Harry vẫn luôn cố thức, cho dù ở trong gian phòng kia vừa nhàm chán vừa mất tự nhiên nhưng cậu sợ bỏ lỡ lúc Voldemort đến.
Tuy Harry vẫn chưa ý thức được chuyện lần trước mình sai cái gì nhưng chung quy cậu cảm thấy mình hẳn nên nói lời xin lỗi vị kia.
Đáng tiếc, Voldemort có vẻ không muốn cho cậu cơ hội này.
Bữa sáng hôm nay cũng không yên bình, một con cú mèo mang tới cho Harry một tờ giấy vừa may mắn vừa đau khổ.
Từ lúc nhập học đến giờ Harry và giáo sư độc dược vẫn luôn không vừa mắt nhau, mà nội dung trên tờ giấy chính là thông báo ba ngày cấm túc còn lại của Harry với Umbridge sẽ chuyển sang hầm của Snape.
Không biết nên vui hay nên buồn nữa ~~~
Harry không khỏi cảm khái trong lòng, tuy cậu cảm thấy so với cấm túc cùng Umbridge thì Snape khả năng sẽ giao cho cậu xử lý nguyên liệu độc dược còn đáng yêu hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là Harry nghĩ việc ở cùng Snape là chuyện vui vẻ gì.
Ron và Hermione nhìn mặt Harry từ lúc đọc xong tờ giấy liền bày ra vẻ vừa khó hiểu vừa may mắn, cuối cùng lại biến thành một tiếng kêu rên, Ron lập tức tò mò đoạt lấy tờ giấy trong tay cậu, đọc xong, lập tức lộ ra biểu tình đồng cảm với Harry, sau đó đưa cho Hermione xem.
Tiểu thư vạn sự thông ngược lại không có biểu hiện khoa trương như hai người kia, cô nhướn nhướn mày, dùng một loại giọng điệu không thể thuyết phục hơn nói, “Harry, tớ cảm thấy giáo sư Snape nói cho cùng vẫn tốt hơn giáo sư Umbridge một chút.”
Ron nghe vậy vỗ vỗ vai Harry, lần thứ hai biểu đạt sự thông cảm.
“Cơ mà …” Tiểu thư vạn sự thông lập tức ý thức được một điều kì lạ, “Vì sao giáo sư Snape lại đi lấy lịch cấm túc của giáo sư Umbridge? Việc giáo sư Umbridge chịu đồng ý cũng là điều đáng giá nghiên cứu.”
Nghe vậy, Harry không nhịn được nhìn thoáng qua bàn giáo sư, Umbridge đang gắt gao theo dõi cậu, biểu tình như không cam lòng, mà Snape trước sau như một vẫn là ánh mắt trống rỗng, trừ bỏ khi bắt gặp ánh mắt Harry thì để lộ chán ghét như mọi khi, còn lại một chút cũng không lộ ra cái gì đáng nghiên cứu.
“Tớ cảm thấy đây có thể là kế hoạch của giáo sư Dumbledore, Harry,” Hermione tiếp tục nói ra cái nhìn của mình, “Nếu không giáo sư Umbridge sao có thể từ bỏ ý đồ.”
“Có trời biết! Bồ cái gì cũng suy đoán nhiều như vậy không sợ có ngày nổ đầu sao Hermione?” Ron cầm bánh mì cắn một miếng, lúng búng thể hiện mình không thể hiểu nổi tại sao Hermione gặp chuyện gì cũng phải tìm bằng được nguyên nhân, cũng thành công nhận lại ánh mắt xem thường của cô bạn thân cùng một tràng quở trách.
So với Ron, Harry ngược lại nghiêm túc nghe xong ý nghĩ của bạn bè. Cậu cũng hiểu được thầy Dumbledore xem chừng đã biết Umbridge dùng ma pháp hắc ám trừng phạt cậu cho nên mới bảo Snape đi làm. Là vì muốn bảo vệ cậu khỏi con cóc hồng kia?”
Trực giác nói cho Harry biết chuyện không đơn giản như vậy.
*****
Buổi tối, tạm biệt Ron cả ngày thương cảm cho mình cùng Hermione đang cau mày không biết suy nghĩ cái gì, Harry một mình đi xuống tầng hầm. Cậu biết điều đi sớm, đến muộn phỏng chừng sẽ bị Snape độc mồm độc miệng cho một trận, cho nên tính toán khớp thời gian rời đi. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, Harry không nghĩ tới mình bị Peeves chơi ác một vố, thời điểm cậu đến cửa hầm so với thời gian Snape quy định đã qua 5 phút đồng hồ.
Mình đêm nay còn có thể sống sót trở về không đây~~~?
Khoảng khắc cửa mở ra, nhìn vẻ mặt u ám của Snape, sư tử nhỏ mắt xanh có chút lo lắng cho an toàn tính mạng của mình. May mà một giây sau, một giọng nói quen thuộc đã cứu vớt cậu.
“Harry, trò đến muộn.”
Giáo sư Dumbledore hòa ái nói, đúng lúc ngăn Snape phun nọc độc. Harry nhân cơ hội nhận sai, cũng kể lại nguyên nhân, trong lòng cầu nguyện nhiêu đó đủ để Snape bỏ qua cho mình. Ngoài ý muốn, vẫn bị Snape tìm được kẽ hở. Lão nói:
“Đó lời bởi ngài Potter đây luôn vì mình là Cậu bé cứu thế mà đắc chí, thường xuyên làm ra một số chuyện không có đầu óc khiến cho cậu ta ngày càng nổi tiếng. Làm cho đến một linh hồn cũng không buông tha, muốn cùng Cậu bé cứu thế của chúng ta vui đùa một chút, kéo gần quan hệ, làm cho nó cũng có thể diễu võ dương oai, không phải sao?”
Harry: “… “
“Được rồi, được rồi, Severus …” Cuối cùng vẫn là thầy Dumbledore đứng ra giảng hòa, “Harry, Sirius nói với thầy, trò từng nói với anh ấy mình gần đây hay gặp vài giấc mộng dị thường.”
“Đúng vậy, thưa hiệu trưởng.”
Harry có chút khó hiểu sao thầy Dumbledore lại đột nhiên nhắc tới chuyện giấc mơ. Thật ra thì giai đoạn gần đây cậu không còn oán hận với Sirius chuyện này. Chỉ có thời điểm lúc giấc mộng mới bắt đầu, cậu trong lúc mờ mịt có viết vài bức thư cho Sirius hỏi xem chú ấy có biết nguyên nhân không.
Rồi sau đó, khi hành động của cậu và Voldemort trong mộng bắt đầu ăn ý, Harry cơ bản đã nghĩ thông suốt không còn đi nói với cha đỡ đầu của mình chuyện này nữa, dù sao chỉ cần chơi xong game là có thể giải quyết.
Cho nên hiện tại thầy Dumbledore đột nhiên nhắc tới làm cậu cảm thấy kì lạ.
“Vì vấn đề này, thầy tính toán để Severus dạy trò Bế quan Bí thuật.”
“Bế quan Bí thuật?”
“Đúng vậy, Harry, nó sẽ giúp trò không còn gặp những giấc mộng kì quái nữa.”
Harry cảm giác hiện tại suy nghĩ của thầy Dumbledore hình như không đi cùng đường với mình, chỉ là cậu cũng không biết rốt cuộc ông đang nghĩ cái gì, ngài hiệu trưởng vẫn luôn thần bí như vậy.
Harry nhíu nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Cậu hỏi: “Voldemort cũng biết Bế quan Bí thuật sao?”
Dumbledore đối với câu hỏi này tỏ vẻ kinh ngạc nhưng ông lập tức trả lời, “Đương nhiên Harry, Voldemort am hiểu cái này, không những thế hắn còn am hiểu Chiết tâm trí thuật, đó là một loại phương pháp có thể giúp con đọc suy nghĩ và kí ức của người khác, còn Bế quan Bí thuật là để ngăn cản nó.”
Dumbledore trả lời rất hoàn hảo nhưng Harry lại có chút thất vọng, cậu biết, chỉ sợ trò chơi tìm lời giải trong giấc mộng này, không phải nhờ một chút Bí thuật mà có thể dừng lại.
Chẳng qua cậu vẫn muốn học, dù sao đối với cậu cũng có chỗ tốt.
Chính là ———
Harry nhăn mũi, “Vì sao lại là Snape dạy con?”
“Là giáo sư Snape, Harry.” Thầy Dumbledore sửa lại, ông đưa mắt nhìn giáo sư độc dược từ lúc Harry tiến vào đến giờ luôn trong trạng thái khó chịu, yên lặng tỏa khí lạnh, mỉm cười nói, “Tuy biết giữa hai người có một chút hiểu lầm nhưng Severus quan tâm tới trò nhiều hơn trò nghĩ đấy.”
Harry nghe đến câu cuối, khóe miệng hơi run rẩy, còn Snape trực tiếp hừ lạnh.
“Phải biết, chuyện trò bị giáo sư Umbridge dùng ma thuật hắc ám trừng phạt cũng là do Severus phát hiện rồi báo cho thầy biết. Harry, con không nên ôm thành kiến với thầy ấy.”
“Dạ, cảm ơn thầy, giáo sư Snape.” Harry cục cằn nói.
Nói thật thì Harry ít nhiều không tin vào những gì thầy Dumbledore nói. Snape không trăm phương nghìn kế chỉnh chết cậu đã là tốt lắm rồi, lão ấy mà chịu đi bảo vệ cậu như vậy?
Cậu không biết, sở dĩ Snape phải làm như vậy hoàn toàn là bởi Chúa Tể Hắc Ám không hiểu sao lại nói bóng gió, muốn lão để ý tình huống của Cậu bé cứu thế nhiều hơn một chút. Gần đây tần suất gọi lão về ngày càng cao, số lần nhắc tới chuyện quan sát Cậu bé cứu thế ngày càng nhiều, làm Snape thậm chí còn cảm thấy Chúa Tể Hắc Ám sắp biến thành kẻ cuồng theo dõi.
Snape là người thông minh đến cỡ nào chứ, Voldemort đề cập đến lần thứ hai, lão đã chú ý tới Harry có vấn đề, cả nguyên nhân luôn. Tuy không biết Chúa Tể Hắc Ám nghĩ gì nhưng được Ngài ngầm đồng ý (thậm chí có chút trợ giúp), Snape liền lập tức nói chuyện này cho cụ Dumbledore, mà Dumbledore cũng lập tức kết hợp mấy thứ ngu ngốc đó, tìm tới cho lão một chuyện phiền toái không kém.
—— Chữa vết thương trên tay Potter, dạy nó Bế quan Bí thuật!
Dumbledore chết tiệt!
==================
------oOo------
Chương 14
Nguồn: EbookTruyen.VN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất