Giải Mê Du Hí

Chương 57: Bạch kì mã chết

Trước Sau
 

Sau một câu ngoài dự kiến của cả hai người, Voldemort nhẹ híp mắt đánh giá Snape một phen, lại đột nhiên mở miệng nói: “Severus, ta hiện tại yêu cầu ngươi làm một chuyện.”

 

“Vâng, Lord.”

 

Snape mặt không đổi sắc nói.

 

“Ta còn cần ở lại Hogwarts vài ngày, cho nên ngươi phải thay ta giữ bí mật thân phận, còn phải trợ giúp ta trong tình huống cần thiết.”

Snape lên tiếng, “Vậy chỗ Dumbledore ….”

 

“Lão?” Chúa Tể Hắc Ám cười nhạo một tiếng, “Lão hiện tại hẳn đang bận sứt đầu mẻ trán rồi.”

 

Lời này vừa nói ra, trong lòng Harry lập tức căng thẳng.

 

Trước giáo sư Dumbledore biến thành như vậy quả nhiên là bởi vì Voldemort giở trò quỷ sao?

 

Cậu không thể tưởng tượng nổi Voldemort làm thế nào có thể làm được việc đó nhưng hắn nói chắc chắn như vậy, nhất định là đã tính toán vẹn toàn.

 

Cậu nhìn thoáng qua Snape đang quỳ dưới đất, lại nhìn thoáng qua Voldemort, mấp máy môi.

 

So với Harry hoàn toàn không biết gì cả, Snape biết cái gì đang làm vướng chân Dumbledore, nhưng lão tin tưởng, ông già kia sẽ không bởi vậy mà làm ảnh hưởng đến việc trọng yếu ở đây.

 

Đánh bại bạch phù thủy của Chúa Tể Hắc Ám đời thứ nhất cũng không phải việc đơn giản như thế.

 

Snape tin tưởng Dumbledore, giống như lão biết cho dù Chúa Tể Hắc Ám có cường đại trở lại thì trong đáy lòng hắn vẫn có một phần kiêng kị Dumbledore.

 

Nếu không, hắn cũng không cần cố ý tìm người lừa Dumbledore rời đi làm gì.

 

Nghĩ đến đây, Snape tỉnh táo lại. Lão biết, việc cần làm nhất bây giờ là cứu Harry Potter khỏi tay Chúa Tể Hắc Ám.

 

Snape lại giống như thường ngày ca ngợi Chúa Tể Hắc Ám vĩ đại vài câu, cũng không hỏi Chúa Tể Hắc Ám tiếp theo định xử trí Cậu bé cứu thế như thế nào.

 

Việc này không đến lượt lão được phép hỏi

 

… Cho dù, lão cực kì muốn biết.

 

Snape kì thực không rõ vì sao lúc mới tới lại thấy Chúa Tể Hắc Ám đang hút máu Cứu thế chủ. Lão có thể chắc chắn Chúa Tể Hắc Ám không phải ma cà rồng, vậy hành vi đó…chẳng lẽ lại là cách thức từ bộ sách nào đó, có thể giúp Chúa Tể Hắc Ám tăng cường sức mạnh hay kéo dài sinh mệnh hay sao?

 

Nhưng Voldemort lần này lại tốt bụng đến bất ngờ.

 

Hắn giống như nhìn thấu trong lòng Snape đang muốn hỏi cái gì mà nói: “Harry Potter tạm thời còn có tác dụng, ngươi về trường trước đi, ta sẽ dẫn nó về sau.”

 

“Vâng”

 

Snape đáp một tiếng, liền rời đi.

 

Tuy Chúa Tể Hắc Ám là chuyên gia lật lọng nhưng giờ phút này Snape chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn nói thật, bởi vì giờ lão ở lại đây cũng không có tác dụng gì, chi bằng sớm trở lại trường chuẩn bị một ít bố trí để tính toán về sau.

 

Sau khi Snape biến mất khỏi tầm mắt, Voldemort lần thứ hai hóa giải bùa Langlock cho Harry, bị Snape quấy nhiễu, hắn đã thanh tỉnh lại nhiều.

 

Tuy không biết thứ gì lại có thể ảnh hưởng lên mình nghiêm trọng đến như vậy nhưng Voldemort chắc chắn tám phần là có liên quan tới loại hoa vẻ ngoài thanh thuần vô hại “Ly hồn” kia.

 

Hắn mang Harry rời đi.

 

Chẳng qua, Voldemort không tính cứ như vậy trở về.

 

Snape đã biết thân phận thật của hắn, cho dù lão có không phải là người của phe Dumbledore đi chăng nữa nhưng vì cứu con trai của người phụ nữ mình yêu, việc lão lộ ra một ít thông tin cho Dumbledore cũng không phải là không có khả năng. Về phần Dumbledore, tuy rằng đã bị một người bạn già bám lấy nhưng Voldemort không dám khẳng định kẻ đó có thể hoàn toàn kìm chân lão ong mật lại.

 

Không sai, hắn đã thuyết phục Gellert Grindelwald. Không ai biết làm cách nào Voldemort có thể làm được chuyện đó, chỉ biết vài ngày sau, vị Chúa Tể Hắc Ám đời thứ nhất đã ngây người ở Nurmengard mười mấy năm lại đột nhiên xuất hiện trước mặt người khác.

 

Thực ra, nói thuyết phục cũng không quá chuẩn xác.

 

Voldemort chỉ cần một người đi khuấy đục đầm nước, mà Gellert thì cũng là vì lợi ích của mình. Gellert sẽ không giúp Dumbledore, Voldemort có thể cam đoan điểm này, về phần lão già ấy cuối cùng liệu có bị cái gọi là “Yêu” của Dumbledore cảm hóa hay không, hay lại tiếp tục lần thứ hai buông bỏ để đuổi theo ích lợi, Voldemort cũng không quan tâm, chỉ bám trụ một thời gian ngắn cho hắn là đủ rồi.

 

Cho nên, việc hiện tại cần làm là tìm được manh mối mà Ivy đề cập đến trong Rừng Cấm.

 

Sau đó đạt được sức mạnh càng cường đại.

 

Mà cái này, từ ý tứ của Ivy, phải có Harry tham gia cùng.

 

Linh hồn hoàn chỉnh, yêu hận tình thù, nước mắt của Alisa, mèo báo ân cùng với trái tim thuần khiết.

 

Ivy nói, hai trong số những thứ đó có thể kiếm được trong Rừng Cấm.

 

Hiện tại xem ra một thứ chính là Ly hồn cho hắn lấy lại linh hồn hoàn chỉnh, cái còn lại, có vẻ là thuộc về một thứ có linh hồn thuần khiết.

 

Trong Rừng Cấm, thứ được coi là thuần khiết nhất, nhất định chỉ có thể là Bạch kì mã.

 

Hồi Harry học năm nhất, Voldemort chính vì hấp thụ máu Bạch kì mã để kéo dài sinh mệnh mà biến thành linh hồn bị nguyền rủa. Tuy nhiên lúc ấy hắn kí sinh trên người Quirrel, khiến đại bộ phận nguyền rủa đều ám lên người gã, Voldemort ngược lại bị ảnh hưởng không nhiều. Nhưng bởi vì thế mà hiện giờ Voldemort còn không thể tới gần Bạch kì mã chứ đừng nói gì là giết nó để lấy trái tim.

 

Voldemort nhìn thoáng qua Harry bên cạnh dù đã được giải bùa Langlock nhưng vẫn không nói một lời, hiểu được vì sao Ivy nói phải có Harry tham dự.

 

Bạch kì mã tuy rất mẫn cảm, nóng nảy nhưng lại rất dễ bị một linh hồn thuần khiết khác mê hoặc mà thả lỏng cảnh giác.

 

*****

 

Harry sau khi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên một khoảng đất trống trong rừng. Cậu xoa xoa trán, không rõ vì sao mình lại một mình ở đây.

 

Voldemort đâu?

 

Harry nhìn quanh, một bóng người cũng không thấy.

 

Sức lực cậu vẫn chưa khôi phục, xem ra vẫn còn cách chuyện vừa xảy ra không lâu. May mắn, nghỉ ngơi một lát cũng đủ để tay cậu có lại chút sức. Harry sờ soạng trên người, phát hiện Voldemort cũng không để lại cho mình cái gì để phòng thân, tỷ như một cây đũa phép chẳng hạn.

 

Voldemort tính giết mình trong Rừng Cấm, sau đó ngụy trang thành bị sinh vật nguy hiểm giết chết sao?

 

Harry nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không có khả năng.

 

Voldemort vẫn luôn muốn tự tay giết cậu, Chúa Tể Hắc Ám cũng không sợ tay mình ô uế thêm, không cần phải dùng đến cách thức mượn dao giết người lại khiến cậu có khả năng đào thoát này.

 

Vậy Voldemort muốn làm cái gì?

 

Không nghĩ ra, Harry từ bỏ.

 

Cậu cũng không vội đứng lên, chỉ ngồi một chỗ, để thể lực bản thân khôi phục nhanh hơn.

 

Harry cảm thấy có chút đói bụng, bữa sáng ăn ở phòng Voldemort cũng sớm bị giằng co tiêu hao hết sạch. Chẳng qua, đồ trong Rừng Cấm cậu cũng không dám tùy tiện ăn, nhỡ ăn phải thứ gì kì quái thì cầm chắc thăng thiên đi gặp Merlin luôn.

 

Harry ngồi một chỗ trong chốc lát. Sau đó, bụi cỏ trước mặt cậu rung động, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu trắng. Bộ lông thuần trắng, tứ chi khỏe mạnh duyên dáng, đôi mắt ôn hòa, cùng với cái sừng dài trên đầu…

 

Là Bạch kì mã!

 

Harry kinh ngạc.

 

Đây không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy Bạch kì mã. Hồi năm nhất cậu đã từng gặp qua sinh vật này, chẳng qua, con Bạch kì mã lúc ấy đã bị Voldemort kí sinh trên người Quirrel giết chết để hút máu.

 

Còn hiện tại, con Bạch kì mã lúc này nhìn qua có vẻ hơi nhỏ tuổi nhưng không còn là con non, bởi vì bộ lông của nó không còn sắc vàng. Nó đứng cách Harry không xa, đôi mắt màu đen ôn nhuận lẳng lặng nhìn cậu. Harry cũng nhìn nó, trong cặp mắt xanh không có sát ý, không có sợ hãi, cũng không có vọng tưởng tham lam muốn chặt sừng nó, lấy máu nó hay lấy bộ lông của nó.

 

Đôi mắt xanh biếc nhìn nó có nghi hoặc, cũng rất hiền hòa.



 

Bạch kì mã ngưng lại trong chốc lát, nâng móng trước, bước lên một bước thăm dò.

 

Harry nhìn ra nó tựa hồ có ý muốn tiếp cận mình, liền cong mắt vẫy vẫy tay. Bạch kì mã cảm giác không có uy hiếp, kết thúc thăm dò, chầm chậm đi về phía cậu.

 

Tới bên người Harry, nó đem chùm trái cây nhỏ ngậm trong miệng thả vào tay cậu, trái cây đỏ mọng tỏa mùi thơm mê người, lại liếm liếm tay Harry, đầu lưỡi mềm mềm ươn ướt rất dịu dàng.

 

“Cho ta ăn?”

 

Bạch kì mã lại liếm liếm tay Harry, ôn hòa nhìn cậu.

 

Harry bứt một quả bỏ vào miệng, nước trái cây chua chua ngòn ngọt lập tức tràn đầy khoang miệng, cậu nuốt xuống, sau đó nhìn Bạch kì mã cười cười.

 

Bạch kì mã phát ra một tiếng hí nhỏ, vươn đầu lưỡi liếm hết nước quả màu đỏ còn dính trên tay cậu.

 

Con Bạch kì mã này thoạt nhìn hình như rất thích mình.

 

Harry thở phào một hơi, xoa xoa đầu Bạch kì mã, bộ lông xinh đẹp mềm mại, thân thể ấm áp cùng với khí tức thuần khiết làm người tới gần nó liền có cảm giác bản thân được thanh tẩy.

 

Chính là nghi hoặc trong lòng cậu càng lúc càng lớn.

 

Bạch kì mã không phải sinh vật thích gần người, số lượng cũng không lớn đến mức chỉ cần tùy tiện nằm một chỗ trong Rừng Cấm cũng có thể gặp một con đâu.

 

Đủ loại trùng hợp tụ cùng một chỗ liền nhất thời tràn ngập mùi âm mưu.

 

Nhìn Harry cau mày sững sờ, Bạch kì mã do dự một chút, liếm liếm trán cậu giống như trấn an. Cảm nhận được nó muốn truyền đạt sự quan tâm, Harry liền nhìn nó ôn hòa cười.

 

Hết thảy cho đến giờ nhìn qua đều thực yên bình.

 

Đúng lúc này, một tia sáng xanh từ rừng cây sau lưng họ bắn tới, tiến thẳng vào thân thể Bạch kì mã.

 

Bạch kì mã kêu lên một tiếng, thân thể thống khổ bất kham co giật, không ngừng giãy dụa, móng trước thậm chí còn đạp Harry đang sửng sốt chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra sang một bên.

 

“Mi làm sao vậy?!?”

 

Harry lập tức bò dậy, muốn tới gần Bạch kì mã đang trong trạng thái nổi giận, nhưng còn chưa tới gần sinh vật đang dần trở nên nguy hiểm kia, một đôi tay liền từ phía sau xuất hiện đè cậu xuống.

 

Nam nhân sau lưng dùng thanh âm quen thuộc nói với Harry: “Đừng đi qua.”

 

=================================

 

Tác giả tám nhảm:

 

Vậy là V đại cuối cùng cũng một lần nữa tìm đường chết?

 

Ờ, đúng là không có gì bất ngờ cả!

 

Khụ khụ, tác giả xin một lần nữa nhắc lại = = Đây là một câu chuyện thoải mái, vui vẻ, HE…

 

------oOo------

 

Chương 58

Nguồn: EbookTruyen.VN

 

Chương 58.: Không phải ta giết

 

“Lại là ngươi làm có phải không?!!”

 

Trong nháy mắt nghe thấy là giọng của Voldemort, Harry quay ngoắt lại, trừng mắt tức giận nhìn hắn một cái rồi liền không để ý tới nữa, muốn chạy tới trấn an Bạch kì mã.

 

Harry chỉ hận trong tay mình không có đũa phép, không thể lập tức thi triển Bùa chữa lành.

 

Cho dù Bùa chữa lành không có tác dụng trong trường hợp này, đây chính là Lời nguyền chết chóc.

Nhìn Bạch kì mã đang giãy dụa kêu thảm, ánh mắt ôn nhuận biến thành hung bạo lại đong đầy nước mắt, Harry chỉ cảm thấy tim mình như bị ai ngắt nhéo.

 

Mới mấy phút trước, Bạch kì mã xinh đẹp này còn cho cậu trái cây, vị chua chua ngọt ngọt vẫn còn đang lưu lại trong miệng cậu. Vậy mà bộ lông mềm mại cậu vừa vuốt ve giờ phút này lại bị giãy dụa đến rối tung.

 

Harry thử tiếp cận Bạch kì mã nhưng lại lần thứ hai bị con vật đã đau đớn tới không thể nhận ra ai với ai đá bay ra ngoài.

 

Đau quá!

 

Harry ôm chỗ bị đá trúng, thân thể cậu vốn chưa hồi phục sức lực, bị đá một phát này liền không đứng dậy nổi. Cậu chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn thân thể Bạch kì mã không ngừng run rẩy, sau đó hướng một bóng người phóng đi.

 

Chẳng qua người kia …

 

Hình như không phải là Voldemort?

 

Harry có chút hoài nghi xoa xoa mắt.

 

Lúc này, có người đi tới bên cạnh cậu, thi triển một Bùa chữa lành lên vết thương của cậu, “Không phải ta giết.”

 

“Không phải ngươi?” Trong lời nói của Harry tràn đầy nghi ngờ, cậu quay đầu nhìn thoáng qua Voldemort, “Ta còn chưa có quên bộ dạng của ngươi khi hút máu Bạch kì mã lúc còn kí sinh trên người Quirrel mấy năm trước đâu.”

 

“Nhưng lần này không phải là ta.” Voldemort lặp lại.

 

Harry bĩu môi, cậu cuối cùng vẫn tin lời Voldemort, bởi vì sự hận thù của Bạch kì mã quả thực không hướng tới hắn.

 

Cậu quay ra, nhìn kĩ bóng người đã bị Bạch kì mã chạy tới dùng sừng húc cho thương tích đầy mình. Khoảng cách có chút xa, Harry nheo mắt lại, muốn thấy rõ ràng rốt cuộc là ai, tiếp đó, ánh mắt cậu đột nhiên trừng lớn, đồng tử co rụt lại ————

 

Thân ảnh thấp bé, đầu hói, tóc hoa râm, chính là kẻ trước kia đã bán đứng cha mẹ cậu, còn hãm hại chú Sirius – Peter Pettigrew!!!

 

“Lão với ngươi thì có khác gì nhau? Ngươi cho rằng ta không biết lão là Tử Thần Thực Tử sao!?!”

 

Trong nháy mắt nhận ra kẻ kia là ai, Harry cảm thấy như thể chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục vậy. Cái gì mà “không phải ta giết”? Mượn đao giết người thì có gì khác sao???

 

“Ngươi giết hay lão giết thì có gì khác nhau sao?!” Harry đem lời trong lòng hét vào mặt Voldemort.

 

“Có khác nhau,” Sắc mặt Voldemort vẫn bình tĩnh như trước, bởi vì kẻ sẽ bị lời nguyền máu Bạch kì mã ếm lên không phải là hắn, chẳng qua, loại lời nói tìm đường chết này nhất định không thể nói ra.

“Ta không biết sao gã lại xuất hiện ở đây, cũng không biết gã vì sao lại muốn giết Bạch kì mã.”

 

“Ngươi cho là ta sẽ tin ngươi?”

 

Harry cười lạnh nói.

 

Đây là lần đầu tiên Voldemort thấy trên mặt Harry xuất hiện kiểu cười mỉa mai này, chẳng hiểu sao tim hắn lại hẫng một cái. Chúa Tể Hắc Ám cảm thấy kiểu cười của nhân vật phản diện này một chút cũng không thích hợp với Cậu bé cứu thế, vẫn là nụ cười chữa lành nhân tâm khi nhìn Bạch kì mã vừa rồi thích hợp với cậu hơn.

 

Đây không phải lần đầu tiên Voldemort có loại cảm khái này nhưng lại là lần cảm giác mãnh liệt nhất.

 

Hắn đột nhiên hy vọng, hy vọng Harry có thể tín nhiệm hắn nhiều hơn một chút.

 

Giống như khi còn ở trong mộng vậy, Harry lúc khẩn trương sẽ vô thức túm ống tay áo hắn.

 

Nhưng… dù có như thế, vở diễn trước mắt vẫn phải diễn cho xong.

 

Hơn nữa còn phải diễn đến mức hoàn toàn giá họa cho Pettigrew mới được. Voldemort đột nhiên có suy nghĩ như vậy, bởi vì hắn cứ cảm thấy nếu lần này để Harry phát hiện tất cả chỉ là mưu kế của hắn, khả năng thực sự sẽ phát sinh chuyện không thể vãn hồi.

 

Trong lòng suy tính một vòng, sắc mặt Voldemort càng thêm bình tĩnh.

 

Dưới cái nhìn chăm chú của Harry, hắn lập tức phóng vài Bùa chữa lành lên Bạch kì mã, tuy hắn biết thừa là chẳng có tác dụng gì nhưng đây là vấn đề về thái độ.



 

Voldemort lại ném vài bùa chú ngăn trở tới Pettigrew giờ phút này đang vừa chật vật né tránh tấn công của Bạch kì mã, vừa run run rẩy rẩy tiếp tục dùng ma chú thương tổn nó. Trên người Bạch kì mã đã bị Pettigrew làm cho tràn ngập vết thương, dù Bùa chữa lành giúp những vết thương đó khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được nhưng vết thương mới vẫn không ngừng thay thế rồi tăng lên.

 

Tất cả đều có thể nhìn ra ánh mắt Bạch kì mã ngày càng ảm đạm, lộ ra tử khí.

 

Còn Pettigrew cũng không khá hơn là bao, gần như đã hấp hối.

 

Harry nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra, “Ngươi có thể giúp ta một chuyện không?”

 

“Đương nhiên có thể, ta đã nói rồi, ta hiện tại là Giáo sư của ngươi, chỉ cần ngươi có khó khăn, ta sẽ tận hết khả năng giúp đỡ.” Voldemort nói.

 

“Cứu Pettigrew.”

 

“Cứu gã? Gã chính là kẻ đã bán đứng cha mẹ ngươi.” Voldemort biết rõ Harry hận Pettigrew đến mức nào.

 

“Đúng vậy.”

 

“Vậy mà ngươi còn muốn ta cứu gã?”

 

“Gã sẽ phải ôm áy náy đối với cha mẹ ta mà chết chứ không phải chết ở chỗ này. Huống hồ giết Bạch kì mã sẽ bị nguyền rủa, gã cho dù có sống sót ra khỏi đây cũng không thể tiếp tục sống tốt được.” Harry không còn muốn quan tâm xem Pettigrew có phải đã tiếp nhận chỉ thị của Voldemort hay không, cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi, chẳng qua nghĩ đến Pettigrew đã bán đứng cha mẹ mình nhưng tốt xấu gì họ cũng từng là bạn…

 

Nếu cha James với mẹ Lily mà gặp tình huống này, đại khái họ cũng sẽ làm như vậy đi…

 

Harry đến cuối cùng vẫn mềm lòng.

 

Chờ đến khi Voldemort động thủ cứu Pettigrew thì cũng là lúc cuộc chiến đã đến hồi kết thúc. Bạch kì mã đã không còn sức lực tấn công Peter mà Peter cũng đã xụi lơ trên mặt đất, cơ hồ không động đậy nổi.

 

Harry đứng dậy, đến bên cạnh Bạch kì mã, liếc cũng không liếc Peter một cái.

 

Bạch kì mã đã đứng không vững, thân thể không ngừng run rẩy, lại vẫn không chịu khuỵu gối quỳ xuống đất. Dù chỉ một giây trước khi chết, nó vẫn muốn duy trì khí tiết thần bí và cao ngạo của chủng tộc mình.

 

Harry vuốt vuốt bộ lông của nó, tận lực giúp bộ lông rối bời gọn gàng lại. Độ ấm dưới bàn tay so với lúc Bạch kì mã cho cậu trái cây đã thấp hơn rất nhiều. Harry ôm lấy đầu nó, hôn lên đuôi mắt nó.

Khí tức cuồng loạn của Bạch kì mã chậm rãi bình tĩnh trở lại.

 

Ánh mắt tràn ngập huyết quang lại dần dần khôi phục ôn nhu, nó dụi dụi đầu vào lòng Harry, nhỏ giọng nức nở.

 

Harry lẳng lặng ôm nó, muốn cùng nó vượt qua chút thời gian an tĩnh cuối cùng.

 

Chính là, có kẻ cố tình không muốn cho cậu toại nguyện.

 

Tìm được đường sống trong chỗ chết, vừa nhìn thấy Chúa Tể Hắc Ám đi tới sau Cứu thế chủ, Pettigrew liền lao tới hôn vạt áo choàng của Voldemort, lẩm bẩm liên tục, “Cám ơn chủ nhân đã cứu ta, cám ơn chủ nhân…”

 

Cả người gã đều là máu với bụi đất, làm Voldemort nhíu mày ghét bỏ đá văng gã sang một bên. Hắn hiện tại tuyệt không muốn có chút quan hệ nào với con chuột này.

 

Vậy mà Pettigrew vẫn tiếp tục lảm nhảm, “Chủ nhân…”

 

“Câm miệng!!!”

 

Ôm Bạch kì mã ngồi bên kia, Harry đột nhiên hung tợn trừng mắt nhìn hai người, hai từ vừa rồi gần như là nghiến răng phun ra.

 

Voldemort theo bản năng ngậm chặt miệng, còn thuận tay dùng chú ngữ không tiếng động cho Pettigrew một bùa Langlock. Tiếp đó còn mỉm cười giảng hòa nhìn Harry.

 

Pettigrew: “…”

 

Đây là tình huống gì???

 

Peter Pettigrew cảm thấy nhân sinh quan của mình có gì đó không đúng.

 

Hiển nhiên, không có ai trong hai người ở đây có thể đến giải thích cho gã biết cái tình huống “Giữa Cậu bé cứu thế và Chúa Tể Hắc Ám có chuyện không thể nói” này. Harry tiếp tục ôm Bạch kì mã, dùng hơi ấm của mình cho nó chút ấm áp cuối cùng, còn Voldemort…

 

Hắn đang tự hỏi chuyện này phải giải quyết thế nào.

 

Sở dĩ Voldemort gọi Pettigrew tới đây là để lời nguyền máu của Bạch kì mã không rơi lên người hắn, đồng thời cảm thấy mối thù giữa Pettigrew và Harry có thể kéo dời lực chú ý của cậu, đến lúc đó hắn chỉ cần nói ra lời thoái thác đã chuẩn bị tốt từ trước, đại khái có thể thành công lừa gạt cậu.

 

Hắn thậm chí đã chuẩn bị một lời nói dối hoàn mỹ, từ lý do vì sao hắn bỏ lại Harry một mình trong Rừng Cấm, vì sao Bạch kì mã đột nhiên xuất hiện, lại vì sao Peter vừa lúc có mặt, rồi vì sao gã lại giết Bạch kì mã, mỗi một việc hắn đều tự hỏi những câu Harry có thể hỏi đến, rồi nghĩ xem phải ứng đối như thế nào.

 

Có thể nói, ngoại trừ việc suy xét lý do tại sao mình phải nghĩ tất cả biện pháp không cho Harry biết kẻ muốn giết Bạch kì mã là mình ra thì Voldemort đã suy xét tới mọi thứ.

 

Chính là không nghĩ tới… Harry căn bản không tính muốn nghe lời giải thích của hắn.

 

Voldemort cảm giác đầu có chút đau.

 

Hắn nhớ tới ánh mắt dịu dàng của Harry khi nhìn Bạch kì mã, khi nhìn tới hắn lại lập tức biến thành sắc như dao, bắt đầu hoài nghi có phải suy tính của mình đã đi sai hướng rồi không?

 

Mỗi lần hắn đùa giỡn cậu, trong ánh mắt bối rối của Harry đều để lộ ra cậu thích hắn, chính là Voldemort phát hiện, ánh mắt ôn nhu tràn ngập ý cười của Harry, hình như đang có lực hấp dẫn lớn hơn đối với mình.

 

Nghĩ như vậy, đến ánh mắt của Bạch kì mã sắp chết lướt qua cũng làm Voldemort cảm thấy có một tia mỉa mai trong đó.

 

Không có tiếng ồn làm người ta phiền táo, Harry gần như chìm trong bầu không khí im lặng này.

 

Mà lúc này, cậu phát hiện Bạch kì mã trong lòng đột nhiên giật giật, muốn tránh khỏi tay cậu.

 

Làm sao vậy?

 

Harry buông lỏng tay, nghi hoặc nhìn nó.

 

Bạch kì mã cúi đầu liếm liếm tay Harry, ý bảo cậu ngửa tay ra trước mặt nó.

 

Harry làm theo.

 

Tiếp đó, cậu nhìn thấy từ khóe mắt Bạch kì mã chảy ra một giọt nước. Đó là nước mắt Bạch kì mã. Chưa từng có ai gặp được nước mắt Bạch kì mã, cũng chưa từng có một quyển sách nào ghi nhận lại nước mắt Bạch kì mã là như thế nào.

 

Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống lòng bàn tay Harry, gần như ngay lập tức biến thành một viên trong suốt như thủy tinh. Từng viên, từng viên tinh thể rắn rơi xuống ngày càng nhiều, cuối cùng chồng lên nhau, hợp thành một khối tinh thạch sáng lấp lánh.

 

Voldemort tất nhiên cũng thấy một màn này.

 

Và hắn nhận ra mình đã nghĩ sai thật…

“Trái tim thuần khiết” mà Ivy ám chỉ không phải là trái tim thật, mà là nước mắt Bạch kì mã.

 

=====================

 

Tác giả tám nhảm:

 

V đại: *nhìn chăm chú* …

Bạch kì mã: “… Hức… Ta sắp chết rồi!!! Mi đừng có dùng ánh mắt oán phụ đó nhìn ta!! Ta cũng không có cướp vợ của mi!”

V đại: …

 

- - -

 

Khụ, Diện Đoàn Hồ ta có điều muốn nói. Kỳ thực lúc viết chương này tui luôn phân vân Harry liệu có muốn cứu Pettigrew không =.= Tui cảm thấy là sẽ cứu nhưng lại cảm giác làm thế có phải quá mềm lòng rồi hay không? Cuối cùng tui đi hỏi cô bạn cùng phòng “Chỉ chơi nguyên tác không chơi với đồng nhân”, sau đó cổ bảo tui, “Chắc chắn sẽ cứu, Harry vốn là như thế!”

 

Cho nên cuối cùng vẫn cứu…

 

 

------oOo------

 

Chương 59

Nguồn: EbookTruyen.VN

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau