Chương 61: Gellert Grindelwald
Snape cảm thấy lỗ tai của mình gần đây không tốt lắm, hoặc là bị ếm cái gì đó rồi cho nên mới nghe được mấy lời khó tin đó từ miệng Potter.
Cậu bé cứu thế của thế giới phép thuật lại là Trường Sinh Linh Giá của Chúa Tể Hắc Ám?
Còn có chuyện gì buồn cười hơn nữa không?
Nếu không phải hiệu quả của Phúc lạc dược không thể chồng lên nhau thì Snape thật muốn uống thêm một liều nữa để làm cho cái kẻ gần đây luôn tiếp nhận mấy tin tức đáng sợ là bản thân lão có thể cứu vớt vận khí tốt lên một chút.
Không, có lẽ lão cần một liều nước thuốc Vô mộng hơn, để có thể an an ổn ổn ngủ một giấc, tỉnh lại rồi hết thảy chỉ còn là một cơn ác mộng.
“Giáo sư Snape?”
Thấy Snape đột nhiên trầm mặc, Harry thăm dò gọi một tiếng.
Cậu biết chuyện này không hề dễ tiếp thu nhưng cậu không thể không nói ra, bởi vì Harry tin rằng tin tức này cực kì quan trọng.
“Chờ một chút, Potter, mi nói là ‘Đã từng’?”
Tuy rằng cảm thấy đại não truyền đến từng đợt quay cuồng nhưng Snape vẫn có đủ sắc bén để nhận ra từ mấu chốt trong câu nói của Harry.
“Đúng vậy, Trường Sinh Linh Giá trong cơ thể em đã bị Voldemort rút đi rồi.”
Nói xong, Harry cảm thấy tầm mắt Snape đang quét từ đầu đến chân mình một vòng. Cậu có chút mất tự nhiên rùng mình, “Nhưng hình như em cũng không bị thương tổn gì cả.” Cậu nói như vậy, nhìn thấy Snape ném lên người mình mấy bùa kiểm tra, ánh sáng xanh làm lông mày Snape nhíu lại một chút, lại rất nhanh thả lỏng.
Chỉ hơi suy dinh dưỡng, còn lại đích xác là không có thương tổn nào khác từ hắc ma pháp.
“Là từ lần trước ở Rừng Cấm…”
Snapr nhớ lại hình ảnh mình thấy lần trước, chẳng lẽ đó là quá trình để rút linh hồn? Nhưng lại cảm thấy có gì không đúng lắm.
Harry gật gật đầu, thời điểm Snape nhắc tới Rừng Cấm, ánh mắt cậu liếc qua liếc lại, nhìn qua như đang che giấu bí mật gì.
“Potter, mi tốt nhất đừng có giấu diếm cái gì. Phải biết, bất luận một manh mối nào dù chỉ là nhỏ nhất cũng có thể giúp cứu cái mạng nhỏ của mi.” Đã làm gián điệp hai mang, Snape giỏi nhất là quan sát người khác, lão tất nhiên phát hiện Harry có điểm trốn tránh.
“Không có gì cả, giáo sư. A, đúng rồi, Voldemort còn sai khiến Peter Pettigrew giết một con Bạch kì mã nhưng lần này bọn chúng không hút máu, cũng không lấy đi bộ phận nào trên người nó hết.” Harry đổi đề tài, nhưng việc Voldemort giết Bạch kì mã chẳng để làm gì đích xác vẫn làm cho Harry khó hiểu. Cậu không thể lý giải nguyên do Voldemort giết Bạch kì mã, chẳng lẽ chỉ bởi vì chán quá không biết làm gì nên tiện tay giết?
Vẻ mặt Harry bởi suy nghĩ vừa vụt qua mà xuất hiện một tia ghét bỏ.
“Có lẽ là để chuẩn bị cho việc rút linh hồn.” Snape không biết việc rút linh hồn thực ra đã hoàn thành từ trước khi lão đến, lão nhớ tới lúc Chúa Tể Hắc Ám lệnh cho lão về trước để ở lại cùng Potter trong Rừng Cấm, cho rằng Voldemort cố ý đuổi lão đi là để thực hiện nghi thức lấy Trường Sinh Linh Giá.
Không nghĩ tới Harry lại lắc đầu, “Không, em cảm thấy hắn có mục đích khác.”
Nghe Harry trả lời như vậy, Snape dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm cậu một chốc, “Potter, mi tựa hồ biết rất nhiều bí mật.” Lão nói nhẹ nhàng nhưng trong lời nói lại bao hàm uy hiếp, “Mi một là biết gì nói hết ra, hai là để ta tự mình đi xem trong trí nhớ của mi có gì.”
Như vậy không những tiện hơn mà còn có thể phát hiện rất nhiều manh mối Potter không chú ý tới.
Snape chỉ nghĩ như vậy thôi, hoàn toàn không có ý rình rập chuyện riêng tư của người khác, lại không nghĩ Potter đột nhiên đỏ mặt gào, “Không! Không được!!!”
“Potter, lý do!”
Snape có chút kinh ngạc trước phản ứng của Harry nhưng mặt ngoài vẫn mím môi, vẻ như đã mất kiên nhẫn.
Harry rụt cổ nhưng vẫn kiên trì không chịu.
Mấy cảnh này tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy đâu! Cứu thế chủ bị Chúa Tể Hắc Ám ôm vào lòng đũa giỡn các kiểu, cái loại hình ảnh đó mà để người khác nhìn thấy thì cậu thật không thiết sống nữa!!!
“Không có lý do, đây là chuyện riêng tư của em.”
Nguyên nhân thật sự không thể nói ra, vậy thì chỉ có thể chơi bài ngang ngạnh, chính Harry cũng cảm thấy lời nói của mình lúc này thể hiện sự lo lắng.
Không khí nhất thời cứng đơ.
Nếu không có sự xuất hiện đột ngột của Dumbledore, Harry cảm thấy chính mình đại khái sẽ bị Snape tống cổ ra khỏi cửa.
Dumbledore không tới một mình, cụ còn mang theo một ông lão tóc vàng.
Nói là tóc vàng cũng không đúng.
Năm tháng khiến cho màu tóc đã ngả sang trắng. Thời gian dài chịu khổ ải trong lao ngục khiến lão nhìn qua có vẻ tiều tụy, hoàn toàn không còn vẻ anh tuấn thời thanh niên. Lão mặc áo choàng màu tím đậm, cảm giác trầm tĩnh đứng cạnh Dumbledore quần áo lòe loẹt hoàn toàn hình thành cảm giác đối lập mãnh liệt. Tuy nhìn có hơi tiều tụy nhưng ánh mắt cùng khí độ toát ra đều thể hiện rõ lão là một người không tầm thường.
Đó là Gellert Grindelwald, là người Voldemort cho rằng, cũng cam đoan rằng, tuyệt đối sẽ không giúp đỡ Dumbledore.
Nhưng hiện tại lão đứng ở chỗ này đã đủ để biểu hiện lập trường của lão.
Dumbledore đích xác bởi vì Gellert Grindelwald trốn khỏi Nurmengard mà nhất thời sứt đầu mẻ trán.
Gellert đã mang đến cho cụ và Hội Phượng Hoàng rất nhiều phiền toái.
Ngay từ đầu, Gellert đích xác giống như Voldemort suy nghĩ đã cầm chân Dumbledore, thậm chí sau khi Dumbledore tìm được Gellert, hai người họ còn đánh nhau một trận.
Đó là một trận quyết đấu cực độ nguy hiểm tràn ngập hắc ma pháp và bạch ma pháp, sau khi chấm dứt, cả hai đều lãnh không ít vết thương. Rồi lại giống như hồi trước, vào trận chiến cuối cùng đã khiến Gellert bị tống vào Nurmengard, không ai biết bọn họ ai thắng ai thua, cũng không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ai biết bọn họ nói chuyện hay giao dịch với nhau cái gì.
Chính là cuối cùng, Gellert Grindelwald không giống như trong dự liệu của Voldemort sẽ phá hoại hay khoanh tay đứng nhìn, ngược lại, lão quay qua muốn giúp đỡ Dumbledore một phen.
Dã tâm của Voldemort quá mức khổng lồ, một khi Hội Phượng Hoàng mất đi người lãnh đạo, hậu quả sẽ không thể lường được. Gellert tuy không có tốt đến mức đi quan tâm đến sống chết của kẻ khác nhưng một khi Voldemort chiếm ưu thế tuyệt đối thì đối với lão cũng không phải việc tốt.
Hơn nữa…
Tình cảm của lão đối với Dumbledore… Cho dù đã trải qua đủ loại sự kiện cùng tranh đấu, cộng với vài thập niên bào mòn, cuối cùng cũng vẫn còn lại một ít.
Chúa Tể Hắc Ám đời thứ nhất có thể cảm nhận được ảnh hưởng của loại “Yêu” này mang đến cho mình, còn Chúa Tể Hắc Ám đời thứ hai, đến bây giờ vẫn đang đánh giá thấp uy lực của cái gọi là “Yêu”.
*****
Dumbledore trở về cấp cho cả Snape và Harry một liều thuốc trợ tim.
Cả hai đơn giản lại kỹ càng tỉ mỉ đem tình huống hiện tại kể lại cho Dumbledore.
Chẳng qua Harry vẫn nhất định không cho bọn họ đọc ký ức của mình, điều này làm khóe miệng Snape hơi vặn vẹo, lần thứ hai phun ra một chuỗi nọc độc dài ngoằng.
Dumbledore vỗ vỗ vai Snape, ngăn trở lão tiếp tục dùng ngôn từ công kích Harry. Vẻ mặt cụ nghiêm túc, còn Gellert đứng bên cạnh thì ngược lại, thập phần thoải mái.
Lão thưởng thức cây đũa phép trong tay, mở miệng nói, “Albus, nghĩ theo hướng tốt thì tiểu tử kia ngược lại đã giúp chúng ta giải quyết một phiền toái lớn.”
Xưng hô của Gellert đối với cụ Dumbledore làm khóe miệng của Harry lẫn Snape đều hơi run rẩy. Hai người dùng ánh mắt quỷ dị nhìn thoáng qua Gellert, lại nghe lão tiếp tục nói, “Nếu không lấy thứ kia ra thì ngươi cũng đã tính đến, đứa bé này cuối cùng cũng phải chết.”
Harry sợ run nhìn về phía Dumbledore.
Dumbledore không phủ nhận giả thuyết này, đôi mắt xanh lam lẳng lặng nhìn Harry, bên trong hiện ra một chút áy náy và xin lỗi, nhưng Harry không nhìn thấy trong đó có hối hận. Cậu nhẹ giọng hỏi, “Hiệu trưởng Dumbledore, thầy trước giờ đối tốt với em, bồi dưỡng em, tất cả đều chỉ vì chiến thắng cuối cùng thôi sao?”
Harry cảm thấy trong lòng mình co rút đau đớn, nhưng thật bất ngờ, sau khi nghe Gellert nói, cậu không có thương tâm hay phẫn nộ. Có lẽ là đã bị đủ loại người lợi dụng rất nhiều lần, đến bây giờ tâm đã chết lặng. Cậu hiện tại chỉ muốn biết đáp án.
“Không phải, Harry.”
“Cảm ơn thầy, hiệu trưởng Dumbledore.”
Harry dừng một chút rồi mở miệng nói. Cậu nhìn ra được lời cụ Dumbledore nói là thật lòng cho nên hơi mỉm cười.
Trải qua nhiều chuyện, kỳ thật Harry đối với cái chết đã không còn cảm giác mông lung như trước. Không thể nói là cậu không sợ hãi nhưng cậu biết, có một số việc bản thân mình phải tự đi giải quyết. Harry cảm thấy mình có thể hiểu được nguyên nhân thầy Dumbledore quyết định như vậy.
Nếu cứ để Trường Sinh Linh Giá tồn tại trong cơ thể mình thì cho dù sau này có tiêu diệt được chủ hồn của Voldemort, hắn vẫn có thể mượn thân thể cậu để sống lại. Mảnh linh hồn thời kì thiếu niên của hắn dù chỉ ở trong quyển nhật kí cũng đã có thể làm rất nhiều chuyện, nếu Voldemort lần thứ hai sống lại, kia chính là một hồi tinh phong huyết vũ.
Huống hồ Harry cảm thấy, chuyện đã đến nước này, sau này cậu giết được Voldemort rồi tự sát, đó cũng không phải chuyện khiến cậu không thể tiếp thu.
Harry mỉm cười khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.
Rất nhanh, Dumbledore vỗ vỗ vai Harry nói, “Harry, xem ra trò đã chuẩn bị kĩ càng rồi.” Cậu đã xác định bản thân sẽ là người cuối cùng quyết chiến với Voldemort.
Harry gật gật đầu.
Vào lúc quyết định đến văn phòng của Snape kể lại mọi chuyện mình biết, Harry đã hạ quyết tâm rồi.
Snape hừ một tiếng, “Chính là hiện tại không còn cần Cứu thể chủ vĩ đại hi sinh thân mình nữa, không phải sao? Chúng ta chỉ cần đánh bại người kia là đủ rồi.”
Những tài liệu về Trường Sinh Linh Giá đều bị cụ Dumbledore thu giữ trong văn phòng hiệu trưởng cho nên đến Snape cũng không hiểu biết quá rõ về chúng. Nhưng lão có thể mơ hồ cảm giác được ý nghĩ ban đầu của Dumbledore. Trước kia khi Dumbledore nhờ mình dạy Harry Bế quan bí thuật, cụ cũng đã mơ hồ nói qua một chút rồi.
Chỉ là khi chuyện này bị phô bày trước mặt, Snape vẫn cảm giác trong lòng có chấn động rất lớn. Mà đương sự Potter lại chỉ mỉm cười, điều này làm Snape quả thực không cách nào hình dung được cảm thụ trong lòng mình.
“Đúng vậy, hiện tại chỉ cần đánh bại hắn.”
Dumbledore cũng không nói gì thêm, không thể mạnh miệng nói ‘Chúng ta có thể quay lại cuộc sống yên bình trước kia’. Một khi chiến tranh nổ ra thì không thể tránh né thương vong. Không nhất định là Harry, luôn luôn có một số người cùng với người nhà của bọn họ, rốt cuộc không thể nào trở lại những ngày khoái hoạt như trước kia được nữa.
=============================
------oOo------
Chương 63
Nguồn: EbookTruyen.VN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất