Chương 68: Xà ngữ chưa biến mất
Cho dù ở khoảng cách rất xa, còn có âm thanh tấn công ồn ào nhưng thanh âm hàm chứa tức giận của Harry vẫn lọt vào tai Voldemort. Hận ý mãnh liệt chấn động khiến tim hắn đột nhiên co rụt lại.
Từ khi đoàn người Hội Phượng Hoàng đi ra khỏi đại sảnh Hogwarts, tầm mắt của Voldemort đảo qua một vòng xong liền dừng lại trên người Harry. Không phải hắn cố ý, chỉ là ánh mắt cứ như vậy, bất tri bất giác bị cậu hấp dẫn.
Cho nên giờ phút này, hắn rất hiểu Harry rốt cuộc tức giận với mình đến mức nào.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Sirius đang có vẻ lo lắng, cảm giác bản thân tựa hồ có chút ghen tị với tên phản đồ nhà Black.
Chú ý tới ánh mắt không tốt của Voldemort, Sirius hung hăng trừng lại, tiếp đó liền bị tên Tử Thần Thực Tử đứng cạnh túm lấy đánh cho hai phát. Sirius mày cũng không thèm nhăn, không hề có ý khuất phục. Gần 3 tháng lao ngục đối với Sirius cũng không đáng kể chút nào, đến giám ngục Azkaban cũng không thể làm hắn triệt để xụi lơ nữa là đám người Voldemort phái tới trừ bỏ hỏi vài bí mật bên ngoài của Hội Phượng Hoàng ra thì căn bản chưa từng sử dụng thần chú tra tấn. Ngồi tù thoải mái như vậy, nếu không phải còn lo lắng cho Harry và Hội Phượng Hoàng, Sirius cảm thấy quả thật có thể dùng từ "Nghỉ dưỡng" để hình dung.
Tấn công vẫn tiếp tục.
Hội Phượng Hoàng đương nhiên cũng không ngồi yên chờ chết.
Bởi vì hệ thống phòng ngự của Hogwarts đã khởi động, công kích của Tử Thần Thực Tử cơ bản đều bị lời nguyền phòng ngự của tòa lâu đài triệt tiêu, người của Hội Phượng Hoàng, một phần bắt đầu phóng ra lời nguyền phòng ngự mới, một phần khác chia ra ngăn chặn những công kích hướng tới hàng rào phòng ngự hoặc là người đang cố cởi bỏ lời nguyền phòng ngự.
Vị chuyên gia giải lời nguyền phòng ngự Lanci đương nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý.
Không ngừng có công kích đánh về phía hắn, chẳng qua hắn cũng không hề bối rối.
Khóe môi trước sau như một nhếch lên một nụ cười nhạt, không nhanh không chậm phóng thần chú.
Có Voldemort ra lệnh, những công kích hướng về phía hắn đều bị các Tử Thần Thực Tử khác chặn lại, công kích nào không thể ngăn cản thì thao túng một con quái vật, để chúng lao lên lấy thân làm lá chắn.
Đồng thời những Tử Thần Thực Tử khác cũng dựa theo phân phó phối hợp với Lanci, một mặt tránh khỏi công kích của Hội Phượng Hoàng, một mặt phóng thần chú lên hàng rào phòng ngự.
Nửa giờ sau, lá chắn phòng ngự rốt cuộc nứt ra một khe hở hẹp.
Bên phía Voldemort thương vong không ít, chẳng qua hắn cũng không thèm để ý. Tầng lá chắn vững chắc nhất đã bị phá vỡ, những lớp còn lại không thể làm khó được bọn họ. Hắn liếc mắt nhìn lỗ thủng đang không ngừng bị xé rộng, dùng một bùa Sonorus(1) hướng về phía Hội Phượng Hoàng nói: "Lời nguyền phòng ngự của Hogwarts đã bị phá giải, hiện tại nếu các ngươi đồng ý giao dịch, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi."
"Ngươi muốn gì?"
Dumbledore giấu giếm sắc mặt dùng thần chú khuếch đại âm lượng của chính mình trả lời. Ông đương nhiên không tính toán muốn giao dịch với Voldemort nhưng từ câu trả lời của hắn, ông có thể đoán được hắn đang muốn cái gì.
"Ta có thể dừng lại cuộc tấn công lần này, cũng có thể trả Sirius cho các ngươi, " Voldemort dừng một chút, dư quang khóe mắt liếc thấy lực chú ý của Harry cũng đã bị hấp dẫn về phía này, "Nhưng các ngươi phải giao Hogwarts và Harry Potter cho ta."
Voldemort cần chiếm Hogwarts bởi theo tin tình báo mà hắn có, "Miêu báo ân" trong lời của Ivy hẳn là xuất phát từ đây. Còn Harry, là vì hắn nhất định phải có được cậu.
"Ta không thể giao họ cho ngươi." Dumbledore nói, đôi mắt xanh lam hơi lóe lên, tầm mắt đảo qua bọn người Voldemort.
Tình huống hôm nay nhìn qua thì bọn họ không có lợi, tuy có thể sử dụng lá chắn khiến không ít thủ hạ của Voldemort thương vong nhưng thế cục cũng không lạc quan. Bọn họ phải kéo dài thời gian để các thành viên ở những cứ điểm khác đang bị ngáng chân kịp trở về.
Cụ định mở miệng, ý đồ dùng giao tiếp để câu thêm ít thời gian.
Nhưng Voldemort thấy Dumbledore từ chối đúng theo dự kiến của mình, đôi mắt liền khẽ nheo lại, nói với người bên cạnh, "Tiếp tục".
Công kích lần thứ 2 của Tử Thần Thực Tử tăng mạnh hơn, lỗ hổng trên lá chắn càng lúc càng lớn. Lá chắn không ngừng phát ra thanh âm răng rắc, cuối cùng không chịu nổi gánh nặng mà choang một cái vỡ vụn.
Voldemort dùng 1/5 số thủ hạ đổi lấy một lá chắn vỡ tan nhưng hắn cảm thấy thực đáng giá. Số lượng hi sinh thậm chí so với tưởng tượng của hắn còn ít hơn một chút. Đã sớm nói chiến thuật Voldemort thích nhất là dùng tốt thí, nhờ đó mà những tinh anh dưới tay hắn đều không bị thương tổn, hắn thật sự là một chút cũng không đau lòng.
Lá chắn đã vỡ, Tử Thần Thực Tử bắt đầu ầm ầm tràn vào Hogwarts.
Từ đám quái vật mở đường, một đường lao về phía đại sảnh.
Hội Phượng Hoàng đã đến trước.
Dựa theo Dumbledore bài trí, thành viên Hội Phượng Hoàng chia thành các tiểu đội, mai phục tại các lối ra vào Hogwarts và trong các gian phòng. Nghiên cứu suốt mấy tháng, không có ai quen thuộc địa hình Hogwarts hơn bọn họ. Đây chính là ưu thế khi tác chiến trên sân nhà.
Đồng thời, làm như vậy cũng khiến Voldemort không thể không phân tán binh lực, tổng thể thực lực liền bị chia nhỏ. Bên phía Voldemort rất đông con tốt dùng chiến thuật biển người, sau khi phân tán liền thực dễ dàng bị đánh bại, huống chi tình huống hiện tại là địch ở ngoài sáng, bọn họ trong tối.
Sau khi giao dịch thất bại, Harry rất nhanh theo phân phó của cụ Dumbledore, cùng Lupin trốn vào một lối ra.
Lupin vỗ nhẹ tay Harry an ủi, nhỏ giọng nói, "Không cần lo lắng, Sirius sẽ không sao." Harry miễn cưỡng gật gật đầu.
Kỳ thực xét theo phương diện tình cảm, Harry tình nguyện lấy chính mình ra đổi lấy sự an toàn của chú Sirius nhưng cậu cũng biết, hiện tại không phải là lúc có thể tùy hứng làm như thế.
Cậu hít sâu một hơi, lẳng lặng chờ đợi nhóm địch nhân đầu tiên tiến đến.
Liên tiếp mấy nhóm tới quả nhiên thực lực đều không cao, tuy nhân số đông đảo nhưng vẫn bị Harry và Lupin xử lý hết. Đúng lúc này, hai người gặp phải một rắc rối lớn.
—— Bellatrix.
Mụ điên này sau khi phân tán vậy mà lại đi về phía bọn họ.
Lupin vất cho Harry một ánh mắt ra hiệu, Harry gật gật đầu tỏ ý đã hiểu. Hai người cẩn thận dịch đến vị trí tấn công tốt nhất, nắm chặt đũa phép tính toán thời cơ ra tay.
Xét về thực lực, hai người kết hợp hẳn là có thể thắng được Bellatrix. Tuy việc giải quyết mấy nhóm địch trước đó khiến họ tiêu hao một phần thể lực nhưng những vết thương trên người Bellatrix cho thấy ả cũng không khá gì hơn.
Chỉ là mụ điên này quá mức điên cuồng, ai mà biết ả có thể lành làm gáo, vỡ làm muôi mà liều chết hay không.
Harry nín thở, ở trong lòng đếm bước đi của Bella, tính toán thời gian mụ đi đến chỗ mình. Đây là kĩ năng cậu rèn luyện được trong suốt 3 tháng tham gia thực chiến. Mà 3 tháng này cũng giúp cậu vào thời điểm đối mặt với kẻ địch, tay cầm đũa phép cũng không còn run rẩy.
Ba … hai …. Một!
Bùm!
Harry bắn chú ngữ về phía Bella, Bella cười điên cuồng né tránh, lại bị chú ngữ của Lupin phía bên kia đánh trúng.
Một miệng vết thương lập tức rạch lên người Bella, tóe máu.
Nhưng Bella giống như không hề cảm nhận thấy, bị cơn điên cuồng chi phối đại não.
Chỉ thấy mụ gào lên một tiếng, thậm chí không thèm ếm lời nguyền phòng ngự cho chính mình, cứ thế lao về phía Harry, hoàn toàn không nhìn đến Lupin.
Harry bị bối rối trong chớp mắt nhưng lập tức ý thức được mình không thể cứ đứng im một chỗ như thế. Cậu vừa dùng thần chú đánh về phía Bella, vừa liếc mắt nhìn hai bên, chuẩn bị lộ tuyến tránh né. Đánh bừa với Bella không phải là chủ ý tốt, được Lupin phối hợp, Harry cảm thấy dẫn dắt Bella tới vị trí thích hợp cho Lupin tấn công là cách tốt hơn.
Nghĩ thế, Harry bắt đầu tránh né một cách có chủ đích, cố ý lôi kéo Bella vào phạm vi tấn công của Lupin.
Bella nhìn thấy Harry thì như con thú đói khát nhìn thấy thịt tươi nhưng mụ cũng không quên ở sau lưng có kẻ phục kích. Mụ vừa lẩn tránh, vừa phóng chú ngữ tấn công Harry nhưng hai đánh một dù gì vẫn có ưu thế hơn, Bella đã bị thương không ít.
Rốt cuộc, mụ bị Lupin quấy rối đến phát hỏa.
Mụ từ bỏ truy kích Harry, dồn toàn lực chú ý về phía Lupin.
Mỗi chú ngữ Bella phóng ra đều rất ngoan độc, hiển nhiên là muốn nhanh chóng giải quyết Lupin để tiếp tục trò đuổi bắt với Harry.
Harry thấy Lupin gặp phiền phức thì lập tức muốn tới hỗ trợ nhưng đúng lúc này, ba tên Tử Thần Thực Tử phát hiện ra cậu. Harry dừng bước, không tiếp tục chạy về phía Lupin mà dẫn dắt 3 tên Tử Thần Thực Tử kia sang hướng khác.
Mười mấy phút sau, Harry đã giải quyết xong cả 3 tên.
Nhưng cũng bởi tình huống này mà cậu với Lupin bị chia ra.
Harry không nghĩ sẽ quay về tìm Lupin, bởi vì suy nghĩ này không thực tế. Hogwarts quá lớn, hai người họ chắc chắn sẽ không đứng một chỗ mà đánh nhau, hiện tại nếu quay về tìm kiếm sẽ chỉ lãng phí thời gian.
Harry tĩnh tâm tự hỏi một chút, quyết định cứ thế đi tiếp, hy vọng có thể gặp được thành viên khác của Hội Phượng Hoàng.
Cậu thật cẩn thận rẽ trái, nơi này cũng không có người. Thăm dò bước tới trước vài bước, vẫn không có động tĩnh gì. Nhưng cậu lại cảm giác không yên lòng, đôi mắt xanh lá cảnh giác nhìn bốn phía, ngón tay nắm chặt đũa phép đến trắng bệch.
Xì xì ——
Ngay vào lúc Harry muốn tiến thêm một bước, cậu đột nhiên nghe thấy thanh âm vảy ma sát với mặt đất cùng với tiếng xì xì quen thuộc. Tiếng động này lập tức khiến cậu ý thức được thứ gì đang tiếp cận mình. Cậu lách mình trốn vào một gian phòng tối gần đó.
Từ khe hở nhìn ra, tầm mắt lập tức soi tới một con rắn cực lớn màu bạc. Nó giương cái mồm đỏ lòm như máu, cái đầu to cộ không ngừng ngó nghiêng, đầu lưỡi phun ra nuốt vào phát ra tiếng xì xì.
Harry lẳng lặng đợi một lát, biểu tình trên mặt đột nhiên có chút kì quái.
Đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là khó hiểu.
[Tom, ta có thể ăn hắn không? Nhìn qua có vẻ rất ngon]
[Không được chạm vào hắn!]
*****
Nghe được đoạn đối thoại này, Harry biết tung tích của mình đã bị một người một rắn phát hiện ra. Nhưng càng làm cậu khiếp sợ hơn chính là năng lực xà ngữ của cậu vậy mà vẫn còn, cậu cứ tưởng sau khi Voldemort lấy đi Trường Sinh Linh Giá thì nó cũng biến mất rồi chứ?
Chính là hiện tại không phải lúc để cảm khái loại chuyện này.
Một khi đã bị phát hiện thì không phải là chuyện đùa nữa rồi.
Cậu không quan sát con đại xà qua khe cửa nữa mà cẩn thận hạ thần chú lên cửa, sau đó thật cẩn thận đi về hướng một cánh cửa khác, ý đồ rời khỏi nơi này, tránh tiếp xúc với Voldemort.
Một bước.
Hai bước.
Ngay vào lúc Harry sắp sửa rời khỏi căn phòng, bức tường phía sau lưng cậu lại trực tiếp bị đuôi đại xà quật sập.
[Tom ~ Đau quá!!!]
Nghe được con đại xà to khủng bố dùng ngữ khí làm nũng để nói chuyện, khóe miệng Harry run rẩy nhưng không dừng chân, rẽ một cái, biến mất khỏi tầm mắt Voldemort.
Voldemort nhíu mày, nhìn về hướng bóng người biến mất.
Hắn sờ sờ đầu Nagini, đi về phía Harry biến mất. Đến nơi, quả nhiên phát hiện cậu đã chạy mất tăm.
[Nagini, tiếp tục đuổi theo!]
*****
Harry chạy rất nhanh, cậu biết nếu cố tình chống lại Voldemort mình sẽ không có cửa thắng, giờ còn thêm một con đại xà thì chết càng nhanh. Vẫn là nên tránh đi thì hơn.
Harry suy tư một chút, quyết đoán hạ kết luận.
Harry đoán Voldemort cũng giống mình, cho rằng năng lực xà ngữ của cậu đã biến mất, cho nên cậu ngược lại có thể dựa vào cái này, thuận lợi tránh được Nagini cứ không ngừng vừa đuổi theo mình vừa lải nhải. Vị "đại tiểu thư" này ỷ vào việc chỉ có mình Voldemort hiểu nó nói gì nên cứ không ngừng vừa đi vừa oán hận hết một đường.
Harry nghe thấy vừa căng thẳng lại vừa cạn lời.
Nhưng cũng bởi Nagini nói nhiều nên sau khi bị đuổi theo một đoạn đường, Harry phát hiện Voldemort để một mình Nagini tiếp tục đuổi, bản thân hắn bị cụ Dumbledore cản lại.
Trong khoảnh khắc lá chắn bị vỡ, Voldemort liền trực tiếp bỏ qua đại sảnh Hogwarts, theo lối bên hông lâu đài đi vào nên không gặp phải Dumbledore. Không nghĩ tới lão bất tử này lại đuổi theo được đến chỗ hắn, làm Voldemort không khỏi có chút đau đầu.
Không muốn buông tha Cứu thế chủ thật vất vả mới tìm được cho nên hắn để Nagini tiếp tục đuổi theo, bản thân thì ở lại, tính toán triệt để giải quyết nỗi phiền toái lớn nhất của mình.
Chú thích:
(1) Sonorus: Bùa khuếch đại - là một loại bùa có thể được sử dụng để khuếch đại âm thanh mục tiêu, có thể là giọng nói của một người hoặc một thiết bị.
Từ khi đoàn người Hội Phượng Hoàng đi ra khỏi đại sảnh Hogwarts, tầm mắt của Voldemort đảo qua một vòng xong liền dừng lại trên người Harry. Không phải hắn cố ý, chỉ là ánh mắt cứ như vậy, bất tri bất giác bị cậu hấp dẫn.
Cho nên giờ phút này, hắn rất hiểu Harry rốt cuộc tức giận với mình đến mức nào.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Sirius đang có vẻ lo lắng, cảm giác bản thân tựa hồ có chút ghen tị với tên phản đồ nhà Black.
Chú ý tới ánh mắt không tốt của Voldemort, Sirius hung hăng trừng lại, tiếp đó liền bị tên Tử Thần Thực Tử đứng cạnh túm lấy đánh cho hai phát. Sirius mày cũng không thèm nhăn, không hề có ý khuất phục. Gần 3 tháng lao ngục đối với Sirius cũng không đáng kể chút nào, đến giám ngục Azkaban cũng không thể làm hắn triệt để xụi lơ nữa là đám người Voldemort phái tới trừ bỏ hỏi vài bí mật bên ngoài của Hội Phượng Hoàng ra thì căn bản chưa từng sử dụng thần chú tra tấn. Ngồi tù thoải mái như vậy, nếu không phải còn lo lắng cho Harry và Hội Phượng Hoàng, Sirius cảm thấy quả thật có thể dùng từ "Nghỉ dưỡng" để hình dung.
Tấn công vẫn tiếp tục.
Hội Phượng Hoàng đương nhiên cũng không ngồi yên chờ chết.
Bởi vì hệ thống phòng ngự của Hogwarts đã khởi động, công kích của Tử Thần Thực Tử cơ bản đều bị lời nguyền phòng ngự của tòa lâu đài triệt tiêu, người của Hội Phượng Hoàng, một phần bắt đầu phóng ra lời nguyền phòng ngự mới, một phần khác chia ra ngăn chặn những công kích hướng tới hàng rào phòng ngự hoặc là người đang cố cởi bỏ lời nguyền phòng ngự.
Vị chuyên gia giải lời nguyền phòng ngự Lanci đương nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý.
Không ngừng có công kích đánh về phía hắn, chẳng qua hắn cũng không hề bối rối.
Khóe môi trước sau như một nhếch lên một nụ cười nhạt, không nhanh không chậm phóng thần chú.
Có Voldemort ra lệnh, những công kích hướng về phía hắn đều bị các Tử Thần Thực Tử khác chặn lại, công kích nào không thể ngăn cản thì thao túng một con quái vật, để chúng lao lên lấy thân làm lá chắn.
Đồng thời những Tử Thần Thực Tử khác cũng dựa theo phân phó phối hợp với Lanci, một mặt tránh khỏi công kích của Hội Phượng Hoàng, một mặt phóng thần chú lên hàng rào phòng ngự.
Nửa giờ sau, lá chắn phòng ngự rốt cuộc nứt ra một khe hở hẹp.
Bên phía Voldemort thương vong không ít, chẳng qua hắn cũng không thèm để ý. Tầng lá chắn vững chắc nhất đã bị phá vỡ, những lớp còn lại không thể làm khó được bọn họ. Hắn liếc mắt nhìn lỗ thủng đang không ngừng bị xé rộng, dùng một bùa Sonorus(1) hướng về phía Hội Phượng Hoàng nói: "Lời nguyền phòng ngự của Hogwarts đã bị phá giải, hiện tại nếu các ngươi đồng ý giao dịch, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi."
"Ngươi muốn gì?"
Dumbledore giấu giếm sắc mặt dùng thần chú khuếch đại âm lượng của chính mình trả lời. Ông đương nhiên không tính toán muốn giao dịch với Voldemort nhưng từ câu trả lời của hắn, ông có thể đoán được hắn đang muốn cái gì.
"Ta có thể dừng lại cuộc tấn công lần này, cũng có thể trả Sirius cho các ngươi, " Voldemort dừng một chút, dư quang khóe mắt liếc thấy lực chú ý của Harry cũng đã bị hấp dẫn về phía này, "Nhưng các ngươi phải giao Hogwarts và Harry Potter cho ta."
Voldemort cần chiếm Hogwarts bởi theo tin tình báo mà hắn có, "Miêu báo ân" trong lời của Ivy hẳn là xuất phát từ đây. Còn Harry, là vì hắn nhất định phải có được cậu.
"Ta không thể giao họ cho ngươi." Dumbledore nói, đôi mắt xanh lam hơi lóe lên, tầm mắt đảo qua bọn người Voldemort.
Tình huống hôm nay nhìn qua thì bọn họ không có lợi, tuy có thể sử dụng lá chắn khiến không ít thủ hạ của Voldemort thương vong nhưng thế cục cũng không lạc quan. Bọn họ phải kéo dài thời gian để các thành viên ở những cứ điểm khác đang bị ngáng chân kịp trở về.
Cụ định mở miệng, ý đồ dùng giao tiếp để câu thêm ít thời gian.
Nhưng Voldemort thấy Dumbledore từ chối đúng theo dự kiến của mình, đôi mắt liền khẽ nheo lại, nói với người bên cạnh, "Tiếp tục".
Công kích lần thứ 2 của Tử Thần Thực Tử tăng mạnh hơn, lỗ hổng trên lá chắn càng lúc càng lớn. Lá chắn không ngừng phát ra thanh âm răng rắc, cuối cùng không chịu nổi gánh nặng mà choang một cái vỡ vụn.
Voldemort dùng 1/5 số thủ hạ đổi lấy một lá chắn vỡ tan nhưng hắn cảm thấy thực đáng giá. Số lượng hi sinh thậm chí so với tưởng tượng của hắn còn ít hơn một chút. Đã sớm nói chiến thuật Voldemort thích nhất là dùng tốt thí, nhờ đó mà những tinh anh dưới tay hắn đều không bị thương tổn, hắn thật sự là một chút cũng không đau lòng.
Lá chắn đã vỡ, Tử Thần Thực Tử bắt đầu ầm ầm tràn vào Hogwarts.
Từ đám quái vật mở đường, một đường lao về phía đại sảnh.
Hội Phượng Hoàng đã đến trước.
Dựa theo Dumbledore bài trí, thành viên Hội Phượng Hoàng chia thành các tiểu đội, mai phục tại các lối ra vào Hogwarts và trong các gian phòng. Nghiên cứu suốt mấy tháng, không có ai quen thuộc địa hình Hogwarts hơn bọn họ. Đây chính là ưu thế khi tác chiến trên sân nhà.
Đồng thời, làm như vậy cũng khiến Voldemort không thể không phân tán binh lực, tổng thể thực lực liền bị chia nhỏ. Bên phía Voldemort rất đông con tốt dùng chiến thuật biển người, sau khi phân tán liền thực dễ dàng bị đánh bại, huống chi tình huống hiện tại là địch ở ngoài sáng, bọn họ trong tối.
Sau khi giao dịch thất bại, Harry rất nhanh theo phân phó của cụ Dumbledore, cùng Lupin trốn vào một lối ra.
Lupin vỗ nhẹ tay Harry an ủi, nhỏ giọng nói, "Không cần lo lắng, Sirius sẽ không sao." Harry miễn cưỡng gật gật đầu.
Kỳ thực xét theo phương diện tình cảm, Harry tình nguyện lấy chính mình ra đổi lấy sự an toàn của chú Sirius nhưng cậu cũng biết, hiện tại không phải là lúc có thể tùy hứng làm như thế.
Cậu hít sâu một hơi, lẳng lặng chờ đợi nhóm địch nhân đầu tiên tiến đến.
Liên tiếp mấy nhóm tới quả nhiên thực lực đều không cao, tuy nhân số đông đảo nhưng vẫn bị Harry và Lupin xử lý hết. Đúng lúc này, hai người gặp phải một rắc rối lớn.
—— Bellatrix.
Mụ điên này sau khi phân tán vậy mà lại đi về phía bọn họ.
Lupin vất cho Harry một ánh mắt ra hiệu, Harry gật gật đầu tỏ ý đã hiểu. Hai người cẩn thận dịch đến vị trí tấn công tốt nhất, nắm chặt đũa phép tính toán thời cơ ra tay.
Xét về thực lực, hai người kết hợp hẳn là có thể thắng được Bellatrix. Tuy việc giải quyết mấy nhóm địch trước đó khiến họ tiêu hao một phần thể lực nhưng những vết thương trên người Bellatrix cho thấy ả cũng không khá gì hơn.
Chỉ là mụ điên này quá mức điên cuồng, ai mà biết ả có thể lành làm gáo, vỡ làm muôi mà liều chết hay không.
Harry nín thở, ở trong lòng đếm bước đi của Bella, tính toán thời gian mụ đi đến chỗ mình. Đây là kĩ năng cậu rèn luyện được trong suốt 3 tháng tham gia thực chiến. Mà 3 tháng này cũng giúp cậu vào thời điểm đối mặt với kẻ địch, tay cầm đũa phép cũng không còn run rẩy.
Ba … hai …. Một!
Bùm!
Harry bắn chú ngữ về phía Bella, Bella cười điên cuồng né tránh, lại bị chú ngữ của Lupin phía bên kia đánh trúng.
Một miệng vết thương lập tức rạch lên người Bella, tóe máu.
Nhưng Bella giống như không hề cảm nhận thấy, bị cơn điên cuồng chi phối đại não.
Chỉ thấy mụ gào lên một tiếng, thậm chí không thèm ếm lời nguyền phòng ngự cho chính mình, cứ thế lao về phía Harry, hoàn toàn không nhìn đến Lupin.
Harry bị bối rối trong chớp mắt nhưng lập tức ý thức được mình không thể cứ đứng im một chỗ như thế. Cậu vừa dùng thần chú đánh về phía Bella, vừa liếc mắt nhìn hai bên, chuẩn bị lộ tuyến tránh né. Đánh bừa với Bella không phải là chủ ý tốt, được Lupin phối hợp, Harry cảm thấy dẫn dắt Bella tới vị trí thích hợp cho Lupin tấn công là cách tốt hơn.
Nghĩ thế, Harry bắt đầu tránh né một cách có chủ đích, cố ý lôi kéo Bella vào phạm vi tấn công của Lupin.
Bella nhìn thấy Harry thì như con thú đói khát nhìn thấy thịt tươi nhưng mụ cũng không quên ở sau lưng có kẻ phục kích. Mụ vừa lẩn tránh, vừa phóng chú ngữ tấn công Harry nhưng hai đánh một dù gì vẫn có ưu thế hơn, Bella đã bị thương không ít.
Rốt cuộc, mụ bị Lupin quấy rối đến phát hỏa.
Mụ từ bỏ truy kích Harry, dồn toàn lực chú ý về phía Lupin.
Mỗi chú ngữ Bella phóng ra đều rất ngoan độc, hiển nhiên là muốn nhanh chóng giải quyết Lupin để tiếp tục trò đuổi bắt với Harry.
Harry thấy Lupin gặp phiền phức thì lập tức muốn tới hỗ trợ nhưng đúng lúc này, ba tên Tử Thần Thực Tử phát hiện ra cậu. Harry dừng bước, không tiếp tục chạy về phía Lupin mà dẫn dắt 3 tên Tử Thần Thực Tử kia sang hướng khác.
Mười mấy phút sau, Harry đã giải quyết xong cả 3 tên.
Nhưng cũng bởi tình huống này mà cậu với Lupin bị chia ra.
Harry không nghĩ sẽ quay về tìm Lupin, bởi vì suy nghĩ này không thực tế. Hogwarts quá lớn, hai người họ chắc chắn sẽ không đứng một chỗ mà đánh nhau, hiện tại nếu quay về tìm kiếm sẽ chỉ lãng phí thời gian.
Harry tĩnh tâm tự hỏi một chút, quyết định cứ thế đi tiếp, hy vọng có thể gặp được thành viên khác của Hội Phượng Hoàng.
Cậu thật cẩn thận rẽ trái, nơi này cũng không có người. Thăm dò bước tới trước vài bước, vẫn không có động tĩnh gì. Nhưng cậu lại cảm giác không yên lòng, đôi mắt xanh lá cảnh giác nhìn bốn phía, ngón tay nắm chặt đũa phép đến trắng bệch.
Xì xì ——
Ngay vào lúc Harry muốn tiến thêm một bước, cậu đột nhiên nghe thấy thanh âm vảy ma sát với mặt đất cùng với tiếng xì xì quen thuộc. Tiếng động này lập tức khiến cậu ý thức được thứ gì đang tiếp cận mình. Cậu lách mình trốn vào một gian phòng tối gần đó.
Từ khe hở nhìn ra, tầm mắt lập tức soi tới một con rắn cực lớn màu bạc. Nó giương cái mồm đỏ lòm như máu, cái đầu to cộ không ngừng ngó nghiêng, đầu lưỡi phun ra nuốt vào phát ra tiếng xì xì.
Harry lẳng lặng đợi một lát, biểu tình trên mặt đột nhiên có chút kì quái.
Đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là khó hiểu.
[Tom, ta có thể ăn hắn không? Nhìn qua có vẻ rất ngon]
[Không được chạm vào hắn!]
*****
Nghe được đoạn đối thoại này, Harry biết tung tích của mình đã bị một người một rắn phát hiện ra. Nhưng càng làm cậu khiếp sợ hơn chính là năng lực xà ngữ của cậu vậy mà vẫn còn, cậu cứ tưởng sau khi Voldemort lấy đi Trường Sinh Linh Giá thì nó cũng biến mất rồi chứ?
Chính là hiện tại không phải lúc để cảm khái loại chuyện này.
Một khi đã bị phát hiện thì không phải là chuyện đùa nữa rồi.
Cậu không quan sát con đại xà qua khe cửa nữa mà cẩn thận hạ thần chú lên cửa, sau đó thật cẩn thận đi về hướng một cánh cửa khác, ý đồ rời khỏi nơi này, tránh tiếp xúc với Voldemort.
Một bước.
Hai bước.
Ngay vào lúc Harry sắp sửa rời khỏi căn phòng, bức tường phía sau lưng cậu lại trực tiếp bị đuôi đại xà quật sập.
[Tom ~ Đau quá!!!]
Nghe được con đại xà to khủng bố dùng ngữ khí làm nũng để nói chuyện, khóe miệng Harry run rẩy nhưng không dừng chân, rẽ một cái, biến mất khỏi tầm mắt Voldemort.
Voldemort nhíu mày, nhìn về hướng bóng người biến mất.
Hắn sờ sờ đầu Nagini, đi về phía Harry biến mất. Đến nơi, quả nhiên phát hiện cậu đã chạy mất tăm.
[Nagini, tiếp tục đuổi theo!]
*****
Harry chạy rất nhanh, cậu biết nếu cố tình chống lại Voldemort mình sẽ không có cửa thắng, giờ còn thêm một con đại xà thì chết càng nhanh. Vẫn là nên tránh đi thì hơn.
Harry suy tư một chút, quyết đoán hạ kết luận.
Harry đoán Voldemort cũng giống mình, cho rằng năng lực xà ngữ của cậu đã biến mất, cho nên cậu ngược lại có thể dựa vào cái này, thuận lợi tránh được Nagini cứ không ngừng vừa đuổi theo mình vừa lải nhải. Vị "đại tiểu thư" này ỷ vào việc chỉ có mình Voldemort hiểu nó nói gì nên cứ không ngừng vừa đi vừa oán hận hết một đường.
Harry nghe thấy vừa căng thẳng lại vừa cạn lời.
Nhưng cũng bởi Nagini nói nhiều nên sau khi bị đuổi theo một đoạn đường, Harry phát hiện Voldemort để một mình Nagini tiếp tục đuổi, bản thân hắn bị cụ Dumbledore cản lại.
Trong khoảnh khắc lá chắn bị vỡ, Voldemort liền trực tiếp bỏ qua đại sảnh Hogwarts, theo lối bên hông lâu đài đi vào nên không gặp phải Dumbledore. Không nghĩ tới lão bất tử này lại đuổi theo được đến chỗ hắn, làm Voldemort không khỏi có chút đau đầu.
Không muốn buông tha Cứu thế chủ thật vất vả mới tìm được cho nên hắn để Nagini tiếp tục đuổi theo, bản thân thì ở lại, tính toán triệt để giải quyết nỗi phiền toái lớn nhất của mình.
Chú thích:
(1) Sonorus: Bùa khuếch đại - là một loại bùa có thể được sử dụng để khuếch đại âm thanh mục tiêu, có thể là giọng nói của một người hoặc một thiết bị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất