Chương 70: Không được chạm vào hắn
Sau 6 tháng nghỉ sinh thì cuối cùng chủ nhà cũng quay lại rồi đây. Bộ này có lẽ sẽ được đẩy nhanh tiến độ (nếu tui không lười...) vì tui đang nhăm nhe làm 1 bộ nữa.
Harry thích Voldermort.
Điều này cậu không thể phủ nhận.
Là một thiếu niên còn đang trong thời kì trưởng thành, cậu cũng từng tưởng tượng nếu có một ngày bản thân phát hiện Voldermort cũng thích mình thì mình sẽ có cảm giác như thế nào. Mặc kệ việc bọn họ là kẻ thù, mặc kệ việc khả năng đó thực xa vời, Harry vẫn phải thừa nhận, khi đó, cậu cho là mình ít nhất sẽ có chút vui vẻ.
Chính là hiện tại, khi thực sự biết chuyện này, cậu lại không hề vui sướng chút nào.
Trầm trọng.
Chỉ có từ này có thể miêu tả cảm xúc phức tạp không kể trong lòng Harry lúc này.
Cậu lẳng lặng đứng ngoài cửa phòng.
Trong phòng rất tối, chỉ có ánh sáng mỏng manh phản xạ trên lớp vảy màu bạc của con đại xà. Hình bóng người đàn ông kia thực mơ hồ, giống như chỉ trong nháy mắt sẽ dung hòa vào trong bóng đêm. Bàn tay Harry khẩn trương nắm chặt đũa phép, dùng lực mạnh tới nỗi khớp xương phát đau nhưng cơn đau còn lớn hơn trong lòng làm cậu chẳng còn chú ý tới nó nữa.
Mình tới đây để giết hắn.
Harry tự nói với bản thân mình, chỉ là tay trái của cậu vẫn cứng ngắc dừng trên cửa, không thể nào đẩy nổi cửa ra.
Mình và hắn là tử địch.
Cậu lại nói thầm thêm một câu, thúc giục bản thân cử động thân thể đang cứng đơ bất động.
Mình và hắn…. phải có một người chết trên tay người kia.
Harry tiếp tục thuyết phục chính mình, lại không hề phát hiện mũi chân cậu đã bất giác hướng về phía đi ra khỏi hành lang, đây là một loại phản ứng muốn trốn chạy theo bản năng, cho dù có cố gắng cưỡng chế đến mức nào, thân thể lại vẫn thành thực thể hiện biến hóa rất nhỏ ra bên ngoài.
Mình nên đi vào.
Harry thầm nhủ như vậy. Sự tình này phải chấm dứt. Do dự sẽ chỉ làm càng nhiều người chết hơn, mà bản thân còn tiếp tục hãm sâu vào vũng lầy này thì cuối cùng sẽ không thể thoát ra nữa.
Cậu nhắm mắt lại, tạm thời ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài.
Harry biết, lần mở mắt tiếp theo, cậu nhất định phải vứt bỏ đoạn tình cảm này. Cậu tự cổ vũ chính mình, sau đó mở mắt. Ngay giây đầu tiên mở mắt, một đôi mắt màu đỏ sậm liền xuất hiện, lớp thành lũy mỏng manh vừa dựng lên liền xuất hiện vết rách.
Tâm Harry nhất thời run lên, hoảng hốt đối diện với đôi mắt màu ruby.
Voldermort đang nhìn cậu.
Voldermort đã phát hiện ra cậu.
Như vậy…
Harry hít sâu một hơi, đẩy cửa vào.
[Tom! Người này tới giết ngươi! Hắn nhất định không có ý tốt]
[Rất nguy hiểm, ta đến cắn chết hắn, ngươi đi trước đi!]
[Bình tĩnh, Nagini!]
Voldermort cúi đầu xoa xoa đầu con mãng xà, dùng thanh âm khàn khàn ra lệnh, sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn Harry đang đứng cách mình mấy dãy bàn. Đôi mắt màu ngọc bích ở trong căn phòng hôn ám lại vẫn sáng ngời, rực rỡ đến mức khiến hắn muốn hôn lên đó.
Ước chừng là do mất máu quá nhiều, Voldermort phát hiện mình vậy mà lại không thể đứng dậy. Hắn cười nhẹ, giữa chừng lại bởi huyết khí dâng lên mà ho khan vài tiếng, cuối cùng ổn định, mở miệng nói, “Đã lâu không gặp, Harry.”
“Đã lâu không gặp.”
Ngữ khí quen thuộc của Voldermort làm Harry theo bản năng trả lời. Cậu lập tức có chút ảo não. Còn mải chuyện trò cái gì? Trực tiếp giết luôn không phải tốt hơn sao? Voldermort có bao nhiêu giảo hoạt, là kẻ giỏi mê hoặc nhân tâm thế nào mình đâu phải không biết, cứ nói chuyện với hắn, đến cuối cùng người chịu thiệt nhất định sẽ là mình.
Nhưng mà… cho dù như vậy, vẫn muốn nói thêm vài câu nữa…
Harry lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói, “Ta tới để giết ngươi.”
“Ta biết”, Voldermort lập tức trả lời.
“Ngươi bị trọng thương.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng ngươi sẽ không ngồi chờ chết.”
“Không sai.”
“Nếu để ngươi thoát, ngươi nhất định sẽ ngóc đầu trở lại, tiêu diệt Hội Phượng Hoàng.”
“Chắc chắn là vậy,” Voldermort nhếch môi, “Xem ra ngươi rất hiểu ta, Harry.”
“Không, ta tuyệt không hiểu ngươi, cũng không muốn hiểu. Bởi vì ta rất nhanh sẽ giết ngươi, sau đó ném ngươi ra khỏi đầu, một chút tro bụi cũng không để lại.”
Harry nói, cậu nghe được Nagini đang không ngừng uy hiếp mình, muốn dùng thanh âm xì xì khủng bố để đuổi cậu đi.
Nghe xong lời này, Voldermort khó có khi trầm mặc một hồi, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm Harry một lát, “Harry, ngươi thích ta.”
Harry nhíu nhíu mày, Voldermort vào lúc này còn muốn lợi dụng tình cảm của cậu để tìm lối thoát? Cậu đáp, “Đúng vậy, ta cũng biết ngươi thích ta nhưng việc đó không thể trở thành lý do để ta buông tha cho ngươi.”
“Chúng ta là tử địch.”
“Nếu phe ngươi gia nhập không phải là Hội Phượng Hoàng, chúng ta sẽ không phải là quan hệ tử địch,” Voldermort mở miệng, “Chúng ta cũng không cần phải giao tranh.”
“Voldermort, không có nếu,” Harry không bị thuyết pháp của Voldermort hấp dẫn, “Ngươi có biết đầy đủ lời tiên tri lúc trước của giáo sư Trelawney không?”
Không đợi Voldermort trả lời, Harry đã nói tuột lời tiên tri vẫn luôn hiện lên trong đầu tra tấn mình mấy tháng qua ra.
…
“Cho nên trong hai chúng ta, chỉ có một người được sống.”
“Lời tiên đoán không nhất định là thật.”
“Ha! Vậy ngươi lúc trước hà tất lại phải đi giết cha mẹ ta?” Nghe Voldermort nói như vậy, Harry xì ra một tiếng cười vừa lạnh lùng vừa mỉa mai, “Ngươi tin lời tiên tri này, ngươi sợ chết!”
Nhìn Harry kích động, Voldermort sáng suốt lựa chọn im lặng, dù cho hắn hoàn toàn không nghĩ như vậy.
Đây đích thực là lần đầu tiên hắn nghe được đầy đủ lời tiên đoán của Trelawney, lời tiên đoán mà hắn từng cực kỳ muốn có, thậm chí còn từng muốn lén đột nhập vào Bộ phép thuật để lấy quả cầu kí ức. Chỉ là sau khi Edwin lên làm Bộ trưởng bộ phép thuật, hắn lại đột nhiên mất đi khát cầu muốn biết.
Cho dù lời tiên đoán là thật thì đã sao.
Hắn muốn có Harry Potter, ý nghĩ này cũng sẽ không thay đổi.
Một khi đã như vậy, lời tiên đoán này đối với hắn mà nói sẽ không còn ý nghĩa. Hắn muốn một Harry sinh động chứ không phải chỉ là một cỗ thi thể. Đây là ý tưởng mà mấy tháng qua hắn đã xác định trong lòng.
Cái mệnh đề “Nên hay không nên tin vào vận mệnh” này vẫn luôn khiến Voldermort dao động. Nói hắn không tin, hắn lại từng cho rằng thân phận người thừa kế Slytherin sẽ chỉ dẫn mình đi đến huy hoàng, đồng thời lại từng tin một nửa lời tiên đoán mà Snape mang tới, đi giết chết cả nhà Potter. Còn nếu nói hắn tin… Hắn lại từng muốn lợi dụng Trường Sinh Linh Giá để thoát khỏi cái chết, hiện tại, lại có ý đồ muốn thay đổi lời tiên đoán của Trelawney, để Harry đứng bên cạnh mình.
Cho nên nói, con người vẫn luôn là một sinh vật tràn ngập phức tạp và mâu thuẫn.
Harry không biết suy nghĩ thực sự của Voldermort, cậu cho là mình đã đoán đúng.
Cái loại xác định này làm tâm cậu càng thêm lạnh.
Voldermort vẫn muốn lừa cậu, vì tìm đường đào thoát mà còn không tiếc lợi dụng tình cảm của cậu.
Harry cảm thấy may mắn mấy tháng nay đã tôi luyện cho tâm trí cứng rắn hơn, sẽ không vì loại đả kích này mà chán ngán thất vọng. Cũng may mắn bản thân đã sớm không còn tin tưởng lời nói dối của Voldermort, không bị hắn mê hoặc lừa bịp.
Đũa phép giơ lên chỉ hướng Voldermort, bàn tay đã giống như bình thường, không có một chút run rẩy.
[Tom!]
Nagini ở bên cạnh sốt ruột, Voldermort lại vẫn như cũ xoa xoa đầu trấn an nó, đôi mắt ruby mị hoặc nhìn mũi đũa phép vững vàng của Harry, chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng lại trên mặt Harry.
[Nagini, ngươi ra ngoài trước đi.]
[Tom, ngươi nhất định có biện pháp đúng không? Ngươi khẳng định sẽ không bị tên nhãi này giết chết đúng không? Nó căn bản không biết ngươi! Nó căn bản không tin ngươi! Ta muốn cắn chết nó!]
Nagini nhìn tình hình mà vội đến muốn khóc, nếu, nếu thằng ranh Harry kia thật sự dám động thủ với Tom, mặc kệ Tom ra mệnh lệnh gì, Nagini nhất định phải cắn chết nó!
[Không được chạm vào hắn!]
Tay Harry run lên.
Nghe được những lời này của Voldermort, đầu ngón tay Harry không ngừng run, có một loại cảm giác thoát lực đến không thể nắm chặt đũa phép. Cậu co co ngón tay, chỉ là đầu đũa phép cũng không còn vững vàng được nữa, bắt đầu hơi hơi rung lên.
Đây là lần thứ ba Harry nghe Voldermort nói những lời này với Nagini, Voldermort không biết cậu còn xà ngữ, như vậy, hắn thực sự không muốn Nagini giết cậu.
Nhưng vì sao?
Voldermort đáng lẽ phải cho mãng xà kia kìm chân mình hoặc là trực tiếp giết mình để chạy trốn chứ? Hắn sao có thể bởi vì sợ làm hại tới mình mà buông tha cơ hội trốn chạy của chính hắn?
Trong nhất thời, Harry cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, một loại tình cảm không thể khống chế từ trong lòng trào ra, đảo loạn ý nghĩ vốn có. Suy nghĩ rối như canh hẹ, càng muốn nhanh suy xét rõ ràng thì lại càng rối tung hơn.
Harry không biết sao lại buột miệng hỏi, “Voldermort, ngươi có từng hối hận không?”
Harry không biết trong chớp mắt đó mình đã nghĩ cái gì… Có lẽ là nếu Voldermort thật sự sám hối, hối cải làm lại bản thân, như vậy mình có lẽ sẽ có thể đi nói với thầy Dumberdore, như vậy mình có khi sẽ không cần giết Voldermort, mà còn có thể ở cạnh hắn…
Nhưng lời nói kế tiếp của Voldermort lại giống như một gáo nước lạnh trực tiếp xối tỉnh cậu.
“Chưa từng.”
“Ta chưa từng hối hận,” Voldermort nói, “Chỉ là có chút tiếc nuối.”
Voldermort chưa từng hối hận vì bất cứ hành động cử chỉ nào của mình. Cho dù có một vài việc không được chính xác nhưng hắn đích xác cho tới bây giờ chưa từng hối hận vì bất kì quyết định nào của bản thân. Hắn chỉ có chút tiếc nuối là sao mình không gặp được Harry sớm một chút, nếu như vậy hắn đại khái sẽ bước đi trên một con đường khác.
Chỉ là thời gian sẽ không quay lại, mà tiếc nuối chung quy chỉ có thể trở thành tiếc nuối.
Voldermort giật giật thân thể, mất quá nhiều máu làm hắn bắt đầu chóng mặt. Nhưng hắn biết, cho dù bản thân hiện tại không có khả năng đánh với Harry một trận thì không cần Nagini hỗ trợ, hắn vẫn có thể chạy trốn, thậm chí có thể nói, Nagini ở chỗ này ngược lại sẽ làm hắn bó tay bó chân.
[Nagini, đi ra ngoài, ta không sao.]
[Ta không đi!]
Đáng tiếc, tiểu cô nương Nagini lúc này lại căn bản không nghe lời hắn, Voldermort không khỏi đau đầu. Nếu Nagini thực sự không chịu nghe lời, vậy thì sau khi hắn rời đi, hắn không thể cam đoan liệu nó còn có thể sống sót trở về hay không.
[Đi ra ngoài!]
[Không đi!]
[…]
Voldermort từ bỏ việc thuyết phục Nagini.
Mà vào lúc đó, một tia sáng xanh lục đột nhiên xuyên qua bóng tối, bay về hướng Voldermort.
=====================
Tác giả có lời muốn nói: Ừ, đúng rồi đó, ánh sáng xanh lục là Avada Kedavra
P/S: Thực ra V đại bảo Nagini không được động vào Harry phần nhiều là vì để Nagini mau đi, đừng cản trở hắn _(:3" ∠)_ Chỉ là Tiểu H với Nagini đều hiểu nhầm. Chậc chậc… Nếu hiểu lầm xinh đẹp này cứ được tiếp tục thì thật tốt, đáng tiếc người nào đó lại cố tình dội nước lạnh…
------oOo------
Chương 72
Nguồn: EbookTruyen.VN
Harry thích Voldermort.
Điều này cậu không thể phủ nhận.
Là một thiếu niên còn đang trong thời kì trưởng thành, cậu cũng từng tưởng tượng nếu có một ngày bản thân phát hiện Voldermort cũng thích mình thì mình sẽ có cảm giác như thế nào. Mặc kệ việc bọn họ là kẻ thù, mặc kệ việc khả năng đó thực xa vời, Harry vẫn phải thừa nhận, khi đó, cậu cho là mình ít nhất sẽ có chút vui vẻ.
Chính là hiện tại, khi thực sự biết chuyện này, cậu lại không hề vui sướng chút nào.
Trầm trọng.
Chỉ có từ này có thể miêu tả cảm xúc phức tạp không kể trong lòng Harry lúc này.
Cậu lẳng lặng đứng ngoài cửa phòng.
Trong phòng rất tối, chỉ có ánh sáng mỏng manh phản xạ trên lớp vảy màu bạc của con đại xà. Hình bóng người đàn ông kia thực mơ hồ, giống như chỉ trong nháy mắt sẽ dung hòa vào trong bóng đêm. Bàn tay Harry khẩn trương nắm chặt đũa phép, dùng lực mạnh tới nỗi khớp xương phát đau nhưng cơn đau còn lớn hơn trong lòng làm cậu chẳng còn chú ý tới nó nữa.
Mình tới đây để giết hắn.
Harry tự nói với bản thân mình, chỉ là tay trái của cậu vẫn cứng ngắc dừng trên cửa, không thể nào đẩy nổi cửa ra.
Mình và hắn là tử địch.
Cậu lại nói thầm thêm một câu, thúc giục bản thân cử động thân thể đang cứng đơ bất động.
Mình và hắn…. phải có một người chết trên tay người kia.
Harry tiếp tục thuyết phục chính mình, lại không hề phát hiện mũi chân cậu đã bất giác hướng về phía đi ra khỏi hành lang, đây là một loại phản ứng muốn trốn chạy theo bản năng, cho dù có cố gắng cưỡng chế đến mức nào, thân thể lại vẫn thành thực thể hiện biến hóa rất nhỏ ra bên ngoài.
Mình nên đi vào.
Harry thầm nhủ như vậy. Sự tình này phải chấm dứt. Do dự sẽ chỉ làm càng nhiều người chết hơn, mà bản thân còn tiếp tục hãm sâu vào vũng lầy này thì cuối cùng sẽ không thể thoát ra nữa.
Cậu nhắm mắt lại, tạm thời ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài.
Harry biết, lần mở mắt tiếp theo, cậu nhất định phải vứt bỏ đoạn tình cảm này. Cậu tự cổ vũ chính mình, sau đó mở mắt. Ngay giây đầu tiên mở mắt, một đôi mắt màu đỏ sậm liền xuất hiện, lớp thành lũy mỏng manh vừa dựng lên liền xuất hiện vết rách.
Tâm Harry nhất thời run lên, hoảng hốt đối diện với đôi mắt màu ruby.
Voldermort đang nhìn cậu.
Voldermort đã phát hiện ra cậu.
Như vậy…
Harry hít sâu một hơi, đẩy cửa vào.
[Tom! Người này tới giết ngươi! Hắn nhất định không có ý tốt]
[Rất nguy hiểm, ta đến cắn chết hắn, ngươi đi trước đi!]
[Bình tĩnh, Nagini!]
Voldermort cúi đầu xoa xoa đầu con mãng xà, dùng thanh âm khàn khàn ra lệnh, sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn Harry đang đứng cách mình mấy dãy bàn. Đôi mắt màu ngọc bích ở trong căn phòng hôn ám lại vẫn sáng ngời, rực rỡ đến mức khiến hắn muốn hôn lên đó.
Ước chừng là do mất máu quá nhiều, Voldermort phát hiện mình vậy mà lại không thể đứng dậy. Hắn cười nhẹ, giữa chừng lại bởi huyết khí dâng lên mà ho khan vài tiếng, cuối cùng ổn định, mở miệng nói, “Đã lâu không gặp, Harry.”
“Đã lâu không gặp.”
Ngữ khí quen thuộc của Voldermort làm Harry theo bản năng trả lời. Cậu lập tức có chút ảo não. Còn mải chuyện trò cái gì? Trực tiếp giết luôn không phải tốt hơn sao? Voldermort có bao nhiêu giảo hoạt, là kẻ giỏi mê hoặc nhân tâm thế nào mình đâu phải không biết, cứ nói chuyện với hắn, đến cuối cùng người chịu thiệt nhất định sẽ là mình.
Nhưng mà… cho dù như vậy, vẫn muốn nói thêm vài câu nữa…
Harry lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói, “Ta tới để giết ngươi.”
“Ta biết”, Voldermort lập tức trả lời.
“Ngươi bị trọng thương.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng ngươi sẽ không ngồi chờ chết.”
“Không sai.”
“Nếu để ngươi thoát, ngươi nhất định sẽ ngóc đầu trở lại, tiêu diệt Hội Phượng Hoàng.”
“Chắc chắn là vậy,” Voldermort nhếch môi, “Xem ra ngươi rất hiểu ta, Harry.”
“Không, ta tuyệt không hiểu ngươi, cũng không muốn hiểu. Bởi vì ta rất nhanh sẽ giết ngươi, sau đó ném ngươi ra khỏi đầu, một chút tro bụi cũng không để lại.”
Harry nói, cậu nghe được Nagini đang không ngừng uy hiếp mình, muốn dùng thanh âm xì xì khủng bố để đuổi cậu đi.
Nghe xong lời này, Voldermort khó có khi trầm mặc một hồi, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm Harry một lát, “Harry, ngươi thích ta.”
Harry nhíu nhíu mày, Voldermort vào lúc này còn muốn lợi dụng tình cảm của cậu để tìm lối thoát? Cậu đáp, “Đúng vậy, ta cũng biết ngươi thích ta nhưng việc đó không thể trở thành lý do để ta buông tha cho ngươi.”
“Chúng ta là tử địch.”
“Nếu phe ngươi gia nhập không phải là Hội Phượng Hoàng, chúng ta sẽ không phải là quan hệ tử địch,” Voldermort mở miệng, “Chúng ta cũng không cần phải giao tranh.”
“Voldermort, không có nếu,” Harry không bị thuyết pháp của Voldermort hấp dẫn, “Ngươi có biết đầy đủ lời tiên tri lúc trước của giáo sư Trelawney không?”
Không đợi Voldermort trả lời, Harry đã nói tuột lời tiên tri vẫn luôn hiện lên trong đầu tra tấn mình mấy tháng qua ra.
…
“Cho nên trong hai chúng ta, chỉ có một người được sống.”
“Lời tiên đoán không nhất định là thật.”
“Ha! Vậy ngươi lúc trước hà tất lại phải đi giết cha mẹ ta?” Nghe Voldermort nói như vậy, Harry xì ra một tiếng cười vừa lạnh lùng vừa mỉa mai, “Ngươi tin lời tiên tri này, ngươi sợ chết!”
Nhìn Harry kích động, Voldermort sáng suốt lựa chọn im lặng, dù cho hắn hoàn toàn không nghĩ như vậy.
Đây đích thực là lần đầu tiên hắn nghe được đầy đủ lời tiên đoán của Trelawney, lời tiên đoán mà hắn từng cực kỳ muốn có, thậm chí còn từng muốn lén đột nhập vào Bộ phép thuật để lấy quả cầu kí ức. Chỉ là sau khi Edwin lên làm Bộ trưởng bộ phép thuật, hắn lại đột nhiên mất đi khát cầu muốn biết.
Cho dù lời tiên đoán là thật thì đã sao.
Hắn muốn có Harry Potter, ý nghĩ này cũng sẽ không thay đổi.
Một khi đã như vậy, lời tiên đoán này đối với hắn mà nói sẽ không còn ý nghĩa. Hắn muốn một Harry sinh động chứ không phải chỉ là một cỗ thi thể. Đây là ý tưởng mà mấy tháng qua hắn đã xác định trong lòng.
Cái mệnh đề “Nên hay không nên tin vào vận mệnh” này vẫn luôn khiến Voldermort dao động. Nói hắn không tin, hắn lại từng cho rằng thân phận người thừa kế Slytherin sẽ chỉ dẫn mình đi đến huy hoàng, đồng thời lại từng tin một nửa lời tiên đoán mà Snape mang tới, đi giết chết cả nhà Potter. Còn nếu nói hắn tin… Hắn lại từng muốn lợi dụng Trường Sinh Linh Giá để thoát khỏi cái chết, hiện tại, lại có ý đồ muốn thay đổi lời tiên đoán của Trelawney, để Harry đứng bên cạnh mình.
Cho nên nói, con người vẫn luôn là một sinh vật tràn ngập phức tạp và mâu thuẫn.
Harry không biết suy nghĩ thực sự của Voldermort, cậu cho là mình đã đoán đúng.
Cái loại xác định này làm tâm cậu càng thêm lạnh.
Voldermort vẫn muốn lừa cậu, vì tìm đường đào thoát mà còn không tiếc lợi dụng tình cảm của cậu.
Harry cảm thấy may mắn mấy tháng nay đã tôi luyện cho tâm trí cứng rắn hơn, sẽ không vì loại đả kích này mà chán ngán thất vọng. Cũng may mắn bản thân đã sớm không còn tin tưởng lời nói dối của Voldermort, không bị hắn mê hoặc lừa bịp.
Đũa phép giơ lên chỉ hướng Voldermort, bàn tay đã giống như bình thường, không có một chút run rẩy.
[Tom!]
Nagini ở bên cạnh sốt ruột, Voldermort lại vẫn như cũ xoa xoa đầu trấn an nó, đôi mắt ruby mị hoặc nhìn mũi đũa phép vững vàng của Harry, chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng lại trên mặt Harry.
[Nagini, ngươi ra ngoài trước đi.]
[Tom, ngươi nhất định có biện pháp đúng không? Ngươi khẳng định sẽ không bị tên nhãi này giết chết đúng không? Nó căn bản không biết ngươi! Nó căn bản không tin ngươi! Ta muốn cắn chết nó!]
Nagini nhìn tình hình mà vội đến muốn khóc, nếu, nếu thằng ranh Harry kia thật sự dám động thủ với Tom, mặc kệ Tom ra mệnh lệnh gì, Nagini nhất định phải cắn chết nó!
[Không được chạm vào hắn!]
Tay Harry run lên.
Nghe được những lời này của Voldermort, đầu ngón tay Harry không ngừng run, có một loại cảm giác thoát lực đến không thể nắm chặt đũa phép. Cậu co co ngón tay, chỉ là đầu đũa phép cũng không còn vững vàng được nữa, bắt đầu hơi hơi rung lên.
Đây là lần thứ ba Harry nghe Voldermort nói những lời này với Nagini, Voldermort không biết cậu còn xà ngữ, như vậy, hắn thực sự không muốn Nagini giết cậu.
Nhưng vì sao?
Voldermort đáng lẽ phải cho mãng xà kia kìm chân mình hoặc là trực tiếp giết mình để chạy trốn chứ? Hắn sao có thể bởi vì sợ làm hại tới mình mà buông tha cơ hội trốn chạy của chính hắn?
Trong nhất thời, Harry cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, một loại tình cảm không thể khống chế từ trong lòng trào ra, đảo loạn ý nghĩ vốn có. Suy nghĩ rối như canh hẹ, càng muốn nhanh suy xét rõ ràng thì lại càng rối tung hơn.
Harry không biết sao lại buột miệng hỏi, “Voldermort, ngươi có từng hối hận không?”
Harry không biết trong chớp mắt đó mình đã nghĩ cái gì… Có lẽ là nếu Voldermort thật sự sám hối, hối cải làm lại bản thân, như vậy mình có lẽ sẽ có thể đi nói với thầy Dumberdore, như vậy mình có khi sẽ không cần giết Voldermort, mà còn có thể ở cạnh hắn…
Nhưng lời nói kế tiếp của Voldermort lại giống như một gáo nước lạnh trực tiếp xối tỉnh cậu.
“Chưa từng.”
“Ta chưa từng hối hận,” Voldermort nói, “Chỉ là có chút tiếc nuối.”
Voldermort chưa từng hối hận vì bất cứ hành động cử chỉ nào của mình. Cho dù có một vài việc không được chính xác nhưng hắn đích xác cho tới bây giờ chưa từng hối hận vì bất kì quyết định nào của bản thân. Hắn chỉ có chút tiếc nuối là sao mình không gặp được Harry sớm một chút, nếu như vậy hắn đại khái sẽ bước đi trên một con đường khác.
Chỉ là thời gian sẽ không quay lại, mà tiếc nuối chung quy chỉ có thể trở thành tiếc nuối.
Voldermort giật giật thân thể, mất quá nhiều máu làm hắn bắt đầu chóng mặt. Nhưng hắn biết, cho dù bản thân hiện tại không có khả năng đánh với Harry một trận thì không cần Nagini hỗ trợ, hắn vẫn có thể chạy trốn, thậm chí có thể nói, Nagini ở chỗ này ngược lại sẽ làm hắn bó tay bó chân.
[Nagini, đi ra ngoài, ta không sao.]
[Ta không đi!]
Đáng tiếc, tiểu cô nương Nagini lúc này lại căn bản không nghe lời hắn, Voldermort không khỏi đau đầu. Nếu Nagini thực sự không chịu nghe lời, vậy thì sau khi hắn rời đi, hắn không thể cam đoan liệu nó còn có thể sống sót trở về hay không.
[Đi ra ngoài!]
[Không đi!]
[…]
Voldermort từ bỏ việc thuyết phục Nagini.
Mà vào lúc đó, một tia sáng xanh lục đột nhiên xuyên qua bóng tối, bay về hướng Voldermort.
=====================
Tác giả có lời muốn nói: Ừ, đúng rồi đó, ánh sáng xanh lục là Avada Kedavra
P/S: Thực ra V đại bảo Nagini không được động vào Harry phần nhiều là vì để Nagini mau đi, đừng cản trở hắn _(:3" ∠)_ Chỉ là Tiểu H với Nagini đều hiểu nhầm. Chậc chậc… Nếu hiểu lầm xinh đẹp này cứ được tiếp tục thì thật tốt, đáng tiếc người nào đó lại cố tình dội nước lạnh…
------oOo------
Chương 72
Nguồn: EbookTruyen.VN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất