Giải Mê Du Hí

Chương 74: NPC tập kích

Trước Sau
Hành động của con sóc làm hai người một rắn trầm mặc vài giây.

Vài giây sau, Nagini bật cười đầu tiên, thân thể thật lớn lăn lộn trên mặt đất, chấn động khiến lá cây cũng xào xạc rơi rụng, con sóc trên cành còn thiếu chút nữa bị hất ngã xuống.

Sóc: "#@¥%... &... %*! !" (#`Д´)

Đối mặt với con sóc đang phẫn nộ kêu réo, quý ngài Voldermort đang đen mặt đột nhiên hỏi: “Harry, ngươi có nghe hiểu được nó đang nói gì không?”

“Nghe không hiểu.” Harry thành thực đáp, “Nhưng ta nghĩ nếu hiện giờ có Bánh bao ở đây, có lẽ ta có thể tán gẫu với nó vài câu.” Cậu chỉ chỉ lỗ tai mèo của mình, giọng điệu có vẻ rất bất đắc dĩ.

Sóc: “…”

[Nagini, ngươi có thể nghe hiểu không?] Voldermort lại hỏi Nagini, thu về cũng là câu trả lời không hiểu.

“Nói cách khác, chúng ta đụng phải một NPC ngôn ngữ không thể câu thông, mà còn hoàn toàn không biết nó đòi cái gì.” Voldermort bỏ qua chuyện mình bị khinh bỉ, đem hết thảy sai lầm nhẹ nhàng quy về ngôn ngữ không thông.

Harry liếc mắt xem xét Voldermort một cái, “… Chính là ta cảm thấy nó phát hiện ra ngươi dùng một viên đá lừa nó cho nên nó mới không chịu tiếp thu.”

Voldermort lộ ra biểu tình bí hiểm, “Chỉ số thông minh của nó cao như vậy sao?”

Sóc: “!!!” (#`Д´)

Con sóc phẫn nộ nhảy dựng lên, để lại trên gương mặt anh tuấn của Voldermort một vết cào.



Sự thật chứng minh, phỏng đoán của Harry là chính xác.

Con sóc muốn một quả sồi hàng thật giá thật.

Vào lúc Harry cùng Voldermort tới một cái cây cách đó không xa hái một quả sồi xuống giao cho con sóc, sóc ta ngửi ngửi liền sảng khoái đứng dịch sang một bên, để lộ ra cái hang trên thân cây, cho Harry tùy ý chọn. Đúng vậy, nó còn ghi hận chuyện Voldermort dùng đá lừa nó cho nên hoàn toàn không cho phép Voldermort —- dù chỉ dùng một ngón tay — chạm vào phòng ở của mình.

Harry lấy cái xương đầu cá ra khỏi hang sóc, dùng đũa phép gõ gõ, quả nhiên là ánh sáng xanh lục. Cậu dùng bùa Reducio thu nhỏ cái xương lại, bỏ vào trong túi áo. Trừ cái này ra, cậu còn tìm thấy một viên thủy tinh cũng lóe ra ánh xanh lục dưới đầu đũa phép.

Viên thủy tinh thực nhỏ nhưng giữa hình cầu trong suốt hình như là rỗng ruột, được rót đầy nước. Một con cá vàng đuôi đỏ xinh đẹp mê người bơi lội ở bên trong, cực kì … khiến Harry muốn một hơi nuốt xuống.

Vì để ngăn Harry sau khi hóa mèo lại sinh ra vài ý tưởng không được bình thường, Voldermort liền thu viên thủy tinh kia vào túi áo của hắn.

Sau khi tạm biệt con sóc, bọn họ lại đi tiếp.

Đi không bao xa, bọn họ tới một ngã ba, ngay chỗ rẽ dựng một cột mốc chỉ đường.

Làng Meo Meo (bên trái 1200m)

Làng Ngao Ô (bên phải 500m) (Ngao ô = tiếng gầm của hổ)

Bên dưới còn khắc một hàng chữ nhỏ: Người cá mời đi đường vòng.

Bên cạnh là ảnh chụp một người cá, người cá trong ảnh khoảng hơn 20 tuổi, mái tóc màu vàng, gương mặt hơi nghiêng lộ ra đường cong tinh xảo. Đuôi cá bán trong suốt cùng lớp vảy dưới ánh mặt trời lấp lánh bảy sắc cầu vồng.

Harry nhìn nhìn ảnh chụp như lệnh truy nã, quay đầu hỏi: “Ngươi có thấy người này trông thật quen mắt không?” Đầu ngón tay chọc chọc lên ảnh chụp người cá.

Voldermort nheo mắt, mặt không đổi sắc khẳng định: “Không.”

“… Vậy sao?”

Nhìn Harry tựa hồ vẫn còn chần chừ, Voldermort lập tức đổi đề tài.

“Chúng ta đi đâu bây giờ?”

“Đương nhiên là đến nơi có mèo rồi.” Harry tuy còn chút nghi ngờ nhưng vẫn tạm thời bỏ chuyện này sang một bên, “Chúng ta dù sao cũng phải giải quyết chuyện trên người của ta trước.” Cậu không muốn phải dùng hình dáng này sống tiếp hai tháng nữa đâu.



Voldermort gật gật đầu, chẳng qua trong lòng hắn cảm thấy giải quyết chậm một chút cũng không sao, không, phải nói, hình dáng này mới càng phù hợp tâm ý của hắn.

*****

Bọn họ rất nhanh đi tới cổng làng Meo Meo.

Cổng làng có 2 thủ vệ trông giữ. Bọn họ giống như Harry cũng có tai và đuôi mèo. Lông của bọn họ màu vàng nghệ, làm Harry không khỏi nghĩ nếu con mèo của Hermione mà biến thành người thì chắc hẳn là giống như thế này. Vũ khí của bọn họ là thanh đinh ba giống như xiên bắt cá.

Hai người mèo đứng im như tượng không nhúc nhích nhưng vào lúc bọn Harry tính đi vào thì bọn họ đột nhiên vươn tay ngăn cản.

Hai thủ vệ lông vàng nghệ đánh giá bọn họ một chút, cuối cùng tầm mắt dừng lại một lát trên đầu Voldermort, mở miệng nói, “Con người không được vào.” Tầm mắt chuyển qua Nagini, cái xiên chọc chọc, “Rắn cũng không được vào.”

Nagini: …

Tuy không đau nhưng thật muốn một hơi nuốt luôn hai tên này quá đi QAQ.

“Không phải chỉ có người cá không được vào thôi sao?” Bị cản lại như vậy, Harry vội vàng hỏi.

“Người cá không thể vào, con người cũng không thể vào.”

Hai người mèo nói chuyện ngắn gọn đủ ý. Bọn họ lại quan sát màu lông tóc của Harry một lát, hướng Harry cúi người chào, “Ngài đương nhiên có thể đi vào, chúng ta thực hoan nghênh thành viên có màu lông thuần khiết như ngài gia nhập vào chúng ta.” Nói rồi đứng thẳng dậy, mỗi người kéo một tay Harry, giống như bức ép kéo cậu vào trong làng.

“… Chờ, chờ một chút!” Harry vội vàng muốn tránh thoát nhưng sức lực của 2 thủ vệ lớn hơn cậu rất nhiều. Hai thủ vệ nửa tha nửa kéo, mắt thấy Harry sắp bị họ kéo đi.

Lúc này, hai tia sáng màu xanh lục đột nhiên không tiếng động bay tới đánh vào thân thể hai thủ vệ, hai người mèo kêu thảm một tiếng liền nhũn ra, ngã xuống. Harry cả kinh, quay đầu lại nhìn Voldermort, chỉ nhìn thấy Voldermort đã hạ cánh tay xuống nhưng đũa phép còn chưa có thu lại.

“Ngươi giết bọn họ?”

Nhìn 2 thủ vệ ngã trên đất, Harry cảm thấy máu nóng xông lên đại não.

Mấy tháng chiến tranh khiến cậu đã quá quen với ánh sáng xanh lục vừa rồi.

Cho dù Voldermort dùng lời nguyền không tiếng động nhưng cậu cũng đoán được đó là chú ngữ gì. Ma chú phát ra ánh xanh lục mà Voldermort dùng thuận tay nhất là gì? Là Lời nguyền chết chóc! Hắn cư nhiên cứ nhẹ nhàng như vậy mà cướp đi hai sinh mạng, Harry thật không thể tin được.

Trong nhất thời, hình ảnh Tử Thần Thực Tử dùng Lời nguyền chết chóc lấy mạng người trong chiến tranh hiện thực lại hiện lên trong đầu Harry, gương mặt cậu nháy mắt tái nhợt.

Bức tường giả dối giữa hai người lập tức bị xé rách, không khí căng thẳng đến mức Nagini cũng không dám lên tiếng.

Mà lúc này, Voldermort nhìn thoáng qua Harry, trong mắt xẹt qua một tia thần sắc không thể lý giải. Mạt thần sắc kia rất nhanh biến mất nơi đáy mắt, không ai phát hiện ra. Hắn không mặn không nhạt nói, “Harry, thần kinh của ngươi quá mức mẫn cảm rồi, chỉ là một loại bùa gây mê thôi.”

“Bùa gây mê?”

Harry sửng sốt, cậu ngồi xổm xuống dò xét hơi thở của hai thủ vệ. Hơi thở rất nhẹ nhưng tuyệt không biến mất phun lên tay cậu, chứng minh Voldermort nói thật, đồng thời cũng thẳng thắn nói cho Harry biết, cậu hiểu lầm Voldermort.

… Lần thứ hai từ sau khi đến thế giới này…

Harry nắm chặt tay, cắn môi.

Suy nghĩ chủ quan làm cậu mỗi khi đụng phải vấn đề gì đó kỳ quái thì đều sẽ đổ thẳng lên người Voldermort, mà Voldermort cũng là kiểu người một khi gặp chuyện sẽ nghĩ đến cách giải quyết tàn độc nhất. Tất nhiên bản thân hắn có vấn đề nhưng Harry đột nhiên ý thức được chính bản thân cậu cũng có lẽ cần phải sửa đổi.

Không chỉ là giao hẹn ngoài miệng mà là giống như trước kia, thật sự tin hắn, không mang theo thành kiến cố hữu.

… Nếu không, với tình hình hiện tại, chỉ sợ một khi xuất hiện một NPC châm ngòi ly gián, quan hệ của bọn họ sẽ nháy mắt vỡ vụn chứ đừng nói là qua ải.

“Thực xin lỗi...”

Harry hạ mắt, giọng điệu chân thành. Đôi tai mèo màu đen theo cảm xúc suy sụp của cậu cũng cụp xuống theo, nhìn qua thực đáng thương.

… Ta không nên nghi ngờ ngươi…



Nhưng mà nửa câu sau còn chưa kịp nói ra thì đã bị chặn đứng bởi một động tác của Voldermort.

Voldermort sờ sờ lỗ tai lông xù của Harry, độ cung nơi khóe miệng nhìn có vẻ rất mĩ mãn. Hắn xoa xoa rồi lại nhéo nhéo, sau đó Harry đang muốn giải thích lập tức xù lông.

“Voldermort!!!”

Bị nghịch tai đến mặt mũi đỏ bừng, Harry hất tay người nào đó ra.



Tuy rằng Voldermort không dùng Lời nguyền chết chóc nhưng việc bọn họ tập kích thủ vệ lại là sự thật.

Tại thế giới trò chơi tập kích NPC sẽ phát sinh chuyện gì? Harry không biết, chẳng qua cậu cảm thấy chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.

Thường xuyên làm chuyện xấu nhưng cũng giỏi xử lý cục diện rối rắm, Voldermort dùng thần chú nhẹ bẫng di chuyển hai người mèo đang hôn mê đến một nơi không có người, rồi dùng thần chú sửa chữa kí ức của bọn họ. Như vậy việc này sẽ không liên lụy đến hai người nữa.

Nhưng mà… hai người đã đánh giá quá cao mức độ lương thiện của hệ thống.

Nhìn lớp phòng hộ ngăn cản chú ngữ sửa kí ức, hai người một rắn rốt cuộc ý thức được lần này phiền to rồi.

“… Làm thế nào bây giờ?”

“Chúng ta đi vào trong thôn trước đi,” vào lúc Harry đang tính tới tính lui, Voldermort lại đưa ra lựa chọn cấp thiết, “Nhân lúc hiện tại không có thủ vệ trông coi.” Một khi có tiền lệ, trong làng nhất định sẽ tăng số lượng bảo vệ, đến lúc đó bọn họ lại càng khó trà trộn vào.

“Làm thế quá nguy hiểm! Người trong làng rất nhiều, ngươi và Nagini sẽ rất dễ dàng bị phát hiện!” Harry cảm thấy quyết định này quá mạo hiểm.

“Nagini nói không sao.” Voldermort dùng thần chú thu nhỏ Nagini, bỏ vào túi áo. Nagini thò đầu ra khỏi miệng túi, phun phun đầu lưỡi.

“Vậy còn ngươi?”

“Tùy cơ ứng biến,” Voldermort bình tĩnh đáp, “Muốn bắt được ta cũng không có dễ dàng như vậy. Việc cấp bách bây giờ là phải tìm ra manh mối trong ngôi làng này để giải câu đố.” Từ miệng hai thủ vệ kia có thể nhìn ra, dị biến của Harry có tám phần là liên quan đến nơi này.

Harry nhìn Voldermort kiên quyết, không nói gì nữa.

Cậu cảm thấy trong lòng có một loại lo lắng không tên nhưng vẫn gật đầu.

Quá trình trà trộn vào trong làng thực dễ dàng, bởi vì ngoài cổng làng cũng không có người. Nếu không, chỉ với hành động tập kích thủ vệ của bọn họ cũng đã gây ra hỗn loạn không nhỏ.

Bởi vì đã 2, 3 giờ chiều, đúng lúc nắng nóng nhất, tuy tầm nhìn của nhân loại bị ảnh hưởng nhất định nhưng người mèo như Harry bị ảnh hưởng còn nặng hơn nhiều. Cường độ ánh sáng cao làm cậu gần như không mở nổi mắt, chỉ có thể dùng tai nghe ngóng chung quanh.

Nhưng mà chuyện này đối với hai người bọn họ ngược lại lại là chuyện tốt, bởi vì những người mèo trong làng này cũng sẽ giống Harry.

=============================

Tiểu kịch trường:

Sóc: Diện Đoàn, lời thoại của tui đâu?

Diện Đoàn: Bị Bánh bao ăn rồi.

Sóc: ! @#¥%... &...

Bánh bao: Đừng có nói lung tung! Ăn tần này kịch bản sẽ không tiêu hóa được!!

Harry: *lo lắng cho sinh mệnh của Bánh bao* …

------oOo------

Chương 76

Nguồn: EbookTruyen.VN

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau