Chương 90: Trực giác chuẩn xác
Ngay vào lúc Voldermort đang đau đầu tìm cách tiếp cận Harry 11 tuổi, Harry ở bên kia vừa từ thế giới đầu tiên trở về. Rầu rĩ tựa lên vách tàu, cậu còn chưa đến thời không kế tiếp.
Harry rũ mắt, mới rồi chính mình đột nhiên biến mất trước mặt Tom, ánh mắt kinh hoảng cuối cùng của Tom lúc đó giống như cái gai đâm vào lòng cậu, đến giờ vẫn còn khó chịu. Cậu không ngừng nghĩ, có khi nào chuyện này sẽ làm tâm lý vốn hơi vặn vẹo của Tom càng trở nên dị thường hơn hay không.
“Xin quý khách không cần lo lắng,” Đúng lúc này, giọng nữ máy móc trên tàu lại vang lên, giống như đoán được hết tâm tư của Harry, “Tuy ngài xuyên đến khoảng thời gian bạn mình từng trải qua nhưng sau khi ngài rời đi, chúng tôi sẽ xóa hết toàn bộ dấu vết ngài để lại, sẽ không gây ra phức tạp cho quá khứ của ngài hay bạn đồng hành. Trừ khi…”
Còn chưa nói xong, đoàn tàu đã đột nhiên dừng lại.
Harry không lập tức xuống tàu, cậu còn chờ thanh âm kia nói tiếp nhưng đợi 5 phút vẫn không thấy gì.
Harry thở dài, bất đắc dĩ đi vào cánh cửa thứ hai.
Bước ra ngoài, cậu phát hiện ra đây là Hogwarts.
Là thời điểm Voldermort đang học tại Hogwarts sao?
Harry vừa nghĩ vừa đánh giá tình cảnh xung quanh. Cậu phát hiện mình đang ở trong một phòng ngủ nhưng bố cục nhìn không giống phòng ngủ nhà Gryffindor. Harry vò vò tóc, nhất thời bị bối rối.
Đúng lúc này, đột nhiên cửa phòng mở ra.
*****
Bên kia.
Voldermort loanh quanh trên đường Privet một ngày, cuối cùng chờ được lúc Harry đi ra khỏi ngôi nhà số 4. Hắn lập tức đi theo. Hắn chú ý tới nơi Harry chuẩn bị đi đến, là công viên nơi hắn từng lừa gạt tiểu Harry bé xíu.
Nhớ tới bé con mềm mại cùng ánh mắt tin cậy mười phần ấy, Voldermort vô thức cong môi.
Hắn nhìn thấy Harry 11 tuổi tìm một ghế dài trống, dáo dác ngó xung quanh, rồi mới ngồi xuống, móc ra một quyển sách ——— Voldermort nhận ra đó là sách giao khoa năm nhất. Harry tùy tay lật lật, hắn nhìn ra cậu không phải muốn học hay nhớ kĩ cái gì, chỉ tính tìm chỗ nào đó thú vị để xem thử thôi.
Hắn dùng bùa ẩn thân đứng một bên quan sát Harry một lát, quyết định hủy bùa ẩn thân, đi tới.
“Bé con, lại gặp mặt rồi.”
“A…” Harry có tật giật mình vội giấu quyển sách vào lòng. Cậu đứng lên, co rụt gật đầu, “Xin chào ngài.” Cậu đẩy kính lên, nhận ra đây là người lạ tới chào mình mấy hôm trước.
“Sách giáo khoa năm nhất? Em là tân sinh năm nay của Hogwarts?” Voldermort lại giống như hoàn toàn không cảm thấy mình là người lạ, thực thân thiện nói, “Anh cũng từng là học sinh ở đó, thật sự hoài niệm.” Nói xong còn làm vẻ mặt hoài niệm quá khứ, thành công khơi gợi nên sự tò mò của Harry.
“Thật sao? Vậy ngài có thể kể cho ta nghe vài chuyện ở Hogwarts không?” Hai mắt Harry sáng lên. Sau khi biết mình sắp nhập học Hogwarts, dì dượng càng ngày càng trở nên cáu bẳn, làm cậu không ngày nào được sống yên. Hiện tại đột nhiên gặp được một phù thủy làm tâm tình nháy mắt tốt hơn hẳn.
“Đương nhiên có thể.” Hoặc là nói, cầu còn không được.
Thông qua việc kể vài chuyện lý thú, Voldermort thành công kéo gần khoảng cách với Harry. Hắn nghe về mối lo ‘Sợ trường học thông báo sai, rất nhanh sẽ đuổi mình ra khỏi Hogwarts’ của Harry, cười nhẹ. Nhớ tới tâm tình của mình vào lần đầu tiên nhận được giấy thông báo nhập học của Hogwarts. Cảm thấy gửi sai người rồi? Đúng là lúc đầu hắn cũng có suy nghĩ như vậy, cũng lo sợ bất an mất mấy ngày, phải biết, những đứa trẻ sống ở cô nhi viện lâu đều tương đối mẫn cảm với mấy trò đùa dai.
Nhưng rất nhanh hắn phát hiện đó không phải trò đùa. Tâm tình biến thành vui sướng, cuối cùng dần dần chuyển biến thành ‘Mình có thiên phú phép thuật tốt như vậy, nếu không tới Hogwarts thì thực là lãng phí’, đó cũng là lần đầu tiên hắn nghĩ tới hoạch định tương lai cho mình.
Tất nhiên Voldermort sẽ không nói cho Harry mấy cái này. Hắn xoa xoa đầu cậu, nhìn Harry rụt đầu lại, trong lòng xuất hiện một tia cảm xúc vi diệu. Hắn tăng lực đạo trong tay, không nghĩ đến Harry lại nghiêng đầu tránh đi.
Harry bị người trước mặt xoa tóc, chỉ cảm thấy nổi da gà toàn thân. Mới gặp mặt lần thứ hai mà đối phương hành xử cứ như thể đã quen thân với cậu nhiều năm lắm vậy. Hành động thân mật của hắn nằm ngoài dự tính, cũng vượt qua khoảng cách an toàn thoải mái nhất giữa 2 người xa lạ.
Cho nên chịu đựng được một chút, Harry vẫn nhịn không được dịch người ra.
Sau đó cậu phát hiện sắc mặt người đàn ông kia hình như hơi tối lại, tâm tình có vẻ không vui.
“… Không còn sớm nữa, ta phải trở về, nếu không dượng sẽ mắng…”
Chú ý tới điểm này, Harry cảm thấy là sự trốn tránh của mình khiến đối phương phản cảm, không khỏi có chút lúng túng. Không khí hòa hợp giữa hai người đột nhiên trở nên sống sượng làm Harry cảm thấy không thể ở lại đây nữa, tìm đại một cái cớ để rời đi.
“…Cũng được,” Voldermort chú ý thấy sắc mặt của mình đã dọa đối phương, lập tức khôi phục nụ cười nhẹ nhàng phong độ, “Ngày mai gặp, Harry.”
“Ngày mai gặp.”
Harry nói xong liền lẩn nhanh như thỏ.
Ngày hôm sau, Voldermort ngồi trong công viên chờ từ sáng đến chiều mà Harry không xuất hiện. Hắn ban đầu còn cho là Harry bị dượng nhốt trong nhà nên lại đợi thêm một ngày, Harry lại vẫn không tới. Voldermort nhíu mày, quay trở lại phụ cận nhà số 4 đường Privet xem tình hình.
Thật trùng hợp, hắn vừa đến thì nhìn thấy Harry đi ra.
Harry nhìn thấy Voldermort, trong mắt hiện ra một tia bối rối, tiếp đó làm bộ trấn định đi đến, “Xin chào ngài.”
“Xin chào”, Voldermort thực bình tĩnh, “Em gần đây có vẻ rất bận? Là vì sắp đến khai giảng sao?”
“A… À, đúng vậy.”
Harry hàm hồ trả lời, thực ra cũng không phải.
Sau ngày hôm đó, Harry lúc đầu cũng không nghĩ gì nhiều nhưng khi trở về nằm trên giường, nghĩ lại những gì đã xảy ra, cậu lại đột nhiên sinh ra một loại trực giác kì lạ. Trực giác mách bảo cậu tốt nhất phải tránh người đàn ông kia càng xa càng tốt.
Tuy không biết sao lại có cảm giác này nhưng ngày hôm sau, khi đang định tới công viên, bước chân lại không tự chủ được mà ngừng lại. Cậu thầm tự tìm một lý do: Harry, mày hôm nay còn phải làm cơm trưa, Harry, mày hôm nay còn phải quét tước vệ sinh, Harry, mày hôm nay còn phải… Vì thế, “Cố hết sức” tự sắp xếp thời khóa biểu đầy kín cả ngày cho chính mình, cậu bận rộn đến mức quên luôn Voldermort cả ngày hôm đó.
Cho tới khi nằm lại lên giường, nhớ tới Voldermort, mới lại có chút áy náy. Nhưng ngày hôm sau… Khi nghĩ tới việc đi gặp người đàn ông kia, cậu lại không tự chủ được đi lặp lại quá trình của ngày hôm trước.
Cậu không nghĩ tới hôm nay lại đột nhiên gặp lại hắn ở gần nhà, thấy đối phương đã nhìn thấy mình, cậu chỉ có thể tiến lên chào hỏi.
“Tuy rằng em rất bận…” Voldermort nhìn Harry đang ấp a ấp úng, cố tình bày ra vẻ mặt do dự, “Nhưng ta hy vọng em có thể giúp ta một chuyện.”
“. . . Được, tuy rằng ta cảm thấy ta có lẽ không thể giúp…”
“Hy vọng em ngày mai có thể tới công viên, đầu giờ chiều, ta sẽ chờ em ở chỗ ghế dài lần trước chúng ta gặp mặt, xin em hãy đến…” Đôi mắt hắn ảm đạm, “Nếu không, ta có thể sẽ chết.”
“Sẽ chết?!!”
Harry bị hai từ này làm cho sợ ngây người, cậu nuốt nước bọt, cảm thấy khó tin, “…Ngài có thể nói rõ hơn không?”
Voldermort lại lắc lắc đầu, “Bây giờ còn chưa thể nói cho em biết, nhưng mà Harry, chuyện này chỉ có em có thể cứu ta, ta chắc chắn điều đó. Cho nên em nhất định phải tới… Nếu không…” Hắn cười khổ, “Đại khái, em vĩnh viễn sẽ không gặp lại ta nữa.”
“…” Harry nhìn biểu tình tối nghĩa của người đàn ông đối diện, cảm giác áy náy tràn đầy trong lòng. Cậu không nghĩ tới đối phương hóa ra là muốn nhờ mình cứu mạng nên mới tiếp cận mình. Vậy mà mình chỉ vì chút cảm giác kì lạ mà cứ như thế để hắn chờ suốt hai ngày… Tuy vẫn không biết mình có thể giúp đối phương cái gì nhưng Harry vẫn nghiêm túc hứa, “Ngày mai ta nhất định sẽ đến đúng giờ.”
“Cám ơn em, Harry.” Người đàn ông lộ ra nụ cười cảm kích. Nhưng tại nơi Harry không thấy, sâu trong con ngươi đỏ tươi lại hiện lên vẻ đắc ý khi kế hoạch đạt thành.
*****
Đêm nay, Harry có thể nói là vô cùng dày vò.
Cậu không ngừng phỏng đoán xem người đàn ông kia rốt cuộc bị bệnh gì? Hay là đã xảy ra chuyện gì? Cậu soi xét chính mình, cảm thấy mình chẳng có gì để giúp đỡ. Nếu như là trị thương… Mình đâu có biết, mà phép thuật thì mình còn chưa cả nhập học…
Cậu buồn rầu vò tóc, cuối cùng kéo chăn che kín đầu, đợi đến khi khó thở mới xốc chăn ra, khua chân múa tay loạn xạ như để vất hết đống suy nghĩ rối rắm ra khỏi đầu, nhắm mắt đi ngủ.
Ngày hôm sau, lương tâm cắn rứt, Harry đến công viên rất đúng giờ.
Cậu từ xa nhìn thấy cái ghế dài bọn họ gặp nhau lần trước nhưng người đàn ông kia lại chưa đến. Cơ mà cái ghế lại không có trống…
Có một con rắn thật lớn nằm trên đó, lẳng lặng nhìn về phía Harry.
Harry rũ mắt, mới rồi chính mình đột nhiên biến mất trước mặt Tom, ánh mắt kinh hoảng cuối cùng của Tom lúc đó giống như cái gai đâm vào lòng cậu, đến giờ vẫn còn khó chịu. Cậu không ngừng nghĩ, có khi nào chuyện này sẽ làm tâm lý vốn hơi vặn vẹo của Tom càng trở nên dị thường hơn hay không.
“Xin quý khách không cần lo lắng,” Đúng lúc này, giọng nữ máy móc trên tàu lại vang lên, giống như đoán được hết tâm tư của Harry, “Tuy ngài xuyên đến khoảng thời gian bạn mình từng trải qua nhưng sau khi ngài rời đi, chúng tôi sẽ xóa hết toàn bộ dấu vết ngài để lại, sẽ không gây ra phức tạp cho quá khứ của ngài hay bạn đồng hành. Trừ khi…”
Còn chưa nói xong, đoàn tàu đã đột nhiên dừng lại.
Harry không lập tức xuống tàu, cậu còn chờ thanh âm kia nói tiếp nhưng đợi 5 phút vẫn không thấy gì.
Harry thở dài, bất đắc dĩ đi vào cánh cửa thứ hai.
Bước ra ngoài, cậu phát hiện ra đây là Hogwarts.
Là thời điểm Voldermort đang học tại Hogwarts sao?
Harry vừa nghĩ vừa đánh giá tình cảnh xung quanh. Cậu phát hiện mình đang ở trong một phòng ngủ nhưng bố cục nhìn không giống phòng ngủ nhà Gryffindor. Harry vò vò tóc, nhất thời bị bối rối.
Đúng lúc này, đột nhiên cửa phòng mở ra.
*****
Bên kia.
Voldermort loanh quanh trên đường Privet một ngày, cuối cùng chờ được lúc Harry đi ra khỏi ngôi nhà số 4. Hắn lập tức đi theo. Hắn chú ý tới nơi Harry chuẩn bị đi đến, là công viên nơi hắn từng lừa gạt tiểu Harry bé xíu.
Nhớ tới bé con mềm mại cùng ánh mắt tin cậy mười phần ấy, Voldermort vô thức cong môi.
Hắn nhìn thấy Harry 11 tuổi tìm một ghế dài trống, dáo dác ngó xung quanh, rồi mới ngồi xuống, móc ra một quyển sách ——— Voldermort nhận ra đó là sách giao khoa năm nhất. Harry tùy tay lật lật, hắn nhìn ra cậu không phải muốn học hay nhớ kĩ cái gì, chỉ tính tìm chỗ nào đó thú vị để xem thử thôi.
Hắn dùng bùa ẩn thân đứng một bên quan sát Harry một lát, quyết định hủy bùa ẩn thân, đi tới.
“Bé con, lại gặp mặt rồi.”
“A…” Harry có tật giật mình vội giấu quyển sách vào lòng. Cậu đứng lên, co rụt gật đầu, “Xin chào ngài.” Cậu đẩy kính lên, nhận ra đây là người lạ tới chào mình mấy hôm trước.
“Sách giáo khoa năm nhất? Em là tân sinh năm nay của Hogwarts?” Voldermort lại giống như hoàn toàn không cảm thấy mình là người lạ, thực thân thiện nói, “Anh cũng từng là học sinh ở đó, thật sự hoài niệm.” Nói xong còn làm vẻ mặt hoài niệm quá khứ, thành công khơi gợi nên sự tò mò của Harry.
“Thật sao? Vậy ngài có thể kể cho ta nghe vài chuyện ở Hogwarts không?” Hai mắt Harry sáng lên. Sau khi biết mình sắp nhập học Hogwarts, dì dượng càng ngày càng trở nên cáu bẳn, làm cậu không ngày nào được sống yên. Hiện tại đột nhiên gặp được một phù thủy làm tâm tình nháy mắt tốt hơn hẳn.
“Đương nhiên có thể.” Hoặc là nói, cầu còn không được.
Thông qua việc kể vài chuyện lý thú, Voldermort thành công kéo gần khoảng cách với Harry. Hắn nghe về mối lo ‘Sợ trường học thông báo sai, rất nhanh sẽ đuổi mình ra khỏi Hogwarts’ của Harry, cười nhẹ. Nhớ tới tâm tình của mình vào lần đầu tiên nhận được giấy thông báo nhập học của Hogwarts. Cảm thấy gửi sai người rồi? Đúng là lúc đầu hắn cũng có suy nghĩ như vậy, cũng lo sợ bất an mất mấy ngày, phải biết, những đứa trẻ sống ở cô nhi viện lâu đều tương đối mẫn cảm với mấy trò đùa dai.
Nhưng rất nhanh hắn phát hiện đó không phải trò đùa. Tâm tình biến thành vui sướng, cuối cùng dần dần chuyển biến thành ‘Mình có thiên phú phép thuật tốt như vậy, nếu không tới Hogwarts thì thực là lãng phí’, đó cũng là lần đầu tiên hắn nghĩ tới hoạch định tương lai cho mình.
Tất nhiên Voldermort sẽ không nói cho Harry mấy cái này. Hắn xoa xoa đầu cậu, nhìn Harry rụt đầu lại, trong lòng xuất hiện một tia cảm xúc vi diệu. Hắn tăng lực đạo trong tay, không nghĩ đến Harry lại nghiêng đầu tránh đi.
Harry bị người trước mặt xoa tóc, chỉ cảm thấy nổi da gà toàn thân. Mới gặp mặt lần thứ hai mà đối phương hành xử cứ như thể đã quen thân với cậu nhiều năm lắm vậy. Hành động thân mật của hắn nằm ngoài dự tính, cũng vượt qua khoảng cách an toàn thoải mái nhất giữa 2 người xa lạ.
Cho nên chịu đựng được một chút, Harry vẫn nhịn không được dịch người ra.
Sau đó cậu phát hiện sắc mặt người đàn ông kia hình như hơi tối lại, tâm tình có vẻ không vui.
“… Không còn sớm nữa, ta phải trở về, nếu không dượng sẽ mắng…”
Chú ý tới điểm này, Harry cảm thấy là sự trốn tránh của mình khiến đối phương phản cảm, không khỏi có chút lúng túng. Không khí hòa hợp giữa hai người đột nhiên trở nên sống sượng làm Harry cảm thấy không thể ở lại đây nữa, tìm đại một cái cớ để rời đi.
“…Cũng được,” Voldermort chú ý thấy sắc mặt của mình đã dọa đối phương, lập tức khôi phục nụ cười nhẹ nhàng phong độ, “Ngày mai gặp, Harry.”
“Ngày mai gặp.”
Harry nói xong liền lẩn nhanh như thỏ.
Ngày hôm sau, Voldermort ngồi trong công viên chờ từ sáng đến chiều mà Harry không xuất hiện. Hắn ban đầu còn cho là Harry bị dượng nhốt trong nhà nên lại đợi thêm một ngày, Harry lại vẫn không tới. Voldermort nhíu mày, quay trở lại phụ cận nhà số 4 đường Privet xem tình hình.
Thật trùng hợp, hắn vừa đến thì nhìn thấy Harry đi ra.
Harry nhìn thấy Voldermort, trong mắt hiện ra một tia bối rối, tiếp đó làm bộ trấn định đi đến, “Xin chào ngài.”
“Xin chào”, Voldermort thực bình tĩnh, “Em gần đây có vẻ rất bận? Là vì sắp đến khai giảng sao?”
“A… À, đúng vậy.”
Harry hàm hồ trả lời, thực ra cũng không phải.
Sau ngày hôm đó, Harry lúc đầu cũng không nghĩ gì nhiều nhưng khi trở về nằm trên giường, nghĩ lại những gì đã xảy ra, cậu lại đột nhiên sinh ra một loại trực giác kì lạ. Trực giác mách bảo cậu tốt nhất phải tránh người đàn ông kia càng xa càng tốt.
Tuy không biết sao lại có cảm giác này nhưng ngày hôm sau, khi đang định tới công viên, bước chân lại không tự chủ được mà ngừng lại. Cậu thầm tự tìm một lý do: Harry, mày hôm nay còn phải làm cơm trưa, Harry, mày hôm nay còn phải quét tước vệ sinh, Harry, mày hôm nay còn phải… Vì thế, “Cố hết sức” tự sắp xếp thời khóa biểu đầy kín cả ngày cho chính mình, cậu bận rộn đến mức quên luôn Voldermort cả ngày hôm đó.
Cho tới khi nằm lại lên giường, nhớ tới Voldermort, mới lại có chút áy náy. Nhưng ngày hôm sau… Khi nghĩ tới việc đi gặp người đàn ông kia, cậu lại không tự chủ được đi lặp lại quá trình của ngày hôm trước.
Cậu không nghĩ tới hôm nay lại đột nhiên gặp lại hắn ở gần nhà, thấy đối phương đã nhìn thấy mình, cậu chỉ có thể tiến lên chào hỏi.
“Tuy rằng em rất bận…” Voldermort nhìn Harry đang ấp a ấp úng, cố tình bày ra vẻ mặt do dự, “Nhưng ta hy vọng em có thể giúp ta một chuyện.”
“. . . Được, tuy rằng ta cảm thấy ta có lẽ không thể giúp…”
“Hy vọng em ngày mai có thể tới công viên, đầu giờ chiều, ta sẽ chờ em ở chỗ ghế dài lần trước chúng ta gặp mặt, xin em hãy đến…” Đôi mắt hắn ảm đạm, “Nếu không, ta có thể sẽ chết.”
“Sẽ chết?!!”
Harry bị hai từ này làm cho sợ ngây người, cậu nuốt nước bọt, cảm thấy khó tin, “…Ngài có thể nói rõ hơn không?”
Voldermort lại lắc lắc đầu, “Bây giờ còn chưa thể nói cho em biết, nhưng mà Harry, chuyện này chỉ có em có thể cứu ta, ta chắc chắn điều đó. Cho nên em nhất định phải tới… Nếu không…” Hắn cười khổ, “Đại khái, em vĩnh viễn sẽ không gặp lại ta nữa.”
“…” Harry nhìn biểu tình tối nghĩa của người đàn ông đối diện, cảm giác áy náy tràn đầy trong lòng. Cậu không nghĩ tới đối phương hóa ra là muốn nhờ mình cứu mạng nên mới tiếp cận mình. Vậy mà mình chỉ vì chút cảm giác kì lạ mà cứ như thế để hắn chờ suốt hai ngày… Tuy vẫn không biết mình có thể giúp đối phương cái gì nhưng Harry vẫn nghiêm túc hứa, “Ngày mai ta nhất định sẽ đến đúng giờ.”
“Cám ơn em, Harry.” Người đàn ông lộ ra nụ cười cảm kích. Nhưng tại nơi Harry không thấy, sâu trong con ngươi đỏ tươi lại hiện lên vẻ đắc ý khi kế hoạch đạt thành.
*****
Đêm nay, Harry có thể nói là vô cùng dày vò.
Cậu không ngừng phỏng đoán xem người đàn ông kia rốt cuộc bị bệnh gì? Hay là đã xảy ra chuyện gì? Cậu soi xét chính mình, cảm thấy mình chẳng có gì để giúp đỡ. Nếu như là trị thương… Mình đâu có biết, mà phép thuật thì mình còn chưa cả nhập học…
Cậu buồn rầu vò tóc, cuối cùng kéo chăn che kín đầu, đợi đến khi khó thở mới xốc chăn ra, khua chân múa tay loạn xạ như để vất hết đống suy nghĩ rối rắm ra khỏi đầu, nhắm mắt đi ngủ.
Ngày hôm sau, lương tâm cắn rứt, Harry đến công viên rất đúng giờ.
Cậu từ xa nhìn thấy cái ghế dài bọn họ gặp nhau lần trước nhưng người đàn ông kia lại chưa đến. Cơ mà cái ghế lại không có trống…
Có một con rắn thật lớn nằm trên đó, lẳng lặng nhìn về phía Harry.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất