Chương 4: Không còn thuộc về nhau
Lúc An Mộ Thần chạy đến ga, phải đợi hai mươi phút mới có một chuyến. Khi tàu đến nơi, cậu lên tàu không do dự.
Nhưng khi gần đến thành phố, cậu lại mờ mịt luống cuống. Mình đang làm gì thế? Chẳng lẽ lại đến ngăn cản hôn lễ của họ à? Nhưng cậu có tư cách gì mà ngăn cản, chỉ sợ là Tư Đồ Duệ đã bỏ qua cậu từ lâu rồi!
An Mộ Thần mê man luống cuống, thời gian nhanh chóng trội qua, ngay khi cậu định lùi bước thì cậu đã đến trạm dừng. Cậu che giấu sự bất an, xuống tàu.
Sao cậu lại muốn đến đây?
Cậu chỉ muốn nhìn thấy anh thôi, nhìn từ xa cũng được, rồi cậu sẽ rời đi.
Thật ra cậu không hề lạ lẫm gì khách sạn năm sao nổi tiếng nhất thành phố Kim Dương, trước đây Tư Đồ Duệ thường dẫn cậu đến đây, thậm chí trong căn phòng tổng thống trên cao nhất còn lưu lại rất nhiều dấu vết thân mật của hai người.
Tư Đồ Duệ luôn thích ôm cậu ngồi trước của sổ sát đất nhìn dòng người qua lại phía dưới, nhìn một lúc sẽ hôn cậu thật mạnh.
Những kí ức cậu cố gắng lãng quên giống như sóng ào vào trong tâm trí, hốc mắt An Mộ Thần đau rat, tầm mắt bắt đầu mơ hồ.
Đúng lúc này, mấy chiếc xe hoa Rolls-Royce từ từ đỗ lại trước của khách sạn, của xe mở ra, bóng dáng cao lớn quen thuộc kia xuống xe, bóng dáng đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ này đã xuất hiện trước mặt cậu.
Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt thâm thúy, nụ cười vẫn giống như trong trí nhớ của cậu. An Mộ Thần cảm thấy tim mình đang đập rộn lên.
"Tư... Tư Đồ Duệ." Cậu nỉ non, đôi chân bắt đầu mất khống chế bước về phía trước, càng lúc càng nhanh. Nhưng khi cậu đang định qua đường để đến chỗ Tư Đồ Duệ thì một chiếc xe lao nhanh đến.
"Rầm!" Cả người An Mộ Thần bị đâm trúng bay lên, sau đó rơi thẳng xuống đất.
Tiếng hét chói tai vang lên xung quanh, rất nhiều xe cũng đỗ lại.
An Mộ Thần nằm trên mặt đất lạnh lẽo, không thể cử động được. Cậu chỉ cố gắng quay đầu về phía đối diện, lúc này xe của Tư Đồ Duệ dừng lại ở phía bên kia, anh cầm tay Kiều Ngọc xuống xe.
Nụ cười trên mặt anh vấn như xưa, vẫn là vẻ thâm tình quen thuộc nhưng đã không còn thuộc về cậu.
Giây phút này, những đau đớn mà cậu coi nhẹ lập tức bao phủ cả người cậu.
Hóa ra không phải cậu không quan tâm, không phải là không còn yêu thương, chỉ là không dám yêu.
Cậu cho rằng mình chỉ cần nhìn từ xa là tốt rồi, thế nhưng vậy vẫn chưa đủ. Cậu hy vọng có thể lọt vào mắt anh một lần nữa, chỉ sợ bây giờ mọi chuyện đã không thể nữa rồi.
An Mộ Thần cố gắng lên tiếng nhưng cậu không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, từng ngụm máu tươi trào lên trong miệng. Sinh mệnh đang trôi qua, cậu sợ là mình sẽ không còn cơ hội nữa.
Nước mắt trào ra, ánh mắt cậu từ đầu đến cuối chỉ nhìn vào người đàn ông đang cười hạnh phúc ở bên kia đường, mong có thể dùng suy nghĩ khiến anh ôm cậu một lần,chỉ cần một lần thôi là cậu đã cam tâm rồi. Nhưng có lẽ sẽ không bao giờ được, đôi môi cậu run rẩy nhưng không hề phát ra âm thanh, mí mắt nặng nề từ từ khép lại …
Nếu cậu có cơ hội sống lại, chắc chắn cậu sẽ nắm chặt tay anh, không bao giờ buông ra …
Nhưng khi gần đến thành phố, cậu lại mờ mịt luống cuống. Mình đang làm gì thế? Chẳng lẽ lại đến ngăn cản hôn lễ của họ à? Nhưng cậu có tư cách gì mà ngăn cản, chỉ sợ là Tư Đồ Duệ đã bỏ qua cậu từ lâu rồi!
An Mộ Thần mê man luống cuống, thời gian nhanh chóng trội qua, ngay khi cậu định lùi bước thì cậu đã đến trạm dừng. Cậu che giấu sự bất an, xuống tàu.
Sao cậu lại muốn đến đây?
Cậu chỉ muốn nhìn thấy anh thôi, nhìn từ xa cũng được, rồi cậu sẽ rời đi.
Thật ra cậu không hề lạ lẫm gì khách sạn năm sao nổi tiếng nhất thành phố Kim Dương, trước đây Tư Đồ Duệ thường dẫn cậu đến đây, thậm chí trong căn phòng tổng thống trên cao nhất còn lưu lại rất nhiều dấu vết thân mật của hai người.
Tư Đồ Duệ luôn thích ôm cậu ngồi trước của sổ sát đất nhìn dòng người qua lại phía dưới, nhìn một lúc sẽ hôn cậu thật mạnh.
Những kí ức cậu cố gắng lãng quên giống như sóng ào vào trong tâm trí, hốc mắt An Mộ Thần đau rat, tầm mắt bắt đầu mơ hồ.
Đúng lúc này, mấy chiếc xe hoa Rolls-Royce từ từ đỗ lại trước của khách sạn, của xe mở ra, bóng dáng cao lớn quen thuộc kia xuống xe, bóng dáng đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ này đã xuất hiện trước mặt cậu.
Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt thâm thúy, nụ cười vẫn giống như trong trí nhớ của cậu. An Mộ Thần cảm thấy tim mình đang đập rộn lên.
"Tư... Tư Đồ Duệ." Cậu nỉ non, đôi chân bắt đầu mất khống chế bước về phía trước, càng lúc càng nhanh. Nhưng khi cậu đang định qua đường để đến chỗ Tư Đồ Duệ thì một chiếc xe lao nhanh đến.
"Rầm!" Cả người An Mộ Thần bị đâm trúng bay lên, sau đó rơi thẳng xuống đất.
Tiếng hét chói tai vang lên xung quanh, rất nhiều xe cũng đỗ lại.
An Mộ Thần nằm trên mặt đất lạnh lẽo, không thể cử động được. Cậu chỉ cố gắng quay đầu về phía đối diện, lúc này xe của Tư Đồ Duệ dừng lại ở phía bên kia, anh cầm tay Kiều Ngọc xuống xe.
Nụ cười trên mặt anh vấn như xưa, vẫn là vẻ thâm tình quen thuộc nhưng đã không còn thuộc về cậu.
Giây phút này, những đau đớn mà cậu coi nhẹ lập tức bao phủ cả người cậu.
Hóa ra không phải cậu không quan tâm, không phải là không còn yêu thương, chỉ là không dám yêu.
Cậu cho rằng mình chỉ cần nhìn từ xa là tốt rồi, thế nhưng vậy vẫn chưa đủ. Cậu hy vọng có thể lọt vào mắt anh một lần nữa, chỉ sợ bây giờ mọi chuyện đã không thể nữa rồi.
An Mộ Thần cố gắng lên tiếng nhưng cậu không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, từng ngụm máu tươi trào lên trong miệng. Sinh mệnh đang trôi qua, cậu sợ là mình sẽ không còn cơ hội nữa.
Nước mắt trào ra, ánh mắt cậu từ đầu đến cuối chỉ nhìn vào người đàn ông đang cười hạnh phúc ở bên kia đường, mong có thể dùng suy nghĩ khiến anh ôm cậu một lần,chỉ cần một lần thôi là cậu đã cam tâm rồi. Nhưng có lẽ sẽ không bao giờ được, đôi môi cậu run rẩy nhưng không hề phát ra âm thanh, mí mắt nặng nề từ từ khép lại …
Nếu cậu có cơ hội sống lại, chắc chắn cậu sẽ nắm chặt tay anh, không bao giờ buông ra …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất