Chương 9: Nhất định phải là đàn ông đấy!
Tư Đồ Dương chẳng buồn để ý, ném cái túi nhựa lại cho Khương Thừa Hữu, tối qua cậu ta đang chơi cao hứng, lúc Khương Thừa Hữu nhét vào túi cậu ta, cậu ta cũng không để ý lắm, không ngờ lại là loại đồ này.
Cậu ta không hào hứng gì với cái này, cậu ta còn trẻ, muốn chơi phụ nữ cũng không cần phải dùng thứ này, cậu ta có cách để phụ nữ không nỡ rời được giường mình.
"Không có hứng, tự cậu dùng đi! Tôi đi trước đây." Anh hai còn đang ở Ngân Tú, nếu cậu ta còn chưa đi mà bị bắt lại lần nữa, nói không chừng lại bị ăn roi, thật sự đau lắm, làm cậu ta ám ảnh tâm lý luôn rồi!
"Sao đi sớm thể, cái này là đồ tốt thật đấy, cậu tìm một cô thử đi thì biết, chỉ cần một viên là đủ rồi!"
Khương Thừa Hữu còn đang lải nhải liên tục, giống như nhất định phải để Tư Đồ Dương biết đây là đồ tốt thật!
Tư Đồ Dương đang chuẩn bị bước vào thang máy đột nhiên ngừng buớc, sau đó đột ngột xoay người lại, hoảng hốt nhìn Khương Thừa Hữu, chỉ vào cái túi nhựa: "Cái này uống rồi mà không tìm phụ nữ thì sẽ thế nào?"
"Hả? Cậu uống rồi à? Không phải chứ, tôi đã bảo là cho phụ nữ uống là được, sao lại tự uống?"
Tư Đồ Dương chạy đến trước mặt Khương Thừa Hữu, túm lấy cổ áo cậu ta, hoảng hốt: "Mau nói cho tôi biết, đàn
ông uống rồi sẽ thế nào?"
"Cái này sao tôi biết dược, tôi chưa từng uống, có điều mấy thứ như thuốc kíƈɦ ɖụƈ thì đàn ông chắc phải tìm phụ nữ làm ba trăm hiệp mới ngừng, nếu cứ nhịn mãi thì sẽ liệt dương đấy! Còn nữa..."
Không đợi Khương Thừa Hữu nói xong, Tư Đồ Dương đã chạy vào hành lang gào lên: "Anh hai, anh ở đâu, anh hai, em không cố ý dâu."
Lúc này Tư Đồ Dương mới nhớ ra ly rượu lúc nãy cậu ta đưa cho anh hai uống. Trời ơi, lần này cậu ta thực sự bị tên Khương Thừa Hữu đó hại chết rồi.
Lúc Tư Đồ Dương chạy về phòng riêng cũ thì chỉ có một nhân viên phục vụ đang thu dọn, không thấy bóng dáng anh hai cậu ta đâu.
Cậu ta túm lấy cổ áo nhân viên lo lắng hỏi: "Anh hai tôi đâu, cậu hai Tư Đồ đâu? Anh ấy đi dâu rồi?"
"Tôi không, không biết ạ, tôi chỉ phụ trách dọn dẹp, lúc tới ở đây đã không có ai rồi! Hay là anh hỏi quản lý đi!"
Thế là Tư Đồ Dương vừa gọi điện thoại vùa đi tìm quản lý Trần.
Lúc tìm được quản lý Trần, điện thoại mãi không ai nghe cuối cùng cũng được bắt máy, giọng Tư Đồ Duệ đầu dây bên kia rõ ràng không ổn lắm: "Có chuyện gì?"
Nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của Tư Đồ Duệ, Tư Đồ Dương nuốt nước miếng. Cậu ta không thể nói cậu ta cho anh uống thuốc kíƈɦ ɖụƈ được! Dù cậu ta không cố tình thì vấn do cậu ta bỏ thuốc vào. Để anh hai biết được thì cậu ta sẽ bị lột hết một lớp da mất.
Suy đi tính lại, cậu ta vẫn không nói thật: "Cái đó, anh hai, không có gì, em chỉ muốn hỏi, anh không về thì tối định đi đâu?"
"Anh đi đâu em quan tâm làm gì? Mau về đi, nửa tiếng nữa anh sẽ gọi điện tới, đến lúc đó nếu em không nghe thì em chết chắc."
Tư Đồ Duệ nói xong rồi vội vàng cúp máy, điều này càng làm Tư Đồ Dương lo lắng không thôi.
Lúc này quản lý Trần đứng bên cạnh tưởng là Tư Đồ Dương đang lo cho Tư Đồ Duệ bèn nói: "Cậu ba cứ yên tâm về đi, buổi tối cậu hai ở lại Ngân Tú."
"Cái gì, anh bảo tối nay anh hai tôi qua đêm ở Ngân Tứ á?"
"Đúng vậy, lúc nãy cậu hai bảo tôi mở phòng trên tầng năm cho anh ấy, tôi nghĩ bây giờ anh ấy đã lên trên rồi." Trừ chỗ vui chơi ra, chỗ nổi tiếng nhất ở Ngân Tứ là năm phòng tổng thống, giá thuê cao hơn gấp mấy lần khách sạn bên ngoài, thế nên người đến Ngân Tứ chơi thì nhiều chứ ở lại chẳng bao nhiêu.
Tư Đồ Dương nghỉ ngơi, nói với quản lý Trần: "Đi, mau đi tìm người giúp đi."
Quản lý Trần nhất thời không hiểu lắm: "Hả?"
“Hả cái gì mà hả, tôi bảo anh mau đi tìm người sạch sẽ cho anh hai tôi đi, à, nhớ phải là nam đấy.”
Ở thủ đô, không ai không biết cậu hai nhà Tư Đồ thích đàn ông.
Cậu ta không hào hứng gì với cái này, cậu ta còn trẻ, muốn chơi phụ nữ cũng không cần phải dùng thứ này, cậu ta có cách để phụ nữ không nỡ rời được giường mình.
"Không có hứng, tự cậu dùng đi! Tôi đi trước đây." Anh hai còn đang ở Ngân Tú, nếu cậu ta còn chưa đi mà bị bắt lại lần nữa, nói không chừng lại bị ăn roi, thật sự đau lắm, làm cậu ta ám ảnh tâm lý luôn rồi!
"Sao đi sớm thể, cái này là đồ tốt thật đấy, cậu tìm một cô thử đi thì biết, chỉ cần một viên là đủ rồi!"
Khương Thừa Hữu còn đang lải nhải liên tục, giống như nhất định phải để Tư Đồ Dương biết đây là đồ tốt thật!
Tư Đồ Dương đang chuẩn bị bước vào thang máy đột nhiên ngừng buớc, sau đó đột ngột xoay người lại, hoảng hốt nhìn Khương Thừa Hữu, chỉ vào cái túi nhựa: "Cái này uống rồi mà không tìm phụ nữ thì sẽ thế nào?"
"Hả? Cậu uống rồi à? Không phải chứ, tôi đã bảo là cho phụ nữ uống là được, sao lại tự uống?"
Tư Đồ Dương chạy đến trước mặt Khương Thừa Hữu, túm lấy cổ áo cậu ta, hoảng hốt: "Mau nói cho tôi biết, đàn
ông uống rồi sẽ thế nào?"
"Cái này sao tôi biết dược, tôi chưa từng uống, có điều mấy thứ như thuốc kíƈɦ ɖụƈ thì đàn ông chắc phải tìm phụ nữ làm ba trăm hiệp mới ngừng, nếu cứ nhịn mãi thì sẽ liệt dương đấy! Còn nữa..."
Không đợi Khương Thừa Hữu nói xong, Tư Đồ Dương đã chạy vào hành lang gào lên: "Anh hai, anh ở đâu, anh hai, em không cố ý dâu."
Lúc này Tư Đồ Dương mới nhớ ra ly rượu lúc nãy cậu ta đưa cho anh hai uống. Trời ơi, lần này cậu ta thực sự bị tên Khương Thừa Hữu đó hại chết rồi.
Lúc Tư Đồ Dương chạy về phòng riêng cũ thì chỉ có một nhân viên phục vụ đang thu dọn, không thấy bóng dáng anh hai cậu ta đâu.
Cậu ta túm lấy cổ áo nhân viên lo lắng hỏi: "Anh hai tôi đâu, cậu hai Tư Đồ đâu? Anh ấy đi dâu rồi?"
"Tôi không, không biết ạ, tôi chỉ phụ trách dọn dẹp, lúc tới ở đây đã không có ai rồi! Hay là anh hỏi quản lý đi!"
Thế là Tư Đồ Dương vừa gọi điện thoại vùa đi tìm quản lý Trần.
Lúc tìm được quản lý Trần, điện thoại mãi không ai nghe cuối cùng cũng được bắt máy, giọng Tư Đồ Duệ đầu dây bên kia rõ ràng không ổn lắm: "Có chuyện gì?"
Nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của Tư Đồ Duệ, Tư Đồ Dương nuốt nước miếng. Cậu ta không thể nói cậu ta cho anh uống thuốc kíƈɦ ɖụƈ được! Dù cậu ta không cố tình thì vấn do cậu ta bỏ thuốc vào. Để anh hai biết được thì cậu ta sẽ bị lột hết một lớp da mất.
Suy đi tính lại, cậu ta vẫn không nói thật: "Cái đó, anh hai, không có gì, em chỉ muốn hỏi, anh không về thì tối định đi đâu?"
"Anh đi đâu em quan tâm làm gì? Mau về đi, nửa tiếng nữa anh sẽ gọi điện tới, đến lúc đó nếu em không nghe thì em chết chắc."
Tư Đồ Duệ nói xong rồi vội vàng cúp máy, điều này càng làm Tư Đồ Dương lo lắng không thôi.
Lúc này quản lý Trần đứng bên cạnh tưởng là Tư Đồ Dương đang lo cho Tư Đồ Duệ bèn nói: "Cậu ba cứ yên tâm về đi, buổi tối cậu hai ở lại Ngân Tú."
"Cái gì, anh bảo tối nay anh hai tôi qua đêm ở Ngân Tứ á?"
"Đúng vậy, lúc nãy cậu hai bảo tôi mở phòng trên tầng năm cho anh ấy, tôi nghĩ bây giờ anh ấy đã lên trên rồi." Trừ chỗ vui chơi ra, chỗ nổi tiếng nhất ở Ngân Tứ là năm phòng tổng thống, giá thuê cao hơn gấp mấy lần khách sạn bên ngoài, thế nên người đến Ngân Tứ chơi thì nhiều chứ ở lại chẳng bao nhiêu.
Tư Đồ Dương nghỉ ngơi, nói với quản lý Trần: "Đi, mau đi tìm người giúp đi."
Quản lý Trần nhất thời không hiểu lắm: "Hả?"
“Hả cái gì mà hả, tôi bảo anh mau đi tìm người sạch sẽ cho anh hai tôi đi, à, nhớ phải là nam đấy.”
Ở thủ đô, không ai không biết cậu hai nhà Tư Đồ thích đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất