Giám Đốc! Tôi Không Có Ngốc A!!
Chương 18
"Giám đốc Lâm có nhắn lại bảo cậu đến nhà ăn của resort mọi người đang dùng cơm ở đó!" giọng nói mềm mại khẽ nói với cậu.
"A, tôi biết rồi, cám ơn cô rất nhiều" cậu mừng rỡ gật đầu cám ơn cô, không ngờ anh lại nổi tiếng như vậy một ngày có hàng trăm khách mà các nhân viên đều biết anh với vẻ đầy kính nể sau đó nhìn xung quanh tìm khu ăn uống, sự thật lúc nào cũng phũ phàng là nó có rất nhiều lối, cậu ngập ngùng gãi đầu muốn hỏi rằng nó ở đâu, với kinh nghiệm lâu như cô cậu chưa hỏi thì cô gái đã mỉm cười hướng dẫn cậu "Cám ơn cô, làm phiền cô quá"
"Cậu đừng khách sáo, đó là bổn phận của tôi" cô gái lịch thiệp rời đi.
Theo lời nhân viên phục vụ, cậu đã tìm ra nhà ăn nó rất rộng vẫn phong cách bày trí hiện đại thoáng mát và tất nhiên là vệ sinh rất được chú trọng nhìn xung quanh cậu phát hiện vị trí mọi người đang ngồi thì nhanh chân di chuyển tới, vì mọi người khá đông nên được chia thành 2 bàn.
"Tiểu Dư, lại đây ngồi này" mọi người thấy cậu liền vui vẻ gọi cậu ngồi vào ghế còn trống, vị trí cậu ngồi là đối diện với anh vì là vị trí đối diện với anh nên không ai dám ngồi, nói cách khác không phải là không dám mà là khi đối diện với anh tạo cho họ có một cảm giác căng thẳng, không tự nhiên, cậu an vị chỗ ngồi khẽ quan sát thái độ của anh, vô tình bốn mắt chạm nhau, ánh mắt sắc bén của anh nhìn cậu nhưng không có hề chứa sự đe dọa hay áp bức người khác, cậu lúng túng gãi đầu cười với anh híp cả mắt, không có gì khác thường, anh không nổi giận với cậu làm cậu thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn là cậu đến cũng không mượn lắm, mọi người chỉ vừa dùng món khai vị, nhìn cả bàn thức ăn cậu đưa tay sợ cái bụng đang đánh trống rầm rang của mình, bắt tay thưởng thức các món mĩ vị trên bàn theo cậu được biết thì nó đều là đặc sản nổi tiếng của nơi này, quả nhiên mùi vị không tệ, lạ miệng nhưng rất ngon.
Vì là đối diện nên tầm mắt của anh thường hay ghé ở cậu, nhìn thân hình nhỏ nhắn đang cắm cúi ăn trông rất ngốc nghếch, khẽ nhấp một ngớp rượu vang khóe môi anh cong lên, mọi người nói chuyện cười đùa rôm rã, nụ cười của anh không phân định được là cười về chuyện gì!
"Giám đốc, anh định lúc nào cho mọi người gặp mặt giám đốc phu nhân đây!" một nam nhân viên trẻ tuổi, gương mặt ưa nhìn có đôi mắt biết cười, anh ăn nói rất giảo hoạt, vui tính thường làm mọi người phá lên cười, vì tò mò mà bạo gan hỏi anh.
Không khí xung quanh bàn bỗng nhiên im lặng, không phải là căng thẳng hay là người nọ đã nói sai đều gì mà là mọi người đang tò mò từ câu trả lời của anh, còn Tiểu Dư ngước lên thấy mọi người im lặng chăm chú nhìn anh cũng đặt đũa xuống theo mọi người nhìn anh rất hợp với câu gió xuôi chiều nào cậu xuôi chiều nấy.
Ánh sáng vàng nhạt từ những chiếc đèn trần xa hoa chiếu lên lên sườn mặt tinh xảo của anh càng thêm anh tuấn bất phàm, khí bức uy lực từ anh lại làm anh nổi bật xung quanh.
Anh khẽ cong môi, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng đầy từ tính hướng mọi mọi người "Hiện tại, vẫn chưa tìm được!"
"Ồ" lời vừa nói ra làm mọi người đều ngạc nhiên, hai người phụ nữ ngồi bên cạnh anh tim cũng đã đập trở lại nhịp điệu lúc đầu, họ biết hoa thơm xung quanh anh rất nhiều, gia thế lại không tầm thường nhưng một khi anh đã nói thế thì họ chắc chắn rằng anh vẫn chưa chấp nhận được thực sự người nào.
"Là do có quá nhiều mĩ nữ theo đuổi nên tổng giám đốc của chúng ta khó chọn lựa đó chứ" một nhân viên trong bàn lại bồi thêm.
Anh không thích họ đi sâu vào chuyện tình cảm riêng tư của mình nên, hàn khí tỏa ra xung quanh như băng sơn khiến mọi người không tự chủ được mà rùng mình một cái, tự giác lánh sang chuyện khác.
"Tiểu Dư, sao cậu im lặng thế?" cô gái ngồi kế cậu còn khá trẻ nhưng công suất làm việc không thể xem thường mới có cơ hội ở kì nghĩ dưỡng này, thấy cậu chỉ im lặng cô khẽ hỏi.
Cậu hơi lung túng "A, tôi nghe mọi người nói được rồi"
"Tôi không biết nên nói gì!" lời cậu nói là sự thật, cậu không biết nói gì khi mọi người nói về những chuyện kia.
"Cậu bị say xe, đã đỡ hơn nhiều chưa?" cô quan tâm hỏi cậu.
Màu hồng đã nhuộm tới mang tai của cậu, thật xấu hổ mà thì ra mọi người ai cũng biết cậu bị say xe nhưng cũng là lòng tốt của mọi người, bây giờ nếu có thể biến hình cậu sẽ ngay lập tức thu nhỏ mình lại lập tức chui vào một cái lỗ nhỏ nhất không muốn nhìn ai.
"Cảm ơn, tôi đỡ nhiểu rồi!" ánh mắt mọi người cũng không còn đặt trên người cậu, tiếp tục chuyện ban nãy.
Ôm cái bụng no nê đi phía sau anh, về tới phòng cũng đã 8h30 cậu chuẩn bị đồ đạc cho anh tắm, lay hoay với ba lô của mình.
15 phút sau, lúc ấy là do cậu ngủ còn bây giờ cậu đang ngồi sờ sờ trên sô fa, lúc anh từ nhà tắm đi ra trên ngoài khoác áo choàng tắm cậu ngơ ngác trong vài giây không ngờ anh đã đẹp thân hình lại hoàn hảo như vậy rất mạnh mẽ và cuống hút, cậu cũng là đàn ông nhưng nhìn anh xong cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng nhưng có chút ganh tị, hình ảnh này của anh cậu nhìn hơi không quen vì thường ngày cậu chỉ thấy anh mặc tây trang thôi.
Anh ngồi xuống giường dùng khăn chiếc mềm mại lau mái tóc ướt nhẹp của mình, từ lúc bước ra anh cảm nhận được cặp mắt của cậu luôn dán lên mình, liếc hỏi cậu "Nhìn đủ chưa?"
Cậu ngượng ngùng gãi đầu, nói ra suy nghĩ của mình "Dáng người của anh đẹp thật đấy!"
Câu nói này anh nghe như muốn lờn lỗ tai, cũng không có biểu cảm gì vui mừng khi được khen như thế.
Thấy anh vẫn không có biểu cảm gì, cậu nghĩ anh nghĩ cậu nói xạo nên cố xác định "Tôi nói thật đấy", "không nói xạo đâu".
Nhìn biều hiện đầy cương nghị của cậu, thật buồn cười anh cho cậu là người trung thực, trung thực đến ngu ngốc (^_^).
Anh khẽ cong khóe miệng nói với cậu "Cơ thể cậu cũng đẹp đấy!"
Nghe anh khen cậu hơi sửng sốt, anh khen cậu đẹp cậu bắt đầu so sánh cơ bắp với anh, sau một hồi suy xét nhìn như thế nào đi nữa thì cơ thể của cậu cũng khác xa anh, anh có cơ bắp mạnh mẽ săn chắc đầy nam tính nhìn lại cậu cơ bắp đâu khi không một lần tập gym, cơ thì có nhưng bắp thì không, không nghĩ đang có một người đang nhìn cậu như đang đọc một cuốn truyện cười.
"Anh đừng chọc tôi, tôi cảm thấy xấu hổ đó" mỗi lần cậu ngại ngùng là bắt đầu gãi sau ót.
"Cậu không tin!" anh nói như thật, khiến cậu từ không tin mà xem xét lại lần nữa //^..^//.
"Rõ ràng là không giống chút nào, anh xem tay tôi có cơ bắp giống như anh đâu" cậu đưa cánh tay lên, cong lại cho anh xem (˄ ̪ ˄), cậu thầm bĩu môi anh nghĩ cậu ngốc đến nỗi đó sao!
"Tôi có nói cậu có cơ bắp sao?"
"Cũng không hề nói cậu giống tôi lúc nào" anh vẫn phong thái ung dung vô tội vạ mà chấp vấn cậu.
"Nhưng lúc nãy anh cũng khen cơ thể tôi...đẹp...A...anh nói đúng...rồi, anh đâu có khen cơ thể tôi đẹp giống anh đâu, làm tôi cứ tưởng!" cậu tự nhận mình là ngu ngốc thật rồi!
"Thông minh hơi muộn đó" anh trêu trọc nhìn cậu, cậu là nơi giải trí rất tốt, trung tâm giải trí nên dành cho cậu một khu riêng biệt, sẽ thu hút rất nhiều khách từ người già lẫn trẻ con.
Vậy lời lúc nảy anh khen là giả sao làm cậu mừng hục, gương mặt ủ rủ hỏi anh "Vậy anh khen tôi là giả sao?".
Lâm Thành: ... ( ̸ ̸ ̪ ̸ ̸ )
"Cậu không tin?"
"Ý của anh là sao?" nhìn cảm xúc lời anh nói không hề giả, cậu một bụng thắc mắc.
"Tôi không so sánh cậu với tôi"
"Hiểu chưa?"
Anh nói vậy là sao, không so sánh với anh vậy so sánh với ai, anh có thân hình được gọi là hình mẫu của phái mạnh bao nhiêu người đàn ông mơ ước có cơ thể hoàn hảo giống như anh kể cả cậu, A a aaa... chẳng lẻ anh so sánh cậu với...với con gái, cậu mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh.
"Tôi nghĩ là cậu hiểu rồi đó" nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của cậu làm anh không kiềm chế được mà khóe môi run run.
"Anh, tôi không hề giống..."
"A a...."
"Tôi đi tắm" cậu bị anh trọc đến hai má đỏ muốn thêu người, xấu hổ vội vàng cầm quần áo vào nhà tắm hạ nhiệt, trong lúc tắm không quên mắng thầm anh đủ thứ.
Trêu đùa cậu cũng là một cách giải stress, tính tình của cậu vẫn còn trẻ con, không nghĩ ngợi sâu xa, tính cách rất thú vị anh khẽ mỉm cười, gót nữa ly rượu ngồi xuống sô fa mở một bộ phim kinh dị mới nhất lượng vé bán ra của nó không hề nhỏ, thoải mái dựa vào sô fa thưởng thức chúng. Vị chát nhẹ của rượu kíƈɦ ŧɦíƈɦ người ta uống thêm ngụm nữa đến giọt cuối cùng, cảm nhận rượu trong ly đã hết anh quay sang lấy chai rượu bắt mắt trên bàn thì một sự việc còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ dây thần kinh của anh hơn rượu, nếu là người khác chắc cũng đang nằm chờ xe cứu thương, đó là lúc anh quay sang thì giật mình thấy cậu ngồi cách mình rất gần mặc bộ đồ ngủ trái cây ngồi thành một cục hai tay ôm hai đầu gối, mắt chăm chăm nhìn màn hình TV, bình thường anh luôn thận trọng nhưng lúc này anh lại không hề phát hiện cậu ngồi khi nào, chắc là do anh quá thả lỏng không để ý, anh lớn tiếng với cậu "Cậu là hồn ma à"
Nghe tiếng anh mắng, cậu luống cuống "Tôi sợ làm phiền anh xem phim nên không lên tiếng, hì hì"
Vừa rồi có phải anh giật mình? Cậu vừa làm anh giật mình ha ha thật may cuối cùng cậu cũng trả lại cục tức anh vừa trêu cậu rồi, cho anh chừa đừng thấy cậu như vậy mà cho cậu ngốc nghếch, bây giờ cậu đâu có ngốc nghếch đâu vừa rồi anh sợ cậu đó (^ ̺ ^)!. (vậy là "sợ" đó à?)
Nghe cậu nói anh cũng không thèm đôi co với cậu tiếp tục xem phim.
Hai người coi phim xong cũng đã hơn 10h, màn hình TV đã tắt nhưng trong đầu cậu vẫn còn ghê rợn mặc dù cậu rất thích xem phim kinh dị nhưng những bộ phim cậu xem chỉ ở level ám ảnh không quá cao mà bộ phim cậu xem cùng với anh đã vượt qua level đó rồi! trán cậu cũng đã đổ một tấng mồ hôi lạnh trong không gian mát mẻ của máy lạnh, ánh mắt mệt mỏi, cậu quay đầu nhìn về chiếc giường rộng lớn rồi thầm giật mình "A, chỉ có một chiếc giường vậy mình ngủ ở đâu?" thấy anh từ tolet đi ra khẽ hỏi anh "Chỉ có một chiếc giường, vậy tôi ngủ ở đâu a?"
Anh khẽ nhếch môi trêu cậu một chút "Vậy cậu nghĩ mình sẽ ngủ ở đâu?" anh ngược lại phong thái ung dung trên giường hỏi lại cậu.
Cậu nhìn xung quanh chẳng có chỗ nào giống giường để cậu ngủ được, sô pha quá nhỏ ngủ không thoải mái, suy nghĩ vài phút mới ra là cậu ngủ dưới sàn, chỉ có sàn là rộng rãi thôi, cậu nhìn anh "A, vậy là ngủ dười sàn à!" thấy anh không có phản ứng vậy là đúng rồi, cậu tự giác lẳng lặng đến bên giường lấy một cái gối, một cái chăn màu trắng mềm mại trải kế bên dưới giường anh nằm xuống quấn cả thân mình từ đầu đến chân như nhộng nhắm mắt ngủ, cậu đang gào thét trong lòng, anh thật là ích kỉ, ai cũng được một phòng riêng cậu cũng được một phòng riêng nhỏ cũng được, dưới sàn lạnh lắm! huhu...
Anh ngằm trên giường tay chống một bên mặt thật sự hoàn mĩ, quan sát từng hành động, biểu cảm trên mặt cậu đã cố gắng nhịn cười không ngờ cậu lại nhẫn nhịn dễ dụ như vậy.
Anh bước xuống giường đi đến bên cạnh ghế sô pha, bên cạnh nó có một nút màu xám anh khẽ ấn nút chiếc sô pha từ từ khép lại thay vào đó là một chiếc giường y chang như chiếc giường kia khích thước thì nhỏ hơn một chút nhưng vẫn là thoải mái, phòng anh ở là phòng Vip mọi thứ đều được trang trị hiện đại và đầy đủ.
"Đúng là béo ngốc!"
"Không mau lên giường ngủ"
"Ha" nghe anh nói cậu lồm cồm ngồi dậy "tôi ngủ dưới này cũng được rồi, cám ơn anh" anh cũng tốt bụng đó chứ!
"Cậu nghĩ lung tung gì vậy"
"Chiếc giường đằng kia kìa" anh nghiêng đầu hướng chiếc giường nhỏ cho cậu.
"A, có giường kìa" nhìn theo hướng sô fa cậu mới phát hiện nó đã trở thành một chiếc giường y như giường của anh chỉ là kích thước nhỏ hơn một chút, cậu vui mừng ôm chăn gối nhảy lên giường, cảm giác thật thoải mái không gì sánh bằng, hôm nay khá mệt mỏi nên hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ chỉ chừa lại ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn ngủ trong phòng và tiếng sóng ngày đêm vỗ về.
Một ngày mới bắt đầu, mặt trời cũng đã từ từ nhô lên, những tia nắng sớm gọi vào làm cho căn phòng ấm hẳn lên, anh có thói quen thức dậy rất đúng giờ, tắm rửa sạch sẽ, trau truốt tóc tai anh rất coi trọng vẻ bề ngoài của mình, trên người mặc bộ đồ khá thoải mái với chiếc áo thun trắng kết hợp với quần sọt đen, nó đơn giản nhưng khi được anh mặc vào lại tăng giá trị của nó, nhìn anh rất soái đầy phóng khoáng bớt đi vẻ lạnh lùng với những bộ tây trang thường ngày.
Nhìn người trên giường kia còn đang quấn chăn ngủ say sưa, anh cất giọng nói trầm thấp rất có tính đe dọa "Tiểu Dư"
"Cậu định khi nào thức"
Hai mắt mở to cậu ngồi bật dậy như một chú robot hẹn giờ, lời nói của anh có một sức mạnh như đi vào tìm thức của cậu làm cậu ám ảnh cả khi đi ngủ
Cậu cười hì hì nhìn anh "tôi xin lỗi tại hôm qua có chút hơi ..." lời cậu vẫn chưa nói hết thì "Tôi cho cậu 5 phút"
"A" cậu phóng nhanh xuống giường chạy nhanh vào phòng thay đồ thiếu chút nữa dấp thanh ngang không còn cái răng.
... ( ^ ̪ ^ ) !!
"A, tôi biết rồi, cám ơn cô rất nhiều" cậu mừng rỡ gật đầu cám ơn cô, không ngờ anh lại nổi tiếng như vậy một ngày có hàng trăm khách mà các nhân viên đều biết anh với vẻ đầy kính nể sau đó nhìn xung quanh tìm khu ăn uống, sự thật lúc nào cũng phũ phàng là nó có rất nhiều lối, cậu ngập ngùng gãi đầu muốn hỏi rằng nó ở đâu, với kinh nghiệm lâu như cô cậu chưa hỏi thì cô gái đã mỉm cười hướng dẫn cậu "Cám ơn cô, làm phiền cô quá"
"Cậu đừng khách sáo, đó là bổn phận của tôi" cô gái lịch thiệp rời đi.
Theo lời nhân viên phục vụ, cậu đã tìm ra nhà ăn nó rất rộng vẫn phong cách bày trí hiện đại thoáng mát và tất nhiên là vệ sinh rất được chú trọng nhìn xung quanh cậu phát hiện vị trí mọi người đang ngồi thì nhanh chân di chuyển tới, vì mọi người khá đông nên được chia thành 2 bàn.
"Tiểu Dư, lại đây ngồi này" mọi người thấy cậu liền vui vẻ gọi cậu ngồi vào ghế còn trống, vị trí cậu ngồi là đối diện với anh vì là vị trí đối diện với anh nên không ai dám ngồi, nói cách khác không phải là không dám mà là khi đối diện với anh tạo cho họ có một cảm giác căng thẳng, không tự nhiên, cậu an vị chỗ ngồi khẽ quan sát thái độ của anh, vô tình bốn mắt chạm nhau, ánh mắt sắc bén của anh nhìn cậu nhưng không có hề chứa sự đe dọa hay áp bức người khác, cậu lúng túng gãi đầu cười với anh híp cả mắt, không có gì khác thường, anh không nổi giận với cậu làm cậu thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn là cậu đến cũng không mượn lắm, mọi người chỉ vừa dùng món khai vị, nhìn cả bàn thức ăn cậu đưa tay sợ cái bụng đang đánh trống rầm rang của mình, bắt tay thưởng thức các món mĩ vị trên bàn theo cậu được biết thì nó đều là đặc sản nổi tiếng của nơi này, quả nhiên mùi vị không tệ, lạ miệng nhưng rất ngon.
Vì là đối diện nên tầm mắt của anh thường hay ghé ở cậu, nhìn thân hình nhỏ nhắn đang cắm cúi ăn trông rất ngốc nghếch, khẽ nhấp một ngớp rượu vang khóe môi anh cong lên, mọi người nói chuyện cười đùa rôm rã, nụ cười của anh không phân định được là cười về chuyện gì!
"Giám đốc, anh định lúc nào cho mọi người gặp mặt giám đốc phu nhân đây!" một nam nhân viên trẻ tuổi, gương mặt ưa nhìn có đôi mắt biết cười, anh ăn nói rất giảo hoạt, vui tính thường làm mọi người phá lên cười, vì tò mò mà bạo gan hỏi anh.
Không khí xung quanh bàn bỗng nhiên im lặng, không phải là căng thẳng hay là người nọ đã nói sai đều gì mà là mọi người đang tò mò từ câu trả lời của anh, còn Tiểu Dư ngước lên thấy mọi người im lặng chăm chú nhìn anh cũng đặt đũa xuống theo mọi người nhìn anh rất hợp với câu gió xuôi chiều nào cậu xuôi chiều nấy.
Ánh sáng vàng nhạt từ những chiếc đèn trần xa hoa chiếu lên lên sườn mặt tinh xảo của anh càng thêm anh tuấn bất phàm, khí bức uy lực từ anh lại làm anh nổi bật xung quanh.
Anh khẽ cong môi, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng đầy từ tính hướng mọi mọi người "Hiện tại, vẫn chưa tìm được!"
"Ồ" lời vừa nói ra làm mọi người đều ngạc nhiên, hai người phụ nữ ngồi bên cạnh anh tim cũng đã đập trở lại nhịp điệu lúc đầu, họ biết hoa thơm xung quanh anh rất nhiều, gia thế lại không tầm thường nhưng một khi anh đã nói thế thì họ chắc chắn rằng anh vẫn chưa chấp nhận được thực sự người nào.
"Là do có quá nhiều mĩ nữ theo đuổi nên tổng giám đốc của chúng ta khó chọn lựa đó chứ" một nhân viên trong bàn lại bồi thêm.
Anh không thích họ đi sâu vào chuyện tình cảm riêng tư của mình nên, hàn khí tỏa ra xung quanh như băng sơn khiến mọi người không tự chủ được mà rùng mình một cái, tự giác lánh sang chuyện khác.
"Tiểu Dư, sao cậu im lặng thế?" cô gái ngồi kế cậu còn khá trẻ nhưng công suất làm việc không thể xem thường mới có cơ hội ở kì nghĩ dưỡng này, thấy cậu chỉ im lặng cô khẽ hỏi.
Cậu hơi lung túng "A, tôi nghe mọi người nói được rồi"
"Tôi không biết nên nói gì!" lời cậu nói là sự thật, cậu không biết nói gì khi mọi người nói về những chuyện kia.
"Cậu bị say xe, đã đỡ hơn nhiều chưa?" cô quan tâm hỏi cậu.
Màu hồng đã nhuộm tới mang tai của cậu, thật xấu hổ mà thì ra mọi người ai cũng biết cậu bị say xe nhưng cũng là lòng tốt của mọi người, bây giờ nếu có thể biến hình cậu sẽ ngay lập tức thu nhỏ mình lại lập tức chui vào một cái lỗ nhỏ nhất không muốn nhìn ai.
"Cảm ơn, tôi đỡ nhiểu rồi!" ánh mắt mọi người cũng không còn đặt trên người cậu, tiếp tục chuyện ban nãy.
Ôm cái bụng no nê đi phía sau anh, về tới phòng cũng đã 8h30 cậu chuẩn bị đồ đạc cho anh tắm, lay hoay với ba lô của mình.
15 phút sau, lúc ấy là do cậu ngủ còn bây giờ cậu đang ngồi sờ sờ trên sô fa, lúc anh từ nhà tắm đi ra trên ngoài khoác áo choàng tắm cậu ngơ ngác trong vài giây không ngờ anh đã đẹp thân hình lại hoàn hảo như vậy rất mạnh mẽ và cuống hút, cậu cũng là đàn ông nhưng nhìn anh xong cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng nhưng có chút ganh tị, hình ảnh này của anh cậu nhìn hơi không quen vì thường ngày cậu chỉ thấy anh mặc tây trang thôi.
Anh ngồi xuống giường dùng khăn chiếc mềm mại lau mái tóc ướt nhẹp của mình, từ lúc bước ra anh cảm nhận được cặp mắt của cậu luôn dán lên mình, liếc hỏi cậu "Nhìn đủ chưa?"
Cậu ngượng ngùng gãi đầu, nói ra suy nghĩ của mình "Dáng người của anh đẹp thật đấy!"
Câu nói này anh nghe như muốn lờn lỗ tai, cũng không có biểu cảm gì vui mừng khi được khen như thế.
Thấy anh vẫn không có biểu cảm gì, cậu nghĩ anh nghĩ cậu nói xạo nên cố xác định "Tôi nói thật đấy", "không nói xạo đâu".
Nhìn biều hiện đầy cương nghị của cậu, thật buồn cười anh cho cậu là người trung thực, trung thực đến ngu ngốc (^_^).
Anh khẽ cong khóe miệng nói với cậu "Cơ thể cậu cũng đẹp đấy!"
Nghe anh khen cậu hơi sửng sốt, anh khen cậu đẹp cậu bắt đầu so sánh cơ bắp với anh, sau một hồi suy xét nhìn như thế nào đi nữa thì cơ thể của cậu cũng khác xa anh, anh có cơ bắp mạnh mẽ săn chắc đầy nam tính nhìn lại cậu cơ bắp đâu khi không một lần tập gym, cơ thì có nhưng bắp thì không, không nghĩ đang có một người đang nhìn cậu như đang đọc một cuốn truyện cười.
"Anh đừng chọc tôi, tôi cảm thấy xấu hổ đó" mỗi lần cậu ngại ngùng là bắt đầu gãi sau ót.
"Cậu không tin!" anh nói như thật, khiến cậu từ không tin mà xem xét lại lần nữa //^..^//.
"Rõ ràng là không giống chút nào, anh xem tay tôi có cơ bắp giống như anh đâu" cậu đưa cánh tay lên, cong lại cho anh xem (˄ ̪ ˄), cậu thầm bĩu môi anh nghĩ cậu ngốc đến nỗi đó sao!
"Tôi có nói cậu có cơ bắp sao?"
"Cũng không hề nói cậu giống tôi lúc nào" anh vẫn phong thái ung dung vô tội vạ mà chấp vấn cậu.
"Nhưng lúc nãy anh cũng khen cơ thể tôi...đẹp...A...anh nói đúng...rồi, anh đâu có khen cơ thể tôi đẹp giống anh đâu, làm tôi cứ tưởng!" cậu tự nhận mình là ngu ngốc thật rồi!
"Thông minh hơi muộn đó" anh trêu trọc nhìn cậu, cậu là nơi giải trí rất tốt, trung tâm giải trí nên dành cho cậu một khu riêng biệt, sẽ thu hút rất nhiều khách từ người già lẫn trẻ con.
Vậy lời lúc nảy anh khen là giả sao làm cậu mừng hục, gương mặt ủ rủ hỏi anh "Vậy anh khen tôi là giả sao?".
Lâm Thành: ... ( ̸ ̸ ̪ ̸ ̸ )
"Cậu không tin?"
"Ý của anh là sao?" nhìn cảm xúc lời anh nói không hề giả, cậu một bụng thắc mắc.
"Tôi không so sánh cậu với tôi"
"Hiểu chưa?"
Anh nói vậy là sao, không so sánh với anh vậy so sánh với ai, anh có thân hình được gọi là hình mẫu của phái mạnh bao nhiêu người đàn ông mơ ước có cơ thể hoàn hảo giống như anh kể cả cậu, A a aaa... chẳng lẻ anh so sánh cậu với...với con gái, cậu mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh.
"Tôi nghĩ là cậu hiểu rồi đó" nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của cậu làm anh không kiềm chế được mà khóe môi run run.
"Anh, tôi không hề giống..."
"A a...."
"Tôi đi tắm" cậu bị anh trọc đến hai má đỏ muốn thêu người, xấu hổ vội vàng cầm quần áo vào nhà tắm hạ nhiệt, trong lúc tắm không quên mắng thầm anh đủ thứ.
Trêu đùa cậu cũng là một cách giải stress, tính tình của cậu vẫn còn trẻ con, không nghĩ ngợi sâu xa, tính cách rất thú vị anh khẽ mỉm cười, gót nữa ly rượu ngồi xuống sô fa mở một bộ phim kinh dị mới nhất lượng vé bán ra của nó không hề nhỏ, thoải mái dựa vào sô fa thưởng thức chúng. Vị chát nhẹ của rượu kíƈɦ ŧɦíƈɦ người ta uống thêm ngụm nữa đến giọt cuối cùng, cảm nhận rượu trong ly đã hết anh quay sang lấy chai rượu bắt mắt trên bàn thì một sự việc còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ dây thần kinh của anh hơn rượu, nếu là người khác chắc cũng đang nằm chờ xe cứu thương, đó là lúc anh quay sang thì giật mình thấy cậu ngồi cách mình rất gần mặc bộ đồ ngủ trái cây ngồi thành một cục hai tay ôm hai đầu gối, mắt chăm chăm nhìn màn hình TV, bình thường anh luôn thận trọng nhưng lúc này anh lại không hề phát hiện cậu ngồi khi nào, chắc là do anh quá thả lỏng không để ý, anh lớn tiếng với cậu "Cậu là hồn ma à"
Nghe tiếng anh mắng, cậu luống cuống "Tôi sợ làm phiền anh xem phim nên không lên tiếng, hì hì"
Vừa rồi có phải anh giật mình? Cậu vừa làm anh giật mình ha ha thật may cuối cùng cậu cũng trả lại cục tức anh vừa trêu cậu rồi, cho anh chừa đừng thấy cậu như vậy mà cho cậu ngốc nghếch, bây giờ cậu đâu có ngốc nghếch đâu vừa rồi anh sợ cậu đó (^ ̺ ^)!. (vậy là "sợ" đó à?)
Nghe cậu nói anh cũng không thèm đôi co với cậu tiếp tục xem phim.
Hai người coi phim xong cũng đã hơn 10h, màn hình TV đã tắt nhưng trong đầu cậu vẫn còn ghê rợn mặc dù cậu rất thích xem phim kinh dị nhưng những bộ phim cậu xem chỉ ở level ám ảnh không quá cao mà bộ phim cậu xem cùng với anh đã vượt qua level đó rồi! trán cậu cũng đã đổ một tấng mồ hôi lạnh trong không gian mát mẻ của máy lạnh, ánh mắt mệt mỏi, cậu quay đầu nhìn về chiếc giường rộng lớn rồi thầm giật mình "A, chỉ có một chiếc giường vậy mình ngủ ở đâu?" thấy anh từ tolet đi ra khẽ hỏi anh "Chỉ có một chiếc giường, vậy tôi ngủ ở đâu a?"
Anh khẽ nhếch môi trêu cậu một chút "Vậy cậu nghĩ mình sẽ ngủ ở đâu?" anh ngược lại phong thái ung dung trên giường hỏi lại cậu.
Cậu nhìn xung quanh chẳng có chỗ nào giống giường để cậu ngủ được, sô pha quá nhỏ ngủ không thoải mái, suy nghĩ vài phút mới ra là cậu ngủ dưới sàn, chỉ có sàn là rộng rãi thôi, cậu nhìn anh "A, vậy là ngủ dười sàn à!" thấy anh không có phản ứng vậy là đúng rồi, cậu tự giác lẳng lặng đến bên giường lấy một cái gối, một cái chăn màu trắng mềm mại trải kế bên dưới giường anh nằm xuống quấn cả thân mình từ đầu đến chân như nhộng nhắm mắt ngủ, cậu đang gào thét trong lòng, anh thật là ích kỉ, ai cũng được một phòng riêng cậu cũng được một phòng riêng nhỏ cũng được, dưới sàn lạnh lắm! huhu...
Anh ngằm trên giường tay chống một bên mặt thật sự hoàn mĩ, quan sát từng hành động, biểu cảm trên mặt cậu đã cố gắng nhịn cười không ngờ cậu lại nhẫn nhịn dễ dụ như vậy.
Anh bước xuống giường đi đến bên cạnh ghế sô pha, bên cạnh nó có một nút màu xám anh khẽ ấn nút chiếc sô pha từ từ khép lại thay vào đó là một chiếc giường y chang như chiếc giường kia khích thước thì nhỏ hơn một chút nhưng vẫn là thoải mái, phòng anh ở là phòng Vip mọi thứ đều được trang trị hiện đại và đầy đủ.
"Đúng là béo ngốc!"
"Không mau lên giường ngủ"
"Ha" nghe anh nói cậu lồm cồm ngồi dậy "tôi ngủ dưới này cũng được rồi, cám ơn anh" anh cũng tốt bụng đó chứ!
"Cậu nghĩ lung tung gì vậy"
"Chiếc giường đằng kia kìa" anh nghiêng đầu hướng chiếc giường nhỏ cho cậu.
"A, có giường kìa" nhìn theo hướng sô fa cậu mới phát hiện nó đã trở thành một chiếc giường y như giường của anh chỉ là kích thước nhỏ hơn một chút, cậu vui mừng ôm chăn gối nhảy lên giường, cảm giác thật thoải mái không gì sánh bằng, hôm nay khá mệt mỏi nên hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ chỉ chừa lại ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn ngủ trong phòng và tiếng sóng ngày đêm vỗ về.
Một ngày mới bắt đầu, mặt trời cũng đã từ từ nhô lên, những tia nắng sớm gọi vào làm cho căn phòng ấm hẳn lên, anh có thói quen thức dậy rất đúng giờ, tắm rửa sạch sẽ, trau truốt tóc tai anh rất coi trọng vẻ bề ngoài của mình, trên người mặc bộ đồ khá thoải mái với chiếc áo thun trắng kết hợp với quần sọt đen, nó đơn giản nhưng khi được anh mặc vào lại tăng giá trị của nó, nhìn anh rất soái đầy phóng khoáng bớt đi vẻ lạnh lùng với những bộ tây trang thường ngày.
Nhìn người trên giường kia còn đang quấn chăn ngủ say sưa, anh cất giọng nói trầm thấp rất có tính đe dọa "Tiểu Dư"
"Cậu định khi nào thức"
Hai mắt mở to cậu ngồi bật dậy như một chú robot hẹn giờ, lời nói của anh có một sức mạnh như đi vào tìm thức của cậu làm cậu ám ảnh cả khi đi ngủ
Cậu cười hì hì nhìn anh "tôi xin lỗi tại hôm qua có chút hơi ..." lời cậu vẫn chưa nói hết thì "Tôi cho cậu 5 phút"
"A" cậu phóng nhanh xuống giường chạy nhanh vào phòng thay đồ thiếu chút nữa dấp thanh ngang không còn cái răng.
... ( ^ ̪ ^ ) !!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất