Chương 15: Tình si.
Anh nắm lấy tay Thanh Nguyệt, bàn tay lạnh lẽo phủ lên tay nhỏ, cô không nói gì, chỉ đi theo Tư Hành. Bước xuống bốn bậc thang, anh lại nắm chặt tay Thanh Nguyệt hơn, quan tâm:
"Ở yên, tôi bế em, đi mệt rồi."
Không để cô nói gì hay từ chối, Tư Hành ôm lấy Thanh Nguyệt rồi bế xốc cô lên, Thanh Nguyệt không vùng vẫy cũng không từ chối. Cô trầm lặng chẳng nói gì, mặc cho anh muốn làm gì thì làm, mỗi lần được Tư Hành ôm như vậy đều khiến Thanh Nguyệt phải nén nhịn sự kinh tởm nơi đáy lòng.
Cô không muốn nhìn thẳng vào mắt người này, đôi mắt lạnh lẽo đã từng nhuốm máu tanh của người khác. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, ánh mắt dịu dàng, sự điên cuồng si tình cũng đặc biệt chỉ dành cho mình Thanh Nguyệt khiến cô kinh sợ.
Anh đưa Thanh Nguyệt xuống một phòng tối, ẩm thấp khó chịu, cô không hiểu ý định tiếp theo của Tư Hành đối với mình. Anh đột ngột kéo mạnh lấy tay Thanh Nguyệt, cô bị kéo vào trong lòng Tư Hành, anh đứng phía sau một tay ôm chặt lấy eo nhỏ, một tay giữ chặt tay trái của Thanh Nguyệt.
Cô cau mày, giọng nói có chút kinh sợ:
"Này, anh làm gì cái gì vậy?"
Tư Hành ôm lấy eo nhỏ, anh cúi xuống hôn lấy cổ trắng, nụ hôn di chuyển lên đến tai, răng trắng cắn nhẹ lấy vành tai Thanh Nguyệt. Tư Hành nói:
"Giữ đúng lời hứa, dạy em cách giết tôi."
Cô sững người, không hiểu nổi trong suy nghĩ anh chứa gì, rốt cuộc sẽ làm những những loại hành động gì.
Chỉ người mình thương cách giết mình, Thẩm Tư Hành này đang có ý gì?
Thử lòng Sương Hàn, hay thực sự là muốn làm thật.
Cô nắm chặt tay lại, mi mắt rũ xuống, dịu giọng:
"Thẩm Tư Hành, tôi yêu anh, tôi không thể giết người mình yêu được."
Thanh Nguyệt cảm nhận rõ ràng cái ôm eo của anh ngày càng mạnh hơn, vòng tay to lớn siết chặt lấy eo nhỏ không rời. Tư Hành cúi đầu, dụi dụi lên vai cô, giọng nói lúc này rất nhỏ:
"Thật sao?"
Anh im lặng, vành tai như được phủ bởi một lớp phấn hồng, Tư Hành ghiện giọng nói của Thanh Nguyệt, thích cái cách cô nói yêu anh đến phát điên. Tư Hành giờ đây như một kẻ si tình cuồng loạn, yêu và rất yêu.
Điểm yếu lớn nhất của anh là Thanh Nguyệt, là tình yêu của cô dành cho Tư Hành.
Thanh Nguyệt rùng mình ghê tởm, cô nhíu mày lại, từng lời từng chữ đều là lời dối lòng:
"Em yêu anh, chỉ yêu mình anh, mãi mãi chỉ yêu mình anh."
Anh bất chợt nắm chặt lấy cánh tay Thanh Nguyệt, xoay người cô lại, khiến cả hai mắt đối mắt, Thanh Nguyệt trôn giấu đi cái thứ cảm xúc căm hận kinh tởm của bản thân. Môi hồng nở nụ cười ôn dịu, lời nói ra đều là mật ngọt:
"Anh phải nhớ, em chỉ yêu mình anh."
Mà mật ngọt thì chết ruồi.
Lời yêu, thứ mà Tư Hành thèm khát suốt bao năm qua, giờ đây lại được thỏa mãn, anh ta như phát điên. Tư Hành vuốt ve má phải của cô, giọng nói lại mang theo âm sắc lạnh lẽo tựa băng tựa tuyết:
"Em nói cho tôi nghe, em sẽ yêu tôi trong bao lâu?"
Ánh mắt anh như muốn đục sâu vào người Thanh Nguyệt, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cả cái thân thể nhỏ bé này. Cô không kiềm chế được bản thân, mi cong khẽ run rẩy, lồng ngực quặn thắt lại, Thanh Nguyệt cố gắng để lộ ra một nụ cười:
"Yêu anh, em sẽ yêu anh cho tới khi chết."
Tư Hành cau mày, khóe mắt giăng đầy tơ máu, gân xanh trên mặt nổi lên, anh vừa xoa xoa má hồng thiếu huyết sắc vừa nói:
"Không, em phải yêu tôi trăm ngàn kiếp, bất kể có chuyện gì xảy ra, tôi chưa cho em chết thì em không được chết, em phải yêu tôi thật nhiều. Nếu em muốn chạy khỏi tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ bẻ gãy cái chân này của em."
"Yêu tôi, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không rời."
Tư Hành đột ngột hét lớn, màng nhĩ của cô như bị đâm thủng đau nhói, trong ánh mắt là sự kinh sợ:
"Em nghe chưa?"
Anh nhìn ra sự sợ hãi trong ánh mắt Thanh Nguyệt, đôi mắt si tình điên loạn lại dịu đi, giọng nói trầm xuống:
"Thanh Nguyệt, đừng sợ, tôi yêu em."
Tư Hành kéo lấy eo nhỏ, nắm chặt lấy tóc cô, cưỡng chế Thanh Nguyệt tiếp nhận nụ hôn của anh. Nhìn cánh môi trước mắt, Tư Hành chỉ muốn cắn nó ăn nó, cho tới khi chủ nhân của nó khóc lóc van xin, anh nắm chặt lấy tóc cô, răng trắng cắn mút lấy cánh môi.
Thanh Nguyệt đau, môi hồng lại bị cắn đến mức chảy máu, lệ nơi đáy mắt không giữ nổi mà tuôn ra. Tư Hành đưa vật ẩm ướt nóng ẩm trong miệng mình vào khẽ hở giữa môi cô, rồi lại khuấy động bên.
Lồng ngực anh đập mạnh, chính Tư Hành biết anh đã yêu Đường Thanh Nguyệt này đến phát điên.
Nụ hôn này kéo dài liên tục, Tư Hành mệt rồi sẽ nghỉ, sau đó mọi chuyện vẫn cứ tiếp tục. Nhịp thở của cô như bị anh cướp đi hết, tay anh từ eo lại luồn ra sau sống lưng mà vuốt ve, yết hầu trượt xuống thèm khát nhiều hơn.
Tư Hành rời khỏi cánh môi hồng nhạt ẩm ướt, nói:
"Em yêu tôi, vậy chứng minh cho tôi xem đi."
"Ở yên, tôi bế em, đi mệt rồi."
Không để cô nói gì hay từ chối, Tư Hành ôm lấy Thanh Nguyệt rồi bế xốc cô lên, Thanh Nguyệt không vùng vẫy cũng không từ chối. Cô trầm lặng chẳng nói gì, mặc cho anh muốn làm gì thì làm, mỗi lần được Tư Hành ôm như vậy đều khiến Thanh Nguyệt phải nén nhịn sự kinh tởm nơi đáy lòng.
Cô không muốn nhìn thẳng vào mắt người này, đôi mắt lạnh lẽo đã từng nhuốm máu tanh của người khác. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, ánh mắt dịu dàng, sự điên cuồng si tình cũng đặc biệt chỉ dành cho mình Thanh Nguyệt khiến cô kinh sợ.
Anh đưa Thanh Nguyệt xuống một phòng tối, ẩm thấp khó chịu, cô không hiểu ý định tiếp theo của Tư Hành đối với mình. Anh đột ngột kéo mạnh lấy tay Thanh Nguyệt, cô bị kéo vào trong lòng Tư Hành, anh đứng phía sau một tay ôm chặt lấy eo nhỏ, một tay giữ chặt tay trái của Thanh Nguyệt.
Cô cau mày, giọng nói có chút kinh sợ:
"Này, anh làm gì cái gì vậy?"
Tư Hành ôm lấy eo nhỏ, anh cúi xuống hôn lấy cổ trắng, nụ hôn di chuyển lên đến tai, răng trắng cắn nhẹ lấy vành tai Thanh Nguyệt. Tư Hành nói:
"Giữ đúng lời hứa, dạy em cách giết tôi."
Cô sững người, không hiểu nổi trong suy nghĩ anh chứa gì, rốt cuộc sẽ làm những những loại hành động gì.
Chỉ người mình thương cách giết mình, Thẩm Tư Hành này đang có ý gì?
Thử lòng Sương Hàn, hay thực sự là muốn làm thật.
Cô nắm chặt tay lại, mi mắt rũ xuống, dịu giọng:
"Thẩm Tư Hành, tôi yêu anh, tôi không thể giết người mình yêu được."
Thanh Nguyệt cảm nhận rõ ràng cái ôm eo của anh ngày càng mạnh hơn, vòng tay to lớn siết chặt lấy eo nhỏ không rời. Tư Hành cúi đầu, dụi dụi lên vai cô, giọng nói lúc này rất nhỏ:
"Thật sao?"
Anh im lặng, vành tai như được phủ bởi một lớp phấn hồng, Tư Hành ghiện giọng nói của Thanh Nguyệt, thích cái cách cô nói yêu anh đến phát điên. Tư Hành giờ đây như một kẻ si tình cuồng loạn, yêu và rất yêu.
Điểm yếu lớn nhất của anh là Thanh Nguyệt, là tình yêu của cô dành cho Tư Hành.
Thanh Nguyệt rùng mình ghê tởm, cô nhíu mày lại, từng lời từng chữ đều là lời dối lòng:
"Em yêu anh, chỉ yêu mình anh, mãi mãi chỉ yêu mình anh."
Anh bất chợt nắm chặt lấy cánh tay Thanh Nguyệt, xoay người cô lại, khiến cả hai mắt đối mắt, Thanh Nguyệt trôn giấu đi cái thứ cảm xúc căm hận kinh tởm của bản thân. Môi hồng nở nụ cười ôn dịu, lời nói ra đều là mật ngọt:
"Anh phải nhớ, em chỉ yêu mình anh."
Mà mật ngọt thì chết ruồi.
Lời yêu, thứ mà Tư Hành thèm khát suốt bao năm qua, giờ đây lại được thỏa mãn, anh ta như phát điên. Tư Hành vuốt ve má phải của cô, giọng nói lại mang theo âm sắc lạnh lẽo tựa băng tựa tuyết:
"Em nói cho tôi nghe, em sẽ yêu tôi trong bao lâu?"
Ánh mắt anh như muốn đục sâu vào người Thanh Nguyệt, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cả cái thân thể nhỏ bé này. Cô không kiềm chế được bản thân, mi cong khẽ run rẩy, lồng ngực quặn thắt lại, Thanh Nguyệt cố gắng để lộ ra một nụ cười:
"Yêu anh, em sẽ yêu anh cho tới khi chết."
Tư Hành cau mày, khóe mắt giăng đầy tơ máu, gân xanh trên mặt nổi lên, anh vừa xoa xoa má hồng thiếu huyết sắc vừa nói:
"Không, em phải yêu tôi trăm ngàn kiếp, bất kể có chuyện gì xảy ra, tôi chưa cho em chết thì em không được chết, em phải yêu tôi thật nhiều. Nếu em muốn chạy khỏi tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ bẻ gãy cái chân này của em."
"Yêu tôi, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không rời."
Tư Hành đột ngột hét lớn, màng nhĩ của cô như bị đâm thủng đau nhói, trong ánh mắt là sự kinh sợ:
"Em nghe chưa?"
Anh nhìn ra sự sợ hãi trong ánh mắt Thanh Nguyệt, đôi mắt si tình điên loạn lại dịu đi, giọng nói trầm xuống:
"Thanh Nguyệt, đừng sợ, tôi yêu em."
Tư Hành kéo lấy eo nhỏ, nắm chặt lấy tóc cô, cưỡng chế Thanh Nguyệt tiếp nhận nụ hôn của anh. Nhìn cánh môi trước mắt, Tư Hành chỉ muốn cắn nó ăn nó, cho tới khi chủ nhân của nó khóc lóc van xin, anh nắm chặt lấy tóc cô, răng trắng cắn mút lấy cánh môi.
Thanh Nguyệt đau, môi hồng lại bị cắn đến mức chảy máu, lệ nơi đáy mắt không giữ nổi mà tuôn ra. Tư Hành đưa vật ẩm ướt nóng ẩm trong miệng mình vào khẽ hở giữa môi cô, rồi lại khuấy động bên.
Lồng ngực anh đập mạnh, chính Tư Hành biết anh đã yêu Đường Thanh Nguyệt này đến phát điên.
Nụ hôn này kéo dài liên tục, Tư Hành mệt rồi sẽ nghỉ, sau đó mọi chuyện vẫn cứ tiếp tục. Nhịp thở của cô như bị anh cướp đi hết, tay anh từ eo lại luồn ra sau sống lưng mà vuốt ve, yết hầu trượt xuống thèm khát nhiều hơn.
Tư Hành rời khỏi cánh môi hồng nhạt ẩm ướt, nói:
"Em yêu tôi, vậy chứng minh cho tôi xem đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất