Gian Phu Này Có Chút Mạnh

Chương 31:

Trước Sau
Hứa Trần từ trên lầu nhìn xuống, nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Cổ Dao, không khỏi mỉm cười, tiểu tử này tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lại có dáng vẻ của một kẻ si mê đan dược, chẳng lẽ là bởi vì vậy mới khiến bảo bối nhận chủ sao?

Thôi bỏ đi, vấn đề này căn bản là không có lời giải, chỉ có thể nói duyên phận của hắn ta với bảo bối không bằng Cổ Dao.

Buổi tối hôm nay, Cổ Dao không ra khỏi phòng để ăn cơm, mà là đắm chìm trong biển đan thư, chỉ riêng một quyển linh thảo đồ giám đã đầy đủ hơn so với những gì nguyên chủ đã xem ở Cổ gia rất nhiều.

Cổ Dao nhìn mà hận không thể thu thập hết tất cả linh thảo trên đó, dùng tinh thần lực quét từng cái một thật kỹ càng.

"Không được, đến giờ luyện thể rồi."

Cổ Dao đột nhiên buông sách xuống, nhắc nhở bản thân, đan thư là xem không hết, nhưng luyện thể lại không thể bỏ lỡ một ngày nào.

Cất đan thư vào trong Đan Các, đứng dậy định đi ra ngoài, bụng liền kêu ùng ục, haiz, trước tiên phải lấp đầy bụng mới có thể luyện thể.



Sau khi đi ra ngoài, Cổ Dao phát hiện toàn bộ sân đã được bố trí trận pháp, cậu vừa đi ra, động vào trận pháp, Trì Trường Dạ liền biết, nói rõ tình huống của trận pháp và cách điều khiển cho cậu.

Hắn còn để lại cơm tối cho Cổ Dao, đúng như Cổ Dao dự đoán, là mua từ quán rượu bên ngoài.

Cổ Dao vừa ăn cơm tối vừa cảm khái, ngoại trừ khởi đầu có chút xấu hổ, kỳ thực Trì Trường Dạ là một người bạn đồng hành rất tốt, chỉ là nghĩ đến tình huống lúc trước, đối mặt với người này, không thể tránh khỏi có chút không được tự nhiên.

Thật sự là không biết Trì Trường Dạ tên này cuối cùng sẽ tiện nghi cho ai, phi phi pji, chuyện này khi nào thì đến lượt cậu lo lắng chứ.

Sau khi ăn cơm xong, hai người trò chuyện một lúc, phần lớn đều là Trì Trường Dạ phổ cập một số kiến thức cơ bản về tu chân giới cho Cổ Dao, còn có một số chuyện mà hắn gặp phải trong lúc tôi luyện, Cổ Dao rất hứng thú, nếu như thế giới bên ngoài không quá nguy hiểm, tu vi của cậu lại không quá yếu, đã sớm muốn rời khỏi Viễn Dương trấn này rồi.



"Đúng rồi, đây là trung cấp linh phù ta chế tác, đệ giữ lấy để phòng thân." Trì Trường Dạ lấy ra mười tấm trung cấp linh phù, đẩy đến trước mặt Cổ Dao.

Cổ Dao kinh hỉ nói: "Dạ đại ca, huynh đã có thể chế tác trung cấp linh phù rồi sao? Lợi hại thật đấy, nghe nói giá cả của trung cấp linh phù là gấp mười lần sơ cấp linh phù."

Nói cách khác chính là một ngàn lượng bạc một tấm, một xấp này đã tương đương với một vạn lượng ngân phiếu mà cậu đổi được lúc mới rời khỏi Cổ gia.

Trì Trường Dạ cười nói: "Nhờ có Tinh Thần Thể Thuật của Tiểu Dao, thương thế của ta mới có thể hồi phục nhanh như vậy, linh lực có thể điều động cũng nhiều hơn, kỹ thuật chế phù cũng tăng lên.

Có điều ta nghĩ trung cấp linh phù này chúng ta tạm thời giữ lại để phòng thân, đợi đến khi có năng lực tự bảo vệ mình rồi hãy bán ra ngoài."

Cổ Dao nghĩ đến chuyện Điền Phi Dung nói Cổ gia và Lư gia đang điều tra, gật đầu:

"Dạ đại ca, huynh suy nghĩ chu đáo thật đấy, huynh chờ xem, rất nhanh ta sẽ có thể luyện đan, nói không chừng qua một thời gian nữa ta có thể luyện chế ra đan dược chữa khỏi thương thế cho huynh."

"Vậy ta chờ xem."

Trì Trường Dạ cười dung túng, không hề hỏi Cổ Dao tại sao đột nhiên lại biết luyện đan, có điều luyện đan tiêu tốn quá nhiều, hắn vẫn phải vẽ thêm một ít sơ cấp linh phù để cho Điền Phi Dung bán ra ngoài.

Phương gia.

Phương thị trở về xem một chút rồi vội vàng rời đi, Phương lão thái thái mắng con gái này không biết bênh vực nhà mẹ đẻ, cháu trai bị người ta đánh thành như vậy, vậy mà cũng không giúp đỡ tìm ra hung thủ.

"Đau quá, con đau chết mất, cô cô đâu? Cô cô không quan tâm đến con và muội muội nữa sao?"



Phương Đông Hùng nằm trên giường kêu la không ngừng, Phương mẫu ở bên cạnh đau lòng đến mức nước mắt lưng tròng.

"Cô cô con đã leo lên cành cao rồi, trong mắt nào còn có Phương gia, Phương gia trong mắt bà ta chính là nhà nghèo."

Phương mẫu tức giận mắng.

Lúc này bà ta đã quên mất Phương gia bởi vì quan hệ của Phương thị mà nhận được bao nhiêu chỗ tốt từ Cổ gia, hiện tại bà ta chỉ nhìn thấy con trai bị người ta đánh đến mức biến dạng, nhưng cô ruột của hắn ta vậy mà chỉ đưa một ít thuốc rồi không quan tâm đến nữa.

"Hùng Nhi, con nhịn một chút, ả nữ nhân này nói bậy bạ gì vậy? Cổ gia khi nào thì đến lượt cô cô, cô phụ của Hùng Nhi làm chủ?"

Nghe thấy con dâu mắng con gái, lão thái thái liền không vui, bà ta có thể mắng con gái, nhưng cũng không đến lượt con dâu này:

“Nếu như không phải cô cô của Hùng Nhi, con có thể ăn sung mặc sướng như vậy sao? Nói đến nhà nghèo, đó là nhà mẹ đẻ của con!"

"Bà nội..." Phương Đông Hùng kêu gào, Phương lão thái thái lập tức ngậm miệng, vội vàng bảo Phương mẫu tiếp tục bôi thuốc cho Phương Đông Hùng, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.

"Bà nội, chắc chắn là do Cổ Dao tên tiện chủng kia giở trò quỷ, con và muội muội vừa mới gặp Cổ Dao, sau đó liền bị người ta đánh, chắc chắn là hắn ta dựa vào Điền nhị thiếu liền đắc ý vênh váo, bà nội, bà bảo cô cô tìm người dạy dỗ Cổ Dao tên tiện chủng kia một trận!"

Phương Đông Hùng đổ hết tội lỗi lên đầu Cổ Dao, những người khác không dám đắc tội, Cổ Dao không nằm trong danh sách này.

"Được, bà nội lập tức đi tìm cô con, dạy dỗ tiểu súc sinh kia một trận chắc chắn không thành vấn đề."

Phương lão thái thái lập tức đi đến Cổ phủ, dù sao tiểu súc sinh kia vốn dĩ chính là cái gai trong mắt con gái bà ta, Cổ gia cũng không có ai coi trọng, kém xa so với cháu ngoại trai, cháu ngoại gái của bà ta.

Phương mẫu cũng không phản đối, con trai chịu uất ức lớn như vậy, cũng nên để cô ruột của hắn ta ra tay một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau