Chương 31: Lại lật xe lần nữa
Giản Diêu cầm điện thoại, dường như sửng sốt một chút, Khương Hoài Tâm còn chưa chú ý tới, vẫn đang vung nắm đấm muốn đánh thằng nhóc kia, đối phương lại lè lưỡi với hắn, cười hì hì chạy xa. Khương Hoài Tâm "chậc" một tiếng, quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy trạng thái của Giản Diêu không thích hợp.
"Diêu Diêu, em làm sao vậy?"
Giản Diêu cau mày ngước mắt lên, mặt không biểu tình nhìn về phía Khương Hoài Tâm, ở ngay trước mặt hắn, click mở cái video kia.
"Mày so đo với nó làm gì, nó là đồ thần kinh mà."
"Thực ra là nó thích tao đấy."
"Có mấy thằng anh họ có thể làm đến được phần này, chưa kể còn cho nó thể diện."
"Tao cược với chúng mày, trong vòng một tháng sẽ theo đuổi được nó, bọn mày chờ xem là được."
"Trong vòng một tháng, tao nói được là làm được."
Tiếng pháo hoa nổ tưng bừng xen lẫn thanh âm cười nói hoan hỉ, không khí náo nhiệt vẫn tràn ngập bủa vây xung quanh bọn họ, mà từng câu từng chữ trong video lại nghe đến rõ ràng. Nhân vật chính trong video say khướt, lờ đờ mê mang, phóng đãng chẳng thèm kiềm chế mà phun ra những lời đó, giờ phút này lại bày ra vẻ mặt kinh ngạc đứng trước mặt Giản Diêu, há miệng ngẩn ngơ không nói thành lời.
Video đã phát xong, Giản Diêu lạnh nhạt nhìn hắn: "Anh có gì muốn nói?"
Rốt cuộc Khương Hoài Tâm cũng hoàn hồn, liên tục giải thích: "Diêu Diêu, em phải nghe anh nói, những lời kia đều là nói giỡn, anh uống say nên lỡ lời. Em coi như anh đang nói xạo đi, đừng để trong lòng, anh..."
"Tôi là đồ thần kinh, anh theo đuổi tôi là để tôi vào mắt, là cho tôi thể diện, trong vòng một tháng theo đuổi được tôi thì đá, đây là thứ anh cá cược cùng với bạn bè mình?"
"Thật sự chỉ là nói đùa thôi..."
"Anh cảm thấy loại chuyện này có thể tuỳ tiện lấy ra đùa giỡn sao?" Không cho Khương Hoài Tâm cơ hội giải thích tiếp, Giản Diêu cầm điện thoại hung hăng đánh về phía hắn, cười lạnh một tiếng, xoay người liền đi.
Trên quảng trường quá nhiều người, Giản Diêu đi rất nhanh, Khương Hoài Tâm đuổi theo vài bước, đã bị y bỏ xa.
Hai mươi phút sau, hắn trở về chỗ ở của Giản Diêu, giơ tay gõ cửa: "Diêu Diêu, em mở cửa đi, anh biết em về rồi."
"Mấy lời đó chỉ là anh nói đùa thôi, em đừng coi là thật, anh theo đuổi em là bởi vì anh thật sự thích em, không phải vì cá cược. Diêu Diêu, em đừng nổi giận mà."
"Em mở cửa được không, hay là em đánh anh một trận đi, em cứ tha hồ mà đánh, anh hứa sẽ không đánh trả, để em đánh anh đến khi nào nguôi giận mới thôi."
Cửa phòng đột nhiên mở ra, gương mặt Giản Diêu lạnh tanh xuất hiện ở sau cửa, ném vali ngày hôm qua Khương Hoài Tâm mang tới vứt ra ngoài, chỉ đáp một chữ cho hắn: "Cút."
"Diêu Diêu!" Khương Hoài Tâm đứng chống tay ở cửa, nhất quyết không cho y khép lại: "Chúng ta bình tĩnh nói chuyện, đừng cáu gắt được không em? Nếu không lát nữa em cứ tẩn anh một trận cũng được, đừng đuổi anh đi mà?"
Giản Diêu thờ ơ: "Một là cút, hai là tôi gọi điện báo cảnh sát, anh chọn đi."
"Diêu Diêu......"
Khương Hoài Tâm khổ sở, hắn biết Giản Diêu nổi giận thật rồi, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ chẳng thể dỗ dành được. Nhưng hắn thực sự không cam lòng, rõ ràng vừa mới có tiếp xúc thân mật nhất, chưa kể trước đó còn rất vui vẻ đón Giao thừa với nhau, tại sao đột nhiên lại thành như vậy...
"Anh có biến không?" Giản Diêu lạnh mặt cầm lấy điện thoại, "Tôi đếm từ ba, anh mà không biến tôi lập tức gọi điện báo cảnh sát."
"Diêu Diêu, em đừng như vậy mà..."
"Ba."
"Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, anh coi anh là thằng ngu đi, tên khờ, đồ khốn nạn, gì cũng được, miễn là em có thể cho anh một cơ hội để hối cải làm người."
"Hai."
"Anh thật sự rất thích em, em đừng đuổi anh mà, em muốn anh làm cái gì anh cũng làm hết, em tạm tha cho anh lần này đi."
Giản Diêu bắt đầu bấm số điện thoại, mắt thấy y sắp sửa ấn vào nút gọi màu xanh lá, Khương Hoài Tâm mới không thể không buông cánh tay chống lên cửa, lùi về đằng sau một bước. Hắn còn muốn nói cái gì nữa, cửa phòng đã không khách khí mà đóng sập lại trước mặt hắn.
Khương Hoài Tâm: "......"
Trước mặt là cánh cửa lạnh như băng khép lại trong vô tình, càng sẽ không mở ra nữa, Khương Hoài Tâm sốt ruột mà vò đầu, cũng không đi, ngồi sụp xuống đất tại chỗ. Hắn trông cậy vào việc Giản Diêu sẽ lại tiếp tục mềm lòng, chẳng nỡ để hắn nửa đêm lưu lạc ở đầu đường.
Trong nhóm Wechat vẫn đang thay phiên oanh tạc hắn, đặc biệt là gã Trần Minh Đào cầm đầu kia, nói một đống lời thô tục quái gở cố tình hạnh hoẹ hắn. Khương Hoài Tâm càng xem càng phiền, không hề do dự mà out thẳng khỏi nhóm chat.
Về sau hắn phải phân rõ giới hạn hoàn toàn với nhóm người này, Giản Diêu nói đúng, mắt chọn bạn của hắn đúng thật là bị mù mà.
Khương Hoài Tâm gục đầu xuống, càng nghĩ càng buồn bực. Hai giờ trước, bọn hắn còn vừa nói vừa cười cùng ăn chung một nồi lẩu, không những thế, nguyện vọng năm mới của hắn là cầu mong có thể ở bên Giản Diêu thật dài lâu. Kết quả vừa qua năm mới, đã triệt để lật xe, đúng là tự làm tự chịu.
3 giờ sáng, đèn trong phòng đã tắt, Khương Hoài Tâm xoa đôi chân như chết lặng vì ngồi xổm lâu quá mà đứng dậy, đành phải kéo hành lý đi xuống dưới lầu, ngồi vào trong xe chờ.
Đêm nay Giản Diêu cũng chẳng thể ngủ ngon, vốn dĩ y không có thói quen thức khuya, nhưng cứ nghĩ đến những chuyện hỗn loạn mới xảy ra, y lại chẳng thể chợp mắt nổi. Y biết Khương Hoài Tâm vẫn đang đợi ở bên ngoài, nhưng y không muốn quan tâm đến hắn nữa.
Vô luận cuộc cá cược kia có phải nói đùa hay không, Khương Hoài Tâm cũng đều khinh người quá đáng.
Năm đó khi y phát hiện ra bản thân đã thích người anh họ vô tâm vô phế này, cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến khả năng hai người thực sự có thể ở bên nhau. Y trốn tránh Khương Hoài Tâm suốt ba năm, là Khương Hoài Tâm tự mình đeo bám, từng bước từng bước quấn lấy y. Y vất vả lắm mới có thể buông xuống được lòng cảnh giác, chẳng màng đến tương lai, nghiêm túc muốn ở bên Khương Hoài Tâm. Kết quả thì sao? Tất cả đều là giả. Đó chỉ là một trò giễu cợt mà Khương Hoài Tâm dành cho y như bao lần trước mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn, y luôn bị Khương Hoài Tâm gài bẫy vô số lần, tự cho là đã đao thương bất nhập, cuối cùng vẫn chỉ là tên ngốc, Khương Hoài Tâm thật sự... hiếp người quá đáng.
Tờ mờ sáng, Giản Diêu mới mê man chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy đã là 11 giờ trưa, ngoài cửa sổ tuyết lại rơi, chiếc xe của Khương Hoài Tâm đỗ ở dưới tầng một đêm đã đi rồi.
Vài giờ trước, Khương Hoài Tâm đã nhắn tin Wechat đến, nói hắn tối qua bị cảm lạnh, phát sốt rồi, chỉ có thể về trước, xin Giản Diêu đừng tức giận nữa.
【 Diêu Diêu, coi như vì lần trước anh chăm sóc em ở Italy, em đến gặp anh được không, anh bị ốm thật rồi. 】
【 Diêu Diêu, đã qua cả đêm rồi, em vẫn chưa bớt giận sao? Anh bảo em có thể đánh anh mà, anh trai chắc chắn sẽ không đáp trả đâu? 】
【 Diêu Diêu, mặt sau của em còn đau không? Nếu không thoải mái thì em đừng cố chịu, cũng đừng ngại, nhớ phải đến tiệm thuốc mua thuốc về bôi. 】
Giản Diêu ấn tắt màn hình, không trả lời, nghĩ ngợi, lại click mở Wechat lần nữa, kéo người vào danh sách đen.
Buổi chiều, Giản Diêu đổi ba chuyến tàu điện ngầm đến nhà Khương Hoài Tâm, người mở cửa chính là bác giúp việc nhà hắn. Giản Diêu không đi vào, đưa hai túi đồ trong tay cho đối phương, lãnh đạm nói: "Đều là của Khương Hoài Tâm, phiền bác đưa cho anh ấy giúp cháu."
Tối hôm qua dưới cơn thịnh nộ y đã ném văng hành lý khương Hoài Tâm, lại đuổi người đi. Hôm nay mới dọn dẹp lại cẩn thận, lần lượt sắp xếp những thứ của Khương Hoài Tâm để ở chỗ y ra, bao gồm cả hai đôi giày hắn tặng cho y, đều trả lại hết cho Khương Hoài Tâm.
Bác gái nói: "Hay là cháu đợi một chút, cậu ấy vẫn đang ở trong phòng trên tầng, để bác đi lên nói với cậu ta một tiếng?"
"Không cần đâu ạ, cháu còn có việc, phải đi trước, làm phiền bác rồi."
Đưa hết đồ ra, Giản Diêu không nói thêm nữa, trực tiếp xoay người đi thẳng.
Bác gái giúp việc xách túi đồ mà y mang đến lên tầng hai, Khương Hoài Tâm còn nằm ở trên giường mê man, thật ra hắn không hề giả vờ bị bệnh, tối qua cả đêm không ngủ, lại đứng ở cửa chung cư Giản Diêu đón gió lạnh, cuối cùng hôm nay thì phát ốm.
Bác gái cầm túi đồ của Giản Diêu rồi nói qua mọi chuyện một lần, Khương Hoài Tâm nghe được một nửa lập tức bật dậy, sốt ruột ngắt lời bà: "Vậy em ấy đâu? Còn ở dưới tầng không?"
"Không, cậu ấy nói có việc, để đồ lại liền đi luôn, vừa mới đi xong."
Khương Hoài Tâm xốc chăn lên nhảy xuống giường, cũng không rảnh mặc áo khoác, xỏ dép lê lao xuống dưới lầu.
Cuối cùng, hắn cản được Giản Diêu ở lối vào tàu điện ngầm trên con phố sau nhà mình, Khương Hoài Tâm chạy đuổi theo thở hồng hộc, khi dừng lại chỉ nuốt một ngụm nước bọt cũng có cảm giác như đang nuốt phải máu tươi, cong eo liên tục thở dốc: "Diêu... Diêu Diêu, em đừng đi, coi như anh van xin em, em cho anh một cơ hội giải thích với em đi?"
Giản Diêu lẳng lặng nhìn dáng vẻ chật vật trước mặt của Khương Hoài Tâm, dừng một chút, mới lạnh lùng mở miệng: "Đã bị sốt còn chỉ mặc một cái áo mỏng rồi chạy ra ngoài, anh là ngại mệnh mình quá dài sao?"
Khương Hoài Tâm miễn cưỡng đứng thẳng người, hướng gương mặt tái nhợt cười với Giản Diêu: "Diêu Diêu, quả nhiên là em vẫn còn quan tâm đến anh, em qua đây đưa đồ cho anh, là đã đọc tin nhắn wechat của anh rồi phải không, nên muốn đến nhìn xem anh như thế nào hả?"
Giản Diêu không đáp, lạnh nhạt chuyển dời tầm mắt.
Khương Hoài Tâm không để bụng, tiếp tục nói: "Em thật sự tức giận như vậy sao? Em hiểu anh như thế nào mà, nếu như anh không thích em, sao anh có thể chỉ vì vụ cá cược trêu đùa em, mà nhẫn nại rồi xoay theo em khắp nơi được. Diêu Diêu, đó chỉ là lời nói đùa bốc đồng thôi, anh cũng tịch thu tiền đặt cược của chúng nó rồi..."
"Thế thì sao?" Giản Diêu ngắt lời hắn, "Bởi vì mấy cái quy tắc cá cược gọi là thật lòng của anh, nên tôi phải mang ơn đội nghĩa anh hả? Khương Hoài Tâm, có phải anh cảm thấy vì tôi thích anh, cho nên việc anh theo đuổi tôi, ở bên tôi cũng là tôi được lợi, là anh bố thí cho tôi? Có phải tôi như bây giờ anh cũng chỉ cảm thấy là tôi đang giận dỗi với anh, là tôi già mồm cãi láo đúng không?"
"Anh không có......" Khương Hoài Tâm há miệng thở dốc, muốn giải thích, rồi lại tự nhiên chột dạ. Tuy rằng hắn không nghĩ như vậy, nhưng thực ra trong tiềm thức của hắn vẫn luôn ngầm thừa nhận, vì Giản Diêu thích hắn trước, thế nên khi hắn đáp lại Giản Diêu, hiển nhiên Giản Diêu phải ngầm vui vẻ mới đúng.
"Tôi không có rẻ mạt như vậy," Âm thanh của Giản Diêu vô cùng bình tĩnh, hai mắt đen láy không chút gợn sóng nhìn Khương Hoài Tâm trước mặt, khoé mắt lại hơi hơi phiếm hồng, "Khương Hoài Tâm, tôi thích anh thật, nhưng anh không được phép đối xử với tôi như thế, anh coi tôi thành cái gì? Giống một món đồ chơi mới lạ để anh giày vò sao? Nếu như anh có một phần nhỏ tí tẹo tôn trọng với tôi, cũng sẽ không ngang nhiên cùng bạn bè bàn tán chỉ trỏ tính hướng của tôi, anh lôi tôi ra thành đề tài, thành câu chuyện cười để mua vui với mọi người, anh có từng suy nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Không phải vì tôi thích anh mà tôi phải để anh giẫm đạp tuỳ ý, anh đừng nên quá phận."
"Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, em cho anh một cơ hội, anh sẽ sửa mà... "Khương Hoài Tâm bị Giản Diêu nói đến cứng họng không trả lời được, chẳng dám phản bác nửa câu, chỉ có thể đứng đó van xin mà nhìn y, ôm cánh tay ở trong gió rét bị đông lạnh đến run lẩy bẩy, trông cực kỳ đáng thương.
Giản Diêu dời ánh mắt đi: "Tôi phải về, anh cũng trở về đi, không cần thiết phải biến mình thành bộ dáng thê thảm như vậy. Anh là đại thiếu gia của nhà họ Khương, nhiều người thích anh như thế, sẽ không thiếu một người là tôi. Anh đừng đi theo tôi nữa, coi như là tôi cầu xin anh."
Giản Diêu xoay người vào trạm tàu điện ngầm, Khương Hoài Tâm muốn đi vào theo, nhưng đầu óc thân thể vì sốt mà mê man, ngay cả sức nhấc chân còn không có, chỉ có thể ngồi xổm xuống tại chỗ, ảo não mà ôm lấy đầu. Cuộc đời hắn, lần đầu tiên đã biết cái gì gọi là tự làm bậy, không thể sống.
"Diêu Diêu, em làm sao vậy?"
Giản Diêu cau mày ngước mắt lên, mặt không biểu tình nhìn về phía Khương Hoài Tâm, ở ngay trước mặt hắn, click mở cái video kia.
"Mày so đo với nó làm gì, nó là đồ thần kinh mà."
"Thực ra là nó thích tao đấy."
"Có mấy thằng anh họ có thể làm đến được phần này, chưa kể còn cho nó thể diện."
"Tao cược với chúng mày, trong vòng một tháng sẽ theo đuổi được nó, bọn mày chờ xem là được."
"Trong vòng một tháng, tao nói được là làm được."
Tiếng pháo hoa nổ tưng bừng xen lẫn thanh âm cười nói hoan hỉ, không khí náo nhiệt vẫn tràn ngập bủa vây xung quanh bọn họ, mà từng câu từng chữ trong video lại nghe đến rõ ràng. Nhân vật chính trong video say khướt, lờ đờ mê mang, phóng đãng chẳng thèm kiềm chế mà phun ra những lời đó, giờ phút này lại bày ra vẻ mặt kinh ngạc đứng trước mặt Giản Diêu, há miệng ngẩn ngơ không nói thành lời.
Video đã phát xong, Giản Diêu lạnh nhạt nhìn hắn: "Anh có gì muốn nói?"
Rốt cuộc Khương Hoài Tâm cũng hoàn hồn, liên tục giải thích: "Diêu Diêu, em phải nghe anh nói, những lời kia đều là nói giỡn, anh uống say nên lỡ lời. Em coi như anh đang nói xạo đi, đừng để trong lòng, anh..."
"Tôi là đồ thần kinh, anh theo đuổi tôi là để tôi vào mắt, là cho tôi thể diện, trong vòng một tháng theo đuổi được tôi thì đá, đây là thứ anh cá cược cùng với bạn bè mình?"
"Thật sự chỉ là nói đùa thôi..."
"Anh cảm thấy loại chuyện này có thể tuỳ tiện lấy ra đùa giỡn sao?" Không cho Khương Hoài Tâm cơ hội giải thích tiếp, Giản Diêu cầm điện thoại hung hăng đánh về phía hắn, cười lạnh một tiếng, xoay người liền đi.
Trên quảng trường quá nhiều người, Giản Diêu đi rất nhanh, Khương Hoài Tâm đuổi theo vài bước, đã bị y bỏ xa.
Hai mươi phút sau, hắn trở về chỗ ở của Giản Diêu, giơ tay gõ cửa: "Diêu Diêu, em mở cửa đi, anh biết em về rồi."
"Mấy lời đó chỉ là anh nói đùa thôi, em đừng coi là thật, anh theo đuổi em là bởi vì anh thật sự thích em, không phải vì cá cược. Diêu Diêu, em đừng nổi giận mà."
"Em mở cửa được không, hay là em đánh anh một trận đi, em cứ tha hồ mà đánh, anh hứa sẽ không đánh trả, để em đánh anh đến khi nào nguôi giận mới thôi."
Cửa phòng đột nhiên mở ra, gương mặt Giản Diêu lạnh tanh xuất hiện ở sau cửa, ném vali ngày hôm qua Khương Hoài Tâm mang tới vứt ra ngoài, chỉ đáp một chữ cho hắn: "Cút."
"Diêu Diêu!" Khương Hoài Tâm đứng chống tay ở cửa, nhất quyết không cho y khép lại: "Chúng ta bình tĩnh nói chuyện, đừng cáu gắt được không em? Nếu không lát nữa em cứ tẩn anh một trận cũng được, đừng đuổi anh đi mà?"
Giản Diêu thờ ơ: "Một là cút, hai là tôi gọi điện báo cảnh sát, anh chọn đi."
"Diêu Diêu......"
Khương Hoài Tâm khổ sở, hắn biết Giản Diêu nổi giận thật rồi, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ chẳng thể dỗ dành được. Nhưng hắn thực sự không cam lòng, rõ ràng vừa mới có tiếp xúc thân mật nhất, chưa kể trước đó còn rất vui vẻ đón Giao thừa với nhau, tại sao đột nhiên lại thành như vậy...
"Anh có biến không?" Giản Diêu lạnh mặt cầm lấy điện thoại, "Tôi đếm từ ba, anh mà không biến tôi lập tức gọi điện báo cảnh sát."
"Diêu Diêu, em đừng như vậy mà..."
"Ba."
"Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, anh coi anh là thằng ngu đi, tên khờ, đồ khốn nạn, gì cũng được, miễn là em có thể cho anh một cơ hội để hối cải làm người."
"Hai."
"Anh thật sự rất thích em, em đừng đuổi anh mà, em muốn anh làm cái gì anh cũng làm hết, em tạm tha cho anh lần này đi."
Giản Diêu bắt đầu bấm số điện thoại, mắt thấy y sắp sửa ấn vào nút gọi màu xanh lá, Khương Hoài Tâm mới không thể không buông cánh tay chống lên cửa, lùi về đằng sau một bước. Hắn còn muốn nói cái gì nữa, cửa phòng đã không khách khí mà đóng sập lại trước mặt hắn.
Khương Hoài Tâm: "......"
Trước mặt là cánh cửa lạnh như băng khép lại trong vô tình, càng sẽ không mở ra nữa, Khương Hoài Tâm sốt ruột mà vò đầu, cũng không đi, ngồi sụp xuống đất tại chỗ. Hắn trông cậy vào việc Giản Diêu sẽ lại tiếp tục mềm lòng, chẳng nỡ để hắn nửa đêm lưu lạc ở đầu đường.
Trong nhóm Wechat vẫn đang thay phiên oanh tạc hắn, đặc biệt là gã Trần Minh Đào cầm đầu kia, nói một đống lời thô tục quái gở cố tình hạnh hoẹ hắn. Khương Hoài Tâm càng xem càng phiền, không hề do dự mà out thẳng khỏi nhóm chat.
Về sau hắn phải phân rõ giới hạn hoàn toàn với nhóm người này, Giản Diêu nói đúng, mắt chọn bạn của hắn đúng thật là bị mù mà.
Khương Hoài Tâm gục đầu xuống, càng nghĩ càng buồn bực. Hai giờ trước, bọn hắn còn vừa nói vừa cười cùng ăn chung một nồi lẩu, không những thế, nguyện vọng năm mới của hắn là cầu mong có thể ở bên Giản Diêu thật dài lâu. Kết quả vừa qua năm mới, đã triệt để lật xe, đúng là tự làm tự chịu.
3 giờ sáng, đèn trong phòng đã tắt, Khương Hoài Tâm xoa đôi chân như chết lặng vì ngồi xổm lâu quá mà đứng dậy, đành phải kéo hành lý đi xuống dưới lầu, ngồi vào trong xe chờ.
Đêm nay Giản Diêu cũng chẳng thể ngủ ngon, vốn dĩ y không có thói quen thức khuya, nhưng cứ nghĩ đến những chuyện hỗn loạn mới xảy ra, y lại chẳng thể chợp mắt nổi. Y biết Khương Hoài Tâm vẫn đang đợi ở bên ngoài, nhưng y không muốn quan tâm đến hắn nữa.
Vô luận cuộc cá cược kia có phải nói đùa hay không, Khương Hoài Tâm cũng đều khinh người quá đáng.
Năm đó khi y phát hiện ra bản thân đã thích người anh họ vô tâm vô phế này, cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến khả năng hai người thực sự có thể ở bên nhau. Y trốn tránh Khương Hoài Tâm suốt ba năm, là Khương Hoài Tâm tự mình đeo bám, từng bước từng bước quấn lấy y. Y vất vả lắm mới có thể buông xuống được lòng cảnh giác, chẳng màng đến tương lai, nghiêm túc muốn ở bên Khương Hoài Tâm. Kết quả thì sao? Tất cả đều là giả. Đó chỉ là một trò giễu cợt mà Khương Hoài Tâm dành cho y như bao lần trước mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn, y luôn bị Khương Hoài Tâm gài bẫy vô số lần, tự cho là đã đao thương bất nhập, cuối cùng vẫn chỉ là tên ngốc, Khương Hoài Tâm thật sự... hiếp người quá đáng.
Tờ mờ sáng, Giản Diêu mới mê man chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy đã là 11 giờ trưa, ngoài cửa sổ tuyết lại rơi, chiếc xe của Khương Hoài Tâm đỗ ở dưới tầng một đêm đã đi rồi.
Vài giờ trước, Khương Hoài Tâm đã nhắn tin Wechat đến, nói hắn tối qua bị cảm lạnh, phát sốt rồi, chỉ có thể về trước, xin Giản Diêu đừng tức giận nữa.
【 Diêu Diêu, coi như vì lần trước anh chăm sóc em ở Italy, em đến gặp anh được không, anh bị ốm thật rồi. 】
【 Diêu Diêu, đã qua cả đêm rồi, em vẫn chưa bớt giận sao? Anh bảo em có thể đánh anh mà, anh trai chắc chắn sẽ không đáp trả đâu? 】
【 Diêu Diêu, mặt sau của em còn đau không? Nếu không thoải mái thì em đừng cố chịu, cũng đừng ngại, nhớ phải đến tiệm thuốc mua thuốc về bôi. 】
Giản Diêu ấn tắt màn hình, không trả lời, nghĩ ngợi, lại click mở Wechat lần nữa, kéo người vào danh sách đen.
Buổi chiều, Giản Diêu đổi ba chuyến tàu điện ngầm đến nhà Khương Hoài Tâm, người mở cửa chính là bác giúp việc nhà hắn. Giản Diêu không đi vào, đưa hai túi đồ trong tay cho đối phương, lãnh đạm nói: "Đều là của Khương Hoài Tâm, phiền bác đưa cho anh ấy giúp cháu."
Tối hôm qua dưới cơn thịnh nộ y đã ném văng hành lý khương Hoài Tâm, lại đuổi người đi. Hôm nay mới dọn dẹp lại cẩn thận, lần lượt sắp xếp những thứ của Khương Hoài Tâm để ở chỗ y ra, bao gồm cả hai đôi giày hắn tặng cho y, đều trả lại hết cho Khương Hoài Tâm.
Bác gái nói: "Hay là cháu đợi một chút, cậu ấy vẫn đang ở trong phòng trên tầng, để bác đi lên nói với cậu ta một tiếng?"
"Không cần đâu ạ, cháu còn có việc, phải đi trước, làm phiền bác rồi."
Đưa hết đồ ra, Giản Diêu không nói thêm nữa, trực tiếp xoay người đi thẳng.
Bác gái giúp việc xách túi đồ mà y mang đến lên tầng hai, Khương Hoài Tâm còn nằm ở trên giường mê man, thật ra hắn không hề giả vờ bị bệnh, tối qua cả đêm không ngủ, lại đứng ở cửa chung cư Giản Diêu đón gió lạnh, cuối cùng hôm nay thì phát ốm.
Bác gái cầm túi đồ của Giản Diêu rồi nói qua mọi chuyện một lần, Khương Hoài Tâm nghe được một nửa lập tức bật dậy, sốt ruột ngắt lời bà: "Vậy em ấy đâu? Còn ở dưới tầng không?"
"Không, cậu ấy nói có việc, để đồ lại liền đi luôn, vừa mới đi xong."
Khương Hoài Tâm xốc chăn lên nhảy xuống giường, cũng không rảnh mặc áo khoác, xỏ dép lê lao xuống dưới lầu.
Cuối cùng, hắn cản được Giản Diêu ở lối vào tàu điện ngầm trên con phố sau nhà mình, Khương Hoài Tâm chạy đuổi theo thở hồng hộc, khi dừng lại chỉ nuốt một ngụm nước bọt cũng có cảm giác như đang nuốt phải máu tươi, cong eo liên tục thở dốc: "Diêu... Diêu Diêu, em đừng đi, coi như anh van xin em, em cho anh một cơ hội giải thích với em đi?"
Giản Diêu lẳng lặng nhìn dáng vẻ chật vật trước mặt của Khương Hoài Tâm, dừng một chút, mới lạnh lùng mở miệng: "Đã bị sốt còn chỉ mặc một cái áo mỏng rồi chạy ra ngoài, anh là ngại mệnh mình quá dài sao?"
Khương Hoài Tâm miễn cưỡng đứng thẳng người, hướng gương mặt tái nhợt cười với Giản Diêu: "Diêu Diêu, quả nhiên là em vẫn còn quan tâm đến anh, em qua đây đưa đồ cho anh, là đã đọc tin nhắn wechat của anh rồi phải không, nên muốn đến nhìn xem anh như thế nào hả?"
Giản Diêu không đáp, lạnh nhạt chuyển dời tầm mắt.
Khương Hoài Tâm không để bụng, tiếp tục nói: "Em thật sự tức giận như vậy sao? Em hiểu anh như thế nào mà, nếu như anh không thích em, sao anh có thể chỉ vì vụ cá cược trêu đùa em, mà nhẫn nại rồi xoay theo em khắp nơi được. Diêu Diêu, đó chỉ là lời nói đùa bốc đồng thôi, anh cũng tịch thu tiền đặt cược của chúng nó rồi..."
"Thế thì sao?" Giản Diêu ngắt lời hắn, "Bởi vì mấy cái quy tắc cá cược gọi là thật lòng của anh, nên tôi phải mang ơn đội nghĩa anh hả? Khương Hoài Tâm, có phải anh cảm thấy vì tôi thích anh, cho nên việc anh theo đuổi tôi, ở bên tôi cũng là tôi được lợi, là anh bố thí cho tôi? Có phải tôi như bây giờ anh cũng chỉ cảm thấy là tôi đang giận dỗi với anh, là tôi già mồm cãi láo đúng không?"
"Anh không có......" Khương Hoài Tâm há miệng thở dốc, muốn giải thích, rồi lại tự nhiên chột dạ. Tuy rằng hắn không nghĩ như vậy, nhưng thực ra trong tiềm thức của hắn vẫn luôn ngầm thừa nhận, vì Giản Diêu thích hắn trước, thế nên khi hắn đáp lại Giản Diêu, hiển nhiên Giản Diêu phải ngầm vui vẻ mới đúng.
"Tôi không có rẻ mạt như vậy," Âm thanh của Giản Diêu vô cùng bình tĩnh, hai mắt đen láy không chút gợn sóng nhìn Khương Hoài Tâm trước mặt, khoé mắt lại hơi hơi phiếm hồng, "Khương Hoài Tâm, tôi thích anh thật, nhưng anh không được phép đối xử với tôi như thế, anh coi tôi thành cái gì? Giống một món đồ chơi mới lạ để anh giày vò sao? Nếu như anh có một phần nhỏ tí tẹo tôn trọng với tôi, cũng sẽ không ngang nhiên cùng bạn bè bàn tán chỉ trỏ tính hướng của tôi, anh lôi tôi ra thành đề tài, thành câu chuyện cười để mua vui với mọi người, anh có từng suy nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Không phải vì tôi thích anh mà tôi phải để anh giẫm đạp tuỳ ý, anh đừng nên quá phận."
"Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, em cho anh một cơ hội, anh sẽ sửa mà... "Khương Hoài Tâm bị Giản Diêu nói đến cứng họng không trả lời được, chẳng dám phản bác nửa câu, chỉ có thể đứng đó van xin mà nhìn y, ôm cánh tay ở trong gió rét bị đông lạnh đến run lẩy bẩy, trông cực kỳ đáng thương.
Giản Diêu dời ánh mắt đi: "Tôi phải về, anh cũng trở về đi, không cần thiết phải biến mình thành bộ dáng thê thảm như vậy. Anh là đại thiếu gia của nhà họ Khương, nhiều người thích anh như thế, sẽ không thiếu một người là tôi. Anh đừng đi theo tôi nữa, coi như là tôi cầu xin anh."
Giản Diêu xoay người vào trạm tàu điện ngầm, Khương Hoài Tâm muốn đi vào theo, nhưng đầu óc thân thể vì sốt mà mê man, ngay cả sức nhấc chân còn không có, chỉ có thể ngồi xổm xuống tại chỗ, ảo não mà ôm lấy đầu. Cuộc đời hắn, lần đầu tiên đã biết cái gì gọi là tự làm bậy, không thể sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất