Giang Công Tử Hôm Nay Không Lái Xe
Chương 3: Trúng độc (1)
Giang Tuần vừa đi vừa hồi tưởng lại bố cục của thế giới này.
[Thú Tê Đông Sơn] tồn tại lục đại tiên phái. Đệ nhất tiên phái – Sóc Phương Ân thị môn sinh đông đảo, trải rộng khắp thiên hạ; theo sát là Đông Sơn Ngọc thị của miêu khống cuồng ma Ngọc Mạc kia. Sau đó có Bác Lăng Triển thị, Thượng Cốc Nhạc thị, Dư Hàng Cung thị cùng chỗ của mình Ngư Dương Tần thị, bài danh bất phân tiên hậu*; ngoài ra còn vô số tiểu phái khác.
*Bất phân tiên hậu: Không rõ vị trí trước sau.
Miêu tả về Ngư Dương Tần thị vô cùng ít ỏi, Giang Tuần mơ hồ nhớ được trong sách có đề cập đến Tần thị này sở hữu luyện khí tuyệt học độc bộ thiên hạ.
Khi đó Giang Tuần còn âm thầm phỉ nhổ, đây chẳng phải nghề rèn sắt sao.
Nếu đúng theo trí nhớ Giang Tuần, thì hiện tại y hẳn đang ở địa bàn Sóc Phương Ân thị. Xuất phát từ sự đoàn kết lâu dài của tiên phái cũng như để thuận lợi tương trợ lẫn nhau, Ân thị đứng ra thành lập "Diệu Vân môn", cho con cháu thế gia cùng đến học tập. Hôm nay là buổi tề tựu đầu tiên của các đệ tử có độ tuổi thích hợp, gia chủ Ân thị Kỷ Vân Tản liền tổ chức yến tiệc để hoan nghênh mọi người.
Tính toán này rất hay, các đệ tử từ mười hai đến mười sáu tuổi cùng nhau tu luyện, vừa nâng cao thành tích vừa có thể gắn bó tình cảm, đối với tương lai của tiên phái phải nói là trăm lợi không hại.
Song, Giang Tuần cho rằng, đặt những hài tử tam quan chưa thành thục, trình độ chênh lệch không đều, tư tưởng trống đánh xuôi kèn thổi ngược cùng chung một chỗ sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Dù sao, thời điểm ở Diệu Vân môn nguyên chủ đã tiện tay mang thánh địa học tập này sống sờ sờ biến thành phong lưu tràng, thành công rước về sự thù địch từ mọi phía, làm cho các đệ tử thế gia khi đề cập tới công tử Tần thị phong lưu, trung nhị* đều hiện vẻ mặt chán ghét.
*Phong lưu tràng: có thể hiểu là nơi ăn chơi, buông thả.
*Trung nhị: là chứng nổi loạn tuổi dậy thì.
Nếu xuyên vào thân thể Tần Mục tại thời điểm tất thảy sự tình còn chưa phát sinh, về sau nhân sinh của y chỉ có một khẩu hiệu ____
Học tập sử ngã khoái lạc*.
*Học tập mang lại niềm vui.
Ở hiện đại, chuyên môn của Giang Tuần chính là y học ngoại khoa, đủ loại lý luận thực tiễn đều được hình thành trên cơ sở của chủ nghĩa duy vật, mà muốn sống yên ổn tại cái thế giới này, thì phải buông bỏ tất cả học lại từ đầu, nghĩ ngợi một lát, Giang Tuần chả còn tâm tư tìm miêu tam cẩu tứ, trêu hoa ghẹo nguyệt gì nữa.
Rẽ trái rẽ phải theo chỉ dẫn của A Mục tới được đại môn Bạch Lộ điện, quả nhiên bắt gặp thiếu niên đoan chính mà quỳ gối, eo lưng thẳng tắp như có mặc tuyến* ước thúc quy cũ.
*Mặc tuyến: đường mực. Ở đây ý chỉ anh Tuyết quỳ rất là đúng quy định ấy.
Giang Tuần vừa tiến lên hai bước, thiếu niên kia đã phát giác, quay đầu lại.
Sau khi thấy rõ diện mạo của cậu, Giang Tuần khó tránh âm thầm gào thét.
Thiếu niên lớn lên tướng mạo tuấn mỹ thanh tú, mũi cao mắt sâu, sở hữu vài phần huyết thống dị vực, đại khái hẳn bằng tuổi với mình. Nhìn đến y, con ngươi thanh triệt của cậu cơ hồ phát ra lưu quang lung linh.
Cậu nhảy dựng lên, nhưng do quỳ quá lâu, bước chân loạn choạng ngã khụy trên mặt đất, dường như không phát hiện đau đớn, cậu nhanh chóng đứng dậy, mừng rỡ chạy đến bên Giang Tuần, mắt ngập nước gọi: "Chủ nhân!"
Trông đôi mắt trong suốt sạch sẽ như chó nhỏ kia, Giang Tuần mặc dù đã chuẩn bị tâm lí cũng phải thở dài tiếc hận.
Cung Tiểu Hùng tùy rằng độc miệng, nhưng nói chẳng sai, bất kể tuấn tú thế nào, Loạn Tuyết vẫn như hài đồng năm tuổi đầu óc khờ dại, yếu ớt.
Nói cách khác, nam chủ kiếp trước đối với vật nhỏ vô hại này có thể diện vô biểu tình há miệng ăn sạch, quả thật đủ biến thái bệnh trạng.
Giang Tuần vỗ vỗ vai Loạn Tuyết: "Chân không sao chứ?"
Loạn Tuyết ngây ngốc cười, âm thanh mang theo dương quang ấm áp: "Chủ nhân ngài đến tìm ta rồi. Ta đợi thật lâu a."
Giang Tuần không khỏi nghĩ đến, nguyên chủ trong [Thú Tê Đông Sơn] say rượu sớm đã rời khỏi Bạch Lộ điện, đi tìm mỹ nhân phiên vân phúc vũ.
Hay là nói nếu dựa theo nội dung ban đầu vỡ kịch, đứa nhỏ đáng thương này phải ở cửa Bạch Lộ điện quỳ trọn một đêm.
Mà hiện tại, thời gian mình rời Bạch Lộ điện cho đến lúc miêu hóa bị Ngọc Mạc ôm đi ít nhất cũng hơn một canh giờ, Loạn Tuyết ngay cả một tia ủy khuất đều không có, chỉ chăm chú nhìn chính mình, trong mắt ánh lên tinh quang lay động lòng người.
Giang Tuần thập phần kiên nhẫn cùng ôn nhu hỏi: "Sao lại lấy Thiên Hiến của Cung công tử?"
Loạn Tuyết nghi hoặc nghiêng đầu: "Cung công tử là ai ạ? Thiên Hiến là cái gì?"
Giang Tuần thủ thế miêu tả cho cậu: "...Thiên Hiến là tam xích cốt tiêu bán bạch sắc, tiên khí của gia chủ Cung gia thường đeo ở thắt lưng."
Loạn Tuyết bừng tỉnh đại ngộ "A" một tiếng: "Cái kia... Bởi vì ta nghĩ chủ nhân nhất định sẽ thích a." Cậu khoa tay múa chân, cố sức dùng tìm từ ngữ biểu đạt ý tứ của mình: "Ta thấy chủ nhân luôn mất hứng. Nhưng khi xem bọn họ thổi thổi xướng xướng ngài thực vui vẻ. Ta muốn chủ nhân cao hứng. Tiêu, đưa cho ngài, sẽ cao hứng."
Loạn Tuyết hảo hảo đem câu chữ đơn giản nói một hơi thật dài, dù trật tự hỗn loạn, nhưng ý tứ cơ bản có thể nghe hiểu được.
A Mục: "Hức hức hức"
Giang Tuần: "... Ngươi khóc cái gì?"
A Mục khụt khịt mũi: "Thật đáng yêu, ta muốn sờ đầu cậu ấy."
Giang Tuần vốn cho rằng hành động sờ đầu gì đó rất giống nữ nhân, nhưng hệ thống đã đề nghị, y có thể thử xem.
Tóc của Loạn Tuyết rất dài, quy củ vấn thành Tứ phương kế, hẳn không phải tự cậu búi, Giang Tuần thuận miệng hỏi một tiếng: "Tóc ngươi, ai búi cho thế?"
Loạn Tuyết mau chóng đáp lời: "Tiểu thư ạ."
Ruột gan Giang Tuần bất giác co rút.
... Y cư nhiên quên mất Tần Mục có một muội muội!
Trong sách nhắc tới Tần thị trừ bỏ một đôi song sinh, ngoài ra chả còn người nối dòng nào khác, mà Tần Mục thân là nam hài, từ nhỏ được xem như thế tử mà bồi dưỡng, là viên ngọc quý trên tay phụ mẫu, còn "muội muội" kia giống như bốc hơi rồi, không hề có cảm giác tồn tại.
Giang Tuần hoài nghi, tác giả viết viết liền quên mất vị muội muội này. Bằng không với tiết tháo thấp như rãnh biển Mariana* đó thì nhất định sẽ cho nam chủ cùng nàng phát sinh ít quan hệ khó nói nên lời.
*Rãnh biển Mariana là rãnh đại dương sâu nhất trên Trái Đất, nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương. (chi tiết xem tại Wikipedia)
Mấu chốt là trong sách không viết chữ nào về tiểu muội tử này cả, Giang Tuần căn bản chả biết gì liên quan đến nàng.
Quan hệ giữa nàng và mình ra sao? Nếu như thân thiết, nàng liệu có phát hiện trong thân thể ca ca nàng là một linh hồn khác? Còn có, tác phong của chính mình trước kia như thế nào? Vạn nhất bị nàng phát hiện manh mối thì nên làm gì che giấu cho qua?
Quá nhiều vấn đề ùn ùn kéo đến khiến đầu y hơi đau nhức. Ít lâu sau, xa xa có một mảnh hạc lệ quỷ hưởng tàn âm bay lượn rơi vào tai Giang Tuần, y lập tức sửng sốt.
... Tiểu tùy tùng của Cung Dị?
Ngay sau đó, tiếng tiêu gấp gáp vang lên như li nhân thầm thì, thương hoài khuẩn thiết, một cổ sáo tấu, một cổ tiêu minh, hai loại thanh âm đan vào nhau, giống như tiêu sái điều hòa vặn vẹo, lại như điện cuồng cắn giết lẫn nhau.
Giang Tuần thầm kêu không ổn, lôi kéo Loạn Tuyết tràn đầy hiếu kì chạy về hướng ngược lại: "Đi nhanh một chút! Nhất định là xảy ra chuyện rồi!"
A Mục: "Phương hướng không đúng a, thanh âm rõ ràng từ bên kia..."
Giang Tuần: "Hướng ngược lại đó! Tò mò hại chết mèo!"
A Mục: "..."
Đáng tiếc, Giang Tuần chưa trốn bao xa, một thân ảnh xinh đẹp bất ngờ xuất hiện tại bậc thang Bạch Lộ điện, nàng tiêu sái anh khí không kém nam tử, vận thường phục nguyệt sắc bạch lam, đai ngọc đeo môn phù Ân thị, bên trái treo một cây thiết sáo, bên phải là đích đồng tửu hồ tinh xảo*, nàng khoảng mười tám mười chín nhưng mi mục lại mang nét cuồng ngạo không hợp tuổi.
*Đích đồng tửu hồ: bầu rượu màu đỏ đồng.
Mắt thấy bầu rượu đó, Giang Tuần có thể đoán ra bảy tám phần thân phận của nàng.
Nữ tử nhìn về hướng thanh âm truyền đến, nhìn một lát, rồi quay sang gọi chính xác danh tự của Giang Tuần: "Tần công tử, đây không phải việc ngươi có thể ứng phó, nhanh rời khỏi."
Người bình thường nghe mấy lời thế này, phỏng chừng phải đi cũng sinh lòng hổ thẹn, nhưng Giang Tuần nào giống người thường, y nói cảm tạ xong vội vã chạy đi.
... Nhưng ai mà ngờ tình huống đột nhiên thay đổi?
Từ xa vọng lại một loạt tiếng vỗ cánh, đám mây u ám dày đặc lấy tốc độ quỷ dị lao thẳng đến chỗ bọn họ, sau đó vỡ vụn, hóa thành vạn mảnh thải sắc giữa trời đêm, chăm chú xem mới rõ ràng đó là vô số chim chóc, đếm chẳng xuể có bao nhiêu loại.
Bay đến ngay trên đỉnh đầu Giang Tuần, nhân ảnh được đàn chìm vây quanh nhanh chóng rơi xuống.
Trước đó vừa bị đập trúng đầu Giang Tuần liền sinh ra nhạy bén, hơn nữa có hệ thống trợ giúp, y lắc mình tránh thoát, người tới ngã bên chân của y.
Thân thể rơi xuống phát ra tiếng trầm đục đau răng, Giang Tuần đảo mắt qua, mi tâm nhíu chặt.
... Ồ khuôn mặt này y vừa gặp qua nha.
Giây tiếp theo, Giang Tuần lại thấy người nào đó mà y chẳng mong tái kiến.
Ngọc Mạc cách đây không lâu còn khoác tẩm y, lúc này trang phục chỉnh tề, kéo Cung Dị từ trên thân Nghiễm Thừa kiếm thả người nhảy xuống.
So với ban nảy, Cung Dị hiện tại thập phần chật vật, ngọc thiền trên tóc lệch một bên, khuôn mặt trắng nõn thấm huyết do bị rạch không ít vết thương, y bào rách tả tơi, vạt áo thủng một lỗ lớn, nếu đâm sâu vào chút nữa, sợ rằng tim hắn cũng bị khoét ra.
Vừa đáp xuống đất, Cung Dị liền giãy khỏi tay Ngọc Mạc, lao vọt về phía trước vài bước, lệ tuôn như mưa: "Minh Lư!"
Chỉ nghe Ngọc Mạc quát to "Chậm đã!", Minh Lư khẩu tị xuất huyết nằm trên mặt đất đã cầm đoạn sáo gãy nhắm ngay Cung Di đâm tới.
Ngọc Mạc biểu tình ngưng trọng, Ngiễm Thừa kiếm ma sát với mặt đất ánh lên tia sáng, tùy thời xuất vỏ mà ra.
Trong chớp nhoáng, chẳng ai nhìn rõ thời điểm Giang Tuần động thủ.
Tay phải y bắt lấy ống sáo, tay trái tùy ý gõ vào cổ tay Minh Lư, gã nhất thời buông lỏng lực đạo, Giang Tuần đoạt lấy sáo, hất tay làm nó thay đổi phương hướng, một loạt kim châm theo đó phóng sang nơi khác, y lại trở tay đâm ống sáo vào xương quai xanh của Minh Lư.
Răng rắc một tiếng, Minh Lư lập tức đau đớn kêu rên, Giang Tuần hô "Đắc tội", đem đai lưng của gã tháo ra, thắt một nút chết trói hai tay gã.
Xong xuôi hết thảy, Giang Tuần liên tiếp thối lui hơn ba bước, thở hắc ra: "Làm ta sợ muốn chết."
A Mục chấn kinh, mắt nổi đom đóm: "Ngươi làm cái gì?!"
Giang Tuần lòng còn sợ hãi: "CQC"
A Mục: "...... Ngươi làm cái gì? ∑ ( ° △°|||)︴"
Giang Tuần: "Không trọng yếu. Ta nhát gan, học được ít thuật phòng thân."
Nếu chẳng phải Minh Lư trọng thương tính ám sát Cung Dị không hề phòng bị, bằng lá gan của Giang Tuần sao dám dùng thuật phòng thân hiện đại ở tu tiên thế giới.
Cung Dị đứng trước mặt Minh Lư, bả vai run rẩy: "... Vì cái gì mà muốn giết ta?"
Minh Lư mở miệng muốn nói gì đó, nhưng chỉ phát ra tiếng khanh khách ồ ồ, máu đen theo thất khiếu trào ra, khiến mặt gã dị thường khủng bố.
Giang Tuần cảm thấy kì lạ, tính cả có rớt xuống từ trên cao rồi bị chính mình đánh vỡ xương quai xanh, thì theo lí thuyết một người tu tiên cũng không thể yếu ớt thế này chứ?
Y ngồi xổm xuống đem người lật qua, mặt của Minh Lư toàn là máu, chỉ thấy làn da dưới cổ tím ngắt, Giang Tuần đoán ra chút manh mối.
Trúng độc?
Y muốn xem coi người còn cứu được chăng, liền đưa tay bắt mạch, dò xét qua đi, Giang Tuần cư nhiên không cảm nhận được ngũ tạng tồn tại, hết thảy đều trống rỗng.
... Nội tạng của gã như thể bị hòa tan vậy.
Bên trong Bạch Lộ điện có môn sinh Ân thị, thấy tình huống khác thường nên tập trung đến. Cung Dị lại đột nhiên nổi cơn điên, xông đến đẩy ngã Giang Tuần, đá mạnh vào Minh Lư đang co quắp: "Đứng lên! Ngươi đứng lên cho ta!"
Chẳng ai đến ngăn cản, ngay cả Giang Tuần cũng lười động. Chỉ có Loạn Tuyết tiến lên ngăn hắn lại, thiện tâm khuyên nhủ: "Hắn bị thương, đừng vậy, sẽ càng nghiêm trọng."
Bị người lôi kéo, khí lực Cung Dị như mất hết, tay nắm chặt cốt tiêu Thiên Hiến, mắt nhìn chòng chọc Minh Lư, khóc nỉ non: "Đứng lên a... Không được bỏ ta lại một mình... Ta thật cô độc..."
Giang Tuần bị gạt sang một bên cũng không sinh khí, y hiểu được Cung Dị khóc vì cái gì. Khi đang than thở, đột nhiên có một bàn tay duỗi đến, bắt lấy tay phải của y.
Giang Tuần vốn tưởng có người muốn đỡ mình đứng dậy, theo bản năng nói tiếng "Cảm tạ"
Ngẩng đầu lên, y liền ngây ra.
Ngọc Mạc nhìn thẳng mắt y, vững vàng nắm cổ tay kéo y lên từ mặt đất.
Giang Tuần nhẹ giọng thở dài, tính rút tay về, giãy giụa mấy lần đều vô dụng.
Ngọc Mạc nào có ý định buông tay, thủ chỉ đặt tại mạch môn của y, không biết muốn dò la cái gì.
[Thú Tê Đông Sơn] tồn tại lục đại tiên phái. Đệ nhất tiên phái – Sóc Phương Ân thị môn sinh đông đảo, trải rộng khắp thiên hạ; theo sát là Đông Sơn Ngọc thị của miêu khống cuồng ma Ngọc Mạc kia. Sau đó có Bác Lăng Triển thị, Thượng Cốc Nhạc thị, Dư Hàng Cung thị cùng chỗ của mình Ngư Dương Tần thị, bài danh bất phân tiên hậu*; ngoài ra còn vô số tiểu phái khác.
*Bất phân tiên hậu: Không rõ vị trí trước sau.
Miêu tả về Ngư Dương Tần thị vô cùng ít ỏi, Giang Tuần mơ hồ nhớ được trong sách có đề cập đến Tần thị này sở hữu luyện khí tuyệt học độc bộ thiên hạ.
Khi đó Giang Tuần còn âm thầm phỉ nhổ, đây chẳng phải nghề rèn sắt sao.
Nếu đúng theo trí nhớ Giang Tuần, thì hiện tại y hẳn đang ở địa bàn Sóc Phương Ân thị. Xuất phát từ sự đoàn kết lâu dài của tiên phái cũng như để thuận lợi tương trợ lẫn nhau, Ân thị đứng ra thành lập "Diệu Vân môn", cho con cháu thế gia cùng đến học tập. Hôm nay là buổi tề tựu đầu tiên của các đệ tử có độ tuổi thích hợp, gia chủ Ân thị Kỷ Vân Tản liền tổ chức yến tiệc để hoan nghênh mọi người.
Tính toán này rất hay, các đệ tử từ mười hai đến mười sáu tuổi cùng nhau tu luyện, vừa nâng cao thành tích vừa có thể gắn bó tình cảm, đối với tương lai của tiên phái phải nói là trăm lợi không hại.
Song, Giang Tuần cho rằng, đặt những hài tử tam quan chưa thành thục, trình độ chênh lệch không đều, tư tưởng trống đánh xuôi kèn thổi ngược cùng chung một chỗ sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Dù sao, thời điểm ở Diệu Vân môn nguyên chủ đã tiện tay mang thánh địa học tập này sống sờ sờ biến thành phong lưu tràng, thành công rước về sự thù địch từ mọi phía, làm cho các đệ tử thế gia khi đề cập tới công tử Tần thị phong lưu, trung nhị* đều hiện vẻ mặt chán ghét.
*Phong lưu tràng: có thể hiểu là nơi ăn chơi, buông thả.
*Trung nhị: là chứng nổi loạn tuổi dậy thì.
Nếu xuyên vào thân thể Tần Mục tại thời điểm tất thảy sự tình còn chưa phát sinh, về sau nhân sinh của y chỉ có một khẩu hiệu ____
Học tập sử ngã khoái lạc*.
*Học tập mang lại niềm vui.
Ở hiện đại, chuyên môn của Giang Tuần chính là y học ngoại khoa, đủ loại lý luận thực tiễn đều được hình thành trên cơ sở của chủ nghĩa duy vật, mà muốn sống yên ổn tại cái thế giới này, thì phải buông bỏ tất cả học lại từ đầu, nghĩ ngợi một lát, Giang Tuần chả còn tâm tư tìm miêu tam cẩu tứ, trêu hoa ghẹo nguyệt gì nữa.
Rẽ trái rẽ phải theo chỉ dẫn của A Mục tới được đại môn Bạch Lộ điện, quả nhiên bắt gặp thiếu niên đoan chính mà quỳ gối, eo lưng thẳng tắp như có mặc tuyến* ước thúc quy cũ.
*Mặc tuyến: đường mực. Ở đây ý chỉ anh Tuyết quỳ rất là đúng quy định ấy.
Giang Tuần vừa tiến lên hai bước, thiếu niên kia đã phát giác, quay đầu lại.
Sau khi thấy rõ diện mạo của cậu, Giang Tuần khó tránh âm thầm gào thét.
Thiếu niên lớn lên tướng mạo tuấn mỹ thanh tú, mũi cao mắt sâu, sở hữu vài phần huyết thống dị vực, đại khái hẳn bằng tuổi với mình. Nhìn đến y, con ngươi thanh triệt của cậu cơ hồ phát ra lưu quang lung linh.
Cậu nhảy dựng lên, nhưng do quỳ quá lâu, bước chân loạn choạng ngã khụy trên mặt đất, dường như không phát hiện đau đớn, cậu nhanh chóng đứng dậy, mừng rỡ chạy đến bên Giang Tuần, mắt ngập nước gọi: "Chủ nhân!"
Trông đôi mắt trong suốt sạch sẽ như chó nhỏ kia, Giang Tuần mặc dù đã chuẩn bị tâm lí cũng phải thở dài tiếc hận.
Cung Tiểu Hùng tùy rằng độc miệng, nhưng nói chẳng sai, bất kể tuấn tú thế nào, Loạn Tuyết vẫn như hài đồng năm tuổi đầu óc khờ dại, yếu ớt.
Nói cách khác, nam chủ kiếp trước đối với vật nhỏ vô hại này có thể diện vô biểu tình há miệng ăn sạch, quả thật đủ biến thái bệnh trạng.
Giang Tuần vỗ vỗ vai Loạn Tuyết: "Chân không sao chứ?"
Loạn Tuyết ngây ngốc cười, âm thanh mang theo dương quang ấm áp: "Chủ nhân ngài đến tìm ta rồi. Ta đợi thật lâu a."
Giang Tuần không khỏi nghĩ đến, nguyên chủ trong [Thú Tê Đông Sơn] say rượu sớm đã rời khỏi Bạch Lộ điện, đi tìm mỹ nhân phiên vân phúc vũ.
Hay là nói nếu dựa theo nội dung ban đầu vỡ kịch, đứa nhỏ đáng thương này phải ở cửa Bạch Lộ điện quỳ trọn một đêm.
Mà hiện tại, thời gian mình rời Bạch Lộ điện cho đến lúc miêu hóa bị Ngọc Mạc ôm đi ít nhất cũng hơn một canh giờ, Loạn Tuyết ngay cả một tia ủy khuất đều không có, chỉ chăm chú nhìn chính mình, trong mắt ánh lên tinh quang lay động lòng người.
Giang Tuần thập phần kiên nhẫn cùng ôn nhu hỏi: "Sao lại lấy Thiên Hiến của Cung công tử?"
Loạn Tuyết nghi hoặc nghiêng đầu: "Cung công tử là ai ạ? Thiên Hiến là cái gì?"
Giang Tuần thủ thế miêu tả cho cậu: "...Thiên Hiến là tam xích cốt tiêu bán bạch sắc, tiên khí của gia chủ Cung gia thường đeo ở thắt lưng."
Loạn Tuyết bừng tỉnh đại ngộ "A" một tiếng: "Cái kia... Bởi vì ta nghĩ chủ nhân nhất định sẽ thích a." Cậu khoa tay múa chân, cố sức dùng tìm từ ngữ biểu đạt ý tứ của mình: "Ta thấy chủ nhân luôn mất hứng. Nhưng khi xem bọn họ thổi thổi xướng xướng ngài thực vui vẻ. Ta muốn chủ nhân cao hứng. Tiêu, đưa cho ngài, sẽ cao hứng."
Loạn Tuyết hảo hảo đem câu chữ đơn giản nói một hơi thật dài, dù trật tự hỗn loạn, nhưng ý tứ cơ bản có thể nghe hiểu được.
A Mục: "Hức hức hức"
Giang Tuần: "... Ngươi khóc cái gì?"
A Mục khụt khịt mũi: "Thật đáng yêu, ta muốn sờ đầu cậu ấy."
Giang Tuần vốn cho rằng hành động sờ đầu gì đó rất giống nữ nhân, nhưng hệ thống đã đề nghị, y có thể thử xem.
Tóc của Loạn Tuyết rất dài, quy củ vấn thành Tứ phương kế, hẳn không phải tự cậu búi, Giang Tuần thuận miệng hỏi một tiếng: "Tóc ngươi, ai búi cho thế?"
Loạn Tuyết mau chóng đáp lời: "Tiểu thư ạ."
Ruột gan Giang Tuần bất giác co rút.
... Y cư nhiên quên mất Tần Mục có một muội muội!
Trong sách nhắc tới Tần thị trừ bỏ một đôi song sinh, ngoài ra chả còn người nối dòng nào khác, mà Tần Mục thân là nam hài, từ nhỏ được xem như thế tử mà bồi dưỡng, là viên ngọc quý trên tay phụ mẫu, còn "muội muội" kia giống như bốc hơi rồi, không hề có cảm giác tồn tại.
Giang Tuần hoài nghi, tác giả viết viết liền quên mất vị muội muội này. Bằng không với tiết tháo thấp như rãnh biển Mariana* đó thì nhất định sẽ cho nam chủ cùng nàng phát sinh ít quan hệ khó nói nên lời.
*Rãnh biển Mariana là rãnh đại dương sâu nhất trên Trái Đất, nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương. (chi tiết xem tại Wikipedia)
Mấu chốt là trong sách không viết chữ nào về tiểu muội tử này cả, Giang Tuần căn bản chả biết gì liên quan đến nàng.
Quan hệ giữa nàng và mình ra sao? Nếu như thân thiết, nàng liệu có phát hiện trong thân thể ca ca nàng là một linh hồn khác? Còn có, tác phong của chính mình trước kia như thế nào? Vạn nhất bị nàng phát hiện manh mối thì nên làm gì che giấu cho qua?
Quá nhiều vấn đề ùn ùn kéo đến khiến đầu y hơi đau nhức. Ít lâu sau, xa xa có một mảnh hạc lệ quỷ hưởng tàn âm bay lượn rơi vào tai Giang Tuần, y lập tức sửng sốt.
... Tiểu tùy tùng của Cung Dị?
Ngay sau đó, tiếng tiêu gấp gáp vang lên như li nhân thầm thì, thương hoài khuẩn thiết, một cổ sáo tấu, một cổ tiêu minh, hai loại thanh âm đan vào nhau, giống như tiêu sái điều hòa vặn vẹo, lại như điện cuồng cắn giết lẫn nhau.
Giang Tuần thầm kêu không ổn, lôi kéo Loạn Tuyết tràn đầy hiếu kì chạy về hướng ngược lại: "Đi nhanh một chút! Nhất định là xảy ra chuyện rồi!"
A Mục: "Phương hướng không đúng a, thanh âm rõ ràng từ bên kia..."
Giang Tuần: "Hướng ngược lại đó! Tò mò hại chết mèo!"
A Mục: "..."
Đáng tiếc, Giang Tuần chưa trốn bao xa, một thân ảnh xinh đẹp bất ngờ xuất hiện tại bậc thang Bạch Lộ điện, nàng tiêu sái anh khí không kém nam tử, vận thường phục nguyệt sắc bạch lam, đai ngọc đeo môn phù Ân thị, bên trái treo một cây thiết sáo, bên phải là đích đồng tửu hồ tinh xảo*, nàng khoảng mười tám mười chín nhưng mi mục lại mang nét cuồng ngạo không hợp tuổi.
*Đích đồng tửu hồ: bầu rượu màu đỏ đồng.
Mắt thấy bầu rượu đó, Giang Tuần có thể đoán ra bảy tám phần thân phận của nàng.
Nữ tử nhìn về hướng thanh âm truyền đến, nhìn một lát, rồi quay sang gọi chính xác danh tự của Giang Tuần: "Tần công tử, đây không phải việc ngươi có thể ứng phó, nhanh rời khỏi."
Người bình thường nghe mấy lời thế này, phỏng chừng phải đi cũng sinh lòng hổ thẹn, nhưng Giang Tuần nào giống người thường, y nói cảm tạ xong vội vã chạy đi.
... Nhưng ai mà ngờ tình huống đột nhiên thay đổi?
Từ xa vọng lại một loạt tiếng vỗ cánh, đám mây u ám dày đặc lấy tốc độ quỷ dị lao thẳng đến chỗ bọn họ, sau đó vỡ vụn, hóa thành vạn mảnh thải sắc giữa trời đêm, chăm chú xem mới rõ ràng đó là vô số chim chóc, đếm chẳng xuể có bao nhiêu loại.
Bay đến ngay trên đỉnh đầu Giang Tuần, nhân ảnh được đàn chìm vây quanh nhanh chóng rơi xuống.
Trước đó vừa bị đập trúng đầu Giang Tuần liền sinh ra nhạy bén, hơn nữa có hệ thống trợ giúp, y lắc mình tránh thoát, người tới ngã bên chân của y.
Thân thể rơi xuống phát ra tiếng trầm đục đau răng, Giang Tuần đảo mắt qua, mi tâm nhíu chặt.
... Ồ khuôn mặt này y vừa gặp qua nha.
Giây tiếp theo, Giang Tuần lại thấy người nào đó mà y chẳng mong tái kiến.
Ngọc Mạc cách đây không lâu còn khoác tẩm y, lúc này trang phục chỉnh tề, kéo Cung Dị từ trên thân Nghiễm Thừa kiếm thả người nhảy xuống.
So với ban nảy, Cung Dị hiện tại thập phần chật vật, ngọc thiền trên tóc lệch một bên, khuôn mặt trắng nõn thấm huyết do bị rạch không ít vết thương, y bào rách tả tơi, vạt áo thủng một lỗ lớn, nếu đâm sâu vào chút nữa, sợ rằng tim hắn cũng bị khoét ra.
Vừa đáp xuống đất, Cung Dị liền giãy khỏi tay Ngọc Mạc, lao vọt về phía trước vài bước, lệ tuôn như mưa: "Minh Lư!"
Chỉ nghe Ngọc Mạc quát to "Chậm đã!", Minh Lư khẩu tị xuất huyết nằm trên mặt đất đã cầm đoạn sáo gãy nhắm ngay Cung Di đâm tới.
Ngọc Mạc biểu tình ngưng trọng, Ngiễm Thừa kiếm ma sát với mặt đất ánh lên tia sáng, tùy thời xuất vỏ mà ra.
Trong chớp nhoáng, chẳng ai nhìn rõ thời điểm Giang Tuần động thủ.
Tay phải y bắt lấy ống sáo, tay trái tùy ý gõ vào cổ tay Minh Lư, gã nhất thời buông lỏng lực đạo, Giang Tuần đoạt lấy sáo, hất tay làm nó thay đổi phương hướng, một loạt kim châm theo đó phóng sang nơi khác, y lại trở tay đâm ống sáo vào xương quai xanh của Minh Lư.
Răng rắc một tiếng, Minh Lư lập tức đau đớn kêu rên, Giang Tuần hô "Đắc tội", đem đai lưng của gã tháo ra, thắt một nút chết trói hai tay gã.
Xong xuôi hết thảy, Giang Tuần liên tiếp thối lui hơn ba bước, thở hắc ra: "Làm ta sợ muốn chết."
A Mục chấn kinh, mắt nổi đom đóm: "Ngươi làm cái gì?!"
Giang Tuần lòng còn sợ hãi: "CQC"
A Mục: "...... Ngươi làm cái gì? ∑ ( ° △°|||)︴"
Giang Tuần: "Không trọng yếu. Ta nhát gan, học được ít thuật phòng thân."
Nếu chẳng phải Minh Lư trọng thương tính ám sát Cung Dị không hề phòng bị, bằng lá gan của Giang Tuần sao dám dùng thuật phòng thân hiện đại ở tu tiên thế giới.
Cung Dị đứng trước mặt Minh Lư, bả vai run rẩy: "... Vì cái gì mà muốn giết ta?"
Minh Lư mở miệng muốn nói gì đó, nhưng chỉ phát ra tiếng khanh khách ồ ồ, máu đen theo thất khiếu trào ra, khiến mặt gã dị thường khủng bố.
Giang Tuần cảm thấy kì lạ, tính cả có rớt xuống từ trên cao rồi bị chính mình đánh vỡ xương quai xanh, thì theo lí thuyết một người tu tiên cũng không thể yếu ớt thế này chứ?
Y ngồi xổm xuống đem người lật qua, mặt của Minh Lư toàn là máu, chỉ thấy làn da dưới cổ tím ngắt, Giang Tuần đoán ra chút manh mối.
Trúng độc?
Y muốn xem coi người còn cứu được chăng, liền đưa tay bắt mạch, dò xét qua đi, Giang Tuần cư nhiên không cảm nhận được ngũ tạng tồn tại, hết thảy đều trống rỗng.
... Nội tạng của gã như thể bị hòa tan vậy.
Bên trong Bạch Lộ điện có môn sinh Ân thị, thấy tình huống khác thường nên tập trung đến. Cung Dị lại đột nhiên nổi cơn điên, xông đến đẩy ngã Giang Tuần, đá mạnh vào Minh Lư đang co quắp: "Đứng lên! Ngươi đứng lên cho ta!"
Chẳng ai đến ngăn cản, ngay cả Giang Tuần cũng lười động. Chỉ có Loạn Tuyết tiến lên ngăn hắn lại, thiện tâm khuyên nhủ: "Hắn bị thương, đừng vậy, sẽ càng nghiêm trọng."
Bị người lôi kéo, khí lực Cung Dị như mất hết, tay nắm chặt cốt tiêu Thiên Hiến, mắt nhìn chòng chọc Minh Lư, khóc nỉ non: "Đứng lên a... Không được bỏ ta lại một mình... Ta thật cô độc..."
Giang Tuần bị gạt sang một bên cũng không sinh khí, y hiểu được Cung Dị khóc vì cái gì. Khi đang than thở, đột nhiên có một bàn tay duỗi đến, bắt lấy tay phải của y.
Giang Tuần vốn tưởng có người muốn đỡ mình đứng dậy, theo bản năng nói tiếng "Cảm tạ"
Ngẩng đầu lên, y liền ngây ra.
Ngọc Mạc nhìn thẳng mắt y, vững vàng nắm cổ tay kéo y lên từ mặt đất.
Giang Tuần nhẹ giọng thở dài, tính rút tay về, giãy giụa mấy lần đều vô dụng.
Ngọc Mạc nào có ý định buông tay, thủ chỉ đặt tại mạch môn của y, không biết muốn dò la cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất