Chương 15: Là ai
Sau một buổi rạng sáng đảo lộn hỗn loạn như mơ, cuộc sống của chúng tôi trở lại bình yên thường ngày, quan hệ của tôi và Tiết Viễn cũng không có nhiều thay đổi.
Chỉ là hắn đột nhiên trở nên dính người, hơn nữa ở nhà, có việc hay không có việc đều áp sát tới gần, hoặc là trực tiếp vòng cánh tay qua ôm lấy tôi, cằm cọ lên vai, chân tay tiếp xúc tự nhiên cực kỳ, quả thực giống như đột nhiên cởi bỏ phong ấn nào đó, mưu đồ đã lâu.
Tiết Viễn quá mức chủ động, không chừa chỗ trống cho tôi phát huy. Lúc đầu mới được ôm thì tê hết cả người như chạm phải công tắc điện, nhịp tim đập loạn, cứng đờ không biết cử động ra sao, sau đó học cách chậm rãi dựa vào hắn, vươn tay ôm lại, còn có thời gian phân tâm nghĩ đến đồ ăn trong nồi sắp cháy, có thể nói là tiến bộ rõ rệt.
Chạng vạng tối hôm đó, chân trời rực rỡ, tôi và hắn cùng nhau đi bộ về nhà, sắp đến tiểu khu, trong không khí tỏa ra một làn hương thơm ngào ngạt.
Ngước mắt nhìn lên đã thấy một sạp hàng bên đường, một ông chú đang cầm tăm tre cúi đầu bận rộn, xung quanh có hai ba đứa trẻ.
Hai mắt tôi sáng lên túm lấy tay áo Tiết Viễn: "Là kẹo bông."
Đến gần nhìn, từng sợi đường trắng từ ống dẫn của máy thổi ra, quấn thành một đám mây bồng bềnh trên tăm tre.
Tiết Viễn trong mắt tràn đầy tò mò, tôi cũng rất có hứng thú: "Đã mấy năm không thấy cái này, lúc em còn bé có thể nhìn chằm chằm thật lâu."
Hồi đó, lúc nào cũng có người dựng sạp ven đường gần nhà tôi để làm món này, tôi mua ít, nhìn thì nhiều, thứ mùi ngọt ngào độc đáo này là một gam màu tươi sáng hiếm hoi trong tuổi thơ chán nản của tôi, hôm nay hồi tưởng lại lại có vài phần hoài niệm.
Tiết Viễn mua một cái mới ra lò đưa cho tôi: "Hiện tại cũng có thể nhìn chằm chằm.”
"Vậy cũng quá ngốc." Tôi không nhịn được cười.
Trên đường tan tầm bụi bặm, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, cùng kẹo bông trắng nõn lại nhẹ nhàng, đặt cùng một chỗ nhìn thế nào cũng không được tự nhiên, Nếu lúc này chỉ có một mình tôi, tôi nhiều nhất cũng chỉ chậm bước chân liếc mắt nhìn vài cái, khẳng định không dừng lại, chứ đừng nói là mua về ăn.
Nhưng bây giờ đi cùng Tiết Viễn, hình ảnh tôi cầm kẹo bông hình như không kì lạ nữa, như là có thêm một người, cảm giác ngốc nghếch hoặc không được tự nhiên này loãng đi rất nhiều.
Hắn nắm tay tôi cúi đầu nếm thử một ngụm, tôi nói với hắn những gì tôi nghĩ, chắc hắn cũng cảm thấy rất thú vị, mỉm cười, ánh hoàng hôn rực rỡ phản chiếu trong mắt hắn.
Nhiệt độ cơ thể Tiết Viễn cao hơn tôi một chút, lúc tới gần sẽ rất ấm áp, nhìn chằm chằm vào tôi từ khoảng cách gần như vậy sẽ khiến tôi ảo tưởng rằng trên đời này chỉ có hai chúng tôi.
Tôi nhìn hắn, trong lòng rung động, bất giác siết chặt tăm tre trong tay.
Cho dù đây chỉ là ảo giác, cũng cho tôi một ít sức mạnh được một tấc tiến một thước.
Ánh nến nhỏ trong lòng lại nổi lên, càng không để ý càng rõ ràng, sắp bị tôi thắp sáng.
Lúc lên lầu, hắn đưa tay cho tôi, tôi vươn tay nắm lấy, từ ngón tay này sang ngón tay khác, từ bậc thang này sang bậc thang khác, lặng lẽ đếm —— Hỏi không? Không hỏi sao? Hỏi đi.
Lúc sắp về đến nhà, tôi chậm rãi lên tiếng ngăn hắn lại: "Tiết Viễn, có chuyện muốn hỏi anh."
"Ừ?"
"A Ngọc là ai?"
Bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn tôi: “ Hôm đó say rượu, là tôi nói ra phải không?”
Tôi gật đầu, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, không thể nhìn thấy bất kỳ gợn sóng nào.
Hắn im lặng trong một thời gian ngắn, nhưng với tôi thì dài đằng đẵng. hành lang im lặng, tôi nghĩ, miễn là hắn nói, bất cứ điều gì tôi cũng sẽ tin tưởng.
" Là một người rất quan trọng." Hắn nghiêm túc nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng mà chậm rãi chạm vào trái tim: “Sau này không còn có thể gặp lại nữa."
Thái độ của hắn bình tĩnh hơn tôi tưởng, tâm sự cứ như vậy nhẹ nhàng bay đi, trong nháy mắt bụi bặm lắng xuống, tôi nhất thời mờ mịt, không biết phải đáp lại cái gì.
Sau một khoảng thời gian im lặng, Tiết Viễn thở dài, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu tôi: "Em muốn biết gì, chỉ cần em hỏi, tôi sẽ nói cho em biết."
Hắn xoa xoa lại làm tâm trạng tôi xáo trộn, ủ rũ đáp một tiếng, giống như muốn dời đi sự chú ý, cúi đầu cắn kẹo bông trong tay. Hương vị giống như mật ở đầu lưỡi nhanh chóng tan ra biến mất, quá ngọt ngào, ngọt quá mức, không hiểu sao lại có một tia đắng chát.
Tôi muốn biết bao nhiêu, ngay cả bản thân mình cũng không rõ ràng. Mà quá khứ đã xa, chuyện cũ khó đuổi theo, thì có thể hỏi từ đâu đây.
Câu trả lời vừa rồi đảo quanh trong đầu, lặp lại những dữ liệu lịch sử mà tôi đã đọc trước đó, con đường mà hắn đi không biết đã mất đi bao nhiêu, cho dù sớm đã xem nhẹ, tôi cũng không muốn đụng vào vết sẹo của hắn.
Tôi không hỏi thêm câu nào nữa, chỉ tập trung vào cây kẹo bông trước mặt.
Về đến nhà vẫn còn dư một nửa kẹo bông, Tiết Viễn cầm lấy cắn vài cái, khóe môi và chóp mũi đều lấm tấm đường tan chảy.
Bộ dáng này nhìn có chút buồn cười, tôi nín cười vươn tay giúp hắn lau, hắn ngoan ngoãn cúi đầu xuống, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên chiếm trọn tầm mắt.
Tôi hít một hơi, có lẽ bởi vì mớ suy nghĩ lộn xộn vừa rồi còn chưa sắp xếp xong, đầu óc trống rỗng, ma xui quỷ khiến, tôi ngẩng đầu mổ một phát vào khoé môi hắn.
Hắn sững sờ một chút, lông mi khẽ động, tôi hoàn hồn, vội vàng lui về phía sau chạy đi, nhưng trên đường đi lại bị chặn lại vuốt ve gáy—
"Tiết..." Những lời còn lại đều bị hắn nuốt mất.
Hai đôi môi mềm mại ẩm ướt, nhiệt độ do cọ xát phả vào toàn thân, tai tôi ù đi, không tự chủ được mà mở miệng, ngay sau đó bị cuốn lấy dây dưa công thành chiếm đất, trong miệng lại nếm được vị ngọt của kẹo bông, còn xen lẫn hơi thở mãnh liệt của Tiết Viễn.
Tay hắn đặt ở sau gáy tôi vuốt ve, đầu ngón tay giống như mang theo điện, còn không cho tôi cơ hội thở, khiến tôi càng cảm thấy choáng váng.
Tôi nghẹn thở không chịu nổi nữa, lời nói ra miệng toàn bộ biến thành nức nở ngậm ngùi, chỉ có thể yếu ớt đánh bả vai hắn, cuối cùng hắn cũng buông tôi ra.
Tôi ngã ngồi trên sô pha liên tục thở dốc, hắn gần trong gang tấc, tôi lại nhìn không rõ, lúc này mới phát hiện hai mắt thấm đẫm nước mắt từ bao giờ.
Xấu hổ ghê, tôi bị hôn tới phát khóc.
Hắn đưa tay lau nước mắt cho tôi: "Ừm... tôi xin lỗi. ”
...... Muốn thành tâm xin lỗi trước tiên thu lại nụ cười trên mặt đi đã.
Không chỉ thành ý có hạn, hơn nữa hiển nhiên còn chưa thoả mãn, gần hơn một chút, tôi theo bản năng ngửa ra sau, trọng tâm bất ổn trực tiếp ngã xuống, sau gáy gối lên lòng bàn tay hắn.
Đôi mắt hắn sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi như bị mê hoặc, vươn tay quàng lên vai hắn, nâng cằm lên hôn, lại chìm vào trong mây mù mơ hồ.
Lúc này có tiếng nhạc vang lên, đột nhiên xua tan đi cái nóng.
Tôi và hắn đều không quản, tiếng nhạc dừng lại vài giây rồi lại vang lên.
Âm thanh điện tử cứ thế vang lên, hình như là điện thoại di động của tôi.
Tiết Viễn buông tôi ra, trên môi còn dính vết nước, ánh mắt rất tối, dường như có chút nghẹn khuất chưa thỏa mãn, tôi cảm thấy hơi áy náy, chỉ có thể trấn an cầm tay hắn, ngồi dậy, đưa tay cầm điện thoại di động, sau khi kết nối đặt vào bên tai.
“Xin hỏi là Hà Hoàn tiên sinh sao?
Là một giọng nói xa lạ.
Tôi cau mày: "Là tôi."
Bên kia xác nhận thân phận của tôi, bắt đầu nhanh chóng kể lại tình huống, tôi theo đó chậm rãi ngồi thẳng, trái tim từng chút một lạnh xuống.
Tiết Viễn nhìn biến hoá trên mặt tôi, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc, nắm chặt tay tôi.
Chỉ là hắn đột nhiên trở nên dính người, hơn nữa ở nhà, có việc hay không có việc đều áp sát tới gần, hoặc là trực tiếp vòng cánh tay qua ôm lấy tôi, cằm cọ lên vai, chân tay tiếp xúc tự nhiên cực kỳ, quả thực giống như đột nhiên cởi bỏ phong ấn nào đó, mưu đồ đã lâu.
Tiết Viễn quá mức chủ động, không chừa chỗ trống cho tôi phát huy. Lúc đầu mới được ôm thì tê hết cả người như chạm phải công tắc điện, nhịp tim đập loạn, cứng đờ không biết cử động ra sao, sau đó học cách chậm rãi dựa vào hắn, vươn tay ôm lại, còn có thời gian phân tâm nghĩ đến đồ ăn trong nồi sắp cháy, có thể nói là tiến bộ rõ rệt.
Chạng vạng tối hôm đó, chân trời rực rỡ, tôi và hắn cùng nhau đi bộ về nhà, sắp đến tiểu khu, trong không khí tỏa ra một làn hương thơm ngào ngạt.
Ngước mắt nhìn lên đã thấy một sạp hàng bên đường, một ông chú đang cầm tăm tre cúi đầu bận rộn, xung quanh có hai ba đứa trẻ.
Hai mắt tôi sáng lên túm lấy tay áo Tiết Viễn: "Là kẹo bông."
Đến gần nhìn, từng sợi đường trắng từ ống dẫn của máy thổi ra, quấn thành một đám mây bồng bềnh trên tăm tre.
Tiết Viễn trong mắt tràn đầy tò mò, tôi cũng rất có hứng thú: "Đã mấy năm không thấy cái này, lúc em còn bé có thể nhìn chằm chằm thật lâu."
Hồi đó, lúc nào cũng có người dựng sạp ven đường gần nhà tôi để làm món này, tôi mua ít, nhìn thì nhiều, thứ mùi ngọt ngào độc đáo này là một gam màu tươi sáng hiếm hoi trong tuổi thơ chán nản của tôi, hôm nay hồi tưởng lại lại có vài phần hoài niệm.
Tiết Viễn mua một cái mới ra lò đưa cho tôi: "Hiện tại cũng có thể nhìn chằm chằm.”
"Vậy cũng quá ngốc." Tôi không nhịn được cười.
Trên đường tan tầm bụi bặm, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, cùng kẹo bông trắng nõn lại nhẹ nhàng, đặt cùng một chỗ nhìn thế nào cũng không được tự nhiên, Nếu lúc này chỉ có một mình tôi, tôi nhiều nhất cũng chỉ chậm bước chân liếc mắt nhìn vài cái, khẳng định không dừng lại, chứ đừng nói là mua về ăn.
Nhưng bây giờ đi cùng Tiết Viễn, hình ảnh tôi cầm kẹo bông hình như không kì lạ nữa, như là có thêm một người, cảm giác ngốc nghếch hoặc không được tự nhiên này loãng đi rất nhiều.
Hắn nắm tay tôi cúi đầu nếm thử một ngụm, tôi nói với hắn những gì tôi nghĩ, chắc hắn cũng cảm thấy rất thú vị, mỉm cười, ánh hoàng hôn rực rỡ phản chiếu trong mắt hắn.
Nhiệt độ cơ thể Tiết Viễn cao hơn tôi một chút, lúc tới gần sẽ rất ấm áp, nhìn chằm chằm vào tôi từ khoảng cách gần như vậy sẽ khiến tôi ảo tưởng rằng trên đời này chỉ có hai chúng tôi.
Tôi nhìn hắn, trong lòng rung động, bất giác siết chặt tăm tre trong tay.
Cho dù đây chỉ là ảo giác, cũng cho tôi một ít sức mạnh được một tấc tiến một thước.
Ánh nến nhỏ trong lòng lại nổi lên, càng không để ý càng rõ ràng, sắp bị tôi thắp sáng.
Lúc lên lầu, hắn đưa tay cho tôi, tôi vươn tay nắm lấy, từ ngón tay này sang ngón tay khác, từ bậc thang này sang bậc thang khác, lặng lẽ đếm —— Hỏi không? Không hỏi sao? Hỏi đi.
Lúc sắp về đến nhà, tôi chậm rãi lên tiếng ngăn hắn lại: "Tiết Viễn, có chuyện muốn hỏi anh."
"Ừ?"
"A Ngọc là ai?"
Bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn tôi: “ Hôm đó say rượu, là tôi nói ra phải không?”
Tôi gật đầu, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, không thể nhìn thấy bất kỳ gợn sóng nào.
Hắn im lặng trong một thời gian ngắn, nhưng với tôi thì dài đằng đẵng. hành lang im lặng, tôi nghĩ, miễn là hắn nói, bất cứ điều gì tôi cũng sẽ tin tưởng.
" Là một người rất quan trọng." Hắn nghiêm túc nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng mà chậm rãi chạm vào trái tim: “Sau này không còn có thể gặp lại nữa."
Thái độ của hắn bình tĩnh hơn tôi tưởng, tâm sự cứ như vậy nhẹ nhàng bay đi, trong nháy mắt bụi bặm lắng xuống, tôi nhất thời mờ mịt, không biết phải đáp lại cái gì.
Sau một khoảng thời gian im lặng, Tiết Viễn thở dài, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu tôi: "Em muốn biết gì, chỉ cần em hỏi, tôi sẽ nói cho em biết."
Hắn xoa xoa lại làm tâm trạng tôi xáo trộn, ủ rũ đáp một tiếng, giống như muốn dời đi sự chú ý, cúi đầu cắn kẹo bông trong tay. Hương vị giống như mật ở đầu lưỡi nhanh chóng tan ra biến mất, quá ngọt ngào, ngọt quá mức, không hiểu sao lại có một tia đắng chát.
Tôi muốn biết bao nhiêu, ngay cả bản thân mình cũng không rõ ràng. Mà quá khứ đã xa, chuyện cũ khó đuổi theo, thì có thể hỏi từ đâu đây.
Câu trả lời vừa rồi đảo quanh trong đầu, lặp lại những dữ liệu lịch sử mà tôi đã đọc trước đó, con đường mà hắn đi không biết đã mất đi bao nhiêu, cho dù sớm đã xem nhẹ, tôi cũng không muốn đụng vào vết sẹo của hắn.
Tôi không hỏi thêm câu nào nữa, chỉ tập trung vào cây kẹo bông trước mặt.
Về đến nhà vẫn còn dư một nửa kẹo bông, Tiết Viễn cầm lấy cắn vài cái, khóe môi và chóp mũi đều lấm tấm đường tan chảy.
Bộ dáng này nhìn có chút buồn cười, tôi nín cười vươn tay giúp hắn lau, hắn ngoan ngoãn cúi đầu xuống, khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên chiếm trọn tầm mắt.
Tôi hít một hơi, có lẽ bởi vì mớ suy nghĩ lộn xộn vừa rồi còn chưa sắp xếp xong, đầu óc trống rỗng, ma xui quỷ khiến, tôi ngẩng đầu mổ một phát vào khoé môi hắn.
Hắn sững sờ một chút, lông mi khẽ động, tôi hoàn hồn, vội vàng lui về phía sau chạy đi, nhưng trên đường đi lại bị chặn lại vuốt ve gáy—
"Tiết..." Những lời còn lại đều bị hắn nuốt mất.
Hai đôi môi mềm mại ẩm ướt, nhiệt độ do cọ xát phả vào toàn thân, tai tôi ù đi, không tự chủ được mà mở miệng, ngay sau đó bị cuốn lấy dây dưa công thành chiếm đất, trong miệng lại nếm được vị ngọt của kẹo bông, còn xen lẫn hơi thở mãnh liệt của Tiết Viễn.
Tay hắn đặt ở sau gáy tôi vuốt ve, đầu ngón tay giống như mang theo điện, còn không cho tôi cơ hội thở, khiến tôi càng cảm thấy choáng váng.
Tôi nghẹn thở không chịu nổi nữa, lời nói ra miệng toàn bộ biến thành nức nở ngậm ngùi, chỉ có thể yếu ớt đánh bả vai hắn, cuối cùng hắn cũng buông tôi ra.
Tôi ngã ngồi trên sô pha liên tục thở dốc, hắn gần trong gang tấc, tôi lại nhìn không rõ, lúc này mới phát hiện hai mắt thấm đẫm nước mắt từ bao giờ.
Xấu hổ ghê, tôi bị hôn tới phát khóc.
Hắn đưa tay lau nước mắt cho tôi: "Ừm... tôi xin lỗi. ”
...... Muốn thành tâm xin lỗi trước tiên thu lại nụ cười trên mặt đi đã.
Không chỉ thành ý có hạn, hơn nữa hiển nhiên còn chưa thoả mãn, gần hơn một chút, tôi theo bản năng ngửa ra sau, trọng tâm bất ổn trực tiếp ngã xuống, sau gáy gối lên lòng bàn tay hắn.
Đôi mắt hắn sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi như bị mê hoặc, vươn tay quàng lên vai hắn, nâng cằm lên hôn, lại chìm vào trong mây mù mơ hồ.
Lúc này có tiếng nhạc vang lên, đột nhiên xua tan đi cái nóng.
Tôi và hắn đều không quản, tiếng nhạc dừng lại vài giây rồi lại vang lên.
Âm thanh điện tử cứ thế vang lên, hình như là điện thoại di động của tôi.
Tiết Viễn buông tôi ra, trên môi còn dính vết nước, ánh mắt rất tối, dường như có chút nghẹn khuất chưa thỏa mãn, tôi cảm thấy hơi áy náy, chỉ có thể trấn an cầm tay hắn, ngồi dậy, đưa tay cầm điện thoại di động, sau khi kết nối đặt vào bên tai.
“Xin hỏi là Hà Hoàn tiên sinh sao?
Là một giọng nói xa lạ.
Tôi cau mày: "Là tôi."
Bên kia xác nhận thân phận của tôi, bắt đầu nhanh chóng kể lại tình huống, tôi theo đó chậm rãi ngồi thẳng, trái tim từng chút một lạnh xuống.
Tiết Viễn nhìn biến hoá trên mặt tôi, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc, nắm chặt tay tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất