Chương 10: Đóng cửa đánh chó
—关门打狗: đóng cửa đánh chó, ẩn dụ khống chế đói phương trong phạm vi, địa bàn của mình sau đó tiến hành tấn công.
Cơn mưa vẫn chưa chịu dứt, bên trong thư phòng lúc này càng thêm tối tăm, cộng thêm việc chỉ có lác đác vài ánh nến, thành ra xung quanh càng trở nên đặc biệt ảm đạm hơn.
Chúc Vân Tuyên cảm thấy bất an, cảm giác như bản thân mình đang ngồi trên đống lửa vậy: “Từ khi nào mà trẫm bạc đãi Chiêu vương, đến mức ngay cả cây nến mà Chiêu vương cũng không nỡ đốt nhiều thêm hai ba cây vậy.”
Lương Trinh nghe vậy chỉ khẽ cười: “Từ nhỏ thần đã quen sống trong gian phòng tối tăm, giờ cũng quên mất có bệ hạ ở đây, này là do thần sơ suất.”
Một lúc sau, khắp phòng đều được chiếu sáng lên, bên trong ánh nến chập chờn, đôi mắt tràn ngập ý cười của Lương Trinh cũng trở nên rõ ràng sáng rỡ hơn, khiến cho Chúc Vân Tuyên càng không biết phải làm sao đành buộc miệng hỏi: “.. Từ nhỏ đã quen sống trong gian phòng tối tăm là sao?”
Lương Trinh khẽ lắc đầu: “Mẫu thân của thần, là một người có tâm địa rắn rết, khi thần mới hơn ba tuổi bà ta thường xuyên nhốt thần vào một căn phòng không đèn không nến, sau đó khóa cửa để thần ở đó mấy canh giờ, nhiều lần bị nhốt thành ra quen thôi.”
Chúc Vân Tuyên nghe vậy khẽ nhíu mày: “Dù gì bà ta cũng là mẹ ngươi, vì sao phải làm như thế?”
Lương Trinh tùy tiện đi một nước cờ, rồi dửng dưng như không có gì đáp trả: “Không phải con ruột nên sao biết đau lòng.”
Trong lòng Chúc Vân Tuyên chợt nặng trĩu, đây là lần đầu tiên Lương Trinh ở ngay trước mặt hắn thừa nhận mình không phải là con ruột của An Nhạc hầu: “… Không phải con ruột?”
Lương Trinh ngước mắt nhìn về phía ai kia, trong nụ cười chứa đựng ý tứ sâu xa: “Bệ hạ không phải đã sớm biết hay sao? Không những phu nhân An Nhạc hầu không phải mẹ ruột, mà ngay cả An Nhạc hầu cũng không phải cha ruột của thần.”
Bàn tay Chúc Vân Tuyên chợt cuộn tròn lại thành nắm đấm, hắn sớm đã biết được là một chuyện, thế nhưng khi nghe được chính miệng Lương Trinh nói ra lại là một chuyện khác. Nếu Lương Trinh không nói ra, bản thân hắn còn có thể tự lừa mình dối người nhắm mắt cho qua, thế nhưng bây giờ đúng là không ngờ đối phương quả nhiên lại là con của hoàng đế, đồng nghĩa với việc mối quan hệ của hai người họ chính là huynh đệ loạn luân trái với luân thường đạo đức, đây chính là chuyện khiến cho Chúc Vân Tuyên cảm thấy khuất nhục* không muốn đối mặt nhất.
— bị ép buộc, làm nhục.
Lương Trinh dường như chưa hề phát hiện ra bầu không khí lúng túng kia, vẫn trưng ra cái thái độ cợt nhã như mọi khi mà hỏi đối phương: “Sao bệ hạ sao không hỏi nhiều chút về chuyện lúc trước của thần?”
Chúc Vân Tuyên lạnh lùng trả lời: “Có gì hay mà hỏi chứ?”
“Bệ hạ hỏi để thần kể nhiều cho bệ hạ nghe, khi đó có thể khiến cho bệ hạ biết đau lòng thần.”
Chúc Vân Tuyên bị chọc tức nở nụ cười: “Vì sao trẫm phải đau lòng ngươi?”
“Bệ hạ mềm lòng như vậy, nếu như cảm thấy thần đáng thương thì tất nhiên sẽ thấy đau lòng cho thần rồi.”
“Ồ.”
Lương Trinh đột nhiên tiếp tục nói: “Khi còn bé thần hiếm khi được ăn xong một bữa cơm no, bởi vì vị mẫu thân kia của thần nói rằng con nít ăn nhiều sẽ dễ bỏ bữa sinh bệnh, cho nên mỗi một dĩa thức ăn đều chỉ cho thần gắp một miếng. Mỗi lần thần nhìn thấy đống đồ ăn ngon trên bàn, bản thân chỉ có thể nhìn từ xa thèm nhỏ dãi mà không dám đụng đến, khi đó thật sự rất đỗi phiền não, vì lẽ đó bây giờ bản thân có phủ riêng của mình rồi, đương nhiên phải vơ vét tóm lấy đầu bếp nổi danh từ khắp mọi nơi về đây để thỏa mãn ham muốn ăn uống của mình rồi.”
“Đám nhũ mầu cùng hạ nhân hầu hạ cho thần cũng cực kỳ hiểu thấu được tâm tư thầm kín trong lòng mẫu thân, vì thế thường xuyên dùng mọi cách tra tấn thần. Trước năm thần lên mười, ở những bộ phận trên cơ thể mà người ngoài không nhìn thấy được đâu đâu cũng có vết bầm vết sẹo do các ả cấu véo ra. Có một lần thần bẩm báo chuyện này cho phụ thần nghe, thế nhưng các ả lại biện minh bảo rằng những vết đó do thần sơ suất không cẩn thận bị va phải, rồi khi mọi chuyện trôi qua thì bọn người kia lại càng tra tấn hành hạ thần ngày một tàn bạo hơn.”
“Mỗi khi thần không làm bài được, thì cái người mẫu thân kia sẽ mượn danh nghĩa giáo dục để bắt ép thần chép sách hết lần này đến lần khác, dù cho thần có chép tới mức tay run không thể cầm bút được nữa cũng không cho dừng lại, chép không xong thì không cho đi ngủ, ngoài ra, bà ta còn bảo thần là người bất tài vô dụng không có chí tiến thủ, sau đó dùng thước đánh vào lòng bàn tay thần, đánh cho tới khi nào bong da tróc thần khắc cốt ghi tâm không dám quên nữa mới thôi.”
Giọng điệu Lương Trinh hết sức nhẹ nhàng, bên trong còn chứa đựng chút cười giễu. Tuy rằng nội dung câu chuyện mà hắn kể đáng thương khiến người ta động lòng xúc cảm đến là bao, thế nhưng lại không nghe ra được chút sự bi ai căm phẫn nào, cứ như là Lương Trinh đang kể chuyện của một ai khác vậy. Chúc Vân Tuyên nghe xong, trong lòng bỗng dưng cảm thấy hơi khó chịu, có lẽ là vì cảm động lây, chính bản thân hắn cũng từng trải qua những tháng ngày không yên ổn như vậy, nhưng cho dù cung nhân có thất lễ cũng không dám ngược đãi hoàng tử, hơn nữa ít ra hắn cũng còn có một vị huynh trưởng che chở bảo vệ cho mình.
“…Bọn họ dường như cũng biết được thân phận ngươi, thế vì sao lại dám đối xử với ngươi như vậy?”
Lương Trinh hơi nhếch khoé môi giễu cợt: “Thần mà có thân phận gì? Vốn chỉ là một đứa con thứ sống tạm bợ được nhận làm con riêng mà thôi, có thể nhận tổ quy tông hay không còn chưa biết, nhưng tính ra An Nhạc hầu vẫn còn chút kiêng nể, còn người phụ nữ từ sau khi mất con liền hóa điên, bà ta luôn cho rằng ta chiếm mất mệnh số của đứa con trai kia, cho nên đương nhiên phải tìm cách trả thù rồi.”
Chúc Vân Tuyên nhất thời nghẹn lời, Lương Trinh lại nở nụ cười tiếp tục kể: “Thần nhớ khi mình vừa mới qua mười tuổi, mẫu thân của thần liền nhanh chóng nhét bảy, tám nha hoàn có dung mạo xinh đẹp vào phòng thần, cốt là muốn dạy cho thần hiểu chuyện phòng the. Khi đó thần làm sao không biết bà ta ôm ấp tâm tư muốn thần tuổi nhỏ chịu thiệt làm một phế nhân, những nha hoàn kia cũng là người bà ta phái đến giám sát ngầm, cho nên thần đương nhiên sẽ không ngốc đến độ chạm vào bọn ả, kết quả sau đó trong phủ liền bắt đầu tung tin đồn đại nói thần có bệnh khó nói, tin này truyền rộng đến mức lọt vào cả tai tiên đế…”
Sắc mặt Chúc Vân Tuyên thoáng chốc trở nên cứng ngắc, chuyện về phương diện kia Lương Trinh thật sự có bệnh khó nói hay không, thì e là hắn rõ ràng hơn bất cứ người nào khác, đúng là thật sự hoang đường mà… Nhưng mà tên kia sao lại thể trưng ra bản mặt cười toe toét khi đến nói mấy chuyện này chứ.
Lương Trinh không để ý gì đến sự biến hóa vi diệu của người trước mặt mình, mà tiếp tục nói: “Lúc trước tiên đế cũng lấy làm lo lắng, mới đầu còn định gọi thái y trị liệu cho thần, nhưng đã bị thần từ chối, thành ra cho đến tận ngày hôm nay vẫn có người ngầm bàn tán nghị luận mấy chuyện này của thần, giờ e là phải nhờ bệ hạ lên mặt đính chính, dù sao bệ hạ cũng là người hiểu rõ nhất chuyện thần thật sự có vấn đề kia hay không…”
Chúc Vân Tuyên tức giận ngắt ngang đối phương: “Chiêu vương nói mấy lời ngả ngớn vậy, không sợ bị người khác nghe được sẽ làm bại hoại thanh danh của chính mình à?”
Ý cười bên khoé môi Lương Trinh càng thêm nồng: “Nơi này chỉ có thần cùng bệ hạ, chẳng lẽ bệ hạ sẽ nói những chuyện này cho người ngoài nghe sao?”
Chúc Vân Tuyên thẳng thừng không chịu đáp trả, Lương Trinh đùa vui hả hê xong cũng nghiêm túc lại, bên khóe mắt cũng dần hiện ra sự âm trầm: “Vì thế cho nên bệ hạ thử nghĩ xem, người bên Lương gia một bên đối xử như vậy với thần, một bên lại muốn thần giúp cửu điện hạ leo lên ngôi vị hoàng đế, để cho nhi nữ họ Lương kia chân chính trở thành thái hậu mẫu nghi thiên hạ, còn mình thì làm ngoại tổ phụ tổ mẫu hoàng đế, từ đó cả một dòng họ sẽ bắt đầu lên như diều gặp gió, vì sao thần phải để cho bọn họ được toại nguyện chứ?”
Cả người Chúc Vân Tuyên khẽ run nột cái, một lát sau mới nở nụ cười tự giễu: “Nếu nói vậy thì đúng là trẫm nhờ đại phúc của Lương thị kiếm được một món hời to rồi.”
“Bệ hạ không cần suy nghĩ nhiều, vị trí này là của ngài thì chính là của ngài,bất kỳ ai cũng không có quyền xen vào.”
Sau giờ ngọ, mưa rào mới bắt đầu ngơi nghỉ, trả lại một màu xanh trong vốn có cho bầu trời.
Chúc Vân Tuyên buông quân cờ trong tay ra, liếc mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, rồi thở phào lên tiếng: “Trời đã tạnh mưa, hồi cung đi.”
Lương Trinh hơi nhếch nhếch khóe môi, sau khi dặn dò người đi chuẩn bị xe xong, liền đưa đối phương đến cửa phủ: “Thần đưa bệ hạ về.”
Chúc Vân Tuyên không tỏ rõ ý kiến, mà chỉ trực tiếp bước lên xe, tóm lại Lương Trinh kia đã muốn làm gì, thì hắn có làm sao cũng không ngăn được.
Lương Trinh nhìn đối phương ngồi vào xe xong liền xoay người lên ngựa, sau đó nghiêng đầu ra sau nhìn người kéo xe ra hiệu xuất phát, ý cười trong mắt càng thêm sâu sắc nồng đậm.
Khi về đến cung, cả hai vừa mới ngồi xuống, thì Phùng Sinh đã nhanh chóng ân cần dâng trà nước đi vào.
Lương Trinh thấy vậy chỉ nở nụ cười: “Từ khi nào mà ngay cả chút chuyện vặt này cũng phải nhờ đến Phùng công công tự mình ra tay thế?”
Phùng Sinh nịnh nọt nói: “Có thể được hầu hạ bệ hạ cùng vương gia là phận sự của nô tài, cũng là phúc khí của nô tài.”
Gã ta bưng trà xong cứ lằng nhà lằng nhằng ở một bên không chịu lui đi, bộ dạng như đã chuẩn bị xong bất cứ lúc nào cũng có thể lấy lòng nịnh hót. Chúc Vân Tuyên trưng ra bản mặt lạnh lùng không thèm quan tâm gã, còn Lương Trinh lúc nào chợt nheo hai mắt lại lên tiếng hỏi: “Nghe nói sáng nay bệ hạ ra ngoại thành, còn tự mình đến nhà Tằng lão là thái sư Đông cung ngày xưa, bệ hạ có ý định phục chức cho lão ta sao?”
Chúc Vân Tuyên còn chưa kịp nói gì, thì cái gã Phùng Sinh kia đã tái mét mặt mày lộ ra vẻ kinh hoảng, có lẽ là gã cũng không ngờ được Lương Trinh sẽ đem chuyện gã bấm báo cho nói ra trước mặt Chúc Vân Tuyên, nhưng dường như Lương Trinh cũng chưa phát hiện ra gì, chỉ cười chăm chăm nhìn Chúc Vân Tuyên, chờ hắn trả lời.
Chúc Vân Tuyên liếc nhìn Lương Trinh, ánh mắt cũng sầm tối lại: “Nếu đúng thì sao? Án vu cổ Đông cung đã sớm được tẩy trần từ lâu, lão sư cũng chỉ là người vô tội chẳng may bị cuốn vào, nay triều đình đang trong tình trạng thiếu nhân sự, trẫm gọi người về, bộ có gì không được?”
Lương Trinh cười lắc đầu: “Bệ hạ nguyện trọng dụng lão, sao thần dám có dị nghị gì, bệ hạ định cho Tằng lão tiến vào nội các hay sao?”
“Dựa theo lý lịch kinh nghiệm từng trải của người, có thể thừa sức đi vào nội các. Nay Tằng lão đã trở về, trẫm muốn người lên làm thủ phụ nội các.” Chúc Vân Cảnh ngưng một chút, rồi tỏ ra khinh khi nói tiếp: “Nói đến chuyện này mới nhớ, trẫm thực sự hiếu kỳ chuyện tại sao Chiêu vương lại rõ hành tung trẫm như lòng bàn tay vậy? Trẫm xuất cung vào sáng nay cũng là quyết định nhất thời, không biết Chiêu vương là nghe nói từ miệng ai?”
Phùng Sinh đứng ở một bên đã bắt đầu đổ mồ hôi hột lã chã trên trán, cả người run cầm cập lên. Lương Trinh quan sát gã một lúc, rồi giả vờ kinh ngạc nói: “Là do Phùng công công đặc biệt phái người xuất cung thông báo cho thần, thần cứ tưởng bệ hạ bảo công công đến bẩm báo thần biết chứ.”
Chúc Vân Tuyên lạnh lùng quét mắt về phía Phùng Sinh: “Từ khi nào trẫm ra lệnh người đem chuyện của trẫm nói cho Chiêu vương nghe hả?”
Phùng Sinh run lẩy bẩy ập quỳ xuống đất, Chúc Vân Tuyên lại trầm giọng hỏi tiếp: “Là ai căn dặn ngươi làm chuyện này? Hay là do ngươi tự mình quyết định?”
“Nô tài bị oan, nô tài không có làm, nô tài…”
Phùng Sinh liên tục há mồm kêu oan, khiến cho Chúc Vân Cảnh thấy phiền lỗ tai, hắn không kiên nhẫn ngắt ngang: “Bị oan? Là trẫm xử oan ngươi, hay là Chiêu vương hắn vu oan ngươi?”
“Nô tài.. nô tài..” Phùng Sinh ngẩng đầu lên quỳ bò đến trước mắt Lương Trinh cầu xin: “Chiêu vương cứu nô tài đi! Nô tài tuyệt đối trung với ngài, nô tài cũng là vì ngài!”
Chúc Vân Tuyên nghe vậy liền liếc mắt nhìn về phía Lương Trinh, điệu bộ như đang chờ hắn giải thích. Lương Trinh đẩy gã Phùng Sinh như muốn nhào về phía mình ra, tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Phùng công công sao lại nói như vậy, người ngươi nên trung thành vốn phải là bệ hạ, sao lại liên quan đến bản vương chứ, ngươi nên dẹp bỏ tư tưởng xấu * này đi.”
— 其心可诛 kỳ tâm khả tru “lòng này nên chết”: là một thành ngữ, câu này ám chỉ một người có động cơ không thuần khiết hay tâm địa hiểm ác cho dù làm thành công hay không, thì cũng nên dẹp bỏ hay chết tâm những suy nghĩ đó đi.
Sau lại nhìn sang Chúc Vân Tuyên: “Mong bệ hạ minh giám, thần cùng hắn không hề có quan hệ bất chính gì, kính xin bệ hạ ngàn vạn lần đừng hiểu lầm thần.”
“Thật sao?” Chúc Vân Tuyên nhẹ giọng lặp lại, “Không lẽ là do hắn tâm tư xảo quyệt, muốn dùng chuyện kia đi lấy lòng Chiêu vương sao?”
Lương Trinh hoàn toàn phản đối cách nghĩ của đối phương: “Thần cũng không dám trả lời câu hỏi này của bệ hạ, nhưng cho dù Phùng công công có ôm ấp tâm tư gì, cũng không có bất kỳ liên quan gì với thần.”
Phùng Sinh kinh hoảng gào lên: “Sao Chiêu vương có thể đối xử như vậy với nô tài.. Nô tài vì ngài mà lo âu vất vả nhiều như vậy…”
“Lôi gã đi.” Chúc Vân Tuyên lạnh giọng hạ lệnh.
Đội quân cấm vệ cầm kiếm trong tay đã vào đến cửa, Phùng Sinh nhìn thấy Lương Trinh vẫn cứ dửng dưng không chút nào động lòng thương xót, rốt cuộc mới bắt đầu thấy sợ, nói năng cũng trở nên loạn xà ngầu lên: “Bệ hạ ngài không thể làm vậy với nô tài được! Nô tài là người của tiên đế! Nô tài còn được tiên đế ủy thác di chiếu truyền ngôi.. AAAAA…”
Những lời định nói đều bị chặn trào ngược về lại trong bụng, Phùng Sinh lúc này còn đang định giãy dụa, liền bị quân cấm vệ tiến lên gỡ tay gã ra khỏi người Lương Trinh, sau đó mạnh mẽ chặn miệng gã lại. Phùng Sinh bị áp chế chỉ còn biết trừng to hai mắt, bản thân không còn nói ra được gì, rồi cứ vậy mà bị bắt đi.
Đại điện lại quay về sự yên tĩnh vốn có, Lương Trinh một bên hững hờ vuốt nhẹ lên vạt áo ban nãy bị gã hoạn quan kia xé rách, một bên lên tiếng cười khẽ: “Lần này bệ hạ có cảm thấy hả dạ hay không?”
Chúc Vân Tuyên do dự nhìn về phía hắn: “Gã ta bán mạng vì ngươi đến như vậy, mà ngươi ngay cả mi mắt cũng không chớp nhiều mấy cái đã đồng ý để trẫm xử lý hắn, bộ ngươi không sợ ảnh hưởng đến lòng trung của những kẻ thân tín khác sao?”
Lương Trinh không thèm để ý nói: “Nhưng gã ta làm bệ hạ không vui, nên ngài muốn giết cứ giết, ai bảo gã biết nhiều, tâm tư xảo quyệt làm chi, đã thế còn đặc biệt bất kính với bệ hạ ngài, quả là vô cùng đáng chết.”
Chỉ thấy Chúc Vân Tuyên lấp lóe ánh mắt không lên tiếng đáp trả, Lương Trinh cũng chỉ cười không nói nữa, tay lại bưng chung trà lên thưởng thức.
—-
Cái đoạn đầu Tuyên nhi cưng kinh khủng, ý như muốn nói bộ tui trả lương anh ít lắm sao mà keo đến mức không dám đốt thêm cây nữa =)))))))))))
Cơn mưa vẫn chưa chịu dứt, bên trong thư phòng lúc này càng thêm tối tăm, cộng thêm việc chỉ có lác đác vài ánh nến, thành ra xung quanh càng trở nên đặc biệt ảm đạm hơn.
Chúc Vân Tuyên cảm thấy bất an, cảm giác như bản thân mình đang ngồi trên đống lửa vậy: “Từ khi nào mà trẫm bạc đãi Chiêu vương, đến mức ngay cả cây nến mà Chiêu vương cũng không nỡ đốt nhiều thêm hai ba cây vậy.”
Lương Trinh nghe vậy chỉ khẽ cười: “Từ nhỏ thần đã quen sống trong gian phòng tối tăm, giờ cũng quên mất có bệ hạ ở đây, này là do thần sơ suất.”
Một lúc sau, khắp phòng đều được chiếu sáng lên, bên trong ánh nến chập chờn, đôi mắt tràn ngập ý cười của Lương Trinh cũng trở nên rõ ràng sáng rỡ hơn, khiến cho Chúc Vân Tuyên càng không biết phải làm sao đành buộc miệng hỏi: “.. Từ nhỏ đã quen sống trong gian phòng tối tăm là sao?”
Lương Trinh khẽ lắc đầu: “Mẫu thân của thần, là một người có tâm địa rắn rết, khi thần mới hơn ba tuổi bà ta thường xuyên nhốt thần vào một căn phòng không đèn không nến, sau đó khóa cửa để thần ở đó mấy canh giờ, nhiều lần bị nhốt thành ra quen thôi.”
Chúc Vân Tuyên nghe vậy khẽ nhíu mày: “Dù gì bà ta cũng là mẹ ngươi, vì sao phải làm như thế?”
Lương Trinh tùy tiện đi một nước cờ, rồi dửng dưng như không có gì đáp trả: “Không phải con ruột nên sao biết đau lòng.”
Trong lòng Chúc Vân Tuyên chợt nặng trĩu, đây là lần đầu tiên Lương Trinh ở ngay trước mặt hắn thừa nhận mình không phải là con ruột của An Nhạc hầu: “… Không phải con ruột?”
Lương Trinh ngước mắt nhìn về phía ai kia, trong nụ cười chứa đựng ý tứ sâu xa: “Bệ hạ không phải đã sớm biết hay sao? Không những phu nhân An Nhạc hầu không phải mẹ ruột, mà ngay cả An Nhạc hầu cũng không phải cha ruột của thần.”
Bàn tay Chúc Vân Tuyên chợt cuộn tròn lại thành nắm đấm, hắn sớm đã biết được là một chuyện, thế nhưng khi nghe được chính miệng Lương Trinh nói ra lại là một chuyện khác. Nếu Lương Trinh không nói ra, bản thân hắn còn có thể tự lừa mình dối người nhắm mắt cho qua, thế nhưng bây giờ đúng là không ngờ đối phương quả nhiên lại là con của hoàng đế, đồng nghĩa với việc mối quan hệ của hai người họ chính là huynh đệ loạn luân trái với luân thường đạo đức, đây chính là chuyện khiến cho Chúc Vân Tuyên cảm thấy khuất nhục* không muốn đối mặt nhất.
— bị ép buộc, làm nhục.
Lương Trinh dường như chưa hề phát hiện ra bầu không khí lúng túng kia, vẫn trưng ra cái thái độ cợt nhã như mọi khi mà hỏi đối phương: “Sao bệ hạ sao không hỏi nhiều chút về chuyện lúc trước của thần?”
Chúc Vân Tuyên lạnh lùng trả lời: “Có gì hay mà hỏi chứ?”
“Bệ hạ hỏi để thần kể nhiều cho bệ hạ nghe, khi đó có thể khiến cho bệ hạ biết đau lòng thần.”
Chúc Vân Tuyên bị chọc tức nở nụ cười: “Vì sao trẫm phải đau lòng ngươi?”
“Bệ hạ mềm lòng như vậy, nếu như cảm thấy thần đáng thương thì tất nhiên sẽ thấy đau lòng cho thần rồi.”
“Ồ.”
Lương Trinh đột nhiên tiếp tục nói: “Khi còn bé thần hiếm khi được ăn xong một bữa cơm no, bởi vì vị mẫu thân kia của thần nói rằng con nít ăn nhiều sẽ dễ bỏ bữa sinh bệnh, cho nên mỗi một dĩa thức ăn đều chỉ cho thần gắp một miếng. Mỗi lần thần nhìn thấy đống đồ ăn ngon trên bàn, bản thân chỉ có thể nhìn từ xa thèm nhỏ dãi mà không dám đụng đến, khi đó thật sự rất đỗi phiền não, vì lẽ đó bây giờ bản thân có phủ riêng của mình rồi, đương nhiên phải vơ vét tóm lấy đầu bếp nổi danh từ khắp mọi nơi về đây để thỏa mãn ham muốn ăn uống của mình rồi.”
“Đám nhũ mầu cùng hạ nhân hầu hạ cho thần cũng cực kỳ hiểu thấu được tâm tư thầm kín trong lòng mẫu thân, vì thế thường xuyên dùng mọi cách tra tấn thần. Trước năm thần lên mười, ở những bộ phận trên cơ thể mà người ngoài không nhìn thấy được đâu đâu cũng có vết bầm vết sẹo do các ả cấu véo ra. Có một lần thần bẩm báo chuyện này cho phụ thần nghe, thế nhưng các ả lại biện minh bảo rằng những vết đó do thần sơ suất không cẩn thận bị va phải, rồi khi mọi chuyện trôi qua thì bọn người kia lại càng tra tấn hành hạ thần ngày một tàn bạo hơn.”
“Mỗi khi thần không làm bài được, thì cái người mẫu thân kia sẽ mượn danh nghĩa giáo dục để bắt ép thần chép sách hết lần này đến lần khác, dù cho thần có chép tới mức tay run không thể cầm bút được nữa cũng không cho dừng lại, chép không xong thì không cho đi ngủ, ngoài ra, bà ta còn bảo thần là người bất tài vô dụng không có chí tiến thủ, sau đó dùng thước đánh vào lòng bàn tay thần, đánh cho tới khi nào bong da tróc thần khắc cốt ghi tâm không dám quên nữa mới thôi.”
Giọng điệu Lương Trinh hết sức nhẹ nhàng, bên trong còn chứa đựng chút cười giễu. Tuy rằng nội dung câu chuyện mà hắn kể đáng thương khiến người ta động lòng xúc cảm đến là bao, thế nhưng lại không nghe ra được chút sự bi ai căm phẫn nào, cứ như là Lương Trinh đang kể chuyện của một ai khác vậy. Chúc Vân Tuyên nghe xong, trong lòng bỗng dưng cảm thấy hơi khó chịu, có lẽ là vì cảm động lây, chính bản thân hắn cũng từng trải qua những tháng ngày không yên ổn như vậy, nhưng cho dù cung nhân có thất lễ cũng không dám ngược đãi hoàng tử, hơn nữa ít ra hắn cũng còn có một vị huynh trưởng che chở bảo vệ cho mình.
“…Bọn họ dường như cũng biết được thân phận ngươi, thế vì sao lại dám đối xử với ngươi như vậy?”
Lương Trinh hơi nhếch khoé môi giễu cợt: “Thần mà có thân phận gì? Vốn chỉ là một đứa con thứ sống tạm bợ được nhận làm con riêng mà thôi, có thể nhận tổ quy tông hay không còn chưa biết, nhưng tính ra An Nhạc hầu vẫn còn chút kiêng nể, còn người phụ nữ từ sau khi mất con liền hóa điên, bà ta luôn cho rằng ta chiếm mất mệnh số của đứa con trai kia, cho nên đương nhiên phải tìm cách trả thù rồi.”
Chúc Vân Tuyên nhất thời nghẹn lời, Lương Trinh lại nở nụ cười tiếp tục kể: “Thần nhớ khi mình vừa mới qua mười tuổi, mẫu thân của thần liền nhanh chóng nhét bảy, tám nha hoàn có dung mạo xinh đẹp vào phòng thần, cốt là muốn dạy cho thần hiểu chuyện phòng the. Khi đó thần làm sao không biết bà ta ôm ấp tâm tư muốn thần tuổi nhỏ chịu thiệt làm một phế nhân, những nha hoàn kia cũng là người bà ta phái đến giám sát ngầm, cho nên thần đương nhiên sẽ không ngốc đến độ chạm vào bọn ả, kết quả sau đó trong phủ liền bắt đầu tung tin đồn đại nói thần có bệnh khó nói, tin này truyền rộng đến mức lọt vào cả tai tiên đế…”
Sắc mặt Chúc Vân Tuyên thoáng chốc trở nên cứng ngắc, chuyện về phương diện kia Lương Trinh thật sự có bệnh khó nói hay không, thì e là hắn rõ ràng hơn bất cứ người nào khác, đúng là thật sự hoang đường mà… Nhưng mà tên kia sao lại thể trưng ra bản mặt cười toe toét khi đến nói mấy chuyện này chứ.
Lương Trinh không để ý gì đến sự biến hóa vi diệu của người trước mặt mình, mà tiếp tục nói: “Lúc trước tiên đế cũng lấy làm lo lắng, mới đầu còn định gọi thái y trị liệu cho thần, nhưng đã bị thần từ chối, thành ra cho đến tận ngày hôm nay vẫn có người ngầm bàn tán nghị luận mấy chuyện này của thần, giờ e là phải nhờ bệ hạ lên mặt đính chính, dù sao bệ hạ cũng là người hiểu rõ nhất chuyện thần thật sự có vấn đề kia hay không…”
Chúc Vân Tuyên tức giận ngắt ngang đối phương: “Chiêu vương nói mấy lời ngả ngớn vậy, không sợ bị người khác nghe được sẽ làm bại hoại thanh danh của chính mình à?”
Ý cười bên khoé môi Lương Trinh càng thêm nồng: “Nơi này chỉ có thần cùng bệ hạ, chẳng lẽ bệ hạ sẽ nói những chuyện này cho người ngoài nghe sao?”
Chúc Vân Tuyên thẳng thừng không chịu đáp trả, Lương Trinh đùa vui hả hê xong cũng nghiêm túc lại, bên khóe mắt cũng dần hiện ra sự âm trầm: “Vì thế cho nên bệ hạ thử nghĩ xem, người bên Lương gia một bên đối xử như vậy với thần, một bên lại muốn thần giúp cửu điện hạ leo lên ngôi vị hoàng đế, để cho nhi nữ họ Lương kia chân chính trở thành thái hậu mẫu nghi thiên hạ, còn mình thì làm ngoại tổ phụ tổ mẫu hoàng đế, từ đó cả một dòng họ sẽ bắt đầu lên như diều gặp gió, vì sao thần phải để cho bọn họ được toại nguyện chứ?”
Cả người Chúc Vân Tuyên khẽ run nột cái, một lát sau mới nở nụ cười tự giễu: “Nếu nói vậy thì đúng là trẫm nhờ đại phúc của Lương thị kiếm được một món hời to rồi.”
“Bệ hạ không cần suy nghĩ nhiều, vị trí này là của ngài thì chính là của ngài,bất kỳ ai cũng không có quyền xen vào.”
Sau giờ ngọ, mưa rào mới bắt đầu ngơi nghỉ, trả lại một màu xanh trong vốn có cho bầu trời.
Chúc Vân Tuyên buông quân cờ trong tay ra, liếc mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, rồi thở phào lên tiếng: “Trời đã tạnh mưa, hồi cung đi.”
Lương Trinh hơi nhếch nhếch khóe môi, sau khi dặn dò người đi chuẩn bị xe xong, liền đưa đối phương đến cửa phủ: “Thần đưa bệ hạ về.”
Chúc Vân Tuyên không tỏ rõ ý kiến, mà chỉ trực tiếp bước lên xe, tóm lại Lương Trinh kia đã muốn làm gì, thì hắn có làm sao cũng không ngăn được.
Lương Trinh nhìn đối phương ngồi vào xe xong liền xoay người lên ngựa, sau đó nghiêng đầu ra sau nhìn người kéo xe ra hiệu xuất phát, ý cười trong mắt càng thêm sâu sắc nồng đậm.
Khi về đến cung, cả hai vừa mới ngồi xuống, thì Phùng Sinh đã nhanh chóng ân cần dâng trà nước đi vào.
Lương Trinh thấy vậy chỉ nở nụ cười: “Từ khi nào mà ngay cả chút chuyện vặt này cũng phải nhờ đến Phùng công công tự mình ra tay thế?”
Phùng Sinh nịnh nọt nói: “Có thể được hầu hạ bệ hạ cùng vương gia là phận sự của nô tài, cũng là phúc khí của nô tài.”
Gã ta bưng trà xong cứ lằng nhà lằng nhằng ở một bên không chịu lui đi, bộ dạng như đã chuẩn bị xong bất cứ lúc nào cũng có thể lấy lòng nịnh hót. Chúc Vân Tuyên trưng ra bản mặt lạnh lùng không thèm quan tâm gã, còn Lương Trinh lúc nào chợt nheo hai mắt lại lên tiếng hỏi: “Nghe nói sáng nay bệ hạ ra ngoại thành, còn tự mình đến nhà Tằng lão là thái sư Đông cung ngày xưa, bệ hạ có ý định phục chức cho lão ta sao?”
Chúc Vân Tuyên còn chưa kịp nói gì, thì cái gã Phùng Sinh kia đã tái mét mặt mày lộ ra vẻ kinh hoảng, có lẽ là gã cũng không ngờ được Lương Trinh sẽ đem chuyện gã bấm báo cho nói ra trước mặt Chúc Vân Tuyên, nhưng dường như Lương Trinh cũng chưa phát hiện ra gì, chỉ cười chăm chăm nhìn Chúc Vân Tuyên, chờ hắn trả lời.
Chúc Vân Tuyên liếc nhìn Lương Trinh, ánh mắt cũng sầm tối lại: “Nếu đúng thì sao? Án vu cổ Đông cung đã sớm được tẩy trần từ lâu, lão sư cũng chỉ là người vô tội chẳng may bị cuốn vào, nay triều đình đang trong tình trạng thiếu nhân sự, trẫm gọi người về, bộ có gì không được?”
Lương Trinh cười lắc đầu: “Bệ hạ nguyện trọng dụng lão, sao thần dám có dị nghị gì, bệ hạ định cho Tằng lão tiến vào nội các hay sao?”
“Dựa theo lý lịch kinh nghiệm từng trải của người, có thể thừa sức đi vào nội các. Nay Tằng lão đã trở về, trẫm muốn người lên làm thủ phụ nội các.” Chúc Vân Cảnh ngưng một chút, rồi tỏ ra khinh khi nói tiếp: “Nói đến chuyện này mới nhớ, trẫm thực sự hiếu kỳ chuyện tại sao Chiêu vương lại rõ hành tung trẫm như lòng bàn tay vậy? Trẫm xuất cung vào sáng nay cũng là quyết định nhất thời, không biết Chiêu vương là nghe nói từ miệng ai?”
Phùng Sinh đứng ở một bên đã bắt đầu đổ mồ hôi hột lã chã trên trán, cả người run cầm cập lên. Lương Trinh quan sát gã một lúc, rồi giả vờ kinh ngạc nói: “Là do Phùng công công đặc biệt phái người xuất cung thông báo cho thần, thần cứ tưởng bệ hạ bảo công công đến bẩm báo thần biết chứ.”
Chúc Vân Tuyên lạnh lùng quét mắt về phía Phùng Sinh: “Từ khi nào trẫm ra lệnh người đem chuyện của trẫm nói cho Chiêu vương nghe hả?”
Phùng Sinh run lẩy bẩy ập quỳ xuống đất, Chúc Vân Tuyên lại trầm giọng hỏi tiếp: “Là ai căn dặn ngươi làm chuyện này? Hay là do ngươi tự mình quyết định?”
“Nô tài bị oan, nô tài không có làm, nô tài…”
Phùng Sinh liên tục há mồm kêu oan, khiến cho Chúc Vân Cảnh thấy phiền lỗ tai, hắn không kiên nhẫn ngắt ngang: “Bị oan? Là trẫm xử oan ngươi, hay là Chiêu vương hắn vu oan ngươi?”
“Nô tài.. nô tài..” Phùng Sinh ngẩng đầu lên quỳ bò đến trước mắt Lương Trinh cầu xin: “Chiêu vương cứu nô tài đi! Nô tài tuyệt đối trung với ngài, nô tài cũng là vì ngài!”
Chúc Vân Tuyên nghe vậy liền liếc mắt nhìn về phía Lương Trinh, điệu bộ như đang chờ hắn giải thích. Lương Trinh đẩy gã Phùng Sinh như muốn nhào về phía mình ra, tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Phùng công công sao lại nói như vậy, người ngươi nên trung thành vốn phải là bệ hạ, sao lại liên quan đến bản vương chứ, ngươi nên dẹp bỏ tư tưởng xấu * này đi.”
— 其心可诛 kỳ tâm khả tru “lòng này nên chết”: là một thành ngữ, câu này ám chỉ một người có động cơ không thuần khiết hay tâm địa hiểm ác cho dù làm thành công hay không, thì cũng nên dẹp bỏ hay chết tâm những suy nghĩ đó đi.
Sau lại nhìn sang Chúc Vân Tuyên: “Mong bệ hạ minh giám, thần cùng hắn không hề có quan hệ bất chính gì, kính xin bệ hạ ngàn vạn lần đừng hiểu lầm thần.”
“Thật sao?” Chúc Vân Tuyên nhẹ giọng lặp lại, “Không lẽ là do hắn tâm tư xảo quyệt, muốn dùng chuyện kia đi lấy lòng Chiêu vương sao?”
Lương Trinh hoàn toàn phản đối cách nghĩ của đối phương: “Thần cũng không dám trả lời câu hỏi này của bệ hạ, nhưng cho dù Phùng công công có ôm ấp tâm tư gì, cũng không có bất kỳ liên quan gì với thần.”
Phùng Sinh kinh hoảng gào lên: “Sao Chiêu vương có thể đối xử như vậy với nô tài.. Nô tài vì ngài mà lo âu vất vả nhiều như vậy…”
“Lôi gã đi.” Chúc Vân Tuyên lạnh giọng hạ lệnh.
Đội quân cấm vệ cầm kiếm trong tay đã vào đến cửa, Phùng Sinh nhìn thấy Lương Trinh vẫn cứ dửng dưng không chút nào động lòng thương xót, rốt cuộc mới bắt đầu thấy sợ, nói năng cũng trở nên loạn xà ngầu lên: “Bệ hạ ngài không thể làm vậy với nô tài được! Nô tài là người của tiên đế! Nô tài còn được tiên đế ủy thác di chiếu truyền ngôi.. AAAAA…”
Những lời định nói đều bị chặn trào ngược về lại trong bụng, Phùng Sinh lúc này còn đang định giãy dụa, liền bị quân cấm vệ tiến lên gỡ tay gã ra khỏi người Lương Trinh, sau đó mạnh mẽ chặn miệng gã lại. Phùng Sinh bị áp chế chỉ còn biết trừng to hai mắt, bản thân không còn nói ra được gì, rồi cứ vậy mà bị bắt đi.
Đại điện lại quay về sự yên tĩnh vốn có, Lương Trinh một bên hững hờ vuốt nhẹ lên vạt áo ban nãy bị gã hoạn quan kia xé rách, một bên lên tiếng cười khẽ: “Lần này bệ hạ có cảm thấy hả dạ hay không?”
Chúc Vân Tuyên do dự nhìn về phía hắn: “Gã ta bán mạng vì ngươi đến như vậy, mà ngươi ngay cả mi mắt cũng không chớp nhiều mấy cái đã đồng ý để trẫm xử lý hắn, bộ ngươi không sợ ảnh hưởng đến lòng trung của những kẻ thân tín khác sao?”
Lương Trinh không thèm để ý nói: “Nhưng gã ta làm bệ hạ không vui, nên ngài muốn giết cứ giết, ai bảo gã biết nhiều, tâm tư xảo quyệt làm chi, đã thế còn đặc biệt bất kính với bệ hạ ngài, quả là vô cùng đáng chết.”
Chỉ thấy Chúc Vân Tuyên lấp lóe ánh mắt không lên tiếng đáp trả, Lương Trinh cũng chỉ cười không nói nữa, tay lại bưng chung trà lên thưởng thức.
—-
Cái đoạn đầu Tuyên nhi cưng kinh khủng, ý như muốn nói bộ tui trả lương anh ít lắm sao mà keo đến mức không dám đốt thêm cây nữa =)))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất