Chương 15: Thái độ khiếp nhược
Chúc Vân Tuyên không lên triều suốt ba ngày liền, Tăng Hoài thấy tình hình vậy cũng đặc biệt đi đến cầu kiến, đến khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch cũng như giữa hai hàng lông mày nhíu lại tỏ vẻ mệt mỏi không vui cũng lấy làm cực kỳ lo lắng.
Chúc Vân Tuyên phất tay áo qua loa nói: “Trẫm không sao.”
Một bụng đầy lời khuyên nhủ của Tăng Hoài trong thoáng chốc cũng bị câu nói trên chặn ngược trở lại, lão im lặng do dự mất một lúc, sau mới dâng lên danh sách ứng cử viên cho vị trí phó soái kinh doanh đại nam do binh bộ cùng lại bộ đề ra đưa cho hắn.
Trong danh sách đa số là những tham tướng của hai đại doanh trong kinh. Chúc Vân Tuyên đảo qua từng cái tên, khi nhìn đến tên của ai đó chợt ngưng lại hỏi Tăng Hoài: “Chiêu vương có biết đến chuyện danh sách ứng cử này không?”
“Nghe ý của lại bộ và binh bộ, thì có lẽ bọn họ đã trưng cầu qua ý kiến của hắn.”
“Vậy thì cứ làm như vậy đi.” Chúc Vân Tuyên thở dài một cái, rồi hạ bút khoanh một vòng tròn đỏ lên cái tên kia.
Tăng Hoài vừa lui xuống xong, thì Cao An cũng lo sợ tái mét tiến lên bẩm báo cùng Chúc Vân Tuyên: “Chiêu vương vừa mới phái người đến, nói là muốn mời bệ hạ ngày mai đến trang tử dạo chơi.”
Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại trầm ngâm hồi lâu, sau mới mở miệng căn dặn: “Ngươi kêu người đi chuẩn bị đi.”
Biệt trang của Lương Trinh cũng là được tiên đế ban cho, tọa lạc ở phía Tây Bắc kinh thành. Tòa biệt trang này của hắn không ở cùng khu với những viên trang của những quý tộc quán chức khác, mà nằm trên một vị trí ưu việt có phong cảnh núi non vừa thanh tĩnh lại tuyệt đẹp. Trong ngày xuân, nơi đây hoa mọc sum suê, khắp nơi phủ đầy sắc xanh biêng biếc, quả thực chính là một nơi vô cùng thích hợp để ngắm cảnh dạo chơi.
Lần này Chúc Vân Tuyên cải trang xuất hành, sau khi ra khỏi cung liền đi đến Chiêu vương phủ rồi lên một chiếc xe ngựa khác đang đợi ở đó. khi ra khỏi thành hơn một canh giờ cũng đến nơi, Lương Trinh hiện tại đã đứng ở ngoài trang đợi từ sớm.
Chúc Vân Tuyên được Cao An đỡ xuống xe ngựa, hôm nay hắn chỉ mặc một chiếc áo tơ lụa họa tiết xuân đạm bạc, thân hình dường như cũng gầy đi đôi chút. Lương Trinh tiến lên, sau đó nhận lấy một chiếc áo khoác ở thái giám bên cạnh phủ thêm cho hắn: “Trời còn chưa ấm, bệ hạ lại bệnh nặng mới khỏi, vẫn nên mặc nhiều hơn.”
Chúc Vân Tuyên rũ mắt nhìn mặt đất không lên tiếng, thế nhưng giữa hai hàng lông mày trên mặt chủ nhân nó đã mơ mơ hồ hồ hằn lên sự cao ngạo cùng xa cách, Lương Trinh thấy vậy chỉ đành cười cười tiếp tục: “Chúng ta đi thôi, để thần dẫn bệ hạ đi dạo một vòng xung quanh trước.”
Trang tử này của Lương Trinh vô cùng rộng lớn, nơi đây trước là bờ sông sau là cảnh núi, khi dọc theo bên hồ đi về phía trước sẽ nhìn thấy một bức tranh hoa xuân rực rỡ tươi đẹp, cây cỏ non nước khoác lên một màu xanh biêng biếc, còn tầng tầng lớp lớp lá sen bồng bềnh mọc kín mặt hồ, những nụ hoa thì dường như đang chờ đợi đến ngày hè để tỏa sắc khoe hương. Bên khóe miệng Lương Trinh suốt từ nãy đều giờ vẫn không ngưng ý cười, hắn vừa đi vừa nói với Chúc Vân Tuyên: “”Đợi thêm hai tháng nữa, khi hạt sen chín thần sẽ phái người đem vào cung chế biến món ăn cho bệ hạ.”
Chúc Vân Tuyên dửng dưng như có như không khe khẽ gật đầu, Lương Trinh cũng không chú ý tới lắm chỉ tiếp tục hỏi: “”Bệ hạ muốn du thuyền không?”
Chúc Vân Tuyên không tỏ rõ ý kiến, Lương Trinh cho là đối phương đã nhận lời mình. Thuyền đã đậu sẵn bên bờ, khi Lương Trinh lên thuyền xong thì đưa tay ra về phía Chúc Vân Tuyên, khiến cho hắn hơi ngưng lại mất một lúc, sau cũng giơ tay ra tiếp nhận lấy ý tốt của ai kia.
Thuyền đẩy ra xa về hướng giữa hồ dòng nước trong veo xanh thẳm bao phủ lớp sương mù.
Trong khoang thuyền, Chúc Vân Tuyên ngồi ở bên cửa sổ, hiện tại tuy là hắn đang nhìn chằm chằm cảnh hồ ngày xuân bên ngoài, thế nhưng trong ánh mắt cũng không chứa đựng bao nhiêu vẻ vui thích khi được thưởng thức cảnh đẹp. Lương Trinh đưa trà nóng tới trước mặt hắn, đồng thời lên tiếng hỏi han: “Sao tâm trạng bệ hạ hôm nay lại nặng nề vậy?”
Chúc Vân Tuyên thôi không nhìn nữa mà ngước mắt sang người kia một lúc, rồi hững hờ nói: “Không có, chỉ là không ngờ tới phong cảnh trên trang tử của Chiêu vương quả thực không tồi, đúng là một nơi tốt để ngắm cảnh dạo chơi.”
Lương Trinh cười nhẹ: “Nếu như bệ hạ thích, thì cứ thường xuyên lui tới chỗ này.”
Chúc Vân Tuyên không đáp gì, mà chỉ lẳng lặng nâng trà, phóng tầm mắt ra xa.
Trong lúc nhất thời không biết nên bắt chuyện tiếp ra sao, Lương Trinh khẽ híp mắt lại, ánh mắt thoáng dừng lại trên gò má của Chúc Vân Tuyên, dáng dấp rưng rưng nức nở nhẹ rên rỉ lay động khi nằm dưới thân hắn ngày hôm đó như tái hiện rõ ràng trước mắt. Chẳng hiểu sao, mỗi khi vị tiểu hoàng đế này chịu hạ mình xuống, thì những cảm xúc không thể tả hay nói được kia cứ không ngừng sôi trào trong lòng hắn, khiến hắn không tự chủ được mình mà phát tiết hết ra ham muốn của mình.
“Thân thể của bệ hạ đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Giọng điệu Lương Trinh đầy vẻ thân thiết chân tình, Chúc Vân Tuyên nghe vậy chỉ hơi giật mình, sau đó bình tĩnh trả lời: “Đỡ nhiều rồi, phiền Chiêu vương quan tâm.”
Lương Trinh chợt giơ tay ra ôm lấy đối phương từ phía sau, lần này Chúc Vân Tuyên chỉ hơi giật giật lông mày, rồi cũng nhắm mắt lại, nhưng Lương Trinh vẫn không làm gì khác, mà chỉ khẽ hôn một cái lên gò má hắn rồi thấp giọng nỉ non: “Sao hôm nay bệ hạ lại nghe lời như vậy?”
Chúc Vân Tuyên lạnh lùng đáp trả: “Nếu như trẫm phản kháng, liệu ngươi sẽ chịu thu tay về sao?”
Lương Trinh không trả lời, cánh tay đang vòng qua eo Chúc Vân Tuyên dùng sức ôm chặt hơn. Chúc Vân Tuyên ngả về sau ngực hắn, rồi dùng hai mắt trống rỗng cứ im lặng như thế mà phóng tầm mắt ra hướng bên ngoài cửa sổ. Lương Trinh nhìn bộ dạng như mất hồn của đối phương, chợt nhíu mày, trong lòng cũng cảm thấy căng thẳng hơn, lúc sau bèn giơ tay lên che mắt ai kia lại.
Hàng mi dài nhẹ rung động lượt qua lòng bàn tay của hắn, chỉ chốc lát sau, Lương Trinh cảm thấy được trong lòng bàn tay mình bắt đầu ươn ướt, chỉ đành thở dài trong lòng, song lúc đó nghe thấy được thanh âm nghẹn ngào hết sức nhỏ của Chúc Vân Tuyên hỏi hắn: “Tại sao là ta?”
“Bệ hạ..”
“Ngươi muốn người nào, cho dù là nam hay nữ, thậm chí mỹ nhân thiên hạ ta đều có thể cho ngươi, tại sao phải nhất định là ta?”
Lương Trinh rút tay ra, tiếp đó nhẹ nhàng cúi đầu xuống dùng đôi môi sượt qua gương mặt ẩm ướt của ai kia khẽ gọi: “Bệ hạ…”
“Ngươi muốn sao mới bằng lòng buông tha ta đây?”
Chúc Vân Tuyên dùng cặp mắt đỏ ngầu trong mắt hắn, trong ánh mắt kia còn in lên chút sự cầu xin. Lương Trinh không biết bản thân nên nói gì, một lát sau, mới hết sức khổ tâm lên tiếng: “Tại sao ngươi không tin ta là thật lòng thích ngươi?”
Chúc Vân Tuyên vừa khóc vừa lắc đầu: “.. Không thể.”
“Vì sao không thể chứ? Bởi vì ngươi cho rằng ta và ngươi là huynh đệ ruột thịt sao?”
Bởi vì Chúc Vân Tuyên đang vô cùng cảm thấy khó chịu, cho nên hắn không có nghe được ẩn ý trong lời nói kia, mà chỉ biết khóc, Lương Trinh lúc này cũng chợt buông lời than thở: “Ngươi mềm lòng nhẹ dạ như vậy, sao có thể ngồi yên ổn được trên vị trí hoàng đế này đây? Nếu như không có ta, ta e là ngươi có bị mấy tên sài lang hổ báo kia rút gân lột da hồi nào cũng không biết.”
Nước trong mắt Chúc Vân Tuyên không ngừng chảy ra, hắn trưng vẻ ngơ ngác nhìn đối phương giễu cợt: “Sài lang hổ báo? Bộ ngươi không phải chắc?”
Khóe môi Lương Trinh khẽ nhếch lên: “Ta làm sao?”
Chúc Vân Tuyên vô thức nháy mắt mấy lần, đôi môi run run hé ra cuối cùng vẫn không nói được gì. Lương Trinh thấy vậy, bèn nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi đối phương lên tiếng: “Bệ hạ, lẽ nào trong lòng ngài thần không đáng một cân nào hay sao? Vừa nãy ngài nhân nhượng thần như vậy, là vì ngài kiêng kỵ tấm mật chỉ, hay là vì lo lắng cho vị huynh trưởng thái tử kia? Nếu như hiện tại hai ta tạm thời bỏ qua những chuyện này, thì thần thực sự không có điểm nào lọt vào mắt bệ hạ sao?”
Chúc Vân Tuyên ngây người mất một lúc lâu, sau đó mới lắp bắp nói: “… Từ xưa đến nay, có mấy ai làm thần tử mà dám giống ngươi chứ?”
“Thần như vậy có gì không tốt? Chẳng lẽ bệ hạ ngài thật sự muốn ngồi một mình trên ngôi vị cao này, cự tuyệt xa lánh người ngoài ngàn dặm làm một người cô độc hay sao?”
Khi nghe đến đây, ánh mắt của Chú Vân Tuyên cũng bất ngờ ngưng lại, Lương Trinh lúc này cũng khom người kề sát bên tai thầm thì: “Bệ hạ, nếu như ngài có thể dùng nửa tâm tư của mình với người thái tử phế truất kia chia cho thần thì tốt biết mấy.”
“Hắn là huynh trưởng cùng mẹ sinh ra với trẫm.” Chúc Vân Tuyên trầm giọng nhắc nhở hắn.
Lương Trinh không đồng tình mấy: “Ở trong chốn thâm cung này, nào có nhiều thứ cốt nhục tình thâm như vậy chứ?”
Chúc Vân Tuyên không nhiều lời thêm nữa, bởi người như Lương Trinh thì sao hiểu được những chuyện này. Mẫu hậu của hắn vốn khó sinh hắn mà qua đời, hắn luôn cảm thấy mình mắc nợ huynh trưởng. Từ khi hắn còn bé, trong cung vẫn luôn có những lời đồn đại nói mình khắc chết mẫu hậu, phụ hoàng cũng không lấy làm vui gì mỗi khi nhìn thấy hắn, thậm chí đám người hạ nhân trong cung cũng thất lễ không xem hắn ra gì, khiến cho những ngày tháng sống trong cung của hắn trở nên cực kỳ gian nan đau khổ. Huynh trưởng mới đầu căn bản cũng không thích đứa em trai này, nhưng sau đó rốt cuộc cũng không chịu nói hắn bị khi dễ bắt nạt, thành ra khi hắn lên năm được huynh trưởng ôm đến Đông cung, từ đó về sau cuộc sống mới dễ chịu hơn. Nhiều năm trôi qua, cũng là do có huynh trưởng che chở bảo vệ, hắn mới có thể đứng vững trong chốn thâm cung này bình an lớn lên, nay huynh mình gặp nạn, muốn hắn bán mạng bù đắp lại, thì có gì cần để băn khoăn?
Còn nhớ khi hắn lên năm, vị huynh trưởng lúc đó đã nói cho hắn biết rằng: “Đệ là em trai của cô, có cô ở đây, thì sẽ không kẻ nào dám bắt nạt đệ.” Sau đó suốt mười lăm năm trời, vị huynh trưởng ấy đã dùng hành động thực tế để minh chứng lời hứa đó, rồi cho đến khi hắn mười lăm tuổi, huynh trưởng của hắn không may bị vu oan phải giả chết trốn đi, ngay từ khoảnh khắc ấy, hắn liền xin thề trong lòng rằng, cho dù có phải trải qua trăm đắng ngàn cay cũng nhất định phải giành được ngôi vị kia, bảo vệ huynh trưởng cả đời.
Lương Trinh không hiểu, hắn vĩnh viễn cũng không tài nào hiểu được.
Bị Lương Trinh nhìn chằm chằm suốt một hồi lâu, khiến cho Chúc Vân Tuyên khóc lóc từ nãy đến giờ cảm thấy rất chi là quẫn bách. Lương Trinh thấy ánh mắt đối phương bắt đầu né tránh mình, bèn nhẹ giọng nở nụ cười, ép âm thanh xuống thấp thêm chút: “Bệ hạ nói sai rồi, thần không muốn mỹ nhân nào cả, thần chỉ cần một mình bệ hạ mà thôi.”
“Ngươi…”
Lương Trinh ngắt ngang câu chuyện: “Vậy bệ hạ còn nhớ lúc gặp mặt giữa ta và ngươi sao?”
Chúc Vân Tuyên không đáp trả, hắn đương nhiên là nhớ chứ. Khi đó huynh trưởng của hắn đã rời khỏi kinh thành, để lại hắn một mình thân cô thế cô ở chốn hoàng cung lạnh lẽo này, còn bị nhị ca Chúc Vân Tuần nhắm vào gây khó dễ. Mặc dù lúc đó hắn vẫn chưa bị án của huynh trưởng mình cuốn vào, thế nhưng tình cảnh trôi qua cũng chẳng khá hơn là bao. Lương Trinh chính là xuất hiện vào lúc này, đối với một người được dân chúng đồn đại là con riêng hoàng đế này, bản thân hắn luôn trong bộ dạng ôm áp sự thù địch, một thời gian sau thì bản thân Chúc Vân Tuyên chẳng may dính vào bẫy Chúc Vân Tuần bày ra, suýt chút nữa đã làm ra việc xấu hủy hoại danh dự hoàng đế trước mặt mọi người, sau cũng may là nhờ Lương Trinh người mình chưa bao giờ qua lại kia chủ động lấy lòng hoàng đế, giúp hắn một tay, hắn xem như mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Kể từ lúc đó trở nên, hắn bắt đầu có chút qua lại ngấm ngầm với Lương Trinh, Lương Trinh cũng giúp đỡ hắn rất nhiều chuyện. Tuy rằng Chúc Vân Tuyên không đoán được Lương Trinh làm thế là vì gì, thế nhưng bản thân luôn mang cảm kích với đối phương, mãi đến khi Lương Trinh đề ra ý muốn hắn dùng chính mình để đổi.
Kể từ khi Lương Trinh tra ra được chuyện Chúc Vân Tuần cấu kết Hạ gia chặn lại binh lương, cho hán cùng huynh trưởng đạp đổ lên hy vọng của con người kia, thì lúc đó hắn liền ngộ ra được cái tên Lương Trinh này thực sự là một người có thể dùng tay che trời, thế nhưng Lương Trinh có bản lĩnh lớn kia bao nhiêu thứ cũng không muốn, mà lại đi muốn thứ mà bản thân hắn cho không nổi cũng như không thể cho.
Chúc Vân Tuyên cũng không hề phủ nhận chuyện bản thân mình đê tiện, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, ngay cả mình cũng đem ra bán được. Lương Trinh ngay từ đầu đến hiện tại vốn không thiếu nợ hắn thừ gì, khiến cho hắn không sao hận được Lương Trinh, chỉ biết căm hận bản thân mình hơn.
Hai con ngươi Lương Trinh chợt thu nhỏ lại, dường như bản thân hắn đang chìm vào trong ký ức, lúc này bên khóe miệng vẽ ra một ý cười như có như không: “Bệ hạ, cho dù ngài có tin hay không cũng được, nhưng từ lúc vừa mới bắt đầu, thần chính là thật tâm muốn giúp ngài.”
Chúc Vân Tuyên không hề bị những câu mật ngọt kia làm cho lay động, hắn trước giờ nhìn không thấu người trước mặt này, không hiểu được rốt cuộc hắn suy nghĩ gì cũng như thật sự muốn cái gì, căn bản người ngoài không thể nào hiểu được. Chúc Vân Tuyên cũng không muốn lãng phí thời gian suy nghĩ để đi tìm xem trong lời nói của Lương Trinh câu nào là thật, câu nào là giả nữa.
Lương Trinh cười khẽ: “Bệ hạ cần gì phải bướng bĩnh như vậy… Không phải ngài cũng cảm thấy thích thú lắm hay sao?”
Phản ứng của Chúc Vân Tuyên không thể nào lừa được hắn, trên thực tế giữa hai người họ đã dây dưa thân mật nhau nhiều lần, mỗi một biến hóa nhỏ trên nét mặt của Chúc Vân Tuyên khi nằm dưới thân đều không chạy thoát được con mắt của hắn. Biểu cảm khi Chúc Vân Tuyên cao trào, chính là thứ cảm xúc mà cho dù đối phương có cực lực che giấu cỡ nào cũng không được.
“Ngươi nhất định phải nói như vậy mới vui sao?” Trong thâm tâm Chúc Vân Tuyên nổi lên một luồng khí lạnh lẽo, hắn vừa oán hận bản thân mình lúc trước nhu nhược, ngay từ ban đầu hắn vốn biết bản thân mình sẽ phải học cách nhẫn nhịn, hiện tại cũng không thể quên, thế nhưng hôm nay lại nhất thời quên mình mà ở trước mặt tên kia trưng ra thái độ cầu xin nhu nhược, khiến cho đối phương càng thêm đắc ý.
Lúc này hắn chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, hắn sẽ cùng Lương Trinh đường đường chính chính mà phân ra người thắng kẻ thua.
Lương Trinh giơ tay nắm lấy hàm dưới của Chúc Vân Tuyên, rồi cúi đầu hôn lên môi của hắn.
Đối diện với sự gắn bó thân mật này, Chúc Vân Tuyên như chết lặng nhắm hai mắt lại.
Chúc Vân Tuyên phất tay áo qua loa nói: “Trẫm không sao.”
Một bụng đầy lời khuyên nhủ của Tăng Hoài trong thoáng chốc cũng bị câu nói trên chặn ngược trở lại, lão im lặng do dự mất một lúc, sau mới dâng lên danh sách ứng cử viên cho vị trí phó soái kinh doanh đại nam do binh bộ cùng lại bộ đề ra đưa cho hắn.
Trong danh sách đa số là những tham tướng của hai đại doanh trong kinh. Chúc Vân Tuyên đảo qua từng cái tên, khi nhìn đến tên của ai đó chợt ngưng lại hỏi Tăng Hoài: “Chiêu vương có biết đến chuyện danh sách ứng cử này không?”
“Nghe ý của lại bộ và binh bộ, thì có lẽ bọn họ đã trưng cầu qua ý kiến của hắn.”
“Vậy thì cứ làm như vậy đi.” Chúc Vân Tuyên thở dài một cái, rồi hạ bút khoanh một vòng tròn đỏ lên cái tên kia.
Tăng Hoài vừa lui xuống xong, thì Cao An cũng lo sợ tái mét tiến lên bẩm báo cùng Chúc Vân Tuyên: “Chiêu vương vừa mới phái người đến, nói là muốn mời bệ hạ ngày mai đến trang tử dạo chơi.”
Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại trầm ngâm hồi lâu, sau mới mở miệng căn dặn: “Ngươi kêu người đi chuẩn bị đi.”
Biệt trang của Lương Trinh cũng là được tiên đế ban cho, tọa lạc ở phía Tây Bắc kinh thành. Tòa biệt trang này của hắn không ở cùng khu với những viên trang của những quý tộc quán chức khác, mà nằm trên một vị trí ưu việt có phong cảnh núi non vừa thanh tĩnh lại tuyệt đẹp. Trong ngày xuân, nơi đây hoa mọc sum suê, khắp nơi phủ đầy sắc xanh biêng biếc, quả thực chính là một nơi vô cùng thích hợp để ngắm cảnh dạo chơi.
Lần này Chúc Vân Tuyên cải trang xuất hành, sau khi ra khỏi cung liền đi đến Chiêu vương phủ rồi lên một chiếc xe ngựa khác đang đợi ở đó. khi ra khỏi thành hơn một canh giờ cũng đến nơi, Lương Trinh hiện tại đã đứng ở ngoài trang đợi từ sớm.
Chúc Vân Tuyên được Cao An đỡ xuống xe ngựa, hôm nay hắn chỉ mặc một chiếc áo tơ lụa họa tiết xuân đạm bạc, thân hình dường như cũng gầy đi đôi chút. Lương Trinh tiến lên, sau đó nhận lấy một chiếc áo khoác ở thái giám bên cạnh phủ thêm cho hắn: “Trời còn chưa ấm, bệ hạ lại bệnh nặng mới khỏi, vẫn nên mặc nhiều hơn.”
Chúc Vân Tuyên rũ mắt nhìn mặt đất không lên tiếng, thế nhưng giữa hai hàng lông mày trên mặt chủ nhân nó đã mơ mơ hồ hồ hằn lên sự cao ngạo cùng xa cách, Lương Trinh thấy vậy chỉ đành cười cười tiếp tục: “Chúng ta đi thôi, để thần dẫn bệ hạ đi dạo một vòng xung quanh trước.”
Trang tử này của Lương Trinh vô cùng rộng lớn, nơi đây trước là bờ sông sau là cảnh núi, khi dọc theo bên hồ đi về phía trước sẽ nhìn thấy một bức tranh hoa xuân rực rỡ tươi đẹp, cây cỏ non nước khoác lên một màu xanh biêng biếc, còn tầng tầng lớp lớp lá sen bồng bềnh mọc kín mặt hồ, những nụ hoa thì dường như đang chờ đợi đến ngày hè để tỏa sắc khoe hương. Bên khóe miệng Lương Trinh suốt từ nãy đều giờ vẫn không ngưng ý cười, hắn vừa đi vừa nói với Chúc Vân Tuyên: “”Đợi thêm hai tháng nữa, khi hạt sen chín thần sẽ phái người đem vào cung chế biến món ăn cho bệ hạ.”
Chúc Vân Tuyên dửng dưng như có như không khe khẽ gật đầu, Lương Trinh cũng không chú ý tới lắm chỉ tiếp tục hỏi: “”Bệ hạ muốn du thuyền không?”
Chúc Vân Tuyên không tỏ rõ ý kiến, Lương Trinh cho là đối phương đã nhận lời mình. Thuyền đã đậu sẵn bên bờ, khi Lương Trinh lên thuyền xong thì đưa tay ra về phía Chúc Vân Tuyên, khiến cho hắn hơi ngưng lại mất một lúc, sau cũng giơ tay ra tiếp nhận lấy ý tốt của ai kia.
Thuyền đẩy ra xa về hướng giữa hồ dòng nước trong veo xanh thẳm bao phủ lớp sương mù.
Trong khoang thuyền, Chúc Vân Tuyên ngồi ở bên cửa sổ, hiện tại tuy là hắn đang nhìn chằm chằm cảnh hồ ngày xuân bên ngoài, thế nhưng trong ánh mắt cũng không chứa đựng bao nhiêu vẻ vui thích khi được thưởng thức cảnh đẹp. Lương Trinh đưa trà nóng tới trước mặt hắn, đồng thời lên tiếng hỏi han: “Sao tâm trạng bệ hạ hôm nay lại nặng nề vậy?”
Chúc Vân Tuyên thôi không nhìn nữa mà ngước mắt sang người kia một lúc, rồi hững hờ nói: “Không có, chỉ là không ngờ tới phong cảnh trên trang tử của Chiêu vương quả thực không tồi, đúng là một nơi tốt để ngắm cảnh dạo chơi.”
Lương Trinh cười nhẹ: “Nếu như bệ hạ thích, thì cứ thường xuyên lui tới chỗ này.”
Chúc Vân Tuyên không đáp gì, mà chỉ lẳng lặng nâng trà, phóng tầm mắt ra xa.
Trong lúc nhất thời không biết nên bắt chuyện tiếp ra sao, Lương Trinh khẽ híp mắt lại, ánh mắt thoáng dừng lại trên gò má của Chúc Vân Tuyên, dáng dấp rưng rưng nức nở nhẹ rên rỉ lay động khi nằm dưới thân hắn ngày hôm đó như tái hiện rõ ràng trước mắt. Chẳng hiểu sao, mỗi khi vị tiểu hoàng đế này chịu hạ mình xuống, thì những cảm xúc không thể tả hay nói được kia cứ không ngừng sôi trào trong lòng hắn, khiến hắn không tự chủ được mình mà phát tiết hết ra ham muốn của mình.
“Thân thể của bệ hạ đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Giọng điệu Lương Trinh đầy vẻ thân thiết chân tình, Chúc Vân Tuyên nghe vậy chỉ hơi giật mình, sau đó bình tĩnh trả lời: “Đỡ nhiều rồi, phiền Chiêu vương quan tâm.”
Lương Trinh chợt giơ tay ra ôm lấy đối phương từ phía sau, lần này Chúc Vân Tuyên chỉ hơi giật giật lông mày, rồi cũng nhắm mắt lại, nhưng Lương Trinh vẫn không làm gì khác, mà chỉ khẽ hôn một cái lên gò má hắn rồi thấp giọng nỉ non: “Sao hôm nay bệ hạ lại nghe lời như vậy?”
Chúc Vân Tuyên lạnh lùng đáp trả: “Nếu như trẫm phản kháng, liệu ngươi sẽ chịu thu tay về sao?”
Lương Trinh không trả lời, cánh tay đang vòng qua eo Chúc Vân Tuyên dùng sức ôm chặt hơn. Chúc Vân Tuyên ngả về sau ngực hắn, rồi dùng hai mắt trống rỗng cứ im lặng như thế mà phóng tầm mắt ra hướng bên ngoài cửa sổ. Lương Trinh nhìn bộ dạng như mất hồn của đối phương, chợt nhíu mày, trong lòng cũng cảm thấy căng thẳng hơn, lúc sau bèn giơ tay lên che mắt ai kia lại.
Hàng mi dài nhẹ rung động lượt qua lòng bàn tay của hắn, chỉ chốc lát sau, Lương Trinh cảm thấy được trong lòng bàn tay mình bắt đầu ươn ướt, chỉ đành thở dài trong lòng, song lúc đó nghe thấy được thanh âm nghẹn ngào hết sức nhỏ của Chúc Vân Tuyên hỏi hắn: “Tại sao là ta?”
“Bệ hạ..”
“Ngươi muốn người nào, cho dù là nam hay nữ, thậm chí mỹ nhân thiên hạ ta đều có thể cho ngươi, tại sao phải nhất định là ta?”
Lương Trinh rút tay ra, tiếp đó nhẹ nhàng cúi đầu xuống dùng đôi môi sượt qua gương mặt ẩm ướt của ai kia khẽ gọi: “Bệ hạ…”
“Ngươi muốn sao mới bằng lòng buông tha ta đây?”
Chúc Vân Tuyên dùng cặp mắt đỏ ngầu trong mắt hắn, trong ánh mắt kia còn in lên chút sự cầu xin. Lương Trinh không biết bản thân nên nói gì, một lát sau, mới hết sức khổ tâm lên tiếng: “Tại sao ngươi không tin ta là thật lòng thích ngươi?”
Chúc Vân Tuyên vừa khóc vừa lắc đầu: “.. Không thể.”
“Vì sao không thể chứ? Bởi vì ngươi cho rằng ta và ngươi là huynh đệ ruột thịt sao?”
Bởi vì Chúc Vân Tuyên đang vô cùng cảm thấy khó chịu, cho nên hắn không có nghe được ẩn ý trong lời nói kia, mà chỉ biết khóc, Lương Trinh lúc này cũng chợt buông lời than thở: “Ngươi mềm lòng nhẹ dạ như vậy, sao có thể ngồi yên ổn được trên vị trí hoàng đế này đây? Nếu như không có ta, ta e là ngươi có bị mấy tên sài lang hổ báo kia rút gân lột da hồi nào cũng không biết.”
Nước trong mắt Chúc Vân Tuyên không ngừng chảy ra, hắn trưng vẻ ngơ ngác nhìn đối phương giễu cợt: “Sài lang hổ báo? Bộ ngươi không phải chắc?”
Khóe môi Lương Trinh khẽ nhếch lên: “Ta làm sao?”
Chúc Vân Tuyên vô thức nháy mắt mấy lần, đôi môi run run hé ra cuối cùng vẫn không nói được gì. Lương Trinh thấy vậy, bèn nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi đối phương lên tiếng: “Bệ hạ, lẽ nào trong lòng ngài thần không đáng một cân nào hay sao? Vừa nãy ngài nhân nhượng thần như vậy, là vì ngài kiêng kỵ tấm mật chỉ, hay là vì lo lắng cho vị huynh trưởng thái tử kia? Nếu như hiện tại hai ta tạm thời bỏ qua những chuyện này, thì thần thực sự không có điểm nào lọt vào mắt bệ hạ sao?”
Chúc Vân Tuyên ngây người mất một lúc lâu, sau đó mới lắp bắp nói: “… Từ xưa đến nay, có mấy ai làm thần tử mà dám giống ngươi chứ?”
“Thần như vậy có gì không tốt? Chẳng lẽ bệ hạ ngài thật sự muốn ngồi một mình trên ngôi vị cao này, cự tuyệt xa lánh người ngoài ngàn dặm làm một người cô độc hay sao?”
Khi nghe đến đây, ánh mắt của Chú Vân Tuyên cũng bất ngờ ngưng lại, Lương Trinh lúc này cũng khom người kề sát bên tai thầm thì: “Bệ hạ, nếu như ngài có thể dùng nửa tâm tư của mình với người thái tử phế truất kia chia cho thần thì tốt biết mấy.”
“Hắn là huynh trưởng cùng mẹ sinh ra với trẫm.” Chúc Vân Tuyên trầm giọng nhắc nhở hắn.
Lương Trinh không đồng tình mấy: “Ở trong chốn thâm cung này, nào có nhiều thứ cốt nhục tình thâm như vậy chứ?”
Chúc Vân Tuyên không nhiều lời thêm nữa, bởi người như Lương Trinh thì sao hiểu được những chuyện này. Mẫu hậu của hắn vốn khó sinh hắn mà qua đời, hắn luôn cảm thấy mình mắc nợ huynh trưởng. Từ khi hắn còn bé, trong cung vẫn luôn có những lời đồn đại nói mình khắc chết mẫu hậu, phụ hoàng cũng không lấy làm vui gì mỗi khi nhìn thấy hắn, thậm chí đám người hạ nhân trong cung cũng thất lễ không xem hắn ra gì, khiến cho những ngày tháng sống trong cung của hắn trở nên cực kỳ gian nan đau khổ. Huynh trưởng mới đầu căn bản cũng không thích đứa em trai này, nhưng sau đó rốt cuộc cũng không chịu nói hắn bị khi dễ bắt nạt, thành ra khi hắn lên năm được huynh trưởng ôm đến Đông cung, từ đó về sau cuộc sống mới dễ chịu hơn. Nhiều năm trôi qua, cũng là do có huynh trưởng che chở bảo vệ, hắn mới có thể đứng vững trong chốn thâm cung này bình an lớn lên, nay huynh mình gặp nạn, muốn hắn bán mạng bù đắp lại, thì có gì cần để băn khoăn?
Còn nhớ khi hắn lên năm, vị huynh trưởng lúc đó đã nói cho hắn biết rằng: “Đệ là em trai của cô, có cô ở đây, thì sẽ không kẻ nào dám bắt nạt đệ.” Sau đó suốt mười lăm năm trời, vị huynh trưởng ấy đã dùng hành động thực tế để minh chứng lời hứa đó, rồi cho đến khi hắn mười lăm tuổi, huynh trưởng của hắn không may bị vu oan phải giả chết trốn đi, ngay từ khoảnh khắc ấy, hắn liền xin thề trong lòng rằng, cho dù có phải trải qua trăm đắng ngàn cay cũng nhất định phải giành được ngôi vị kia, bảo vệ huynh trưởng cả đời.
Lương Trinh không hiểu, hắn vĩnh viễn cũng không tài nào hiểu được.
Bị Lương Trinh nhìn chằm chằm suốt một hồi lâu, khiến cho Chúc Vân Tuyên khóc lóc từ nãy đến giờ cảm thấy rất chi là quẫn bách. Lương Trinh thấy ánh mắt đối phương bắt đầu né tránh mình, bèn nhẹ giọng nở nụ cười, ép âm thanh xuống thấp thêm chút: “Bệ hạ nói sai rồi, thần không muốn mỹ nhân nào cả, thần chỉ cần một mình bệ hạ mà thôi.”
“Ngươi…”
Lương Trinh ngắt ngang câu chuyện: “Vậy bệ hạ còn nhớ lúc gặp mặt giữa ta và ngươi sao?”
Chúc Vân Tuyên không đáp trả, hắn đương nhiên là nhớ chứ. Khi đó huynh trưởng của hắn đã rời khỏi kinh thành, để lại hắn một mình thân cô thế cô ở chốn hoàng cung lạnh lẽo này, còn bị nhị ca Chúc Vân Tuần nhắm vào gây khó dễ. Mặc dù lúc đó hắn vẫn chưa bị án của huynh trưởng mình cuốn vào, thế nhưng tình cảnh trôi qua cũng chẳng khá hơn là bao. Lương Trinh chính là xuất hiện vào lúc này, đối với một người được dân chúng đồn đại là con riêng hoàng đế này, bản thân hắn luôn trong bộ dạng ôm áp sự thù địch, một thời gian sau thì bản thân Chúc Vân Tuyên chẳng may dính vào bẫy Chúc Vân Tuần bày ra, suýt chút nữa đã làm ra việc xấu hủy hoại danh dự hoàng đế trước mặt mọi người, sau cũng may là nhờ Lương Trinh người mình chưa bao giờ qua lại kia chủ động lấy lòng hoàng đế, giúp hắn một tay, hắn xem như mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Kể từ lúc đó trở nên, hắn bắt đầu có chút qua lại ngấm ngầm với Lương Trinh, Lương Trinh cũng giúp đỡ hắn rất nhiều chuyện. Tuy rằng Chúc Vân Tuyên không đoán được Lương Trinh làm thế là vì gì, thế nhưng bản thân luôn mang cảm kích với đối phương, mãi đến khi Lương Trinh đề ra ý muốn hắn dùng chính mình để đổi.
Kể từ khi Lương Trinh tra ra được chuyện Chúc Vân Tuần cấu kết Hạ gia chặn lại binh lương, cho hán cùng huynh trưởng đạp đổ lên hy vọng của con người kia, thì lúc đó hắn liền ngộ ra được cái tên Lương Trinh này thực sự là một người có thể dùng tay che trời, thế nhưng Lương Trinh có bản lĩnh lớn kia bao nhiêu thứ cũng không muốn, mà lại đi muốn thứ mà bản thân hắn cho không nổi cũng như không thể cho.
Chúc Vân Tuyên cũng không hề phủ nhận chuyện bản thân mình đê tiện, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, ngay cả mình cũng đem ra bán được. Lương Trinh ngay từ đầu đến hiện tại vốn không thiếu nợ hắn thừ gì, khiến cho hắn không sao hận được Lương Trinh, chỉ biết căm hận bản thân mình hơn.
Hai con ngươi Lương Trinh chợt thu nhỏ lại, dường như bản thân hắn đang chìm vào trong ký ức, lúc này bên khóe miệng vẽ ra một ý cười như có như không: “Bệ hạ, cho dù ngài có tin hay không cũng được, nhưng từ lúc vừa mới bắt đầu, thần chính là thật tâm muốn giúp ngài.”
Chúc Vân Tuyên không hề bị những câu mật ngọt kia làm cho lay động, hắn trước giờ nhìn không thấu người trước mặt này, không hiểu được rốt cuộc hắn suy nghĩ gì cũng như thật sự muốn cái gì, căn bản người ngoài không thể nào hiểu được. Chúc Vân Tuyên cũng không muốn lãng phí thời gian suy nghĩ để đi tìm xem trong lời nói của Lương Trinh câu nào là thật, câu nào là giả nữa.
Lương Trinh cười khẽ: “Bệ hạ cần gì phải bướng bĩnh như vậy… Không phải ngài cũng cảm thấy thích thú lắm hay sao?”
Phản ứng của Chúc Vân Tuyên không thể nào lừa được hắn, trên thực tế giữa hai người họ đã dây dưa thân mật nhau nhiều lần, mỗi một biến hóa nhỏ trên nét mặt của Chúc Vân Tuyên khi nằm dưới thân đều không chạy thoát được con mắt của hắn. Biểu cảm khi Chúc Vân Tuyên cao trào, chính là thứ cảm xúc mà cho dù đối phương có cực lực che giấu cỡ nào cũng không được.
“Ngươi nhất định phải nói như vậy mới vui sao?” Trong thâm tâm Chúc Vân Tuyên nổi lên một luồng khí lạnh lẽo, hắn vừa oán hận bản thân mình lúc trước nhu nhược, ngay từ ban đầu hắn vốn biết bản thân mình sẽ phải học cách nhẫn nhịn, hiện tại cũng không thể quên, thế nhưng hôm nay lại nhất thời quên mình mà ở trước mặt tên kia trưng ra thái độ cầu xin nhu nhược, khiến cho đối phương càng thêm đắc ý.
Lúc này hắn chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, hắn sẽ cùng Lương Trinh đường đường chính chính mà phân ra người thắng kẻ thua.
Lương Trinh giơ tay nắm lấy hàm dưới của Chúc Vân Tuyên, rồi cúi đầu hôn lên môi của hắn.
Đối diện với sự gắn bó thân mật này, Chúc Vân Tuyên như chết lặng nhắm hai mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất