Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 17: Bỉnh chúc dạ đàm*

Trước Sau
— Bỉnh chúc dạ đàm:  cầm đuốc soi dạ đàm chỉ việc chuyện trò đêm khuya.

Khi Chúc Vân Tuyên hồi cung đã gần đến giờ thân, về phần Lương Trinh, hắn vốn là một vị vương khác họ, vì lẽ đó cho nên không cần đến tham gia trò vui, giờ khắc này vẫn còn ở tại Cam Lâm cung chưa chịu đi.

— giờ thân: ba giờ chiều

Sắc mặt của Chúc Vân Tuyên hiện tại dường như tệ hơn đôi chút so với lúc trước khi ra cửa, vừa vào đến nội điện liền phải nhờ người đỡ lên giường.

Lương Trinh phái người tới giúp Chúc Vân Tuyên tháo mủ miện cũng như làm lỏng búi tóc ra để cho đối phương có thể thấy thoải mái hơn một chút, sau đó lại kêu người đun nước nóng đem tới.  Lương Trinh cầm chiếc khăn thấm qua nước nóng đưa tới trước mặt Chúc Vân Tuyên, rồi trầm giọng nhắc nhở hắn: “Lau mặt đi, sẽ dễ chịu hơn.”

Chúc Vân Tuyên cũng nhận lấy chiếc khăn, không chút do dự gì mà lau mặt.

Bên khóe môi Lương Trinh khẽ nhếch lên thành hình vòng cung, hắn bỗng nhiên cúi người xuống, rồi ôm lây hai chân Chúc Vân Tuyên vòng qua người mình, khiến cho đối phương cũng bị làm cho sợ hết hồn, trưng ra vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn sang thốt lên: “Ngươi định làm gì?”

Lương Trinh cứ như không nghe thấy, thẳng tay xắn hai ống quần lên, đúng là không ngoài dự đoán, đôi chân của Chúc Vân Tuyên giờ đây đã đông lạnh đến cứng ngắc, còn hai đầu gối bầm tím bầm xanh: “Đồ bảo vệ đầu gối sáng sớm thần buộc cho bệ hạ đâu?”

Chúc Vân Tuyên nháy mắt mấy lần, sau mới hơi không mấy tự nhiên nói: “Tháo xuống rồi.”

Lương Trinh bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ cho rằng làm như vậy là bày tỏ lòng thành, kết quả bởi vì đông lạnh khiến cho bước đi bất ổn, còn sơ ý làm đổ hết một nửa chung rượu dâng cho thần linh, chẳng lẽ thần không sợ thần linh sẽ vì vậy mà trách tội ngài hay sao?”

“Ngươi thấy được sao?” Chúc Vân Tuyên nói xong ngưng một chút, rồi mới nhỏ giọng lầm bầm: “Nhìn thấy thì cứ thấy đi…”

Thấy sắc mặt người trước mặt mình tỏ ra lúng túng, Lương Trinh chợt cười khẽ: “Bệ hạ yên tâm, thần sẽ không nói chuyện này ra.”

“Được rồi, người nhìn cũng nhìn xong rồi, mau buông trẫm ra.”

Lương Trinh như chẳng hề quan tâm đến câu nói kia, quay sang mở hộp gỗ đặt trên bàn trà. Một mùi hương thơm mát chợt tản ra, trong ánh mắt hoài nghi chăm chăm của Chúc Vân Tuyên, Lương Trinh lấy một ít ra rồi nhẹ nhàng xoa đều trong lòng bàn tay, kề đó duỗi tay tiến đến vị trí đầu gối Chúc Vân Tuyên mà giúp hắn xoa bóp với lực vừa phải.

Chúc Vân Tuyên theo bản năng co rúm người lại, sau một hồi lâu, thấy tay nghề của Lương Trinh thuần thục đến mức như thầy thuốc thật, bèn thôi không nhúc nhích nữa: “Chiêu vương còn biết cái này sao?”

“Khi còn bé thường xuyên bị phạt quỳ, đầu gối không chịu nổi, cuối cùng chỉ có thể tự mình xoa bóp lấy.” Lương Trinh hững hờ đáp lại.

Chúc Vân Tuyên vốn còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng nhất thời không biết mở miệng như thế nào, sau một lúc tịnh tâm lại thì cảm giác được dường như có chút nong nóng, chắc là do cao thuốc từ lòng bàn tay Lương Trinh đã đi vào trong đầu gối, ngắm vào xương vào tủy, khiến bản thân hắn vừa thấy đau vừa thấy ngứa, nhưng lại cực kỳ thoải mái, khiến bản thân cũng không nhịn được mà nhẹ hừ hừ đôi ba tiếng.

Động tác trong tay của Lương Trinh chợt ngưng lại, hắn cố nhịn cười hỏi han: “Bệ hạ cảm thấy cao thuốc này dùng tốt sao?”

Nghe Lương Trinh hỏi thế, Chúc Vân Tuyên cũng thuận miệng hỏi theo: “Thuốc ở đâu ra?”

“Do Phương thái y điều chế, do thần kêu người đi lấy trước khi bệ hạ về.”

Chúc Vân Tuyên gật đầu: “Coi như lão ta cũng có chút tài giỏi.”

Vị Phương lão thái y này lúc trước bởi vì đắc tội chút chuyện với thái y viện, thành ra vẫn không được trọng dụng, trước giờ đều chỉ trực ca đêm, trùng hợp hôm được gọi đến bắt gặp chuyện giữa hai người bọn họ, Lương Trinh có nhắc nhở lão quản miệng mình, thành ra lão cũng không dám tự tiện nói xằng nói bậy ra ngoài, đồng thời từ lúc đó lão cũng trở thành thái y ngự dụng của Chúc Vân Tuyên, chỉ có điều sau khi trải qua chuyện một bước lên mây này, thì chỉ cần có thể đừng rơi mất đầu cũng coi như tốt lắm rồi.



Lương Trinh cười cười nháy mắt: “Lão ta không chỉ am hiểu những thứ này, mà còn về nhiều chuyện khác, đợi tối nay sẽ cho bệ hạ xem thử.”

Chúc Vân Tuyên hình như chưa nghe hiểu câu nói kia nghĩ là gì, thế nhưng Lương Trinh chẳng giải thích gì thêm, mà tiếp tục xoa bóp đầu gối cho hắn, tiện thể không quên nhắc nhở lần hai: “Sắp đến ngày giỗ tiên đế, bệ hạ vẫn còn phải tiếp tục quỳ, thế nên lần sau đừng thành thật như thế nữa.”

Chúc Vân Tuyên dửng dưng “ừ” một cái, khoé môi Lương Trinh cũng bất chợt cong lên tiếp tục hỏi đối phương: “Lúc chiều những lão già khốn kiếp kia có còn làm khó dễ bệ hạ không?”

Chúc Vân Tuyên cau mày: “Chiêu vương nói chuyện bất kính lớn tiếng như vậy, lỡ như bị người khác nghe thấy thì còn ra thể thống gì nữa.”

Vừa nói xong, bản thân Chúc Vân Tuyên cũng đớ người ra trước tiên, dường như là đang nhớ lại khoảng thời gian khi huynh trưởng vẫn còn ở bên, lúc đó hắn cũng một câu “lão già chết tiệt” hai câu “lão già khốn kiếp” nhạo báng mắng mỏ những kẻ vương công đại thần kia, bây giờ ngẫm lại, liền cảm thấy mình khi còn trẻ dại đúng là không hay biết kiêng nể gì.

Lương Trinh không mấy đồng tình: “Thần cũng không để tâm, vậy hà cớ gì bệ hạ phải bận tâm thay thần, cái gã Hiển vương kia sau này còn có thể làm được cái gì chứ?”

Chúc Vân Tuyên quả là hết sức khâm phục bản mặt dày của con người này, rõ ràng là hắn ta đang răn dạy mình, thế nhưng khi lọt vào lỗ tai thì như biến thành lo nghĩ thay: “…. Không làm được gì, đám người Hiển vương chẳng qua cũng chỉ muốn ra oai vương gia mà thôi.”

Thực ra mà nói lòng dạ Hiển vương cực kỳ dễ đoán, gã ta là trưởng bối của Chúc Vân Tuyên, còn lại là tôn thất có địa vị lớn nhất còn lại ở trong kinh, ngay từ lúc Chiêu Dương đế còn sống gã ta khá được kính trọng rồi, chớ nói chi đến khi Chúc Vân Tuyên lên ngôi, gã ta cũng là người đầu tiên dẫn theo đám tôn thất đến tạo áp lực nhằm hạ thấp mặt mũi hoàng đế, bản thân lão cứ tự xưng mình có công, thành ra càng trưng ra điệu bộ như lão vương gia đi đầu.

Còn về phần muốn hạ thấp danh dự hoàng đế thì căn bản chả ai quan tâm đến, ngay cả bản thân Chúc Vân Tuyên vốn cũng là người dễ bị bắt nạt, ai nấy đều cảm thấy hắn nhu nhược có thể lừa gạt, vì lẽ đó cho nên không thèm xem ra cái đinh gì.

Trong mắt Lương Trinh toát ra vẻ xem thường, lúc này chợt buông tiếng cười giễu: “Lão già kia, sớm muộn gì cũng xử đẹp hết các người.”

Chúc Vân Tuyên nghẹn lời, trong lòng thầm nghĩ tính ra cũng chỉ có mỗi cái người Lương Trinh này là dám ăn nói đại nghịch bất đạo trước mặt hoàng đế.

Vừa mới đến giờ dậu, Chúc Vân Tuyên đã dặn dò hạ nhân chuẩn bị bữa, do bản thân quần quật suốt một ngày nay vẫn chưa ăn qua gì, thế nên lúc này cực kỳ đói bụng, nhưng cũng do đang bệnh, dẫn đến khẩu vị cũng không tốt mấy. Lương Trinh lúc này cũng ở lại dùng bữa chung với đối phương, Chúc Vân Tuyên thấy vậy cũng chẳng buồn phản đối gì, riết rồi cũng thành quen.

— giờ dậu: năm giờ chiều

Nhìn Chúc Vân Tuyên miễn cưỡng lấp đầy bụng, sau đó nghỉ ngơi chừng nửa canh giờ lại uống thuốc, ý cười bên khóe môi Lương Trinh như càng thêm thỏa mãn.

Chúc Vân Tuyên uống thuốc xong, quay đầu nhìn thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã tối ôm, bèn hạ lệnh tiễn khách: “Đã canh giờ này rồi, Chiêu vương định không về hay sao?”

Lương Trinh chậm rãi trả lời: “Thần ở lại trò chuyện đêm khuya cùng bệ hạ.”

Chúc Vân Tuyên nghe xong chợt đanh mặt, trong ánh mắt còn chứa đựng chút ý tức giận, trầm giọng nhắc nhở hắn: ” “Trẫm bị bệnh, thân thể không khỏe.”

Lương Trinh chỉ nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Bệ hạ đã bệnh thành ra như thế này, thì thần sao có thể không bằng cầm thú mà không quan tâm đến thân thể của ngài chứ.”

Chúc Vân Tuyên quyết định không nói tiếp nữa, từ xưa đến nay cứ mỗi lần cùng Lương Trinh tranh luận mấy chuyện như vậy thì hắn đều không bao giờ đấu lại, vậy thì chi bằng đừng đề cập đến nữa.

Thế là Lương Trinh ngủ lại một đêm ở Cam Lâm cung. Khi đêm xuống, Cao An dẫn cung nhân đến hầu hạ hai người rửa mặt rồi mau chóng lùi ra, xưa nay Lương Trinh khi ở lại trong điện đều có thói quen không để người hầu hạ ở lại trong phòng, chuyện này đã là thông lệ hơn nửa năm nay. Vào mỗi tháng, Chiêu vương sẽ ở lại trong tẩm điện bệ hạ khoảng năm, sáu lần, mà những người biết chuyện này cũng chỉ có những thái giám thiếp thân hầu hạ bên cạnh Chúc Vân Tuyên, những người thái giám này tự nhiên cũng sẽ giống như Phương lão thái y không nói năng lung tung gì, chỉ coi mình là kẻ mù, người câm.

Chúc Vân Tuyên đang khoác áo ngoài tựa vào tháp thượng đọc sách, Lương Trinh đột nhiên đi qua đoạt lấy cuốn sách trong tay đối phương, rồi bế người lên.

Chúc Vân Tuyên bị hành động của Lương Trinh khiến cho hoảng hốt nhảy dựng, sau khi bình tĩnh lại mới căm giận trừng mắt về phía hắn: “Vừa nãy ngươi còn nói người sẽ không..”

“Tất nhiên là thần sẽ không làm gì rồi, nhưng buổi chiều hôm nay bệ hạ vừa mới hôn mê một trận, hiện tại đừng nhìn mấy thứ đồ bỏ này, đi nghỉ ngơi sớm chút đi.”



Ném người lên giường xong, Lương Trinh bắt đầu trò bắt nạt người hôn môi xoa nắn đối phương suốt một hồi lâu, mãi cho đến khi Chúc Vân Tuyên chịu không nổi đấm đá mới chịu thả người ra.

Náo loạn một trận đã đời, Lương Trinh lúc này mới nằm xuống ôm lấy Chúc Vân Tuyên thù thì thủ thỉ câu được câu không bên tai đối phương, sau mới thuận tiện sờ soạng lấy ra thứ gì đó trong góc tối ra đưa cho đối phương xem: “Là thứ tốt ban nãy mới nói với bệ hạ.”

Chúc Vân Tuyên trưng vẻ mặt nghi ngờ vừa đưa mắt dò xét ai kia một chút, vừa nhìn về hộp gỗ trong tay, cảm thấy hộp gỗ này không khác gì hộp gỗ đựng thuốc mỡ lúc trước chút nào. Chúc Vân Tuyên cẩn trọng từ từ mở ra, bên trong cũng là thuốc mỡ dạng trong suốt, dường như còn có chút mùi thơm thoang thoảng: “Cái này là gì?”

Lương Trinh không đáp, chỉ duỗi tay ra ấn dọc theo sóng lưng đối phương, đến khi ấn đến phần xương cụt mới ngưng lại nhẹ nhàng xoa nắn một hồi, mới cất tiếng nói ra mấy lời ám muội: “Tất nhiên là chút đồ tốt dùng ở nơi này rồi.”

Chúc Vân Tuyên lập tức nhét đồ vật trả về cho chủ: “Hữu nhục tư văn*!”

— Hữu nhục tư văn: chỉ người tri thức làm ra những chuyện không phù hợp với thân phận của mình.

Thế nhưng Lương Trinh lại tràn đầy phấn khởi tiếp tục nói: “Thứ thuốc này tốt hơn loại trước nhiều, nó không những có thể làm cho bệ hạ ra nhiều nước hơn, mà còn cảm thấy sung sướng…”

“Ngươi câm miệng cho trẫm!” Gương mặt Chúc Vân Tuyên thoáng chốc đỏ bừng bừng, cảm thấy tức giận không thôi.

Lương Trinh chẳng màng quan tâm đến, hắn cảm thấy loại thuốc này đích thực là thứ tốt. Từ lúc Đại Diễn triều khai quốc bắt đầu xuất hiện việc mua bán thuốc sinh tử cộng thêm luật lệ có thể cưới nam thê, thì những người nghiên cứu về chuyện này không phải con số ít, về những thứ thuốc trợ hứng không gây hại thân thể tốt đến như thế này xưa nay đều được dân chúng săn đón, đặc biệt là những kẻ có tiền quan to quý nhân đều truy tìm khắp nơi, chứ nói chi đây còn là một thái y chuyên tâm nghiên cứu chế ra bí thuốc này, đúng là giá cả khó cầu*.

— giá cả khó cầu: quý hiếm không thể mua được bằng tiền.

Chỉ đáng tiếc là hôm nay lại không thể dùng, Lương Trinh chỉ đành nuối tiếc bỏ đồ vật lại vào trong góc, sau đó ôm lấy Chúc Vân Tuyên nói ra mấy câu thô tục: “Chờ mấy ngày nữa khi bệ hạ khỏe lại, ngài nhất định phải thử thứ tốt có thể khiến người ta dục tiên dục tử này một lần xem sao, có khi cái miệng tham ăn phía dưới của ngài còn đi cầu xin muốn thần nhiều hơn không chừng.”

Chúc Vân Tuyên hiện tại trông cực kỳ giận dữ cùng xấu hổ, còn Lương Trinh như không quan tâm đến mà trở mình đè lên, nắm lấy cánh tay Chúc Vân Tuyên bắt hắn sờ lên đồ vật của mình, mấy ngày nay vì vội vội vàng vàng gấp rút chuẩn bị cho buổi đại điển tế thiên địa, thành ra bọn họ đã rất lâu chưa thân mật qua. Chúc Vân Tuyên bị ép vuốt ve lên thứ đồ nóng bỏng tay như củ khoai nướng kia, bản thân cảm thấy khó chịu không thôi, thế nhưng cái tên Lương Trinh kia lại không chịu buông tha mà cứ bắt ép hắn liên tục sờ qua sờ lại. Chúc Vân Tuyên thời khắc này chỉ đành lạnh lùng nói: “Chiêu vương quả nhiên là người nói không giữ lời.”

Lương Trinh nở nụ cười trầm thấp: “Thần đương nhiên sẽ không thể nào tàn nhẫn đến mức không quan tâm đến thân thể bệ hạ, có điều đổi làm chút trò gian khác cũng không tệ.”

Vừa nói xong, Lương Trinh khom người cúi xuống, trong khi Chúc Vân Tuyên còn đang ngờ ngác không biết người kia định làm gì, thì đến khi quần lót bị kéo xuống, còn thứ kia của mình được ai đó ngậm lấy, mới bất ngờ cả kinh, theo bản năng nắm chặt tấm nệm dưới thân: “Ngươi nhả…”

Lương Trinh đương nhiên sẽ không bao giờ chịu nhả ra, vẫn cứ tiếp tục dùng miệng hầu hạ ai kia một hồi. Đây cũng là lần đầu tiên Chúc Vân Tuyên nếm trải qua cảm giác như vậy, lúc xuất tinh đôi mắt đỏ ngầu cả lên, Lương Trinh cũng tiến đến, rồi hôn lên đôi môi của hắn.

Mùi vị tanh nồng thoát chốc tràn ra giữa răng môi, Chúc Vân Tuyên lúc này mới phát hiện ra những thứ kia sớm đã bị Lương Trinh nuốt trọn hết xuống, hiện tại bản thân cũng không còn lực mà phản kháng lại lồng ngực đang đè lên ngực mình, còn hai chân thì bị Lương Trinh ép chặt lại.

Thì ra những trò gian mà hắn nói là như vậy… Chúc Vân Tuyên chỉ cảm thấy giận dữ cũng như xấu hổ muốn chết, chỗ bắp đùi của hắn đang bị vật kia không ngừng ma sát đâm ra rút vào, bản thân hắn thì lại bị ép đến mức không thể động đậy được gì, cảm giác này khi so với… khi làm thật khiến người cảm thấy khó xử hơn.

Lương Trinh một bên tiếp tục động tác đâm rút, một bên không ngừng phát ra những tiếng dính nhớp hôn lên vai, cổ đối phương, khiến cho chúc Vân Tuyên rốt cuộc cũng không thể nhịn nổi, mà khẽ rên rỉ, thanh âm kia quyến rũ đến mức khiến người nam nhân ở trên càng quyết tâm bặt nạt hắn nhiều hơn.

Chúc Vân Tuyên đối mặt với hàng loạt hành động này, tự nhiên cũng nức nở nhiều hơn, thế nhưng Lương Trinh sớm cũng đã thành quen, vị tiểu hoàng đế này của hắn luôn là người như vậy, hiện tại đau đớn cũng được, thoải mái cũng được, đến lúc này cứ khóc lên một trận xem như trút hết nỗi lòng là tốt rồi.

Ánh nến trong tẩm điện cứ bập bùng, màn đêm bên ngoài, dần sâu hơn.

——————–

Tuyên sáng đấu với mấy lão ôn dịch, tối về còn phải hầu hạ bạn Trinh, chắc thêm năm nữa liệt giường luôn quá…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau