Chương 81: Toà đảo quỷ vực
Lương Trinh bất ngờ bị đẩy ra khỏi khoang tàu, vừa đi ra bản thân hắn phải chớp chớp mắt mấy lần, mới từ từ thích ứng ánh sáng xung quanh. Tuy rằng lúc này đã vào đêm, nhưng nó vẫn sáng hơn nhiều so với khoang thuyền tối thui đưa tay không thấy năm ngón, có thể nhìn thấy chút ánh lửa cũng là hiếm hoi kia.
Lương Trinh chậm rãi đảo ánh mắt nhìn qua chung quanh, trong lòng nhanh chóng có đáp án, nơi này chính là sào huyệt của bọn dư nghiệt triều đại trước kia, là hòn đảo nằm ở chỗ sâu hút mà triều đình Đại Diễn vất vả tìm kiếm bấy lâu nay.
Vào buổi tối ba ngày trước, trước một giây khi con thuyền Lương Trinh có mặt trên đó bốc cháy chìm xuống, hắn đã nhanh chóng nhảy xuống biển, lúc sau không may bị một cơn sóng cuốn đi, lại bị con thuyền hải tặc nhân lúc hỗn loạn chạy trốn thành công vớt lên mang đến nơi này, quả nhiên là ma xui quỷ khiến.
Hải đảo này thoạt nhìn cực kỳ rộng lớn, thế nhưng lại lộ ra cảm giác âm u ngột ngào đầy mùi chết chốc, xung quanh ngập tràn sự quỷ dị, ngay cả ánh lửa thấp thoáng cũng tựa như bóng quỷ vậy. Những ngôi nhà được xây nằm rải rác xung quanh, nhìn qua liền cảm nhận được sự phân chia giai cấp vô cùng rõ ràng, bốn phía xung quanh là nhà dân, còn cái tòa đại trạch nguy ngoa lộng lậy nhất thì nằm ở chính giữa, có vẻ như đó là nơi ở của người chủ công mà mấy tên hải tặc kia hay nhắc đến.
Mặc dù đã vào đêm, nhưng trên bờ biển lúc này vẫn đầy người quỳ, tất cả đều là người già trẻ em, bọn họ đang khóc than đau thương hướng về phía trời xanh cầu xin gì đó. Bất chợt có một người trong số bọn họ phát hiện ra chiếc thuyền đang dần tiến lại gần bờ, bèn hô to một một tiếng, chỉ trong tích tắc, tất cả mọi người đều ồ ạt chạy đến ngăn cản những người đang xuống thuyền cố gắng truy hỏi tăm tích người thân của mình.
Chiếc thuyền này chỉ còn sót lại mười mấy người trốn về thành công, bọn họ đều đã là tàn binh bại tướng, thân mình còn lo chưa xong, thành ra nào quan tâm tới đám người kia. Người thủ lĩnh không nhịn được phái người tiến lên đẩy hết đám phụ nữ trẻ em ra, sau đó vội vã áp giải Lương Trinh đi vào tòa đại trạch trong đảo.
Bên ngoài khổ cực lầm than, nhưng trong đại trách lúc này vẫn rộn rã ca múa mừng cảnh thái bình, mãi đến tận khi Lương Trinh bị người áp giải đi vào, thì bên trong mới ngừng tiếng nhạc cổ lại, người nam nhân trẻ tuổi ngồi trên chủ tọa đã uống đến say mèm, đối phương nghiêng người ve vãn thiếu nữ xinh đẹp nằm trong lòng mình quyến luyến không muốn rời, qua một lúc sau có một tên người hầu ghé vào tai nhắc nhở hắn mấy lần, thì đối phương tựa như mới tỉnh ra một chút, hai con ngươi đục ngầu chuyển động ngưng ở trên người Lương Trinh.
Ngay trong lúc đối phương dùng ánh mắt nhìn chăm chăm quan sát mình, Lương Trinh cũng nhìn lại quan sát đối phương, người này hẳn là vị chủ công mà hắn nghe đồn, vị hoàng đế cuối cùng tiền triều có không biết bao nhiêu đời con cháu, xem ra người này chính là một kẻ ham muốn hưởng thụ lại rất sợ chết, bằng không thì sẽ không để thuộc hạ ra ngoài liều mạng, còn mình thì trốn ở trên đảo này sống mơ màng uống rượu vui đùa.
Chỉ tiếc là hoàng đế khai quốc thuở tiền triều là một người cực kỳ có khí phách, mấy trăm năm trước đã từng uy phong lẫm liệt đánh lùi bọn man di chiếm cứ Trung Nguyên xây dựng nên thời kỳ thịnh thế huy hoàng, bây giờ con cháu lại vào rừng làm cướp làm giặc, đã vậy còn thành ra bộ dạng này, quả nhiên là khiến người ta nuối tiếc không thôi.
Người áp giải Lương Trinh đi vào lúc này mới bước lên trước báo cáo thân phận Lương Trinh, tin tức bại trận đã được bồ câu đưa tới vào ngày hôm qua, vào giờ khắc này khi người chủ công kia nghe nói Lương Trinh chính là người lừa gạt bọn họ đồng thời cấu kết với triều đình Đại Diễn, rốt cuộc mới ngơ ngác bừng tỉnh lại, sau đó hung ác trừng mắt Lương Trinh hận đến mức không thể lột da uống máu.
“Ta giết ngươi!” Có người đã rút kiếm ra xông về phía trước muốn đâm Lương Trinh một nhát, nhưng đã bị một người nam nhân trung niên ngăn lại. Gã ta dường như chính là người giữ được bình tĩnh nhất trong đám người, đối phương chợt nhìn về phía Lương Trinh, trong ánh mắt đúng là có chút quan sát soi mói, nhưng cũng không lộ ra sự điên cuồng thù hận như những người khác.
“Ngươi ngăn ta làm cái gì?! Ta muốn giết đồ vô liêm sỉ này!” Tên cầm kiếm trừng mắt như muốn nứt toác ra, gương mặt đỏ ngầu gân cổ chất vấn người đang ngăn mình lại.
Đối phương lạnh nhạt nói: “Gấp cái gì, bộ chủ công nói muốn giết hắn sao?”
“Mẹ kiếp nếu không phải nhờ hắn thì sao chúng ta thua chứ! Lão tử không giết hắn thì giết ai?!”
“Người này vẫn còn hữu dụng, nếu giết chết thì chúng ta xem như thật sự không còn gì nữa.”
“Hắn ta còn hữu dụng cái rắm!”
“Tất cả im lặng cho ta, ồn ào cái gì!” Chủ công đang trên cao ôm cái đầu đau như búa bổ của mình không nhịn được hô to ngắt ngang hai người họ, sau đó tỉnh tỉnh mê mê nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng vẫn phất tay ra hiệu cho người đàn ông trung niên kia: “Nếu như ngươi nói hắn vẫn còn hữu dụng, thì ngươi đi xử trí hắn đi, đừng làm phiền tới ta.”
Lương Trinh còn chưa kịp mở miệng nói gì, đã bị áp giải tới địa lao. Trước khi đi hắn có liếc nhìn người đàn ông trung niên sắc mặt đang cúi đầu hết sức bình tĩnh kia, đồng thời trong lòng cũng ngầm vạch ra một dự tính.
___________________
Vào đêm, Chúc Vân Tuyên thả chim cắt bay đi, sau đó cứ ngây người ra tựa vào bên cửa sổ. Chúc Vân Tuyên biết, cho dù chú chim cắt của hắn có tài giỏi đến thế nào đi chăng nữa, thì chú cũng không có cách nào tìm ra một người trong con biển rộng mênh mông kia, thế nhưng hắn vẫn một mực không muốn từ bỏ ý định của mình, đã bốn ngày, dẫu cho có như thế nào, thì sống phải thấy người, chết… cũng phải thấy được thi thể.
Mấy ngày nay Yến nhi đặc biệt cực kỳ ngoan ngoãn, có lẽ là do bé con cũng biết được Chúc Vân Tuyên không vui, cho nên trong lúc bên cạnh không làm phiền hay gây ồn ào gì, vào lúc này bé con cũng chỉ là đem một món đồ chơi không biết là hình thù gì do mình đan ra nhét vào trong tay Chúc Vân Tuyên: “Tặng cho cha.”
Chúc Vân Tuyên cúi đầu, nhìn món đồ chơi nhỏ được đan bằng lá trúc trong tay mình, chợt nhớ đến là do Lương Trinh dạy cho lúc còn trên đảo, trong lòng nhất thời vừa chua vừa chát, khóe mắt hơi ửng hồng lên, sờ đầu con trai: “Bé con ngoan.”
Cao An chợt đi vào nhỏ giọng bẩm báo, rằng Cửu điện hạ có chuyện cầu kiến. Chúc Vân Tuyên nghe xong thu hồi tâm trạng lại cau mày, lúc trước Chúc Vân Quỳnh bị đạp trúng eo, phải nằm trên giường tịnh dưỡng gần nửa tháng mới có thể đứng dậy được, hắn khi từ đảo vể phải vội vàng lo xử lý chuyện chính sự chuẩn bị hải chiến, mấy ngày nay lại không có tâm trạng, thành thử ra từ lúc trở về đến nay vẫn chưa có dịp hỏi thăm người đệ đệ này, hôm nay ấy vậy mà đối phương lại tự mình tìm đến.
“Truyền người vào, trước tiên ngươi dẫn thái tử đi vào bên trong.”
“Dạ vâng.”
Chúc Vân Quỳnh vừa vào cửa xong liền dứt khoát quỳ xuống đất, Chúc Vân Tuyên thấy thế không khỏi cau mày thắc mắc: “Đệ làm gì đó? Đứng lên nói chuyện đi.”
Đứa nhỏ lắc đầu nguầy nguậy, trong giọng điệu cũng nức nở: “Hoàng đế ca ca, ngài mau ban chết cho đệ đi, đệ là tội nhân, một khi đệ chết rồi, thiên hạ có thể thái bình…”
Ánh mắt Chúc Vân Tuyên trầm xuống: “Đệ có biết mình đang nói cái gì không?”
“Đệ biết.” Chúc Vân Quỳnh nức nở nói: “Hôm qua thế tử Định Quốc công nói đệ vất vả lắm mới có thể xuống giường, sợ đệ thấy buồn cho nên mới dẫn đệ lén đi nhìn xem bảo kiếm do phụ hoàng ban cho Định Quốc công. Bọn đệ len lén đi vào trong phòng Định Quốc công, lúc sau Định Quốc công bất ngờ trở về, thế tử sợ bị phát hiện cho nên mới kéo đệ trốn vào trong ngăn tủ, đệ tình cờ nghe được cuộc đối thoại của Định Quốc công và phu nhân của hắn, bọn họ nói… Nói ngoại tổ mẫu của đệ là phản tặc tiền triều, trên người đệ cũng chảy dòng máu của đám dư nghiệt tiền triều, cho nên nếu đệ không chết, thì ngày sau sẽ trở thành mầm họa Đại Diễn, hoàng đế ca ca, ngài ban chết cho đệ đi, chỉ cần làm vậy thì ngài sẽ không cần….”
Chúc Vân Tuyên nhất thời không biết nói gì, hắn quả thực không nghĩ tới bản thân mình ngàn lần đề phòng những người nảy sinh mưu đồ không tốt tiếp cận Chúc Vân Quỳnh, cuối cùng lại bị chính đứa nhỏ này nghe lén ra được thân thế của mình: “.. Đệ thật sự muốn chết sao?”
Chúc Vân Quỳnh cúi đầu, giơ tay mạnh mẽ lau hết những giọt nước mắt trên mặt mình, sau đó ra vẻ như cái chết nhẹ tựa lông hồng mà hùng hổ nói: “Đệ không sợ chết, chỉ cần có thể không gây phiền toái cho hoàng đế ca ca, thì muốn đệ đi chết đệ sẽ đi chết.”
Bản thân cậu vốn đã không còn nhớ gì nhiều tới những tháng ngày sống trong nhung lụa ngọc ngà trước ba tuổi kia, mà chỉ mơ hồ nhớ được mỗi chuyện mẫu phi không hề thương mình, nàng thường xuyên cố ý để cậu bị bệnh nhằm tranh thủ sự sủng ái của phụ hoàng. Thời điểm còn ở lãnh cung, có lần cậu nghe lén được những người cung nhân kia thì thầm bàn tán nói rằng ngôi vị hoàng đế này vốn nên là của cậu, ngũ ca của cậu không những cướp đoạt ngôi vị còn bức chết mẫu phi, lúc đó cậu không biết là thật hay giả, bởi ngôi vị hoàng đế đối với cậu mà nói là một thứ quá đỗi mơ hồ, người mẫu phi qua đời kia cũng không để lại hồi ức quá sâu sắc gì trong lòng cậu. Cậu ở trong lãnh cung ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thứ duy nhất cậu khát khao cầu xin chỉ đơn giản chỉ là một bát cơm nóng mà thôi, về sau là do hoàng đế ca ca này thả cậu ra khỏi lãnh cung, còn quan tâm cậu, thành thử ra dù cho cậu có thể cảm nhận được Chúc Vân Tuyên xác thực đã từng nảy sinh ý muốn giết chết mình, thì cũng không thể nào có thể phủ định được việc nửa năm này chính là khoảng thời gian cậu sống vui vẻ thỏa mãn nhất từ khi sinh ra đến giờ.
Thế nhưng hiện tại thật sự quá gay go, trên người cậu ấy vậy mà lại chảy dòng máu của đám người dự nghiệt tiền triều. Dẫu cho hoàng đế ca ca nhất thời nhẹ dạ đồng ý bỏ qua cho mình, cậu lại không muốn người huynh này phải lâm vào tình thế khó xử, thành ra mặc cho thế tử Định Quốc công có khuyên sao cậu cũng không nghe lọt, cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không qua được lằn ranh trong lòng kia, cho nên vẫn quyết định nói thẳng với Chúc Vân Tuyên.
Chúc Vân Tuyên nhìn cậu hồi lâu, cậu vẫn chỉ là một cậu bé chín tuổi không học được nhiều cách ngụy trang, cho nên toàn bộ tâm tình chân chất đều in rõ lên mặt. Đứa em trai này đúng là một lòng quan tâm hắn, thậm chí còn đồng ý vì hắn đi chết.
“Thôi bỏ đi, coi như trẫm chưa từng nghe, đệ cũng không tới nói cùng trẫm, đệ trở về đi.”
Chúc Vân Quỳnh không thể tin được ngẩng đầu lên: “Hoàng đế ca ca…”
Chúc Vân Tuyên thoáng chốc ngây người ra, song lại nhẹ giọng than thở: “Hiện tại trẫm không có ý định giết đệ, đặc biệt là người thân cận đệ, đệ là đứa bé ngoan, chỉ cần đệ vẫn luôn duy trì phần tâm này, thì trẫm sẽ không giết đệ, hoặc là, nếu đệ cảm thấy mình hồi kinh sẽ bị người khác lợi dụng, thì trẫm sẽ phong một vương vị cho đệ, đồng thời ban thưởng phong một vùng đất, ngay ở Giang Nam là được, trẫm sẽ chọn một con huyện lớn giàu có và đông đúc chút nằm gần Cảnh Châu, trưởng công chúa hiện nay đang dưỡng lão ở Cảnh Châu, về sau đệ thường xuyên đến thăm chơi với người đi.”
Phiên vương Đại Diễn xưa nay không có binh quyền, đất phong cũng không phải vấn đề gì lớn, dù cho về sau Chúc Vân Quỳnh coi là thật sự nảy sinh mưu đồ, thì ở vùng đất dễ thấy chốn Giang Nam này cũng khó mà thực hiện được gì, nay chỉ cần phái người theo quan sát, cộng thêm trưởng công chúa, thì Chúc Vân Tuyên không cần phải lo lắng gì thêm nữa.
Chúc Vân Quỳnh cảm động lệ rơi đầm đìa, cậu cứ ngơ ngác nhìn Chúc Vân Tuyên, không biết có nên tạ ơn nhận lấy ý tốt của người huynh này không, qua hồi lâu sau, rốt cuộc mới lắp bắp nói: “Đệ biết sức khỏe mình yếu, vốn rất khó có dòng dõi, đệ xin bảo đảm với hoàng đế ca ca, về sau chắc chắn sẽ không lưu lại dòng dõi con cháu nào, cảm ơn hoàng đế ca ca.”
Chúc Vân Tuyên thầm nghĩ đứa nhóc này cũng quá thẳng thắn rồi, bèn không nói gì nữa, mà chỉ phất tay áo: “Trẫm mệt rồi, đệ cũng trở về nghỉ ngơi đi, việc này xem như chấm dứt ở đây.”
Chúc Vân Quỳnh khóc lóc quỳ xuống tạ ơn, sau đó lau nước mắt đứng dậy lui ra.
______________________
Địa lao hải đảo.
Nghe được tiếng bước chân, Lương Trinh đang nhắm mắt nghỉ ngơi tức khắc mở mắt ra, người xuất hiện trước mặt lúc này quả đúng như hắn dự đoán, chính là gã đàn ông trung niên hắn gặp ngày hôm qua.
Đối phương đánh giá hắn một lúc, sau khi đuổi hết quân binh trông giữ hai bên ra xong mới trầm giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là người phương nào?”
Lương Trinh lạnh lùng đáp trả: “Họ Tiêu tên Niệm, phụ thân Tiêu Quân Bạc, hơn hai mươi năm trước phụng ý chỉ hoàng đế Đại Diễn ra biển tiêu diệt các ngươi sau đó lưu lạc đến Nam Dương, những chuyện này không phải các ngươi đã sớm rõ ràng hay sao? Cái người thuộc hạ Vinh Thành của cha ta cũng đã cấu kết với các ngươi từ lâu, vốn đã biết rõ, cần gì phải hỏi lại.”
“Ngươi biết ta hỏi không phải cái này, ba năm trước ngươi mới đến Nam Dương, thế mà lại đi bán mạng cho triều đình Đại Diễn, rốt cuộc ngươi có thân phận gì bên trong triều đình Đại Diễn?”
Lương Trinh nhướng mày: “Ngươi chú ý đến thân phận của ta làm gì? Chẳng lẽ muốn dùng ta uy hiếp triều đình Đại Diễn? Vậy tốt hơn hết ngươi đừng nghĩ tới, ngươi thử nhìn xem ngay cả hoàng đế Đại Diễn bị đưa lên trước nòng pháo cũng không có ai thèm quan tâm, ta có thân phận như thế nào cũng vô dụng, hay là…. Thật ra ngươi muốn quy phục triều đình Đại Diễn?”
Trong mắt đối phiên chợt loáng qua chút tâm tư lúng túng vì bị nói trúng tim đen, bèn tức giận nói: “Mồm mép của ngươi chỉ biết nói dối, trong miệng không câu nào nói thật, ta không tin ngươi, người được đẩy lên trước nòng pháo căn bản không phải hoàng đế Đại Diễn, người của chúng ta cùng bọn người phiên bang kia đã bị ngươi lừa.”
Lương Trinh cười bĩu môi: “Phải hay không phải cũng chẳng còn quan trọng, nếu như ngươi muốn lợi dụng ta, thì đơn giản chỉ có thể là hai khả năng này, thế nhưng nếu muốn chỉ dựa vào ta mà uy hiếp triều đình Đại Diễn, thì ta khuyên ngươi vẫn là quên đi thôi, ta chẳng qua mới trở về Đại Diễn mấy tháng trước, trận chiến này vốn là muốn lấy lòng hoàng đế Đại Diễn cho nên mới không thể không liều mạng, nếu như nay ngươi đẩy ta ra ngoài, bọn họ sẽ lập tức nghĩ rằng ta đã chết trên biển, quá lắm cũng hậu táng chung với mớ quần áo di vật mà thôi, kết cục ngươi không chiếm được gì cả, nếu như không tin, ngươi có thể thử một lần.”
Thấy đối phương gắt gao nhìn mình chằm chằm không nói gì, Lương Trinh bèn mỉm cười tiếp tục nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta thấy người là một người thông minh, không giống với bọn phế vật ngày hôm qua mới có ý tốt nhắc nhở ngươi một câu, hiện tại trên đảo các ngươi cũng không còn lại bao nhiêu chiếc thuyền đúng không? Trên đảo này ngoại trừ tên chủ công suốt ngày trốn trong phủ, thì những người còn lại đều là người già trẻ em tay không tấc sắt, chỉ với các ngươi, thì chỉ sợ có cướp cũng không cướp được cái gì, các ngươi nghĩ mình có thể chịu đựng bao lâu trên tòa đảo cô lập này? Ngươi cần gì phải ở lại phục tùng cho cái tên chủ công đang còn mơ mơ màng màng hưởng phúc không biết suy nghĩ chờ chết chứ, chi bằng quy thuận Đại Diễn, nói không chừng còn có một con đường sống.”
Gương mặt đối phương chợt trở nên trầm ngâm im lặng một lúc, sau mới cắn chặt răng nhỏ giọng: “Ta họ Lưu, tên một chữ Hoàn.”
Lương Trinh vô tình gật đầu một cái: “Hân hạnh được gặp.”
“Nếu như ta có thể đưa ngươi trở về, ngươi có thể đảm bảo hoàng đế Đại Diễn sẽ tha mạng, phong quan cho ta hay không?”
Chậc, tên này còn muốn thăng quan tiến chức nữa. Lương Trinh nói: “Ta không dám đảm bảo, ta đã nói bản thân ta không phải thân phận gì quan trọng, trong triều đình Đại Diễn chẳng là cái thá gì, có thể không giữ được tính mạng của chính mình chứ nói chi là được hoàng đế trọng dụng, cái này e là phải xem thành ý của ngươi thôi.”
Đối phương nhíu nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
Lương Trinh cười nói: “Theo ta thấy, tuy rằng các ngươi không còn năng lực xâm phạm biên cảnh Đại Diễn, thế nhưng hoàng đế Đại Diễn vẫn muốn nhổ cỏ tận gốc bọn ngươi, đặc biệt là cái tên chủ công kia, nếu như ngươi có thể giết hắn ta, thì sau khi chúng ta về lại Đại Diễn sẽ dẫn đường binh tướng đến đảo tiêu diệt hết dư nghiệt, thì hoàng đế có lẽ sẽ đánh giá cao ngươi được một chút.”
“Những chuyện ngươi nói… là thật sao?”
“Có tin hay không là tùy ngươi, nếu như ngươi cảm thấy ta là một tên lừa đảo chuyên đi gạt ngươi, vậy thì hết cách rồi, chúng ta cứ ở đây chờ chết thôi.”
Chỉ chốc lát sau, đối phương dùng sức cuộn tròn tay thành nắm đấm không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Lương Trinh nằm về trên đất lần nữa, hắn mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Lương Trinh chậm rãi đảo ánh mắt nhìn qua chung quanh, trong lòng nhanh chóng có đáp án, nơi này chính là sào huyệt của bọn dư nghiệt triều đại trước kia, là hòn đảo nằm ở chỗ sâu hút mà triều đình Đại Diễn vất vả tìm kiếm bấy lâu nay.
Vào buổi tối ba ngày trước, trước một giây khi con thuyền Lương Trinh có mặt trên đó bốc cháy chìm xuống, hắn đã nhanh chóng nhảy xuống biển, lúc sau không may bị một cơn sóng cuốn đi, lại bị con thuyền hải tặc nhân lúc hỗn loạn chạy trốn thành công vớt lên mang đến nơi này, quả nhiên là ma xui quỷ khiến.
Hải đảo này thoạt nhìn cực kỳ rộng lớn, thế nhưng lại lộ ra cảm giác âm u ngột ngào đầy mùi chết chốc, xung quanh ngập tràn sự quỷ dị, ngay cả ánh lửa thấp thoáng cũng tựa như bóng quỷ vậy. Những ngôi nhà được xây nằm rải rác xung quanh, nhìn qua liền cảm nhận được sự phân chia giai cấp vô cùng rõ ràng, bốn phía xung quanh là nhà dân, còn cái tòa đại trạch nguy ngoa lộng lậy nhất thì nằm ở chính giữa, có vẻ như đó là nơi ở của người chủ công mà mấy tên hải tặc kia hay nhắc đến.
Mặc dù đã vào đêm, nhưng trên bờ biển lúc này vẫn đầy người quỳ, tất cả đều là người già trẻ em, bọn họ đang khóc than đau thương hướng về phía trời xanh cầu xin gì đó. Bất chợt có một người trong số bọn họ phát hiện ra chiếc thuyền đang dần tiến lại gần bờ, bèn hô to một một tiếng, chỉ trong tích tắc, tất cả mọi người đều ồ ạt chạy đến ngăn cản những người đang xuống thuyền cố gắng truy hỏi tăm tích người thân của mình.
Chiếc thuyền này chỉ còn sót lại mười mấy người trốn về thành công, bọn họ đều đã là tàn binh bại tướng, thân mình còn lo chưa xong, thành ra nào quan tâm tới đám người kia. Người thủ lĩnh không nhịn được phái người tiến lên đẩy hết đám phụ nữ trẻ em ra, sau đó vội vã áp giải Lương Trinh đi vào tòa đại trạch trong đảo.
Bên ngoài khổ cực lầm than, nhưng trong đại trách lúc này vẫn rộn rã ca múa mừng cảnh thái bình, mãi đến tận khi Lương Trinh bị người áp giải đi vào, thì bên trong mới ngừng tiếng nhạc cổ lại, người nam nhân trẻ tuổi ngồi trên chủ tọa đã uống đến say mèm, đối phương nghiêng người ve vãn thiếu nữ xinh đẹp nằm trong lòng mình quyến luyến không muốn rời, qua một lúc sau có một tên người hầu ghé vào tai nhắc nhở hắn mấy lần, thì đối phương tựa như mới tỉnh ra một chút, hai con ngươi đục ngầu chuyển động ngưng ở trên người Lương Trinh.
Ngay trong lúc đối phương dùng ánh mắt nhìn chăm chăm quan sát mình, Lương Trinh cũng nhìn lại quan sát đối phương, người này hẳn là vị chủ công mà hắn nghe đồn, vị hoàng đế cuối cùng tiền triều có không biết bao nhiêu đời con cháu, xem ra người này chính là một kẻ ham muốn hưởng thụ lại rất sợ chết, bằng không thì sẽ không để thuộc hạ ra ngoài liều mạng, còn mình thì trốn ở trên đảo này sống mơ màng uống rượu vui đùa.
Chỉ tiếc là hoàng đế khai quốc thuở tiền triều là một người cực kỳ có khí phách, mấy trăm năm trước đã từng uy phong lẫm liệt đánh lùi bọn man di chiếm cứ Trung Nguyên xây dựng nên thời kỳ thịnh thế huy hoàng, bây giờ con cháu lại vào rừng làm cướp làm giặc, đã vậy còn thành ra bộ dạng này, quả nhiên là khiến người ta nuối tiếc không thôi.
Người áp giải Lương Trinh đi vào lúc này mới bước lên trước báo cáo thân phận Lương Trinh, tin tức bại trận đã được bồ câu đưa tới vào ngày hôm qua, vào giờ khắc này khi người chủ công kia nghe nói Lương Trinh chính là người lừa gạt bọn họ đồng thời cấu kết với triều đình Đại Diễn, rốt cuộc mới ngơ ngác bừng tỉnh lại, sau đó hung ác trừng mắt Lương Trinh hận đến mức không thể lột da uống máu.
“Ta giết ngươi!” Có người đã rút kiếm ra xông về phía trước muốn đâm Lương Trinh một nhát, nhưng đã bị một người nam nhân trung niên ngăn lại. Gã ta dường như chính là người giữ được bình tĩnh nhất trong đám người, đối phương chợt nhìn về phía Lương Trinh, trong ánh mắt đúng là có chút quan sát soi mói, nhưng cũng không lộ ra sự điên cuồng thù hận như những người khác.
“Ngươi ngăn ta làm cái gì?! Ta muốn giết đồ vô liêm sỉ này!” Tên cầm kiếm trừng mắt như muốn nứt toác ra, gương mặt đỏ ngầu gân cổ chất vấn người đang ngăn mình lại.
Đối phương lạnh nhạt nói: “Gấp cái gì, bộ chủ công nói muốn giết hắn sao?”
“Mẹ kiếp nếu không phải nhờ hắn thì sao chúng ta thua chứ! Lão tử không giết hắn thì giết ai?!”
“Người này vẫn còn hữu dụng, nếu giết chết thì chúng ta xem như thật sự không còn gì nữa.”
“Hắn ta còn hữu dụng cái rắm!”
“Tất cả im lặng cho ta, ồn ào cái gì!” Chủ công đang trên cao ôm cái đầu đau như búa bổ của mình không nhịn được hô to ngắt ngang hai người họ, sau đó tỉnh tỉnh mê mê nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng vẫn phất tay ra hiệu cho người đàn ông trung niên kia: “Nếu như ngươi nói hắn vẫn còn hữu dụng, thì ngươi đi xử trí hắn đi, đừng làm phiền tới ta.”
Lương Trinh còn chưa kịp mở miệng nói gì, đã bị áp giải tới địa lao. Trước khi đi hắn có liếc nhìn người đàn ông trung niên sắc mặt đang cúi đầu hết sức bình tĩnh kia, đồng thời trong lòng cũng ngầm vạch ra một dự tính.
___________________
Vào đêm, Chúc Vân Tuyên thả chim cắt bay đi, sau đó cứ ngây người ra tựa vào bên cửa sổ. Chúc Vân Tuyên biết, cho dù chú chim cắt của hắn có tài giỏi đến thế nào đi chăng nữa, thì chú cũng không có cách nào tìm ra một người trong con biển rộng mênh mông kia, thế nhưng hắn vẫn một mực không muốn từ bỏ ý định của mình, đã bốn ngày, dẫu cho có như thế nào, thì sống phải thấy người, chết… cũng phải thấy được thi thể.
Mấy ngày nay Yến nhi đặc biệt cực kỳ ngoan ngoãn, có lẽ là do bé con cũng biết được Chúc Vân Tuyên không vui, cho nên trong lúc bên cạnh không làm phiền hay gây ồn ào gì, vào lúc này bé con cũng chỉ là đem một món đồ chơi không biết là hình thù gì do mình đan ra nhét vào trong tay Chúc Vân Tuyên: “Tặng cho cha.”
Chúc Vân Tuyên cúi đầu, nhìn món đồ chơi nhỏ được đan bằng lá trúc trong tay mình, chợt nhớ đến là do Lương Trinh dạy cho lúc còn trên đảo, trong lòng nhất thời vừa chua vừa chát, khóe mắt hơi ửng hồng lên, sờ đầu con trai: “Bé con ngoan.”
Cao An chợt đi vào nhỏ giọng bẩm báo, rằng Cửu điện hạ có chuyện cầu kiến. Chúc Vân Tuyên nghe xong thu hồi tâm trạng lại cau mày, lúc trước Chúc Vân Quỳnh bị đạp trúng eo, phải nằm trên giường tịnh dưỡng gần nửa tháng mới có thể đứng dậy được, hắn khi từ đảo vể phải vội vàng lo xử lý chuyện chính sự chuẩn bị hải chiến, mấy ngày nay lại không có tâm trạng, thành thử ra từ lúc trở về đến nay vẫn chưa có dịp hỏi thăm người đệ đệ này, hôm nay ấy vậy mà đối phương lại tự mình tìm đến.
“Truyền người vào, trước tiên ngươi dẫn thái tử đi vào bên trong.”
“Dạ vâng.”
Chúc Vân Quỳnh vừa vào cửa xong liền dứt khoát quỳ xuống đất, Chúc Vân Tuyên thấy thế không khỏi cau mày thắc mắc: “Đệ làm gì đó? Đứng lên nói chuyện đi.”
Đứa nhỏ lắc đầu nguầy nguậy, trong giọng điệu cũng nức nở: “Hoàng đế ca ca, ngài mau ban chết cho đệ đi, đệ là tội nhân, một khi đệ chết rồi, thiên hạ có thể thái bình…”
Ánh mắt Chúc Vân Tuyên trầm xuống: “Đệ có biết mình đang nói cái gì không?”
“Đệ biết.” Chúc Vân Quỳnh nức nở nói: “Hôm qua thế tử Định Quốc công nói đệ vất vả lắm mới có thể xuống giường, sợ đệ thấy buồn cho nên mới dẫn đệ lén đi nhìn xem bảo kiếm do phụ hoàng ban cho Định Quốc công. Bọn đệ len lén đi vào trong phòng Định Quốc công, lúc sau Định Quốc công bất ngờ trở về, thế tử sợ bị phát hiện cho nên mới kéo đệ trốn vào trong ngăn tủ, đệ tình cờ nghe được cuộc đối thoại của Định Quốc công và phu nhân của hắn, bọn họ nói… Nói ngoại tổ mẫu của đệ là phản tặc tiền triều, trên người đệ cũng chảy dòng máu của đám dư nghiệt tiền triều, cho nên nếu đệ không chết, thì ngày sau sẽ trở thành mầm họa Đại Diễn, hoàng đế ca ca, ngài ban chết cho đệ đi, chỉ cần làm vậy thì ngài sẽ không cần….”
Chúc Vân Tuyên nhất thời không biết nói gì, hắn quả thực không nghĩ tới bản thân mình ngàn lần đề phòng những người nảy sinh mưu đồ không tốt tiếp cận Chúc Vân Quỳnh, cuối cùng lại bị chính đứa nhỏ này nghe lén ra được thân thế của mình: “.. Đệ thật sự muốn chết sao?”
Chúc Vân Quỳnh cúi đầu, giơ tay mạnh mẽ lau hết những giọt nước mắt trên mặt mình, sau đó ra vẻ như cái chết nhẹ tựa lông hồng mà hùng hổ nói: “Đệ không sợ chết, chỉ cần có thể không gây phiền toái cho hoàng đế ca ca, thì muốn đệ đi chết đệ sẽ đi chết.”
Bản thân cậu vốn đã không còn nhớ gì nhiều tới những tháng ngày sống trong nhung lụa ngọc ngà trước ba tuổi kia, mà chỉ mơ hồ nhớ được mỗi chuyện mẫu phi không hề thương mình, nàng thường xuyên cố ý để cậu bị bệnh nhằm tranh thủ sự sủng ái của phụ hoàng. Thời điểm còn ở lãnh cung, có lần cậu nghe lén được những người cung nhân kia thì thầm bàn tán nói rằng ngôi vị hoàng đế này vốn nên là của cậu, ngũ ca của cậu không những cướp đoạt ngôi vị còn bức chết mẫu phi, lúc đó cậu không biết là thật hay giả, bởi ngôi vị hoàng đế đối với cậu mà nói là một thứ quá đỗi mơ hồ, người mẫu phi qua đời kia cũng không để lại hồi ức quá sâu sắc gì trong lòng cậu. Cậu ở trong lãnh cung ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thứ duy nhất cậu khát khao cầu xin chỉ đơn giản chỉ là một bát cơm nóng mà thôi, về sau là do hoàng đế ca ca này thả cậu ra khỏi lãnh cung, còn quan tâm cậu, thành thử ra dù cho cậu có thể cảm nhận được Chúc Vân Tuyên xác thực đã từng nảy sinh ý muốn giết chết mình, thì cũng không thể nào có thể phủ định được việc nửa năm này chính là khoảng thời gian cậu sống vui vẻ thỏa mãn nhất từ khi sinh ra đến giờ.
Thế nhưng hiện tại thật sự quá gay go, trên người cậu ấy vậy mà lại chảy dòng máu của đám người dự nghiệt tiền triều. Dẫu cho hoàng đế ca ca nhất thời nhẹ dạ đồng ý bỏ qua cho mình, cậu lại không muốn người huynh này phải lâm vào tình thế khó xử, thành ra mặc cho thế tử Định Quốc công có khuyên sao cậu cũng không nghe lọt, cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không qua được lằn ranh trong lòng kia, cho nên vẫn quyết định nói thẳng với Chúc Vân Tuyên.
Chúc Vân Tuyên nhìn cậu hồi lâu, cậu vẫn chỉ là một cậu bé chín tuổi không học được nhiều cách ngụy trang, cho nên toàn bộ tâm tình chân chất đều in rõ lên mặt. Đứa em trai này đúng là một lòng quan tâm hắn, thậm chí còn đồng ý vì hắn đi chết.
“Thôi bỏ đi, coi như trẫm chưa từng nghe, đệ cũng không tới nói cùng trẫm, đệ trở về đi.”
Chúc Vân Quỳnh không thể tin được ngẩng đầu lên: “Hoàng đế ca ca…”
Chúc Vân Tuyên thoáng chốc ngây người ra, song lại nhẹ giọng than thở: “Hiện tại trẫm không có ý định giết đệ, đặc biệt là người thân cận đệ, đệ là đứa bé ngoan, chỉ cần đệ vẫn luôn duy trì phần tâm này, thì trẫm sẽ không giết đệ, hoặc là, nếu đệ cảm thấy mình hồi kinh sẽ bị người khác lợi dụng, thì trẫm sẽ phong một vương vị cho đệ, đồng thời ban thưởng phong một vùng đất, ngay ở Giang Nam là được, trẫm sẽ chọn một con huyện lớn giàu có và đông đúc chút nằm gần Cảnh Châu, trưởng công chúa hiện nay đang dưỡng lão ở Cảnh Châu, về sau đệ thường xuyên đến thăm chơi với người đi.”
Phiên vương Đại Diễn xưa nay không có binh quyền, đất phong cũng không phải vấn đề gì lớn, dù cho về sau Chúc Vân Quỳnh coi là thật sự nảy sinh mưu đồ, thì ở vùng đất dễ thấy chốn Giang Nam này cũng khó mà thực hiện được gì, nay chỉ cần phái người theo quan sát, cộng thêm trưởng công chúa, thì Chúc Vân Tuyên không cần phải lo lắng gì thêm nữa.
Chúc Vân Quỳnh cảm động lệ rơi đầm đìa, cậu cứ ngơ ngác nhìn Chúc Vân Tuyên, không biết có nên tạ ơn nhận lấy ý tốt của người huynh này không, qua hồi lâu sau, rốt cuộc mới lắp bắp nói: “Đệ biết sức khỏe mình yếu, vốn rất khó có dòng dõi, đệ xin bảo đảm với hoàng đế ca ca, về sau chắc chắn sẽ không lưu lại dòng dõi con cháu nào, cảm ơn hoàng đế ca ca.”
Chúc Vân Tuyên thầm nghĩ đứa nhóc này cũng quá thẳng thắn rồi, bèn không nói gì nữa, mà chỉ phất tay áo: “Trẫm mệt rồi, đệ cũng trở về nghỉ ngơi đi, việc này xem như chấm dứt ở đây.”
Chúc Vân Quỳnh khóc lóc quỳ xuống tạ ơn, sau đó lau nước mắt đứng dậy lui ra.
______________________
Địa lao hải đảo.
Nghe được tiếng bước chân, Lương Trinh đang nhắm mắt nghỉ ngơi tức khắc mở mắt ra, người xuất hiện trước mặt lúc này quả đúng như hắn dự đoán, chính là gã đàn ông trung niên hắn gặp ngày hôm qua.
Đối phương đánh giá hắn một lúc, sau khi đuổi hết quân binh trông giữ hai bên ra xong mới trầm giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là người phương nào?”
Lương Trinh lạnh lùng đáp trả: “Họ Tiêu tên Niệm, phụ thân Tiêu Quân Bạc, hơn hai mươi năm trước phụng ý chỉ hoàng đế Đại Diễn ra biển tiêu diệt các ngươi sau đó lưu lạc đến Nam Dương, những chuyện này không phải các ngươi đã sớm rõ ràng hay sao? Cái người thuộc hạ Vinh Thành của cha ta cũng đã cấu kết với các ngươi từ lâu, vốn đã biết rõ, cần gì phải hỏi lại.”
“Ngươi biết ta hỏi không phải cái này, ba năm trước ngươi mới đến Nam Dương, thế mà lại đi bán mạng cho triều đình Đại Diễn, rốt cuộc ngươi có thân phận gì bên trong triều đình Đại Diễn?”
Lương Trinh nhướng mày: “Ngươi chú ý đến thân phận của ta làm gì? Chẳng lẽ muốn dùng ta uy hiếp triều đình Đại Diễn? Vậy tốt hơn hết ngươi đừng nghĩ tới, ngươi thử nhìn xem ngay cả hoàng đế Đại Diễn bị đưa lên trước nòng pháo cũng không có ai thèm quan tâm, ta có thân phận như thế nào cũng vô dụng, hay là…. Thật ra ngươi muốn quy phục triều đình Đại Diễn?”
Trong mắt đối phiên chợt loáng qua chút tâm tư lúng túng vì bị nói trúng tim đen, bèn tức giận nói: “Mồm mép của ngươi chỉ biết nói dối, trong miệng không câu nào nói thật, ta không tin ngươi, người được đẩy lên trước nòng pháo căn bản không phải hoàng đế Đại Diễn, người của chúng ta cùng bọn người phiên bang kia đã bị ngươi lừa.”
Lương Trinh cười bĩu môi: “Phải hay không phải cũng chẳng còn quan trọng, nếu như ngươi muốn lợi dụng ta, thì đơn giản chỉ có thể là hai khả năng này, thế nhưng nếu muốn chỉ dựa vào ta mà uy hiếp triều đình Đại Diễn, thì ta khuyên ngươi vẫn là quên đi thôi, ta chẳng qua mới trở về Đại Diễn mấy tháng trước, trận chiến này vốn là muốn lấy lòng hoàng đế Đại Diễn cho nên mới không thể không liều mạng, nếu như nay ngươi đẩy ta ra ngoài, bọn họ sẽ lập tức nghĩ rằng ta đã chết trên biển, quá lắm cũng hậu táng chung với mớ quần áo di vật mà thôi, kết cục ngươi không chiếm được gì cả, nếu như không tin, ngươi có thể thử một lần.”
Thấy đối phương gắt gao nhìn mình chằm chằm không nói gì, Lương Trinh bèn mỉm cười tiếp tục nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta thấy người là một người thông minh, không giống với bọn phế vật ngày hôm qua mới có ý tốt nhắc nhở ngươi một câu, hiện tại trên đảo các ngươi cũng không còn lại bao nhiêu chiếc thuyền đúng không? Trên đảo này ngoại trừ tên chủ công suốt ngày trốn trong phủ, thì những người còn lại đều là người già trẻ em tay không tấc sắt, chỉ với các ngươi, thì chỉ sợ có cướp cũng không cướp được cái gì, các ngươi nghĩ mình có thể chịu đựng bao lâu trên tòa đảo cô lập này? Ngươi cần gì phải ở lại phục tùng cho cái tên chủ công đang còn mơ mơ màng màng hưởng phúc không biết suy nghĩ chờ chết chứ, chi bằng quy thuận Đại Diễn, nói không chừng còn có một con đường sống.”
Gương mặt đối phương chợt trở nên trầm ngâm im lặng một lúc, sau mới cắn chặt răng nhỏ giọng: “Ta họ Lưu, tên một chữ Hoàn.”
Lương Trinh vô tình gật đầu một cái: “Hân hạnh được gặp.”
“Nếu như ta có thể đưa ngươi trở về, ngươi có thể đảm bảo hoàng đế Đại Diễn sẽ tha mạng, phong quan cho ta hay không?”
Chậc, tên này còn muốn thăng quan tiến chức nữa. Lương Trinh nói: “Ta không dám đảm bảo, ta đã nói bản thân ta không phải thân phận gì quan trọng, trong triều đình Đại Diễn chẳng là cái thá gì, có thể không giữ được tính mạng của chính mình chứ nói chi là được hoàng đế trọng dụng, cái này e là phải xem thành ý của ngươi thôi.”
Đối phương nhíu nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
Lương Trinh cười nói: “Theo ta thấy, tuy rằng các ngươi không còn năng lực xâm phạm biên cảnh Đại Diễn, thế nhưng hoàng đế Đại Diễn vẫn muốn nhổ cỏ tận gốc bọn ngươi, đặc biệt là cái tên chủ công kia, nếu như ngươi có thể giết hắn ta, thì sau khi chúng ta về lại Đại Diễn sẽ dẫn đường binh tướng đến đảo tiêu diệt hết dư nghiệt, thì hoàng đế có lẽ sẽ đánh giá cao ngươi được một chút.”
“Những chuyện ngươi nói… là thật sao?”
“Có tin hay không là tùy ngươi, nếu như ngươi cảm thấy ta là một tên lừa đảo chuyên đi gạt ngươi, vậy thì hết cách rồi, chúng ta cứ ở đây chờ chết thôi.”
Chỉ chốc lát sau, đối phương dùng sức cuộn tròn tay thành nắm đấm không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Lương Trinh nằm về trên đất lần nữa, hắn mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất