Chương 17: Đại tiệc tứ phương
Sử Hạo hừ một tiếng, vừa định trả lời, chợt Tiêu Sơn xông lên trước một bước, chắn giữa hai người, cúi người thật sâu hành lễ với Tần Cối.
Tiêu Sơn vừa thấy bộ dạng Tần Cối, thì biết rõ người này là ai rồi. Hắn biết rõ giờ phút này không thể để Sử Hạo mở miệng, liền trực tiếp chắn giữa hai người, khiến hai người không thể đối mặt, như vậy có thể giảm đi cơ hội nói chuyện.
Tần Cối chỉ coi Tiêu Sơn là người do Sử Hạo mang tới, hiện tại hành lễ với mình, lão cũng không có bất kỳ biểu hiện gì. Liền gật đầu, ngữ khí cũng coi như ôn hòa: “Không cần đa lễ!”
Mà Sử Hạo lại cho rằng Tiêu Sơn là con nối dõi của Tần Cối, cũng không đáp lại lời Tần Cối, bởi vì Tiêu Sơn dĩ nhiên sẽ cáo trạng với Tần Cối a.
Tiêu Sơn vừa vặn đứng ở bên cạnh Triệu Viện, sau khi hành lễ với Tần Cối, quay đầu kéo tay Triệu Viện, cười nói: “Ta vừa cùng Điện hạ vật tay, ta lừa y khiến y bị thua, sư phó của y Sử đại nhân liền mất hứng, mắng ta vô sỉ! Ngươi xem trên cổ tay Điện hạ vẫn còn vết đỏ!”
Tiêu Sơn nói xong liền giơ cổ tay Triệu Viện ra trước mặt Tần Cối, quả nhiên ở trên có một vòng đỏ, là mới vừa rồi Tiêu Sơn tạm thời làm ra. Hắn cố ý nói tùy tiện, dùng xưng hô ta ngươi với Tần Cối, nói một hồi cả hai bên đều không biết lai lịch thật sự của hắn.
Triệu Viện tức giận đến run cả người, y rất muốn rút tay lại rồi thuận đà cho Tiêu Sơn một bạt tai, nhưng ở trước mặt Tần Cối lại thủy chung không dám, y lại âm thầm không ngừng tự nhủ, phải nhẫn, tạm thời nhẫn nại.
Tần Cối vốn không tin lời nói của Tiêu Sơn, nhưng bây giờ nhìn thấy trên cổ tay Triệu Viện có một vòng đỏ, nghĩ thầm người thiếu niên này chơi đùa cũng không biết nặng nhẹ, trách không được Sử Hạo muốn mắng hắn. Xem ra vừa rồi không phải bọn họ mắng ta.
Tần Cối nghĩ tới đây, liền cảm thấy mình cũng nên giáo huấn hai câu, thế là nói với Tiêu Sơn: “Thân thể Điện hạ đáng giá nghìn vàng, há có thể cho phép ngươi hồ nháo như vậy? Không được phép tái diễn!”
Bởi vì lão cho rằng Tiêu Sơn là bạn của Triệu Viện, lời nói cũng không dám quá nghiêm khắc, giáo huấn này cũng xem như là ra vẻ một chút thôi.
Tiêu Sơn căn bản không để ý tới Tần Cối, hắn giả bộ như không thèm quan tâm, cười hì hì nhìn Triệu Viện nói: “Điện hạ, kỳ thật không phải ta vô sỉ, binh bất yếm trá (* việc binh ko ngại dùng mưu kế đánh lừa quân địch), kế bất hiềm đa (* mưu kế không chê nhiều), cho dù có thua, cũng không nên vội vàng mắng chửi người a! Ngươi thấy ta nói có đúng không?”
Thái độ Tiêu Sơn đối với Tần Cối vô cùng tùy tiện, Tần Cối càng không mò ra được lai lịch của hắn. Mà Triệu Viện cùng Sử Hạo, nhìn thấy thái độ này của Tiêu Sơn với Tần Cối, Tần Cối rồi lại không có bất kỳ phản ứng gì, liền càng chắc chắn cho rằng Tiêu Sơn có quan hệ mật thiết với Tần Cối, cũng không tùy tiện vạch trần lời nói dối che giấu tình huống thực tế của hắn.
Triệu Viện hít sâu một hơi, mới nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Ngươi nói rất đúng, là Sử sư phó nóng nảy vội vàng, cũng không nên vì loại chuyện này mắng chửi ngươi, ta thay Sử sư phó nhận lỗi với ngươi!”
Tiêu Sơn liền cười hì hì nhìn Tần Cối, nhưng trong lòng đã sớm phun ra ba lít máu. Tại sao mình lại xui xẻo như vậy, khó khăn tìm được tiểu Hoàng tử, không chỉ không thể cùng đối phương ‘Huynh đệ, chúng ta cùng nhau khai sáng kỷ nguyên mới đi’, đã bị cưỡng bách đứng bên phía đối lập.
Nhưng cho dù Tiêu Sơn có ói máu như thế nào đi nữa, thời điểm này là ngàn vạn lần không thể biểu hiện suy sụp, chỉ có thể duy trì nụ cười, nói: “Thời gian cũng không còn sớm, ta còn có việc đi trước. Các vị, cáo từ!” Nói xong, còn quay đầu cười nói với Triệu Viện: “Lần sau có thời gian lại đến vật tay với Bệ hạ!”
Triệu Viện mỉm cười: “Ngươi đi thong thả.”
Tiêu Sơn nhanh chóng liếc mắt ra hiệu với Trương Tam, Trương Tam cũng hiểu rõ đây là phải nhanh chóng thoát thân, vội vàng theo sau Tiêu Sơn, nhắm mắt theo đuôi.
Tần Cối nhìn theo bóng lưng Tiêu Sơn, lại nhìn Triệu Viện, tâm niệm vừa động, chỉ vào bóng lưng của Tiêu Sơn hỏi Triệu Viện: “Bằng hữu của Điện hạ?”
Triệu Viện đứng ở trước mặt Tần Cối, chỉ có thể không tình nguyện nói: “Xem như thế đi.”
Tần Cối liền nhấc chân đuổi theo, ở phía sau gọi Tiêu Sơn lại: “Vị này… tiểu bằng hữu, xin dừng bước!”
Tiêu Sơn dừng bước chân, quay đầu, chỉ nhìn thấy Tần Cối đã đứng ở phía sau mình, mà Triệu Viện và Sử Hạo thì đứng ở phía xa xa, hiển nhiên là không nghĩ tới muốn xen vào chuyện nhà của Tần Cối.
Tiêu Sơn nói: “Tần tể tướng có việc gì sao?”
Tần Cối nói: “CÒn chưa thỉnh giáo danh tính của tiêu quan nhân đây.”
Trương Tam cùng Tiêu Sơn hai mặt nhìn nhau, không biết là có nên nói tên thật không, hay là tùy tiện bịa một cái tên.
Tần Cối nói: “Vị tiểu quan nhân này đừng hiểu lầm, lão hủ thấy ngươi là bằng hữu của Điện Hạ, như vậy đều là khách quý của ta, tiểu quan nhân vội vã rời đi, ngay cả danh tính cũng không chịu thông báo, là ghét lão hủ chiêu đãi không chu toàn sao?”
Tiêu Sơn âm thầm cân nhắc một lúc, nói: “Ta họ Tần, tên chỉ có một chữ SƠn.”
Lông mày Tần Cối nhăn lại, còn chưa lên tiếng, một tên tay sai bên cạnh đã ghé vào lỗ tai lão nói nhỏ hai câu, Tần Cối liền cười nói: “Thì ra là con trai của Tần Trọng bên Thanh Ba, hôm nay ngươi đến cùng cha ngươi?”
Trương Tam nghe Tần Cối nhắc đến Tần Trọng, không khỏi có chút lo lắng, y nhìn qua Tiêu Sơn, Tiêu Sơn vẫn cười hì hì như cũ, một bộ dạng tùy tiện giống như là đang nói giỡn với Tần Cối: “Ngày hôm qua nghe Điện Hạ nói y muốn đi qua đây, vừa vặn buổi sáng cha ta phải đưa dầu qua, cho nên cũng đi theo, chủ yếu bởi vì lần trước thua cuộc Điện Hạ, không phục nên mới đến tìm y.”
Tần Cối nghe lời Tiêu Sơn rồi nghĩ đến hành động của Triệu Viện, thấy cũng phù hợp, cho nên không tiếp tục hoài nghi nữa, nói: “Đã là khách quý, lại là bằng hữu của Điện Hạ, bây giờ cũng đến trưa rồi, ở trong quý phủ ăn một bữa rồi hãy đi, cha của ngươi đã ở quý phủ, đoán chừng lúc này cũng đã ăn rồi, ta phái người nói với ông ấy, để cho ông ấy về trước, không cần chờ ngươi nữa.”
Tiêu Sơn thấy Tần Cối chỉ nghe tên của mình, liền biết ngay cha mình là ai, nghĩ thầm tính gian xảo của người này quả là danh bất hư truyền, lão nói chuyện khách khí với mình, rồi lại hữu ý vô ý nhắc đến cha mình. Rất rõ ràng là nếu như không nghe theo ý lão, chỉ sợ cha mình sẽ gặp phiền toái.
Nhưng tại sao Tần Cối lại muốn giữ mình ở lại ăn cơm, Tiêu Sơn cũng không biết được trong hồ lô của lão ta bán thuốc gì, chỉ gật đầu đồng ý, khách sáo nói: “Vậy phải làm phiền rồi.”
Tần Cối cười cười, lại hỏi Tiêu Sơn bao nhiêu tuổi rồi, đọc sách gì, cha mẹ có khỏe không, còn có ai đến tiệm dầu gây rối không, Tiêu Sơn trả lời từng cái một.
Tiêu Sơn đứng nói chuyện với Tần Cối, Triệu Viện và Sử Hạo đứng xa xa nhìn hai người, thấp giọng nói với nhau.
Sử Hạo nói: “Tên tiểu tử kia đúng là gian xảo giống Tần Cối! Nói dối cũng không chớp mắt.”
Triệu Viện lại không nói gì, chỉ nói: “Sử sư phó, người nói hai người bọn họ đang nói cái gì?”
Sử Hạo nói: “CÒn có thể là cái gì? Không phải là tên tiểu nhân kia đang cáo trạng với lão ta!”
Triệu Viện chậm rãi lắc đầu: “Không, nếu như hắn muốn cáo trạng, lúc trước cũng không che dấu giùm chúng ta. Không phải Tần Sơn nói có việc phải đi sao, sao còn chưa đi?”
Sử Hạo nói: “Nhất định là Tần Cối lại đang có âm mưu gì đó, người nhìn hai kẻ kia cười đến gian xảo! Ta thấy nhất định một già một trẻ hơn phân nửa là hướng về Điện Hạ, người phải cẩn thận một chút.”
Triệu Viện nói chuyện với Sử Hạo, Tần Cối đã dẫn Tiêu Sơn tới, Trương Tam bị Tiêu Sơn tìm cớ đuổi đi, Trương Tam cũng hiểu rõ mình phải nhanh chóng quay về tiệm dầu tìm Vương Mỹ Nương thương lượng chuyện hôm nay một chút.
Tần Cối cũng không ngăn Trương tam rời đi, chỉ dẫn Tiêu Sơn đến trước mặt Triệu Viện và Sử Hạo, nói: “Thời gian không còn sớm, Điện hạ dùng bữa tại quý phủ đi.”
Triệu Viện nói: “Làm phiền Tần tể tướng rồi.”
Bốn người liền một đường nói qua nói lại mấy câu, Tần Cối và Sử Hạo nói chuyện với nhau, Triệu Viện và Tiêu Sơn đi cùng một chỗ, Triệu Viện thấp giọng hừ một tiếng: “Không phải ngươi nói không có bất kỳ quan hệ gì với Tần Cối sao?”
Tiêu Sơn cảm thấy hiện tại bản thân bị kẹp giữa hai bên, mình bị ép thành nhân bánh rồi. Hắn thở dài, mở miệng nói: “Thời điểm mới quen ngươi, vẫn không có quan hệ gì với lão ta, ta và Tần Cối quen chưa lâu.”
Sắc mặt Triệu Viện có chút âm trầm, một lúc mới nói: “Ta nhớ ngươi không có ngu xuẩn như vậy, đem chuyện không tốt của chúng ta nói cho Tần Cối? Vỡ lỡ ra rồi đối với ai cũng không có lợi.”
Tiêu Sơn nói: “Loại chuyện này ta đương nhiên sẽ không nói, Điện Hạ yên tâm, là người làm của ta không hiểu chuyện, cũng đã trách phạt rồi.”
Triệu Viện cũng không còn gì nói với Tiêu Sơn, một đoàn người rời đi không lâu, đã đi đến một sảnh rộng trong phủ, sảnh nằm bên trong một hồ nước nhỏ, tầm nhìn rộng rãi, cảnh sắc tú lệ, trên mặt hồ còn có một thuyền hoa, đầu thuyền còn có ba thị nữ đánh đàn tấu nhạc, thanh âm theo mặt nước mơ hồ truyền vào trong sảnh, trong sảnh một người trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi đang khép hờ mắt, đầu tựa vào ghế hồng mộc khắc hoa, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ ở tay nắm ghế, tạo thành nhịp điệu, có chút hưởng thụ.
Tiêu Sơn chờ ở bên ngoài, Tần Cối, Triệu Viện và Sử Hạo đi vào trước. Tiêu Sơn thấy người trung niên ngồi trên ghế kia gật đầu với Tần Cối, cũng không đứng dậy, Tần Cối nói câu gì đó, người trung niên kia nhẹ gật đầu, liền phân phó một thị nữ bên cạnh đi qua đây, gọi Tiêu Sơn đi vào sảnh phòng.
Tiêu Sơn đi vào, liền nghe Tần Cối nói: “Tiểu Sơn, còn không mau bái kiến Quan gia?”
Tiêu Sơn sớm đã đoán ra thân phận của người trung niên kia, hắn cũng không quá kinh ngạc khi có thể gặp Triệu Cấu ở chỗ này, hắn cảm thấy kỳ quái ở chỗ, tại sao Tần Cối lại muốn dẫn hắn tới đây gặp Triệu Cấu.
Tiêu Sơn cũng không biết lễ nghi khi yết kiến Hoàng Đế, Tần Cối căn bản không nói phải ở lại ăn cơm cùng Hoàng Đế, hắn chỉ có thể học theo bộ dạng mà đời trước mình nhìn thấy trong phim cổ trang, quỳ xuống dập đầu: “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Triệu Cấu cười nhẹ một tiếng, nói: “Đều là người trong nhà, ăn một bữa cơm ở đâu mà phải dùng đại lễ loại này? Đứng lên đi, Tần tể tướng, vị tiểu bằng hữu này là?”
Tần Cối nhìn Triệu Viện nói: “Vị này chính là bạn tốt của Điện Hạ.”
Triệu Cấu khẽ giật mình, quay đầu hỏi Triệu Viện: “Viện Viện, đây là bằng hữu của con? Sao tới bây giờ trẫm còn chưa nhìn thấy qua?”
Hiện tại Triệu Viện cũng không biết làm thế nào, lời nói ra khỏi miệng là không thể rút về, chỉ đành nói: “Chỉ là nhi thần thấy hắn và mình có duyên, nhưng thời gian quen biết cũng không dài, cho nên phụ hoàng không biết.”
Triệu Cấu gật đầu, Tần Cối kéo Tiêu Sơn qua bên người, nói: “Thần xin giới thiệu với bệ hạ, người này chính là con nuôi của thần, họ Tần tên Sơn, là một đứa nhỏ thông minh chăm chỉ.”
Tiêu Sơn bỗng thấy trong đầu nổ ‘oanh’ một tiếng, ngẩn ngơ đứng tại chỗ: Tại sao, bỗng nhiên bản thân trở thành con nuôi của Tần Cối rồi!! Lão già ông có còn biết xấu hổ không a, ông cũng đã năm sáu chục tuổi rồi, ta còn chưa đến mười sáu tuổi, lão gia hỏa này đừng vội vàng nhận thân, anh đây không chào đón ông đâu!
Triệu Cấu nghe nói Tiêu Sơn là con nuôi của Tần Cối, liền lấy một miếng ngọc bội trong người, đưa cho Tiêu Sơn nói: “Ngươi là con nuôi của Tần tể tướng, lại là bạn tốt của Viện Viện, đây thật đúng là duyên phận. Hôm nay ra ngoài vội vàng, trên người không mang theo cái gì, khối ngọc bội này đã được trẫm mang theo bên người nhiều năm, hôm nay tặng lại cho ngươi xem như là lễ gặp mặt đi.”
Tiêu Sơn kịp phản ứng, vội nói tạ, Triệu Cấu lại hỏi Tiêu Sơn vài câu về sinh hoạt hàng ngày, nội dung cũng không khác Tần Cối là bao, năm nay bao nhiêu tuổi, đã đọc qua các loại sách gì.
Tiêu Sơn trả lời lại mấy câu đã ứng phó với Tần Cối lúc trước, Triệu Cấu liền không hỏi thêm gì nữa, lại hàn huyên mấy câu với Tần Cối.
Lúc này đồ ăn đã bắt đầu được dọn lên, Tiêu Sơn được an bài ngồi cạnh Triệu Viện, Triệu Viện mỉm cười khẽ nói với Tiêu Sơn: “Thì ra ngươi là con trai của Tần lão tặc, rất tốt, rất tốt!”
Tiêu Sơn cũng mỉm cười, nhỏ giọng thì thầm với Triệu Viện: “Muốn nói bán nước, nói người ngồi trên ngôi vị Hoàng Đế kia là đệ nhị, thì không có ai dám xưng đệ nhất, nếu là ngươi thì tốt hơn một chút.”
Bàn tay Triệu Viện đặt dưới bàn hơi phát run, mặt vì phẫn nộ mà ửng đỏ, nhưng lại cười đến càng thêm vui vẻ: “Ngươi có tin ta đem những lời của ngươi ngày đó nói cho Quan gia biết không, ngươi lập tức đầu rơi xuống đất!”
Tiêu Sơn cũng cười hết sức vui vẻ: “Lời ngươi mắng Tần Cối lại càng nhiều hơn nữa, ngươi nói ta cũng nói. Tính tình Hoàng đế rất tốt, bị người mắng thành quen, sẽ không trách tội ta đấy, nghe nói lần nghị hòa năm Thiệu Hưng thứ tám kia, tấu chương mắng ông cũng xếp thành ngọn núi nhỏ, cũng không thấy ông trả thù ai; tính tình Tần tể tướng chỉ sợ không tốt như Quan gia đâu, hễ có người mắng lão, tất sẽ trả thù tàn bạo!”
Triệu Viện không thể nhịn được nữa, vỗ bàn nói: “Ngươi uy hiếp ta?”
Triệu Cấu nghe thấy động tĩnh bên này, quay đầu hỏi: “Hai người các ngươi sao lại cãi vã?”
Tiêu Sơn vội nói: “Không phải cãi nhau, chỉ là đang thương lượng với Điện Hạ thức ăn nhiều thế này ăn không hết.”
Triệu Viện nói: “Tần Sơn không biết đồ ăn này gọi là khán điệp*, con đang chỉ cho hắn, nói cho hắn cách thưởng thức.”
(*看碟: hình như là đĩa bày đồ ăn nhưng chỉ nhìn chứ không ăn)
Tiêu Sơn vội vàng phối hợp hỏi: “Điện hạ cũng nói một chút xem khán điệp này có nghĩa là gì? Ta cũng chưa nhìn thấy bao giờ.”
Triệu Viện cũng nói: “Đây là phong tục của cố đô, trước các món chính, mang lên một ít trái cây nhiều màu, để cho mọi người tìm hiểu ý nghĩa của nó, ngươi xem món ăn này, làm giống như đúc Hồng Kiều (*cầu hình vòm) của cố đô, tất cả mọi người đều thích nhìn nó.”
Tiêu Sơn biết rõ nói Hồng Kiều chính là nhắc đến cây cầu nổi danh ở thành đô Khai Phong của Bắc Tống, Triệu Viện không chọn cách giải thích khác, lại đặc biệt chọn món ăn này để giải thích, dĩ nhiên là nhớ về quê hương Bắc Tống.
Hắn thấy Triệu Cấu và Tần Cối đều nhìn mình, nghĩ thầm: Dù sao hôm nay Triệu Viện cũng đã có chủ trương phải đắc tội, cũng chỉ có thể đắc tội tới cùng thôi, hết cách rồi, kẻ mạnh làm chủ được tình hình (*nguyên văn là 形势比人强), mình cũng không thể đắc tội với yêu cầu nghị hòa của Tần Cối và Triệu Viện, bằng không thì hôm nay nhất định sẽ gặp rắc rối lớn, vẫn là qua cửa ải này trước rồi nói sau. Ngay sau đó cũng tiếp lời: “Cho ta xem, cái này chỉ là khán điệp mà thôi, mọi người tới là để dùng cơm, cũng bởi vì đói bụng, hiện tại lại cho nhìn mấy cái khán điệp này, làm cho người ta chỉ có thể nhìn, không thể ăn, không phải khiến cho càng thêm đói bụng hay sao? Còn không bằng bỏ đi, nhắm mắt làm ngơ. Nếu như đã không ăn được, lại cứ nhớ thương nó để làm gì?”
Ý tứ trong lời hắn rất rõ ràng, cũng là mượn lại nguyện vọng giành lại quê hương đã mất, ý là sao ngươi không có bổn sự giành lại quê hương, ở đó nhớ thương để làm gì, không bằng an tâm nghị hòa thì tốt hơn.
Vẻ mặt Triệu Viện và Sử Hạo đều có chút không vui, Triệu Cấu nghe xong những lời này, rồi lại hết sức cao hứng, tán dương: “Lời của Tần Sơn rất đúng, nếu như không có cách nào để ăn, nhìn xem chỉ càng thêm đau xót, không bằng bỏ qua! Làm người cũng phải làm theo đạo lý này, phải suy nghĩ về một số chuyện không thể làm được, chẳng bằng quý trọng bình yên trước mắt.”
Tần Cối vội nói: “Vẫn là Bệ hạ sáng suốt, lão thần rồi lại không nghĩ được sâu xa như vậy.” Vung tay áo, những thị nữ đứng bên cạnh liền mang toàn bộ khán điệp xuống dưới.
Triệu Viện vô cùng giận dữ, nhưng cũng không dám thể hiện trước mặt hai người Tần Cối và Triệu Cấu, chỉ cười cười, ghé sát vào tai Tiêu Sơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vô sỉ!”
Tần Cối thấy hai người Triệu Viện và Tiêu Sơn dựa vào nhau nói chuyện, liền thừa cơ nói: “Ba ngày sau Điện Hạ phải chuyển vào Vương Phủ rồi phải không? Nghe nói bình thường Điện Hạ đọc sách lại không có người để nghiên cứu thảo luận, sao không thể cho đứa con nuôi không ra hồn này của thần làm thư đồng cho Điện Hạ. Hai người vốn là bạn tốt, so với người khác thì thân càng thêm thân.”
Cả người Triệu Viện cứng đờ, không chút suy nghĩ, lập tức đứng lên nói: “Tuyệt đối không được!”
Tiêu Sơn cũng bị những lời này của Tần Cối làm cho sững sờ, lúc Triệu Viện cự tuyệt, rốt cuộc hắn cũng hiểu được vì sao Tần Cối muốn nhận mình làm con nuôi, rồi lại muốn dẫn mình đến gặp Triệu Cấu.
Làm cả buổi cũng vì Triệu Viện xuất cung vào phủ của y, lão ta không có tai mắt, cho nên phải phái mình tới bên cạnh Triệu Viện giống như là gián điệp nằm vùng,
Vẻ mặt Tiêu Sơn cũng có chút khó coi rồi.
Triệu Cấu nhưng lại không biết ba người phía dưới đều đang có tính toán của riêng mình, chỉ ngạc nhiên nói: “Tại sao lại tuyệt đối không được? Ta thấy Tần SƠn nói chuyện rất có chừng mực, đọc sách cũng không ít, đặc biệt nhìn chuyện gần xa lại rất cẩn thận, không phải mới vừa rồi các ngươi vẫn cười cười nói nói vui vẻ hay sao?”
Triệu Viện cũng nói không ra lời, y cũng không thể ở trước mặt Tần Cối mà nói ‘Ta không muốn nhận một tên gian tế vào phủ ‘. nhưng không có biện pháp nói ra lý do thích hợp để phản bác lời đề nghị này.
Sử Hạo ngồi bên cạnh không nói gì, lúc này đứng dậy, hành lễ với Triệu Cấu: “Bệ Hạ, vị Tần Sơn này tuy rằng cử chỉ hữu lễ, giỏi về ứng đối, nhưng học vấn chân chính cũng không biết được đến đâu. Điện Hạ đã sớm học qua một lượt tứ thư ngũ kinh, quen thuộc lục nghệ (người xưa chỉ: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán), có thể nói là hiểu biết sâu rộng hiểu hết đời xưa, thông suốt đời nay, người bình thường muốn làm thư đồng của Điện Hạ, chỉ sợ sẽ khiến việc học của Điện Hạ bị chậm trễ, ngược lại không tốt.”
Tiêu Sơn nhìn Triệu Viện, trên trán Triệu Viện đã lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng lại cố trấn định: “Phụ hoàng, Sử sư phó nói không sai, mặc dù con và Tiêu Sơn là bằng hữu, nhưng nếu như để cho hắn làm bạn học, chỉ sợ có chỗ không thỏa đáng với trình độ học vấn của nhi thần, vẫn là tìm một người có trình độ tương tự để cùng nhau nghiên cứu và thảo luận thì tốt hơn.”
Triệu Cấu suy nghĩ cảm thấy Triệu Viện nói cũng có chút đạo lý, mặc dù lời nói của Tiêu Sơn cũng rất phù hợp với tâm ý của mình, nhưng lại không biết học vấn như thế nào, đức hạnh có được không. Hơn nữa, Triệu Cấu cũng có chỗ không thích lắm khi để thân thích của Tần Cối ở bên cạnh con trai, nếu như con trai không muốn, ông cũng sẽ không ép buộc.
Tiêu Sơn nghe hai cha con người này đối đáp, ý niệm trong lòng đã sớm xoay tròn, đến phủ Triệu Viện làm thư đồng cho y, vậy khẳng định là làm tai mắt cho Tần Cối, nếu không cha mẹ mình sẽ gặp phiền toái. Nếu như không đi, thật vất vả mới tìm được tiểu Hoàng Tử lại để cho người chạy mất, mình hoàn toàn biến thành cùng hội cùng thuyền với phe Tần Cối, tương lai rất bi thảm.
Sau khi hắn cân nhắc, cho rằng đến phủ Triệu Viện làm thư đồng vẫn là tốt hơn, hôm nay hiểu lầm, thời gian về sau có thể dần dần gỡ bỏ, lâu ngày mới biết lòng người, qua một hai năm, Triệu Viện rồi cũng sẽ biết mình và Tần Cối không chung một đường. CÒn như nhiệm vụ làm tai mắt cho Tần Cối bên kia, cũng có thể nghĩ cách làm qua loa cho có lệ.
Hắn chỉ mới có ý tưởng mơ mơ hồ hồ, còn chưa nghĩ ra, đã thấy thần sắc do dự của Triệu Cấu, liền vội vàng đứng dậy nói: “Cho dù thần không đọc nhiều sách, nhưng cũng đã đọc qua vài quyển sách, nếu có thể làm thư đồng cho Điện Hạ, là một chuyện vô cùng vinh hạnh, dĩ nhiên là sẽ cố gắng ngày đêm, không dám lười biếng.”
Giờ phút này trong lòng Triệu Viện đã nhận định Tần Cối và Tiêu Sơn trước đó đã bày trước âm mưu, làm cái bẫy cho mình chui vào, lúc này lại thấy bộ dạng tương đối hài lòng của Hoàng Đế đối với Tiêu Sơn, lại càng không muốn đồng ý chuyện này.
Triệu Viện quýnh lên, vẻ mặt không còn chỗ nào dễ nhìn, y nhìn chằm chằm Tiêu Sơn, chất vấn: “Ta đã đọc thuộc lòng Kinh thư quốc sử, nếu như ta muốn tìm người thảo luận học vấn, chỉ sợ ngươi không thể giải đáp. Ta thấy ngươi vẫn là không nên đi, mặc dù chúng ta là bạn tốt, nhưng ta không muốn ép buộc, bức người khác làm chuyện ngoài năng lực của người ta.”
Chuyện đã đến nước này, hôm nay Tiêu Sơn đã hạ quyết tâm, bất luận thế nào, cho dù mất hết máu, cũng phải khiến cho tiểu Hoàng Tử thua hoàn toàn. Bởi vì qua việc này, đoán chừng về sau hắn sẽ không còn cơ hội rửa sạch dấu vết có liên quan đến Tần Cối trên người mình nữa rồi.
Tiêu Sơn vừa thấy bộ dạng Tần Cối, thì biết rõ người này là ai rồi. Hắn biết rõ giờ phút này không thể để Sử Hạo mở miệng, liền trực tiếp chắn giữa hai người, khiến hai người không thể đối mặt, như vậy có thể giảm đi cơ hội nói chuyện.
Tần Cối chỉ coi Tiêu Sơn là người do Sử Hạo mang tới, hiện tại hành lễ với mình, lão cũng không có bất kỳ biểu hiện gì. Liền gật đầu, ngữ khí cũng coi như ôn hòa: “Không cần đa lễ!”
Mà Sử Hạo lại cho rằng Tiêu Sơn là con nối dõi của Tần Cối, cũng không đáp lại lời Tần Cối, bởi vì Tiêu Sơn dĩ nhiên sẽ cáo trạng với Tần Cối a.
Tiêu Sơn vừa vặn đứng ở bên cạnh Triệu Viện, sau khi hành lễ với Tần Cối, quay đầu kéo tay Triệu Viện, cười nói: “Ta vừa cùng Điện hạ vật tay, ta lừa y khiến y bị thua, sư phó của y Sử đại nhân liền mất hứng, mắng ta vô sỉ! Ngươi xem trên cổ tay Điện hạ vẫn còn vết đỏ!”
Tiêu Sơn nói xong liền giơ cổ tay Triệu Viện ra trước mặt Tần Cối, quả nhiên ở trên có một vòng đỏ, là mới vừa rồi Tiêu Sơn tạm thời làm ra. Hắn cố ý nói tùy tiện, dùng xưng hô ta ngươi với Tần Cối, nói một hồi cả hai bên đều không biết lai lịch thật sự của hắn.
Triệu Viện tức giận đến run cả người, y rất muốn rút tay lại rồi thuận đà cho Tiêu Sơn một bạt tai, nhưng ở trước mặt Tần Cối lại thủy chung không dám, y lại âm thầm không ngừng tự nhủ, phải nhẫn, tạm thời nhẫn nại.
Tần Cối vốn không tin lời nói của Tiêu Sơn, nhưng bây giờ nhìn thấy trên cổ tay Triệu Viện có một vòng đỏ, nghĩ thầm người thiếu niên này chơi đùa cũng không biết nặng nhẹ, trách không được Sử Hạo muốn mắng hắn. Xem ra vừa rồi không phải bọn họ mắng ta.
Tần Cối nghĩ tới đây, liền cảm thấy mình cũng nên giáo huấn hai câu, thế là nói với Tiêu Sơn: “Thân thể Điện hạ đáng giá nghìn vàng, há có thể cho phép ngươi hồ nháo như vậy? Không được phép tái diễn!”
Bởi vì lão cho rằng Tiêu Sơn là bạn của Triệu Viện, lời nói cũng không dám quá nghiêm khắc, giáo huấn này cũng xem như là ra vẻ một chút thôi.
Tiêu Sơn căn bản không để ý tới Tần Cối, hắn giả bộ như không thèm quan tâm, cười hì hì nhìn Triệu Viện nói: “Điện hạ, kỳ thật không phải ta vô sỉ, binh bất yếm trá (* việc binh ko ngại dùng mưu kế đánh lừa quân địch), kế bất hiềm đa (* mưu kế không chê nhiều), cho dù có thua, cũng không nên vội vàng mắng chửi người a! Ngươi thấy ta nói có đúng không?”
Thái độ Tiêu Sơn đối với Tần Cối vô cùng tùy tiện, Tần Cối càng không mò ra được lai lịch của hắn. Mà Triệu Viện cùng Sử Hạo, nhìn thấy thái độ này của Tiêu Sơn với Tần Cối, Tần Cối rồi lại không có bất kỳ phản ứng gì, liền càng chắc chắn cho rằng Tiêu Sơn có quan hệ mật thiết với Tần Cối, cũng không tùy tiện vạch trần lời nói dối che giấu tình huống thực tế của hắn.
Triệu Viện hít sâu một hơi, mới nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Ngươi nói rất đúng, là Sử sư phó nóng nảy vội vàng, cũng không nên vì loại chuyện này mắng chửi ngươi, ta thay Sử sư phó nhận lỗi với ngươi!”
Tiêu Sơn liền cười hì hì nhìn Tần Cối, nhưng trong lòng đã sớm phun ra ba lít máu. Tại sao mình lại xui xẻo như vậy, khó khăn tìm được tiểu Hoàng tử, không chỉ không thể cùng đối phương ‘Huynh đệ, chúng ta cùng nhau khai sáng kỷ nguyên mới đi’, đã bị cưỡng bách đứng bên phía đối lập.
Nhưng cho dù Tiêu Sơn có ói máu như thế nào đi nữa, thời điểm này là ngàn vạn lần không thể biểu hiện suy sụp, chỉ có thể duy trì nụ cười, nói: “Thời gian cũng không còn sớm, ta còn có việc đi trước. Các vị, cáo từ!” Nói xong, còn quay đầu cười nói với Triệu Viện: “Lần sau có thời gian lại đến vật tay với Bệ hạ!”
Triệu Viện mỉm cười: “Ngươi đi thong thả.”
Tiêu Sơn nhanh chóng liếc mắt ra hiệu với Trương Tam, Trương Tam cũng hiểu rõ đây là phải nhanh chóng thoát thân, vội vàng theo sau Tiêu Sơn, nhắm mắt theo đuôi.
Tần Cối nhìn theo bóng lưng Tiêu Sơn, lại nhìn Triệu Viện, tâm niệm vừa động, chỉ vào bóng lưng của Tiêu Sơn hỏi Triệu Viện: “Bằng hữu của Điện hạ?”
Triệu Viện đứng ở trước mặt Tần Cối, chỉ có thể không tình nguyện nói: “Xem như thế đi.”
Tần Cối liền nhấc chân đuổi theo, ở phía sau gọi Tiêu Sơn lại: “Vị này… tiểu bằng hữu, xin dừng bước!”
Tiêu Sơn dừng bước chân, quay đầu, chỉ nhìn thấy Tần Cối đã đứng ở phía sau mình, mà Triệu Viện và Sử Hạo thì đứng ở phía xa xa, hiển nhiên là không nghĩ tới muốn xen vào chuyện nhà của Tần Cối.
Tiêu Sơn nói: “Tần tể tướng có việc gì sao?”
Tần Cối nói: “CÒn chưa thỉnh giáo danh tính của tiêu quan nhân đây.”
Trương Tam cùng Tiêu Sơn hai mặt nhìn nhau, không biết là có nên nói tên thật không, hay là tùy tiện bịa một cái tên.
Tần Cối nói: “Vị tiểu quan nhân này đừng hiểu lầm, lão hủ thấy ngươi là bằng hữu của Điện Hạ, như vậy đều là khách quý của ta, tiểu quan nhân vội vã rời đi, ngay cả danh tính cũng không chịu thông báo, là ghét lão hủ chiêu đãi không chu toàn sao?”
Tiêu Sơn âm thầm cân nhắc một lúc, nói: “Ta họ Tần, tên chỉ có một chữ SƠn.”
Lông mày Tần Cối nhăn lại, còn chưa lên tiếng, một tên tay sai bên cạnh đã ghé vào lỗ tai lão nói nhỏ hai câu, Tần Cối liền cười nói: “Thì ra là con trai của Tần Trọng bên Thanh Ba, hôm nay ngươi đến cùng cha ngươi?”
Trương Tam nghe Tần Cối nhắc đến Tần Trọng, không khỏi có chút lo lắng, y nhìn qua Tiêu Sơn, Tiêu Sơn vẫn cười hì hì như cũ, một bộ dạng tùy tiện giống như là đang nói giỡn với Tần Cối: “Ngày hôm qua nghe Điện Hạ nói y muốn đi qua đây, vừa vặn buổi sáng cha ta phải đưa dầu qua, cho nên cũng đi theo, chủ yếu bởi vì lần trước thua cuộc Điện Hạ, không phục nên mới đến tìm y.”
Tần Cối nghe lời Tiêu Sơn rồi nghĩ đến hành động của Triệu Viện, thấy cũng phù hợp, cho nên không tiếp tục hoài nghi nữa, nói: “Đã là khách quý, lại là bằng hữu của Điện Hạ, bây giờ cũng đến trưa rồi, ở trong quý phủ ăn một bữa rồi hãy đi, cha của ngươi đã ở quý phủ, đoán chừng lúc này cũng đã ăn rồi, ta phái người nói với ông ấy, để cho ông ấy về trước, không cần chờ ngươi nữa.”
Tiêu Sơn thấy Tần Cối chỉ nghe tên của mình, liền biết ngay cha mình là ai, nghĩ thầm tính gian xảo của người này quả là danh bất hư truyền, lão nói chuyện khách khí với mình, rồi lại hữu ý vô ý nhắc đến cha mình. Rất rõ ràng là nếu như không nghe theo ý lão, chỉ sợ cha mình sẽ gặp phiền toái.
Nhưng tại sao Tần Cối lại muốn giữ mình ở lại ăn cơm, Tiêu Sơn cũng không biết được trong hồ lô của lão ta bán thuốc gì, chỉ gật đầu đồng ý, khách sáo nói: “Vậy phải làm phiền rồi.”
Tần Cối cười cười, lại hỏi Tiêu Sơn bao nhiêu tuổi rồi, đọc sách gì, cha mẹ có khỏe không, còn có ai đến tiệm dầu gây rối không, Tiêu Sơn trả lời từng cái một.
Tiêu Sơn đứng nói chuyện với Tần Cối, Triệu Viện và Sử Hạo đứng xa xa nhìn hai người, thấp giọng nói với nhau.
Sử Hạo nói: “Tên tiểu tử kia đúng là gian xảo giống Tần Cối! Nói dối cũng không chớp mắt.”
Triệu Viện lại không nói gì, chỉ nói: “Sử sư phó, người nói hai người bọn họ đang nói cái gì?”
Sử Hạo nói: “CÒn có thể là cái gì? Không phải là tên tiểu nhân kia đang cáo trạng với lão ta!”
Triệu Viện chậm rãi lắc đầu: “Không, nếu như hắn muốn cáo trạng, lúc trước cũng không che dấu giùm chúng ta. Không phải Tần Sơn nói có việc phải đi sao, sao còn chưa đi?”
Sử Hạo nói: “Nhất định là Tần Cối lại đang có âm mưu gì đó, người nhìn hai kẻ kia cười đến gian xảo! Ta thấy nhất định một già một trẻ hơn phân nửa là hướng về Điện Hạ, người phải cẩn thận một chút.”
Triệu Viện nói chuyện với Sử Hạo, Tần Cối đã dẫn Tiêu Sơn tới, Trương Tam bị Tiêu Sơn tìm cớ đuổi đi, Trương Tam cũng hiểu rõ mình phải nhanh chóng quay về tiệm dầu tìm Vương Mỹ Nương thương lượng chuyện hôm nay một chút.
Tần Cối cũng không ngăn Trương tam rời đi, chỉ dẫn Tiêu Sơn đến trước mặt Triệu Viện và Sử Hạo, nói: “Thời gian không còn sớm, Điện hạ dùng bữa tại quý phủ đi.”
Triệu Viện nói: “Làm phiền Tần tể tướng rồi.”
Bốn người liền một đường nói qua nói lại mấy câu, Tần Cối và Sử Hạo nói chuyện với nhau, Triệu Viện và Tiêu Sơn đi cùng một chỗ, Triệu Viện thấp giọng hừ một tiếng: “Không phải ngươi nói không có bất kỳ quan hệ gì với Tần Cối sao?”
Tiêu Sơn cảm thấy hiện tại bản thân bị kẹp giữa hai bên, mình bị ép thành nhân bánh rồi. Hắn thở dài, mở miệng nói: “Thời điểm mới quen ngươi, vẫn không có quan hệ gì với lão ta, ta và Tần Cối quen chưa lâu.”
Sắc mặt Triệu Viện có chút âm trầm, một lúc mới nói: “Ta nhớ ngươi không có ngu xuẩn như vậy, đem chuyện không tốt của chúng ta nói cho Tần Cối? Vỡ lỡ ra rồi đối với ai cũng không có lợi.”
Tiêu Sơn nói: “Loại chuyện này ta đương nhiên sẽ không nói, Điện Hạ yên tâm, là người làm của ta không hiểu chuyện, cũng đã trách phạt rồi.”
Triệu Viện cũng không còn gì nói với Tiêu Sơn, một đoàn người rời đi không lâu, đã đi đến một sảnh rộng trong phủ, sảnh nằm bên trong một hồ nước nhỏ, tầm nhìn rộng rãi, cảnh sắc tú lệ, trên mặt hồ còn có một thuyền hoa, đầu thuyền còn có ba thị nữ đánh đàn tấu nhạc, thanh âm theo mặt nước mơ hồ truyền vào trong sảnh, trong sảnh một người trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi đang khép hờ mắt, đầu tựa vào ghế hồng mộc khắc hoa, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ ở tay nắm ghế, tạo thành nhịp điệu, có chút hưởng thụ.
Tiêu Sơn chờ ở bên ngoài, Tần Cối, Triệu Viện và Sử Hạo đi vào trước. Tiêu Sơn thấy người trung niên ngồi trên ghế kia gật đầu với Tần Cối, cũng không đứng dậy, Tần Cối nói câu gì đó, người trung niên kia nhẹ gật đầu, liền phân phó một thị nữ bên cạnh đi qua đây, gọi Tiêu Sơn đi vào sảnh phòng.
Tiêu Sơn đi vào, liền nghe Tần Cối nói: “Tiểu Sơn, còn không mau bái kiến Quan gia?”
Tiêu Sơn sớm đã đoán ra thân phận của người trung niên kia, hắn cũng không quá kinh ngạc khi có thể gặp Triệu Cấu ở chỗ này, hắn cảm thấy kỳ quái ở chỗ, tại sao Tần Cối lại muốn dẫn hắn tới đây gặp Triệu Cấu.
Tiêu Sơn cũng không biết lễ nghi khi yết kiến Hoàng Đế, Tần Cối căn bản không nói phải ở lại ăn cơm cùng Hoàng Đế, hắn chỉ có thể học theo bộ dạng mà đời trước mình nhìn thấy trong phim cổ trang, quỳ xuống dập đầu: “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Triệu Cấu cười nhẹ một tiếng, nói: “Đều là người trong nhà, ăn một bữa cơm ở đâu mà phải dùng đại lễ loại này? Đứng lên đi, Tần tể tướng, vị tiểu bằng hữu này là?”
Tần Cối nhìn Triệu Viện nói: “Vị này chính là bạn tốt của Điện Hạ.”
Triệu Cấu khẽ giật mình, quay đầu hỏi Triệu Viện: “Viện Viện, đây là bằng hữu của con? Sao tới bây giờ trẫm còn chưa nhìn thấy qua?”
Hiện tại Triệu Viện cũng không biết làm thế nào, lời nói ra khỏi miệng là không thể rút về, chỉ đành nói: “Chỉ là nhi thần thấy hắn và mình có duyên, nhưng thời gian quen biết cũng không dài, cho nên phụ hoàng không biết.”
Triệu Cấu gật đầu, Tần Cối kéo Tiêu Sơn qua bên người, nói: “Thần xin giới thiệu với bệ hạ, người này chính là con nuôi của thần, họ Tần tên Sơn, là một đứa nhỏ thông minh chăm chỉ.”
Tiêu Sơn bỗng thấy trong đầu nổ ‘oanh’ một tiếng, ngẩn ngơ đứng tại chỗ: Tại sao, bỗng nhiên bản thân trở thành con nuôi của Tần Cối rồi!! Lão già ông có còn biết xấu hổ không a, ông cũng đã năm sáu chục tuổi rồi, ta còn chưa đến mười sáu tuổi, lão gia hỏa này đừng vội vàng nhận thân, anh đây không chào đón ông đâu!
Triệu Cấu nghe nói Tiêu Sơn là con nuôi của Tần Cối, liền lấy một miếng ngọc bội trong người, đưa cho Tiêu Sơn nói: “Ngươi là con nuôi của Tần tể tướng, lại là bạn tốt của Viện Viện, đây thật đúng là duyên phận. Hôm nay ra ngoài vội vàng, trên người không mang theo cái gì, khối ngọc bội này đã được trẫm mang theo bên người nhiều năm, hôm nay tặng lại cho ngươi xem như là lễ gặp mặt đi.”
Tiêu Sơn kịp phản ứng, vội nói tạ, Triệu Cấu lại hỏi Tiêu Sơn vài câu về sinh hoạt hàng ngày, nội dung cũng không khác Tần Cối là bao, năm nay bao nhiêu tuổi, đã đọc qua các loại sách gì.
Tiêu Sơn trả lời lại mấy câu đã ứng phó với Tần Cối lúc trước, Triệu Cấu liền không hỏi thêm gì nữa, lại hàn huyên mấy câu với Tần Cối.
Lúc này đồ ăn đã bắt đầu được dọn lên, Tiêu Sơn được an bài ngồi cạnh Triệu Viện, Triệu Viện mỉm cười khẽ nói với Tiêu Sơn: “Thì ra ngươi là con trai của Tần lão tặc, rất tốt, rất tốt!”
Tiêu Sơn cũng mỉm cười, nhỏ giọng thì thầm với Triệu Viện: “Muốn nói bán nước, nói người ngồi trên ngôi vị Hoàng Đế kia là đệ nhị, thì không có ai dám xưng đệ nhất, nếu là ngươi thì tốt hơn một chút.”
Bàn tay Triệu Viện đặt dưới bàn hơi phát run, mặt vì phẫn nộ mà ửng đỏ, nhưng lại cười đến càng thêm vui vẻ: “Ngươi có tin ta đem những lời của ngươi ngày đó nói cho Quan gia biết không, ngươi lập tức đầu rơi xuống đất!”
Tiêu Sơn cũng cười hết sức vui vẻ: “Lời ngươi mắng Tần Cối lại càng nhiều hơn nữa, ngươi nói ta cũng nói. Tính tình Hoàng đế rất tốt, bị người mắng thành quen, sẽ không trách tội ta đấy, nghe nói lần nghị hòa năm Thiệu Hưng thứ tám kia, tấu chương mắng ông cũng xếp thành ngọn núi nhỏ, cũng không thấy ông trả thù ai; tính tình Tần tể tướng chỉ sợ không tốt như Quan gia đâu, hễ có người mắng lão, tất sẽ trả thù tàn bạo!”
Triệu Viện không thể nhịn được nữa, vỗ bàn nói: “Ngươi uy hiếp ta?”
Triệu Cấu nghe thấy động tĩnh bên này, quay đầu hỏi: “Hai người các ngươi sao lại cãi vã?”
Tiêu Sơn vội nói: “Không phải cãi nhau, chỉ là đang thương lượng với Điện Hạ thức ăn nhiều thế này ăn không hết.”
Triệu Viện nói: “Tần Sơn không biết đồ ăn này gọi là khán điệp*, con đang chỉ cho hắn, nói cho hắn cách thưởng thức.”
(*看碟: hình như là đĩa bày đồ ăn nhưng chỉ nhìn chứ không ăn)
Tiêu Sơn vội vàng phối hợp hỏi: “Điện hạ cũng nói một chút xem khán điệp này có nghĩa là gì? Ta cũng chưa nhìn thấy bao giờ.”
Triệu Viện cũng nói: “Đây là phong tục của cố đô, trước các món chính, mang lên một ít trái cây nhiều màu, để cho mọi người tìm hiểu ý nghĩa của nó, ngươi xem món ăn này, làm giống như đúc Hồng Kiều (*cầu hình vòm) của cố đô, tất cả mọi người đều thích nhìn nó.”
Tiêu Sơn biết rõ nói Hồng Kiều chính là nhắc đến cây cầu nổi danh ở thành đô Khai Phong của Bắc Tống, Triệu Viện không chọn cách giải thích khác, lại đặc biệt chọn món ăn này để giải thích, dĩ nhiên là nhớ về quê hương Bắc Tống.
Hắn thấy Triệu Cấu và Tần Cối đều nhìn mình, nghĩ thầm: Dù sao hôm nay Triệu Viện cũng đã có chủ trương phải đắc tội, cũng chỉ có thể đắc tội tới cùng thôi, hết cách rồi, kẻ mạnh làm chủ được tình hình (*nguyên văn là 形势比人强), mình cũng không thể đắc tội với yêu cầu nghị hòa của Tần Cối và Triệu Viện, bằng không thì hôm nay nhất định sẽ gặp rắc rối lớn, vẫn là qua cửa ải này trước rồi nói sau. Ngay sau đó cũng tiếp lời: “Cho ta xem, cái này chỉ là khán điệp mà thôi, mọi người tới là để dùng cơm, cũng bởi vì đói bụng, hiện tại lại cho nhìn mấy cái khán điệp này, làm cho người ta chỉ có thể nhìn, không thể ăn, không phải khiến cho càng thêm đói bụng hay sao? Còn không bằng bỏ đi, nhắm mắt làm ngơ. Nếu như đã không ăn được, lại cứ nhớ thương nó để làm gì?”
Ý tứ trong lời hắn rất rõ ràng, cũng là mượn lại nguyện vọng giành lại quê hương đã mất, ý là sao ngươi không có bổn sự giành lại quê hương, ở đó nhớ thương để làm gì, không bằng an tâm nghị hòa thì tốt hơn.
Vẻ mặt Triệu Viện và Sử Hạo đều có chút không vui, Triệu Cấu nghe xong những lời này, rồi lại hết sức cao hứng, tán dương: “Lời của Tần Sơn rất đúng, nếu như không có cách nào để ăn, nhìn xem chỉ càng thêm đau xót, không bằng bỏ qua! Làm người cũng phải làm theo đạo lý này, phải suy nghĩ về một số chuyện không thể làm được, chẳng bằng quý trọng bình yên trước mắt.”
Tần Cối vội nói: “Vẫn là Bệ hạ sáng suốt, lão thần rồi lại không nghĩ được sâu xa như vậy.” Vung tay áo, những thị nữ đứng bên cạnh liền mang toàn bộ khán điệp xuống dưới.
Triệu Viện vô cùng giận dữ, nhưng cũng không dám thể hiện trước mặt hai người Tần Cối và Triệu Cấu, chỉ cười cười, ghé sát vào tai Tiêu Sơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vô sỉ!”
Tần Cối thấy hai người Triệu Viện và Tiêu Sơn dựa vào nhau nói chuyện, liền thừa cơ nói: “Ba ngày sau Điện Hạ phải chuyển vào Vương Phủ rồi phải không? Nghe nói bình thường Điện Hạ đọc sách lại không có người để nghiên cứu thảo luận, sao không thể cho đứa con nuôi không ra hồn này của thần làm thư đồng cho Điện Hạ. Hai người vốn là bạn tốt, so với người khác thì thân càng thêm thân.”
Cả người Triệu Viện cứng đờ, không chút suy nghĩ, lập tức đứng lên nói: “Tuyệt đối không được!”
Tiêu Sơn cũng bị những lời này của Tần Cối làm cho sững sờ, lúc Triệu Viện cự tuyệt, rốt cuộc hắn cũng hiểu được vì sao Tần Cối muốn nhận mình làm con nuôi, rồi lại muốn dẫn mình đến gặp Triệu Cấu.
Làm cả buổi cũng vì Triệu Viện xuất cung vào phủ của y, lão ta không có tai mắt, cho nên phải phái mình tới bên cạnh Triệu Viện giống như là gián điệp nằm vùng,
Vẻ mặt Tiêu Sơn cũng có chút khó coi rồi.
Triệu Cấu nhưng lại không biết ba người phía dưới đều đang có tính toán của riêng mình, chỉ ngạc nhiên nói: “Tại sao lại tuyệt đối không được? Ta thấy Tần SƠn nói chuyện rất có chừng mực, đọc sách cũng không ít, đặc biệt nhìn chuyện gần xa lại rất cẩn thận, không phải mới vừa rồi các ngươi vẫn cười cười nói nói vui vẻ hay sao?”
Triệu Viện cũng nói không ra lời, y cũng không thể ở trước mặt Tần Cối mà nói ‘Ta không muốn nhận một tên gian tế vào phủ ‘. nhưng không có biện pháp nói ra lý do thích hợp để phản bác lời đề nghị này.
Sử Hạo ngồi bên cạnh không nói gì, lúc này đứng dậy, hành lễ với Triệu Cấu: “Bệ Hạ, vị Tần Sơn này tuy rằng cử chỉ hữu lễ, giỏi về ứng đối, nhưng học vấn chân chính cũng không biết được đến đâu. Điện Hạ đã sớm học qua một lượt tứ thư ngũ kinh, quen thuộc lục nghệ (người xưa chỉ: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán), có thể nói là hiểu biết sâu rộng hiểu hết đời xưa, thông suốt đời nay, người bình thường muốn làm thư đồng của Điện Hạ, chỉ sợ sẽ khiến việc học của Điện Hạ bị chậm trễ, ngược lại không tốt.”
Tiêu Sơn nhìn Triệu Viện, trên trán Triệu Viện đã lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng lại cố trấn định: “Phụ hoàng, Sử sư phó nói không sai, mặc dù con và Tiêu Sơn là bằng hữu, nhưng nếu như để cho hắn làm bạn học, chỉ sợ có chỗ không thỏa đáng với trình độ học vấn của nhi thần, vẫn là tìm một người có trình độ tương tự để cùng nhau nghiên cứu và thảo luận thì tốt hơn.”
Triệu Cấu suy nghĩ cảm thấy Triệu Viện nói cũng có chút đạo lý, mặc dù lời nói của Tiêu Sơn cũng rất phù hợp với tâm ý của mình, nhưng lại không biết học vấn như thế nào, đức hạnh có được không. Hơn nữa, Triệu Cấu cũng có chỗ không thích lắm khi để thân thích của Tần Cối ở bên cạnh con trai, nếu như con trai không muốn, ông cũng sẽ không ép buộc.
Tiêu Sơn nghe hai cha con người này đối đáp, ý niệm trong lòng đã sớm xoay tròn, đến phủ Triệu Viện làm thư đồng cho y, vậy khẳng định là làm tai mắt cho Tần Cối, nếu không cha mẹ mình sẽ gặp phiền toái. Nếu như không đi, thật vất vả mới tìm được tiểu Hoàng Tử lại để cho người chạy mất, mình hoàn toàn biến thành cùng hội cùng thuyền với phe Tần Cối, tương lai rất bi thảm.
Sau khi hắn cân nhắc, cho rằng đến phủ Triệu Viện làm thư đồng vẫn là tốt hơn, hôm nay hiểu lầm, thời gian về sau có thể dần dần gỡ bỏ, lâu ngày mới biết lòng người, qua một hai năm, Triệu Viện rồi cũng sẽ biết mình và Tần Cối không chung một đường. CÒn như nhiệm vụ làm tai mắt cho Tần Cối bên kia, cũng có thể nghĩ cách làm qua loa cho có lệ.
Hắn chỉ mới có ý tưởng mơ mơ hồ hồ, còn chưa nghĩ ra, đã thấy thần sắc do dự của Triệu Cấu, liền vội vàng đứng dậy nói: “Cho dù thần không đọc nhiều sách, nhưng cũng đã đọc qua vài quyển sách, nếu có thể làm thư đồng cho Điện Hạ, là một chuyện vô cùng vinh hạnh, dĩ nhiên là sẽ cố gắng ngày đêm, không dám lười biếng.”
Giờ phút này trong lòng Triệu Viện đã nhận định Tần Cối và Tiêu Sơn trước đó đã bày trước âm mưu, làm cái bẫy cho mình chui vào, lúc này lại thấy bộ dạng tương đối hài lòng của Hoàng Đế đối với Tiêu Sơn, lại càng không muốn đồng ý chuyện này.
Triệu Viện quýnh lên, vẻ mặt không còn chỗ nào dễ nhìn, y nhìn chằm chằm Tiêu Sơn, chất vấn: “Ta đã đọc thuộc lòng Kinh thư quốc sử, nếu như ta muốn tìm người thảo luận học vấn, chỉ sợ ngươi không thể giải đáp. Ta thấy ngươi vẫn là không nên đi, mặc dù chúng ta là bạn tốt, nhưng ta không muốn ép buộc, bức người khác làm chuyện ngoài năng lực của người ta.”
Chuyện đã đến nước này, hôm nay Tiêu Sơn đã hạ quyết tâm, bất luận thế nào, cho dù mất hết máu, cũng phải khiến cho tiểu Hoàng Tử thua hoàn toàn. Bởi vì qua việc này, đoán chừng về sau hắn sẽ không còn cơ hội rửa sạch dấu vết có liên quan đến Tần Cối trên người mình nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất