Chương 14: Vé xem phim
"Cậu buông...... Buông tay a, cậu còn như vậy tôi liền báo cáo với giáo viên!"
Liễu Nhất thân thể thẳng tắp dễ dàng bị người trở tay ôm, hai tay bắt lấy cánh tay rắn chắc của Hạ Nghị, nhìn không giống phản kháng mà như là đang đu lên một chiếc xích đu lớn.
Thời gian học ngoại trừ sân thể dục, các nơi khác trong vườn trường đều yên tĩnh, Hạ Nghị đem người ôm đến phòng thí nghiệm yên tĩnh không có người mới dừng lại, hành lang dài rộng lớn vắng vẻ không chỉ đem thanh âm của người phóng đại mà còn vọng trở lại.
Lớp thí nghiệm cùng lớp máy tính học vào thứ hai và thứ ba nên thứ năm phòng thí nghiệm thập phần trống trải, cơ hồ không ai đến.
"Cứu, ngô ——"
Càng là chỗ ít người càng nguy hiểm, ý thức nguy cơ của Liễu Nhất luôn luôn rất mạnh, nhìn thấy phòng thí nghiệm trong lòng chuông báo động mãnh liệt liền lớn tiếng la lên cứu mạng.
"Hư ——"
Hạ Nghị đưa tay cách khẩu trang che cái miệng của cậu đem người thả xuống, nhẹ giọng giải thích: "Anh chỉ là muốn cùng cậu tâm sự, đừng khẩn trương."
Liễu Nhất trong mắt phòng bị, sợ hãi lắc đầu.
Tiểu mỹ nhân đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn, ngày hôm qua không chỉ mời hắn về nhà tránh mưa còn tự mình xuống bếp nấu cơm cho hắn ăn, hôm nay lại một bộ biểu tình tránh không kịp.
Hạ Nghị không khỏi buồn bực cúi đầu chửi một tiếng: "Thật sự là không quen nuôi thỏ con......"
Đương nhiên, hắn hoàn toàn không ý thức được hành động và lời nói của mình hiện tại cực kỳ giống bọn cướp.
Khẩu trang vốn đã là một tầng trở ngại, hiện tại lại bị người che miệng làm cậu cả người đều trở nên hô hấp không thông, Liễu Nhất sợ hãi "Ngô ngô" giãy dụa, trong đầu nhanh chóng hiện lên các loại tình cảnh đáng sợ.
Hạ Nghị đem cậu mang đến chỗ vắng vẻ này có phải hay không muốn làm thí nghiệm gì đáng sợ?
Giết người, phân thây, giải phẫu!
Cậu còn chưa có thi đại học, cứ như vậy đã chết cũng quá oan!
"Được rồi, đừng run lên."
Hạ Nghị bất đắc dĩ buông tay, lá gan mỹ nhân đều nhỏ như vậy sao?
"Cho cậu."
Bỗng nhiên được tự do Liễu Nhất vội vàng kéo xuống khẩu trang hút một ngụm lớn không khí mới mẻ, chưa kịp thét chói tai đã bị hai phiếu nhỏ đối phương đưa ra đánh gãy, là hai vé xem phim.
Liễu Nhất nghi hoặc nhìn hắn, không dám đưa tay ra lấy.
"Cầm."
Hạ Nghị cường thế đem hai tấm vé nhét vào trong tay cậu, vừa buồn bực xoa nhẹ mái tóc lộn xộn vừa khó chịu nói, "Lão tử chính là muốn mời cậu xem phim, cậu sợ cái gì?"
Xem phim?
Liễu Nhất nhìn hai tấm vé bị cường thế nhét vào tay, ngạc nhiên nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn, thấy trên mặt hắn cũng không hung dữ, trong lòng dần dần trở về trạng thái ban đầu, hoang mang hỏi: "Vậy cậu mang tôi tới nơi này làm cái gì?"
"Ai bảo cậu nhìn thấy tôi liền trốn."
Hạ Nghị xấu hổ nghĩ muốn vò đầu, hắn vốn tính toán cùng người này tán tỉnh tâm sự, ai biết thỏ con một chút cũng không phối hợp, bất đắc dĩ đem người đưa tới chỗ vắng vẻ nhất toàn bộ vườn trường này, thực tế khác xa với tưởng tượng!
Rõ ràng là cậu đùa giỡn lưu manh trước, Liễu Nhất oán thầm không dấu vết lui về phía sau từng bước cùng hắn kéo ra khoảng cách, ngập ngừng hỏi: "Cậu tại sao lại mời tôi xem phim?"
"Tôi không có thói quen mắc nợ người, tối hôm qua cậu mời tôi ăn cơm, ngày mai tôi mời ngươi xem phim coi như bù lại." Hạ Nghị nghiêm trang giải thích.
Liễu Nhất cũng không cảm thấy một nam sinh mời nam sinh khác xem phim là chuyện mập mờ như thế nào, chỉ là thực sự thành thật nói "Chính là, ngày hôm qua là cậu giúp tôi trước, không tính là nợ, cho nên không cần trả."
Hạ Nghị nghe vậy khó chịu đứng lên: "Cậu còn biết tôi giúp cậu, vậy cậu trốn cái gì, lão tử có thể ăn cậu hay như nào? Không biết còn tưởng rằng tôi mới là người khi dễ cậu?"
【 cậu chính là khi dễ tôi, hơn nữa còn thật dữ】
Liễu Nhất ở trong lòng phản bác, nhưng là chỉ dám nói trong lòng mà thôi, cũng không dám nói ra miệng, người này tuy rằng khi dễ cậu nhưng cũng giúp qua cậu, không thể nói rõ là người tốt hay là người xấu, nhưng trước mắt xem ra, quả thực không giống như là người bình thường.
Người bình thường ai sẽ nửa đường chặn người cùng giới mà kiss, Hạ Nghị nói không chừng có ham mê đặc biệt gì.
Hạ Nghị còn không biết mình đã bị gắn cho cái mác "Không bình thường", tiếp tục mở miệng, "Có di động không, lưu số tôi vào."
Liễu Nhất nhu thuận nhưng lại không thành thực lắc đầu: "Không có."
Hạ Nghị không có nghi ngờ, bá đạo mở miệng, "Quên đi, tóm lại vé tôi đã đưa cậu, sáng mai tôi đến đón cậu."
" Kia, tôi có thể hay không......"
Liễu Nhất còn có ý đồ vì mình tranh thủ một chút đã lập tức bị ánh mắt sắc bén của đối phương quét qua dọa tới mức mất tiếng, người tốt mới không biết dùng ánh mắt đe dọa người khác.
Hạ Nghị là người xấu!
"Ai ai, lại đây nhìn xem, Liễu Nhất đã trở lại."
"Sẽ không phải cùng Hạ Nghị trèo tường trốn học đi."
"Nói không chừng là cùng đi quán nét."
Khối hai lớp ba náo nhiệt khác thường, các nữ sinh tựa vào cửa sổ sát đất ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Liễu Nhất đi dưới lầu, kích động đoán cậu cùng Hạ Nghị đi ra ngoài một tiết sẽ phát sinh chuyện gì.
Liễu Nhất còn không biết trong lớp có một hồi long trọng "Bữa tiệc chào mừng" nghênh đón mình, ủy khuất ba ba cầm hai vé xem phim hướng phòng học đi tới.
"Ai, Liễu Nhất sao không động."
"Dừng ở thùng rác phía trước, ném rác hả?"
"Sẽ không phải bị Hạ Nghị mang theo hút thuốc đi......"
"Hạ Nghị còn hút thuốc hả?"
"Tớ đã thấy, thời điểm Hạ Nghị hút thuốc đẹp trai muốn chết."
"Liễu Nhất sao còn không động? Ném rác ném lâu như vậy."
"Liễu Nhất chính là đệ tử tốt, khẳng định là ném thứ gì Hạ Nghị đưa cho, tớ đoán là cái bật lửa."
"Giật giật."
"Ném hay không ném?"
"Không thấy rõ, hình như là ném."
"Đáng tiếc......"
Liễu Nhất cũng không biết thương tâm của mọi người, trước mắt cho đến nay Hạ Nghị tuy rằng chưa đánh cậu, nhưng hắn hôn mình hai lần, còn ác liệt cắt ngang mình đi tiểu, huống hồ nếu thật sự chọc giận đối phương mình khẳng định sẽ bị đánh, đến lúc đó cậu tuyệt đối không có khả năng đánh thắng được Hạ Nghị.
Người yếu bị người ức hiếp, anh trai không ở bên người ngay cả một chỗ dựa cũng không có...... Liễu Nhất bỗng nhiên cảm thấy tương lai tối tăm, cúi đầu bước chân nặng nề hướng vị trí của mình đi tới, mới vừa ngồi xuống trước mắt đông nghịt một mảnh, các loại mùi hỗn hợp cùng một chỗ khiến kẻ khác hít thở không thông.
"Liễu Nhất, cậu cùng Hạ Nghị có quan hệ gì?"
Vị trí của Hứa Niên - bạn cùng bàn bị người chiếm, Liễu Nhất bị một đám nữ sinh vây quanh tứ phía, những nữ sinh ngày thường hiếm khi cùng cậu nói chuyện nay lại dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cậu.
Liễu Nhất chỉ cảm thấy không khí đều khẩn trương lên, nghĩ muốn trả lời "Không có gì quan hệ" nhưng là nhớ đến thời điểm trên sân thể dục mình bị ép buộc những người này đều thấy được liền nói dối, "Bằng hữu."
"Nguyên lai các cậu quan hệ tốt như vậy."
"Hạ Nghị có phải hay không thường xuyên không đến học?"
"Các cậu trong học đi chỗ nào chơi, có phải hay không trốn học đi?"
"Cậu yên tâm nói, chúng tớ sẽ không mật báo."
Bị hơn mười ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, Liễu Nhất chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi, Hạ Nghị thật sự là rất xấu rồi, không chỉ uy hiếp còn gây cho cậu phiền toái lớn!
"Hắt xì ——"
Giờ này khắc này đang ở phòng thí nghiệm hút thuốc Hạ Nghị đánh cái hắt xì, tàn thuốc chấn động rớt xuống trên mặt đất rất nhanh liền tan.
Hạ Nghị hung hăng rít một hơi tiện tay ném điếu thuốc xuống đất dập lửa, thì thào lẩm bẩm, "Tiểu mỹ nhân nhanh như vậy đã nghĩ đến tôi?"
"Vào học... vào học, giáo viên đến......"
Cũng may giờ ra chơi chỉ có mười phút đồng hồ, tiếng chuông vào học đúng lúc cứu vớt cậu, Liễu Nhất nhẹ nhàng thở dài, chưa từng có khi nào giống như bây giờ tưởng niệm vị bạn cùng bàn luôn nói rất nhiều kia.
Hai tiết cuối buổi chiều là tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh sắp đặt cả tiết kiểm tra.
Tiếng Anh cùng Ngữ Văn đều là thế mạnh của Liễu Nhất, cậu sớm hoàn thành bài thi lặng lẽ thu thập tốt cặp sách của mình, lại giúp Hứa Niên nghỉ ốm đem tài liệu cần cho bài tập cuối tuần phân chia ra.
"Ai, Liễu Nhất đâu?"
"Đã sớm đi rồi, khẳng định là bị các cậu dọa tới rồi."
"Hứa Niên bị bệnh, khẳng định phải đi thăm Hứa Niên."
"Hứa Niên cùng Hạ Nghị có thể hay không cũng quen biết?"
"Khẳng định không biết, Hứa Niên miệng rộng nếu quen biết đã sớm nói."
"Cũng đúng."
Tiếng chuông tan học vang lên, Liễu Nhất là người thứ nhất nộp bài thi, đeo cặp sách lên lưng im lặng chuồn ra khỏi phòng học, chờ tới thời điểm mọi người phản ứng được cậu đã chạy tới cổng trường.
Cậu trước đây đi qua nhà Hứa Niên vài lần, bởi vậy nhớ được đường, nhà Hứa Niên cách nhà cậu không xa.
Người nhiều, cậu còn vác cặp sách nặng trịch của hai người.
Liễu Nhất đưa tay kéo kéo cặp sách sau lưng lên, bước nhanh hướng nhà Hứa Niên đi đến.
Liễu Nhất thân thể thẳng tắp dễ dàng bị người trở tay ôm, hai tay bắt lấy cánh tay rắn chắc của Hạ Nghị, nhìn không giống phản kháng mà như là đang đu lên một chiếc xích đu lớn.
Thời gian học ngoại trừ sân thể dục, các nơi khác trong vườn trường đều yên tĩnh, Hạ Nghị đem người ôm đến phòng thí nghiệm yên tĩnh không có người mới dừng lại, hành lang dài rộng lớn vắng vẻ không chỉ đem thanh âm của người phóng đại mà còn vọng trở lại.
Lớp thí nghiệm cùng lớp máy tính học vào thứ hai và thứ ba nên thứ năm phòng thí nghiệm thập phần trống trải, cơ hồ không ai đến.
"Cứu, ngô ——"
Càng là chỗ ít người càng nguy hiểm, ý thức nguy cơ của Liễu Nhất luôn luôn rất mạnh, nhìn thấy phòng thí nghiệm trong lòng chuông báo động mãnh liệt liền lớn tiếng la lên cứu mạng.
"Hư ——"
Hạ Nghị đưa tay cách khẩu trang che cái miệng của cậu đem người thả xuống, nhẹ giọng giải thích: "Anh chỉ là muốn cùng cậu tâm sự, đừng khẩn trương."
Liễu Nhất trong mắt phòng bị, sợ hãi lắc đầu.
Tiểu mỹ nhân đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn, ngày hôm qua không chỉ mời hắn về nhà tránh mưa còn tự mình xuống bếp nấu cơm cho hắn ăn, hôm nay lại một bộ biểu tình tránh không kịp.
Hạ Nghị không khỏi buồn bực cúi đầu chửi một tiếng: "Thật sự là không quen nuôi thỏ con......"
Đương nhiên, hắn hoàn toàn không ý thức được hành động và lời nói của mình hiện tại cực kỳ giống bọn cướp.
Khẩu trang vốn đã là một tầng trở ngại, hiện tại lại bị người che miệng làm cậu cả người đều trở nên hô hấp không thông, Liễu Nhất sợ hãi "Ngô ngô" giãy dụa, trong đầu nhanh chóng hiện lên các loại tình cảnh đáng sợ.
Hạ Nghị đem cậu mang đến chỗ vắng vẻ này có phải hay không muốn làm thí nghiệm gì đáng sợ?
Giết người, phân thây, giải phẫu!
Cậu còn chưa có thi đại học, cứ như vậy đã chết cũng quá oan!
"Được rồi, đừng run lên."
Hạ Nghị bất đắc dĩ buông tay, lá gan mỹ nhân đều nhỏ như vậy sao?
"Cho cậu."
Bỗng nhiên được tự do Liễu Nhất vội vàng kéo xuống khẩu trang hút một ngụm lớn không khí mới mẻ, chưa kịp thét chói tai đã bị hai phiếu nhỏ đối phương đưa ra đánh gãy, là hai vé xem phim.
Liễu Nhất nghi hoặc nhìn hắn, không dám đưa tay ra lấy.
"Cầm."
Hạ Nghị cường thế đem hai tấm vé nhét vào trong tay cậu, vừa buồn bực xoa nhẹ mái tóc lộn xộn vừa khó chịu nói, "Lão tử chính là muốn mời cậu xem phim, cậu sợ cái gì?"
Xem phim?
Liễu Nhất nhìn hai tấm vé bị cường thế nhét vào tay, ngạc nhiên nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn, thấy trên mặt hắn cũng không hung dữ, trong lòng dần dần trở về trạng thái ban đầu, hoang mang hỏi: "Vậy cậu mang tôi tới nơi này làm cái gì?"
"Ai bảo cậu nhìn thấy tôi liền trốn."
Hạ Nghị xấu hổ nghĩ muốn vò đầu, hắn vốn tính toán cùng người này tán tỉnh tâm sự, ai biết thỏ con một chút cũng không phối hợp, bất đắc dĩ đem người đưa tới chỗ vắng vẻ nhất toàn bộ vườn trường này, thực tế khác xa với tưởng tượng!
Rõ ràng là cậu đùa giỡn lưu manh trước, Liễu Nhất oán thầm không dấu vết lui về phía sau từng bước cùng hắn kéo ra khoảng cách, ngập ngừng hỏi: "Cậu tại sao lại mời tôi xem phim?"
"Tôi không có thói quen mắc nợ người, tối hôm qua cậu mời tôi ăn cơm, ngày mai tôi mời ngươi xem phim coi như bù lại." Hạ Nghị nghiêm trang giải thích.
Liễu Nhất cũng không cảm thấy một nam sinh mời nam sinh khác xem phim là chuyện mập mờ như thế nào, chỉ là thực sự thành thật nói "Chính là, ngày hôm qua là cậu giúp tôi trước, không tính là nợ, cho nên không cần trả."
Hạ Nghị nghe vậy khó chịu đứng lên: "Cậu còn biết tôi giúp cậu, vậy cậu trốn cái gì, lão tử có thể ăn cậu hay như nào? Không biết còn tưởng rằng tôi mới là người khi dễ cậu?"
【 cậu chính là khi dễ tôi, hơn nữa còn thật dữ】
Liễu Nhất ở trong lòng phản bác, nhưng là chỉ dám nói trong lòng mà thôi, cũng không dám nói ra miệng, người này tuy rằng khi dễ cậu nhưng cũng giúp qua cậu, không thể nói rõ là người tốt hay là người xấu, nhưng trước mắt xem ra, quả thực không giống như là người bình thường.
Người bình thường ai sẽ nửa đường chặn người cùng giới mà kiss, Hạ Nghị nói không chừng có ham mê đặc biệt gì.
Hạ Nghị còn không biết mình đã bị gắn cho cái mác "Không bình thường", tiếp tục mở miệng, "Có di động không, lưu số tôi vào."
Liễu Nhất nhu thuận nhưng lại không thành thực lắc đầu: "Không có."
Hạ Nghị không có nghi ngờ, bá đạo mở miệng, "Quên đi, tóm lại vé tôi đã đưa cậu, sáng mai tôi đến đón cậu."
" Kia, tôi có thể hay không......"
Liễu Nhất còn có ý đồ vì mình tranh thủ một chút đã lập tức bị ánh mắt sắc bén của đối phương quét qua dọa tới mức mất tiếng, người tốt mới không biết dùng ánh mắt đe dọa người khác.
Hạ Nghị là người xấu!
"Ai ai, lại đây nhìn xem, Liễu Nhất đã trở lại."
"Sẽ không phải cùng Hạ Nghị trèo tường trốn học đi."
"Nói không chừng là cùng đi quán nét."
Khối hai lớp ba náo nhiệt khác thường, các nữ sinh tựa vào cửa sổ sát đất ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Liễu Nhất đi dưới lầu, kích động đoán cậu cùng Hạ Nghị đi ra ngoài một tiết sẽ phát sinh chuyện gì.
Liễu Nhất còn không biết trong lớp có một hồi long trọng "Bữa tiệc chào mừng" nghênh đón mình, ủy khuất ba ba cầm hai vé xem phim hướng phòng học đi tới.
"Ai, Liễu Nhất sao không động."
"Dừng ở thùng rác phía trước, ném rác hả?"
"Sẽ không phải bị Hạ Nghị mang theo hút thuốc đi......"
"Hạ Nghị còn hút thuốc hả?"
"Tớ đã thấy, thời điểm Hạ Nghị hút thuốc đẹp trai muốn chết."
"Liễu Nhất sao còn không động? Ném rác ném lâu như vậy."
"Liễu Nhất chính là đệ tử tốt, khẳng định là ném thứ gì Hạ Nghị đưa cho, tớ đoán là cái bật lửa."
"Giật giật."
"Ném hay không ném?"
"Không thấy rõ, hình như là ném."
"Đáng tiếc......"
Liễu Nhất cũng không biết thương tâm của mọi người, trước mắt cho đến nay Hạ Nghị tuy rằng chưa đánh cậu, nhưng hắn hôn mình hai lần, còn ác liệt cắt ngang mình đi tiểu, huống hồ nếu thật sự chọc giận đối phương mình khẳng định sẽ bị đánh, đến lúc đó cậu tuyệt đối không có khả năng đánh thắng được Hạ Nghị.
Người yếu bị người ức hiếp, anh trai không ở bên người ngay cả một chỗ dựa cũng không có...... Liễu Nhất bỗng nhiên cảm thấy tương lai tối tăm, cúi đầu bước chân nặng nề hướng vị trí của mình đi tới, mới vừa ngồi xuống trước mắt đông nghịt một mảnh, các loại mùi hỗn hợp cùng một chỗ khiến kẻ khác hít thở không thông.
"Liễu Nhất, cậu cùng Hạ Nghị có quan hệ gì?"
Vị trí của Hứa Niên - bạn cùng bàn bị người chiếm, Liễu Nhất bị một đám nữ sinh vây quanh tứ phía, những nữ sinh ngày thường hiếm khi cùng cậu nói chuyện nay lại dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cậu.
Liễu Nhất chỉ cảm thấy không khí đều khẩn trương lên, nghĩ muốn trả lời "Không có gì quan hệ" nhưng là nhớ đến thời điểm trên sân thể dục mình bị ép buộc những người này đều thấy được liền nói dối, "Bằng hữu."
"Nguyên lai các cậu quan hệ tốt như vậy."
"Hạ Nghị có phải hay không thường xuyên không đến học?"
"Các cậu trong học đi chỗ nào chơi, có phải hay không trốn học đi?"
"Cậu yên tâm nói, chúng tớ sẽ không mật báo."
Bị hơn mười ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, Liễu Nhất chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi, Hạ Nghị thật sự là rất xấu rồi, không chỉ uy hiếp còn gây cho cậu phiền toái lớn!
"Hắt xì ——"
Giờ này khắc này đang ở phòng thí nghiệm hút thuốc Hạ Nghị đánh cái hắt xì, tàn thuốc chấn động rớt xuống trên mặt đất rất nhanh liền tan.
Hạ Nghị hung hăng rít một hơi tiện tay ném điếu thuốc xuống đất dập lửa, thì thào lẩm bẩm, "Tiểu mỹ nhân nhanh như vậy đã nghĩ đến tôi?"
"Vào học... vào học, giáo viên đến......"
Cũng may giờ ra chơi chỉ có mười phút đồng hồ, tiếng chuông vào học đúng lúc cứu vớt cậu, Liễu Nhất nhẹ nhàng thở dài, chưa từng có khi nào giống như bây giờ tưởng niệm vị bạn cùng bàn luôn nói rất nhiều kia.
Hai tiết cuối buổi chiều là tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh sắp đặt cả tiết kiểm tra.
Tiếng Anh cùng Ngữ Văn đều là thế mạnh của Liễu Nhất, cậu sớm hoàn thành bài thi lặng lẽ thu thập tốt cặp sách của mình, lại giúp Hứa Niên nghỉ ốm đem tài liệu cần cho bài tập cuối tuần phân chia ra.
"Ai, Liễu Nhất đâu?"
"Đã sớm đi rồi, khẳng định là bị các cậu dọa tới rồi."
"Hứa Niên bị bệnh, khẳng định phải đi thăm Hứa Niên."
"Hứa Niên cùng Hạ Nghị có thể hay không cũng quen biết?"
"Khẳng định không biết, Hứa Niên miệng rộng nếu quen biết đã sớm nói."
"Cũng đúng."
Tiếng chuông tan học vang lên, Liễu Nhất là người thứ nhất nộp bài thi, đeo cặp sách lên lưng im lặng chuồn ra khỏi phòng học, chờ tới thời điểm mọi người phản ứng được cậu đã chạy tới cổng trường.
Cậu trước đây đi qua nhà Hứa Niên vài lần, bởi vậy nhớ được đường, nhà Hứa Niên cách nhà cậu không xa.
Người nhiều, cậu còn vác cặp sách nặng trịch của hai người.
Liễu Nhất đưa tay kéo kéo cặp sách sau lưng lên, bước nhanh hướng nhà Hứa Niên đi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất