Chương 41: Anh trai trở về
"Tôi chưa đánh răng!"
Phía trên một bóng đen lớn kéo tới, Liễu Nhất nhanh chóng đưa tay che miệng lại, muốn hướng bên cạnh né tránh hai chân lại bởi vì bị kẹp mà tê dại, mềm như sợi bún một chút sức cũng không dùng được, chỉ đành nằm tại chỗ giống như "mỹ nhân ngư".
Cho nên trọng điểm không phải không cho hôn? Ha ha ha
Hạ Nghị cả người cũng thả lỏng đè ép xuống dưới, đem mặt chôn ở hõm vai cậu nhịn không được cười lớn, sáng sớm mới vừa tỉnh ngủ giọng nam trầm thấp hấp dẫn "Bạn trai, cậu sao lại đáng yêu như vậy."
Hõm vai ngứa, trên người lại vừa nặng vừa nóng...... Đối với con trai sắp trưởng thành mà nói, buổi sáng tiếp xúc thân thể là một việc rất khiêu chiến lý trí cùng thần kinh.
Hơn nữa được người mình thích khen đáng yêu...... Liễu Nhất cảm thấy độ ấm trên mặt không sai biệt lắm có thể luộc trứng như suối nước nóng.
Cậu đưa tay muốn đem người đẩy ra, Hạ Nghị lại vào lúc này nhẹ giọng ghé vào lỗ tai cậu ôn nhu mở miệng hỏi: "Bạn trai, tối hôm qua ngủ ngon sao?" Trừ bỏ cẳng chân tê, mặt khác cũng tốt.
Liễu Nhất thầm nghĩ, đưa tay đẩy bờ vai hắn trả lời: "Hoàn hảo. Cậu tránh ra trước, rất nặng."
"Mới áp như vậy một chút đã ngại nặng, về sau"
Hạ Nghị há miệng cắn cắn lỗ tai cậu thấp giọng lẳng lơ nói, Liễu Nhất chỉ cảm thấy đại não sung huyết vì xấu hổ.
Uy hiếp: "Cậu còn như vậy, tôi về sau sẽ không giúp cậu."
Hạ Nghị khẽ cười một tiếng: "Cậu bằng lòng để tôi tìm người khác?"
Liễu Nhất nghe vậy lập tức tâm sinh nguy cơ, theo bản năng lớn tiếng nói: "Không thể."
Hạ Nghị cho tới bây giờ không cảm thấy rời giường lại có thể đùa vui như vậy, ghé vào trên người cậu tùy ý nở nụ cười, tiếp tục đùa nói: "Nguyên lai bạn học Liễu Nhất bá đạo như vậy."
Liễu Nhất nghe vậy nháy mắt thanh tỉnh.
Cậu cùng Hạ Nghị hiện tại chỉ là quan hệ bạn bè, mình căn bản không có quyền lợi yêu cầu đối phương không đi tìm người khác, nói như vậy không khỏi da mặt dày...... Nghĩ vậy cậu buồn bực đẩy người phía trên, mở miệng nhắc nhở: "Nên rời giường."
"Sao vậy, giận?"
Hạ Nghị nghe ra ngữ khí cậu không đúng, một tay chống đỡ giường hơi hơi nâng lên thân thể, thấy rõ biểu tình của người dưới thân không tốt, thu hồi vui đùa an ủi nói: "Đùa cậu chút thôi, tức giận cái gì, cái miệng nhỏ nhắn có thể treo ấm nước rồi."
Vui đùa nhiều hơn cũng không biết câu nào nói là thật câu nào nói là giả.
Liễu Nhất muốn mở miệng ra lệnh đối phương không được tìm người khác, nhưng lại ngượng ngùng nói ra, vì thế nhẹ giọng mở miệng chuyển đề tài: "Không tức giận, cẳng chân tê."
"Không nói sớm, anh xoa cho cậu."
Hạ Nghị nói xong xoay người từ trên người cậu tránh ra, vén chăn lên xoa chân giúp cậu, Liễu Nhất không kịp ngăn cản hai chân đã rơi vào móng vuốt sói của đối phương.
"Không cần"
Kỹ thuật của Hạ Nghị rất chuyên nghiệp, một đôi bàn tay to vừa xoa vừa chà xát, cảm giác tê dại kia dần dần giảm bớt, Liễu Nhất yên lặng, hưởng thụ phục vụ của đối phương.
Hạ Nghị thấy biểu tình của cậu, nhẹ giọng hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Liễu Nhất thiệt tình nói: "Tốt hơn nhiều, cám ơn."
Hạ Nghị nghe vậy trên mặt không tà niệm thu tay lại, đưa tay đem cậu từ trên giường kéo lên "Khách khí cái gì, đứng lên, thay quần áo đi học."
Đối phương không có nhân cơ hội đùa giỡn lưu manh, Liễu Nhất lại cảm giác không tốt, sửng sốt một chút mới phản ứng lại mình đúng là chờ mong bị đối phương đùa giỡn, âm thầm mặc niệm: Hạ Nghị còn không chưa trưởng thành, không được suy nghĩ miên man.
Sau đó gật gật đầu tắt chuông báo lại vang lên.
"Ở chung" hằng ngày so với trong tưởng tượng của cậu trong sáng hơn rất nhiều, trừ bỏ thỉnh thoảng không cẩn thận "kiss" cùng với ở trên giường rất khó tránh khỏi da thịt thân cận, hai người ở cùng một chỗ vẫn là rất hài hòa.
Buổi tối đúng 22:00 giờ cùng nhau nằm xuống ngủ, buổi sáng 5 giờ 50 bị đồng hồ báo thức gọi rời giường.
Cùng đi học ăn sáng, thỉnh thoảng cũng sẽ đến quán ăn sáng ở tiểu khu, buổi chiều Liễu Nhất sẽ ở phòng học vừa học vừa chờ Hạ Nghị tới đón.
Ở cùng một chỗ mấy ngày nay, Hạ Nghị không hề mất ngủ, Liễu Nhất cảm thấy mình "Bồi ngủ" phát huy tác dụng, cả người tràn đầy năng lượng.
Tiết đầu tiên chiều thứ Sáu là Tiết thể dục, sau khi khởi động 10 phút kết thúc là thời gian hoạt động tự do.
Thời điểm mới vừa vào học, Liễu Nhất không dấu vết ở sân thể dục tìm một vòng cũng chưa nhìn thấy thân ảnh Hạ Nghị, lúc này đã khởi động xong cũng chưa tìm được người.
Giữa trưa cơm nước xong Hạ Nghị đưa cậu đến thư viện sau đó nghe điện thoại rời đi, đến bây giờ cũng chưa xuất hiện. . đam mỹ hài
Liễu Nhất đoán đối phương lại trốn học, liền tính toán buông tha tìm kiếm cùng Hứa Niên đi chơi bóng.
"Wow, cực phẩm!"
Bên cạnh, Hứa Niên đột nhiên nhỏ giọng hô một câu sau đó bất động nói.
Liễu Nhất theo tầm mắt của cậu nhìn về hướng khu dạy học, chỉ thấy một người đàn ông đeo kính gọng vàng đang đi về bên này, thân cao chân dài, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, khóe môi cong phi thường hoàn mỹ, giống như lúc nào mang theo ý cười, trên áo T-shirt màu đen in hình đầu Husky.
"Sẽ không phải lão sư mới tới chứ, đẹp trai muốn chết, nếu là hắn dạy tớ, cho dù là toán học tớ cũng nhất định học thật tốt a, Nhất Nhất, cậu đi đâu vậy, từ từ a."
Hứa Niên mê muội nhìn chằm chằm người tới, say mê mở miệng ảo tưởng chuyện không có khả năng.
Liễu Nhất lại đột nhiên bước nhanh về phía, Hứa Niên bừng tỉnh vội vàng đuổi kịp cậu.
Liễu Nhất đi tới rồi bắt đầu chạy chậm, người đàn ông đối diện hiển nhiên là phát hiện cậu, khóe môi cong lên càng sâu, đứng trước khu dạy học mở rộng cánh tay.
Liễu Nhất một đường chạy chậm đột nhiên nhào vào ngực hắn, đưa tay gắt gao ôm thắt lưng đối phương, hưng phấn gọi: "Anh trai!" Thở hồng hộc theo kịp Hứa Niên: 0.0
Liễu Triết đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng em trai, trầm thấp dễ nghe thanh âm tràn đầy ôn nhu sủng nịch: "Chạy như vậy mệt muốn chết rồi đi, chậm rãi thở."
Liễu Nhất ở trong ngực hắn ỷ lại dụi đầu, như là mèo con làm nũng, nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu, hô hấp bình tĩnh mới ngẩng đầu lên, tưởng niệm nhìn khuôn mặt đã gần bốn tháng không gặp này.
Không kiêng nể gì mở miệng làm nũng: "Anh, em rất nhớ anh."
"Anh cũng nhớ em, cho nên trở về gặp em."
Liễu Triết đưa tay vén vén tóc mái trên trán cậu, ôn nhu nhìn em trai bảo bối nhà mình, trong lòng lại nói: cũng không biết hai ngày trước là cái tiểu vô tâm nào ngắt điện thoại của anh.
Nhưng là nhìn em trai thần tình vô hại đơn thuần trước mặt, trong lòng chỉ còn lại lòng tràn đầy yêu thích, làm sao lại nỡ trách cứ.
Liễu Nhất hạnh phúc nhìn hắn, lo lắng hỏi: "Anh, anh về lúc nào, ăn cơm chưa? Mấy ngày trước, thời điểm gọi điện thoại tại sao không nói cho em biết anh sẽ về?"
Liễu Triết kiên nhẫn đáp: "Giữa trưa vừa về, đã ăn cơm trên máy bay, muốn cho em kinh hỉ, thuận tiện trở về thăm trường học cũ."
Liễu Nhất nghe vậy ánh mắt càng sáng, ôm cánh tay hắn lấy lòng lắc lắc, "Em đi cùng anh."
"Được."
Hai anh em dính sát ôm nhau nói chuyện, hoàn toàn đã quên đây là nơi công cộng, cũng không chú ý tới còn có người ngoài.
Hứa Niên ở một bên bị bỏ rơi nửa ngày, nghe được đối thoại của hai người cũng loát thanh quan hệ giữa hai người, thầm nghĩ: có anh trai đẹp như vậy, Nhất Nhất, cậu cũng đủ điệu thấp.
Thấy hai người vẫn không coi ai ra gì, nhịn không được ho nhẹ một tiếng chủ động mở miệng, "Khụ khụ"
Liễu Nhất lúc này mới phản ứng lại bên cạnh còn có người, có chút ngượng ngùng giới thiệu hai người: "Đây là anh trai tớ, anh, dây là bạn cùng bàn của em, Hứa Niên."
"Em chào anh." Hứa Niên kích động đứng thẳng thân thể chào theo nghi thức quân đội.
Liễu Triết nhìn tiểu mập mạp ngốc ngốc đáng yêu này, nghe vậy yên lặng của quan sát một chút, khản năng đối phương bắt cóc em trai mình cơ bản bằng không, sau đó lộ ra thiện ý cùng nụ cười hoàn mỹ.
"Thật đẹp trai a"
Hứa Niên che mặt, chỉ cảm thấy cả người cũng mềm nhũn như dẫm trên mây, nụ cười đẹp trai trí mạng! Liễu Nhất thấy thế xấu hổ ho nhẹ một tiếng đối Liễu Triết uyển chuyển giải thích: "Bạn cùng bàn của em thích người đẹp, bình thường cũng rất bình thường." "Không quan hệ, mọi người đều có niềm yêu thích đối với cái đẹp." Liễu Triết hiểu rõ cười cười, bất động thanh sắc thăm dò, "Bạn học Hứa Niên, có người mình thích sao?"
Hứa Niên vội vàng gật đầu: "Có có, cám ơn anh trai quan tâm."
Liễu Nhất ở một bên ôm cánh tay Liễu Triết nhỏ giọng mở miệng, ghen tuông mười phần: "Là anh trai tớ."
Hứa Niên nghe vậy sửng sốt một chút, hiển nhiên là không hiểu ý của Liễu Nhất.
"Ha ha?"
Liễu Triết khẽ cười một tiếng, bàn tay to ấm áp khô ráo nhẹ nhàng đặt trên tóc Liễu Nhất lên xoa nhẹ, sủng nịch nói, "Em trai nhà anh bị anh chiều hư, bạn học Hứa Niên là bạn của Nhất Nhất, về sau gặp mặt gọi anh trai Nhất Nhất là được."
"Dạ, anh trai Nhất Nhất."
Hứa Niên lập tức phản ứng lại, phối hợp sửa miệng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bạn của cùng bàn hưng phấn dị thường cùng vị "Anh trai" thân cao tướng mạo phá lệ xuất chúng này, trong lòng yên lặng thay Hạ Nghị đổ mồ hôi lạnh.
"Niên Niên, tớ dẫn anh trai đi thăm trường học."
Liễu Nhất có chút xin lỗi mở miệng, Hứa Niên rộng lượng phất tay: "Hiểu hiểu, đi thôi đi thôi."
Hứa Niên nhìn bóng dáng hai người, trong lòng không khỏi thầm than: khó trách bạn cùng bàn đối mặt đại soái ca Hạ Nghị theo đuổi cũng có thể bình tĩnh như vậy, nguyên lai là bởi vì trong nhà gen tốt.
Nếu là mình từ nhỏ đến lớn nhìn như vậy lớn lên, phỏng chừng cũng sẽ không dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc.
Hứa Niên đứng tại chỗ lâm vào yy, lẩm bẩm: "Kỳ thật mình phẫu thuật là được rồi, bộ dạng vừa đẹp trai lại vừa ôn nhu như vậy"
Sủng, ai không muốn anh trai Nhất Nhất chứ? Nhất Nhất cùng anh trai cậu đứng chung một chỗ cũng xứng như vậy, khụ khụ"
Lúc này một đạo thanh âm nguy hiểm từ phía sau truyền đến: "Cậu vừa nói cái gì?"
Hứa Niên chấn kinh quay đầu lại, nhìn thấy người tới trái tim sợ tới mức sắp ngừng đập, vội vàng lấy lòng cười: "Không có gì, cái gì cũng chưa nói, vừa mới người kia là anh trai ruột Liễu Nhất, cậu đừng hiểu lầm."
"Tôi biết."
Hạ Nghị nhìn bóng dáng hai người trầm giọng mở miệng, chỉ là nghe ra thanh âm thật sự không tính là vui vẻ.
Xú tiểu tử Tương Viêm kia gần đây ngày càng kỳ cục, cả ngày đi chơi với đám lưu manh, lần trước bị đánh một trận vẫn là trí nhớ không lâu, quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Hạ Nghị nghĩ đến cục diện rối rắm giữa trưa kia lại cảm thấy đau đầu
Giữa trưa đi vội vàng cũng chưa kịp cùng Liễu Nhất giải thích, nghĩ đến buổi chiều tiết đầu là thể dục, mình không xuất hiện vật nhỏ kia tuy rằng ngoài miệng sẽ không nói ra nhưng trong lòng khẳng định sẽ lo lắng, cho nên hắn thu thập xong cục diện rối rắm lại chạy về trường học.
Không thể không nói, hắn cùng vị anh vợ này ngược lại có vài phần duyên phận.
Vừa xong trước cửa hai người đã đụng phải, hình đầu Husky quen thuộc kia cùng áo ngủ mỗi đêm ở trước mắt mình lắc lư giống nhau như đúc.
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, trong lúc đó khí tràng hai người lại không hiểu sao lộ ra địch ý.
Hạ Nghị cố ý thả chậm cước bộ đi theo phía sau hắn đến sân thể dục, sau đó lại thấy được người ở trước mặt mình luôn thẹn thùng rụt rè lại nhiệt tình nhào vào trong lòng "Husky".
Kia trong nháy mắt ánh mắt sáng lên, nhiệt tình, ngữ khí làm nũng. Nghĩ đến bản thân chưa từng có loại đãi ngộ này.
Hạ Nghị thừa nhận mình lúc ấy liền thấy chua.
Phía trên một bóng đen lớn kéo tới, Liễu Nhất nhanh chóng đưa tay che miệng lại, muốn hướng bên cạnh né tránh hai chân lại bởi vì bị kẹp mà tê dại, mềm như sợi bún một chút sức cũng không dùng được, chỉ đành nằm tại chỗ giống như "mỹ nhân ngư".
Cho nên trọng điểm không phải không cho hôn? Ha ha ha
Hạ Nghị cả người cũng thả lỏng đè ép xuống dưới, đem mặt chôn ở hõm vai cậu nhịn không được cười lớn, sáng sớm mới vừa tỉnh ngủ giọng nam trầm thấp hấp dẫn "Bạn trai, cậu sao lại đáng yêu như vậy."
Hõm vai ngứa, trên người lại vừa nặng vừa nóng...... Đối với con trai sắp trưởng thành mà nói, buổi sáng tiếp xúc thân thể là một việc rất khiêu chiến lý trí cùng thần kinh.
Hơn nữa được người mình thích khen đáng yêu...... Liễu Nhất cảm thấy độ ấm trên mặt không sai biệt lắm có thể luộc trứng như suối nước nóng.
Cậu đưa tay muốn đem người đẩy ra, Hạ Nghị lại vào lúc này nhẹ giọng ghé vào lỗ tai cậu ôn nhu mở miệng hỏi: "Bạn trai, tối hôm qua ngủ ngon sao?" Trừ bỏ cẳng chân tê, mặt khác cũng tốt.
Liễu Nhất thầm nghĩ, đưa tay đẩy bờ vai hắn trả lời: "Hoàn hảo. Cậu tránh ra trước, rất nặng."
"Mới áp như vậy một chút đã ngại nặng, về sau"
Hạ Nghị há miệng cắn cắn lỗ tai cậu thấp giọng lẳng lơ nói, Liễu Nhất chỉ cảm thấy đại não sung huyết vì xấu hổ.
Uy hiếp: "Cậu còn như vậy, tôi về sau sẽ không giúp cậu."
Hạ Nghị khẽ cười một tiếng: "Cậu bằng lòng để tôi tìm người khác?"
Liễu Nhất nghe vậy lập tức tâm sinh nguy cơ, theo bản năng lớn tiếng nói: "Không thể."
Hạ Nghị cho tới bây giờ không cảm thấy rời giường lại có thể đùa vui như vậy, ghé vào trên người cậu tùy ý nở nụ cười, tiếp tục đùa nói: "Nguyên lai bạn học Liễu Nhất bá đạo như vậy."
Liễu Nhất nghe vậy nháy mắt thanh tỉnh.
Cậu cùng Hạ Nghị hiện tại chỉ là quan hệ bạn bè, mình căn bản không có quyền lợi yêu cầu đối phương không đi tìm người khác, nói như vậy không khỏi da mặt dày...... Nghĩ vậy cậu buồn bực đẩy người phía trên, mở miệng nhắc nhở: "Nên rời giường."
"Sao vậy, giận?"
Hạ Nghị nghe ra ngữ khí cậu không đúng, một tay chống đỡ giường hơi hơi nâng lên thân thể, thấy rõ biểu tình của người dưới thân không tốt, thu hồi vui đùa an ủi nói: "Đùa cậu chút thôi, tức giận cái gì, cái miệng nhỏ nhắn có thể treo ấm nước rồi."
Vui đùa nhiều hơn cũng không biết câu nào nói là thật câu nào nói là giả.
Liễu Nhất muốn mở miệng ra lệnh đối phương không được tìm người khác, nhưng lại ngượng ngùng nói ra, vì thế nhẹ giọng mở miệng chuyển đề tài: "Không tức giận, cẳng chân tê."
"Không nói sớm, anh xoa cho cậu."
Hạ Nghị nói xong xoay người từ trên người cậu tránh ra, vén chăn lên xoa chân giúp cậu, Liễu Nhất không kịp ngăn cản hai chân đã rơi vào móng vuốt sói của đối phương.
"Không cần"
Kỹ thuật của Hạ Nghị rất chuyên nghiệp, một đôi bàn tay to vừa xoa vừa chà xát, cảm giác tê dại kia dần dần giảm bớt, Liễu Nhất yên lặng, hưởng thụ phục vụ của đối phương.
Hạ Nghị thấy biểu tình của cậu, nhẹ giọng hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Liễu Nhất thiệt tình nói: "Tốt hơn nhiều, cám ơn."
Hạ Nghị nghe vậy trên mặt không tà niệm thu tay lại, đưa tay đem cậu từ trên giường kéo lên "Khách khí cái gì, đứng lên, thay quần áo đi học."
Đối phương không có nhân cơ hội đùa giỡn lưu manh, Liễu Nhất lại cảm giác không tốt, sửng sốt một chút mới phản ứng lại mình đúng là chờ mong bị đối phương đùa giỡn, âm thầm mặc niệm: Hạ Nghị còn không chưa trưởng thành, không được suy nghĩ miên man.
Sau đó gật gật đầu tắt chuông báo lại vang lên.
"Ở chung" hằng ngày so với trong tưởng tượng của cậu trong sáng hơn rất nhiều, trừ bỏ thỉnh thoảng không cẩn thận "kiss" cùng với ở trên giường rất khó tránh khỏi da thịt thân cận, hai người ở cùng một chỗ vẫn là rất hài hòa.
Buổi tối đúng 22:00 giờ cùng nhau nằm xuống ngủ, buổi sáng 5 giờ 50 bị đồng hồ báo thức gọi rời giường.
Cùng đi học ăn sáng, thỉnh thoảng cũng sẽ đến quán ăn sáng ở tiểu khu, buổi chiều Liễu Nhất sẽ ở phòng học vừa học vừa chờ Hạ Nghị tới đón.
Ở cùng một chỗ mấy ngày nay, Hạ Nghị không hề mất ngủ, Liễu Nhất cảm thấy mình "Bồi ngủ" phát huy tác dụng, cả người tràn đầy năng lượng.
Tiết đầu tiên chiều thứ Sáu là Tiết thể dục, sau khi khởi động 10 phút kết thúc là thời gian hoạt động tự do.
Thời điểm mới vừa vào học, Liễu Nhất không dấu vết ở sân thể dục tìm một vòng cũng chưa nhìn thấy thân ảnh Hạ Nghị, lúc này đã khởi động xong cũng chưa tìm được người.
Giữa trưa cơm nước xong Hạ Nghị đưa cậu đến thư viện sau đó nghe điện thoại rời đi, đến bây giờ cũng chưa xuất hiện. . đam mỹ hài
Liễu Nhất đoán đối phương lại trốn học, liền tính toán buông tha tìm kiếm cùng Hứa Niên đi chơi bóng.
"Wow, cực phẩm!"
Bên cạnh, Hứa Niên đột nhiên nhỏ giọng hô một câu sau đó bất động nói.
Liễu Nhất theo tầm mắt của cậu nhìn về hướng khu dạy học, chỉ thấy một người đàn ông đeo kính gọng vàng đang đi về bên này, thân cao chân dài, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, khóe môi cong phi thường hoàn mỹ, giống như lúc nào mang theo ý cười, trên áo T-shirt màu đen in hình đầu Husky.
"Sẽ không phải lão sư mới tới chứ, đẹp trai muốn chết, nếu là hắn dạy tớ, cho dù là toán học tớ cũng nhất định học thật tốt a, Nhất Nhất, cậu đi đâu vậy, từ từ a."
Hứa Niên mê muội nhìn chằm chằm người tới, say mê mở miệng ảo tưởng chuyện không có khả năng.
Liễu Nhất lại đột nhiên bước nhanh về phía, Hứa Niên bừng tỉnh vội vàng đuổi kịp cậu.
Liễu Nhất đi tới rồi bắt đầu chạy chậm, người đàn ông đối diện hiển nhiên là phát hiện cậu, khóe môi cong lên càng sâu, đứng trước khu dạy học mở rộng cánh tay.
Liễu Nhất một đường chạy chậm đột nhiên nhào vào ngực hắn, đưa tay gắt gao ôm thắt lưng đối phương, hưng phấn gọi: "Anh trai!" Thở hồng hộc theo kịp Hứa Niên: 0.0
Liễu Triết đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng em trai, trầm thấp dễ nghe thanh âm tràn đầy ôn nhu sủng nịch: "Chạy như vậy mệt muốn chết rồi đi, chậm rãi thở."
Liễu Nhất ở trong ngực hắn ỷ lại dụi đầu, như là mèo con làm nũng, nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu, hô hấp bình tĩnh mới ngẩng đầu lên, tưởng niệm nhìn khuôn mặt đã gần bốn tháng không gặp này.
Không kiêng nể gì mở miệng làm nũng: "Anh, em rất nhớ anh."
"Anh cũng nhớ em, cho nên trở về gặp em."
Liễu Triết đưa tay vén vén tóc mái trên trán cậu, ôn nhu nhìn em trai bảo bối nhà mình, trong lòng lại nói: cũng không biết hai ngày trước là cái tiểu vô tâm nào ngắt điện thoại của anh.
Nhưng là nhìn em trai thần tình vô hại đơn thuần trước mặt, trong lòng chỉ còn lại lòng tràn đầy yêu thích, làm sao lại nỡ trách cứ.
Liễu Nhất hạnh phúc nhìn hắn, lo lắng hỏi: "Anh, anh về lúc nào, ăn cơm chưa? Mấy ngày trước, thời điểm gọi điện thoại tại sao không nói cho em biết anh sẽ về?"
Liễu Triết kiên nhẫn đáp: "Giữa trưa vừa về, đã ăn cơm trên máy bay, muốn cho em kinh hỉ, thuận tiện trở về thăm trường học cũ."
Liễu Nhất nghe vậy ánh mắt càng sáng, ôm cánh tay hắn lấy lòng lắc lắc, "Em đi cùng anh."
"Được."
Hai anh em dính sát ôm nhau nói chuyện, hoàn toàn đã quên đây là nơi công cộng, cũng không chú ý tới còn có người ngoài.
Hứa Niên ở một bên bị bỏ rơi nửa ngày, nghe được đối thoại của hai người cũng loát thanh quan hệ giữa hai người, thầm nghĩ: có anh trai đẹp như vậy, Nhất Nhất, cậu cũng đủ điệu thấp.
Thấy hai người vẫn không coi ai ra gì, nhịn không được ho nhẹ một tiếng chủ động mở miệng, "Khụ khụ"
Liễu Nhất lúc này mới phản ứng lại bên cạnh còn có người, có chút ngượng ngùng giới thiệu hai người: "Đây là anh trai tớ, anh, dây là bạn cùng bàn của em, Hứa Niên."
"Em chào anh." Hứa Niên kích động đứng thẳng thân thể chào theo nghi thức quân đội.
Liễu Triết nhìn tiểu mập mạp ngốc ngốc đáng yêu này, nghe vậy yên lặng của quan sát một chút, khản năng đối phương bắt cóc em trai mình cơ bản bằng không, sau đó lộ ra thiện ý cùng nụ cười hoàn mỹ.
"Thật đẹp trai a"
Hứa Niên che mặt, chỉ cảm thấy cả người cũng mềm nhũn như dẫm trên mây, nụ cười đẹp trai trí mạng! Liễu Nhất thấy thế xấu hổ ho nhẹ một tiếng đối Liễu Triết uyển chuyển giải thích: "Bạn cùng bàn của em thích người đẹp, bình thường cũng rất bình thường." "Không quan hệ, mọi người đều có niềm yêu thích đối với cái đẹp." Liễu Triết hiểu rõ cười cười, bất động thanh sắc thăm dò, "Bạn học Hứa Niên, có người mình thích sao?"
Hứa Niên vội vàng gật đầu: "Có có, cám ơn anh trai quan tâm."
Liễu Nhất ở một bên ôm cánh tay Liễu Triết nhỏ giọng mở miệng, ghen tuông mười phần: "Là anh trai tớ."
Hứa Niên nghe vậy sửng sốt một chút, hiển nhiên là không hiểu ý của Liễu Nhất.
"Ha ha?"
Liễu Triết khẽ cười một tiếng, bàn tay to ấm áp khô ráo nhẹ nhàng đặt trên tóc Liễu Nhất lên xoa nhẹ, sủng nịch nói, "Em trai nhà anh bị anh chiều hư, bạn học Hứa Niên là bạn của Nhất Nhất, về sau gặp mặt gọi anh trai Nhất Nhất là được."
"Dạ, anh trai Nhất Nhất."
Hứa Niên lập tức phản ứng lại, phối hợp sửa miệng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bạn của cùng bàn hưng phấn dị thường cùng vị "Anh trai" thân cao tướng mạo phá lệ xuất chúng này, trong lòng yên lặng thay Hạ Nghị đổ mồ hôi lạnh.
"Niên Niên, tớ dẫn anh trai đi thăm trường học."
Liễu Nhất có chút xin lỗi mở miệng, Hứa Niên rộng lượng phất tay: "Hiểu hiểu, đi thôi đi thôi."
Hứa Niên nhìn bóng dáng hai người, trong lòng không khỏi thầm than: khó trách bạn cùng bàn đối mặt đại soái ca Hạ Nghị theo đuổi cũng có thể bình tĩnh như vậy, nguyên lai là bởi vì trong nhà gen tốt.
Nếu là mình từ nhỏ đến lớn nhìn như vậy lớn lên, phỏng chừng cũng sẽ không dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc.
Hứa Niên đứng tại chỗ lâm vào yy, lẩm bẩm: "Kỳ thật mình phẫu thuật là được rồi, bộ dạng vừa đẹp trai lại vừa ôn nhu như vậy"
Sủng, ai không muốn anh trai Nhất Nhất chứ? Nhất Nhất cùng anh trai cậu đứng chung một chỗ cũng xứng như vậy, khụ khụ"
Lúc này một đạo thanh âm nguy hiểm từ phía sau truyền đến: "Cậu vừa nói cái gì?"
Hứa Niên chấn kinh quay đầu lại, nhìn thấy người tới trái tim sợ tới mức sắp ngừng đập, vội vàng lấy lòng cười: "Không có gì, cái gì cũng chưa nói, vừa mới người kia là anh trai ruột Liễu Nhất, cậu đừng hiểu lầm."
"Tôi biết."
Hạ Nghị nhìn bóng dáng hai người trầm giọng mở miệng, chỉ là nghe ra thanh âm thật sự không tính là vui vẻ.
Xú tiểu tử Tương Viêm kia gần đây ngày càng kỳ cục, cả ngày đi chơi với đám lưu manh, lần trước bị đánh một trận vẫn là trí nhớ không lâu, quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Hạ Nghị nghĩ đến cục diện rối rắm giữa trưa kia lại cảm thấy đau đầu
Giữa trưa đi vội vàng cũng chưa kịp cùng Liễu Nhất giải thích, nghĩ đến buổi chiều tiết đầu là thể dục, mình không xuất hiện vật nhỏ kia tuy rằng ngoài miệng sẽ không nói ra nhưng trong lòng khẳng định sẽ lo lắng, cho nên hắn thu thập xong cục diện rối rắm lại chạy về trường học.
Không thể không nói, hắn cùng vị anh vợ này ngược lại có vài phần duyên phận.
Vừa xong trước cửa hai người đã đụng phải, hình đầu Husky quen thuộc kia cùng áo ngủ mỗi đêm ở trước mắt mình lắc lư giống nhau như đúc.
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, trong lúc đó khí tràng hai người lại không hiểu sao lộ ra địch ý.
Hạ Nghị cố ý thả chậm cước bộ đi theo phía sau hắn đến sân thể dục, sau đó lại thấy được người ở trước mặt mình luôn thẹn thùng rụt rè lại nhiệt tình nhào vào trong lòng "Husky".
Kia trong nháy mắt ánh mắt sáng lên, nhiệt tình, ngữ khí làm nũng. Nghĩ đến bản thân chưa từng có loại đãi ngộ này.
Hạ Nghị thừa nhận mình lúc ấy liền thấy chua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất