Giáo Bá Vs Học Bá

Chương 5

Trước
Thất Trung cũng được coi là một trường cấp ba trọng điểm, bầu không khí học tập bên trong quả thực không tồi, nhưng bảy giờ sáng ngày nào cũng phải chạy bộ, Nhĩ Trì Lâm chưa từng tham gia, hôm nay tới sớm, bạn học lớp năm ai cũng giật mình.

Lão Lý nhìn Nhĩ Trì Lâm, cảm thấy lời nói của mình hôm qua nhất định là có tác dụng, vui mừng cười cười.

Tập thể dục buổi sáng, Nhĩ Trì Lâm ngay cả nhìn cũng chưa nhìn lần nào, giờ này Đại Vĩ và Diệp Tử Huyền cũng chưa tới, Nhĩ Trì Lâm đứng trong một đám học sinh quơ tay múa chân, đặc biệt không phù hợp.

Giương mắt nhìn nhìn phía trước, mọi người đều đang nghiêm túc rèn luyện, đặc biệt là bạn học nữ đứng trước cậu, rất có tinh thần, đuôi ngựa vung vung theo từng động tác, rất xinh đẹp.

Nhĩ Trì Lâm nhớ mang máng, đây là lớp phó học tập Mạnh Tinh của bọn họ, loại học sinh như cậu tất nhiên sẽ không chơi chung với học bá, hai người ngay cả nói cũng chưa nói được mười câu.

Nhĩ Trì Lâm đang nhàm chán, nhịn không được trêu nữ sinh trước mặt hai câu.

"Này! Lớp phó học tập, có thể tập chận một chút được không? Vậy thì tôi mới có thể theo kịp!"

Mạnh Tinh quay đầu nhìn Nhĩ Trì Lâm một cái, không nói gì, trong ánh mắt có chút sợ hãi, nhưng động tác tập luyện lại chậm hơn rất nhiều.

Nhĩ Trì Lâm đột nhiên phát hiện hình như lớp phó học tập này rất sợ mình, bị trêu chọc, rõ ràng không hề muốn, nhưng lại không dám cự tuyệt mình.

Nhĩ Trì Lâm cố tình chạy đến chỗ người ta.

"À! Không thì tôi tập chung với cậu nha! Để nhìn cho rõ."

Lần này Mạnh Tinh chỉ run lên một chút, nhìn cũng không nhìn Nhĩ Trì Lâm, tiếp tục tập thể dục buổi sáng. Nhĩ Trì Lâm cũng nhân cơ hội chậm rãi lại gần người ta.

Cậu vừa làm theo động tác của Mạnh Tinh, vừa quay đầu nói.

"Này! Lớp phó học tập, sao cậu không nói gì thế! Tập nhiều vậy chán lắm, chúng ta nói chuyện đi!"

Cuối cùng Mạnh Tinh cũng chịu mở miệng, cô lắc đầu nói.

"Không được, đang tập thể dục không được nói chuyện."

Nhĩ Trì Lâm bị cô chọc cười, nhịn không được nói một câu.

"Ha ha, cậu còn đáng yêu thế sao!"

Không ngờ Mạnh Tinh không trả lời, lập tức quay mặt sang chỗ khác, Nhĩ Trì Lâm thấy lỗ tai đối phương đỏ cả lên, cũng không không biết xấu hổ nói tiếp.

Sau tập thể dục buổi sáng là tiết tự học sớm, nhưng đa số những người hay chơi thân với Nhĩ Trì Lâm còn chưa tới.

Nhĩ Trì Lâm về lớp thì lập tức lao vào ngủ bù, trước khi ngủ không quên nhắn Đại Vĩ nhớ mang đồ ăn sáng cho cậu.

Chờ đến khi Nhĩ Trì Lâm tỉnh dậy Đại Vĩ còn chưa tới, Nhĩ Trì Lâm nhàm chán ngó đông ngó tây.

Lúc này đã hết tiết tự học, tất cả mọi người đều đang đi ăn sáng, một vài bạn học ăn xong đã về lớp, tất nhiên, đa số những bạn học đó đều có thành tích tốt.

Mạnh Tinh cũng nằm trong số đó, các học bá cơm nước xong xuôi sớm, cũng không ra ngoài chơi, mà chỉ ngồi tại chỗ làm bài.

Lớp năm lúc này yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng viết bài sàn sạt, đến bây giờ Nhĩ Trì Lâm mới cảm nhận được bầu không khí học tập của lớp năm.



Không lâu sau đó, các bạn học đều lần lượt về lớp, đùa giỡn một lúc rồi bắt đầu chuẩn bị học bài, lúc này Đại Vĩ cũng tới.

Hắn vừa vào lớp đã chạy đến chỗ Nhĩ Trì Lâm, ném bữa sáng qua cho Nhĩ Trì Lâm, còn có chút kinh ngạc nhìn cậu.

"Ai da! Anh Lâm, tao không nhìn lầm chứ! Sao nay mày đi học sớm vậy?"

Nhĩ Trì Lâm cầm bánh bao lên gặm.

"Tốt xấu gì anh Lâm của mày cũng là bông hoa của tổ quốc! Đến trường không phải là chuyện bình thường sao?"

Đại Vĩ ghé sát mặt vào cười hì hì nói.

"Bông hoa? Cỏ đuôi chó còn kém nhiều lắm đó anh Lâm."

Nhĩ Trì Lâm uống miếng nước tiếp tục nói.

“Như thế nào, khinh thường cỏ đuôi chó à!”

Đại Vĩ vội vàng nói, “Sao có thể!”

Đại Vĩ không hề rối rắm, đổi đề tài.

"Anh Lâm, không nói chuyện này nữa, Dư Hoài bên kia mày định tính thế nào!"

Nhĩ Trì Lâm hơi híp mắt, nghĩ nghĩ trả lời.

"Thằng nhóc đó! Trước mắt cứ kệ nó đi."

Đại Vĩ tiếp tục truy hỏi.

"Không tìm nó gây sự nữa à?"

Nhĩ Trì Lâm trừng hắn một cái.

"Tao còn không biết xấu hổ đi gây sự với nó à?"

Đại Vĩ gật gật đầu đồng ý.

"Cũng đúng, dù sao người ta cũng giúp mày chuyện lớn như vậy, đi gây sự nữa thì xấu hổ lắm!"

Nói xong, Đại Vĩ như thể đang nhớ lại sự tình khôi hài ngày hôm qua, biểu cảm trên mặt dần mất đi khống chế.

Nhĩ Trì Lâm lạnh nhạt liếc hắn một cái.

"Mày thử cười một cái xem?"

Đại Vĩ đút một cái bánh bao lên miệng, xua tay nói.

"Sao thế được, cười ai cũng không thể cười anh Lâm của chúng ta!"



Nói xong hắn lại gần, lặng lẽ nói.

"Anh Lâm, tối nay đi bar không? Tao mời."

Nhĩ Trì Lâm không đưa ra một đáp án rõ ràng.

"Đợi tới đó rồi nói!"

Ngay lúc này tiếng chuông vào học vang lên, Đại Vĩ chỉnh chỉnh sách vở che hơn một nửa thân thể của mình, hắn chỉ chỉ điện thoại, dùng khẩu hình ra hiệu.

"Anh Lâm, chơi không?"

Nhĩ Trì Lâm gật gật đầu, mở trò chơi họ hay chơi lên. Thật ra không phải là Nhĩ Trì Lâm thực sự thích trò này, nhưng cậu muốn giết thời gian.

Tất nhiên hôm nay Diệp Tử Huyền đến muộn, cũng may đang tiết của giáo viên sinh học, giáo viên tương đối dễ nói chuyện, chỉ nhắc nhở hai câu rồi thành công cho Diệp Tử Huyền vào lớp.

Diệp Tử Huyền kinh ngạc nhìn hai tên đồng bọn hôm nay lại tới sớm, không thể tưởng tượng nói.

"Lạ lùng! Sao hôm nay tụi mày tới sớm thế!"

Đại Vĩ trả lời một câu.

"Mày thì biết cái gì, tụi tao đều là cỏ đuôi chó của tổ quốc, nhiệt tình yêu thương việc học!"

Diệp Tử Huyền cười.

"Thế đang chơi cái gì trên điện thoại đấy! Giấu cái gì mà giấu?"

Nhĩ Trì Lâm đá ghế của Diệp Tử Huyền một cái.

"Vào game!"

Diệp Tử Huyền cười cười móc điện thoại ra, ba người tiếp tục chơi game trong giờ sinh.

Nhĩ Trì Lâm chơi cũng không tệ, Đại Vĩ thì gần giống cậu, còn Diệp Tử Huyền, có thể nói là đại thần.

Chơi tiếp một ván, Đại Vĩ vẫn là hạng nhất từ dưới đến lên, hắn tức giận quăng điện thoại lên bàn cái "Bịch!".

"Mẹ nó, lão tử không chơi nữa, game rác!"

Diệp Tử Huyền cười Đại Vĩ.

"Gà thì chính là gà, đừng trách game, muốn tao dạy cách chơi không!"

Đại Vĩ trừng Diệp Tử Huyền một cái.

"Đmm."

Nhĩ Trì Lâm nhìn hai người tranh cãi như chuyện thường ngày, không có cảm xúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước