Giáo Chủ Dữ Phong Tử

Chương 1

Sau
Ta muốn chạy trốn.

Từ trên vách núi rơi xuống được kẻ điên cứu mang về sơn động đã hơn mười ngày, cánh tay của ta không thể nhúc nhích, chân trái cũng bị gãy, chỉ có chân phải còn có thể cử động. Nếu cứ như vậy ở đáy cốc nghỉ ngơi vài ngày để lấy lại sức đợi cho đến khi vết thương lành cũng còn tốt hơn mang vết thương đi ra ngoài bị danh môn chính phái phát hiện đánh trái đánh phải. Không… chỉ sợ lúc bị bọn họ bắt được thì tuyệt đối không có cơ hội sống sót.

Thế nhưng…… tại sao cứu ta lại là một kẻ điên, hơn nữa còn điên đến đòi mạng, nếu không chạy trốn, ta cảm giác ta cũng sẽ điên theo hắn.

Đang nghĩ, cửa động bỗng nhiên truyền đến tiếng sột soạt làm thần kinh của ta căng lên, kẻ điên đã trở lại.

Bên ngoài mặt trời chói chang, nhưng trong động lại rất mát mẻ, ánh sáng rọi vào tuy mỏng manh cũng đủ để ta nhìn thấy một nam nhân đi vào.

Hắn rất cao lớn, mặc y phục dệt bằng cỏ khô và da thú, tóc rối loạn như ổ rơm, ngũ quan bao phủ bởi râu ria hỗn độn chỉ lộ ra một đôi mắt ưng ngầm chứa tinh quang.

Hắn đem con mồi trên vai ném xuống đất, ta liếc nhìn, là một con hươu đực béo tốt.

“Huynh đệ ngươi lại săn được một con hươu lớn như vậy, ngươi thật lợi hại nha…..” Ta còn muốn khen hai câu, đối phương đã cấp bách đi nhanh đến thoát y phục của ta, đem hai chân của ta mở lớn, móc ra đại gia hỏa của mình lập tức thao ta, hoàn toàn không để ý cảm thụ của ta cũng không quan tâm ta sẽ bị thương ra sao.

Kẻ điên vẫn là kẻ điên, không phân biệt được nam nữ, mà ta cũng đủ xui xẻo đi, không chỉ bị gãy tay chân, còn bị nam nhân xấu xa này nhục nhã!

“Ngươi…… A…… Đừng…… Đau quá!” Nam nhân hoàn toàn không biết tiết chế, mỗi lần thẳng tiến giống như muốn đem cả người hắn nhét vào người ta vậy, cự vật xâm nhập sâu không thể tưởng tượng được.

Ta hai tay vô lực, chỉ một chân là có thể cử động, mà cũng chỉ có thể dùng cái chân còn cử động được kia đạp hắn, muốn đạp hắn ra khỏi người mình.

“Niếp Niếp, cho ta…… Sinh hài tử cho ta, ngoan.” Hắn nhìn thấu ý đồ của ta, một tay chế trụ chân của ta, dùng lực mở chân ta ra hai bên sau đó càng dùng lực thao ta.

“A..Á..” Chân ta lập tức mềm nhũn không còn chút sức lực nào đá hắn được.

Ai muốn sinh con cho ngươi! Mắt chó ngươi nhìn rõ ràng gia gia ta là nam nhân!



Nhưng những lời này ta cũng chỉ có thể oán thầm trong lòng, bởi vì chỉ cần hé miệng, ta sẽ không tự chủ phát ra những tiếng rên rỉ mà chính mình cũng cảm thấy xấu hổ.

“Sinh con… Muốn hài tử…” Kẻ điên nằm nhoài trên người ta cái mông điên cuồng luật động, y như công cẩu lỗ mãng, tiếng nói ám ách, ngữ điệu cũng rất kỳ quái, như là nhiều năm chưa từng mở miệng.

“Không muốn…” Ta vô lực lắc đầu, tóc dài bị mồ hôi thấm ướt, dần dần bên trong nơi giao hợp theo tiết tấu điên cuồng sinh ra một chút sung sướng.

Ta không thể không thở hổn hển, đem những tiếng rên rỉ muốn bật ra chặn ở yết hầu.

Từ ngày thứ nhất ta tỉnh lại, lập tức bị kẻ điên này xem như nữ nhân mà thao.

Ta không biết là hắn hoàn toàn xem ta là nữ nhân hay là do bị điên nên ngay cả nam nhân không sinh được hài tử cũng không biết. Trong một ngày, nếu hắn không phải săn bắn tìm kiếm thức ăn, chính là ở trong sơn động thao ta. Mỗi lần đều sẽ nói một vài lời mê sảng, như là “Sinh con cho ta”…hoặc là “Lần này nhất định có thể sinh con”.

Ta nếu có thể khôi phục bốn phần mười, không, chỉ cần ba phần mười công lực, việc đầu tiên cần phải làm là đem hắn hoạn trước giết sau! Nếu không sẽ không cách nào trừ bỏ mối hận trong lòng ta!

Cuối cùng, nam nhân sau khi đâm vào trong hậu huyệt của ta một cái thật mạnh liền ngưng lại, ta cảm thấy trong cơ thể truyền đến một luồng chất lỏng nóng ấm, cả người đều giật giật lên.

“Ha a…”

Vốn là vết thương chồng chất, thân thể không thể ức chế căng cứng khiến ta phi thường thống khổ, cuối cùng phát ra tiếng than nhẹ vừa đau khổ lại thoải mái, nghe như thậm chí có chút ý niệm không muốn thừa nhận… Làm cho người ta thấy thương tiếc.

“Ngoan, sinh con…” Kẻ điên nâng mặt ta lên, lấy lòng hôn lên môi ta, bị ta chán ghét đẩy ra.

Hắn cũng không biết đã bao lâu không cạo râu, râu vừa dài lại cứng.

“Đồ điên! Ta là nam nhân, không sinh được hài tử!” Câu nói này ta không biết đã từng nói với hắn mấy lần, nói rồi cũng vô ích.

Ta giật giật hạ thân, phát hiện hắn còn ở nơi đó, a có chút ngứa, hận không thể cắn đứt mũi hắn.

“Đi ra ngoài!” Ta cắn răng nói.



Hắn dường như nghe hiểu câu này, nhưng không rút ra, trái lại càng thêm áp chế ta, đem ta ép đến ngực đều đau đớn.

“Chảy ra, không mang thai được.”

Lão tử vốn không thể mang thai, ngươi thao ta một ngàn một vạn lần cũng không thể hoài thai được!

Ta tức giận nói: “Ta đói bụng, bị đói……” Ta nhắm mắt, đem từng chữ trong kẽ răng phát ra: “…ta sẽ không mang thai được!”

Hắn nghe ta nói nghĩ nghĩ một lát, sau đó chậm rãi đem cự vật rút ra ngoài. Dùng cỏ khô xoa xoa dưới thân cho ta, còn không quên giúp ta mặc quần áo, lúc này hắn mới đứng dậy đi cửa động xử lý con hươu đực kia.

Không thể tiếp tục như vậy, ta phải nghĩ ra được biện pháp đối phó với kẻ điên này mới được, ta không thể đối phó với hắn giống như đối phó với người bình thường được.

Ta nhìn ra cửa động, kẻ điên trần trụi thân trên, một thân cơ bắp săn chắc dùng rìu đá chém thất linh bát lạc [1] vào con hươu, máu tươi bắn tung tóe trên mặt hắn, trông hắn càng đáng sợ hơn.

Ta thu hồi tầm mắt chậm rãi nhìn xuống bụng mình chỗ đó phi thường bằng phẳng, săn chắc, nhất mã bình xuyên[2] ……

Ngày hôm sau, kẻ điên lại muốn đến đè lên người ta, ta đột nhiên nghiên mặt qua một bên, nôn khan vài tiếng.

Lừa kẻ vừa ngốc nghếch vừa điên ta còn không làm được thì Hàn Thanh Ngôn ta sống hơn hai mươi năm không phải là uổng phí sao!

Mang thai mười tháng, đến thời điểm đó thương tích của ta đã khỏi, đến thời điểm……

Ta nheo mắt nhìn kẻ điên mặt đầy kinh hỉ, đến thời điểm đó nhất định phải đem hắn lột da rút xương, ngũ mã phanh thây!

[1]Thất linh bát lạc: chỗ này chỗ kia, nằm rải rác

[2]Nhất mã bình xuyên: vùng đất bằng phẳng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau