Chương 1: Giáo chủ Ma giáo người người đòi đánh
Giáo chủ Ma giáo Tô Thanh Việt chính là đại ma đầu nổi tiếng trong giang hồ. Cướp bóc chém giết, không chuyện ác nào không làm. Giang hồ nhân sĩ nghe đến tên y đều muốn trừ gian diệt bạo.
Nhưng vì võ công của y quá cao cường nên mỗi lần các anh hùng hào kiệt vây bắt, mang ý chí sục sôi lên núi quyết chiến thì lại bị đánh tới kêu cha gọi mẹ, tè cả ra quần mà chạy xuống núi. Lâu dần không còn ai nhắc tới chuyện tấn công Ma giáo nữa.
Nhưng, Giáo chủ Ma giáo võ công tuyệt đỉnh lại tự mình tìm đường chết.
Độc Cô Cầu Bại Tô giáo chủ cảm thấy cuộc sống quá tẻ nhạt nên y quyết định tu luyện một quyển tuyệt thế thần công do lão giáo chủ để lại. Khiến cho chính mình tẩu hỏa nhập ma, biến bản thân thành dạng nửa sống nửa chết.
Là Giáo chủ Ma giáo người người đòi giết, trên giang hồ có thể nói Tô Thanh Việt gây thù chuốc oán vô số. Tin tức y tẩu hỏa nhập ma bị người tiết lộ, lan truyền một cách nhanh chóng. Người trên giang hồ mặc kệ có thù oán hay không đều quyết tâm giơ cao chính nghĩa, quét sạch tà đạo, tấn công Ma giáo.
"Giáo chủ, bọn chúng đã tới giữa sườn núi rồi, chẳng mấy chốc sẽ đánh lên đỉnh núi. Để tả hữu hộ pháp cùng ngài tới sau núi đi!"
Tần trưởng lão nhìn giáo chủ vẫn ung dung nằm nghiêng trên ghế. Một tay chống cằm, tóc dài đen nhánh xõa tung, vừa mị hoặc vừa động lòng người. Bây giờ đã là lúc nào rồi mà còn bày ra tư thế này cho ai xem. Nếu không nhanh chạy trốn, định chờ để bị giết sao?
Tô Thanh Việt tựa hồ đọc được ý nghĩ trong mắt Tần trưởng lão, cảm thấy ủy khuất muốn hộc máu. Y nào có muốn làm dáng như vậy, chỉ là từ lúc tẩu hỏa nhập ma, y phát hiện tư thế nằm này tương đối thoải mái, ngực sẽ không bị đau nữa.
Nhưng y chính là Giáo chủ Ma giáo thiên hạ vô địch, loại chuyện này sao có thể nói ra được.
Tô Thanh Việt âm thầm hít sâu một hơi, tùy ý nói: "Các huynh đệ khác đã rút hết chưa?"
Tần trưởng lão trầm mặc một lát, giật giật khóe môi nói: "Bọn họ một số người đã chạy, một số lại không muốn đi, vẫn đang ở sườn núi quyết đấu với đám người võ lâm nhân sĩ."
Tô Thanh Việt làm như không có việc gì đứng lên, nhíu mày, nhẹ giọng quát Tần trưởng lão: "Hồ nháo, ngươi truyền lệnh xuống, bảo tất cả các huynh đệ mau theo mật đạo sau núi rút lui, cứ để đám người kia lên núi, ta tự có an bài."
Tần trưởng lão kinh ngạc nhìn giáo chủ trước mắt, hỏi: "Chẳng lẽ là giáo chủ cố ý?"
Tô Thanh Việt rũ mắt, ý vị thâm trường nhìn lão: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Tần trưởng lão nhìn giáo chủ vẫn giống như thường ngày, cảm thấy dường như mình đã phát hiện ra chân tướng.
Cuối cùng, giáo chủ cũng đã nghĩ thông suốt, muốn tung một mẻ lưới diệt gọn đám người chính đạo giả dối, thống nhất võ lâm rồi sao. Thật quá tuyệt! (Lão nghĩ nhiều rồi =o=")
Tần trưởng lão vẻ mặt kích động nhìn Tô Thanh Việt, kinh hỉ nói: "Được! Được! Được! Thuộc hạ lập tức đi ngay!"
"Ra lệnh cho tả hữu hộ pháp đi cùng đi. Ta đã giao cho bọn họ một số việc quan trọng, sau khi xuống núi, ngươi bảo các huynh đệ nghe theo an bài của họ."
Giáo chủ quả nhiên đã chuẩn bị tốt mọi việc, mình thật sự là lo lắng thừa rồi. Giáo chủ thiên hạ vô địch, sao có thể khiến đám người đó dễ dàng đắc thủ được. Nhìn vào đã thấy đây là một cái bẫy rập rồi. Tần trưởng lão vô cùng cao hứng, lui xuống truyền mệnh lệnh.
Thẳng tới khi bóng dáng của Tần trưởng lão biến mất, Tô Thanh Việt mới nhịn không được, phun ra một ngụm máu tươi, che ngực lảo đảo ngồi xuống ghế.
Nhìn căn phòng hoa lệ, trống trải trước mặt, y cảm thấy cứ như vậy chết đi cũng không tồi, chỉ là không biết các huynh đệ trong Ma giáo có thể an toàn rút lui hay không.
Cả cuộc đời này, y đều là bắt đắc dĩ, chưa từng chân chính vì mình mà làm điều gì.
Kể từ khi được lão giáo chủ nhặt về ngày hôm đó, y cho rằng bản thân rốt cuộc đã thoát khỏi cảnh màn trời chiếu đất, ngày ngày xin ăn khắp phố. Nhưng sau này mới phát hiện, thà làm một tên ăn mày còn hạnh phúc hơn cuộc sống này nhiều.
Ít nhất không cần vì sống sót mà khắp người đều là vết thương, đầy tay đều là máu.
Bên tai mơ hồ truyền tới tiếng mắng chửi, đám người kia sắp tấn công lên đỉnh núi rồi.
"Lão già khốn kiếp kia rốt cục đã lưu lại cái thứ bí tịch gì vậy!" Tô Thanh Việt thấp giọng mắng một câu, từ tay áo lấy ra một viên đan dược cho vào miệng.
Chỉ một lát sau, cảm giác đau đớn đã bớt đi nhiều. Nhưng đan dược này chỉ có công hiệu tạm thời, dù có chết cũng phải kéo theo chút đệm lưng, bằng không, thật uổng công y phải cõng trên lưng biết bao nhiêu tội danh như thế.
Tô Thanh Việt đi tới đình lục giác trên đỉnh núi. Mỗi góc trong đình đều treo một chuỗi chuông gió, lúc nào cũng kêu leng keng, thanh thúy rung động. Phía sau đình là vách núi cao vạn trượng.
Tô Thanh Việt cầm chén trà đã nguội lạnh, ngồi ngay ngắn trong đình.
Lúc võ lâm nhân sĩ lên tới đỉnh núi, chỉ thấy cảnh Giáo chủ Ma giáo đang nở nụ cười tà mị với bọn họ: "Các huynh đệ của ta đã rút lui rồi mà bây giờ các ngươi mới tới. Võ lâm bạch đạo chẳng có người nào hữu dụng ư?"
"Tô Thanh Việt, sắp chết đến nơi rồi, ngươi đừng có mạnh miệng."
"Ma đầu, ngươi giết người vô số, xem mạng người như cỏ rác, còn không mau thúc thủ chịu trói."
"A di đà phật! Thí chủ, bỏ đồ đao xuống lập địa thành Phật."
...
Tô Thanh Việt nhìn bọn họ ở ngoài đình kêu to muốn lấy tính mạng mình, nhưng võ lâm chính đạo lại chẳng ai dám tiến lên, hơi cảm thấy buồn cười. Y tự biết bản thân không thể sống được bao lâu nữa, chỉ đơn giản muốn kéo dài thời gian giúp cho các huynh đệ thoát thân.
Y xác thật cũng có chuẩn bị một chút. Trên đỉnh núi này sớm đã chôn đầy thuốc nổ, mà dây dẫn ở ngay chính đình lục giác này.
Những kẻ này kiêng kị võ công của y, không ai dám tiến lên làm chim đầu đàn. Dường như chỉ đứng chửi rủa một hồi là có thể tiếp thêm dũng khí, quả nhiên là không có sáng tạo gì cả.
Tô Thanh Việt quét mắt nhìn đám người kia, có người lạ, có người quen, mỗi người đều mang vẻ mặt thâm thù đại hận, tựa như y đã giết cha mẹ, đoạt thê nhi của bọn họ vậy.
Đáng tiếc, bản thân y không có hứng thú với nữ nhân, nếu không y cũng muốn nhận những tội danh này.
"Các vị không mệt sao? Hay là vào trong đình ngồi một lát." Tô Thanh Việt nhấp một ngụm trà, lạnh quá rồi.
Bọn họ nhìn Tô Thanh Việt ung dung, nhàn nhã trước mắt, nhất thời đều có chút do dự, không lẽ đây là một cái bẫy?
Đúng lúc này, một người từ trong đám người đi ra, vẻ mặt chính khí lẫm liệt nói: "Ma đầu này đã sớm tẩu hỏa nhập ma, lúc này chắc hẳn chỉ cố ra vẻ, mọi người hãy cùng nhau xuất thủ, diệt trừ tai họa cho võ lâm."
Tô Thanh Việt híp híp đôi mắt, bản thân đã nuôi một tên bạch nhãn lang rồi.
Người này lớn lên thanh tú, trắng trẻo hồng hào, mặc một thân bạch y, nhìn có vẻ gầy yếu, đôi mắt thuần khiết lại vô tội.
"Giang Bình, Tô Thanh Việt ta tuy không phải người tốt gì, nhưng tự nhận đối đãi với ngươi cũng không tệ. Mà ngươi lại báo đáp ta như vậy sao?"
Đám người bạch đạo này biết tin Tô Thanh Việt tẩu hỏa nhập ma là do Giang Bình truyền ra.
Giang gia chính là một gia tộc có tiếng trong võ lâm, trong một đêm bị Ma giáo diệt môn, tiểu công tử của Giang gia mất tích. Cả võ lâm nhất thời lo lắng, bất an, không biết khi nào thì gia tộc của mình sẽ bị Ma giáo diệt môn.
Ai ngờ mấy tháng sau, tiểu công tử Giang Bình đột nhiên xuất hiện, nói rằng mình bị giáo chủ Ma giáo cưỡng ép. Hắn muốn báo thù rửa hận nên tham sống sợ chết, nhẫn nhục chịu đựng. Thừa dịp ma đầu tẩu hỏa nhập ma mà trốn thoát, đem tin tức này chiêu cáo cho toàn thiên hạ, vì vậy mới có cục diện như hiện tại.
Giang Bình cắn chặt môi dưới, mặt trướng đến đỏ bừng, vẻ mặt khuất nhục nhìn Tô Thanh Việt, lên án nói: "Ma đầu, ngươi giết cả nhà ta, còn đem ta nhốt tại đây. Nếu ta không nghe lời ngươi, chỉ sợ là đã sớm chết trong tay ngươi rồi."
Mọi người nhìn vẻ mặt ủy khuất của Giang Bình, không biết nghĩ tới cái gì. Tiểu công tử của Giang gia này lớn lên thanh tú, môi hồng răng trắng, được nuông chiều từ bé, da thịt non mềm. Quả thật rất mê người. Cũng khó cho hắn phải nhẫn nhục để báo thù mà chịu nhục như vậy.
Cả đám người nhất thời đếu tức giận không thôi.
Tô Thanh Việt nhìn biểu tình của bọn họ, chỉ cảm thấy một búng máu bị nghẹn lại trong ngực. Y không phủ nhận lúc trước vì coi trọng khuôn mặt này nên mới cứu hắn ta về. Nhưng y xưa nay cao ngạo, cũng không thích làm khó người khác. Không chỉ chữa thương cho hắn, còn cho hắn ăn ngon uống tốt. Không ngờ bản thân đã dẫn sói vào nhà, quả nhiên trên đầu chữ sắc là một cây đao a!
Thôi, hiện tại nghĩ tới những điều đó thì có ý nghĩa gì nữa.
"Giết hắn, vì Giang gia báo thù."
"Giết hắn, giết hắn, giết hắn..."
Tô Thanh Việt lấy ra từ trong tay áo một cây châm lửa, nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó nhìn đám người chen chen chúc chúc trước mặt, nhàn nhạt cười: "Có các ngươi chôn cùng, vụ mua bán này cũng không lỗ."
Cả đám người trơ mắt nhìn hắn đốt ngòi nổ trên tay, muốn rút lui nhưng đã không kịp.
Ánh lửa phóng lên cao, từng tiếng nổ mạnh vang vọng khắp ngọn núi.
Tô Thanh Việt nhìn bọn họ chạy toán loạn trong màn lửa, xoay người nhảy xuống vách núi sâu vạn trượng. Cùng bọn họ chết cùng một chỗ, nói không chừng, chậm thêm chút nữa còn phải đánh thêm một trận dưới cầu Nại Hà với bọn chúng. Vậy thì cũng quá phiền phức rồi.
Tiếng nổ từ đỉnh núi truyền xuống chân núi.
Các huynh đệ vừa ra khỏi mật đạo, nhìn Ma giáo bị hủy diệt, nhất thời kinh ngạc không thốt nên lời.
Tần trưởng lão ngây ngốc nhìn tả hữu hộ pháp: "Đây... Đây là có chuyện gì? Giáo chủ phân phó các ngươi thế nào?"
Tả hữu hộ pháp cũng không hiểu ra sao: "Giáo chủ bảo chúng ta nghe theo sự sắp xếp của ông."
Lúc này, nếu còn không hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì quả thật là uổng phí ngần ấy năm sống trên đời.
Tần trưởng lão hồng mắt, có chút gian nan nói: "Giáo chủ ngài ấy... Ngài ấy thật sự..."
Các huynh đệ trầm mặc, nhìn đỉnh núi vẫn không ngừng nổ mạnh mà đau lòng, hốc mắt đỏ hoe.
Tuy rằng có đôi khi giáo chủ rất lạnh lùng, còn vô cùng nghiêm khắc, thường xuyên áp bức bọn họ. Người trong giáo đều có chút sợ hắn, nhưng Ma giáo dù sao cũng là nơi bọn họ an cư lạc nghiệp, rời khỏi nơi này, bọn họ biết đi về đâu?
Tần trưởng lão đột nhiên hướng về đỉnh núi quỳ xuống, sau đó là tả hữu hộ pháp cùng tất cả các huynh đệ trong giáo.
Mọi người trầm mặc không nói, chỉ dập đầu ba cái về phía đỉnh núi.
"Giáo chủ đã vì huynh đệ chúng ta mà hy sinh thân mình, chúng ta không thể cô phụ hi vọng của giáo chủ. Chờ ngày nào đó Đông Sơn tái khởi, tiêu diệt bạch đạo."
"Được!"
Trong giang hồ đồn thổi, cuộc chiến ngày ấy ở Ma giáo vô cùng khốc liệt, trụ cột của bạch đạo đã bị tiêu diệt hơn một nửa. Một trận đê mê.
Sau đó, Ma giáo một lần nữa được lập lại, nhưng không còn huy hoàng như trước kia.
Nhưng mà hết thảy mọi chuyện đều đã không còn liên quan tới Tô Thanh Việt nữa. Bởi vì lúc y tỉnh dậy, phát hiện toàn bộ thế giới cũng thay đổi rồi.
Bức tường màu trắng, khăn trải giường màu trắng, trong không khí còn tràn ngập mùi vị kỳ quái, trên tay bị ghim một cây ngân châm chẳng khác nào ám khí.
Đây là đâu?
Nhưng vì võ công của y quá cao cường nên mỗi lần các anh hùng hào kiệt vây bắt, mang ý chí sục sôi lên núi quyết chiến thì lại bị đánh tới kêu cha gọi mẹ, tè cả ra quần mà chạy xuống núi. Lâu dần không còn ai nhắc tới chuyện tấn công Ma giáo nữa.
Nhưng, Giáo chủ Ma giáo võ công tuyệt đỉnh lại tự mình tìm đường chết.
Độc Cô Cầu Bại Tô giáo chủ cảm thấy cuộc sống quá tẻ nhạt nên y quyết định tu luyện một quyển tuyệt thế thần công do lão giáo chủ để lại. Khiến cho chính mình tẩu hỏa nhập ma, biến bản thân thành dạng nửa sống nửa chết.
Là Giáo chủ Ma giáo người người đòi giết, trên giang hồ có thể nói Tô Thanh Việt gây thù chuốc oán vô số. Tin tức y tẩu hỏa nhập ma bị người tiết lộ, lan truyền một cách nhanh chóng. Người trên giang hồ mặc kệ có thù oán hay không đều quyết tâm giơ cao chính nghĩa, quét sạch tà đạo, tấn công Ma giáo.
"Giáo chủ, bọn chúng đã tới giữa sườn núi rồi, chẳng mấy chốc sẽ đánh lên đỉnh núi. Để tả hữu hộ pháp cùng ngài tới sau núi đi!"
Tần trưởng lão nhìn giáo chủ vẫn ung dung nằm nghiêng trên ghế. Một tay chống cằm, tóc dài đen nhánh xõa tung, vừa mị hoặc vừa động lòng người. Bây giờ đã là lúc nào rồi mà còn bày ra tư thế này cho ai xem. Nếu không nhanh chạy trốn, định chờ để bị giết sao?
Tô Thanh Việt tựa hồ đọc được ý nghĩ trong mắt Tần trưởng lão, cảm thấy ủy khuất muốn hộc máu. Y nào có muốn làm dáng như vậy, chỉ là từ lúc tẩu hỏa nhập ma, y phát hiện tư thế nằm này tương đối thoải mái, ngực sẽ không bị đau nữa.
Nhưng y chính là Giáo chủ Ma giáo thiên hạ vô địch, loại chuyện này sao có thể nói ra được.
Tô Thanh Việt âm thầm hít sâu một hơi, tùy ý nói: "Các huynh đệ khác đã rút hết chưa?"
Tần trưởng lão trầm mặc một lát, giật giật khóe môi nói: "Bọn họ một số người đã chạy, một số lại không muốn đi, vẫn đang ở sườn núi quyết đấu với đám người võ lâm nhân sĩ."
Tô Thanh Việt làm như không có việc gì đứng lên, nhíu mày, nhẹ giọng quát Tần trưởng lão: "Hồ nháo, ngươi truyền lệnh xuống, bảo tất cả các huynh đệ mau theo mật đạo sau núi rút lui, cứ để đám người kia lên núi, ta tự có an bài."
Tần trưởng lão kinh ngạc nhìn giáo chủ trước mắt, hỏi: "Chẳng lẽ là giáo chủ cố ý?"
Tô Thanh Việt rũ mắt, ý vị thâm trường nhìn lão: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Tần trưởng lão nhìn giáo chủ vẫn giống như thường ngày, cảm thấy dường như mình đã phát hiện ra chân tướng.
Cuối cùng, giáo chủ cũng đã nghĩ thông suốt, muốn tung một mẻ lưới diệt gọn đám người chính đạo giả dối, thống nhất võ lâm rồi sao. Thật quá tuyệt! (Lão nghĩ nhiều rồi =o=")
Tần trưởng lão vẻ mặt kích động nhìn Tô Thanh Việt, kinh hỉ nói: "Được! Được! Được! Thuộc hạ lập tức đi ngay!"
"Ra lệnh cho tả hữu hộ pháp đi cùng đi. Ta đã giao cho bọn họ một số việc quan trọng, sau khi xuống núi, ngươi bảo các huynh đệ nghe theo an bài của họ."
Giáo chủ quả nhiên đã chuẩn bị tốt mọi việc, mình thật sự là lo lắng thừa rồi. Giáo chủ thiên hạ vô địch, sao có thể khiến đám người đó dễ dàng đắc thủ được. Nhìn vào đã thấy đây là một cái bẫy rập rồi. Tần trưởng lão vô cùng cao hứng, lui xuống truyền mệnh lệnh.
Thẳng tới khi bóng dáng của Tần trưởng lão biến mất, Tô Thanh Việt mới nhịn không được, phun ra một ngụm máu tươi, che ngực lảo đảo ngồi xuống ghế.
Nhìn căn phòng hoa lệ, trống trải trước mặt, y cảm thấy cứ như vậy chết đi cũng không tồi, chỉ là không biết các huynh đệ trong Ma giáo có thể an toàn rút lui hay không.
Cả cuộc đời này, y đều là bắt đắc dĩ, chưa từng chân chính vì mình mà làm điều gì.
Kể từ khi được lão giáo chủ nhặt về ngày hôm đó, y cho rằng bản thân rốt cuộc đã thoát khỏi cảnh màn trời chiếu đất, ngày ngày xin ăn khắp phố. Nhưng sau này mới phát hiện, thà làm một tên ăn mày còn hạnh phúc hơn cuộc sống này nhiều.
Ít nhất không cần vì sống sót mà khắp người đều là vết thương, đầy tay đều là máu.
Bên tai mơ hồ truyền tới tiếng mắng chửi, đám người kia sắp tấn công lên đỉnh núi rồi.
"Lão già khốn kiếp kia rốt cục đã lưu lại cái thứ bí tịch gì vậy!" Tô Thanh Việt thấp giọng mắng một câu, từ tay áo lấy ra một viên đan dược cho vào miệng.
Chỉ một lát sau, cảm giác đau đớn đã bớt đi nhiều. Nhưng đan dược này chỉ có công hiệu tạm thời, dù có chết cũng phải kéo theo chút đệm lưng, bằng không, thật uổng công y phải cõng trên lưng biết bao nhiêu tội danh như thế.
Tô Thanh Việt đi tới đình lục giác trên đỉnh núi. Mỗi góc trong đình đều treo một chuỗi chuông gió, lúc nào cũng kêu leng keng, thanh thúy rung động. Phía sau đình là vách núi cao vạn trượng.
Tô Thanh Việt cầm chén trà đã nguội lạnh, ngồi ngay ngắn trong đình.
Lúc võ lâm nhân sĩ lên tới đỉnh núi, chỉ thấy cảnh Giáo chủ Ma giáo đang nở nụ cười tà mị với bọn họ: "Các huynh đệ của ta đã rút lui rồi mà bây giờ các ngươi mới tới. Võ lâm bạch đạo chẳng có người nào hữu dụng ư?"
"Tô Thanh Việt, sắp chết đến nơi rồi, ngươi đừng có mạnh miệng."
"Ma đầu, ngươi giết người vô số, xem mạng người như cỏ rác, còn không mau thúc thủ chịu trói."
"A di đà phật! Thí chủ, bỏ đồ đao xuống lập địa thành Phật."
...
Tô Thanh Việt nhìn bọn họ ở ngoài đình kêu to muốn lấy tính mạng mình, nhưng võ lâm chính đạo lại chẳng ai dám tiến lên, hơi cảm thấy buồn cười. Y tự biết bản thân không thể sống được bao lâu nữa, chỉ đơn giản muốn kéo dài thời gian giúp cho các huynh đệ thoát thân.
Y xác thật cũng có chuẩn bị một chút. Trên đỉnh núi này sớm đã chôn đầy thuốc nổ, mà dây dẫn ở ngay chính đình lục giác này.
Những kẻ này kiêng kị võ công của y, không ai dám tiến lên làm chim đầu đàn. Dường như chỉ đứng chửi rủa một hồi là có thể tiếp thêm dũng khí, quả nhiên là không có sáng tạo gì cả.
Tô Thanh Việt quét mắt nhìn đám người kia, có người lạ, có người quen, mỗi người đều mang vẻ mặt thâm thù đại hận, tựa như y đã giết cha mẹ, đoạt thê nhi của bọn họ vậy.
Đáng tiếc, bản thân y không có hứng thú với nữ nhân, nếu không y cũng muốn nhận những tội danh này.
"Các vị không mệt sao? Hay là vào trong đình ngồi một lát." Tô Thanh Việt nhấp một ngụm trà, lạnh quá rồi.
Bọn họ nhìn Tô Thanh Việt ung dung, nhàn nhã trước mắt, nhất thời đều có chút do dự, không lẽ đây là một cái bẫy?
Đúng lúc này, một người từ trong đám người đi ra, vẻ mặt chính khí lẫm liệt nói: "Ma đầu này đã sớm tẩu hỏa nhập ma, lúc này chắc hẳn chỉ cố ra vẻ, mọi người hãy cùng nhau xuất thủ, diệt trừ tai họa cho võ lâm."
Tô Thanh Việt híp híp đôi mắt, bản thân đã nuôi một tên bạch nhãn lang rồi.
Người này lớn lên thanh tú, trắng trẻo hồng hào, mặc một thân bạch y, nhìn có vẻ gầy yếu, đôi mắt thuần khiết lại vô tội.
"Giang Bình, Tô Thanh Việt ta tuy không phải người tốt gì, nhưng tự nhận đối đãi với ngươi cũng không tệ. Mà ngươi lại báo đáp ta như vậy sao?"
Đám người bạch đạo này biết tin Tô Thanh Việt tẩu hỏa nhập ma là do Giang Bình truyền ra.
Giang gia chính là một gia tộc có tiếng trong võ lâm, trong một đêm bị Ma giáo diệt môn, tiểu công tử của Giang gia mất tích. Cả võ lâm nhất thời lo lắng, bất an, không biết khi nào thì gia tộc của mình sẽ bị Ma giáo diệt môn.
Ai ngờ mấy tháng sau, tiểu công tử Giang Bình đột nhiên xuất hiện, nói rằng mình bị giáo chủ Ma giáo cưỡng ép. Hắn muốn báo thù rửa hận nên tham sống sợ chết, nhẫn nhục chịu đựng. Thừa dịp ma đầu tẩu hỏa nhập ma mà trốn thoát, đem tin tức này chiêu cáo cho toàn thiên hạ, vì vậy mới có cục diện như hiện tại.
Giang Bình cắn chặt môi dưới, mặt trướng đến đỏ bừng, vẻ mặt khuất nhục nhìn Tô Thanh Việt, lên án nói: "Ma đầu, ngươi giết cả nhà ta, còn đem ta nhốt tại đây. Nếu ta không nghe lời ngươi, chỉ sợ là đã sớm chết trong tay ngươi rồi."
Mọi người nhìn vẻ mặt ủy khuất của Giang Bình, không biết nghĩ tới cái gì. Tiểu công tử của Giang gia này lớn lên thanh tú, môi hồng răng trắng, được nuông chiều từ bé, da thịt non mềm. Quả thật rất mê người. Cũng khó cho hắn phải nhẫn nhục để báo thù mà chịu nhục như vậy.
Cả đám người nhất thời đếu tức giận không thôi.
Tô Thanh Việt nhìn biểu tình của bọn họ, chỉ cảm thấy một búng máu bị nghẹn lại trong ngực. Y không phủ nhận lúc trước vì coi trọng khuôn mặt này nên mới cứu hắn ta về. Nhưng y xưa nay cao ngạo, cũng không thích làm khó người khác. Không chỉ chữa thương cho hắn, còn cho hắn ăn ngon uống tốt. Không ngờ bản thân đã dẫn sói vào nhà, quả nhiên trên đầu chữ sắc là một cây đao a!
Thôi, hiện tại nghĩ tới những điều đó thì có ý nghĩa gì nữa.
"Giết hắn, vì Giang gia báo thù."
"Giết hắn, giết hắn, giết hắn..."
Tô Thanh Việt lấy ra từ trong tay áo một cây châm lửa, nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó nhìn đám người chen chen chúc chúc trước mặt, nhàn nhạt cười: "Có các ngươi chôn cùng, vụ mua bán này cũng không lỗ."
Cả đám người trơ mắt nhìn hắn đốt ngòi nổ trên tay, muốn rút lui nhưng đã không kịp.
Ánh lửa phóng lên cao, từng tiếng nổ mạnh vang vọng khắp ngọn núi.
Tô Thanh Việt nhìn bọn họ chạy toán loạn trong màn lửa, xoay người nhảy xuống vách núi sâu vạn trượng. Cùng bọn họ chết cùng một chỗ, nói không chừng, chậm thêm chút nữa còn phải đánh thêm một trận dưới cầu Nại Hà với bọn chúng. Vậy thì cũng quá phiền phức rồi.
Tiếng nổ từ đỉnh núi truyền xuống chân núi.
Các huynh đệ vừa ra khỏi mật đạo, nhìn Ma giáo bị hủy diệt, nhất thời kinh ngạc không thốt nên lời.
Tần trưởng lão ngây ngốc nhìn tả hữu hộ pháp: "Đây... Đây là có chuyện gì? Giáo chủ phân phó các ngươi thế nào?"
Tả hữu hộ pháp cũng không hiểu ra sao: "Giáo chủ bảo chúng ta nghe theo sự sắp xếp của ông."
Lúc này, nếu còn không hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì quả thật là uổng phí ngần ấy năm sống trên đời.
Tần trưởng lão hồng mắt, có chút gian nan nói: "Giáo chủ ngài ấy... Ngài ấy thật sự..."
Các huynh đệ trầm mặc, nhìn đỉnh núi vẫn không ngừng nổ mạnh mà đau lòng, hốc mắt đỏ hoe.
Tuy rằng có đôi khi giáo chủ rất lạnh lùng, còn vô cùng nghiêm khắc, thường xuyên áp bức bọn họ. Người trong giáo đều có chút sợ hắn, nhưng Ma giáo dù sao cũng là nơi bọn họ an cư lạc nghiệp, rời khỏi nơi này, bọn họ biết đi về đâu?
Tần trưởng lão đột nhiên hướng về đỉnh núi quỳ xuống, sau đó là tả hữu hộ pháp cùng tất cả các huynh đệ trong giáo.
Mọi người trầm mặc không nói, chỉ dập đầu ba cái về phía đỉnh núi.
"Giáo chủ đã vì huynh đệ chúng ta mà hy sinh thân mình, chúng ta không thể cô phụ hi vọng của giáo chủ. Chờ ngày nào đó Đông Sơn tái khởi, tiêu diệt bạch đạo."
"Được!"
Trong giang hồ đồn thổi, cuộc chiến ngày ấy ở Ma giáo vô cùng khốc liệt, trụ cột của bạch đạo đã bị tiêu diệt hơn một nửa. Một trận đê mê.
Sau đó, Ma giáo một lần nữa được lập lại, nhưng không còn huy hoàng như trước kia.
Nhưng mà hết thảy mọi chuyện đều đã không còn liên quan tới Tô Thanh Việt nữa. Bởi vì lúc y tỉnh dậy, phát hiện toàn bộ thế giới cũng thay đổi rồi.
Bức tường màu trắng, khăn trải giường màu trắng, trong không khí còn tràn ngập mùi vị kỳ quái, trên tay bị ghim một cây ngân châm chẳng khác nào ám khí.
Đây là đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất