Chương 22: Trở về Tô gia gặp một nhà cặn bã
Tô giáo chủ trước kia từ nhỏ không cha không mẹ, ăn xin mà lớn lên, có thể nói là nhìn thấy hết thói đời nóng lạnh, lòng người dễ thay đổi, trăm ngàn sắc thái của nhân gian, cho đến khi được sư phụ điên kia nhặt về.
Nhưng, chờ đợi cậu cũng không phải là nhà ấm giường êm, mà lại là một căn phòng tối tràn ngập máu tanh và nguy hiểm, Tô giáo chủ một hơi liều mạng ngao cho đến khi chết, rốt cuộc cũng trải qua thế gian lạnh lẽo, gặm nhấm hết thảy kỳ vọng. Cho nên cuối cùng cậu cũng không có một tia tiếc nuối mà rời đi.
Cho đến khi nhân sinh lại một lần nữa biến chuyển.
Đối với người cha này, nói thật, Tô Thanh Việt cũng không có bao nhiêu cảm giác, bởi vì cậu chưa bao giờ trải nghiệm qua cuộc sống của một gia đình bình thường là như thế nào.
Mặc dù trong trí nhớ của thân thể này người cha đó đã từng rất sủng ái Tô Thanh Việt, nhưng đối với Tô giáo chủ mà nói, cậu chẳng qua chỉ đứng dưới góc độ người xem, xem một tuồng kịch mà thôi.
Huống chi, người cha này cũng không đủ tư cách...
Tô giáo chủ lấy chiếc xe trắng đơn giản của mình tự mình lái đến Tô gia, tuy rằng lúc mới vừa lái ra đường cậu cũng không hiểu rõ lắm cách điều khiển xe, nhưng lái một lát liền trở nên quen thuộc.
Nếu là nguyên chủ vẫn còn sống, hẳn là muốn mắng một câu sát thủ đường phố!!!
Tô Thanh Việt một bên lái xe, một bên suy tư.
Người cha cặn bã ấy bao nhiêu năm qua đối với cậu chẳng quan tâm, lại vào lúc này gọi cậu về nhà, thực sự rất đáng tự hỏi nha!
Sắc trời đã tối, từ phim trường đến Tô gia ước chừng một giờ lái xe. Tô Thanh Việt dừng ở ngoài cửa lớn nhìn bên trong đại biệt thự Tô gia đèn đuốc sáng trưng, trong đầu hiện lên quá khứ cùng mẫu thân sống tại nơi này.
Cuộc sống tương thân tương ái trước kia đã sớm không biết bay đến góc nào, chỉ có khoản thời gian hắc ám trước khi Tô mẫu ly hôn không ngừng xoay tròn ở trong đầu, làm sao cũng không vứt đi được.
Tô giáo chủ chính là một người có thù tất báo.
Người nữ giúp việc lớn tuổi từ bên trong cánh cửa đi ra, nhìn thấy chiếc xe hơi màu trắng đứng ở cửa, có chút tò mò.
Lại gần mới phát hiện thế nhưng là...
Ánh mắt đầu tiên Vương mụ nhìn thấy cậu liền đỏ hốc mắt, thanh âm mang theo chút run rẩy: "Đại thiếu gia, cậu đây là... Đã trở về."
Tô Thanh Việt nhìn Vương mụ đầu tóc đã nhiễm bạc trước mắt, ánh mắt hơi liễm, rất nhiều người đều là thân bất do kỷ nhưng lại không cách nào có thể tha thứ.
Năm đó mẹ cậu mang thai, thời gian bà mang thai Tô Thế Quốc liền vượt quá giới hạn. Vương mụ biết đến, nhưng bà ta lại lựa chọn dấu diếm, cho đến khi tiểu tam kia mang theo hài tử kiêu căng ngạo mạn bước vào Tô gia, mẹ Tô mới biết được tất cả chân tướng.
Tô Thanh Việt lái xe vào gara.
Song song trong gara đổ ba chiếc xe sang trọng, vô cùng cao cấp, không thể so sánh với chiếc xe nhỏ màu trắng của cậu.
Tô Thanh Việt khóa xe lại, hai tay bỏ vào túi, bước chân nhàn hạ đi về phía phòng trong.
Phòng khách chỉ có một mình Tô Thế Quốc ngồi ở trên sô pha xem TV.
Nhìn thấy thân ảnh Tô Thanh Việt, hắn liền đứng lên tiếp đón, bảo Vương mụ đem đồ ăn bưng lên phòng ăn.
Tô Thanh Việt nhàn nhã bước, đôi mắt tùy ý đánh giá căn nhà xa hoa vô cùng này.
Trang hoàng khí phái, đồ đạc tinh tế, thiết kế hoàn mỹ, không một chỗ nào không tiết lộ chủ nhân gian biệt thự này là một kẻ có tiền.
Tô Thanh Việt nhìn Tô Thế Quốc đang đi tới phía cậu, ánh mắt nhàn nhạt, vô cùng bình tĩnh hỏi: "Có việc? Nói đi!"
Tô Thế Quốc nghẹn một cái, ngay lập tức phẫn nộ: "Nói chuyện như thế hả? Tôi là cha của cậu. Mẹ cậu giáo dục cậu như vậy sao?"
Tô giáo chủ nghiền ngẫm cười, "Tô tiên sinh, theo phương diện pháp luật mà nói, chúng ta không tồn tại quan hệ cha con, còn nếu theo phương diện về nhân tình, tôi cũng thật cao hứng khi chúng ta đoạn tuyệt quan hệ." Vừa nói, ánh mắt Tô Thanh Việt vừa rung lên, mang theo một chút sắc bén không nên lời, tiếp tục: "Nhắc lại một câu, mẹ tôi dạy tôi như thế nào không có bất cứ quan hệ gì với ông, tôi có thể đứng ở chỗ này bình tĩnh mà cùng ông nói chuyện, đó cũng là do mẹ tôi giáo dục tốt."
Tô Thế Quốc giận dữ, một thời gian không thấy, thế nhưng trở nên nhanh mồm dẻo miệng như vậy. Quả thực không thể nói lý.
Nhìn Tô Thế Quốc trong mắt toát ra ánh lửa, không hiểu sao Tô giáo chủ lại cảm thấy thực sảng khoái.
Ở thế giới không thể tùy ý động thủ này thật quá làm người ta nghẹn khuất mà. Chẳng qua dùng miệng nói chuyện như vậy cũng tốt.
Trên lầu truyền đến một loạt tiếng bước chân, một cô gái khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi ăn mặc một bộ váy liền áo được thiết kế tinh xảo từ trên lầu đi xuống, trong miệng còn đang oán giận: "Ba, khi nào mới có thể ăn cơm tối a, con sắp chết đói rồi."
Đi đến nửa đường, nhìn thấy Tô Thanh Việt bao vây trong một bộ áo lông vũ màu đen, ngẩn người, rồi sau đó có chút ác liệt nói: "Ây ui, hôm nay chờ khách đến chính là anh à?"
Ngay cả ánh mắt Tô Thanh Việt cũng lười nhìn cô ta, nếu so kiêu ngạo ương ngạnh, Tô giáo chủ rất có kinh nghiệm đó.
"Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe không hả?" Tô Mỹ Lâm đạp gót giày rầm rầm, nộ khí đằng đằng xuống lầu.
"Nói chuyện kiểu gì đó, hắn là anh trai con."
Tô Thế Quốc không biết nghĩ tới điều gì, áp xuống tới một thân lửa giận, ý đồ thể hiện người một nhà chung sống hoà bình.
qingyufighting.wordpress.com
Tô Mỹ Lâm có chút hồ nghi nhìn về phía Tô Thanh Việt, luôn cảm thấy gương mặt này có chút quen mắt.
Nàng lấy điện thoại di động ra, không biết lướt tới cái gì, đột nhiên vẻ mặt trở nên kích động chạy đến trước mặt Tô giáo chủ, không chờ nổi hỏi: "Người này không phải là anh chứ?"
Tô Thanh Việt liếc mắt một cái, đúng là tấm ảnh tạo hình quỷ dị trong 《 Tuyệt Thế Giang Hồ 》 .
Tô Thế Quốc từ điện thoại di động thấy được bức ảnh nửa người nửa ma kia, nhất thời khó có thể tiếp thu, trong mắt lửa giận càng sâu.
"Cậu đây là đang làm gì? Con trai của Tô Thế Quốc ta vậy mà lại làm một con hát."
Tô Thanh Việt quay đầu ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tô Thế Quốc, cười nhạo nói: "Con hát? Tôi làm là công việc đàng hoàng. Dù sao so với một số người vô sỉ, làm những việc không đáng là con người còn quang minh chính đại hơn nhiều."
Tô Thế Quốc vẻ mặt không hài lòng nhìn về phía cậu, không biết bị chạm vào phiến nghịch lân* nào, hắn biết đứa con trai này căn bản từ nhỏ đã khắc hắn.
*Phiến nghịch lân: vảy rồng
Tô Thanh Việt thu liễm bước chân, xoay người rời đi.
Tô giáo chủ cảm thấy chính mình ước chừng bị nước làm nhũn não rồi.
Cậu rốt cuộc là nghĩ như thế nào mới đáp ứng tới Tô gia, chẳng lẽ tàn hồn của thân thể này vẫn còn lưu luyến nơi này? Phỏng chừng là đối nơi này hận nhiều hơn một chút đi!
Tô Mỹ Lâm đột nhiên từ sau lưng vươn tay, muốn kéo cánh tay Tô Thanh Việt, "Chờ đã, ai cho anh đi!" Lại ngoài ý muốn kéo vào một khoảng không.
Lúc này Tô giáo chủ mới vừa đi đến trước cửa, cánh cửa liền mở ra từ bên ngoài, có một người vội vã tiến vào.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Thanh Việt, đồng tử người nọ đột nhiên hơi co lại, nhìn như có chút khẩn trương lại trấn định hỏi: "Anh... Sao anh lại tới đây?"
Tô Thanh Việt nhìn thiếu niên thấp hơn so với cậu trước mắt. Là đứa em trai kia của cậu, đuôi lông mày hơi chọn, biểu tình của hắn lúc nãy rất là khả nghi a?
"Nhà tôi không chào đón anh."
Tô Tĩnh Tường nổi giận đùng đùng nhìn Tô Thanh Việt, ánh mắt lập loè.
Tô Thanh Việt bình tĩnh nhìn hắn, hé mở môi mỏng: "Giấy tờ bất động sản căn nhà này còn không có tên của cậu, tới hay không tới không đến lượt cậu định đoạt."
Lời này liền truyền tới trong tai Triệu Liên vừa mới từ bên ngoài tiến vào. Triệu Liên bước chân run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thế Quốc, những lời này là có ý gì?
Lúc này mọi người đều có mặt đông đủ.
Tô giáo chủ nhìn trên mặt bọn họn không ngừng hiện lên các loại biểu tình, trong đầu tâm tư bay tán loạn.
"Việt Việt tới rồi à, tại sao không ngồi xuống?" Triệu Liên thu hồi kinh ngạc trên mặt trong nháy mắt, mang theo vẻ hiền lành và sự trìu mến vô cùng, mỉm cười nhìn cậu.
Tô Thanh Việt không đáp lời, chỉ là lúc lướt qua Tô Tĩnh Tường bước chân hơi ngừng một chút, lưu lại một câu chỉ có hắn ta mới nghe được, nói xong bước chân cũng không ngừng mà rời đi.
Tô Tĩnh Tường hơi hơi trừng lớn mắt, nắm chặt nắm tay, xoay người, một đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Thanh Việt.
Cha chẳng lẽ thật sự sẽ đem sản nghiệp chia cho anh ta một phần giống nhau sao?
Biểu tình mỗi người nhìn Tô Thanh Việt rời đi đều không giống nhau, không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Thanh Việt ngồi trên xe, cảm thấy mấy hôm nay chính mình không được tốt lắm, cho nên não mới úng nước như vậy.
Đã sớm biết người cha cặn bã kia cũng chẳng tốt lành gì, có chuyện gì mà tìm cậu chứ. Đơn giản chính là lần trước ở tiệc tối từ thiện thấy Lý Tùng Phong đứng bên cạnh cậu, tưởng bộ muốn làm quen thôi.
Cậu đã gieo một hạt giống vào lòng con trai ngoan của ông ta, có thể nẩy mầm hay không, liền xem cha con bọn họ cảm tình có bao nhiêu sâu đậm.
Nghĩ đến Lý Tùng Phong, Tô Thanh Việt đột nhiên nhớ tới chính mình dường như đã lâu rồi không gặp lại hắn, lúc trước nếu không có hắn, Tô giáo chủ cũng không thể thuận lợi tiến vào đoàn phim như vậy.
Tô Thanh Việt vừa định gọi điện thoại liên lạc một chút, di động liền vang lên.
Di động kết hợp với tai nghe Bluetooth lúc lái xe, thanh âm trầm thấp mà từ tính của Diệp Lệ Hành trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ bên trong xe.
Tô giáo chủ tức khắc đem Lý Tùng Phong vứt ra sau đầu.
Bắt đầu không khống chế được cong lên khóe miệng.
Phảng phất chỉ cần nghe thấy thanh âm của Diệp Lệ Hành, liền cảm thấy mọi phiền não đều tan biến.
"Việt Việt, tôi nhớ em..."
Chiếc xe hơi màu trắng đang chạy trên quốc lộ liền lượn một đường cong hình S ở trên đường.
Nhưng, chờ đợi cậu cũng không phải là nhà ấm giường êm, mà lại là một căn phòng tối tràn ngập máu tanh và nguy hiểm, Tô giáo chủ một hơi liều mạng ngao cho đến khi chết, rốt cuộc cũng trải qua thế gian lạnh lẽo, gặm nhấm hết thảy kỳ vọng. Cho nên cuối cùng cậu cũng không có một tia tiếc nuối mà rời đi.
Cho đến khi nhân sinh lại một lần nữa biến chuyển.
Đối với người cha này, nói thật, Tô Thanh Việt cũng không có bao nhiêu cảm giác, bởi vì cậu chưa bao giờ trải nghiệm qua cuộc sống của một gia đình bình thường là như thế nào.
Mặc dù trong trí nhớ của thân thể này người cha đó đã từng rất sủng ái Tô Thanh Việt, nhưng đối với Tô giáo chủ mà nói, cậu chẳng qua chỉ đứng dưới góc độ người xem, xem một tuồng kịch mà thôi.
Huống chi, người cha này cũng không đủ tư cách...
Tô giáo chủ lấy chiếc xe trắng đơn giản của mình tự mình lái đến Tô gia, tuy rằng lúc mới vừa lái ra đường cậu cũng không hiểu rõ lắm cách điều khiển xe, nhưng lái một lát liền trở nên quen thuộc.
Nếu là nguyên chủ vẫn còn sống, hẳn là muốn mắng một câu sát thủ đường phố!!!
Tô Thanh Việt một bên lái xe, một bên suy tư.
Người cha cặn bã ấy bao nhiêu năm qua đối với cậu chẳng quan tâm, lại vào lúc này gọi cậu về nhà, thực sự rất đáng tự hỏi nha!
Sắc trời đã tối, từ phim trường đến Tô gia ước chừng một giờ lái xe. Tô Thanh Việt dừng ở ngoài cửa lớn nhìn bên trong đại biệt thự Tô gia đèn đuốc sáng trưng, trong đầu hiện lên quá khứ cùng mẫu thân sống tại nơi này.
Cuộc sống tương thân tương ái trước kia đã sớm không biết bay đến góc nào, chỉ có khoản thời gian hắc ám trước khi Tô mẫu ly hôn không ngừng xoay tròn ở trong đầu, làm sao cũng không vứt đi được.
Tô giáo chủ chính là một người có thù tất báo.
Người nữ giúp việc lớn tuổi từ bên trong cánh cửa đi ra, nhìn thấy chiếc xe hơi màu trắng đứng ở cửa, có chút tò mò.
Lại gần mới phát hiện thế nhưng là...
Ánh mắt đầu tiên Vương mụ nhìn thấy cậu liền đỏ hốc mắt, thanh âm mang theo chút run rẩy: "Đại thiếu gia, cậu đây là... Đã trở về."
Tô Thanh Việt nhìn Vương mụ đầu tóc đã nhiễm bạc trước mắt, ánh mắt hơi liễm, rất nhiều người đều là thân bất do kỷ nhưng lại không cách nào có thể tha thứ.
Năm đó mẹ cậu mang thai, thời gian bà mang thai Tô Thế Quốc liền vượt quá giới hạn. Vương mụ biết đến, nhưng bà ta lại lựa chọn dấu diếm, cho đến khi tiểu tam kia mang theo hài tử kiêu căng ngạo mạn bước vào Tô gia, mẹ Tô mới biết được tất cả chân tướng.
Tô Thanh Việt lái xe vào gara.
Song song trong gara đổ ba chiếc xe sang trọng, vô cùng cao cấp, không thể so sánh với chiếc xe nhỏ màu trắng của cậu.
Tô Thanh Việt khóa xe lại, hai tay bỏ vào túi, bước chân nhàn hạ đi về phía phòng trong.
Phòng khách chỉ có một mình Tô Thế Quốc ngồi ở trên sô pha xem TV.
Nhìn thấy thân ảnh Tô Thanh Việt, hắn liền đứng lên tiếp đón, bảo Vương mụ đem đồ ăn bưng lên phòng ăn.
Tô Thanh Việt nhàn nhã bước, đôi mắt tùy ý đánh giá căn nhà xa hoa vô cùng này.
Trang hoàng khí phái, đồ đạc tinh tế, thiết kế hoàn mỹ, không một chỗ nào không tiết lộ chủ nhân gian biệt thự này là một kẻ có tiền.
Tô Thanh Việt nhìn Tô Thế Quốc đang đi tới phía cậu, ánh mắt nhàn nhạt, vô cùng bình tĩnh hỏi: "Có việc? Nói đi!"
Tô Thế Quốc nghẹn một cái, ngay lập tức phẫn nộ: "Nói chuyện như thế hả? Tôi là cha của cậu. Mẹ cậu giáo dục cậu như vậy sao?"
Tô giáo chủ nghiền ngẫm cười, "Tô tiên sinh, theo phương diện pháp luật mà nói, chúng ta không tồn tại quan hệ cha con, còn nếu theo phương diện về nhân tình, tôi cũng thật cao hứng khi chúng ta đoạn tuyệt quan hệ." Vừa nói, ánh mắt Tô Thanh Việt vừa rung lên, mang theo một chút sắc bén không nên lời, tiếp tục: "Nhắc lại một câu, mẹ tôi dạy tôi như thế nào không có bất cứ quan hệ gì với ông, tôi có thể đứng ở chỗ này bình tĩnh mà cùng ông nói chuyện, đó cũng là do mẹ tôi giáo dục tốt."
Tô Thế Quốc giận dữ, một thời gian không thấy, thế nhưng trở nên nhanh mồm dẻo miệng như vậy. Quả thực không thể nói lý.
Nhìn Tô Thế Quốc trong mắt toát ra ánh lửa, không hiểu sao Tô giáo chủ lại cảm thấy thực sảng khoái.
Ở thế giới không thể tùy ý động thủ này thật quá làm người ta nghẹn khuất mà. Chẳng qua dùng miệng nói chuyện như vậy cũng tốt.
Trên lầu truyền đến một loạt tiếng bước chân, một cô gái khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi ăn mặc một bộ váy liền áo được thiết kế tinh xảo từ trên lầu đi xuống, trong miệng còn đang oán giận: "Ba, khi nào mới có thể ăn cơm tối a, con sắp chết đói rồi."
Đi đến nửa đường, nhìn thấy Tô Thanh Việt bao vây trong một bộ áo lông vũ màu đen, ngẩn người, rồi sau đó có chút ác liệt nói: "Ây ui, hôm nay chờ khách đến chính là anh à?"
Ngay cả ánh mắt Tô Thanh Việt cũng lười nhìn cô ta, nếu so kiêu ngạo ương ngạnh, Tô giáo chủ rất có kinh nghiệm đó.
"Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe không hả?" Tô Mỹ Lâm đạp gót giày rầm rầm, nộ khí đằng đằng xuống lầu.
"Nói chuyện kiểu gì đó, hắn là anh trai con."
Tô Thế Quốc không biết nghĩ tới điều gì, áp xuống tới một thân lửa giận, ý đồ thể hiện người một nhà chung sống hoà bình.
qingyufighting.wordpress.com
Tô Mỹ Lâm có chút hồ nghi nhìn về phía Tô Thanh Việt, luôn cảm thấy gương mặt này có chút quen mắt.
Nàng lấy điện thoại di động ra, không biết lướt tới cái gì, đột nhiên vẻ mặt trở nên kích động chạy đến trước mặt Tô giáo chủ, không chờ nổi hỏi: "Người này không phải là anh chứ?"
Tô Thanh Việt liếc mắt một cái, đúng là tấm ảnh tạo hình quỷ dị trong 《 Tuyệt Thế Giang Hồ 》 .
Tô Thế Quốc từ điện thoại di động thấy được bức ảnh nửa người nửa ma kia, nhất thời khó có thể tiếp thu, trong mắt lửa giận càng sâu.
"Cậu đây là đang làm gì? Con trai của Tô Thế Quốc ta vậy mà lại làm một con hát."
Tô Thanh Việt quay đầu ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tô Thế Quốc, cười nhạo nói: "Con hát? Tôi làm là công việc đàng hoàng. Dù sao so với một số người vô sỉ, làm những việc không đáng là con người còn quang minh chính đại hơn nhiều."
Tô Thế Quốc vẻ mặt không hài lòng nhìn về phía cậu, không biết bị chạm vào phiến nghịch lân* nào, hắn biết đứa con trai này căn bản từ nhỏ đã khắc hắn.
*Phiến nghịch lân: vảy rồng
Tô Thanh Việt thu liễm bước chân, xoay người rời đi.
Tô giáo chủ cảm thấy chính mình ước chừng bị nước làm nhũn não rồi.
Cậu rốt cuộc là nghĩ như thế nào mới đáp ứng tới Tô gia, chẳng lẽ tàn hồn của thân thể này vẫn còn lưu luyến nơi này? Phỏng chừng là đối nơi này hận nhiều hơn một chút đi!
Tô Mỹ Lâm đột nhiên từ sau lưng vươn tay, muốn kéo cánh tay Tô Thanh Việt, "Chờ đã, ai cho anh đi!" Lại ngoài ý muốn kéo vào một khoảng không.
Lúc này Tô giáo chủ mới vừa đi đến trước cửa, cánh cửa liền mở ra từ bên ngoài, có một người vội vã tiến vào.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Thanh Việt, đồng tử người nọ đột nhiên hơi co lại, nhìn như có chút khẩn trương lại trấn định hỏi: "Anh... Sao anh lại tới đây?"
Tô Thanh Việt nhìn thiếu niên thấp hơn so với cậu trước mắt. Là đứa em trai kia của cậu, đuôi lông mày hơi chọn, biểu tình của hắn lúc nãy rất là khả nghi a?
"Nhà tôi không chào đón anh."
Tô Tĩnh Tường nổi giận đùng đùng nhìn Tô Thanh Việt, ánh mắt lập loè.
Tô Thanh Việt bình tĩnh nhìn hắn, hé mở môi mỏng: "Giấy tờ bất động sản căn nhà này còn không có tên của cậu, tới hay không tới không đến lượt cậu định đoạt."
Lời này liền truyền tới trong tai Triệu Liên vừa mới từ bên ngoài tiến vào. Triệu Liên bước chân run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thế Quốc, những lời này là có ý gì?
Lúc này mọi người đều có mặt đông đủ.
Tô giáo chủ nhìn trên mặt bọn họn không ngừng hiện lên các loại biểu tình, trong đầu tâm tư bay tán loạn.
"Việt Việt tới rồi à, tại sao không ngồi xuống?" Triệu Liên thu hồi kinh ngạc trên mặt trong nháy mắt, mang theo vẻ hiền lành và sự trìu mến vô cùng, mỉm cười nhìn cậu.
Tô Thanh Việt không đáp lời, chỉ là lúc lướt qua Tô Tĩnh Tường bước chân hơi ngừng một chút, lưu lại một câu chỉ có hắn ta mới nghe được, nói xong bước chân cũng không ngừng mà rời đi.
Tô Tĩnh Tường hơi hơi trừng lớn mắt, nắm chặt nắm tay, xoay người, một đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Thanh Việt.
Cha chẳng lẽ thật sự sẽ đem sản nghiệp chia cho anh ta một phần giống nhau sao?
Biểu tình mỗi người nhìn Tô Thanh Việt rời đi đều không giống nhau, không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Thanh Việt ngồi trên xe, cảm thấy mấy hôm nay chính mình không được tốt lắm, cho nên não mới úng nước như vậy.
Đã sớm biết người cha cặn bã kia cũng chẳng tốt lành gì, có chuyện gì mà tìm cậu chứ. Đơn giản chính là lần trước ở tiệc tối từ thiện thấy Lý Tùng Phong đứng bên cạnh cậu, tưởng bộ muốn làm quen thôi.
Cậu đã gieo một hạt giống vào lòng con trai ngoan của ông ta, có thể nẩy mầm hay không, liền xem cha con bọn họ cảm tình có bao nhiêu sâu đậm.
Nghĩ đến Lý Tùng Phong, Tô Thanh Việt đột nhiên nhớ tới chính mình dường như đã lâu rồi không gặp lại hắn, lúc trước nếu không có hắn, Tô giáo chủ cũng không thể thuận lợi tiến vào đoàn phim như vậy.
Tô Thanh Việt vừa định gọi điện thoại liên lạc một chút, di động liền vang lên.
Di động kết hợp với tai nghe Bluetooth lúc lái xe, thanh âm trầm thấp mà từ tính của Diệp Lệ Hành trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ bên trong xe.
Tô giáo chủ tức khắc đem Lý Tùng Phong vứt ra sau đầu.
Bắt đầu không khống chế được cong lên khóe miệng.
Phảng phất chỉ cần nghe thấy thanh âm của Diệp Lệ Hành, liền cảm thấy mọi phiền não đều tan biến.
"Việt Việt, tôi nhớ em..."
Chiếc xe hơi màu trắng đang chạy trên quốc lộ liền lượn một đường cong hình S ở trên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất