Chương 30: Công việc đầu năm, cả hai tạm biệt
Diệp Lệ Hành thu hồi biểu tình, nhìn bộ dáng không hề sợ hãi của thiếu niên, vô cùng bình tĩnh gật đầu: "Rất tốt!"
Tô Thanh Việt thấy dáng vẻ này của Diệp Lệ Hành, trong lòng lộp bộp một chút, rất tốt là ý gì.
Nhưng mà rất nhanh cậu liền biết rồi.
Diệp Lệ Hành đi đến bên cạnh sô pha từ trên cao nhìn xuống Tô Thanh Việt, ánh mắt hơi liễm, khóe miệng lộ ra một mạt ý cười.
Tô Thanh Việt còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Lệ Hành đã đè cậu xuống sô pha, từ bên hông rút ra dây lưng, lấy một cái góc độ xảo quyệt đem hai tay cậu buộc chặt ở sau lưng.
Vốn định phản kháng nhưng Tô giáo chủ sợ ra tay sẽ khiến Diệp Lệ Hành bị thương, không nghĩ rằng chính mình lại biến thành cá nằm trên thớt.
"Diệp Lệ Hành, anh làm gì vậy, mau thả em ra!" Tô Thanh Việt vặn vẹo thân thể, nỗ lực thoát khỏi dây lưng trên tay, nhưng mà cậu quá xem nhẹ sự vững chắc của dây lưng rồi.
Cái dây lưng mấy vạn của Diệp Lệ Hành chắc chắn vô cùng, một chút cũng không phụ lòng giá trị của nó.
"Làm gì?" Diệp ảnh đế vừa đắc thủ, giận dữ cười nói: "Em nói xem tôi muốn làm gì?"
Tô Thanh Việt trên tay không có sức lực, chỉ có thể không ngừng mà vặn vẹo thân hình.
"Diệp Lệ Hành, Diệp đại ca, Diệp lão bản, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, anh trước tiên dừng lại đã." Tô giáo chủ ý thức được lúc này mình căn bản chỉ có thể mặc người chém giết, liền hạ thấp thái độ.
Nhưng mà, Diệp Lệ Hành căn bản không nghe, vẫn tiếp tục xé áo quần của cậu.
Tô Thanh Việt cảm thấy vấn đề này khả năng có chút quá trớn rồi, mềm không được, chỉ có thể mạnh bạo, cậu liền bất chấp nói với Diệp Lệ Hành: "Anh tốt nhất nhanh buông em ra, nếu không..."
"Nếu không thế nào?" Diệp Lệ Hành rũ mắt nhìn thiếu niên đang nằm ở trên sô pha, sắc mặt mang theo lãnh ý nói không nên lời.
"Em không phải biết chạy à? Em không phải chạy nhanh lắm sao? Em không phải thích suy nghĩ lung tung lắm hả?" Diệp Lệ Hành cúi mình xuống, hơi thở ấm áp phun ở trên mặt cậu, "Ly hôn? Ah, hiệp ước còn chưa tới kỳ liền muốn ly hôn?"
Tô Thanh Việt chỉ cảm thấy một trận đau đớn nóng rát truyền đến, quả thực có thể so sánh với tẩu hỏa nhập ma.
Không có hôn môi, không có tiền diễn, không có âu yếm, có chăng chỉ là dục vọng bị chi phối bởi sự phẫn nộ.
"Diệp Lệ Hành, anh đừng ép em ra tay?" Tô giáo chủ vô cùng tức giận.
"Rốt cuộc là ai bức ai, không có việc gì liền đòi ly hôn, tôi đã nói cái gì với em chưa?" Diệp Lệ Hành cũng không dễ chịu, nhưng mà sự tình đã đến một bước này rồi, kiên quyết không thể thoái nhượng, không khiến Tô Thanh Việt ghi nhớ thật kỹ thì với cái tính hay suy nghĩ vẫn vơ này của thiếu niên, nói không chừng cậu sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch gì khác.
Thân thể Tô Thanh Việt bị đè nặng, cánh tay không thể động đậy, quả thực khổ bức tới cực điểm, khóe mắt lại bởi vì động tác lúc này mà rơi ra một ít nước mắt sinh lý.
Vốn dĩ Diệp ảnh đế chỉ muốn trừng phạt tâm tính ương bướng của Tô giáo chủ, nhìn thấy khóe mắt cậu đỏ bừng, đau khổ giãy giụa dưới thân thể chính mình, ánh mắt bỗng dưng u ám lại.
Bộ dạng này của Tô giáo chủ càng thêm mê người.
"Tô Thanh Việt, em thật là đồ không có lương tâm."
Thâm tâm Diệp ảnh đế vẫn không thể nhẫn nhịn được muốn lăn quan lăn lại Tô Thanh Việt, đành phải thay đổi phương thức.
Sau đó, Tô giáo chủ liền cảm thấy có chút thoải mái.
Hai người đang cãi nhau bất tri bất giác liền quên trạng thái lúc này của mình, Diệp Lệ Hành thuận thế bế Tô Thanh Việt lên lầu, đem cậu ném lên trên giường.
Một lần này làm cho tới đêm khuya, Tô giáo chủ giống như chiếc bánh rán bị lật qua lật lại vô số lần.
Dây lưng trên tay Tô Thanh Việt đã sớm được cởi bỏ, trên cổ tay chỉ còn lưu lại một ít hồng ấn bắt mắt.
Diệp Lệ Hành ôm cậu tắm rửa, sau đó cả hai người đều mềm nhũn nằm ở trên giường lớn.
Vô lực không chỉ là Tô giáo chủ, Diệp ảnh đế cũng cảm thấy mệt, thể xác và tinh thần đều mệt...
Nhưng mà, làm một người chồng, loại chuyện này như vậy cũng không thể nói ra.
Tô Thanh Việt cảm giác được một cánh tay vòng qua người mình, bụng đói kêu vang, dù sao bọn họ cũng chưa ăn cơm tối, nhưng mà lúc này ai cũng không muốn di chuyển.
Cảm giác thân thể giống như bị đào trống rỗng vậy.
Đang lờ mờ chìm vào giấc ngủ, Tô Thanh Việt nghe được thanh âm lười biếng mà lại trầm thấp của Diệp Lệ Hành.
"Nếu tôi xem em trở thành Lệ Thần, sẽ làm chuyện như vậy đối với em sao?"
Tô Thanh Việt không nói lời nào, cũng không có tinh thần trả lời hắn, đường đường là Giáo chủ Ma giáo thế nhưng bị xxx đến hai chân vô lực, thật là sỉ nhục.
Đôi tay Diệp Lệ Hành ôm chặt lấy Tô Thanh Việt.
"Sau khi em ấy mất, tôi quả thật đã đi tìm mẹ của em, hơn nữa còn đáp ứng một thỉnh cầu của bà."
"Thời điểm mẹ của em lại tìm tới tôi, tình trạng của bà đã rất không tốt, bà muốn tôi đáp ứng sẽ kết hôn với em, hơn nữa phải tạo điều kiện cho em đến khi tốt nghiệp đại học."
"Kỳ thật di sản của mẹ em còn ở trong tay tôi, bà sợ em tuổi còn nhỏ tiêu xài phung phí, cho nên mới không trực tiếp giao cho em."
Tô Thanh Việt nghe đến đó cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà...
Cậu rầu rĩ hỏi: "Mẹ... Mẹ tại sao không tin tưởng em, lại đi tin tưởng anh, đem tài sản đưa hết cho anh vậy?"
Không lý do gì mà con trai của mình lại không bằng một người ngoài a!
"Bởi vì chúng tôi còn ký một phần hợp đồng, lúc quan hệ hôn nhân giữa tôi và em kết thúc chính là thời điểm chuyển giao di sản, nói cách khác thì toàn bộ tài sản của tôi đều phải đem chia cho em một một nửa."
Tô Thanh Việt sửng sốt, đây là nói... Tại thời điểm cậu còn không biết, mẹ của cậu đã sớm vì cậu an bài hết tất cả.
Có một người mẹ như vậy có bao nhiêu hạnh phúc, Tô Thanh Việt nghĩ đến có chút xuất thần, nếu là chính mình đến sớm một chút, có phải hay không có thể tự mình cảm nhận được tình thương của mẹ rồi.
Nhưng nghĩ lại, con của bà đã không còn nữa, tất cả những việc bà làm đơn giản đều là thành toàn Tô giáo chủ thôi.
Tô Thanh Việt xoay người, nhìn thẳng Diệp Lệ Hành, "Cho nên, dù em không cần liều mạng làm việc cũng có thể an ổn vượt qua nửa đời sau đúng không?"
"Theo lý thuyết mà nói, đúng là như vậy, di sản mẹ em lưu lại cho em cũng không ít, nhưng mà..." Thanh âm Diệp Lệ Hành vừa chuyển, đến gần cậu, chóp mũi chạm chóp mũi, "Điều kiện tiên quyết là tôi phải đáp ứng ly hôn với em mới được."
Tô Thanh Việt xuy một tiếng bật cười: "Anh học toán nhất định không tốt, vụ mua bán này lỗ to rồi." ≧▽≦
Diệp Lệ Hành thở phào một hơi, cười nói: "Không lỗ, cho dù đưa tất cả tài sản của tôi cho em cũng đáng giá."
Tô Thanh Việt bắt đầu cảm thấy tối hôm nay mình có chút ngu xuẩn.
Cậu đối với người nam nhân này không bỏ xuống được, cho nên sau khi biết hắn một người em trai mới nhịn không được suy nghĩ miên man, mới có thể để ý Diệp Lệ Hành đến tột cùng có yêu cậu hay không như thế!
Nhưng mà, nếu không làm như vậy thì không thể nhìn thấy bộ dáng kia của hắn.
qingyufighting.wordpress.com
"Anh đừng đắc ý, em còn chưa nghĩ xong đâu?" Tô Thanh Việt đem đầu vùi vào gối, không cho Diệp Lệ Hành nhìn đến khóe miệng hơi cong lên của mình.
"Chưa nghĩ xong cái gì?"
"Đương nhiên là nên hay không nên ly hôn với anh đó."
Diệp ảnh đế thở dài một hơi, xốc chăn lên, cúi người nâng lên.
"Á, anh làm gì vậy?" Σ( ° △ °|||)
Tô Thanh Việt vẻ mặt hoảng sợ, cái tiết tấu gì vậy, không phải đã kết thúc rồi hả?
"Tôi biết em ghét bỏ vì tôi chưa đủ nỗ lực, lại đến một lần nữa đi..."
"Không không không... Anh đã rất nỗ lực rồi, thật sự đấy!" Tô Thanh Việt hai tay đều chống ở trên ngực Diệp Lệ Hành, ngăn cản hắn tiến thêm một bước.
"Vậy em vừa mới nói cái gì, tôi hình như không nghe rõ." Diệp Lệ Hành vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn cậu.
"Em nói... Trời cũng không còn sớm, không bằng chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Tô giáo chủ nhận thức cúi đầu, dù sao hoa cúc nhỏ thật sự ăn không tiêu mà. (╥﹏╥)
Không nghĩ tới Diệp Lệ Hành lại có tinh thần như vậy, rõ ràng lớn hơn cậu mười tuổi, lại còn không có võ công, Tô giáo chủ đem hết thảy đều quy tội vì cái thân thể này quá gà yếu.
Diệp Lệ Hành thuận thế nằm xuống ôm lấy thiếu niên mềm mại trong lồng ngực. Ở địa phương cậu không nhìn thấy nhẹ nhõm thở dài một hơi, một đêm bảy lần lang gì đó, thật sự sẽ khiến tinh tẫn thân vong!
******
Tất niên trôi qua cũng không có mấy ý nghĩa, bởi vì Tô giáo chủ ở trên giường vượt qua.
Diệp Lệ Hành ở nhà bồi cậu, cũng không đi đâu.
Bởi vì đầu năm sau công việc nối gót tới, không biết đến khi nào mới có thể gặp mặt.
Tô Thanh Việt tuy rằng mạnh miệng, nhưng cũng rất ăn ý không ở nhắc tới đề tài ly hôn này nữa, ngoại trừ vì lời nói và việc làm của Diệp ảnh đế đều mẫu mực, cậu cũng biết bởi vì tính chất công việc nên thời gian bọn họ bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Năm sau quả nhiên bận rộn.
Bởi vì năm ngoái Diệp Lệ Hành nhận một bộ điện ảnh, nên hắn chuẩn bị bay đến M quốc tiến hành quay chụp.
Tô Thanh Việt một lần nữa trở về đoàn phim, Triệu đạo phát cho mỗi người một bao lì xì đại biểu tâm ý, bọn họ cũng vì sắp tiến hành quay ngoại cảnh mà đi đến K thị ấm áp như xuân.
Thời gian Diệp Lệ Hành sắp sửa đi M quốc bị hắn đẩy chậm lại một ngày.
"Tất cả đồ đạc đều mang đủ chưa?"
"Không phải anh đã sắp xếp hết cho em rồi hả?" Tô Thanh Việt nhìn Diệp Lệ Hành một bên sửa sang lại hành lý, hơi có chút đau đầu.
Hỏi lần thứ bao nhiêu rồi, không phải sắp đến thời kỳ mãn kinh đi!
"Ra khỏi nhà phải chú ý an toàn, thiếu cái gì thì nói với Tiểu Chu."
"Vâng, anh cũng phải chú ý."
"Không có việc gì, anh đã quen rồi." Diệp Lệ Hành đột nhiên đem Tô Thanh Việt kéo vào trong ngực.
"Việt Việt..."
Tô Thanh Việt thả lỏng thân thể, mềm nhũn tựa vào trong ngực hắn.
"Cũng không phải không gặp mặt nữa đâu, chúng ta hai cái đại nam nhân nhão nhão dính dính đến nỗi như vậy sao!" Tô Thanh Việt tuy rằng nói thế, tay lại nhịn không được gắt gao ôm chặt thắt lưng Diệp Lệ Hành.
"Xin lỗi... Đêm hôm đó, xin lỗi em..."
Tô Thanh Việt sửng sốt, trong đầu lại nghĩ tới tới một hồi đại chiến của hai người mấy hôm trước, mặt mo có chút đỏ lên.
"Cái đó... Cũng không phải là lỗi của anh, hơn nữa..." Cậu cũng rất thoải mái mà. (*/////∇/////*)
Diệp Lệ Hành nhìn nhìn đồng hồ, Tiểu Chu sắp đến rồi.
"Tôi đang chuẩn bị một việc, chờ em trở về sẽ nói với em."
Tô Thanh Việt tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng Diệp Lệ Hành không nói, cậu cũng không hỏi nhiều.
Diệp Lệ Hành nhìn cậu đi ra khỏi cửa mới gọi điện thoại cho trợ lý, chuẩn bị đi M quốc.
Nhưng mà, Tô Thanh Việt không nghĩ tới lần này đi K thị, lại thiếu chút nữa mất đi tính mạng.
Tô Thanh Việt thấy dáng vẻ này của Diệp Lệ Hành, trong lòng lộp bộp một chút, rất tốt là ý gì.
Nhưng mà rất nhanh cậu liền biết rồi.
Diệp Lệ Hành đi đến bên cạnh sô pha từ trên cao nhìn xuống Tô Thanh Việt, ánh mắt hơi liễm, khóe miệng lộ ra một mạt ý cười.
Tô Thanh Việt còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Lệ Hành đã đè cậu xuống sô pha, từ bên hông rút ra dây lưng, lấy một cái góc độ xảo quyệt đem hai tay cậu buộc chặt ở sau lưng.
Vốn định phản kháng nhưng Tô giáo chủ sợ ra tay sẽ khiến Diệp Lệ Hành bị thương, không nghĩ rằng chính mình lại biến thành cá nằm trên thớt.
"Diệp Lệ Hành, anh làm gì vậy, mau thả em ra!" Tô Thanh Việt vặn vẹo thân thể, nỗ lực thoát khỏi dây lưng trên tay, nhưng mà cậu quá xem nhẹ sự vững chắc của dây lưng rồi.
Cái dây lưng mấy vạn của Diệp Lệ Hành chắc chắn vô cùng, một chút cũng không phụ lòng giá trị của nó.
"Làm gì?" Diệp ảnh đế vừa đắc thủ, giận dữ cười nói: "Em nói xem tôi muốn làm gì?"
Tô Thanh Việt trên tay không có sức lực, chỉ có thể không ngừng mà vặn vẹo thân hình.
"Diệp Lệ Hành, Diệp đại ca, Diệp lão bản, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, anh trước tiên dừng lại đã." Tô giáo chủ ý thức được lúc này mình căn bản chỉ có thể mặc người chém giết, liền hạ thấp thái độ.
Nhưng mà, Diệp Lệ Hành căn bản không nghe, vẫn tiếp tục xé áo quần của cậu.
Tô Thanh Việt cảm thấy vấn đề này khả năng có chút quá trớn rồi, mềm không được, chỉ có thể mạnh bạo, cậu liền bất chấp nói với Diệp Lệ Hành: "Anh tốt nhất nhanh buông em ra, nếu không..."
"Nếu không thế nào?" Diệp Lệ Hành rũ mắt nhìn thiếu niên đang nằm ở trên sô pha, sắc mặt mang theo lãnh ý nói không nên lời.
"Em không phải biết chạy à? Em không phải chạy nhanh lắm sao? Em không phải thích suy nghĩ lung tung lắm hả?" Diệp Lệ Hành cúi mình xuống, hơi thở ấm áp phun ở trên mặt cậu, "Ly hôn? Ah, hiệp ước còn chưa tới kỳ liền muốn ly hôn?"
Tô Thanh Việt chỉ cảm thấy một trận đau đớn nóng rát truyền đến, quả thực có thể so sánh với tẩu hỏa nhập ma.
Không có hôn môi, không có tiền diễn, không có âu yếm, có chăng chỉ là dục vọng bị chi phối bởi sự phẫn nộ.
"Diệp Lệ Hành, anh đừng ép em ra tay?" Tô giáo chủ vô cùng tức giận.
"Rốt cuộc là ai bức ai, không có việc gì liền đòi ly hôn, tôi đã nói cái gì với em chưa?" Diệp Lệ Hành cũng không dễ chịu, nhưng mà sự tình đã đến một bước này rồi, kiên quyết không thể thoái nhượng, không khiến Tô Thanh Việt ghi nhớ thật kỹ thì với cái tính hay suy nghĩ vẫn vơ này của thiếu niên, nói không chừng cậu sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch gì khác.
Thân thể Tô Thanh Việt bị đè nặng, cánh tay không thể động đậy, quả thực khổ bức tới cực điểm, khóe mắt lại bởi vì động tác lúc này mà rơi ra một ít nước mắt sinh lý.
Vốn dĩ Diệp ảnh đế chỉ muốn trừng phạt tâm tính ương bướng của Tô giáo chủ, nhìn thấy khóe mắt cậu đỏ bừng, đau khổ giãy giụa dưới thân thể chính mình, ánh mắt bỗng dưng u ám lại.
Bộ dạng này của Tô giáo chủ càng thêm mê người.
"Tô Thanh Việt, em thật là đồ không có lương tâm."
Thâm tâm Diệp ảnh đế vẫn không thể nhẫn nhịn được muốn lăn quan lăn lại Tô Thanh Việt, đành phải thay đổi phương thức.
Sau đó, Tô giáo chủ liền cảm thấy có chút thoải mái.
Hai người đang cãi nhau bất tri bất giác liền quên trạng thái lúc này của mình, Diệp Lệ Hành thuận thế bế Tô Thanh Việt lên lầu, đem cậu ném lên trên giường.
Một lần này làm cho tới đêm khuya, Tô giáo chủ giống như chiếc bánh rán bị lật qua lật lại vô số lần.
Dây lưng trên tay Tô Thanh Việt đã sớm được cởi bỏ, trên cổ tay chỉ còn lưu lại một ít hồng ấn bắt mắt.
Diệp Lệ Hành ôm cậu tắm rửa, sau đó cả hai người đều mềm nhũn nằm ở trên giường lớn.
Vô lực không chỉ là Tô giáo chủ, Diệp ảnh đế cũng cảm thấy mệt, thể xác và tinh thần đều mệt...
Nhưng mà, làm một người chồng, loại chuyện này như vậy cũng không thể nói ra.
Tô Thanh Việt cảm giác được một cánh tay vòng qua người mình, bụng đói kêu vang, dù sao bọn họ cũng chưa ăn cơm tối, nhưng mà lúc này ai cũng không muốn di chuyển.
Cảm giác thân thể giống như bị đào trống rỗng vậy.
Đang lờ mờ chìm vào giấc ngủ, Tô Thanh Việt nghe được thanh âm lười biếng mà lại trầm thấp của Diệp Lệ Hành.
"Nếu tôi xem em trở thành Lệ Thần, sẽ làm chuyện như vậy đối với em sao?"
Tô Thanh Việt không nói lời nào, cũng không có tinh thần trả lời hắn, đường đường là Giáo chủ Ma giáo thế nhưng bị xxx đến hai chân vô lực, thật là sỉ nhục.
Đôi tay Diệp Lệ Hành ôm chặt lấy Tô Thanh Việt.
"Sau khi em ấy mất, tôi quả thật đã đi tìm mẹ của em, hơn nữa còn đáp ứng một thỉnh cầu của bà."
"Thời điểm mẹ của em lại tìm tới tôi, tình trạng của bà đã rất không tốt, bà muốn tôi đáp ứng sẽ kết hôn với em, hơn nữa phải tạo điều kiện cho em đến khi tốt nghiệp đại học."
"Kỳ thật di sản của mẹ em còn ở trong tay tôi, bà sợ em tuổi còn nhỏ tiêu xài phung phí, cho nên mới không trực tiếp giao cho em."
Tô Thanh Việt nghe đến đó cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà...
Cậu rầu rĩ hỏi: "Mẹ... Mẹ tại sao không tin tưởng em, lại đi tin tưởng anh, đem tài sản đưa hết cho anh vậy?"
Không lý do gì mà con trai của mình lại không bằng một người ngoài a!
"Bởi vì chúng tôi còn ký một phần hợp đồng, lúc quan hệ hôn nhân giữa tôi và em kết thúc chính là thời điểm chuyển giao di sản, nói cách khác thì toàn bộ tài sản của tôi đều phải đem chia cho em một một nửa."
Tô Thanh Việt sửng sốt, đây là nói... Tại thời điểm cậu còn không biết, mẹ của cậu đã sớm vì cậu an bài hết tất cả.
Có một người mẹ như vậy có bao nhiêu hạnh phúc, Tô Thanh Việt nghĩ đến có chút xuất thần, nếu là chính mình đến sớm một chút, có phải hay không có thể tự mình cảm nhận được tình thương của mẹ rồi.
Nhưng nghĩ lại, con của bà đã không còn nữa, tất cả những việc bà làm đơn giản đều là thành toàn Tô giáo chủ thôi.
Tô Thanh Việt xoay người, nhìn thẳng Diệp Lệ Hành, "Cho nên, dù em không cần liều mạng làm việc cũng có thể an ổn vượt qua nửa đời sau đúng không?"
"Theo lý thuyết mà nói, đúng là như vậy, di sản mẹ em lưu lại cho em cũng không ít, nhưng mà..." Thanh âm Diệp Lệ Hành vừa chuyển, đến gần cậu, chóp mũi chạm chóp mũi, "Điều kiện tiên quyết là tôi phải đáp ứng ly hôn với em mới được."
Tô Thanh Việt xuy một tiếng bật cười: "Anh học toán nhất định không tốt, vụ mua bán này lỗ to rồi." ≧▽≦
Diệp Lệ Hành thở phào một hơi, cười nói: "Không lỗ, cho dù đưa tất cả tài sản của tôi cho em cũng đáng giá."
Tô Thanh Việt bắt đầu cảm thấy tối hôm nay mình có chút ngu xuẩn.
Cậu đối với người nam nhân này không bỏ xuống được, cho nên sau khi biết hắn một người em trai mới nhịn không được suy nghĩ miên man, mới có thể để ý Diệp Lệ Hành đến tột cùng có yêu cậu hay không như thế!
Nhưng mà, nếu không làm như vậy thì không thể nhìn thấy bộ dáng kia của hắn.
qingyufighting.wordpress.com
"Anh đừng đắc ý, em còn chưa nghĩ xong đâu?" Tô Thanh Việt đem đầu vùi vào gối, không cho Diệp Lệ Hành nhìn đến khóe miệng hơi cong lên của mình.
"Chưa nghĩ xong cái gì?"
"Đương nhiên là nên hay không nên ly hôn với anh đó."
Diệp ảnh đế thở dài một hơi, xốc chăn lên, cúi người nâng lên.
"Á, anh làm gì vậy?" Σ( ° △ °|||)
Tô Thanh Việt vẻ mặt hoảng sợ, cái tiết tấu gì vậy, không phải đã kết thúc rồi hả?
"Tôi biết em ghét bỏ vì tôi chưa đủ nỗ lực, lại đến một lần nữa đi..."
"Không không không... Anh đã rất nỗ lực rồi, thật sự đấy!" Tô Thanh Việt hai tay đều chống ở trên ngực Diệp Lệ Hành, ngăn cản hắn tiến thêm một bước.
"Vậy em vừa mới nói cái gì, tôi hình như không nghe rõ." Diệp Lệ Hành vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn cậu.
"Em nói... Trời cũng không còn sớm, không bằng chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Tô giáo chủ nhận thức cúi đầu, dù sao hoa cúc nhỏ thật sự ăn không tiêu mà. (╥﹏╥)
Không nghĩ tới Diệp Lệ Hành lại có tinh thần như vậy, rõ ràng lớn hơn cậu mười tuổi, lại còn không có võ công, Tô giáo chủ đem hết thảy đều quy tội vì cái thân thể này quá gà yếu.
Diệp Lệ Hành thuận thế nằm xuống ôm lấy thiếu niên mềm mại trong lồng ngực. Ở địa phương cậu không nhìn thấy nhẹ nhõm thở dài một hơi, một đêm bảy lần lang gì đó, thật sự sẽ khiến tinh tẫn thân vong!
******
Tất niên trôi qua cũng không có mấy ý nghĩa, bởi vì Tô giáo chủ ở trên giường vượt qua.
Diệp Lệ Hành ở nhà bồi cậu, cũng không đi đâu.
Bởi vì đầu năm sau công việc nối gót tới, không biết đến khi nào mới có thể gặp mặt.
Tô Thanh Việt tuy rằng mạnh miệng, nhưng cũng rất ăn ý không ở nhắc tới đề tài ly hôn này nữa, ngoại trừ vì lời nói và việc làm của Diệp ảnh đế đều mẫu mực, cậu cũng biết bởi vì tính chất công việc nên thời gian bọn họ bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Năm sau quả nhiên bận rộn.
Bởi vì năm ngoái Diệp Lệ Hành nhận một bộ điện ảnh, nên hắn chuẩn bị bay đến M quốc tiến hành quay chụp.
Tô Thanh Việt một lần nữa trở về đoàn phim, Triệu đạo phát cho mỗi người một bao lì xì đại biểu tâm ý, bọn họ cũng vì sắp tiến hành quay ngoại cảnh mà đi đến K thị ấm áp như xuân.
Thời gian Diệp Lệ Hành sắp sửa đi M quốc bị hắn đẩy chậm lại một ngày.
"Tất cả đồ đạc đều mang đủ chưa?"
"Không phải anh đã sắp xếp hết cho em rồi hả?" Tô Thanh Việt nhìn Diệp Lệ Hành một bên sửa sang lại hành lý, hơi có chút đau đầu.
Hỏi lần thứ bao nhiêu rồi, không phải sắp đến thời kỳ mãn kinh đi!
"Ra khỏi nhà phải chú ý an toàn, thiếu cái gì thì nói với Tiểu Chu."
"Vâng, anh cũng phải chú ý."
"Không có việc gì, anh đã quen rồi." Diệp Lệ Hành đột nhiên đem Tô Thanh Việt kéo vào trong ngực.
"Việt Việt..."
Tô Thanh Việt thả lỏng thân thể, mềm nhũn tựa vào trong ngực hắn.
"Cũng không phải không gặp mặt nữa đâu, chúng ta hai cái đại nam nhân nhão nhão dính dính đến nỗi như vậy sao!" Tô Thanh Việt tuy rằng nói thế, tay lại nhịn không được gắt gao ôm chặt thắt lưng Diệp Lệ Hành.
"Xin lỗi... Đêm hôm đó, xin lỗi em..."
Tô Thanh Việt sửng sốt, trong đầu lại nghĩ tới tới một hồi đại chiến của hai người mấy hôm trước, mặt mo có chút đỏ lên.
"Cái đó... Cũng không phải là lỗi của anh, hơn nữa..." Cậu cũng rất thoải mái mà. (*/////∇/////*)
Diệp Lệ Hành nhìn nhìn đồng hồ, Tiểu Chu sắp đến rồi.
"Tôi đang chuẩn bị một việc, chờ em trở về sẽ nói với em."
Tô Thanh Việt tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng Diệp Lệ Hành không nói, cậu cũng không hỏi nhiều.
Diệp Lệ Hành nhìn cậu đi ra khỏi cửa mới gọi điện thoại cho trợ lý, chuẩn bị đi M quốc.
Nhưng mà, Tô Thanh Việt không nghĩ tới lần này đi K thị, lại thiếu chút nữa mất đi tính mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất