Chương 33: Bạn cùng phòng Dư Bân chính là tôi
Sắc trời tối dần, Hứa Liêm Khiết đặt phòng ở một khách sạn cổ kính.
Tô Thanh Việt đeo một kính râm lớnđội mũ lưỡi trai cùng một âm thầm đi vào phòng, tùy tiện chọn vài món thức ăn hai người liền mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương.
"Khụ khụ, cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu?"
Tô Thanh Việt nghĩ nghĩ, người bạn cùng phòng Hứa Liêm Khiết muốn biết chính là mình, nhưng cứ như vậy nói cho hắn có chút quá dễ dàng.
"Không bằng trước tiên nói cho tôi biết anh hỏi thăm chuyện này làm gì?" Tô giáo chủ nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay tiện đà hỏi: "Hoặc là nói, anh với Dư Bân có quan hệ gì?"
Hứa Liêm Khiết nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của Tô Thanh Việt, chửi thầm nói: Kẻ nào nói cậu nhóc này dễ lừa gạt hả!
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên.
Tô Thanh Việt nhìn một bàn cơm tối màu sắc hương vị đầy đủ vô cùng thơm ngon, chợt cảm giác bụng đói kêu vang. Buổi trưa vì đuổi cho kịp tiến độ, Tô giáo chủ chỉ vội vàng ăn vài thứ, lúc này đã cực kỳ đói rồi.
Đem Hứa Liêm Khiết vứt sau đầu, Tô Thanh Việt lo ăn bữa tối của mình, vì phòng sau khi ăn xong không tiêu hóa được, ăn đến bảy thành, Tô Thanh Việt liền buông xuống chén đũa.
Hứa Liêm Khiết cũng không động đũa, như là đang trầm tư, hoặc có lẽ rơi vào nơi nào đó trong hồi ức.
"Được rồi, bây giờ có thể nói quan hệ giữ các anh là gì chưa?" Tô Thanh Việt đối việc này cũng không phải quá cảm thấy hứng thú, nhưng mà Dư Bân người này rất hợp mắt của cậu nha.
Hứa Liêm Khiết từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, bật lửa hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Anh ấy là bạn trai cũ của tôi."
"Nên hiện tại các anh không có quan hệ gì."
"Nhưng tôi chưa đồng ý chia tay."
Tô giáo chủ nhìn biểu tình có chút thất bại phía sau màn sương khói mờ ảo của Hứa Liêm Khiết, giễu cợt nói: "Anh có đồng ý hay không cũng chẳng quan hệ, chia tay rồi đừng làm như không có, thời gian của tôi không nhiều lắm, có việc gì mau nói."
Dù sao ông chồng nhà cậu còn đang chờ nói chuyện phiếm với cậu, cũng không biết giờ này hắn đã dậy chưa.
"Lúc tôi còn trẻ tương đối phản nghịch, không quá nghe lời, tuy rằng y thuật không tồi, nhưng không chịu nghe theo ý kiến của người nhà vào bệnh viện làm việc, mà lại lặng lẽ vào quân đội, làm quân y."
Khi đó Hứa Liêm Khiết tuy rằng ở trong giới y học đã đạt được thành tựu nhất định, thế nhưng hắn không thỏa mãn chỉ ở trong vùng trời nhỏ bé của bệnh viện này, lý tưởng của hắn càng cao quý hơn, liền quyết định nhập ngũ làm quân y.
Làm quân y Hứa Liêm Khiết là một người vô cùng tiêu sái tự nhiên, phóng đãng không kềm chế được.
Cho đến một năm thành phố S động đất, chết rất nhiều người, Hứa Liêm Khiết tiếp ứng ra tiền tuyến chữa trị.
Ở đó, hắn quen biết Dư Bân.
Dư Bân tuy rằng lớn lên không quá đẹp trai, nhưng trên người lại có một loại khí chất chính trực, tựa như ánh mặt trời.
Khi đó còn có dư chấn, Hứa Liêm Khiết bởi vì thâm nhập vào nội địa để cứu viện, vô ý bị nhốt. Thời điểm hắn tuyệt vọng nhất, hắn thấy được Dư Bân, người đó tựa như thần từ trên trời giáng xuống, cứu hắn khi nước sôi lửa bỏng.
Hứa Liêm Khiết không thể quên, cảm giác lúc hắn sắp từ bỏ khi bản thân gặp phải tuyệt cảnh, trong nháy mắt nhìn thấy Dư Bân.
Sau đó hắn liền bắt đầu quấn lấy Dư Bân. Từ sau khi tiếp xúc hắn mới phát hiện, đây là một nam nhân tâm địa thiện lương, có chút cố chấp lại đặc biệt chính trực.
Sau tất cả liền có chút thuận lý thành chương, hai người bắt đầu kết giao.
Hứa Liêm Khiết không tiết lộ gia thế của mình, Dư Bân vẫn luôn cho rằng hắn chỉ là một bác sĩ bình thường. Cho đến khi cha Hứa Liêm Khiết bất ngờ qua đời, Hứa Liêm Khiết vì chăm sóc cha mà trở lại bệnh viện.
Lúc đó Dư Bân mới biết hắn là một phú nhị đại, mà chính mình chẳng qua chỉ là một tiểu tử nghèo.
Trên đời này chuyện cổ tích bạch mã hoàng tử và cậu bé lọ lem không phải không tồn tại, nhưng thân phận chênh lệch, trách nhiệm bất đồng, đã định trước khoảng cách giữa hai người.
Lúc đó, Hứa Liêm Khiết vội vàng làm sao để xử lý công việc sau khi cha qua đời, vội vàng làm sao đứng vững gót chân giữa một đám cổ đông ăn thịt người không nhả xương, vội vàng làm sao mới có thể giữ được lại tất cả những gì mà cha hắn vất vả giành được.
Ánh lửa lập lòe vẫn cứ cháy cho tới cuối cùng, Hứa Liêm Khiết cảm giác đầu ngón tay có chút nóng, mới biết điếu thuốc đã đốt hết.
Hắn vứt bỏ tàn thuốc, nhìn Tô Thanh Việt nói: "Lúc còn trẻ tôi căn bản không biết cha tôi thừa nhận áp lực lớn như thế nào, thậm chí còn một lần khinh bỉ hành vi của ông ấy, nhưng cho đến khi bản thân chân chính trải qua mới biết được, mọi chuyện có bao nhiêu khó khăn."
"Cho nên, khi đó Dư Bân thì sao?"
Hứa Liêm Khiết có chút trầm mặc, thời điểm đó áp lực của hắn quá lớn, hơn nữa sau khi Dư Bân biết thân phận của hắn hai người cãi nhau một trận, suốt thời gian gia tộc nội chiến, hắn có chút xem nhẹ Dư Bân.
Không biết từ nơi nào truyền ra tới tin đồn nhảm nhí, nói là Hứa Liêm Khiết chuẩn bị cùng thiên kim tập đoàn nào đó kết hôn.
Đến tận đây, Hứa Liêm Khiết liền hoàn toàn không có tin tức gì của Dư Bân nữa.
"Cho nên chúng tôi chưa chia tay." Hứa Liêm Khiết cau mày, nghĩ đến lúc ấy Dư Bân không từ mà biệt, trong lòng vừa hối vừa hận.
qingyufighting.wordpress.com
Tô giáo chủ nghe đoạn cẩu huyết nhân sinh mà Hứa Liêm Khiết trải qua, cảm thấy hắn có thể đi biên soạn một bộ phim.
Nghĩ lại chính mình cùng Diệp Lệ Hành vẫn thật may mắn.
"Cậu bây giờ có thể nói cho tôi biết, ai ở cùng phòng với Dư Bân rồi chứ!"
"Sau khi anh biết anh muốn làm gì?"
"Đương nhiên là xem thử hắn có uy hiếp hay không rồi."
"Ý anh là cái gì uy hiếp?" Tô giáo chủ âm thầm nhìn hắn.
"Ví dụ như quan hệ không chính đáng nào đó!" Hứa Liêm Khiết thật vất vả mới biết được tin tức của Dư Bân, sao có thể dễ dàng buông tha hắn như vậy.
"Ah... Nếu như thực sự có quan hệ không chính đáng gì đó còn chờ cho tới hôm nay à, nói không chừng Dư Bân người ta đã sớm kết hôn rồi, chẳng lẽ còn chờ anh đến tìm sao."
"Không có khả năng, tôi đã điều tra, mấy năm nay hắn căn bản không kết giao bạn trai."
Tô giáo chủ đứng lên duỗi duỗi người, "Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, việc cấp bách là xác nhận lại xem hắn còn có thích anh hay không, nếu người ta đã sớm không còn cảm giác với anh, vậy tất cả những điều anh làm đều là uổng phí."
"Cho nên tôi mới muốn biết ai ở cùng hắn, giúp tôi tìm hiểu một chút ý hắn thế nào."
Tô giáo chủ trầm tư một lát, nói: "Được rồi, tôi sẽ giúp anh hỏi một chút, bây giờ anh nói, chuyện ngu xuẩn của Diệp Lệ Hành là cái gì vậy, nhanh nói đi!"
"Cậu quen ai gần gũi với hắn sao?"
"Kỳ thật... Bạn cùng phòng của Dư Bân chính là tôi!" ┐(︶▽︶)┌
Nói hơn nửa ngày...
Hứa Liêm Khiết cảm giác chính mình bị mạnh mẽ đút cho một miệng phân!
"Việc này tôi đã đáp ứng, anh cũng nên nói ra thù lao, dù sao ngày mai tôi cũng rất bận."
Ngụ ý là muốn trở về nghỉ ngơi sớm một chút.
Hứa Liêm Khiết kéo kéo cà vạt, hai chân bắt chéo, hướng về phía Tô giáo chủ tà tà cười: "Chuyện này nói ra, nếu Diệp Lệ Hành biết tất nhiên sẽ không bỏ qua tôi."
Tô Thanh Việt giống như bách trảo nạo tâm*, thế nhưng trên mặt vẫn vân đạm phong khinh như cũ.
*Bách trảo nạo tâm: Trăm móng vuốt cào tâm, ý chỉ tâm tình rối rắm phức tạp.
Hứa Liêm Khiết liền nói một chuyện cũ về Diệp Lệ Hành.
Chờ cho đến khi Tô Thanh Việt từ khách sạn đi ra, cậu vẫn trong bộ dáng một lời khó nói hết, không nghĩ tới người tinh anh như Diệp Lệ Hành vậy mà cũng sẽ có lúc trung nhị ngốc nghếch như thế.
Tuy rằng thương tiếc, nhưng vẫn là có chút buồn cười.
Buổi tối thời điểm lặng lẽ nói chuyện phiếm, Tô Thanh Việt trong đầu đều là hình ảnh Hứa Liêm Khiết miêu tả.
Chính là Tô giáo chủ đẹp trai vui sướng khi người gặp họa chưa đến ba giây, rạng sáng bốn giờ, liền bị Chu Thu Bân gõ cửa đánh thức.
Lúc đó Tô Thanh Việt mới biết chuyện cậu hôm qua đi đến khách sạn ăn cơm với Hứa Liêm Khiết bị người ta chụp lại.
Tuy rằng hình ảnh có chút mơ hồ, nhưng vẫn nhìn ra được đó là Tô Thanh Việt, Hứa Liêm Khiết bởi vì chỉ chụp có một bên mặt nên không quá rõ ràng.
Đề tài không biết như thế nào đã bị xào lên trở thành hot search.
#Tân sinh họ Tô của đoàn phim nào đó tiềm quy tắc thượng vị, ban đêm cùng kim chủ
Tô giáo chủ lại phát hỏa rồi... (ò_ó)
Tô Thanh Việt đeo một kính râm lớnđội mũ lưỡi trai cùng một âm thầm đi vào phòng, tùy tiện chọn vài món thức ăn hai người liền mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương.
"Khụ khụ, cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu?"
Tô Thanh Việt nghĩ nghĩ, người bạn cùng phòng Hứa Liêm Khiết muốn biết chính là mình, nhưng cứ như vậy nói cho hắn có chút quá dễ dàng.
"Không bằng trước tiên nói cho tôi biết anh hỏi thăm chuyện này làm gì?" Tô giáo chủ nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay tiện đà hỏi: "Hoặc là nói, anh với Dư Bân có quan hệ gì?"
Hứa Liêm Khiết nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của Tô Thanh Việt, chửi thầm nói: Kẻ nào nói cậu nhóc này dễ lừa gạt hả!
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên.
Tô Thanh Việt nhìn một bàn cơm tối màu sắc hương vị đầy đủ vô cùng thơm ngon, chợt cảm giác bụng đói kêu vang. Buổi trưa vì đuổi cho kịp tiến độ, Tô giáo chủ chỉ vội vàng ăn vài thứ, lúc này đã cực kỳ đói rồi.
Đem Hứa Liêm Khiết vứt sau đầu, Tô Thanh Việt lo ăn bữa tối của mình, vì phòng sau khi ăn xong không tiêu hóa được, ăn đến bảy thành, Tô Thanh Việt liền buông xuống chén đũa.
Hứa Liêm Khiết cũng không động đũa, như là đang trầm tư, hoặc có lẽ rơi vào nơi nào đó trong hồi ức.
"Được rồi, bây giờ có thể nói quan hệ giữ các anh là gì chưa?" Tô Thanh Việt đối việc này cũng không phải quá cảm thấy hứng thú, nhưng mà Dư Bân người này rất hợp mắt của cậu nha.
Hứa Liêm Khiết từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, bật lửa hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Anh ấy là bạn trai cũ của tôi."
"Nên hiện tại các anh không có quan hệ gì."
"Nhưng tôi chưa đồng ý chia tay."
Tô giáo chủ nhìn biểu tình có chút thất bại phía sau màn sương khói mờ ảo của Hứa Liêm Khiết, giễu cợt nói: "Anh có đồng ý hay không cũng chẳng quan hệ, chia tay rồi đừng làm như không có, thời gian của tôi không nhiều lắm, có việc gì mau nói."
Dù sao ông chồng nhà cậu còn đang chờ nói chuyện phiếm với cậu, cũng không biết giờ này hắn đã dậy chưa.
"Lúc tôi còn trẻ tương đối phản nghịch, không quá nghe lời, tuy rằng y thuật không tồi, nhưng không chịu nghe theo ý kiến của người nhà vào bệnh viện làm việc, mà lại lặng lẽ vào quân đội, làm quân y."
Khi đó Hứa Liêm Khiết tuy rằng ở trong giới y học đã đạt được thành tựu nhất định, thế nhưng hắn không thỏa mãn chỉ ở trong vùng trời nhỏ bé của bệnh viện này, lý tưởng của hắn càng cao quý hơn, liền quyết định nhập ngũ làm quân y.
Làm quân y Hứa Liêm Khiết là một người vô cùng tiêu sái tự nhiên, phóng đãng không kềm chế được.
Cho đến một năm thành phố S động đất, chết rất nhiều người, Hứa Liêm Khiết tiếp ứng ra tiền tuyến chữa trị.
Ở đó, hắn quen biết Dư Bân.
Dư Bân tuy rằng lớn lên không quá đẹp trai, nhưng trên người lại có một loại khí chất chính trực, tựa như ánh mặt trời.
Khi đó còn có dư chấn, Hứa Liêm Khiết bởi vì thâm nhập vào nội địa để cứu viện, vô ý bị nhốt. Thời điểm hắn tuyệt vọng nhất, hắn thấy được Dư Bân, người đó tựa như thần từ trên trời giáng xuống, cứu hắn khi nước sôi lửa bỏng.
Hứa Liêm Khiết không thể quên, cảm giác lúc hắn sắp từ bỏ khi bản thân gặp phải tuyệt cảnh, trong nháy mắt nhìn thấy Dư Bân.
Sau đó hắn liền bắt đầu quấn lấy Dư Bân. Từ sau khi tiếp xúc hắn mới phát hiện, đây là một nam nhân tâm địa thiện lương, có chút cố chấp lại đặc biệt chính trực.
Sau tất cả liền có chút thuận lý thành chương, hai người bắt đầu kết giao.
Hứa Liêm Khiết không tiết lộ gia thế của mình, Dư Bân vẫn luôn cho rằng hắn chỉ là một bác sĩ bình thường. Cho đến khi cha Hứa Liêm Khiết bất ngờ qua đời, Hứa Liêm Khiết vì chăm sóc cha mà trở lại bệnh viện.
Lúc đó Dư Bân mới biết hắn là một phú nhị đại, mà chính mình chẳng qua chỉ là một tiểu tử nghèo.
Trên đời này chuyện cổ tích bạch mã hoàng tử và cậu bé lọ lem không phải không tồn tại, nhưng thân phận chênh lệch, trách nhiệm bất đồng, đã định trước khoảng cách giữa hai người.
Lúc đó, Hứa Liêm Khiết vội vàng làm sao để xử lý công việc sau khi cha qua đời, vội vàng làm sao đứng vững gót chân giữa một đám cổ đông ăn thịt người không nhả xương, vội vàng làm sao mới có thể giữ được lại tất cả những gì mà cha hắn vất vả giành được.
Ánh lửa lập lòe vẫn cứ cháy cho tới cuối cùng, Hứa Liêm Khiết cảm giác đầu ngón tay có chút nóng, mới biết điếu thuốc đã đốt hết.
Hắn vứt bỏ tàn thuốc, nhìn Tô Thanh Việt nói: "Lúc còn trẻ tôi căn bản không biết cha tôi thừa nhận áp lực lớn như thế nào, thậm chí còn một lần khinh bỉ hành vi của ông ấy, nhưng cho đến khi bản thân chân chính trải qua mới biết được, mọi chuyện có bao nhiêu khó khăn."
"Cho nên, khi đó Dư Bân thì sao?"
Hứa Liêm Khiết có chút trầm mặc, thời điểm đó áp lực của hắn quá lớn, hơn nữa sau khi Dư Bân biết thân phận của hắn hai người cãi nhau một trận, suốt thời gian gia tộc nội chiến, hắn có chút xem nhẹ Dư Bân.
Không biết từ nơi nào truyền ra tới tin đồn nhảm nhí, nói là Hứa Liêm Khiết chuẩn bị cùng thiên kim tập đoàn nào đó kết hôn.
Đến tận đây, Hứa Liêm Khiết liền hoàn toàn không có tin tức gì của Dư Bân nữa.
"Cho nên chúng tôi chưa chia tay." Hứa Liêm Khiết cau mày, nghĩ đến lúc ấy Dư Bân không từ mà biệt, trong lòng vừa hối vừa hận.
qingyufighting.wordpress.com
Tô giáo chủ nghe đoạn cẩu huyết nhân sinh mà Hứa Liêm Khiết trải qua, cảm thấy hắn có thể đi biên soạn một bộ phim.
Nghĩ lại chính mình cùng Diệp Lệ Hành vẫn thật may mắn.
"Cậu bây giờ có thể nói cho tôi biết, ai ở cùng phòng với Dư Bân rồi chứ!"
"Sau khi anh biết anh muốn làm gì?"
"Đương nhiên là xem thử hắn có uy hiếp hay không rồi."
"Ý anh là cái gì uy hiếp?" Tô giáo chủ âm thầm nhìn hắn.
"Ví dụ như quan hệ không chính đáng nào đó!" Hứa Liêm Khiết thật vất vả mới biết được tin tức của Dư Bân, sao có thể dễ dàng buông tha hắn như vậy.
"Ah... Nếu như thực sự có quan hệ không chính đáng gì đó còn chờ cho tới hôm nay à, nói không chừng Dư Bân người ta đã sớm kết hôn rồi, chẳng lẽ còn chờ anh đến tìm sao."
"Không có khả năng, tôi đã điều tra, mấy năm nay hắn căn bản không kết giao bạn trai."
Tô giáo chủ đứng lên duỗi duỗi người, "Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, việc cấp bách là xác nhận lại xem hắn còn có thích anh hay không, nếu người ta đã sớm không còn cảm giác với anh, vậy tất cả những điều anh làm đều là uổng phí."
"Cho nên tôi mới muốn biết ai ở cùng hắn, giúp tôi tìm hiểu một chút ý hắn thế nào."
Tô giáo chủ trầm tư một lát, nói: "Được rồi, tôi sẽ giúp anh hỏi một chút, bây giờ anh nói, chuyện ngu xuẩn của Diệp Lệ Hành là cái gì vậy, nhanh nói đi!"
"Cậu quen ai gần gũi với hắn sao?"
"Kỳ thật... Bạn cùng phòng của Dư Bân chính là tôi!" ┐(︶▽︶)┌
Nói hơn nửa ngày...
Hứa Liêm Khiết cảm giác chính mình bị mạnh mẽ đút cho một miệng phân!
"Việc này tôi đã đáp ứng, anh cũng nên nói ra thù lao, dù sao ngày mai tôi cũng rất bận."
Ngụ ý là muốn trở về nghỉ ngơi sớm một chút.
Hứa Liêm Khiết kéo kéo cà vạt, hai chân bắt chéo, hướng về phía Tô giáo chủ tà tà cười: "Chuyện này nói ra, nếu Diệp Lệ Hành biết tất nhiên sẽ không bỏ qua tôi."
Tô Thanh Việt giống như bách trảo nạo tâm*, thế nhưng trên mặt vẫn vân đạm phong khinh như cũ.
*Bách trảo nạo tâm: Trăm móng vuốt cào tâm, ý chỉ tâm tình rối rắm phức tạp.
Hứa Liêm Khiết liền nói một chuyện cũ về Diệp Lệ Hành.
Chờ cho đến khi Tô Thanh Việt từ khách sạn đi ra, cậu vẫn trong bộ dáng một lời khó nói hết, không nghĩ tới người tinh anh như Diệp Lệ Hành vậy mà cũng sẽ có lúc trung nhị ngốc nghếch như thế.
Tuy rằng thương tiếc, nhưng vẫn là có chút buồn cười.
Buổi tối thời điểm lặng lẽ nói chuyện phiếm, Tô Thanh Việt trong đầu đều là hình ảnh Hứa Liêm Khiết miêu tả.
Chính là Tô giáo chủ đẹp trai vui sướng khi người gặp họa chưa đến ba giây, rạng sáng bốn giờ, liền bị Chu Thu Bân gõ cửa đánh thức.
Lúc đó Tô Thanh Việt mới biết chuyện cậu hôm qua đi đến khách sạn ăn cơm với Hứa Liêm Khiết bị người ta chụp lại.
Tuy rằng hình ảnh có chút mơ hồ, nhưng vẫn nhìn ra được đó là Tô Thanh Việt, Hứa Liêm Khiết bởi vì chỉ chụp có một bên mặt nên không quá rõ ràng.
Đề tài không biết như thế nào đã bị xào lên trở thành hot search.
#Tân sinh họ Tô của đoàn phim nào đó tiềm quy tắc thượng vị, ban đêm cùng kim chủ
Tô giáo chủ lại phát hỏa rồi... (ò_ó)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất