Chương 46: Diệp ảnh đế áp lực như núi
Lúc Tô Thanh Việt lặng lẽ tới bệnh viện, Diệp Lệ Hành đang nói chuyện cùng bác sĩ chủ trị, thời điểm bác sĩ nhìn thấy cậu đầu tiên liền sửng sốt một lát, sau đó lại dường như không có việc gì tiếp tục nói.
"Trước mắt thông qua kiểm tra chúng tôi phát hiện tế bào ung thư đã lan đến gan và xương cốt, tình huống không lạc quan lắm."
Một tay Diệp Lệ Hành đặt ở trong túi quần không kiềm chế được lại sờ sờ bao thuốc lá, Tô Thanh Việt tiến lên gắt gao nắm chặt bàn tay còn lại của hắn.
"Vậy bây giờ có phương pháp trị liệu nào khác không?" Diệp Lệ Hành cảm thấy chính mình rất bình tĩnh, nhưng đôi tay đang nắm chặt Tô Thanh Việt lại toát ra một tầng mồ hôi, ướt át trơn trượt.
"Có thể chọn phương pháp trị liệu truyền thống dùng thuốc Đông y để giảm bớt bệnh trạng trước mắt của ông ấy, cũng có thể chọn phương pháp trị bệnh bằng hoá chất để làm chậm lại quá trình tế bào ung thư lan rộng." Bác sĩ chủ trị đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nhìn người đàn ông biểu tình đạm nhiên, một chút cũng không dao động trước mặt này, khép lại bệnh án.
Dư quang đảo qua đôi tay gắt gao nắm chặt của hai người, như là hiểu ra điều gì.
Diệp Lệ Hành nhìn thẳng vào hai mắt bác sĩ, nhàn nhạt nói: "Dùng thuốc Đông y tiến hành phương pháp trị liệu truyền thống cho ông ấy đi!"
"Anh có thể đưa ra quyết định thay người bệnh sao?"
"Ông ấy là... Cha của tôi." Tô Thanh Việt có thể cảm giác được lúc Diệp Lệ Hành nói ra những lời này nội tâm không hề bình tĩnh như bề ngoài.
Hai người từ văn phòng của bác sĩ ra ngoài, ai cũng không nói chuyện.
Bọn họ hiểu rõ ý của bác sĩ, sinh mệnh Tần Vinh Hải giờ như ngọn đèn cạn dầu. Tình hình hiện tại chính là sống được ngày nào hay ngày đó, chỉ có thể dựa dược vật để kéo dài tính mạng, cũng không biết khi nào ông ấy sẽ rời đi.
Lúc đi qua lối đi an toàn, Tô Thanh Việt đột nhiên đem Diệp Lệ Hành kéo vào phía trong cầu thang, nơi này nằm ở tầng cao nhất khu nội trú, sẽ không có người ra vào.
Tô Thanh Việt đem Diệp Lệ Hành đẩy mạnh vào góc cầu thang sau đó ôm chặt lấy hắn.
Diệp Lệ Hành cười cười: "Em đang làm gì vậy?"
"An ủi anh, anh không thấy à?" Tô giáo chủ không cao bằng Diệp ảnh đế, chỉ có thể tựa đầu trên vai hắn, rầu rĩ đáp.
"Không cần... Tôi không cần an ủi, ông ta có thể tự mình đến chỗ mẹ và Lệ Thần làm những chuyện này." Diệp Lệ Hành duỗi tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh của Tô Thanh Việt, "Cũng không biết ông ta còn có thể diện đi gặp bọn họ hay không."
Diệp Lệ Hành thanh âm có chút khẽ run: "Những chuyện này đều là điều ông ta đáng trả giá,... đáng trả giá..."
Lời này không biết là đang nói cho Tô Thanh Việt nghe, hay là đang nói cho chính mình, dường như chỉ có như vậy mới có thể xem nhẹ điểm thân tình còn xót lại dưới đáy lòng Diệp Lệ Hành. Làm cho chính mình thoạt nhìn rất nhẫn tâm quyết tuyệt, chẳng thèm quan tâm.
"Lừa mình dối người."
***
Một lát sau, lúc Diệp Lệ Hành đưa Tô Thanh Việt tiến vào phòng bệnh, Tần Vinh Hải đã tỉnh, đang nửa dựa vào trên giường bệnh.
Bên giường đứng hai người, một là Hứa lão quản gia, còn một người là luật sư riêng của Tần gia.
Tần Vinh Hải tựa hồ đang ký tên vào văn kiện gì đó.
Diệp Lệ Hành nhìn dáng vẻ Tần Vinh Hải đang cố kéo dài hơi tàn vẫn không quên làm việc, lửa giận bốc lên.
"Ông chủ Tần thật chuyên nghiệp, bộ dáng như vậy rồi mà còn không quên công tác, hẳn là nên tặng cho ngài một lá cờ chiến sĩ thi đua nhân dân mới phải!"
Tần Vinh Hải thấy Diệp Lệ Hành đến, con ngươi vốn vẩn đục ảm đạm đột nhiên sáng lên.
"Đại thiếu gia, cậu trách oan ông chủ rồi. Ông ấy đang ký văn kiện chuyển nhượng cổ phần!" Lão Hứa bồi bên cạnh Tần Vinh Hải ngần ấy năm, cũng biết lúc tuổi già hắn trải qua như thế nào.
Diệp Lệ Hành vừa nghe liền biết hắn chuyển nhượng cho ai, đáng tiếc những thứ này đều không phải điều hắn muốn.
"Lệ Hành, con... Con đến bây giờ vẫn không chịu tha thứ cha sao?"
Bởi vì tế bào ung thư thay đổi vị trí chèn ép thần kinh, thanh âm Tần Vinh Hải nói chuyện có chút nghẹn ngào, nghe qua thật vô lực.
Diệp Lệ Hành không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Tần Vinh Hải, đôi tay đặt ở sau lưng lại gắt gao nắm chặt.
Người này không giống với người cha mà hắn biết.
Tần Vinh Hải ánh mắt chuyên chú, không muốn rời đi khuôn mặt Diệp Lệ Hành. Ông biết chính mình sống không được bao lâu, cho nên ông muốn đem hình dáng đứa con trai thân thương của mình ghi tạc trong lòng.
Diệp Lệ Hành đã thật lâu không có tâm bình khí hòa ở chung cùng với ông như vậy. Mỗi lần gặp mặt ngoại trừ cãi nhau cũng không có đề tài nào khác.
"Lệ Hành à, cha sai rồi, cha cả đời này sai quá sai, cha cho rằng cho các mẹ con các con cuộc sống tốt nhất chính là mục đích phấn đấu của mình."
Người sắp chết, đại lão Tần Vinh Hải làm thương nhân cả đời, nhưng lúc này dây, bất quá chỉ là một ông lão tuổi xế chiều, tất cả những chuyện xảy ra suốt cuộc đời cứ lần lượt lần lượt hiện lên.
Ông phát hiện cả đời này vẫn luôn sống không vui vẻ, trung niên tang thê tang tử, lúc tuổi già lẻ loi hiu quạnh, tất cả những điều này hết thảy đều do lựa chọn của chính mình tạo thành, nhưng chỉ có trước khi chết ông mới có thể suy nghĩ cẩn thận được vậy.
"Lệ Hành, con đến gần chút, cho cha... cho cha nhìn con một chút."
Tô Thanh Việt đẩy đẩy Diệp Lệ Hành, bất luận nói như thế nào, người này là người cha đã sinh và nuôi dưỡng hắn.
Diệp Lệ Hành biểu tình đạm nhiên đi đến mép giường, rũ đôi mắt nhìn Tần Vinh Hải.
"Con đã trưởng thành rồi."
Trong ấn tượng của Tần Vinh Hải, đại nhi tử của ông vĩnh viễn là một người kiêu ngạo khó thuần, vĩnh viễn là một bộ dáng đau đầu, nhưng hiện tại mới phát hiện hắn đã trưởng thành, trở nên trầm ổn đáng tin cậy, bên người có bằng hữu có ái nhân, so với chính mình thành công hơn nhiều lắm.
Tần Vinh Hải hơi hơi run run vươn tay bắt lấy bàn tay Diệp Lệ Hành đang đặt ở bên người.
"Cha đã lập di chúc xong, toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của cha đều để lại cho con."
"Ai hiếm lạ tài sản của ông." Diệp Lệ Hành môi khẽ nhúc nhích, bàn tay bị Tần Vinh Hải cầm như bị phỏng nước sôi, nóng rực.
"Cha biết... Cha biết con chướng mắt, con là người lợi hại, nhưng... Lệ Hành, con xem như là cha đền bù cho con đi..."
"Cha rất nhanh sẽ đi tìm mẹ và em trai con rồi! Con coi như làm cho bọn họ an tâm, coi như thay thế bọn họ sống cho thật tốt được không? Cha cầu con."
Phòng bệnh áp lực nặng nề, an tĩnh vô cùng.
"Ngài có phải quá tàn nhẫn hay không?" Tô Thanh Việt cảm thấy chính mình đã nhẫn nại đến cực hạn rồi, cậu đi ra phía trước, nhìn lão nhân không hề có dục vọng muốn sống trước mắt.
"Ngài ra đi sẽ xong hết mọi chuyện, nhưng Lệ Hành thì sao? Ngài đã từng nghĩ tới cảm thụ của anh ấy chưa? Anh ấy đã mất đi mẫu thân, mất đi đệ đệ, ngài nếu là thật sự muốn bồi thường anh ấy thì nên sống cho thật tốt, mà không phải huyên thuyên ở chỗ này giống như là đang nói di ngôn."
Diệp Lệ Hành quay đầu nhìn thiếu niên bất bình vì hắn, đột nhiên cảm thấy kỳ thật rất nhiều chuyện cũng không phải khó tiếp thu như vậy, ít nhất hiện tại vẫn có người bồi ở bên cạnh hắn.
Tần Vinh Hải có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Việt khí thế hùng hổ, ông chưa từng nghiêm túc đánh giá thiếu niên trước mắt này.
"Tần tiên sinh, chết không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, mà là trốn tránh, ngài nghĩ đến nơi đó nhận đòn chịu tội, có phải cũng nên ngẫm lại người ở lại cũng đang thay ngài chịu tội không? Ngài đem toàn bộ tài sản đều giao cho Lệ Hành, đây là muốn tốt cho anh ấy sao?"
Tô Thanh Việt đau lòng Diệp Lệ Hành, Tần Vinh Hải tuy rằng đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng ông ấy cũng là người có quan hệ huyết thống duy nhất với Diệp Lệ Hành trên đời này, Diệp Lệ Hành tuy rằng hận ông ấy, nhưng nếu không yêu sao có hận?
qingyufighting.wordpress.com
Tần Vinh Hải khiếp sợ nhìn Tô Thanh Việt cùng Diệp Lệ Hành, không phải ông không muốn sống, mà là thế giới này đã dung không nổi ông nữa rồi.
"Thân thể của cha, cha biết, cha biết đột nhiên cho con một gánh nặng lớn như vậy con có lẽ sẽ không tiếp thu, không sao, tất cả đều tùy xử lý, nếu con nguyện ý, quyên tặng nó đi cũng được."
Tô Thanh Việt không thể nhìn bộ dáng ỷ vào chính mình sắp chết liền muốn làm gì thì làm của Tần Vinh Hải.
"Ngài đã biết này gánh nặng có bao nhiêu nặng, chẳng lẽ không nên sống cho thật tốt, từng chút từng chút đem toàn bộ tài sản của ngài đều giao cho anh ấy sao? Nếu ngài thật sự thương anh ấy, thật sự yêu anh ấy, sẽ không ích kỷ như vậy. Nếu tôi là ngài, dù chỉ có thể sống lâu thêm một ngày tôi cũng sẽ không buông tha hy vọng."
Diệp Lệ Hành duỗi tay kéo lại Tô Thanh Việt, đặt tay bên cạnh tay cậu, cậu nhóc này thật sự rất hiểu hắn, có một số lời hắn nói không được, Tô Thanh Việt lại có thể nói ra thay hắn.
Mấy câu của Tô Thanh Việt khiến Tần Vinh Hải vốn dĩ không có ý chí lập tức bùng cháy lên ngọn lửa khát khao sự sống, trên đời này có ai không chết, chính là trước khi chết phải làm được chút chuyện gì đó mới không cô phụ người còn sống.
Kể từ hôm đó, Tần Vinh Hải liền bắt đầu tích cực phối hợp trị liệu, mặc dù không thể hy vọng sống lâu dài, nhưng giống như lời của Tô Thanh Việt, chẳng sợ chỉ sống thêm được một ngày, cũng tuyệt đối không buông tay hy vọng.
Diệp Lệ Hành bắt đầu thường xuyên ra vào bệnh viện, có một số paparazzi truyền thông nghe được vài thông tin, viết một số bài báo, nhưng mà đều là suy đoán không có căn cứ, cũng chẳng kích khởi một điểm bọt nước nào.
Tô Thanh Việt cũng đẩy rớt rất nhiều đại ngôn và thông cáo, ngoại trừ một số công việc cần thiết, đa phần thời gian đều ngốc tại bệnh viện.
Bệnh viện có thang máy lên tới phòng VIP tầng cao nhất, cũng không có bao nhiêu người chú ý đến cậu.
Sau khi suy nghĩ rất lâu Diệp Lệ Hành quyết định tiếp nhận toàn bộ những gì Tần Vinh Hải lưu lại, bởi vì đây không chỉ là thành quả hắn phấn đấu cả đời, mà còn dùng sinh mệnh của mẹ và em trai hắn để đổi lấy.
Nếu là người bình thường, nói không chừng sẽ hận hết tất cả những thứ này, nhưng Diệp Lệ Hành lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nổi tự hỏi tiếp nhận những thứ này có những điểm lợi và hại như thế nào.
Tin tức Tần Vinh Hải bệnh tình nguy kịch cũng không truyền tới ngoại giới, tập đoàn Tần thị vẫn vận hành như cũ, chẳng qua những chuyện này Tần Vinh Hải đều phân tích từng điểm từng điểm cho Diệp Lệ Hành nghe.
Nhưng mà, bất luận con người ta có cường đại đến thế nào, ở trước mặt bệnh tật, nhân loại luôn rất nhỏ bé.
Thân thể Tần Vinh Hải ngày càng chuyển biến xấu, từ từ suy yếu, dần dần ngay cả nói cũng nói không nên lời, chính là đôi mắt vốn dĩ vẩn đục kia lại vẫn luôn lóe sáng.
Lão Hứa Quản gia thay Tần Vinh Hải đắp chăn, nhìn Diệp Lệ Hành đang ở trên sô pha sửa sang lại tư liệu, hắn nghĩ mấy ngày nay phỏng chừng là những ngày tháng vui vẻ nhất của Tần Vinh Hải trong những năm gần đây, đáng tiếc...
Tô Thanh Việt nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, nhìn thấy Diệp Lệ Hành đang dựa vào trên sô pha nghỉ ngơi, rón rén lại gần, nhìn quầng thâm dưới đôi mắt của Diệp ảnh đế, đau lòng vô cùng.
Mấy ngày nay, thật là áp lực quá lớn đối với hắn.
Tập đoàn Tần thị nhìn qua còn phức tạp hơn bề ngoài của nó nhiều, những chuyện hắn cần phải biết không phải nhất thời canh ba có thể giải quyết.
Tô Thanh Việt tùy tay cầm lấy tấm chăn mỏng trên sô pha nhẹ nhàng đắp lên trên người Diệp Lệ Hành.
"Việt Việt, em đã đến rồi sao..." Diệp Lệ Hành lập tức ngồi thẳng dậy, đầu tiên là liếc mắt nhìn Tô Thanh Việt một cái, sau đó đôi mắt lướt qua cậu nhìn về phía nam nhân đang nằm trên giường bệnh kia.
Thật tốt, ông ấy còn sống.
"Ăn trước một chút, em mang theo một ít canh sườn cho anh."
"Em tự nấu?" Diệp Lệ Hành giương mắt cười nói.
"Tay nghề của em sợ anh không dám ăn đâu, cái này em mua."
Diệp Lệ Hành đương nhiên biết, hắn uống mấy ngụm canh, nâng đầu, nhìn Tô Thanh Việt, một bộ muốn nói lại thôi.
"Anh muốn nói cái gì?"
"Việt Việt, tôi muốn... Rời khỏi vòng giải trí!"
*********
Đôi lời của Tác giả: Cám ơn đã ủng hộ, moah moah ah!
Bán manh lăn lộn cầu bình chọn, cầu thả hoa, cầu tưới, tác giả đáng yêu như vậy, các bạn thật sự không yêu thương tui một chút nào sao?
Truyện mới cầu chú ý:
Hả! Cái kia cao quý lãnh diễm, văn nhã cấm dục băng sơn hiệu trưởng lại là một thiên sư bắt quỷ!
Thầy Mộc tỏ vẻ chính mình hẳn là đi nhầm trường rồi...
Hiện tại từ chức còn kịp không!
Vân Trạch: Vào cửa nhà ta, chính là người của ta, ngươi còn muốn đi nơi nào?
Thầy Mộc: Kỳ thật, tôi cũng không phải người...
Lão đại cầu buông tha a!
Đây là câu chuyện xưa về một đường bắt quỷ đánh quái xem lẫn yêu đương giữa thiên sư và đại yêu quái!
Băng sơn lãnh đạm muộn tao pháp lực vô biên Hiệu trưởng công VS lưu manh vô lại liêu nhân đại yêu ngàn năm Giáo viên thụ.
"Trước mắt thông qua kiểm tra chúng tôi phát hiện tế bào ung thư đã lan đến gan và xương cốt, tình huống không lạc quan lắm."
Một tay Diệp Lệ Hành đặt ở trong túi quần không kiềm chế được lại sờ sờ bao thuốc lá, Tô Thanh Việt tiến lên gắt gao nắm chặt bàn tay còn lại của hắn.
"Vậy bây giờ có phương pháp trị liệu nào khác không?" Diệp Lệ Hành cảm thấy chính mình rất bình tĩnh, nhưng đôi tay đang nắm chặt Tô Thanh Việt lại toát ra một tầng mồ hôi, ướt át trơn trượt.
"Có thể chọn phương pháp trị liệu truyền thống dùng thuốc Đông y để giảm bớt bệnh trạng trước mắt của ông ấy, cũng có thể chọn phương pháp trị bệnh bằng hoá chất để làm chậm lại quá trình tế bào ung thư lan rộng." Bác sĩ chủ trị đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nhìn người đàn ông biểu tình đạm nhiên, một chút cũng không dao động trước mặt này, khép lại bệnh án.
Dư quang đảo qua đôi tay gắt gao nắm chặt của hai người, như là hiểu ra điều gì.
Diệp Lệ Hành nhìn thẳng vào hai mắt bác sĩ, nhàn nhạt nói: "Dùng thuốc Đông y tiến hành phương pháp trị liệu truyền thống cho ông ấy đi!"
"Anh có thể đưa ra quyết định thay người bệnh sao?"
"Ông ấy là... Cha của tôi." Tô Thanh Việt có thể cảm giác được lúc Diệp Lệ Hành nói ra những lời này nội tâm không hề bình tĩnh như bề ngoài.
Hai người từ văn phòng của bác sĩ ra ngoài, ai cũng không nói chuyện.
Bọn họ hiểu rõ ý của bác sĩ, sinh mệnh Tần Vinh Hải giờ như ngọn đèn cạn dầu. Tình hình hiện tại chính là sống được ngày nào hay ngày đó, chỉ có thể dựa dược vật để kéo dài tính mạng, cũng không biết khi nào ông ấy sẽ rời đi.
Lúc đi qua lối đi an toàn, Tô Thanh Việt đột nhiên đem Diệp Lệ Hành kéo vào phía trong cầu thang, nơi này nằm ở tầng cao nhất khu nội trú, sẽ không có người ra vào.
Tô Thanh Việt đem Diệp Lệ Hành đẩy mạnh vào góc cầu thang sau đó ôm chặt lấy hắn.
Diệp Lệ Hành cười cười: "Em đang làm gì vậy?"
"An ủi anh, anh không thấy à?" Tô giáo chủ không cao bằng Diệp ảnh đế, chỉ có thể tựa đầu trên vai hắn, rầu rĩ đáp.
"Không cần... Tôi không cần an ủi, ông ta có thể tự mình đến chỗ mẹ và Lệ Thần làm những chuyện này." Diệp Lệ Hành duỗi tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh của Tô Thanh Việt, "Cũng không biết ông ta còn có thể diện đi gặp bọn họ hay không."
Diệp Lệ Hành thanh âm có chút khẽ run: "Những chuyện này đều là điều ông ta đáng trả giá,... đáng trả giá..."
Lời này không biết là đang nói cho Tô Thanh Việt nghe, hay là đang nói cho chính mình, dường như chỉ có như vậy mới có thể xem nhẹ điểm thân tình còn xót lại dưới đáy lòng Diệp Lệ Hành. Làm cho chính mình thoạt nhìn rất nhẫn tâm quyết tuyệt, chẳng thèm quan tâm.
"Lừa mình dối người."
***
Một lát sau, lúc Diệp Lệ Hành đưa Tô Thanh Việt tiến vào phòng bệnh, Tần Vinh Hải đã tỉnh, đang nửa dựa vào trên giường bệnh.
Bên giường đứng hai người, một là Hứa lão quản gia, còn một người là luật sư riêng của Tần gia.
Tần Vinh Hải tựa hồ đang ký tên vào văn kiện gì đó.
Diệp Lệ Hành nhìn dáng vẻ Tần Vinh Hải đang cố kéo dài hơi tàn vẫn không quên làm việc, lửa giận bốc lên.
"Ông chủ Tần thật chuyên nghiệp, bộ dáng như vậy rồi mà còn không quên công tác, hẳn là nên tặng cho ngài một lá cờ chiến sĩ thi đua nhân dân mới phải!"
Tần Vinh Hải thấy Diệp Lệ Hành đến, con ngươi vốn vẩn đục ảm đạm đột nhiên sáng lên.
"Đại thiếu gia, cậu trách oan ông chủ rồi. Ông ấy đang ký văn kiện chuyển nhượng cổ phần!" Lão Hứa bồi bên cạnh Tần Vinh Hải ngần ấy năm, cũng biết lúc tuổi già hắn trải qua như thế nào.
Diệp Lệ Hành vừa nghe liền biết hắn chuyển nhượng cho ai, đáng tiếc những thứ này đều không phải điều hắn muốn.
"Lệ Hành, con... Con đến bây giờ vẫn không chịu tha thứ cha sao?"
Bởi vì tế bào ung thư thay đổi vị trí chèn ép thần kinh, thanh âm Tần Vinh Hải nói chuyện có chút nghẹn ngào, nghe qua thật vô lực.
Diệp Lệ Hành không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Tần Vinh Hải, đôi tay đặt ở sau lưng lại gắt gao nắm chặt.
Người này không giống với người cha mà hắn biết.
Tần Vinh Hải ánh mắt chuyên chú, không muốn rời đi khuôn mặt Diệp Lệ Hành. Ông biết chính mình sống không được bao lâu, cho nên ông muốn đem hình dáng đứa con trai thân thương của mình ghi tạc trong lòng.
Diệp Lệ Hành đã thật lâu không có tâm bình khí hòa ở chung cùng với ông như vậy. Mỗi lần gặp mặt ngoại trừ cãi nhau cũng không có đề tài nào khác.
"Lệ Hành à, cha sai rồi, cha cả đời này sai quá sai, cha cho rằng cho các mẹ con các con cuộc sống tốt nhất chính là mục đích phấn đấu của mình."
Người sắp chết, đại lão Tần Vinh Hải làm thương nhân cả đời, nhưng lúc này dây, bất quá chỉ là một ông lão tuổi xế chiều, tất cả những chuyện xảy ra suốt cuộc đời cứ lần lượt lần lượt hiện lên.
Ông phát hiện cả đời này vẫn luôn sống không vui vẻ, trung niên tang thê tang tử, lúc tuổi già lẻ loi hiu quạnh, tất cả những điều này hết thảy đều do lựa chọn của chính mình tạo thành, nhưng chỉ có trước khi chết ông mới có thể suy nghĩ cẩn thận được vậy.
"Lệ Hành, con đến gần chút, cho cha... cho cha nhìn con một chút."
Tô Thanh Việt đẩy đẩy Diệp Lệ Hành, bất luận nói như thế nào, người này là người cha đã sinh và nuôi dưỡng hắn.
Diệp Lệ Hành biểu tình đạm nhiên đi đến mép giường, rũ đôi mắt nhìn Tần Vinh Hải.
"Con đã trưởng thành rồi."
Trong ấn tượng của Tần Vinh Hải, đại nhi tử của ông vĩnh viễn là một người kiêu ngạo khó thuần, vĩnh viễn là một bộ dáng đau đầu, nhưng hiện tại mới phát hiện hắn đã trưởng thành, trở nên trầm ổn đáng tin cậy, bên người có bằng hữu có ái nhân, so với chính mình thành công hơn nhiều lắm.
Tần Vinh Hải hơi hơi run run vươn tay bắt lấy bàn tay Diệp Lệ Hành đang đặt ở bên người.
"Cha đã lập di chúc xong, toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của cha đều để lại cho con."
"Ai hiếm lạ tài sản của ông." Diệp Lệ Hành môi khẽ nhúc nhích, bàn tay bị Tần Vinh Hải cầm như bị phỏng nước sôi, nóng rực.
"Cha biết... Cha biết con chướng mắt, con là người lợi hại, nhưng... Lệ Hành, con xem như là cha đền bù cho con đi..."
"Cha rất nhanh sẽ đi tìm mẹ và em trai con rồi! Con coi như làm cho bọn họ an tâm, coi như thay thế bọn họ sống cho thật tốt được không? Cha cầu con."
Phòng bệnh áp lực nặng nề, an tĩnh vô cùng.
"Ngài có phải quá tàn nhẫn hay không?" Tô Thanh Việt cảm thấy chính mình đã nhẫn nại đến cực hạn rồi, cậu đi ra phía trước, nhìn lão nhân không hề có dục vọng muốn sống trước mắt.
"Ngài ra đi sẽ xong hết mọi chuyện, nhưng Lệ Hành thì sao? Ngài đã từng nghĩ tới cảm thụ của anh ấy chưa? Anh ấy đã mất đi mẫu thân, mất đi đệ đệ, ngài nếu là thật sự muốn bồi thường anh ấy thì nên sống cho thật tốt, mà không phải huyên thuyên ở chỗ này giống như là đang nói di ngôn."
Diệp Lệ Hành quay đầu nhìn thiếu niên bất bình vì hắn, đột nhiên cảm thấy kỳ thật rất nhiều chuyện cũng không phải khó tiếp thu như vậy, ít nhất hiện tại vẫn có người bồi ở bên cạnh hắn.
Tần Vinh Hải có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Việt khí thế hùng hổ, ông chưa từng nghiêm túc đánh giá thiếu niên trước mắt này.
"Tần tiên sinh, chết không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, mà là trốn tránh, ngài nghĩ đến nơi đó nhận đòn chịu tội, có phải cũng nên ngẫm lại người ở lại cũng đang thay ngài chịu tội không? Ngài đem toàn bộ tài sản đều giao cho Lệ Hành, đây là muốn tốt cho anh ấy sao?"
Tô Thanh Việt đau lòng Diệp Lệ Hành, Tần Vinh Hải tuy rằng đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng ông ấy cũng là người có quan hệ huyết thống duy nhất với Diệp Lệ Hành trên đời này, Diệp Lệ Hành tuy rằng hận ông ấy, nhưng nếu không yêu sao có hận?
qingyufighting.wordpress.com
Tần Vinh Hải khiếp sợ nhìn Tô Thanh Việt cùng Diệp Lệ Hành, không phải ông không muốn sống, mà là thế giới này đã dung không nổi ông nữa rồi.
"Thân thể của cha, cha biết, cha biết đột nhiên cho con một gánh nặng lớn như vậy con có lẽ sẽ không tiếp thu, không sao, tất cả đều tùy xử lý, nếu con nguyện ý, quyên tặng nó đi cũng được."
Tô Thanh Việt không thể nhìn bộ dáng ỷ vào chính mình sắp chết liền muốn làm gì thì làm của Tần Vinh Hải.
"Ngài đã biết này gánh nặng có bao nhiêu nặng, chẳng lẽ không nên sống cho thật tốt, từng chút từng chút đem toàn bộ tài sản của ngài đều giao cho anh ấy sao? Nếu ngài thật sự thương anh ấy, thật sự yêu anh ấy, sẽ không ích kỷ như vậy. Nếu tôi là ngài, dù chỉ có thể sống lâu thêm một ngày tôi cũng sẽ không buông tha hy vọng."
Diệp Lệ Hành duỗi tay kéo lại Tô Thanh Việt, đặt tay bên cạnh tay cậu, cậu nhóc này thật sự rất hiểu hắn, có một số lời hắn nói không được, Tô Thanh Việt lại có thể nói ra thay hắn.
Mấy câu của Tô Thanh Việt khiến Tần Vinh Hải vốn dĩ không có ý chí lập tức bùng cháy lên ngọn lửa khát khao sự sống, trên đời này có ai không chết, chính là trước khi chết phải làm được chút chuyện gì đó mới không cô phụ người còn sống.
Kể từ hôm đó, Tần Vinh Hải liền bắt đầu tích cực phối hợp trị liệu, mặc dù không thể hy vọng sống lâu dài, nhưng giống như lời của Tô Thanh Việt, chẳng sợ chỉ sống thêm được một ngày, cũng tuyệt đối không buông tay hy vọng.
Diệp Lệ Hành bắt đầu thường xuyên ra vào bệnh viện, có một số paparazzi truyền thông nghe được vài thông tin, viết một số bài báo, nhưng mà đều là suy đoán không có căn cứ, cũng chẳng kích khởi một điểm bọt nước nào.
Tô Thanh Việt cũng đẩy rớt rất nhiều đại ngôn và thông cáo, ngoại trừ một số công việc cần thiết, đa phần thời gian đều ngốc tại bệnh viện.
Bệnh viện có thang máy lên tới phòng VIP tầng cao nhất, cũng không có bao nhiêu người chú ý đến cậu.
Sau khi suy nghĩ rất lâu Diệp Lệ Hành quyết định tiếp nhận toàn bộ những gì Tần Vinh Hải lưu lại, bởi vì đây không chỉ là thành quả hắn phấn đấu cả đời, mà còn dùng sinh mệnh của mẹ và em trai hắn để đổi lấy.
Nếu là người bình thường, nói không chừng sẽ hận hết tất cả những thứ này, nhưng Diệp Lệ Hành lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nổi tự hỏi tiếp nhận những thứ này có những điểm lợi và hại như thế nào.
Tin tức Tần Vinh Hải bệnh tình nguy kịch cũng không truyền tới ngoại giới, tập đoàn Tần thị vẫn vận hành như cũ, chẳng qua những chuyện này Tần Vinh Hải đều phân tích từng điểm từng điểm cho Diệp Lệ Hành nghe.
Nhưng mà, bất luận con người ta có cường đại đến thế nào, ở trước mặt bệnh tật, nhân loại luôn rất nhỏ bé.
Thân thể Tần Vinh Hải ngày càng chuyển biến xấu, từ từ suy yếu, dần dần ngay cả nói cũng nói không nên lời, chính là đôi mắt vốn dĩ vẩn đục kia lại vẫn luôn lóe sáng.
Lão Hứa Quản gia thay Tần Vinh Hải đắp chăn, nhìn Diệp Lệ Hành đang ở trên sô pha sửa sang lại tư liệu, hắn nghĩ mấy ngày nay phỏng chừng là những ngày tháng vui vẻ nhất của Tần Vinh Hải trong những năm gần đây, đáng tiếc...
Tô Thanh Việt nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, nhìn thấy Diệp Lệ Hành đang dựa vào trên sô pha nghỉ ngơi, rón rén lại gần, nhìn quầng thâm dưới đôi mắt của Diệp ảnh đế, đau lòng vô cùng.
Mấy ngày nay, thật là áp lực quá lớn đối với hắn.
Tập đoàn Tần thị nhìn qua còn phức tạp hơn bề ngoài của nó nhiều, những chuyện hắn cần phải biết không phải nhất thời canh ba có thể giải quyết.
Tô Thanh Việt tùy tay cầm lấy tấm chăn mỏng trên sô pha nhẹ nhàng đắp lên trên người Diệp Lệ Hành.
"Việt Việt, em đã đến rồi sao..." Diệp Lệ Hành lập tức ngồi thẳng dậy, đầu tiên là liếc mắt nhìn Tô Thanh Việt một cái, sau đó đôi mắt lướt qua cậu nhìn về phía nam nhân đang nằm trên giường bệnh kia.
Thật tốt, ông ấy còn sống.
"Ăn trước một chút, em mang theo một ít canh sườn cho anh."
"Em tự nấu?" Diệp Lệ Hành giương mắt cười nói.
"Tay nghề của em sợ anh không dám ăn đâu, cái này em mua."
Diệp Lệ Hành đương nhiên biết, hắn uống mấy ngụm canh, nâng đầu, nhìn Tô Thanh Việt, một bộ muốn nói lại thôi.
"Anh muốn nói cái gì?"
"Việt Việt, tôi muốn... Rời khỏi vòng giải trí!"
*********
Đôi lời của Tác giả: Cám ơn đã ủng hộ, moah moah ah!
Bán manh lăn lộn cầu bình chọn, cầu thả hoa, cầu tưới, tác giả đáng yêu như vậy, các bạn thật sự không yêu thương tui một chút nào sao?
Truyện mới cầu chú ý:
Hả! Cái kia cao quý lãnh diễm, văn nhã cấm dục băng sơn hiệu trưởng lại là một thiên sư bắt quỷ!
Thầy Mộc tỏ vẻ chính mình hẳn là đi nhầm trường rồi...
Hiện tại từ chức còn kịp không!
Vân Trạch: Vào cửa nhà ta, chính là người của ta, ngươi còn muốn đi nơi nào?
Thầy Mộc: Kỳ thật, tôi cũng không phải người...
Lão đại cầu buông tha a!
Đây là câu chuyện xưa về một đường bắt quỷ đánh quái xem lẫn yêu đương giữa thiên sư và đại yêu quái!
Băng sơn lãnh đạm muộn tao pháp lực vô biên Hiệu trưởng công VS lưu manh vô lại liêu nhân đại yêu ngàn năm Giáo viên thụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất