Giao Dịch Với Anh Trai Của Bạn Cùng Phòng
Chương 4: Chụp Ảnh (2)
Yến Văn lạnh lùng nhìn y: "Không cần phải có ý định tiếp cận với em trai tôi nữa, phiền giữ một khoảng cách với em ấy."
Anh xoay người đi ra ngoài, vừa đi được mấy bước lại trở về, ánh mắt lạnh nhạt xa cách: "Đừng cố gắng quyến rũ tôi, đối với người như cậu tôi không có hứng thú."
Người đàn ông đi rồi, phòng khách lại một lần nữa trống không, Lê Lý như bị lời nói của anh vả vào mặt, da mặt nóng rát.
Y đứng tại chỗ sững sờ một lúc lâu, một lúc sau mới tỉnh táo lại, ánh mắt rơi trên chiếc quần lót mà y cố tình bỏ tiền mua vì chuyện ngày hôm nay, cảm thấy thẹn mà cắn môi nhặt nó lên, vo thành hình tròn ném vào thùng rác, chỉ mặc lại mỗi chiếc quần bò.
Sau khi Yến Tễ tỉnh lại nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, dì giúp việc cũng đã đến làm xong bữa sáng cho bọn họ. Yến Tễ cảm thấy có chút kỳ lạ, hôm nay hình như Lê Lý nói đặc biệt ít: "Tối hôm qua cậu cũng uống nhiều sao? Thấy khó chịu à?"
Lê Lý vội vàng lắc đầu, lấy lại tinh thần, thoạt nhìn cả người hoạt bát hơn chút.
Yến Tễ nghi lại nghi ngờ: "Lúc tớ tỉnh lại... Tại sao lại bị cởi sạch vậy? Là tớ tự cởi hay cậu cởi giúp tớ?"
Lê Lý suYến Tễ nữa bị sặc: "Hẳn là tự cậu cởi chứ? Đang yên đang lành sao tớ lại cởi của cậu?"
Yến Tễ nở nụ cười: "Nói không chừng cậu muốn giám định và thưởng thức bảo bối lớn của tớ thì sao."
"Ôi, tớ mới không có hứng thú đâu, giữ lại cho những người bạn gái kia của cậu giám định và thưởng thức đi." Lê Lý cố ý lườm cậu một cái, nhưng trái tim lại căng thẳng lên.
Thình thịch thình thịch.
Yến Tễ lập tức duỗi bàn tay vò tóc của y.
Nghĩ đến bức ảnh bộ phận giữa hai chân của mình còn đang nằm trong điện thoại di động của người đàn ông kia, Lê Lý cũng có chút nuốt không trôi.
Y biết hành động này của đối phương là đang đe dọa y, y chỉ cần có chút động tác laj nào thì tấm hình kia rất có thể sẽ xuất hiện trên website của trường, để y hoàn toàn thể nghiệm được cái gì gọi là cái chết xã hội (Social death*)
Vì lẽ đó nên Lê Lý không dám lại liều lĩnh loại kế hoạch vặt vãnh kia nữa.
Y cũng thật sự nghe lời cảnh cáo của Yến Văn, chủ động giữ một khoảng cách với Yến Tễ, vì thế y có chút đau lòng.
Yến Tễ làm người rất hào phóng, thật ra làm bạn bè với cậu có thể chiếm được không ít chỗ tốt. Thí dụ như nói cùng đi ăn cơm thì nhất định là cậu trả tiền, cho dù là đi ăn trong canteen thì Lê Lý cũng có thể được ăn đồ ăn xa hoa hơn bình thường nhiều.
Nhưng bởi vì phải giữ một khoảng cách với cậu, Lê Lý không thể không cố gắng tìm cớ từ chối đi cùng với cậu, mỗi một lần đều phải chờ Yến Tễ đi ra ngoài rồi bản thân mình mới một mình đi ra đường mua suất cơm tàu rẻ nhất để giải quyết bữa tối.
Một hai lần như vậy thì vẫn ổn, nhưng nhiều lần, rốt cuộc Yến Tễ cũng nhận ra cái gì, rất trực tiếp bắt lấy tay y nói: "Tiểu Thảo, có phải cậu đang trốn tránh tớ hay không?"
"Tiểu Thảo" là biệt danh của Lê Lý, bởi vì lần đầu tiên mấy người trong ký túc xá bọn họ gặp mặt đã giới thiệu nhau, y vừa mới nói ra tên của mình, Yến Tễ đã cười: "Ly ly nguyên thượng thảo (2), sau này tớ sẽ gọi cậu là Tiểu Thảo."
Thật ra những lúc Lê Lý không căng thẳng thì y sẽ rất biết nói dối, nói dối đến mức không có một kẽ hở: "Tớ nào có trốn cậu? Tớ trốn cậu cái gì? Trên người cậu cũng không có bệnh truyền nhiễm."
Yến Tễ lầm bầm: "Gần đây cậu cũng không theo tớ ra ngoài, ngay cả ăn cơm cậu cũng không tới, cậu như vậy khiến tớ cảm thấy bản thân mình có bệnh truyền nhiễm gì đó rồi."
Ngoài mặt Lê Lý không biểu hiện cảm xúc gì: "Chỉ cần cậu có đeo bao thì sẽ không dính phải bệnh truyền nhiễm."
Yến Tễ bị y chọc phát cười, lại có chút nghi ngờ: "Thật sự không trốn tớ à?"
Lê Lý: "Không có, là do tớ bận rộn quá, còn có đôi khi không đúng lúc nữa. Ví dụ như ngày hôm qua cậu gọi tớ ăn cơm mà buổi sáng tớ dậy muộn nên ăn bữa sáng cũng muộn luôn, nào còn đói bụng được nữa, vì lẽ đó nên không đi với cậu."
Đang tiện cơ hội này Yến Tễ hỏi luôn: "Vậy hôm nay thì sao?"
Lê Lý không trốn được, đành trả lời: "Đương nhiên ngày hôm nay phải đi cùng."
Yến Tễ lập tức nở nụ cười, ôm lấy bờ vai của y, cúi đầu nhìn y: "Vậy hôm nay cậu em muốn ăn cái gì? Nói với anh, muốn ăn thịt rồng anh cũng sẽ lấy đến cho em."
Lê Lý không nhịn được bật cười, đẩy cậu ra: "Vậy cậu đi làm đi, tớ muốn ăn thịt rồng."
Yến Tễ nhếch môi để lộ ra cái răng màu trắng, đột nhiên nghiêng mặt sấn vào trước mặt y, cười hì hì nói: "Mời cậu ăn, anh đây là rồng, cũng có thể coi như là thịt rồng."
Lê Lý mắng cậu một tiếng: "Tớ còn thuộc họ nhà rồng đó, tớ tự ăn chính mình cũng được."
Nô đùa một lúc thì đã đến thời gian bữa tối, từ trước đến giờ Yến Tễ luôn thích hô bạn gọi bè, gọi cho tất cả mọi người trong ký túc xá nói muốn đi ăn lẩu, chỉ không gọi Lý Chí Bân.
Lý Chí Bân chính là người có quan hệ không tốt với Lê Lý.
Lý do hai người cãi nhau cũng vô cùng đơn giản, Lý Chí Bân giống với Lê Lý, ngày đầu tiên đến ký túc xá báo danh thì đã coi Yến Tễ là người có tiền, vì lẽ đó còn bám chặt lấy cậu, có loại ý tứ đuổi theo lấy lòng.
Chỉ tiếc sự lấy lòng của hắn ta không có hiệu quả, không giống Lê Lý, không bám đuôi như Lý Chí Bân nhưng chỉ dựa vào một khuôn mặt đẹp thì đã khiến Yến Tễ dùng ánh mắt khác mà đối xử, từ xưa đến nay đối xử với y luôn đặc biệt hơn người ngoài một chút. Đương nhiên Lý Chí Bân sẽ tức giận, mấy lần nhằm vào Lê Lý, hậu quả chính là Yến Tễ và Lê Lý cùng xa lánh hắn ta.
(2): Lí trong tên Lê Lý là 里, Ly trong câu ly ly nguyên thượng thảo là 离, hai chữ này đọc là Lǐ và Lí nên đọc gần giống nhau, còn câu thơ trên là một câu thơ trong bài của Bạch Cư Dị thời Đường (赋得古原草送别). Ly ly ở đây có nghĩa là cỏ xanh tươi tốt, thảo là cỏ, nhưng mình sẽ để là Tiểu Thảo.
(*)tình trạng của những người không được xã hội rộng lớn chấp nhận là con người hoàn toàn. Nó được sử dụng bởi các nhà xã hội học như Orlando Patterson và Zygmunt Bauman, và các nhà sử học về chế độ nô lệ và Holocaust để mô tả phần diễn ra bởi sự phân biệt giữa chính phủ và xã hội trong quá trình đó
Anh xoay người đi ra ngoài, vừa đi được mấy bước lại trở về, ánh mắt lạnh nhạt xa cách: "Đừng cố gắng quyến rũ tôi, đối với người như cậu tôi không có hứng thú."
Người đàn ông đi rồi, phòng khách lại một lần nữa trống không, Lê Lý như bị lời nói của anh vả vào mặt, da mặt nóng rát.
Y đứng tại chỗ sững sờ một lúc lâu, một lúc sau mới tỉnh táo lại, ánh mắt rơi trên chiếc quần lót mà y cố tình bỏ tiền mua vì chuyện ngày hôm nay, cảm thấy thẹn mà cắn môi nhặt nó lên, vo thành hình tròn ném vào thùng rác, chỉ mặc lại mỗi chiếc quần bò.
Sau khi Yến Tễ tỉnh lại nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, dì giúp việc cũng đã đến làm xong bữa sáng cho bọn họ. Yến Tễ cảm thấy có chút kỳ lạ, hôm nay hình như Lê Lý nói đặc biệt ít: "Tối hôm qua cậu cũng uống nhiều sao? Thấy khó chịu à?"
Lê Lý vội vàng lắc đầu, lấy lại tinh thần, thoạt nhìn cả người hoạt bát hơn chút.
Yến Tễ nghi lại nghi ngờ: "Lúc tớ tỉnh lại... Tại sao lại bị cởi sạch vậy? Là tớ tự cởi hay cậu cởi giúp tớ?"
Lê Lý suYến Tễ nữa bị sặc: "Hẳn là tự cậu cởi chứ? Đang yên đang lành sao tớ lại cởi của cậu?"
Yến Tễ nở nụ cười: "Nói không chừng cậu muốn giám định và thưởng thức bảo bối lớn của tớ thì sao."
"Ôi, tớ mới không có hứng thú đâu, giữ lại cho những người bạn gái kia của cậu giám định và thưởng thức đi." Lê Lý cố ý lườm cậu một cái, nhưng trái tim lại căng thẳng lên.
Thình thịch thình thịch.
Yến Tễ lập tức duỗi bàn tay vò tóc của y.
Nghĩ đến bức ảnh bộ phận giữa hai chân của mình còn đang nằm trong điện thoại di động của người đàn ông kia, Lê Lý cũng có chút nuốt không trôi.
Y biết hành động này của đối phương là đang đe dọa y, y chỉ cần có chút động tác laj nào thì tấm hình kia rất có thể sẽ xuất hiện trên website của trường, để y hoàn toàn thể nghiệm được cái gì gọi là cái chết xã hội (Social death*)
Vì lẽ đó nên Lê Lý không dám lại liều lĩnh loại kế hoạch vặt vãnh kia nữa.
Y cũng thật sự nghe lời cảnh cáo của Yến Văn, chủ động giữ một khoảng cách với Yến Tễ, vì thế y có chút đau lòng.
Yến Tễ làm người rất hào phóng, thật ra làm bạn bè với cậu có thể chiếm được không ít chỗ tốt. Thí dụ như nói cùng đi ăn cơm thì nhất định là cậu trả tiền, cho dù là đi ăn trong canteen thì Lê Lý cũng có thể được ăn đồ ăn xa hoa hơn bình thường nhiều.
Nhưng bởi vì phải giữ một khoảng cách với cậu, Lê Lý không thể không cố gắng tìm cớ từ chối đi cùng với cậu, mỗi một lần đều phải chờ Yến Tễ đi ra ngoài rồi bản thân mình mới một mình đi ra đường mua suất cơm tàu rẻ nhất để giải quyết bữa tối.
Một hai lần như vậy thì vẫn ổn, nhưng nhiều lần, rốt cuộc Yến Tễ cũng nhận ra cái gì, rất trực tiếp bắt lấy tay y nói: "Tiểu Thảo, có phải cậu đang trốn tránh tớ hay không?"
"Tiểu Thảo" là biệt danh của Lê Lý, bởi vì lần đầu tiên mấy người trong ký túc xá bọn họ gặp mặt đã giới thiệu nhau, y vừa mới nói ra tên của mình, Yến Tễ đã cười: "Ly ly nguyên thượng thảo (2), sau này tớ sẽ gọi cậu là Tiểu Thảo."
Thật ra những lúc Lê Lý không căng thẳng thì y sẽ rất biết nói dối, nói dối đến mức không có một kẽ hở: "Tớ nào có trốn cậu? Tớ trốn cậu cái gì? Trên người cậu cũng không có bệnh truyền nhiễm."
Yến Tễ lầm bầm: "Gần đây cậu cũng không theo tớ ra ngoài, ngay cả ăn cơm cậu cũng không tới, cậu như vậy khiến tớ cảm thấy bản thân mình có bệnh truyền nhiễm gì đó rồi."
Ngoài mặt Lê Lý không biểu hiện cảm xúc gì: "Chỉ cần cậu có đeo bao thì sẽ không dính phải bệnh truyền nhiễm."
Yến Tễ bị y chọc phát cười, lại có chút nghi ngờ: "Thật sự không trốn tớ à?"
Lê Lý: "Không có, là do tớ bận rộn quá, còn có đôi khi không đúng lúc nữa. Ví dụ như ngày hôm qua cậu gọi tớ ăn cơm mà buổi sáng tớ dậy muộn nên ăn bữa sáng cũng muộn luôn, nào còn đói bụng được nữa, vì lẽ đó nên không đi với cậu."
Đang tiện cơ hội này Yến Tễ hỏi luôn: "Vậy hôm nay thì sao?"
Lê Lý không trốn được, đành trả lời: "Đương nhiên ngày hôm nay phải đi cùng."
Yến Tễ lập tức nở nụ cười, ôm lấy bờ vai của y, cúi đầu nhìn y: "Vậy hôm nay cậu em muốn ăn cái gì? Nói với anh, muốn ăn thịt rồng anh cũng sẽ lấy đến cho em."
Lê Lý không nhịn được bật cười, đẩy cậu ra: "Vậy cậu đi làm đi, tớ muốn ăn thịt rồng."
Yến Tễ nhếch môi để lộ ra cái răng màu trắng, đột nhiên nghiêng mặt sấn vào trước mặt y, cười hì hì nói: "Mời cậu ăn, anh đây là rồng, cũng có thể coi như là thịt rồng."
Lê Lý mắng cậu một tiếng: "Tớ còn thuộc họ nhà rồng đó, tớ tự ăn chính mình cũng được."
Nô đùa một lúc thì đã đến thời gian bữa tối, từ trước đến giờ Yến Tễ luôn thích hô bạn gọi bè, gọi cho tất cả mọi người trong ký túc xá nói muốn đi ăn lẩu, chỉ không gọi Lý Chí Bân.
Lý Chí Bân chính là người có quan hệ không tốt với Lê Lý.
Lý do hai người cãi nhau cũng vô cùng đơn giản, Lý Chí Bân giống với Lê Lý, ngày đầu tiên đến ký túc xá báo danh thì đã coi Yến Tễ là người có tiền, vì lẽ đó còn bám chặt lấy cậu, có loại ý tứ đuổi theo lấy lòng.
Chỉ tiếc sự lấy lòng của hắn ta không có hiệu quả, không giống Lê Lý, không bám đuôi như Lý Chí Bân nhưng chỉ dựa vào một khuôn mặt đẹp thì đã khiến Yến Tễ dùng ánh mắt khác mà đối xử, từ xưa đến nay đối xử với y luôn đặc biệt hơn người ngoài một chút. Đương nhiên Lý Chí Bân sẽ tức giận, mấy lần nhằm vào Lê Lý, hậu quả chính là Yến Tễ và Lê Lý cùng xa lánh hắn ta.
(2): Lí trong tên Lê Lý là 里, Ly trong câu ly ly nguyên thượng thảo là 离, hai chữ này đọc là Lǐ và Lí nên đọc gần giống nhau, còn câu thơ trên là một câu thơ trong bài của Bạch Cư Dị thời Đường (赋得古原草送别). Ly ly ở đây có nghĩa là cỏ xanh tươi tốt, thảo là cỏ, nhưng mình sẽ để là Tiểu Thảo.
(*)tình trạng của những người không được xã hội rộng lớn chấp nhận là con người hoàn toàn. Nó được sử dụng bởi các nhà xã hội học như Orlando Patterson và Zygmunt Bauman, và các nhà sử học về chế độ nô lệ và Holocaust để mô tả phần diễn ra bởi sự phân biệt giữa chính phủ và xã hội trong quá trình đó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất