Giao Dịch Với Anh Trai Của Bạn Cùng Phòng
Chương 7: Ngẫu Nhiên Gặp Nhau
Diệp Ca vốn đã có dung mạo xinh đẹp, sau khi trang điểm xong lại càng tinh xảo, hơn nữa lại có cô nữ sinh ở bên cạnh để so sánh, dưới ánh đèn êm dịu thì vẻ đẹp lập tức tăng lên mấy level.
Yến Tễ nhìn chăm chú đến mức chằm chằm không nháy mắt, chờ lúc nhân viên phục vụ đến mới thu hồi tầm mắt, mỉm cười hỏi: "Các em muốn ăn gì không?"
Diệp Ca cười rất đoan trang: "Em không quá quen thuộc với nơi này, hai anh chọn đi."
Gọi món beefsteak chiêu bài, chín bảy phần, lúc mang lên còn đang bốc khói lèo xèo, vị thơm ứa ra rất hấp dẫn. Nhân viên phục vụ bày xong đồ dùng rồi rót rượu vang cho bọn họ.
Diệp Ca hỏi: "Sao lại uống rượu nữa ạ? Em không uống được đâu, trước đây em chưa uống bao giờ."
Yến Tễ vội vàng quan tâm hỏi: "Em bị dị ứng với cồn sao?"
Diệp Ca lắc đầu một cái: "Không phải, là do gia đình em quản rất chặt, không cho uống."
Yến Tễ cười nói: "Cũng tròn mười tám tuổi, đã là người trưởng thành rồi, hoàn toàn có thể thưởng thức mà. Đây là rượu vang có nồng độ cồn rất thấp, mùi vị cũng không tệ, ngọt ngọt, con gái uống là vừa đẹp. Em có muốn thử nếm trước một chút không? Nếu như cảm thấy không ngon thì không uống nữa."
Diệp Ca lộ ra vẻ mặt có chút động lòng, nhưng lại có chút do dự, Yến Tễ tiếp tục khuyên, cô ấy mới lấy dũng khí bưng chén lên, cẩn thận từng li từng tí nhấp một ngụm, sau đó rất nhanh đã lộ ra dáng vẻ như bị sặc cay, cái mũi nhỏ nhíu nhíu lại, còn phun ra nửa đầu lưỡi đỏ tươi, rất đáng yêu. Lập tức nhìn anh với vẻ trách móc: "Cay quá."
Quả nhiên Yến Tễ nở một nụ cười, ánh mắt rơi vào bờ môi của cô ấy, điên cuồng động lòng, lúc đang muốn nói chút gì, cô gái mặt tròn kia lại phát ra một tiếng "A", đánh gãy quá trình tiến triển của bọn họ.
Hóa ra là cô gái mặt tròn muốn chấm nước tương, nhưng không cẩn thận làm rơi nước tương lên quần áo của mình nên mới phát ra âm thanh.
Cô ấy tới nơi này vốn đã cảm thấy rất không tự do, giờ khắc này lại gây ra sai lầm, bị mấy đôi mắt nhìn chằm chằm vào, trong lúc nhất thời gương mặt xấu hổ đỏ bừng, vừa căng thẳng vừa xấu hổ, trong lúc nhất thời ngón tay cũng run lên: "Xin lỗi, em không cẩn thận..."
Diệp Ca phản ứng lại trước: "Mau dùng khăn giấy lau đi, nên lau sạch đi chứ? Có muốn tới phòng vệ sinh xử lý chút không? Trên tóc cậu cũng dính một ít."
Cô gái mặt tròn đó có chút không nhịn được nữa, vội vàng đứng lên, hơi luống cuống hỏi: "Phòng vệ sinh ở đâu?"
Thật ra rõ ràng có thể gọi nhân viên phục vụ dẫn đường, nhưng Diệp Ca lại quay về phía ll, mỉm cười nói: "Em không quá quen thuộc với nơi này, anh hẳn là đã từng tới rồi, anh có thể dẫn Hiểu Nam đi được không?"
Nhanh như vậy đã chê bọn họ vướng chân vướng tay rồi sao?
Lê Lý oán thầm một câu, có điều nhìn thấy cô gái vừa luống cuống vừa đáng thương đứng ở bên cạnh, cuối cùng vẫn đứng lên: "Được."
Yến Tễ lại nhớ tới Lê Lý cũng là lần đầu tới nơi này, muốn đứng lên: "Vẫn là để anh đi cho, anh khá quen thuộc, thuận tiện cũng có thể hỏi một chút xem có quần áo để thay không."
Diệp Ca vội vàng nói: "Cứ để cho hai người bọn họ đi thôi." Cô ấy lộ ra một nụ cười mập mờ: "Em cảm thấy hai người bọn họ rất hợp, hơn nữa vừa hay Hiểu Nam cũng đã nói với em muốn tìm cơ hội làm quen với bạn học của anh, đây đúng là cơ hội tốt."
Hai người đi cũng đã xa, Yến Tễ sẽ không lại đuổi tới, vốn tâm trạng của cậu rất tốt, nhưng không biết tại sao sau khi nghe nói câu này, sự xao động trong lòng lại lắng xuống, không chút nghĩ ngợi nói: "Tiểu Thảo không muốn nói chuyện yêu đương, đừng mơ ước cậu ấy."
Giọng nói của cậu có chút gấp gáp, lại nghiêm túc hơn trước đó một chút, khiến Diệp Ca ngẩn người: "Em chỉ là muốn sáng tạo một cơ hội cho bọn họ... Hơn nữa tại sao lại là mơ ước...."
"Nhưng bọn họ không có chút nào hợp nhau, em không thấy vậy sao?"
Diệp Ca cười, giọng nói vẫn dịu dịu dàng mềm mỏng: "Tuy rằng trên phương diện nhan sắc đúng là có khoảng cách, nhưng giữa người với người thì vẫn là nên tiếp xúc rồi mới biết có thích hợp hay không, không thể chỉ dựa vào mặt để phán đoán được."
Nhà vệ sinh cũng không khó tìm, bởi vì trên người đầy vết bẩn, dọc đường Trần Hiểu Nam cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu vội vàng bước đi, hận không thể lập tức trốn vào trong nhà vệ sinh để giảm bớt sự xấu hổ. Thật vất vả đi đến cửa phòng vệ sinh, cô ấy vội vã nói tiếng cảm ơn với Lê Lý rồi lập tức sải nhanh bước chân đi vào.
Nam nữ toilet được tách ra, bởi vì là nhà hàng sang trọng nên một chút mùi lạ cũng không có, mặt đất sạch sẽ. Trong lòng Lê Lý biết Diệp Ca tất nhiên không muốn nhanh như vậy đã trở lại để làm vật chướng mắt, bèn tựa ở một bên chờ đợi, dù sao trong lòng cũng hơi đáng tiếc phần beefsteak đang bốc hơi nóng kia.
Nguội rồi thì chắc chắn mùi vị không còn giống nữa.
Tốc độ của Trần Hiểu Nam hơi chậm, nhưng có lẽ là vì quá xấu hổ nên trốn ở trong không đi ra, Lê Lý đợi hơn mười phút, có chút không kiên nhẫn nữa, đang định đi thì trên màn hình điện thoại chợt hiện lên thông báo Yến Tễ gửi tin nhắn đến ---- Còn chưa xong à?
---- Không đi ra.
---- Có điều đối với cậu mà nói thì đây không phải chuyện tốt sao? Vừa hay cho các cậu cơ hội ở chung.
Lê Lý hờ hững gửi những văn tự này qua, vốn tưởng rằng phải nhận được lời cảm ơn của Yến Tễ, nhưng đối phương lại giục y: "Cậu cậu về trước đi, đừng đợi nữa, đồ ăn của cậu cũng nguội luôn rồi, cái bộ dạ dày rách của cậu mà ăn thì sẽ trở nên cáu kỉnh đó."
Yến Tễ còn gửi thêm một tin: "Tớ gọi phần khác cho cậu."
Nghĩ đến giá tiền của món ăn này, Lê Lý Lập tức đứng thẳng người, ngón tay nhanh chóng gõ chữ: "Không cần, tớ ăn được, lập tức về đây."
Y chuẩn bị đợi Trần Hiểu Nam thêm một phút nữa, nhưng không đợi được Trần Hiểu Nam lại chờ được người đàn ông khiến khoảng thời gian này của y tràn ngập sự sợ hãi.
Là Yến Văn.
Quần áo đối phương mặc rất thích hợp với hoàn cảnh xung quanh, bộ tây trang màu đen, cà vạt màu đỏ có họa tiết, toàn bộ tóc được vuốt lên để lộ ra vầng trán, khuôn mặt đẹp trai lại có vẻ kiêu ngạo, cao quý, đi trên đường có mười phần khí thế. Hiển nhiên anh không nghĩ tới đi đến đây lại đụng phải ll, sau khi ánh mắt rơi vào khuôn mặt của y thì lập tức nhíu mày lại, trong thần sắc hiện lên nét chán ghét, giống như là nhìn thấy đồ vật dơ bẩn.
Lê Lý nhìn thấy rõ nét căm ghét đó, tâm trạng vốn nhẹ nhõm thoải mái lại bị quét sạch trong nháy mắt, cả cơ thể và các dây thần kinh đều bị kéo căng.
Yến Tễ nhìn chăm chú đến mức chằm chằm không nháy mắt, chờ lúc nhân viên phục vụ đến mới thu hồi tầm mắt, mỉm cười hỏi: "Các em muốn ăn gì không?"
Diệp Ca cười rất đoan trang: "Em không quá quen thuộc với nơi này, hai anh chọn đi."
Gọi món beefsteak chiêu bài, chín bảy phần, lúc mang lên còn đang bốc khói lèo xèo, vị thơm ứa ra rất hấp dẫn. Nhân viên phục vụ bày xong đồ dùng rồi rót rượu vang cho bọn họ.
Diệp Ca hỏi: "Sao lại uống rượu nữa ạ? Em không uống được đâu, trước đây em chưa uống bao giờ."
Yến Tễ vội vàng quan tâm hỏi: "Em bị dị ứng với cồn sao?"
Diệp Ca lắc đầu một cái: "Không phải, là do gia đình em quản rất chặt, không cho uống."
Yến Tễ cười nói: "Cũng tròn mười tám tuổi, đã là người trưởng thành rồi, hoàn toàn có thể thưởng thức mà. Đây là rượu vang có nồng độ cồn rất thấp, mùi vị cũng không tệ, ngọt ngọt, con gái uống là vừa đẹp. Em có muốn thử nếm trước một chút không? Nếu như cảm thấy không ngon thì không uống nữa."
Diệp Ca lộ ra vẻ mặt có chút động lòng, nhưng lại có chút do dự, Yến Tễ tiếp tục khuyên, cô ấy mới lấy dũng khí bưng chén lên, cẩn thận từng li từng tí nhấp một ngụm, sau đó rất nhanh đã lộ ra dáng vẻ như bị sặc cay, cái mũi nhỏ nhíu nhíu lại, còn phun ra nửa đầu lưỡi đỏ tươi, rất đáng yêu. Lập tức nhìn anh với vẻ trách móc: "Cay quá."
Quả nhiên Yến Tễ nở một nụ cười, ánh mắt rơi vào bờ môi của cô ấy, điên cuồng động lòng, lúc đang muốn nói chút gì, cô gái mặt tròn kia lại phát ra một tiếng "A", đánh gãy quá trình tiến triển của bọn họ.
Hóa ra là cô gái mặt tròn muốn chấm nước tương, nhưng không cẩn thận làm rơi nước tương lên quần áo của mình nên mới phát ra âm thanh.
Cô ấy tới nơi này vốn đã cảm thấy rất không tự do, giờ khắc này lại gây ra sai lầm, bị mấy đôi mắt nhìn chằm chằm vào, trong lúc nhất thời gương mặt xấu hổ đỏ bừng, vừa căng thẳng vừa xấu hổ, trong lúc nhất thời ngón tay cũng run lên: "Xin lỗi, em không cẩn thận..."
Diệp Ca phản ứng lại trước: "Mau dùng khăn giấy lau đi, nên lau sạch đi chứ? Có muốn tới phòng vệ sinh xử lý chút không? Trên tóc cậu cũng dính một ít."
Cô gái mặt tròn đó có chút không nhịn được nữa, vội vàng đứng lên, hơi luống cuống hỏi: "Phòng vệ sinh ở đâu?"
Thật ra rõ ràng có thể gọi nhân viên phục vụ dẫn đường, nhưng Diệp Ca lại quay về phía ll, mỉm cười nói: "Em không quá quen thuộc với nơi này, anh hẳn là đã từng tới rồi, anh có thể dẫn Hiểu Nam đi được không?"
Nhanh như vậy đã chê bọn họ vướng chân vướng tay rồi sao?
Lê Lý oán thầm một câu, có điều nhìn thấy cô gái vừa luống cuống vừa đáng thương đứng ở bên cạnh, cuối cùng vẫn đứng lên: "Được."
Yến Tễ lại nhớ tới Lê Lý cũng là lần đầu tới nơi này, muốn đứng lên: "Vẫn là để anh đi cho, anh khá quen thuộc, thuận tiện cũng có thể hỏi một chút xem có quần áo để thay không."
Diệp Ca vội vàng nói: "Cứ để cho hai người bọn họ đi thôi." Cô ấy lộ ra một nụ cười mập mờ: "Em cảm thấy hai người bọn họ rất hợp, hơn nữa vừa hay Hiểu Nam cũng đã nói với em muốn tìm cơ hội làm quen với bạn học của anh, đây đúng là cơ hội tốt."
Hai người đi cũng đã xa, Yến Tễ sẽ không lại đuổi tới, vốn tâm trạng của cậu rất tốt, nhưng không biết tại sao sau khi nghe nói câu này, sự xao động trong lòng lại lắng xuống, không chút nghĩ ngợi nói: "Tiểu Thảo không muốn nói chuyện yêu đương, đừng mơ ước cậu ấy."
Giọng nói của cậu có chút gấp gáp, lại nghiêm túc hơn trước đó một chút, khiến Diệp Ca ngẩn người: "Em chỉ là muốn sáng tạo một cơ hội cho bọn họ... Hơn nữa tại sao lại là mơ ước...."
"Nhưng bọn họ không có chút nào hợp nhau, em không thấy vậy sao?"
Diệp Ca cười, giọng nói vẫn dịu dịu dàng mềm mỏng: "Tuy rằng trên phương diện nhan sắc đúng là có khoảng cách, nhưng giữa người với người thì vẫn là nên tiếp xúc rồi mới biết có thích hợp hay không, không thể chỉ dựa vào mặt để phán đoán được."
Nhà vệ sinh cũng không khó tìm, bởi vì trên người đầy vết bẩn, dọc đường Trần Hiểu Nam cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu vội vàng bước đi, hận không thể lập tức trốn vào trong nhà vệ sinh để giảm bớt sự xấu hổ. Thật vất vả đi đến cửa phòng vệ sinh, cô ấy vội vã nói tiếng cảm ơn với Lê Lý rồi lập tức sải nhanh bước chân đi vào.
Nam nữ toilet được tách ra, bởi vì là nhà hàng sang trọng nên một chút mùi lạ cũng không có, mặt đất sạch sẽ. Trong lòng Lê Lý biết Diệp Ca tất nhiên không muốn nhanh như vậy đã trở lại để làm vật chướng mắt, bèn tựa ở một bên chờ đợi, dù sao trong lòng cũng hơi đáng tiếc phần beefsteak đang bốc hơi nóng kia.
Nguội rồi thì chắc chắn mùi vị không còn giống nữa.
Tốc độ của Trần Hiểu Nam hơi chậm, nhưng có lẽ là vì quá xấu hổ nên trốn ở trong không đi ra, Lê Lý đợi hơn mười phút, có chút không kiên nhẫn nữa, đang định đi thì trên màn hình điện thoại chợt hiện lên thông báo Yến Tễ gửi tin nhắn đến ---- Còn chưa xong à?
---- Không đi ra.
---- Có điều đối với cậu mà nói thì đây không phải chuyện tốt sao? Vừa hay cho các cậu cơ hội ở chung.
Lê Lý hờ hững gửi những văn tự này qua, vốn tưởng rằng phải nhận được lời cảm ơn của Yến Tễ, nhưng đối phương lại giục y: "Cậu cậu về trước đi, đừng đợi nữa, đồ ăn của cậu cũng nguội luôn rồi, cái bộ dạ dày rách của cậu mà ăn thì sẽ trở nên cáu kỉnh đó."
Yến Tễ còn gửi thêm một tin: "Tớ gọi phần khác cho cậu."
Nghĩ đến giá tiền của món ăn này, Lê Lý Lập tức đứng thẳng người, ngón tay nhanh chóng gõ chữ: "Không cần, tớ ăn được, lập tức về đây."
Y chuẩn bị đợi Trần Hiểu Nam thêm một phút nữa, nhưng không đợi được Trần Hiểu Nam lại chờ được người đàn ông khiến khoảng thời gian này của y tràn ngập sự sợ hãi.
Là Yến Văn.
Quần áo đối phương mặc rất thích hợp với hoàn cảnh xung quanh, bộ tây trang màu đen, cà vạt màu đỏ có họa tiết, toàn bộ tóc được vuốt lên để lộ ra vầng trán, khuôn mặt đẹp trai lại có vẻ kiêu ngạo, cao quý, đi trên đường có mười phần khí thế. Hiển nhiên anh không nghĩ tới đi đến đây lại đụng phải ll, sau khi ánh mắt rơi vào khuôn mặt của y thì lập tức nhíu mày lại, trong thần sắc hiện lên nét chán ghét, giống như là nhìn thấy đồ vật dơ bẩn.
Lê Lý nhìn thấy rõ nét căm ghét đó, tâm trạng vốn nhẹ nhõm thoải mái lại bị quét sạch trong nháy mắt, cả cơ thể và các dây thần kinh đều bị kéo căng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất