Giao Dịch Với Anh Trai Của Bạn Cùng Phòng
Chương 9: Cãi Vã
Quan hệ của Yến Tễ và Diệp Ca cũng không tiếp tục phát triển như trong dự liệu của Lê Lý, điều này khiến y vô cùng kinh ngạc. Dù sao dưới cái nhìn của y, nhìn Yến Tễ có vẻ rất có hứng thú với Diệp Ca, Diệp Ca cũng rất hài lòng với Yến Tễ, chỉ là cố ý giở vài thủ đoạn của con gái thôi. Giữa hai người cũng chỉ còn một tờ giấy bên cửa sổ chưa bị chọc thủng, không hiểu tại sao Yến Tễ lại đột nhiên từ bỏ.
Là do quá tâm cơ khiến Yến Tễ cảm thấy rất khó theo đuổi nên mới từ bỏ chăng?
Hay là lại tìm được mục tiêu mới rồi?
Lê Lý tò mò hỏi, Yến Tễ đều lắc đầu, bày ra khuôn mặt không có hứng trả lời. Lê Lý cũng chẳng muốn hỏi nữa, tiếp tục chơi game trong tay, nghiêm túc mà chăm chú, dù sao hiện tại y cũng đang cày cấp giúp người khác.
1 trận game kết thúc rất nhanh, Yến Tễ đang buồn chán rốt cuộc cũng không nhịn được, duỗi chân dài ra, kéo ghế dựa lại gần mình, giọng nói không quá thoải mái: "Bạn của cô ấy hỏi tớ Wechat của cậu."
Lê Lý đang xem điện thoại di động chợt ngẩng đầu lên, đột nhiên nghe được một câu nói không đầu không đuôi như vậy còn chưa kịp phản ứng lại, đôi mắt trợn lên còn to hơn bình thường: "Hả?"
Yến Tễ nói: "Cô ấy nói là hỏi giúp bạn, cái người mà lần trước làm dây nước tương lên quần áo."
Lúc này Lê Lý mới phản ứng lại: "À, Trần Hiểu Nam."
Yến Tễ bày ra vẻ mặt ê răng: "Cậu còn biết tên của người ta?"
"Lần trước cô ấy tự giới thiệu nên tớ nhớ kỹ." Lê Lý không chút để ý cúi đầu xuống điện thoại, bấm vào chữ "hoàn thành" ở chỗ nhận đơn, thuận tiện nhìn một chút số dư ở trong tài khoản.
Yến Tễ nhìn y chằm chằm: "Vậy mà cậu cũng nhớ kỹ được? Cậu sẽ không để ý con nhà người ta đấy chứ?"
"Nhớ cái tên thì là để ý à? Cậu cho rằng ai cũng giống cậu chắc?" Lê Lý chế giễu một câu, lại tò mò hỏi: "Người ta hỏi WeChat của tớ, vậy sao cậu lại từ bỏ?"
"Không biết, dù sao thì cũng là khó chịu. Cô ấy còn nói cậu và bạn cô ấy rất xứng đôi, tớ không có hứng thú với cô gái có ánh mắt kém như vậy." Yến Tễ liếc xéo y: "Hay là cậu thật sự có hứng thú với Trần Hiểu Nam kia? Có muốn tớ cho cô ấy WeChat của cậu không?"
Lê Lý lắc đầu: "Không cần, cho số điện thoại là được."
Yến Tễ suYến Tễ nữa xù lông lên: "Cậu thật đúng là muốn liên lạc à?"
Lê Lý giải thích: "Áo khoác của tớ còn đang ở chỗ cô ấy, đương nhiên tớ phải lấy về rồi."
Lúc này vẻ mặt của Yến Tễ mới hòa hoãn lại: "Áo khoác không còn."
"Hả?"
"Cô ấy nhờ Diệp Ca đưa cho tớ, tớ ném đi rồi, vì lẽ đó nên áo khoác không còn." Yến Tễ bày ra khuôn mặt đây là chuyện đương nhiên.
Lê Lý cạn lời: "Đang tốt đẹp cậu vứt áo khoác của tớ đi làm gì?" Từ trước đến giờ y không có nhiều quần áo, sáu năm cấp hai và cấp ba gần như đều trải qua cùng bộ đồng phục học sinh, khi lên đại học không còn đồng phục học sinh nữa đã khiến y đau lòng một thời gian dài, tất cả quần áo y mua đều là hàng rẻ tiền, chỉ có chiếc áo khoác này còn tính là hơi đáng tiền.
"Cũng bị người khác mặc qua rồi, dính mùi cơ thể của người khác, đương nhiên phải vứt, còn mặc nữa chẳng lẽ cậu không chê ghê tởm sao?"
Lê Lý bị chọc giận phát cười, tầm mắt dừng trên áo khoác của anh ấy, nâng cao âm điệu: "Cái áo cậu đang mặc không phải tớ cũng từng mặc qua? Sao cậu lại không vứt? Sao còn mặc hàng ngày?"
"Cậu là bạn thân của tớ, kia là một cô gái xa lạ, có thể so sánh được à?" Yến Tễ nhìn y thật sự có chút tức giận, vội vàng ôm lấy y: Được rồi được rồi, tớ đền cậu ba cái được không? Cộng thêm mời cậu ăn sáng một tuần."
Có bồi thường, Lê Lý cảm thấy không có gì để tức giận nữa. Yến Tễ thật sự mua cho y ba chiếc áo khoác, lúc mang cho y cũng đá xé mác, không xem được bao nhiêu tiền, nhưng chỉ nhìn từ chất vải và kiểu dáng thì chắc chắn giá cả rất đắt đỏ, Lê Lý xem như đã được món hời lớn.
Vì thế Lý Chí Bân không thiếu bêu xấu y, còn cố tình nói lúc Lê Lý có thể nghe được: "Yến đại thiếu mau tổ chức sinh nhật đi? Không biết đến lúc đó có phải có người nào đó còn vác khuôn mặt dày đó đi tham gia. Người ta đã mua cho mình nhiều đồ vậy như vậy, bản thân lại chỉ biết chiếm tiện nghi, thật không biết xấu hổ.
Lê Lý cũng không xấu hổ, lập tức đi ra khỏi phòng vệ sinh. Vóc người y không cao bằng Lý Chí Bân, khí thế lại không nhỏ, lúc cười gằn thì trông cũng không quá dễ chọc: "Cậu nói người nào đó là chỉ tôi à?"
Lý Chí Bân nói xấu bị bắt tại trận cũng không sợ, giương cằm nói: "Ai thừa nhận thì chính là người đó."
Lê Lý âm dương quái khí nói: "Mặc cho cậu nói đấy, ngược lại thì cậu cũng chỉ biết ghen ghét mà thôi, dù sao thì cả cơ hội để chiếm tiện nghi cậu cũng chẳng có, A Tễ cũng không thể mời cậu đi tham gia tiệc sinh nhật của cậu ấy được, cho dù cậu có muốn tặng quà thì cũng không tặng nổi. Thật ngại quá, đã đoạt cơ hội ôm đùi của cậu rồi."
Lý Chí Bân bị mấy câu nói của y làm tức giận đến mức khuôn mặt xám ngắt, hô hấp cũng trở nên dồn dập: "Vì vậy nên cậu thừa nhận là mình đang chiếm tiện nghi đúng không?"
Lê Lý cười nói: "Tôi thừa nhận đó, sao tôi lại không thừa nhận? Mấy người trong ký túc xá này có ai chưa từng chiếm tiện nghi của A Tễ không? Có ai chưa từng được cậu ấy mời khách? Lúc đầu không phải cậu cũng suốt ngày lẽo đẽo theo cậu ấy quYến Tễ cơm sao? Có điều là cậu có sau lưng đỏ mắt nói xấu tôi bị A Tễ phát hiện, vì lẽ đó nên hiện tại cậu ấy không dắt cậu đi chơi chung mà thôi."
Những người khác trong ký túc xá cũng hùa theo, Trường Lục và Khả Hiên trong ký túc xá cũng vội vàng hòa giải: "Đừng ầm ĩ nữa, A Tễ rất hào phóng, tất cả chúng ta đều từng nhận được sự giúp đỡ của cậu ấy."
Lý Chí Bân lại không nghe lời khuyên, tức giận lệch cả mũi: "Cái gì gọi là tôi đỏ mắt nói xấu cậu? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi à? Cậu dùng cả iphone, đương nhiên không phù hợp với tiêu chuẩn của hộ nghèo xin trợ cấp rồi."
Lê Lý cười lạnh nói: "Cái đó là A Tễ đưa tôi, tôi cũng đã trình đơn xin rồi, tôi có xứng hay không thì trong lòng mọi người đều rõ, ai phát bệnh đỏ mắt (bệnh đỏ mắt: ghen tỵ đó) thì trong lòng mọi người cũng rõ ràng."
Sáu người trong một ký túc xá ở gần hai năm, cơ bản cũng hiểu rõ tình huống gia đình của mọi người.
Trong sáu người thì kinh tế của Yến Tễ là giàu có nhất, trong nhà có công ty lớn, công ty lớn lại có nhiều chi nhánh. Tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng là sáu con số đổ lên.
Gia cảnh khó khăn nhất là Lê Lý và Lý Chí Bân.
Là do quá tâm cơ khiến Yến Tễ cảm thấy rất khó theo đuổi nên mới từ bỏ chăng?
Hay là lại tìm được mục tiêu mới rồi?
Lê Lý tò mò hỏi, Yến Tễ đều lắc đầu, bày ra khuôn mặt không có hứng trả lời. Lê Lý cũng chẳng muốn hỏi nữa, tiếp tục chơi game trong tay, nghiêm túc mà chăm chú, dù sao hiện tại y cũng đang cày cấp giúp người khác.
1 trận game kết thúc rất nhanh, Yến Tễ đang buồn chán rốt cuộc cũng không nhịn được, duỗi chân dài ra, kéo ghế dựa lại gần mình, giọng nói không quá thoải mái: "Bạn của cô ấy hỏi tớ Wechat của cậu."
Lê Lý đang xem điện thoại di động chợt ngẩng đầu lên, đột nhiên nghe được một câu nói không đầu không đuôi như vậy còn chưa kịp phản ứng lại, đôi mắt trợn lên còn to hơn bình thường: "Hả?"
Yến Tễ nói: "Cô ấy nói là hỏi giúp bạn, cái người mà lần trước làm dây nước tương lên quần áo."
Lúc này Lê Lý mới phản ứng lại: "À, Trần Hiểu Nam."
Yến Tễ bày ra vẻ mặt ê răng: "Cậu còn biết tên của người ta?"
"Lần trước cô ấy tự giới thiệu nên tớ nhớ kỹ." Lê Lý không chút để ý cúi đầu xuống điện thoại, bấm vào chữ "hoàn thành" ở chỗ nhận đơn, thuận tiện nhìn một chút số dư ở trong tài khoản.
Yến Tễ nhìn y chằm chằm: "Vậy mà cậu cũng nhớ kỹ được? Cậu sẽ không để ý con nhà người ta đấy chứ?"
"Nhớ cái tên thì là để ý à? Cậu cho rằng ai cũng giống cậu chắc?" Lê Lý chế giễu một câu, lại tò mò hỏi: "Người ta hỏi WeChat của tớ, vậy sao cậu lại từ bỏ?"
"Không biết, dù sao thì cũng là khó chịu. Cô ấy còn nói cậu và bạn cô ấy rất xứng đôi, tớ không có hứng thú với cô gái có ánh mắt kém như vậy." Yến Tễ liếc xéo y: "Hay là cậu thật sự có hứng thú với Trần Hiểu Nam kia? Có muốn tớ cho cô ấy WeChat của cậu không?"
Lê Lý lắc đầu: "Không cần, cho số điện thoại là được."
Yến Tễ suYến Tễ nữa xù lông lên: "Cậu thật đúng là muốn liên lạc à?"
Lê Lý giải thích: "Áo khoác của tớ còn đang ở chỗ cô ấy, đương nhiên tớ phải lấy về rồi."
Lúc này vẻ mặt của Yến Tễ mới hòa hoãn lại: "Áo khoác không còn."
"Hả?"
"Cô ấy nhờ Diệp Ca đưa cho tớ, tớ ném đi rồi, vì lẽ đó nên áo khoác không còn." Yến Tễ bày ra khuôn mặt đây là chuyện đương nhiên.
Lê Lý cạn lời: "Đang tốt đẹp cậu vứt áo khoác của tớ đi làm gì?" Từ trước đến giờ y không có nhiều quần áo, sáu năm cấp hai và cấp ba gần như đều trải qua cùng bộ đồng phục học sinh, khi lên đại học không còn đồng phục học sinh nữa đã khiến y đau lòng một thời gian dài, tất cả quần áo y mua đều là hàng rẻ tiền, chỉ có chiếc áo khoác này còn tính là hơi đáng tiền.
"Cũng bị người khác mặc qua rồi, dính mùi cơ thể của người khác, đương nhiên phải vứt, còn mặc nữa chẳng lẽ cậu không chê ghê tởm sao?"
Lê Lý bị chọc giận phát cười, tầm mắt dừng trên áo khoác của anh ấy, nâng cao âm điệu: "Cái áo cậu đang mặc không phải tớ cũng từng mặc qua? Sao cậu lại không vứt? Sao còn mặc hàng ngày?"
"Cậu là bạn thân của tớ, kia là một cô gái xa lạ, có thể so sánh được à?" Yến Tễ nhìn y thật sự có chút tức giận, vội vàng ôm lấy y: Được rồi được rồi, tớ đền cậu ba cái được không? Cộng thêm mời cậu ăn sáng một tuần."
Có bồi thường, Lê Lý cảm thấy không có gì để tức giận nữa. Yến Tễ thật sự mua cho y ba chiếc áo khoác, lúc mang cho y cũng đá xé mác, không xem được bao nhiêu tiền, nhưng chỉ nhìn từ chất vải và kiểu dáng thì chắc chắn giá cả rất đắt đỏ, Lê Lý xem như đã được món hời lớn.
Vì thế Lý Chí Bân không thiếu bêu xấu y, còn cố tình nói lúc Lê Lý có thể nghe được: "Yến đại thiếu mau tổ chức sinh nhật đi? Không biết đến lúc đó có phải có người nào đó còn vác khuôn mặt dày đó đi tham gia. Người ta đã mua cho mình nhiều đồ vậy như vậy, bản thân lại chỉ biết chiếm tiện nghi, thật không biết xấu hổ.
Lê Lý cũng không xấu hổ, lập tức đi ra khỏi phòng vệ sinh. Vóc người y không cao bằng Lý Chí Bân, khí thế lại không nhỏ, lúc cười gằn thì trông cũng không quá dễ chọc: "Cậu nói người nào đó là chỉ tôi à?"
Lý Chí Bân nói xấu bị bắt tại trận cũng không sợ, giương cằm nói: "Ai thừa nhận thì chính là người đó."
Lê Lý âm dương quái khí nói: "Mặc cho cậu nói đấy, ngược lại thì cậu cũng chỉ biết ghen ghét mà thôi, dù sao thì cả cơ hội để chiếm tiện nghi cậu cũng chẳng có, A Tễ cũng không thể mời cậu đi tham gia tiệc sinh nhật của cậu ấy được, cho dù cậu có muốn tặng quà thì cũng không tặng nổi. Thật ngại quá, đã đoạt cơ hội ôm đùi của cậu rồi."
Lý Chí Bân bị mấy câu nói của y làm tức giận đến mức khuôn mặt xám ngắt, hô hấp cũng trở nên dồn dập: "Vì vậy nên cậu thừa nhận là mình đang chiếm tiện nghi đúng không?"
Lê Lý cười nói: "Tôi thừa nhận đó, sao tôi lại không thừa nhận? Mấy người trong ký túc xá này có ai chưa từng chiếm tiện nghi của A Tễ không? Có ai chưa từng được cậu ấy mời khách? Lúc đầu không phải cậu cũng suốt ngày lẽo đẽo theo cậu ấy quYến Tễ cơm sao? Có điều là cậu có sau lưng đỏ mắt nói xấu tôi bị A Tễ phát hiện, vì lẽ đó nên hiện tại cậu ấy không dắt cậu đi chơi chung mà thôi."
Những người khác trong ký túc xá cũng hùa theo, Trường Lục và Khả Hiên trong ký túc xá cũng vội vàng hòa giải: "Đừng ầm ĩ nữa, A Tễ rất hào phóng, tất cả chúng ta đều từng nhận được sự giúp đỡ của cậu ấy."
Lý Chí Bân lại không nghe lời khuyên, tức giận lệch cả mũi: "Cái gì gọi là tôi đỏ mắt nói xấu cậu? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi à? Cậu dùng cả iphone, đương nhiên không phù hợp với tiêu chuẩn của hộ nghèo xin trợ cấp rồi."
Lê Lý cười lạnh nói: "Cái đó là A Tễ đưa tôi, tôi cũng đã trình đơn xin rồi, tôi có xứng hay không thì trong lòng mọi người đều rõ, ai phát bệnh đỏ mắt (bệnh đỏ mắt: ghen tỵ đó) thì trong lòng mọi người cũng rõ ràng."
Sáu người trong một ký túc xá ở gần hai năm, cơ bản cũng hiểu rõ tình huống gia đình của mọi người.
Trong sáu người thì kinh tế của Yến Tễ là giàu có nhất, trong nhà có công ty lớn, công ty lớn lại có nhiều chi nhánh. Tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng là sáu con số đổ lên.
Gia cảnh khó khăn nhất là Lê Lý và Lý Chí Bân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất