Chương 5: Bạn gái cậu à?
“Anh Duệ?”
…
“Anh Duệ!”
Vai Úc Duệ bị vỗ một cái, cậu hoàn hồn liếc sang thì thấy Kiều Thịnh Vũ đang đi từ phía sau đến với vẻ mặt khó hiểu, “Đưa bài tập cho tôi, cảm ơn nhé!”
“Ừm, đừng khách sáo.”
“Mà ban nãy cậu đang nghĩ gì nhập tâm vậy? Tôi đứng phía sau gọi vài tiếng mà không phản ứng.”
“Không có gì.” Úc Duệ bước vài bước, ngập ngừng giây lát mới bắt chuyện: “Cậu quen Diệp Mộc Mộc không?”
“Diệp Mộc Mộc?” Kiều Thịnh Vũ sửng sốt một lúc mới hiểu ra, “À à, lúc tôi về lấy cặp có nghe các bạn trong lớp kể, hôm nay cô ấy chặn cửa tỏ tình với cậu à?”
Úc Duệ bất đắc dĩ, “Không tính là vậy.”
“Anh trai Diệp Mộc Mộc hay chơi bời ngoài trường, đúng là hơi khó nhằn, nhưng nếu anh Duệ lo lần sau cô ấy uy hiếp thì cứ giao cho tôi, tôi ra mặt nói chuyện giúp cậu.” Kiều Thịnh Vũ vỗ ngực bồm bộp.
“Mình giải quyết được chuyện của Diệp Mộc Mộc.”
“Vậy cậu đang rầu rĩ chuyện gì?”
“…” Trầm ngâm một lát, hiếm thấy Úc Duệ nhíu mày rằng, “Hôm nay Tạ Lê xung đột với Diệp Mộc Mộc, có khi nào anh trai cô ấy sẽ làm gì Tạ Lê không?”
Vừa nghe đến tên Tạ Lê, sắc mặt Kiều Thịnh Vũ trở nên quái lạ, “Hình như Tạ Lê hơi bất lịch sự với cậu nhỉ, cậu còn lo cho cậu ta à?”
“Chuyện này bắt nguồn từ mình, nếu cậu ấy gặp bất trắc, mình rất khó ăn nói với thầy.”
“Cũng đúng…” Kiều Thịnh Vũ gãi đầu, “Nhưng cậu không cần lo cho Tạ Lê đâu, ai gặp chuyện chứ cậu ta thì không bao giờ.”
“?” Úc Duệ dừng bước.
“Tôi không nói nhiều nữa. Anh Duệ chỉ cần nhớ, dù có hay không có chuyện gì cũng đừng dây vào Tạ Lê, tránh khỏi cậu ta càng xa càng tốt.”
Kiều Thịnh Vũ lẩm bẩm thêm vài câu, chưa chờ Úc Duệ ướm lời thêm đã vẫy tay chào rồi nói cười ầm ĩ với đám bạn cá biệt của mình, đi mất hút.
Úc Duệ đứng tại chỗ, vẻ mặt âm u khó đoán.
Một trong những châm ngôn sống của cậu là tự giữ lấy mình. Nên cậu càng không muốn động chạm một kẻ vừa điên vừa khó hiểu như Tạ Lê.
Song, với tình huống hiện tại thì dường như tuy cậu không tự chuốc phiền phức, nhưng phiền phức lại cứ rình rập cậu.
“Tạ Lê.”
Úc Duệ nhíu mày nhẩm thầm, sau đó mím môi đeo tai nghe đi mất.
Nhà Úc Duệ ở khu phố cũ. Vách tường của mấy ngôi nhà trong khu dân cư nhỏ loang lổ ố màu, bong tróc cả lên, đã có tuổi rồi.
Đây là khu chung cư kiểu cũ của thế kỷ trước, tầng năm là tầng cao nhất, không có thang máy, cầu thang cũng xập xệ. Đèn cảm ứng ở tầng hai tầng ba bị hư đã lâu, Úc Duệ phải bước thật chậm để né tránh những bọc đồ tạp nham vứt lung tung trên hành lang.
Đến tầng bốn, cậu lấy chìa khóa mở cửa. Bên trong cũng chỉ có một màu tối tăm.
Úc Duệ đứng ở huyền quan, “Tiểu Lê?”
Phòng khách trống trải yên ắng một lúc, sau đó cánh cửa của phòng ngủ nhỏ mới hé mở đi kèm với tiếng “két” dài khi kéo miếng kim loại rỉ sét.
Bóng người nhỏ gầy đứng một lúc trong bóng tối mới gọi khẽ: “Anh.”
Nghe thấy tiếng của Úc Lê – em gái mình, Úc Duệ mới thở phào nhẹ nhõm, nụ cười dịu dàng cũng nở rộ trên mặt.
“Sao không bật đèn?”
“Em làm bài tập xong thì tắt đèn, không nên lãng phí điện.” Giọng cô bé vang lí nhí trong bóng tối.
Úc Duệ bất đắc dĩ, cậu nhìn thoáng qua cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt, “Ông ta chưa về à?”
Con ngươi cô bé co rụt lại, lắc đầu.
“Đã ăn tối chưa?”
Úc Lê vẫn lắc đầu.
Úc Duệ mở đèn phòng khách đặt cặp lên sofa. Cậu mỉm cười đứng thẳng người, vươn tay xoa đầu cô bé.
“Em về phòng đọc sách trước, anh đi nấu cơm, nấu xong sẽ gọi em nhé.”
“Anh không mệt sao? Để em nấu cho.”
“Em?” Úc Duệ đi vào bếp, tiếng cười vui vẻ vọng ra, “Để em đốt bếp à?”
“Em không có làm vậy đâu!”
“Anh làm là được, em về phòng ôn bài đi.”
“Ừm…”
Úc Duệ xào xong hai dĩa thức ăn, vừa định mang ra khỏi bếp thì thấy Úc Lê cầm điện thoại của cậu đi vào.
“Anh ơi, có người gọi cho anh nè.”
“Hửm, ai thế?” Úc Duệ không quay đầu, chỉ hỏi.
“Số lạ giọng lạ, nhưng hơi dữ.” Úc Lê nhớ lại, “Người đó hỏi em là ai, nhưng em không cho người đó biết.”
“Ừm.” Úc Duệ rửa tay xong bèn nhận lấy, quả nhiên trên màn hình là một dãy số lạ. “Tiểu Lê, em bưng đồ ăn ra phòng khách trước đi.”
“Vâng.”
Úc Lê đi rồi, Úc Duệ nhìn màn hình điện thoại một lúc, quyết định gọi lại.
Bên kia bắt máy ngay tắp lự.
“Tối thế mà lớp trưởng còn bận sao?” Giọng khá trầm, còn chứa hơi lạnh của gió đêm.
Ý cười trên gương mặt thanh tú của Úc Duệ nhạt đi, “Bạn Tạ Lê có việc gì à?”
“Cô gái vừa nhận điện thoại ban nãy là ai?”
“Chuyện này không liên quan đến cậu.”
“Nên đó là bạn gái cậu.”
“…”
Úc Duệ nhận ra Tạ Lê có một “chức năng đặc biệt”. Dường như hắn luôn có thể dễ dàng rút cạn sự kiên nhẫn mà cậu đã mài giũa được trong mười mấy năm qua, ép cậu phải vật vờ bên bờ vực bùng nổ chỉ trong quãng thời gian ngắn.
Úc Duệ nhẫn nhịn, “Đó là em gái tôi.”
“À.” Đầu bên kia im lặng vài giây, bỗng bật cười, “Chưa kịp chào hỏi em gái, hơi bất lịch sự nhỉ. Lần sau tôi sẽ mua quà xin lỗi em ấy.”
Úc Duệ: “…”
Úc Duệ: “Đó là em gái tôi, không phải em gái cậu. Vả lại tôi sẽ không để cậu gặp nó.”
“Chậc. Lớp trưởng về nhà rồi lạnh lùng thật.” Người nọ cười khẽ, “Bởi vì không còn ai, nên không cần che giấu sao?”
“… Cậu không còn chuyện gì thì tôi cúp đây.”
“Được, lớp trưởng ngủ ngon nhé.”
“…”
Khi tiếng “tít” vang lên, Úc Duệ vẫn chưa hoàn hồn.
Cậu đứng sững tại chỗ vài giây mới có phản ứng, buông điện thoại xuống một cách máy móc. Màn hình sáng lên hiển thị dòng chữ “Cuộc gọi kết thúc”.
Úc Duệ: “?”
Gọi đến không nói gì, cứ như chỉ để chúc ngủ ngon vậy… Đây là giai đoạn thứ mấy của bệnh điên đây?
“Anh ơi, ăn cơm thôi.”
“Ừm, đến ngay.”
Úc Duệ xua đi vẻ tối tăm trong mắt, bước ra phòng khách.
Ăn cơm xong, Úc Duệ kiểm tra bài tập của Úc Lê rồi giục cô bé lên giường ngủ.
Bé gái mười tuổi đang trong quá trình tìm tòi khám phá mọi thứ xung quanh, thế là cứ vây lấy Úc Duệ lải nhải đầy phấn khích về những chuyện trong trường. Úc Duệ rất kiên nhẫn với Úc Lê, cậu chẳng thấy bực bội chút nào, còn dỗ dành em gái đến tận khi cô bé buồn ngủ thiếp đi mới bước nhẹ chân ra khỏi phòng.
Úc Duệ dọn xong chén dĩa ở phòng khách rồi về phòng mình. Đeo cặp kính không gọng, làm được phân nửa đề tổng hợp Toán Lý Sinh thì cửa nhà bị ai đó vỗ mạnh.
“Rầm!” “Rầm!”
Tiếng vang ầm trời như muốn gọi cả tòa chung cư dậy, xen lẫn với nó là tiếng mắng nhiếc thô tục của gã đàn ông trong cơn say…
“Nhãi, nhãi ranh… chết trong xó nào rồi! Mau ra đây… mở cửa cho tao!”
Dưới ánh đèn trắng lạnh, khuôn mặt thanh tú của thiếu niên không có vẻ bất ngờ lắm.
Cảm xúc trong đôi mắt đen láy cũng mang phần hờ hững.
Cậu quay đầu nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt của Úc Lê, không chần chừ lâu đã xoay người ra huyền quan mở cửa cho con ma men bên ngoài.
Cánh cửa kim loại vừa hé, mùi rượu buồn nôn đã xộc thẳng vào mặt.
Úc Duệ nhíu mày.
Có hai người đứng bên ngoài. Úc Duệ không quen người bên trái, cũng chẳng muốn làm quen; còn gã đàn ông đang say bí tỉ bên phải được người bên cạnh dìu bấy giờ vẫn đang buông những lời chửi rủa.
“Cháu là Úc Duệ nhỉ?” Người lạ mặt nở nụ cười lúng túng với Úc Duệ, “Bố cháu uống say, khó khăn lắm mới về đến nhà, cháu mau dìu ông ấy vào đi.”
Úc Duệ không vươn tay.
Cậu điềm nhiên đứng đó nhìn người bố đang say khướt bằng ánh mắt như đang quan sát một kẻ xa lạ, rồi ngước đôi mắt lạnh lùng lên.
“Chú à, nếu lần sau ông ấy còn uống say vậy thì khỏi cần đưa ông ấy về. Vứt giữa đường cũng không sao.”
“… Hả?”
“Em gái cháu còn nhỏ, ngủ không sâu giấc, sáng sớm ngày mai phải đi học không chịu được như vậy. Nếu lần sau chú rủ rê ông ấy uống say còn đưa ông ấy về đây, vậy đừng trách cháu không mở cửa cho chú.”
“Này, ông xem con trai ông kìa…”
Úc Tùng Sinh với đôi mắt mờ vì hơi cồn bấy giờ dường như đã tỉnh táo lại, gã lắc lư vài cái rồi chỉ tay vào Úc Duệ – người vẫn mang vẻ mặt thờ ơ, mắng to: “Thằng, thằng nhãi ranh… mày bỏ mặc bố mày luôn à!? Uổng cho tao đẻ ra hai đứa phá của chúng mày. Hừ!”
Người bên cạnh lúng túng nâng tay, không biết nói gì cho phải. Hắn quay đầu nhìn thiếu niên đứng bên trong, những tưởng sẽ trông thấy khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, nào ngờ cậu thiếu niên lại điềm tĩnh như chưa hề nghe thấy gì.
Tiếng mắng vẫn vang vọng bên tai, Úc Duệ chỉ nhíu mày khi giọng của gã đàn ông ngày càng lớn. “Tiểu Lê ngủ rồi, ông đừng làm ồn nó.”
“Mẹ mày, dám dạy đời bố mày! Ai cho mày lá gan này hả!”
Khuôn mặt gã đàn ông ửng đỏ, càng nói càng kích động rồi đột ngột tát mạnh vào mặt thiếu niên.
Tiếng bạt tai chát chúa vang lên.
Mặt Úc Duệ bị đánh nghiêng hẳn sang một bên, cặp kính không gọng trượt xuống sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn nhanh chóng ửng màu đỏ chói mắt.
Cổ họng thoảng mùi tanh ngọt.
Bấy giờ người bên ngoài cũng sững sờ, vừa hoàn hồn bèn lập tức kéo lại Úc Tùng Sinh, “Ông Úc này, ông say tới mụ mị rồi à? Sao lại đánh con trai mình chứ!”
Người nọ không dám tiếp xúc với hai bố con nhà này nữa, vừa dìu vừa kéo Úc Tùng Sinh lên chiếc giường trong phòng ngủ chính rồi vội vã ra ngoài.
Hắn gắng gượng nói vài câu an ủi Úc Duệ mới rời đi.
Cửa đóng lại.
Úc Duệ đứng lặng tại chỗ hồi lâu mới nâng tay chỉnh lại mắt kính của mình.
Cậu xoay người đi thẳng vào phòng, không hề quay đầu lại.
Đề ôn chỉ mới làm được phân nửa. Dưới ngọn đèn sáng là những dòng chữ mờ.
Úc Duệ cầm bút ngồi trước bàn. Sau khi làm thêm hai câu trắc nghiệm, ngòi bút chợt khựng lại, vẽ nên một lằn mực nhạt trên giấy.
Rồi bút được đặt lại lên bàn.
Thiếu niên ngồi đó, chậm rãi tựa lên lưng ghế gỗ.
Hồi lâu sau, cậu cười một tiếng thật khẽ.
Có lẽ bởi ánh đèn hơi chói, cười được một lúc, Úc Duệ nâng tay đặt lên hai mắt mình.
Tiếp đến là bóng tối đặc quánh.
Cửa sổ đang mở, làn gió oi bức cuối hè lùa vào phòng.
Trong sự oi bức ấy, Úc Duệ nhìn trần nhà, run lên một cái thật khẽ.
…
“Anh Duệ!”
Vai Úc Duệ bị vỗ một cái, cậu hoàn hồn liếc sang thì thấy Kiều Thịnh Vũ đang đi từ phía sau đến với vẻ mặt khó hiểu, “Đưa bài tập cho tôi, cảm ơn nhé!”
“Ừm, đừng khách sáo.”
“Mà ban nãy cậu đang nghĩ gì nhập tâm vậy? Tôi đứng phía sau gọi vài tiếng mà không phản ứng.”
“Không có gì.” Úc Duệ bước vài bước, ngập ngừng giây lát mới bắt chuyện: “Cậu quen Diệp Mộc Mộc không?”
“Diệp Mộc Mộc?” Kiều Thịnh Vũ sửng sốt một lúc mới hiểu ra, “À à, lúc tôi về lấy cặp có nghe các bạn trong lớp kể, hôm nay cô ấy chặn cửa tỏ tình với cậu à?”
Úc Duệ bất đắc dĩ, “Không tính là vậy.”
“Anh trai Diệp Mộc Mộc hay chơi bời ngoài trường, đúng là hơi khó nhằn, nhưng nếu anh Duệ lo lần sau cô ấy uy hiếp thì cứ giao cho tôi, tôi ra mặt nói chuyện giúp cậu.” Kiều Thịnh Vũ vỗ ngực bồm bộp.
“Mình giải quyết được chuyện của Diệp Mộc Mộc.”
“Vậy cậu đang rầu rĩ chuyện gì?”
“…” Trầm ngâm một lát, hiếm thấy Úc Duệ nhíu mày rằng, “Hôm nay Tạ Lê xung đột với Diệp Mộc Mộc, có khi nào anh trai cô ấy sẽ làm gì Tạ Lê không?”
Vừa nghe đến tên Tạ Lê, sắc mặt Kiều Thịnh Vũ trở nên quái lạ, “Hình như Tạ Lê hơi bất lịch sự với cậu nhỉ, cậu còn lo cho cậu ta à?”
“Chuyện này bắt nguồn từ mình, nếu cậu ấy gặp bất trắc, mình rất khó ăn nói với thầy.”
“Cũng đúng…” Kiều Thịnh Vũ gãi đầu, “Nhưng cậu không cần lo cho Tạ Lê đâu, ai gặp chuyện chứ cậu ta thì không bao giờ.”
“?” Úc Duệ dừng bước.
“Tôi không nói nhiều nữa. Anh Duệ chỉ cần nhớ, dù có hay không có chuyện gì cũng đừng dây vào Tạ Lê, tránh khỏi cậu ta càng xa càng tốt.”
Kiều Thịnh Vũ lẩm bẩm thêm vài câu, chưa chờ Úc Duệ ướm lời thêm đã vẫy tay chào rồi nói cười ầm ĩ với đám bạn cá biệt của mình, đi mất hút.
Úc Duệ đứng tại chỗ, vẻ mặt âm u khó đoán.
Một trong những châm ngôn sống của cậu là tự giữ lấy mình. Nên cậu càng không muốn động chạm một kẻ vừa điên vừa khó hiểu như Tạ Lê.
Song, với tình huống hiện tại thì dường như tuy cậu không tự chuốc phiền phức, nhưng phiền phức lại cứ rình rập cậu.
“Tạ Lê.”
Úc Duệ nhíu mày nhẩm thầm, sau đó mím môi đeo tai nghe đi mất.
Nhà Úc Duệ ở khu phố cũ. Vách tường của mấy ngôi nhà trong khu dân cư nhỏ loang lổ ố màu, bong tróc cả lên, đã có tuổi rồi.
Đây là khu chung cư kiểu cũ của thế kỷ trước, tầng năm là tầng cao nhất, không có thang máy, cầu thang cũng xập xệ. Đèn cảm ứng ở tầng hai tầng ba bị hư đã lâu, Úc Duệ phải bước thật chậm để né tránh những bọc đồ tạp nham vứt lung tung trên hành lang.
Đến tầng bốn, cậu lấy chìa khóa mở cửa. Bên trong cũng chỉ có một màu tối tăm.
Úc Duệ đứng ở huyền quan, “Tiểu Lê?”
Phòng khách trống trải yên ắng một lúc, sau đó cánh cửa của phòng ngủ nhỏ mới hé mở đi kèm với tiếng “két” dài khi kéo miếng kim loại rỉ sét.
Bóng người nhỏ gầy đứng một lúc trong bóng tối mới gọi khẽ: “Anh.”
Nghe thấy tiếng của Úc Lê – em gái mình, Úc Duệ mới thở phào nhẹ nhõm, nụ cười dịu dàng cũng nở rộ trên mặt.
“Sao không bật đèn?”
“Em làm bài tập xong thì tắt đèn, không nên lãng phí điện.” Giọng cô bé vang lí nhí trong bóng tối.
Úc Duệ bất đắc dĩ, cậu nhìn thoáng qua cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt, “Ông ta chưa về à?”
Con ngươi cô bé co rụt lại, lắc đầu.
“Đã ăn tối chưa?”
Úc Lê vẫn lắc đầu.
Úc Duệ mở đèn phòng khách đặt cặp lên sofa. Cậu mỉm cười đứng thẳng người, vươn tay xoa đầu cô bé.
“Em về phòng đọc sách trước, anh đi nấu cơm, nấu xong sẽ gọi em nhé.”
“Anh không mệt sao? Để em nấu cho.”
“Em?” Úc Duệ đi vào bếp, tiếng cười vui vẻ vọng ra, “Để em đốt bếp à?”
“Em không có làm vậy đâu!”
“Anh làm là được, em về phòng ôn bài đi.”
“Ừm…”
Úc Duệ xào xong hai dĩa thức ăn, vừa định mang ra khỏi bếp thì thấy Úc Lê cầm điện thoại của cậu đi vào.
“Anh ơi, có người gọi cho anh nè.”
“Hửm, ai thế?” Úc Duệ không quay đầu, chỉ hỏi.
“Số lạ giọng lạ, nhưng hơi dữ.” Úc Lê nhớ lại, “Người đó hỏi em là ai, nhưng em không cho người đó biết.”
“Ừm.” Úc Duệ rửa tay xong bèn nhận lấy, quả nhiên trên màn hình là một dãy số lạ. “Tiểu Lê, em bưng đồ ăn ra phòng khách trước đi.”
“Vâng.”
Úc Lê đi rồi, Úc Duệ nhìn màn hình điện thoại một lúc, quyết định gọi lại.
Bên kia bắt máy ngay tắp lự.
“Tối thế mà lớp trưởng còn bận sao?” Giọng khá trầm, còn chứa hơi lạnh của gió đêm.
Ý cười trên gương mặt thanh tú của Úc Duệ nhạt đi, “Bạn Tạ Lê có việc gì à?”
“Cô gái vừa nhận điện thoại ban nãy là ai?”
“Chuyện này không liên quan đến cậu.”
“Nên đó là bạn gái cậu.”
“…”
Úc Duệ nhận ra Tạ Lê có một “chức năng đặc biệt”. Dường như hắn luôn có thể dễ dàng rút cạn sự kiên nhẫn mà cậu đã mài giũa được trong mười mấy năm qua, ép cậu phải vật vờ bên bờ vực bùng nổ chỉ trong quãng thời gian ngắn.
Úc Duệ nhẫn nhịn, “Đó là em gái tôi.”
“À.” Đầu bên kia im lặng vài giây, bỗng bật cười, “Chưa kịp chào hỏi em gái, hơi bất lịch sự nhỉ. Lần sau tôi sẽ mua quà xin lỗi em ấy.”
Úc Duệ: “…”
Úc Duệ: “Đó là em gái tôi, không phải em gái cậu. Vả lại tôi sẽ không để cậu gặp nó.”
“Chậc. Lớp trưởng về nhà rồi lạnh lùng thật.” Người nọ cười khẽ, “Bởi vì không còn ai, nên không cần che giấu sao?”
“… Cậu không còn chuyện gì thì tôi cúp đây.”
“Được, lớp trưởng ngủ ngon nhé.”
“…”
Khi tiếng “tít” vang lên, Úc Duệ vẫn chưa hoàn hồn.
Cậu đứng sững tại chỗ vài giây mới có phản ứng, buông điện thoại xuống một cách máy móc. Màn hình sáng lên hiển thị dòng chữ “Cuộc gọi kết thúc”.
Úc Duệ: “?”
Gọi đến không nói gì, cứ như chỉ để chúc ngủ ngon vậy… Đây là giai đoạn thứ mấy của bệnh điên đây?
“Anh ơi, ăn cơm thôi.”
“Ừm, đến ngay.”
Úc Duệ xua đi vẻ tối tăm trong mắt, bước ra phòng khách.
Ăn cơm xong, Úc Duệ kiểm tra bài tập của Úc Lê rồi giục cô bé lên giường ngủ.
Bé gái mười tuổi đang trong quá trình tìm tòi khám phá mọi thứ xung quanh, thế là cứ vây lấy Úc Duệ lải nhải đầy phấn khích về những chuyện trong trường. Úc Duệ rất kiên nhẫn với Úc Lê, cậu chẳng thấy bực bội chút nào, còn dỗ dành em gái đến tận khi cô bé buồn ngủ thiếp đi mới bước nhẹ chân ra khỏi phòng.
Úc Duệ dọn xong chén dĩa ở phòng khách rồi về phòng mình. Đeo cặp kính không gọng, làm được phân nửa đề tổng hợp Toán Lý Sinh thì cửa nhà bị ai đó vỗ mạnh.
“Rầm!” “Rầm!”
Tiếng vang ầm trời như muốn gọi cả tòa chung cư dậy, xen lẫn với nó là tiếng mắng nhiếc thô tục của gã đàn ông trong cơn say…
“Nhãi, nhãi ranh… chết trong xó nào rồi! Mau ra đây… mở cửa cho tao!”
Dưới ánh đèn trắng lạnh, khuôn mặt thanh tú của thiếu niên không có vẻ bất ngờ lắm.
Cảm xúc trong đôi mắt đen láy cũng mang phần hờ hững.
Cậu quay đầu nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt của Úc Lê, không chần chừ lâu đã xoay người ra huyền quan mở cửa cho con ma men bên ngoài.
Cánh cửa kim loại vừa hé, mùi rượu buồn nôn đã xộc thẳng vào mặt.
Úc Duệ nhíu mày.
Có hai người đứng bên ngoài. Úc Duệ không quen người bên trái, cũng chẳng muốn làm quen; còn gã đàn ông đang say bí tỉ bên phải được người bên cạnh dìu bấy giờ vẫn đang buông những lời chửi rủa.
“Cháu là Úc Duệ nhỉ?” Người lạ mặt nở nụ cười lúng túng với Úc Duệ, “Bố cháu uống say, khó khăn lắm mới về đến nhà, cháu mau dìu ông ấy vào đi.”
Úc Duệ không vươn tay.
Cậu điềm nhiên đứng đó nhìn người bố đang say khướt bằng ánh mắt như đang quan sát một kẻ xa lạ, rồi ngước đôi mắt lạnh lùng lên.
“Chú à, nếu lần sau ông ấy còn uống say vậy thì khỏi cần đưa ông ấy về. Vứt giữa đường cũng không sao.”
“… Hả?”
“Em gái cháu còn nhỏ, ngủ không sâu giấc, sáng sớm ngày mai phải đi học không chịu được như vậy. Nếu lần sau chú rủ rê ông ấy uống say còn đưa ông ấy về đây, vậy đừng trách cháu không mở cửa cho chú.”
“Này, ông xem con trai ông kìa…”
Úc Tùng Sinh với đôi mắt mờ vì hơi cồn bấy giờ dường như đã tỉnh táo lại, gã lắc lư vài cái rồi chỉ tay vào Úc Duệ – người vẫn mang vẻ mặt thờ ơ, mắng to: “Thằng, thằng nhãi ranh… mày bỏ mặc bố mày luôn à!? Uổng cho tao đẻ ra hai đứa phá của chúng mày. Hừ!”
Người bên cạnh lúng túng nâng tay, không biết nói gì cho phải. Hắn quay đầu nhìn thiếu niên đứng bên trong, những tưởng sẽ trông thấy khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, nào ngờ cậu thiếu niên lại điềm tĩnh như chưa hề nghe thấy gì.
Tiếng mắng vẫn vang vọng bên tai, Úc Duệ chỉ nhíu mày khi giọng của gã đàn ông ngày càng lớn. “Tiểu Lê ngủ rồi, ông đừng làm ồn nó.”
“Mẹ mày, dám dạy đời bố mày! Ai cho mày lá gan này hả!”
Khuôn mặt gã đàn ông ửng đỏ, càng nói càng kích động rồi đột ngột tát mạnh vào mặt thiếu niên.
Tiếng bạt tai chát chúa vang lên.
Mặt Úc Duệ bị đánh nghiêng hẳn sang một bên, cặp kính không gọng trượt xuống sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn nhanh chóng ửng màu đỏ chói mắt.
Cổ họng thoảng mùi tanh ngọt.
Bấy giờ người bên ngoài cũng sững sờ, vừa hoàn hồn bèn lập tức kéo lại Úc Tùng Sinh, “Ông Úc này, ông say tới mụ mị rồi à? Sao lại đánh con trai mình chứ!”
Người nọ không dám tiếp xúc với hai bố con nhà này nữa, vừa dìu vừa kéo Úc Tùng Sinh lên chiếc giường trong phòng ngủ chính rồi vội vã ra ngoài.
Hắn gắng gượng nói vài câu an ủi Úc Duệ mới rời đi.
Cửa đóng lại.
Úc Duệ đứng lặng tại chỗ hồi lâu mới nâng tay chỉnh lại mắt kính của mình.
Cậu xoay người đi thẳng vào phòng, không hề quay đầu lại.
Đề ôn chỉ mới làm được phân nửa. Dưới ngọn đèn sáng là những dòng chữ mờ.
Úc Duệ cầm bút ngồi trước bàn. Sau khi làm thêm hai câu trắc nghiệm, ngòi bút chợt khựng lại, vẽ nên một lằn mực nhạt trên giấy.
Rồi bút được đặt lại lên bàn.
Thiếu niên ngồi đó, chậm rãi tựa lên lưng ghế gỗ.
Hồi lâu sau, cậu cười một tiếng thật khẽ.
Có lẽ bởi ánh đèn hơi chói, cười được một lúc, Úc Duệ nâng tay đặt lên hai mắt mình.
Tiếp đến là bóng tối đặc quánh.
Cửa sổ đang mở, làn gió oi bức cuối hè lùa vào phòng.
Trong sự oi bức ấy, Úc Duệ nhìn trần nhà, run lên một cái thật khẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất