Giáo Thảo Cùng Phòng Chỉ Biết Nói “ừm”

Chương 2: Rất thích

Trước Sau
Hôm sau vẫn chưa phải ngày khai giảng chính thức. Trước ngày khai giảng, mọi người được chủ nhiệm lớp thông báo đến phòng học nhận sách.

Thủy Trừng và Chử Nhiên cùng nhau xuất phát.

Sinh viên cả lớp đều có mặt đầy đủ, chủ nhiệm lớp bọn họ đứng trên bục giảng cười tủm tỉm. Chờ mọi người lấy sách xong thì vỗ vỗ tay ra hiệu mọi người yên tĩnh, chuẩn bị tự giới thiệu.

Có nam sinh cười, lớn giọng nói: "Thầy ơi, lên đại học rồi mà còn phải tự giới thiệu như học sinh tiểu học vậy ạ? Ngây thơ quá thầy ơi!"

Ý kiến phản đối bị chủ nhiệm cực kỳ vô tình trấn áp, hơn nữa mỗi khi đến một môi trường mới, tự giới thiệu bản thân là một thói quen tốt, đó là sợi dây gắn kết mọi người với nhau. Vì thế cứ một người tiếp sau một người, lần lượt đi lên bục giảng tự giới thiệu bản thân. Ngôn Tình Xuyên Không

Thủy Trừng nghe được phải tự giới thiệu xong, liền chôn đầu sau đống sách mình vừa nhận được.

Tại sao còn phải giới thiệu vậy? Cậu đã chuẩn bị gì đâu cơ chứ! Đều là người trưởng thành cả rồi, không phải nên tự hiểu ý nhau sao?

Thủy Trừng nói chuyện riêng tư với mọi người thì không cảm thấy gì, nhưng nếu phải đứng nói trước một đống người thì kiểu gì cũng bị căng thẳng, Cậu vô thức theo bản năng, quay đầu nhìn Chử Nhiên bên cạnh đang có phản ứng gì không.

Vừa mới quay đầu, đập ngay vào mắt là màn hình di động đang để trên bàn của hắn, đang mở một bản ghi chú trống không, chỉ có duy nhất dòng tiêu đề - "Ghi chú tự giới thiệu."

Thủy Trừng: "...?"

Đây là... đây chính là cảm giác của học thần sao? Đến tự giới thiệu cũng phải làm ghi chú cẩn thận?

Thủy Trừng cảm thấy sửng sốt, ánh mắt chậm rì rì di chuyển lên trên, ngay lập tức đối diện với tầm mắt của Chử Nhiên.

Lông mi thẳng rũ xuống, không hề cong vút, hoàn toàn phù hợp với hình tượng khốc ca của Chử Nhiên, tạo dựng cảm giác xa cách lạnh lẽo.

Trong nhận thức của Thủy Trừng, khốc ca giống như này bình thường sẽ không nhìn người ta quá lâu, mà chỉ lạnh nhạt liếc người khác một cái là quay đi.

Có điều, Chử Nhiên với Thủy Trừng đã nhìn nhau một giây, hai giây, ba giây rồi năm giây. Cho đến tận khi Thủy Trừng giật mình lấy hoàn hồn, hắn vẫn đang nhìn cậu chăm chú, nhìn qua cứ như định nhìn mãi, nhìn mãi ấy.

Hai tai Thủy Trừng dần dần nóng lên, cậu thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng người, nhỏ giọng xin lỗi Chử Nhiên: "Ngại quá, tôi không phải cố ý xem điện thoại di động của cậu đâu. Lần sau tôi sẽ chú ý."

Vừa nghe thấy vậy, Chử Nhiên khẽ cau mày, đột nhiên giơ tây đẩy điện thoại trên bàn về phía Thủy Trừng.

Thủy Trừng: "?"

Thủy Trừng theo bản năng cũng đặt điện thoại mình lên mặt bàn, hai chiếc điện thoại nằm sát cạnh nhau.

Làm xong hết một lượt Thủy Trừng mới đột nhiên ý thức được, quay sang nhìn Chử Nhiên, rồi lại nhìn chiếc di động bị đẩy qua đây.

Chử Nhiên nhìn hai chiếc di động đang nằm cạnh nhau, lông mày hoàn toàn giãn ra, cả người toát ra một cảm giác thỏa mãn kỳ quặc.

Hắn dùng ngón tay gõ gõ mà hình di động của mình, quay sang nhìn Thủy Trừng, gật gật đầu.

Một ý tưởng táo bạo đột nhiên nảy ra trong đầu Thủy Trừng.

Cậu thử thăm dò, hỏi: "Ý cậu là... cứ tùy tiện nhìn, không cần phải chú ý sao?"

Chử Nhiên nhìn Thủy Trừng, trong đôi mắt nghiêm nghị xen lẫn một tia ôn nhu.

"Ừ." Hắn đáp.

*

Một lát sau liền đến phiên bọn họ tự giới thiệu.

Chử Nhiên ngồi gần cửa, tiện hơn nên phải lên trước.

Chử Nhiên vừa đứng dậy, phòng học liền vang lên không ít tiếng huýt sáo cùng cảm thán.

"Anh bạn này, đẹp trai đấy!"

"Wow, lớp chúng ta vậy mà lại có trai đẹp chất lượng cao như này! Lúc trước ngồi trong góc, tôi cũng không để ý!"

"Đớn quá đi! Tôi còn cho rằng cuối cùng mình cũng có thể trở thành người đẹp trai nhất lớp mà. Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng*..."

(* Câu văn trong Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung, viết về Gia Cát Lượng và Chu Du thời Tam Quốc. Ở đây chỉ sự ganh tị vì người khác giỏi hơn mình.)

Chủ nhiệm lớp thấy vậy chỉ cười bảo mọi người an tĩnh: "Có vẻ như mọi người đều rất quan tâm đến bạn học này đây. Bạn học, em giới thiệu bản thân mình một chút đi."



Thủy Trừng một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn theo Chử Nhiên đi lên bục giảng, chuẩn bị chờ hắn giới thiệu xong thì tặng một tràng pháo tay nhiệt liệt.

Cũng không biết Chử Nhiên sẽ nói gì đây, cậu cũng chưa nghe được một câu nói bình thường nào, hiện tại có cơ hội rồi đây.

Dù sao Chử Nhiên không phải người câm, dưới tình huống như này thì phải nói một đoạn giới thiệu bản thân chứ nhỉ?

Chỉ thấy Chử Nhiên bước lên bục giảng, cầm bút lên, ở trên bảng trắng tiêu sái viết tên mình xuống.

Thủy Trừng thấy Chử Nhiên viết xong tên mình thì quay đầu lại, cách gần một phòng học, cách mấy chục cái đầu người, nhìn về phía vị trí của cậu.

Cuối cùng, Chử Nhiên cũng chịu mở miệng, thanh âm trầm thấp, dễ nghe, hoàn toàn phù hợp với vẻ ngoài của hắn.

"Chử Nhiên."

Nói xong, Chử Nhiên buông bút xuống, muốn về chỗ.

Chủ nhiệm lớp ngăn hắn lại: "Bạn học Chử Nhiên này, em giới thiệu xong rồi?"

Chử Nhiên mặt không cảm xúc: "Vâng."

"Không được." Những bạn học khác trong lớp bắt đầu nhốn nháo, "Nói thêm mấy câu nữa đi."

Chử Nhiên đứng im tại chỗ, sườn mặt giống như bức tượng điêu khắc ra.

Thủy Trừng nghe âm thanh mọi người la ó, lại nhìn Chử Nhiên đang đứng đó không nói một lời, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, trong lòng gần như thắt lại.

Trường hợp này cũng không muốn nói nhiều lời, ngộ nhỡ.... Ngộ nhỡ Chử Nhiên không chỉ đơn giản là ít nói thì sao?

Nhỡ đâu Chử Nhiên mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, không thể nói quá nhiều, nói nhiều sẽ cảm thấy đau đớn, khó chịu thì sao?

Chẳng trách mỗi lần đối mặt với mình chỉ nói được mỗi "Ừm."

Thủy Trừng mím môi, nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ trên má đang cấp tốc tăng lên.

Cậu cũng không thích phải đứng trước mặt nhiều người, cảm giác cực kỳ ngượng ngùng.

Nhưng mà...

Thủy Trừng nghiến chặt răng, run run rẩy rẩy giơ tay lên.

"Thầy, thầy ơi." Thủy Trừng cố gắng đề cao âm lượng, lên giọng át âm thanh của những người khác: "Em với cậu ấy là bạn học cùng cấp ba, bọn em quen nhau từ trước, để em nói giúp cậu ấy cho."

Chủ nhiệm đẩy đẩy mắt kính, cũng không muốn làm khó bọn họ, cười nói: "Được, vậy bạn học này em lên đây đi."

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad và wordpress của Minh Thiên. Vui lòng không re-up và hãy đọc tại trang chính chủ! Xin chân thành cảm ơn!

*

Chử Nhiên ngồi vào vị trí của mình, tầm mắt tập trung vào người đang đứng trên bục giảng.

Trên mặt, trên cổ của Thủy Trừng đỏ ửng cả lên, cho dù từ khoảng cách xa như này cũng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Thủy Trừng có vẻ ngoài rất được mọi người yêu thích, ẩn giấu dưới máu tóc đen mượt nhu thuận là đôi tai đỏ bừng đến mức sắp có thể nhỏ ra máu. Cậu vừa lên đến bục giảng, cả lớp vốn đang ồn ào mất trật tự bỗng trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.

Có lẽ vì để ý đến ánh mắt của hắn nên Thủy Trừng nhìn về phía này, nở một nụ cười trấn an.

Chử Nhiên vô thức siết chặt chiếc di động đang nắm trong tay.

Vừa rồi, lúc giới thiệu tên xong, hắn vốn dĩ đang định gật đầu với thầy giáo xong là trực tiếp đi xuống.

Từ nhỏ đến lớn, lời giới thiệu của hắn luôn ngắn gọn như vậy. Hắn lười không muốn dùng mấy từ ngữ hoa mỹ lòe loạt đó để giới thiệu bản thân, để người khác hiểu hơn về mình.

Không phải không nói được, mà là không muốn.

Bởi vì không cần thiết. Chỉ là những người bèo nước gặp nhau, không cần phải giới thiệu quá nhiều. Nếu sau này trở thành bạn bè, trong quá trình tiếp xúc sẽ dần dần quen thuộc.

Nhưng hắn không ngờ được răng, Thủy Trừng sẽ tìm cách giúp hắn.



... Lẽ ra hắn phải biết chứ, Thủy Trừng lúc nào cũng tốt như thế cả.

Chử Nhiên cụp mắt xuống, nhìn ghi chú mới tạo trên điện thoại, vốn định để ghi lại phần giới thiệu của Thủy Trừng.

Thanh âm trong trẻo như tiếng suối từ trên bục giảng truyền vào tau hắn. Cùng với thanh âm này, Chử Nhiên có thể cảm nhận được trái tim trong lồng ngực mình đang đập liền hồi.

Mỗi một câu nói, là một lần trái tim nhảy nhót.

Rất thích. Rất thích.

*

Sau khi cả lớp tự giới thiệu xong, sinh viên có thể dọn sách mang về ký túc xá. Thủy Trừng từ chối lời mời trở về cùng nhau của các nam sinh khác, tự mình bê sách về.

Vừa mới bê lên, Thủy Trừng liền nhận thấy có gì đó không đúng. Cậu nhìn vào chồng sách của mình, rồi lại nhìn vào chồng sách cao hơn người khác rõ ràng của Chử Nhiên, lập tức ý thức được Chử Nhiên đã cầm giúp mình một phần.

Thủy Trừng nào có không biết xấu hổ như thế, duỗi tay muốn lấy lại sách của mình: "Cậu không cần giúp tôi bê đâu, cũng không nặng lắm."

Chử Nhiên tránh tay của Thủy Trừng, lắc đầu.

Thủy Trừng nghĩ ngợi, cảm thấy có lẽ là Chử Nhiên muốn dùng chuyện này để cảm ơn ban nãy mình giúp hắn, vì thế cũng không khăng khăng phải đòi lại nữa. Cùng Chử Nhiên đi về ký túc xá, vừa đi vừa trò chuyện.

"Nãy tôi nói mấy thông tin về cậu, có nói sai ở đâu không?" Thủy Trừng hỏi, "Tôi cũng không biết nhiều chuyện lắm, cũng may mà hồi cấp ba cậu nổi tiếng nên mới nghe được một ít tên đồn về cậu đấy."

Trước kia cậu với Chử Nhiên không thân, đương nhiên cũng không biết sở thích các thứ của hắn. Lúc ở trên bục giảng phải vắt hết óc ra mới nhớ được đống tin đồn lung tung của bạn cùng bàn, từ việc thi chạy có biết bao nhiêu là người tranh nhau đưa nước, đến việc cầm mỏi tay đủ loại huy chương, giải thưởng... Khoe ra Chử Nhiên không những thành tích tốt mà còn giỏi thể thao, cực kỳ đáng hâm mộ.

Thêm mắm dặm muối mấy lời sáo rỗng vô nghĩa vào, là Thủy Trừng đã xử lý hoàn hảo phần giới thiệu của cả hai.

Vừa nghe Thủy Trừng nói đã nghe qua những tin đồn của hắn, vẻ mặt của Chử Nhiên hơi thay đổi.

... Hắn còn cho rằng những chuyện kia là Thủy Trừng ngẫu hứng chém gió tại hiện trường.

Liệu có tin đồn kỳ quái gì về hắn mà hắn không biết không? Ngộ nhỡ Thủy Trừng thực sự coi mấy tin đồn đó là thật thì sao? Dù sao ở trường cấp ba, rõ ràng là chuyện tóc thầy hiệu trưởng bị gió thổi bay một chút, quanh đi quẩn lại đã thành lời đồn hiệu trưởng đội tóc giả ba mươi năm, hôm nay tóc giả suýt nữa thì bị thổi bay, làm hiệu trưởng suýt bị một phen xấu hổ chỗ đông người. Nhưng rõ ràng tóc của thầy ấy là thật!

Chử Nhiên chậm rãi cau mày.

Hắn không muốn Thủy Trừng hiểu lầm mình, nhưng nếu thực sự hỏi ra miệng, hắn lại lo Thủy Trừng sẽ cảm thấy mình là kẻ cự kỳ để ý hư danh ngoài thân, lại còn hay ra vẻ.

Dáng vẻ muốn nói lại thôi của Chử Nhiên quá rõ ràng, Thủy Trừng nhịn không được, hỏi: "Chử Nhiên, cậu..."

Cậu có phải là bị sợ giao tiếp xã hội không?

Nếu mà bạn cùng bàn thích bà tám của Thủy Trừng ở đây, nhất định sẽ đến lắc vai cậu điên cuồng để cậu tỉnh ra.

Làm ơn hãy nhớ lại đi! Lúc học cấp ba, ai là đại diện học sinh tốt nghiệp xuất sắc lên sân khấu thuyết trình hả? Là Chử Nhiên đó! Là Chử Nhiên mặt mày lạnh lùng nhưng nói năng cực kỳ lưu loát rõ ràng đó!

Chử Nhiên có chỗ nào giống chướng ngại ngôn ngữ hả?

Thủy Trừng dĩ nhiên không nhớ được rồi. Bởi vì mỗi lần chào cờ hay nhà trường tổ chức lễ gì đó, toàn bộ thời gian cậu đều đang trong trạng thái ngây ngốc, thà nhìn chằm chằm mấy con kiến bò trên mặt đất còn hơn là nhìn sân khấu.

May mà Thủy Trừng kịp thời ngăn bản thân hỏi chuyện Chử Nhiên.

Thiện tai thiện tai. Hỏi Chử Nhiên có phải là gặp vấn đề gì đó nên mới không nói được không, chẳng phải là đang rắc muối vào vết thương của hắn sao? Qúa tệ, tuyệt đối không thể hỏi.

"Hửm?" Chử Nhiên hỏi lại.

Thủy Trừng vội vàng chuyển chủ đề: "Buổi chiều cậu có muốn ra ngoài mua chút đồ dùng cần thiết với tôi không?"

Dưới cái nhìn chăm chú của Thủy Trừng, Chử Nhiên vẫn giữ vẻ mặt của một khốc ca, mũi ca, môi mỏng, mặt không biểu cảm.

Chỉ là, miếng táo của Adam lại lên xuống cực kỳ rõ ràng.

"Ừ." Hắn đáp.

Chờ Thủy Trừng thu hồi tầm mắt, nhìn đi chỗ khác, Chử Nhiên mới không dấu vết mà nhìn sang.

Dưới ánh mặt trời, Thủy Trừng trông càng có vẻ môi hồng răng trắng, là khuôn mặt mà suốt thời cấp ba, hắn đã lẳng lặng đứng ở một nơi xa, nhìn chằm chằm không thể rời mắt.

Mỗi một lần, đều cảm nhận được cảm giác con tim rung động không thôi như lần đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau