Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm

Chương 17: Anh Lục thua rồi ư

Trước Sau
Lúc nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến, đáy lòng Khương Duật Bạch dâng lên một trận bực bội khó chịu, không muốn nhận cú điện thoại này chút nào.

Nhưng đồng thời cậu cũng hiểu rất rõ rằng, mặc dù người đó hầu hết thời gian đều coi cậu như không khí, nhưng một khi nhớ đến đứa con trai này mà lại tìm không được, nhất định sẽ huy động nhân lực cho đến khi cậu xuất hiện mới thôi.

Người đó, tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào thách thức quyền uy của mình.

Khương Duật Bạch nắm chặt điện thoại, đi ra ngoài ban công rồi mới nhấn nút nghe.

“Ngày Quốc khánh về nhà một chuyến.” Ngay khi điện thoại được kết nối, đầu bên kia vang lên một giọng nam lạnh lùng, chưa hề hỏi han gì đã vào thẳng chủ đề.

Khương Duật Bạch im lặng vài giây, thấp giọng trả lời: “Lễ Quốc khánh con phải ở lại trường, vẽ tác phẩm thầy giáo sắp xếp.”

“Tác phẩm gì quan trọng như vậy?” Bên kia hình như cười lạnh, “Đừng viện cớ, Quốc khánh về nhà đi.”

Vừa dứt lời, Khương Duật Bạch đúng lúc phát hiện Lục Cẩm Duyên đang tới gần ban công, cậu vô thức đưa tay giữ cửa, hạ giọng thấp xuống: “Là tác phẩm rất quan trọng, con không về được.”

“Khương Duật Bạch.” Đầu bên kia cao giọng, “Do tao dạo này buông thả mày quá, cho nên mày hoàn toàn không đặt tao vào mắt, đúng không?”

“Buông thả?” Khương Duật Bạch bỗng nhiên không khống chế nổi cảm xúc của mình, “Từ nhỏ đến lớn, bố đã từng quan tâm con chưa?”

Chưa từng để tâm, sao có thể nói là buông thả?

“Tao không quan tâm mày? Tao không quan tâm mày, vậy ai cho mày ăn cho mày ở, cho mày tiền học đại học?” Tiếng nói bên kia lớn gấp đôi, trong giọng điệu đầy sự cảnh cáo, “Khương Duật Bạch, đừng để tao lặp lại lần nữa.”

Khương Duật Bạch há miệng, cuối cùng chỉ rũ mắt xuống, mặt không cảm xúc đồng ý: “Con biết rồi.”

Cúp điện thoại, cậu đứng ngoài ban công hít thở thật sâu, chắc chắn vẻ mặt mình không có gì khác thường nữa mới đẩy cửa ban công đi vào trong.

Vừa vào đã gặp ngay một đôi mắt cảm xúc lẫn lộn.

“Sao vậy?” Khương Duật Bạch khó hiểu hỏi.

Lục Cẩm Duyên buột miệng: “Cậu vẽ…”

Hắn vừa nhả ra được hai chữ thì lại kiên quyết nuốt về.

Nếu Tiểu Bạch không nói cho hắn biết, vậy chắc là tạm thời muốn giấu hắn.

Chẳng lẽ là…

Muốn cho hắn bất ngờ?

Nghĩ đến đây, Lục Cẩm Duyên cố hết sức để không mỉm cười: “Không sao, tôi chỉ muốn hỏi cậu ban nãy gọi điện với ai vậy?”

Khương Duật Bạch ngồi xuống bàn mình, ngữ điệu mập mờ: “Cậu không quen.”

Ánh mắt cậu rơi xuống màn hình iPad đang sáng, đoán chừng có lẽ Lục Cẩm Duyên đã thấy bản phác thảo của mình, định bụng giải thích: “Thật ra bức tranh này…”

“Cậu muốn vẽ tiếp hả? Tôi không quấy rầy cậu nữa.” Lục Cẩm Duyên chen ngang lời cậu, bước về giường mình nằm xuống, làm bộ muốn đi ngủ.

Nếu đã là bất ngờ thì hắn không nên phá hỏng.

Khương Duật Bạch tròn mắt nhìn hắn, sau đó cầm bút điều khiển lên, tiếp tục hoàn thành bản thảo.

Lục Cẩm Duyên gối đầu lên tay, chăm chú nhìn một bên mặt bị hắt sáng của cậu.

Mỗi khi Tiểu Bạch vẽ, cả người cậu sẽ chìm vào trạng thái tập trung không lay chuyển, dường như thế giới này chẳng gì có thể ngăn cản cậu đưa sự nhiệt thành của mình vào bức tranh.

Một Khương Duật Bạch như thế có sức quyến rũ đến kỳ lạ, luôn thu hút tầm mắt của hắn.

“Anh Lục, anh Lục?” Thẩm Chiêu đi ngang qua liền dừng bước, duỗi tay quơ quơ trước mặt hắn, “Anh Lục anh nhìn gì mà mất hồn thế?”

Lục Cẩm Duyên thu mắt lại, mặt không đổi sắc trả lời: “Tôi đang ngộ đạo.”

Thẩm Chiêu khó hiểu vô cùng: “Ngộ đạo gì chứ?”

“Mắc mớ gì tới cậu?” Lục Cẩm Duyên giơ chân dài đạp hắn, “Người bị học sinh tiểu học hành ra bã không có tư cách hỏi.”



“Nói bậy! Em bị học sinh tiểu học hành ra bã bao giờ?” Thẩm Chiêu không vui, quay người nhào lên ghế của Khương Duật Bạch, “Tiểu Bạch, tôi dạy cậu chơi game nhé? Học xong thì chơi game cùng bọn tôi, tôi không muốn điên đầu vì cái tên học sinh tiểu học ngu dốt kia nữa!”

Tay đang vẽ khựng lại, Khương Duật Bạch phân vân đáp: “Nhưng tôi thật sự không biết chơi.”

“Tôi dạy cho cậu mà, tôi cầm tay chỉ cậu!” Thẩm Chiêu vỗ vai cậu, “Cậu thông minh như thế, chắc chắn học cái là biết.”

“Bằng vào trình độ của cậu?” Lục Cẩm Duyên không biết rời giường từ bao giờ, túm cổ áo Thẩm Chiêu kéo ra sau, “Cậu thì dạy được Tiểu Bạch cái gì?”

“Á á á!” Thẩm Chiêu không ngừng bị ép lui về sau, “Anh Lục anh chớ xem thường em! Em dư sức dạy Tiểu Bạch chơi game!”

“Hay để tôi dạy Tiểu Bạch cho?” Chu Phong cũng góp vui, lửa cháy thì đổ thêm dầu, “Trình độ chơi game của tôi cao hơn lão tam đấy chứ?!”

Đinh Hồng Vũ nhân lúc bạn gái đang bận, ngó đầu ra từ giường trên: “Tôi tôi tôi! Hàn Tín sever Trung Quốc 1 xin được xuất chiến!”Hàn Tín: Danh tướng bách chiến bách thắng, thiên hạ vô địch.Đối với Khương Duật Bạch từ nhỏ đến lớn chưa từng có hoạt động giải trí nào thì chơi game vẫn luôn là một việc cách cậu rất xa.

Nhưng bây giờ thấy bạn cùng phòng đều nhiệt tình muốn dạy cậu thì bỗng dưng có xúc động muốn học thử.

Lúc này, Lục Cẩm Duyên nhàn nhã lên tiếng: “Tiểu Bạch, tôi có thể kéo cậu lên rank Vương giả.”Rank Vương giả = rank thách đấuMột câu nói đó đã khiến cả ký túc xá 611 rơi vào im lặng.

Khương Duật Bạch vén mi lên, ánh mắt tò mò hỏi: “Vương giả lợi hại lắm hả?”

Lục Cẩm Duyên: “…”

“Cậu chọn đi, muốn tôi dạy cậu chơi game, hay muốn mấy cậu ấy dạy cậu?” Hắn giao quyền lựa chọn cho Khương Duật Bạch.

Khương Duật Bạch nhìn ánh mắt chờ mong của nhóm bạn cùng phòng, nhất thời thấy hơi khó xử.

“Không cần vội, cậu có thể từ từ suy nghĩ.” Lục Cẩm Duyên dịu dàng cười với cậu, “Cậu vẽ tiếp đi, bọn tôi không làm phiền nữa.”

Dứt lời, hắn dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Thẩm Chiêu, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cậu nói phải không, Tiểu Chiêu?”

Thẩm Chiêu rùng mình, nhanh như chớp chạy biến vào nhà vệ sinh.

Hôm sau đi học, Khương Duật Bạch hơi mất tập trung.

Giáo sư Bùi đã sớm quen với trạng thái không ổn định này, thấy bài tập của cậu không có vấn đề gì lớn nên cũng chẳng muốn nói thêm.

Ngờ đâu, sau khi tan học Khương Duật Bạch lại chủ động tìm ông, nhỏ giọng hỏi: “Giáo sư Bùi, nhờ thầy gọi điện cho nhà em được không?”

“Sao vậy?” Giáo sư Bùi sững sờ, vội vàng đứng dậy, “Trong nhà xảy ra chuyện gì à?”

“Không phải.” Khương Duật Bạch lắc đầu, nói ra lý do đã sớm chuẩn bị, “Lễ Quốc khánh này em muốn ở lại trường vẽ tiếp, nhưng người nhà muốn em về.”

Giáo sư Bùi yên lòng, giọng điệu ôn hòa: “Hiếm lắm mới được nghỉ dài hạn, em về nhà cho thoải mái, đừng cả ngày chỉ nghĩ đến vẽ như thế.”

Móng tay được cắt gọn gàng bấm vào lòng bàn tay, Khương Duật Bạch không biết nên giải thích thế nào: “Em…”

“Nếu là người khác, thầy nhất định sẽ đốc thúc mấy trò ấy siêng năng luyện tập, nhưng em thì cần phải thả lỏng một chút.” Giáo sư Bùi vỗ nhẹ lên bả vai môn sinh đắc ý của mình, “Đừng ép bản thân quá, Duật Bạch.”

Khương Duật Bạch chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Vâng thưa thầy.”

Phòng vẽ dần dần thưa bóng, cuối cùng chỉ còn lại một mình cậu.

Khương Duật Bạch ngồi trước giá vẽ, dùng bút lông nhúng màu quẹt lên vải toan, đem những cảm xúc không cách nào diễn tả vẽ hết lên tranh, để lấy lại bình tĩnh.vải toan: dùng để vẽ tranh sơn dầuLúc Lục Cẩm Duyên bước vào phòng vẽ thì trông thấy cảnh đó.

Mặt trời lặn dần về phía Tây, tia nắng chiều tà cuối cùng bao phủ lấy thân hình mảnh khảnh, ánh sáng ảm đạm phác họa từng đường nét trên khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ, dáng vẻ thanh niên tĩnh lặng vô cùng.

Cảnh tượng này rơi vào mắt hắn, đẹp như tranh vẽ, đẹp hơn cả tác phẩm do họa sĩ hàng đầu vẽ nên.

Mãi lâu sau, hắn mới cẩn thận chậm rãi tới gần, không tự giác mà cất giọng nhẹ nhàng: “Vẽ xong chưa?”

Khương Duật Bạch không nhìn lại, tầm mắt vẫn nằm trên tranh vải.

Lục Cẩm Duyên cũng nhìn bức vẽ kia, khoảnh khắc thấy rõ nó, trái tim anh không tự chủ được mà đập thình thịch.

Trên bức tranh là đại dương xanh thẳm đổ dần về màu đen, cách dùng màu rất đậm, đường nét méo mó, như cất giấu sóng to gió lớn ở bên dưới.

Phía trên mặt biển là màn đêm dày đặc, chỉ có vầng trăng treo trên cao, tỏa ra ánh sáng cực kỳ yếu ớt, le lói đến nỗi còn không đủ để xuyên qua những tầng mây ở bốn phía.



“Cậu đang vẽ… đêm trăng trên biển à?” Lục Cẩm Duyên thấp giọng hỏi.

Khương Duật Bạch đáp lời: “Ừm.”

“Tại sao chỉ thấy trăng mà không thấy ánh sáng…” Lục Cẩm Duyên tự nói lẩm bẩm.

Thật cô độc, một nỗi cô độc phả vào mặt hắn, nước biển như nuốt chửng hết thảy mọi thứ trong bức tranh, khiến hắn gần như không thở nổi.

“Vẽ xong rồi.” Khương Duật Bạch không chăm chú nhìn bức tranh nữa, xoay người ném bút lông và bay vẽ vào thùng nước để rửa.

bay vẽ

Lục Cẩm Duyên rốt ráo khôi phục tinh thần, ngồi xổm xuống giúp cậu.

Một lát sau, hắn nhịn không được hỏi: “Tiểu Bạch, tâm trạng cậu không tốt à?”

Tay rửa bút hơi khựng lại, Khương Duật Bạch rũ mi mắt: “Không phải.”

Lục Cẩm Duyên biết rằng cậu không muốn kể, nên chẳng hỏi tiếp nữa mà lảng sang chuyện khác: “Lễ Quốc khánh này cậu có sắp xếp gì chưa, tính về nhà không?”

Khương Duật Bạch rầu rĩ: “Không về.”

Khóe môi Lục Cẩm Duyên cong lên, đè xuống niềm vui trong lòng, làm bộ tùy ý nói: “Tôi cũng không về, giải đấu bóng rổ sắp diễn ra rồi, số lượng bài tập của đội tăng lên nhiều lắm.”

“Ừm.” Khương Duật Bạch gật đầu, bồi thêm một câu, “Cố gắng lên.”

Hai người dọn dẹp sạch sẽ xong thì cùng nhau đi đến nhà ăn, ngờ đâu gặp được nhóm bạn cùng phòng hiếm lắm mới thấy tự đi ăn.

“Anh Lục! Tiểu Bạch!” Thẩm Chiêu khuơ tay gọi họ, “Bọn tôi ở đây! Qua đây đi!”

Lục Cẩm Duyên khẽ nhíu mày, hỏi người bên cạnh: “Muốn ăn chung không?”

Khương Duật Bạch gật đầu: “Ăn chung đi.”

Lục Cẩm Duyên không tiện nói gì nữa, đi tới bàn ăn cười như không cười: “Là cơm gì mà phải phiền cậu Thẩm đây đích thân đi ăn thế?”

Thẩm Chiêu cười hì hì trả lời: “Cậu Thẩm tôi đây thỉnh thoảng cũng phải ra ngoài quan sát và trải nghiệm cuộc sống thường dân chứ!”

Năm người ngồi một bàn, gọi hai nồi lẩu nhỏ, thêm ba món một canh nữa, thoạt trông rất phong phú.

Ăn một lúc, cả bàn thảo luận về ngày nghỉ Quốc khánh sắp tới.

“Quốc khánh em phải đi chơi với người yêu.” Đinh Hồng Vũ đau khổ chửi thầm, “Quốc khánh ra ngoài có gì mà chơi chứ? Toàn người là người!”

“Gặp nhiều người cũng đâu có tệ lắm!” Chu Phong an ủi, “Hơn nữa hai cậu có thể chọn mấy điểm tham quan ít nổi tiếng ấy, ít nhất sẽ không quá đông.”

Thẩm Chiêu cười hả hê: “Tôi không giống cậu, Quốc khánh này tôi chả định làm gì cả, về nhà chơi game, vô cùng sảng khoái!”

Chu Phong nhìn về hướng khác: “A Duyên, Tiểu Bạch, hai cậu có sắp xếp gì chưa?”

“Quốc khánh tôi không về, phải ở lại đội bóng.” Lục Cẩm Duyên gắp một miếng thịt, động tác tự nhiên bỏ vào bát Khương Duật Bạch, “Tiểu Bạch ở lại phòng vẽ.”

Đinh Hồng Vũ thuận miệng hỏi: “Thế là Quốc khánh này ký túc xá chỉ có hai người các anh thôi sao?”

Lục Cẩm Duyên hơi suy nghĩ, nở nụ cười đáp: “Đúng vậy đấy.”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Khương Duật Bạch đột nhiên nhận ra, nếu Quốc khánh chỉ có cậu và Lục Cẩm Duyên ở ký túc xá, có phải sẽ gượng gạo lắm không?

Dù Lục Cẩm Duyên bây giờ đã tin cậu có bạn trai, nhưng cậu vẫn là người đồng tính, hai người ở chung một phòng, Lục Cẩm Duyên chắc chắn sẽ không được tự nhiên.

Nhưng tính cách Lục Cẩm Duyên hòa nhã là thế, khó chịu đến mấy cũng sẽ không thể hiện ra trước mặt cậu.

“Thẩm Chiêu, lễ Quốc khánh cậu đừng về được không?” Nghĩ đến đây, cậu ngước mắt nhìn về phía đối diện, “Bữa hôm cậu nói muốn dạy tôi chơi game ấy, Quốc khánh này dạy luôn được chứ?”

“Gì cơ? Tiểu Bạch cậu chọn tôi sao?” Thẩm Chiêu sững sờ, bật dậy khỏi ghế, “Trời đất ơi! Tôi đánh bại anh Lục rồi!”

Lục Cẩm Duyên: “?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau