Chương 33: Cám ơn anh trai
Cho rằng Du Trọng không tin lời hắn, Lâm Hòa Tây nhấc chân đuổi theo, đứng trước cửa phòng ngủ bên cạnh cười nhẹ giải thích: “Thật sự là không cẩn thận làm rơi xuống đất.”
Người trong phòng ngủ không lên tiếng, nhưng truyền ra tiếng mở cửa tủ quần áo.
Lâm Hòa Tây hài lòng cười một tiếng, ngoan ngoãn đứng ngoài cửa chờ cậu cầm áo ra.
Trong cửa rất nhanh có tiếng bước chân vang lên, Lâm Hòa Tây đứng cạnh cửa ghé đầu vào nhìn, tầm mắt còn chưa bắt được bóng dáng Du Trọng, thì đã bị quần áo bay tới che phủ lên mặt trước rồi.
Cùng lúc đó, giọng Du Trọng vẫn chưa hết giận chui vào trong lỗ tai: “Mặc áo vào trước đã.”
Lâm Hòa Tây cầm áo chui qua đỉnh đầu kéo xuống, lại đợi một lúc, Du Trọng mới từ trong phòng ngủ đi ra.
Cậu cúi mắt, tầm mắt không thể khống chế đảo qua hai chân thon dài lộ ra ngoài quần của Lâm Hòa Tây, lần nữa trở nên bực bội, “Tại sao cậu không mặc quần?”
Lâm Hòa Tây không hiểu vì sao cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện áo mình mặc hơi dài, che hết quần đùi mặc ở nhà.
Đồng thời cũng kịp phản ứng, Du Trọng không tức giận vì nghi ngờ hắn nói dối, đây chẳng qua là phản ứng rất bình thường của thẳng nam.
Ít nhất, bản thân Lâm Hòa Tây cho là như vậy.
Hắn không có bạn, cho nên đối với cuộc sống của nam sinh bình thường cũng không hiểu mấy. Ngược lại, vì khuôn mặt hắn đẹp trai, bên cạnh Lâm Hòa Tây không thiếu cô gái chủ động tới gần.
So với nam sinh tùy tiện hành động, ngược lại hắn dễ dàng hiểu suy nghĩ tinh tế của nữ sinh hơn.
Hắn nổi lên tâm tư trêu chọc đối phương, cố ý chậm rãi mở miệng: “Cũng không phải là cậu chưa từng thấy ở bể bơi.”
Du Trọng nói: “Khác chứ.”
Lâm Hòa Tây hỏi: “Khác chỗ nào?”
Du Trọng nhíu mày không nói, ánh mắt nhìn thẳng vào không trung, không dịch chuyển xuống dưới nửa phân.
Chờ không nhận được câu trả lời của cậu, vẻ mặt Lâm Hòa Tây giật mình chợt hiểu ra, bỗng nhiên tới gần Du Trọng hỏi: “Là vì ở bể bơi tôi có mặc quần bơi, nhưng bây giờ không mặc gì hả?”
Sắc mặt Du Trọng hơi trầm xuống, ánh mắt quét qua khuôn mặt sinh động kia: “Cậu không mặc quần lót?”
Lâm Hòa Tây khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, cậu có muốn xem thử không?”
Du Trọng lạnh mặt nói: “Tôi không xem.”
Lâm Hòa Tây vẫn như cũ không buông tha, “Chẳng lẽ cậu chưa từng so lớn nhỏ với Chu Huyên?” Giọng điệu hắn ý vị sâu xa: “Chi bằng chúng ta so một lần đi.”
Du Trọng nghe vậy, gần như nổi giận mỉm cười: “Cậu cảm thấy chúng ta còn cần so sao?” Cậu cúi mắt nhìn thẳng về đôi chân đều cân xứng của Lâm Hòa Tây: “Đôi chân cậu có khác gì chân phụ nữ không? Cậu còn muốn so chân khác với tôi?”
Tất nhiên có khác biệt, khung xương đùi con gái, nhìn qua thanh mảnh hơn một chút. Chẳng qua lấy chân hắn so với đôi chân của Du Trọng, bắp thịt trên đùi đối phương thoạt nhìn sẽ nhỉnh hơn. Trong lòng Lâm Hòa Tây nhất thời cảm thấy buồn cười, quả thật đối phương chưa từng cẩn thận quan sát chân con gái.
Hắn cũng không cãi lại, chỉ thả tay xuống nắm góc áo: “So một lần cũng không làm cậu thiệt thòi gì.”
Nói xong, thế mà thật sự muốn kéo áo dưới đùi lên.
Du Trọng theo bản năng cúi người ấn giữ tay hắn, lại chỉ kịp giữ tay phải, còn tay trái thì bị trượt.
Lâm Hòa Tây gian xảo cười một tiếng, dùng tay trái cầm áo giơ lên.
Du Trọng nhớn nhác muốn buông tay lùi về sau, trong lúc vội vã liếc thấy dưới lớp áo chợt hiện ra một lớp vải, là một chiếc quần đùi vải mặc ở nhà.
Cậu khẽ nghiến răng, gằn từng chữ nói: “Lâm Hòa Tây.”
Lâm Hòa Tây quan sát toàn bộ phản ứng trên mặt cậu, lúc này cuối cùng không nhịn được nữa, bờ vai khẽ rung rung bật cười.
Du Trọng nổi giận đùng đùng: “Nếu cậu muốn tối nay ngủ ở hành lang, vậy cứ tiếp tục cười đi.”
Tiếng cười dần ngừng lại, Lâm Hòa Tây nhún vai, cười híp mắt mở miệng: “Nhưng áo là do cậu chọn mà.”
Áo đúng là do cậu chọn, Du Trọng nhíu mày lạnh lùng nói: “Cậu bỏ áo vào trong quần đi.”
Lâm Hòa Tây nói: “Không muốn, như vậy xấu lắm.”
Du Trọng nghe thế, nhướng mày: “Cậu không bỏ đúng không? Tôi bỏ giúp cậu.”
Nói xong, không đợi hắn lấy lại tinh thần, Du Trọng đã đưa tay vạch quần hắn, cầm góc áo nhét vào trong quần hắn. Bộ dạng này nhìn qua, ngược lại rất giống đang sửa sang quần áo cho đứa trẻ trong nhà.
Lâm Hòa Tây cực kỳ phối hợp nâng hai tay lên, mặc cho tay cậu di chuyển xung quanh hông mình. Thấy cậu nhét xong phía đằng trước, lại sắc mặt như thường nhắc nhở: “Còn phía sau nữa.”
Du Trọng đã có chút mất kiên nhẫn, theo bản năng giơ tay đập vào hông hắn một cái: “Cậu tự làm đi.”
Lúc lòng bàn tay rơi vào hông Lâm Hòa Tây, vẻ mặt hai người đều có chút sửng sốt.
Du Trọng kịp phản ứng trước, nhanh chóng giấu cảm xúc khác thường dưới đáy mắt, cũng không quản khỉ gió gì hắn có với tới hay không, mượn ưu thế người cao tay dài của mình, trực tiếp vòng ra sau người hắn, giúp hắn luồn xong áo.
Vì để Du Trọng làm dễ dàng, mặt hai người so le nhau, nhưng thân thể lại kề sát nhau.
Cảm giác vi diệu khi núp trong ngực Du Trọng đêm hôm cắm trại ngoài trời lại lần nữa chạy lên não, Lâm Hòa Tây thoáng lắc lắc đầu tập trung suy nghĩ, đè nén ký ức hình ảnh lặp đi lặp lại nhiều lần trước mắt, chủ động dùng giọng bình thường đưa ra chủ đề mới: “Có phải cậu thường sửa sang quần áo cho trẻ con trong nhà cậu?”
Cánh tay thỉnh thoảng sượt qua ngang hông chợt dừng lại, giọng Du Trọng hơi ngạc nhiên: “Sao cậu biết? Là đứa trẻ bên nhà thông gia.”
Lâm Hòa Tây suy nghĩ một chút, giọng mang ý cười hỏi: “Như vậy dưới tình huống bình thường, sau khi cậu giúp chúng nó sửa sang lại quần áo, chúng nó cảm ơn cậu thế nào?”
Du Trọng cau mày suy nghĩ.
Nụ cười trong lời Lâm Hòa Tây nói càng rõ ràng hơn, “Có phải sẽ nói ‘Cám ơn anh trai’ không?”
Cũng không phát hiện giọng hắn thay đổi, Du Trọng thờ ơ đáp: “Cũng gần giống vậy.”
Sau khi cậu bỏ hết toàn bộ vạt áo vào trong quần Lâm Hòa Tây, chuẩn bị nâng người lùi về phía sau.
Lâm Hòa Tây lại đột nhiên nâng hai tay lên, ôm lấy lưng cậu.
Cũng may đối phương ôm rất lỏng, và hai tay hắn dừng lại thời gian không lâu, Du Trọng cũng không thể hiện bất kỳ cảm xúc mất hứng nào.
Lâm Hòa Tây hành động quả thật không có ý đồ nào khác.
Hắn chỉ đơn thuần đưa tay ôm lấy Du Trọng, sau đó bắt chước giọng trẻ con, tràn đầy nụ cười mở miệng nói bên tai đối phương: “Cám ơn anh trai.”
Du Trọng ngớ người, lúc lấy lại tinh thần thì Lâm Hòa Tây đã buông cậu ra, quay đầu đi thẳng tới Alaska trên sofa.
Đồng hồ treo tường đã chỉ 0 giờ, Lâm Hòa Tây và đại cẩu còn chưa có ý định đi ngủ. Du Trọng mở cửa tủ lạnh nhìn một vòng, lấy ít nguyên liệu nấu ăn và mì sợi ở trong tủ ra.
Lâm Hòa Tây ôm Alaska ngồi trên sofa hỏi: “Cậu làm đồ ăn khuya?”
Du Trọng giơ mì sợi trong tay lên, lạnh lùng nói: “Cậu ăn không?”
Lâm Hòa Tây cười híp mắt gật đầu: “Tôi có, cám ơn.”
Sau khi trả lời, hắn lại kinh ngạc khi Du Trọng sẽ tự mình làm cơm. Nhưng kết hợp với phương pháp xử lý cá sống thuần thục của đối phương lúc đi dã ngoại nướng đồ ăn ngoài trời, lại ép cảm xúc kinh ngạc này trở về.
Lâm Hòa Tây quay đầu quan sát phòng trọ bình thường này, nếu không phải thấy đối phương ăn mặc và lái xe trong ngày thường, có lẽ sẽ không ai nghĩ tới đây là đại thiếu gia của một gia đình có bối cảnh rất sâu.
Hắn thu hồi tầm mắt, thờ ơ ngồi xuống sofa trước bàn trà, sau đó ngẩn người.
Bức tranh lần trước Du Trọng mang từ vườn ươm về, được đối phương đặt dưới bàn trà. Lâm Hòa Tây khom lưng rút bức tranh ra, điềm tĩnh nhìn bức tranh một hồi lâu, từ từ cong khóe môi.
Lúc ấy còn có chút tiếc nuối không thể tô màu, bây giờ chi bằng tô màu cho bức tranh này, coi như là quà đáp lễ bữa ăn khuya. Hắn cúi người nhìn xung quanh bàn trà, cuối cùng tìm được một cây bút màu ở trong góc nhà.
Du Trọng đi tới gọi hắn ăn mì thì thấy hắn dựa lưng vào sofa, đôi chân gác lên thành bàn trà, tay cầm cây bút nhiều màu, đang vẽ gì vào tờ giấy đặt phía trên đùi.
Con Alaska vẫn phấn chấn tinh thần như trước, đứng bên cạnh Lâm Hòa Tây, tò mò ghé đầu nhìn nơi hắn đặt bút.
Nhận ra tờ giấy kia là bức vẽ người khác tặng, Du Trọng nhướng mày nhắc nhở: “Cậu phá hủy bức tranh người khác tặng tôi thì cậu phải bồi thường.”
Lâm Hòa Tây động tác cực nhanh sửa chữa nốt điểm cuối cùng, ngẩng đầu lên cười hỏi: “Vẽ như thế này càng đẹp hơn, có phải nên có phần thưởng không?”
Mặt Du Trọng lộ vẻ không tin.
Nụ cười của Lâm Hòa Tây càng sâu hơn, lật bức tranh trong tay lên, giơ về phía cậu, vẻ mặt mong đợi nhìn cậu.
Nhìn qua bức tranh đã rực rỡ nhiều màu sắc, trong mắt Du Trọng hiện lên vẻ kinh ngạc, đi lên trước cầm xem kỹ hơn.
Sau một hồi lâu, cậu ngước mắt lên cười hừ nói: “Thật sự khiến cậu ‘Mèo mù vớ phải chuột chết.’”
Lâm Hòa Tây cười không nói, thuận miệng hỏi: “Vậy phần thưởng của tôi đâu?”
Ánh mắt chậm rãi rơi vào trên mặt hắn, Du Trọng không nói gì.
Cũng không phải thật lòng đòi hỏi phần thưởng của cậu, Lâm Hòa Tây không chút để ý đứng dậy, lướt qua cậu đi vào phòng bếp: “Nếu không ăn, mì sẽ nát mất.”
Du Trọng xoay người lại, không không trả lời hắn, mà gọi tên hắn một tiếng: “Lâm Hòa Tây.”
Lâm Hòa Tây đảo mắt nghi ngờ quay đầu lại.
Ma xui quỷ khiến thế nào Du Trọng lại mở miệng hỏi: “Tuần sau nghỉ lễ Quốc khánh cậu có phải ra ngoài không?”
Lâm Hòa Tây cười đùa hỏi ngược lại: “Sao vậy? Cậu muốn hẹn tôi đi chơi?”
Du Trọng nói: “Nghĩ hay lắm.”
“Được rồi.” Lâm Hòa Tây làm như thất vọng xụ mặt xuống: “Tôi không ra ngoài, cũng không có ý về nhà họ Lâm, cậu có chuyện gì?”
“Chẳng phải cậu thích Cơm Nắm sao?” Du Trọng khẽ cong môi: “Nghỉ Quốc khánh tôi phải về nhà, giúp tôi nuôi chó mấy ngày được không?”
Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của Lâm Hòa Tây khẽ mở to: “Không thành vấn đề!”
Người trong phòng ngủ không lên tiếng, nhưng truyền ra tiếng mở cửa tủ quần áo.
Lâm Hòa Tây hài lòng cười một tiếng, ngoan ngoãn đứng ngoài cửa chờ cậu cầm áo ra.
Trong cửa rất nhanh có tiếng bước chân vang lên, Lâm Hòa Tây đứng cạnh cửa ghé đầu vào nhìn, tầm mắt còn chưa bắt được bóng dáng Du Trọng, thì đã bị quần áo bay tới che phủ lên mặt trước rồi.
Cùng lúc đó, giọng Du Trọng vẫn chưa hết giận chui vào trong lỗ tai: “Mặc áo vào trước đã.”
Lâm Hòa Tây cầm áo chui qua đỉnh đầu kéo xuống, lại đợi một lúc, Du Trọng mới từ trong phòng ngủ đi ra.
Cậu cúi mắt, tầm mắt không thể khống chế đảo qua hai chân thon dài lộ ra ngoài quần của Lâm Hòa Tây, lần nữa trở nên bực bội, “Tại sao cậu không mặc quần?”
Lâm Hòa Tây không hiểu vì sao cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện áo mình mặc hơi dài, che hết quần đùi mặc ở nhà.
Đồng thời cũng kịp phản ứng, Du Trọng không tức giận vì nghi ngờ hắn nói dối, đây chẳng qua là phản ứng rất bình thường của thẳng nam.
Ít nhất, bản thân Lâm Hòa Tây cho là như vậy.
Hắn không có bạn, cho nên đối với cuộc sống của nam sinh bình thường cũng không hiểu mấy. Ngược lại, vì khuôn mặt hắn đẹp trai, bên cạnh Lâm Hòa Tây không thiếu cô gái chủ động tới gần.
So với nam sinh tùy tiện hành động, ngược lại hắn dễ dàng hiểu suy nghĩ tinh tế của nữ sinh hơn.
Hắn nổi lên tâm tư trêu chọc đối phương, cố ý chậm rãi mở miệng: “Cũng không phải là cậu chưa từng thấy ở bể bơi.”
Du Trọng nói: “Khác chứ.”
Lâm Hòa Tây hỏi: “Khác chỗ nào?”
Du Trọng nhíu mày không nói, ánh mắt nhìn thẳng vào không trung, không dịch chuyển xuống dưới nửa phân.
Chờ không nhận được câu trả lời của cậu, vẻ mặt Lâm Hòa Tây giật mình chợt hiểu ra, bỗng nhiên tới gần Du Trọng hỏi: “Là vì ở bể bơi tôi có mặc quần bơi, nhưng bây giờ không mặc gì hả?”
Sắc mặt Du Trọng hơi trầm xuống, ánh mắt quét qua khuôn mặt sinh động kia: “Cậu không mặc quần lót?”
Lâm Hòa Tây khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, cậu có muốn xem thử không?”
Du Trọng lạnh mặt nói: “Tôi không xem.”
Lâm Hòa Tây vẫn như cũ không buông tha, “Chẳng lẽ cậu chưa từng so lớn nhỏ với Chu Huyên?” Giọng điệu hắn ý vị sâu xa: “Chi bằng chúng ta so một lần đi.”
Du Trọng nghe vậy, gần như nổi giận mỉm cười: “Cậu cảm thấy chúng ta còn cần so sao?” Cậu cúi mắt nhìn thẳng về đôi chân đều cân xứng của Lâm Hòa Tây: “Đôi chân cậu có khác gì chân phụ nữ không? Cậu còn muốn so chân khác với tôi?”
Tất nhiên có khác biệt, khung xương đùi con gái, nhìn qua thanh mảnh hơn một chút. Chẳng qua lấy chân hắn so với đôi chân của Du Trọng, bắp thịt trên đùi đối phương thoạt nhìn sẽ nhỉnh hơn. Trong lòng Lâm Hòa Tây nhất thời cảm thấy buồn cười, quả thật đối phương chưa từng cẩn thận quan sát chân con gái.
Hắn cũng không cãi lại, chỉ thả tay xuống nắm góc áo: “So một lần cũng không làm cậu thiệt thòi gì.”
Nói xong, thế mà thật sự muốn kéo áo dưới đùi lên.
Du Trọng theo bản năng cúi người ấn giữ tay hắn, lại chỉ kịp giữ tay phải, còn tay trái thì bị trượt.
Lâm Hòa Tây gian xảo cười một tiếng, dùng tay trái cầm áo giơ lên.
Du Trọng nhớn nhác muốn buông tay lùi về sau, trong lúc vội vã liếc thấy dưới lớp áo chợt hiện ra một lớp vải, là một chiếc quần đùi vải mặc ở nhà.
Cậu khẽ nghiến răng, gằn từng chữ nói: “Lâm Hòa Tây.”
Lâm Hòa Tây quan sát toàn bộ phản ứng trên mặt cậu, lúc này cuối cùng không nhịn được nữa, bờ vai khẽ rung rung bật cười.
Du Trọng nổi giận đùng đùng: “Nếu cậu muốn tối nay ngủ ở hành lang, vậy cứ tiếp tục cười đi.”
Tiếng cười dần ngừng lại, Lâm Hòa Tây nhún vai, cười híp mắt mở miệng: “Nhưng áo là do cậu chọn mà.”
Áo đúng là do cậu chọn, Du Trọng nhíu mày lạnh lùng nói: “Cậu bỏ áo vào trong quần đi.”
Lâm Hòa Tây nói: “Không muốn, như vậy xấu lắm.”
Du Trọng nghe thế, nhướng mày: “Cậu không bỏ đúng không? Tôi bỏ giúp cậu.”
Nói xong, không đợi hắn lấy lại tinh thần, Du Trọng đã đưa tay vạch quần hắn, cầm góc áo nhét vào trong quần hắn. Bộ dạng này nhìn qua, ngược lại rất giống đang sửa sang quần áo cho đứa trẻ trong nhà.
Lâm Hòa Tây cực kỳ phối hợp nâng hai tay lên, mặc cho tay cậu di chuyển xung quanh hông mình. Thấy cậu nhét xong phía đằng trước, lại sắc mặt như thường nhắc nhở: “Còn phía sau nữa.”
Du Trọng đã có chút mất kiên nhẫn, theo bản năng giơ tay đập vào hông hắn một cái: “Cậu tự làm đi.”
Lúc lòng bàn tay rơi vào hông Lâm Hòa Tây, vẻ mặt hai người đều có chút sửng sốt.
Du Trọng kịp phản ứng trước, nhanh chóng giấu cảm xúc khác thường dưới đáy mắt, cũng không quản khỉ gió gì hắn có với tới hay không, mượn ưu thế người cao tay dài của mình, trực tiếp vòng ra sau người hắn, giúp hắn luồn xong áo.
Vì để Du Trọng làm dễ dàng, mặt hai người so le nhau, nhưng thân thể lại kề sát nhau.
Cảm giác vi diệu khi núp trong ngực Du Trọng đêm hôm cắm trại ngoài trời lại lần nữa chạy lên não, Lâm Hòa Tây thoáng lắc lắc đầu tập trung suy nghĩ, đè nén ký ức hình ảnh lặp đi lặp lại nhiều lần trước mắt, chủ động dùng giọng bình thường đưa ra chủ đề mới: “Có phải cậu thường sửa sang quần áo cho trẻ con trong nhà cậu?”
Cánh tay thỉnh thoảng sượt qua ngang hông chợt dừng lại, giọng Du Trọng hơi ngạc nhiên: “Sao cậu biết? Là đứa trẻ bên nhà thông gia.”
Lâm Hòa Tây suy nghĩ một chút, giọng mang ý cười hỏi: “Như vậy dưới tình huống bình thường, sau khi cậu giúp chúng nó sửa sang lại quần áo, chúng nó cảm ơn cậu thế nào?”
Du Trọng cau mày suy nghĩ.
Nụ cười trong lời Lâm Hòa Tây nói càng rõ ràng hơn, “Có phải sẽ nói ‘Cám ơn anh trai’ không?”
Cũng không phát hiện giọng hắn thay đổi, Du Trọng thờ ơ đáp: “Cũng gần giống vậy.”
Sau khi cậu bỏ hết toàn bộ vạt áo vào trong quần Lâm Hòa Tây, chuẩn bị nâng người lùi về phía sau.
Lâm Hòa Tây lại đột nhiên nâng hai tay lên, ôm lấy lưng cậu.
Cũng may đối phương ôm rất lỏng, và hai tay hắn dừng lại thời gian không lâu, Du Trọng cũng không thể hiện bất kỳ cảm xúc mất hứng nào.
Lâm Hòa Tây hành động quả thật không có ý đồ nào khác.
Hắn chỉ đơn thuần đưa tay ôm lấy Du Trọng, sau đó bắt chước giọng trẻ con, tràn đầy nụ cười mở miệng nói bên tai đối phương: “Cám ơn anh trai.”
Du Trọng ngớ người, lúc lấy lại tinh thần thì Lâm Hòa Tây đã buông cậu ra, quay đầu đi thẳng tới Alaska trên sofa.
Đồng hồ treo tường đã chỉ 0 giờ, Lâm Hòa Tây và đại cẩu còn chưa có ý định đi ngủ. Du Trọng mở cửa tủ lạnh nhìn một vòng, lấy ít nguyên liệu nấu ăn và mì sợi ở trong tủ ra.
Lâm Hòa Tây ôm Alaska ngồi trên sofa hỏi: “Cậu làm đồ ăn khuya?”
Du Trọng giơ mì sợi trong tay lên, lạnh lùng nói: “Cậu ăn không?”
Lâm Hòa Tây cười híp mắt gật đầu: “Tôi có, cám ơn.”
Sau khi trả lời, hắn lại kinh ngạc khi Du Trọng sẽ tự mình làm cơm. Nhưng kết hợp với phương pháp xử lý cá sống thuần thục của đối phương lúc đi dã ngoại nướng đồ ăn ngoài trời, lại ép cảm xúc kinh ngạc này trở về.
Lâm Hòa Tây quay đầu quan sát phòng trọ bình thường này, nếu không phải thấy đối phương ăn mặc và lái xe trong ngày thường, có lẽ sẽ không ai nghĩ tới đây là đại thiếu gia của một gia đình có bối cảnh rất sâu.
Hắn thu hồi tầm mắt, thờ ơ ngồi xuống sofa trước bàn trà, sau đó ngẩn người.
Bức tranh lần trước Du Trọng mang từ vườn ươm về, được đối phương đặt dưới bàn trà. Lâm Hòa Tây khom lưng rút bức tranh ra, điềm tĩnh nhìn bức tranh một hồi lâu, từ từ cong khóe môi.
Lúc ấy còn có chút tiếc nuối không thể tô màu, bây giờ chi bằng tô màu cho bức tranh này, coi như là quà đáp lễ bữa ăn khuya. Hắn cúi người nhìn xung quanh bàn trà, cuối cùng tìm được một cây bút màu ở trong góc nhà.
Du Trọng đi tới gọi hắn ăn mì thì thấy hắn dựa lưng vào sofa, đôi chân gác lên thành bàn trà, tay cầm cây bút nhiều màu, đang vẽ gì vào tờ giấy đặt phía trên đùi.
Con Alaska vẫn phấn chấn tinh thần như trước, đứng bên cạnh Lâm Hòa Tây, tò mò ghé đầu nhìn nơi hắn đặt bút.
Nhận ra tờ giấy kia là bức vẽ người khác tặng, Du Trọng nhướng mày nhắc nhở: “Cậu phá hủy bức tranh người khác tặng tôi thì cậu phải bồi thường.”
Lâm Hòa Tây động tác cực nhanh sửa chữa nốt điểm cuối cùng, ngẩng đầu lên cười hỏi: “Vẽ như thế này càng đẹp hơn, có phải nên có phần thưởng không?”
Mặt Du Trọng lộ vẻ không tin.
Nụ cười của Lâm Hòa Tây càng sâu hơn, lật bức tranh trong tay lên, giơ về phía cậu, vẻ mặt mong đợi nhìn cậu.
Nhìn qua bức tranh đã rực rỡ nhiều màu sắc, trong mắt Du Trọng hiện lên vẻ kinh ngạc, đi lên trước cầm xem kỹ hơn.
Sau một hồi lâu, cậu ngước mắt lên cười hừ nói: “Thật sự khiến cậu ‘Mèo mù vớ phải chuột chết.’”
Lâm Hòa Tây cười không nói, thuận miệng hỏi: “Vậy phần thưởng của tôi đâu?”
Ánh mắt chậm rãi rơi vào trên mặt hắn, Du Trọng không nói gì.
Cũng không phải thật lòng đòi hỏi phần thưởng của cậu, Lâm Hòa Tây không chút để ý đứng dậy, lướt qua cậu đi vào phòng bếp: “Nếu không ăn, mì sẽ nát mất.”
Du Trọng xoay người lại, không không trả lời hắn, mà gọi tên hắn một tiếng: “Lâm Hòa Tây.”
Lâm Hòa Tây đảo mắt nghi ngờ quay đầu lại.
Ma xui quỷ khiến thế nào Du Trọng lại mở miệng hỏi: “Tuần sau nghỉ lễ Quốc khánh cậu có phải ra ngoài không?”
Lâm Hòa Tây cười đùa hỏi ngược lại: “Sao vậy? Cậu muốn hẹn tôi đi chơi?”
Du Trọng nói: “Nghĩ hay lắm.”
“Được rồi.” Lâm Hòa Tây làm như thất vọng xụ mặt xuống: “Tôi không ra ngoài, cũng không có ý về nhà họ Lâm, cậu có chuyện gì?”
“Chẳng phải cậu thích Cơm Nắm sao?” Du Trọng khẽ cong môi: “Nghỉ Quốc khánh tôi phải về nhà, giúp tôi nuôi chó mấy ngày được không?”
Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của Lâm Hòa Tây khẽ mở to: “Không thành vấn đề!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất