Giấu Đi

Chương 67: Trở về tắm

Trước Sau
Lâm Hòa Tây nghẹn họng hồi lâu, trong lúc nhất thời đúng là không biết nên nói gì mới phải.

“Kêu bậy bạ gì đấy?” Du Trọng dẫn đầu đi tới, trong giọng nói ẩn chứa cảnh cáo. LQĐ

Chu Huyên từ phía sau cũng tới đây, không chút nào khách khí giễu cợt cậu: “Ở đây không có người ngoài, cậu và cậu ta yêu thì nói yêu, còn che giấu làm gì?”

Du Trọng vén mí mắt lên nhìn cậu ta, giọng có chút không hiểu: “Còn?”

Cho rằng đối phương không muốn thừa nhận, Chu Huyên hừ nhẹ một tiếng ngược lại lia mắt về phía Lâm Hòa Tây, “Nghe nói cậu cũng biết chơi bóng rổ?” Trên mặt cậu ta mang theo mấy phần khiêu khích không thèm che giấu, “Chúng ta chơi một trận thì sao?”

Lâm Hòa Tây ngồi im trên ghế dài, ngước mặt lên mỉm cười: “Chỉ hai chúng ta?”

“Hai chúng ta.” Vẻ mặt Chu Huyên lạnh lùng, cố ý dùng phép khích tướng với đối phương, “Không phải cậu không dám đấy chứ?”

Lâm Hòa Tây thu hồi nụ cười đứng lên, giơ tay lên bắt đầu cởi áo khoác, vẻ mặt vừa ung dung vừa thoải mái, “Có gì đâu mà không dám?”

Hắn cởi áo khoác ra ném cho Du Trọng, vận động làm nóng người tại chỗ, ngược lại trong lòng coi trọng Chu Huyên mấy phần.

Chu Huyên là bạn của Du Trọng, mà Du Trọng bây giờ là bạn trai hắn. Phía sau trường học, hắn và Chu Huyên nhất định là cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp. Mối quan hệ lúc nào cũng căng thẳng quả thật không có ý nghĩa gì, dùng bóng rổ là cách để giải quyết mà hai bên đều cảm thấy vui vẻ.

Những người khác, bao gồm cả Du Trọng đứng bên ngoài xem thi đấu, Lâm Hòa Tây kết thúc làm nóng người, đi vào trong sân chờ người tới.

Có lẽ Chu Huyên nhìn hắn không vừa mắt đã lâu, ra sân là đánh rất hung hăng, không cho hắn có cơ hội và thời gian triển khai phòng thủ.

Lâm Hòa Tây phản ứng cũng không chậm, sau khi bị cậu ta dẫn bóng vượt qua, rất nhanh đuổi kịp, chặn người lại.

Chỉ là Chu Huyên đã có dự đoán từ trước, trực tiếp nhảy lướt qua hắn, nhắm ngay khung giỏ bỏng rổ ném bóng trong tay vào.

Quả bóng rổ chợt đập vào giỏ bóng, xoay hai vòng trên khung giỏ, chuẩn xác rơi vào trong rổ.

Điểm đầu tiên bị Chu Huyên bắt được, Lâm Hòa Tây cũng không chút hốt hoảng, sau khi lấy được bóng sức lực và tốc độ không thua gì Chu Huyên tấn công về phía phòng tuyến của đối phương, sau đó làm động tác giả lướt qua cậu ta, ném bóng vào giỏ.

Chu Huyên rốt cuộc bắt đầu trở nên nghiêm túc và chăm chú hơn.

Trong vòng mười phút ngắn ngủi, hai người cậu tới tôi đi, không ai nhường ai, điểm số dẫn bóng bám sát nhau.

Cuối cùng trận thi đấu kết thúc với Lâm Hòa Tây hơn Chu Huyên hai điểm.

Lâm Hòa Tây dẫn bóng chạy tới khung giỏ bóng rổ, hai chân chợt dùng lực nhảy lên, móng muốn ném quả bóng trong tay vào rổ.

Cùng thời khắc đó Chu Huyên nhảy lên lấy đà, duỗi cánh tay cản hắn ném bóng vào rổ.

Lòng bàn tay hai người dán vào quả bóng phân tài cao thấp, Lâm Hòa Tây nhỉnh hơn một chút, ép quả bóng vào trong rổ, lúc hạ chân xuống đất hơi lảo đảo, thở hổn hển té ngồi trên mặt đất.

Chu Huyên ổn định hạ chân xuống đất quét hắn một cái, vẻ mặt hơi khựng lại, đi tới trước mặt hắn, xưa nay hiếm thấy đưa một tay về phía hắn.

Ánh mắt khẽ lướt qua mặt Chu Huyên, Lâm Hòa Tây đưa tay cầm cái tay Chu Huyên chìa ra giúp.

Chợt Chu Huyên rụt tay về, khiến động tác của Lâm Hòa Tây rơi vào khoảng không.

Vẻ mặt Lâm Hòa Tây không thay đổi, nhưng cảm xúc trong mắt dần lạnh xuống.

Chu Huyên lộ vẻ ngại phiền phức, ánh mắt nhìn hắn tựa như đang nhìn thứ gì đó ngàn năm họa thủy, “Không phải tôi không muốn kéo cậu, tôi chỉ sợ Du Trọng ghen.” Mặt cậu ta không vui chậc một tiếng, “Khi đàn ông nổi cơn ghen, từ trước tới giờ xui xẻo toàn thuộc về anh em.”

Nửa tiếng sau, Du Trọng dẫn Lâm Hòa Tây trở về ký túc xá tắm rửa thay quần áo.

Ký túc xá Học viện quốc tế và trường bên cạnh xài chung ban công, ký túc xá Trụ sở chính thì lại hưởng một ban công.



Hai người kia vẫn đang đọc sách trong thư viên, trong ký túc xá của bốn người không có ai ở. Sau khi Lâm Hòa Tây vào cửa, thì tương đối tùy ý ngồi trước bàn học của Du Trọng, lật xem đồ trang trí trên bàn và sách trên giá sách.

Có lẽ Du Trọng không hay về ký túc xá, vật dụng trên bàn rất ít ỏi, trên giá sách thì chỉ có sách liên quan tới chuyên ngành, Lâm Hòa Tây không mấy hứng thú, xem cũng không hiểu lắm.

Du Trọng đứng bên cạnh nhìn hắn, mở tủ quần áo tìm áo và quần dài sạch sẽ cho hắn.

Lâm Hòa Tây nghiêng người nhìn tủ quần áo, nhắc nhở cậu nói: “Muốn cả quần lót.”

Du Trọng xoay người lại, ném quần lót chưa mở túi bóng vào trong ngực hắn, “Chưa tới ba tháng, em đã mặc hai chiếc quần lót của anh rồi đấy.”

Nhận lấy quần lót đối phương ném tới, Lâm Hòa Tây khẽ đảo mắt, “Vậy em mua hai chiếc trả lại cho anh là được chứ gì.”

Bây giờ, chỉ cần Lâm Hòa Tây mở câu chuyện, hơn phân nửa là Du Trọng có thể đoán được nội tình phía sau. Cậu không thiếu hai quần lót, còn Lâm Hòa Tây nói như vậy, nhất định cũng không phải trả lại thật.

Du Trọng không đổi sắc mặt, nói theo lời hắn, “Vậy em tính lúc nào trả?”

“Bất cứ lúc nào cũng có thể. Nhưng,” Lâm Hòa Tây nâng hai chân giẫm xuống then ngang giữa ghê, cùi chỏ chống đỡ đầu gối, lòng bàn tay chống lên mặt, giọng chứa ý cười, “Em lại không biết kích thước của anh, ngộ nhỡ mua nhầm thì sao bây giờ?”

Dừng động tác trong tay, Du Trọng xoay người lại, “Em không biết kích thước của anh?”

Chống lại ánh mắt cậu quăng tới, giọng Lâm Hòa Tây không tự chủ cao lên, “Em chưa từng đo qua, sao biết kích thước của anh?”

“Em chưa từng đo, nhưng em mặc quần lót của anh.” Du Trọng cười một tiếng, đến gần hắn khom người xuống, duỗi hai tay đặt hai bên lan can ghế hắn ngồi, nhốt cả người hắn trong ghế, “Lấy kích thước của em so với quần lót của anh, chẳng phải sẽ biết sao?”

Lâm Hòa Tây nửa đùa nửa thật, “Không chính xác cho lắm.”

Du Trọng khẽ nhướng đuôi chân mày, giọng tối tăm, “Vậy em có muốn bây giờ đo thử không?”

Lâm Hòa Tây bất ngờ, hơi sửng sốt, “Bây giờ?”

Du Trọng nói: “Bây giờ?”

Nhân vật hai người trong nháy mắt bị đổi, Lâm Hòa Tây không nhịn được bắt đầu muốn lui, liên tục lắc đầu nói: “Em muốn đi tắm.”

Du Trọng không hề có ý thả hắn đi, đè thấp giọng, nói: “Đo xong rồi tắm.”

Vẻ mặt Lâm Hòa Tây hơi cứng lại.

Thu hết vẻ mặt hắn thay đổi vào trong đáy mắt, Du Trọng cong môi, tính lùi ra sau để hắn đi tắm.

Trong mấy giây ngắn ngủi này Lâm Hòa Tây cũng nghĩ thông suốt, ngẩng mặt lên, giọng nhẹ nhàng, “Vậy thì đo xong rồi đi tắm.”

Nói xong, thật sự đưa hay tay sờ vào quần Du Trọng.

Áo quần sạch lướt qua trước mặt, rơi xuống đỉnh đầu hắn, Du Trọng từ trước mặt hắn lui ra, giống như bị chọc cười, “Đo cái gì mà đo, còn không đi tắm đi?”

Lâm Hòa Tây mỉm cười, cầm quần áo rơi xuống ngực đứng dậy đi tắm.

Tắm rửa không cần quá nhiều thời gian, mấy phút sau, Lâm Hòa Tây từ phòng đầy hơi nước bốc lên bước ra ngoài, đổi lại Du Trọng vào tắm.

Du Trọng tắm xong ra ngoài, gửi tin nhắn cho Chu Huyên, bảo đối phương về tắm.

Sau khi gửi xong tin nhắn, thấy Lâm Hòa Tây nằm sấp trên bàn học nghịch điện thoại, cậu đi tới sờ sờ đuôi tóc đối phương.

Lâm Hòa Tây không gội đầu, đuôi tóc lại bị vòi hoa sen trong phòng tắm làm ướt.

Du Trọng cầm khăn khô lau đuôi tóc cho hắn, Lâm Hòa Tây phối hợp cúi đầu, lộ ra đoạn sau cổ thon dài.

Hai mắt yên lặng nhìn, tay Du Trọng từ khăn tắm trượt xuống, chụp lên cổ hắn, bóp nhẹ.



Nhận ra động tác của đối phương, Lâm Hòa Tây để điện thoại xuống nghiêng đầu lại nhìn cậu.

Du Trọng không nói gì, lấy khăn ra khỏi cổ hắn, tiện tay máng lên thành ghế sau lưng hắn.

Lâm Hòa Tây dịch qua một bên, vỗ vỗ ghế dưới người mình hỏi cậu: “Muốn ngồi cùng không?”

Du Trọng nhẹ liếc một cái, mở miệng nói: “Không ngồi được hai người.”

Lâm Hòa Tây nghĩ ngợi một lúc, lại ngồi vào giữa ghế, thả chân xuống, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Ngồi ở đây được này.”

Du Trọng rũ mắt, ánh mắt chậm rãi rơi trên đùi hắn, “Có phải em làm phản gì rồi không?”

Lâm Hòa Tây không kịp phản ứng, “Cái gì?”

Du Trọng kéo hắn đứng lên, sau đó tự mình ngồi xuống, cuối cùng mới vỗ vỗ chân và nói với Lâm Hòa Tây, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Em ngồi xuống.”

Lâm Hòa Tây khịt mũi một cái, cũng không để ý tới cậu, trực tiếp xoay người ngồi lên bàn học của Du Trọng.

Điện thoại đặt cạnh bàn rung lên ngắn ngủi, Du Trọng cầm lên xem, cúi đầu viết chữ trên điện thoại, hình nhưng đang trả lời tin nhắn cho người khác.

Lâm Hòa Tây ngồi trên bàn, trong thời gian ngồi chờ cậu trả lời tin nhắn, ánh mắt chạm phải chiếc khăn lau khô tóc mà cậu đặt trên ghế, cũng đưa tay sờ đuôi tóc Du Trọng, trên đầu ngón tay nhất thời truyền tới cảm xúc hơi ươn ướt.

Tóc Du Trọng cũng bị nước làm ướt một chút.

Lâm Hòa Tây duỗi tay bắc qua vai cậu, lấy chiếc khăn kia lau đuôi tóc cho cậu.

Ấn nút gửi tin nhắn đi, Du Trọng đặt điện thoại xuống chỗ cũ, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì đường nét xinh đẹp của gò má và cằm lập tức đập vào mi mắt.

Trong lòng Du Trọng hơi động đậy, đầu ngón tay giữ cằm hắn, lấy khăn trong tay hắn ra, động tác cực kỳ tùy ý đặt lên mặt bàn, sau đó kéo mặt hắn xuống.

Ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau, Lâm Hòa Tây nhanh chóng phản ứng kịp, nhận ra cậu muốn gì, chủ động hôn xuống bờ môi cậu.

Du Trọng hơi nâng cằm lên, lòng bàn tay ấn sau cổ hắn hôn trả lại hắn.

Mùi sữa tắm thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi quậy đến hai người có chút không yên lòng, Du Trọng ngậm bờ môi hắn mút khẽ, đầu lưỡi liếm răng hắn, thành thạo xâm nhập vào miệng hắn, cuốn chặt lấy đầu lưỡi mềm mại của Lâm Hòa Tây.

Cuối cùng Lâm Hòa Tây không chống đỡ nổi, từ trên bàn học tuột xuống, cả người được chân Du Trọng đón được.

Du Trọng dời hai tay, kéo người ngồi lên đùi mình.

Lâm Hòa Tây cúi đầu khẽ nhắm mắt, phát ra tiếng thở hơi nhỏ mà dồn dập.

Du Trọng không ép sát nữa, chừa cho hắn thời gian thở dốc, bao lấy bờ môi hắn cắn mút, đồng thời tay đặt sau cổ hắn hơi bóp phần thịt nơi cổ, lực không nặng không nhẹ vuốt ve.

Lâm Hòa Tây nhắm mắt lại nhẹ nhàng hít vào, hai tay tựa như không có chỗ để, từ đầu vai Du Trọng trượt xuống dưới, cách áo đặt trước ngực cậu.

Trái tim bị hắn đặt dưới lòng bàn tay đập dồn dập, tay Du Trọng đặt ngang eo hắn di chuyển xuống dưới, đầu ngón tay chính xác vén vạt áo hắn lên, nhanh nhẹn khéo léo trườn vào trong.

Phần lưng dưới của Lâm Hòa Tây khẽ run lên, rất nhanh lại thả lỏng mềm nhũn xuống.

Hai tay chống trước ngực Du Trọng chậm rãi trượt xuống, tay sờ thắt lưng ngang hông Du Trọng, đầu ngón tay hơi cong lại, dễ dàng kéo dây thắt lưng ra.

Tay Lâm Hòa Tây đã nắm khóa dây thắt lưng của Du Trọng.

Một giây sau đó, có tiếng gõ cửa nặng nề vang lên.

Hai người đột nhiên mở mắt, ánh mắt trong veo, sắc mặt lại rất khó coi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau