Giấu Đi

Chương 70: Tới thư viện

Trước Sau
Trên giường trong phòng ngủ chính chỉ có một cái gối, Du Trọng sang phòng ngủ phụ cầm gối mới cho hắn, gọi Lâm Hòa Tây vào phòng ngủ trước chờ cậu.

Hoàn cảnh cùng giường chung gối trong khách sạn lúc trước và cùng giường chung gối bây giờ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Lâm Hòa Tây hiếm khi cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Mặc dù như vậy, nhưng trên mặt hắn vẫn không để lộ gì, sau khi cởi giày lên giường, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh nằm lỳ trên giường nghịch điện thoại.

Một lát sau, Du Trọng ôm gối mới đi vào, Lâm Hòa Tây mới từ trên giường ngồi dậy, nhường cho cậu một nửa giường.

Du Trọng ném gối cho hắn, giơ tay rũ chăn được gấp để đầu giường.

Nhìn chằm chằm chăn bị mở ra hai giây, Lâm Hòa Tây không biết vì sao hơi nóng mặt, sau đó tương đối tự giác nhấc một góc chăn lên, cầm điện thoại nằm chui vào trong chăn xong, cằm khẽ đặt trên chăn, chỉ lộ mặt mình ra bên ngoài chăn.

Đèn trên tường đầu giường chiếu xuống màu vàng ấm, bao phủ lên trán và chóp mũi hắn, lại phối hợp với mái tóc đen ngắn kia, cả người Lâm Hòa Tây nhìn thoáng qua cũng có vẻ rất ngoan ngoãn.

Chỉ là tính cách con người Lâm Hòa Tây hoàn toàn không dính dáng gì tới ngoan ngoãn cả, Du Trọng khẽ cong môi, rất nhanh lấy lại tinh thần, cũng ngồi xuống một bên giường, sau đó vén chăn nằm vào.

Giường đôi trong phòng ngủ chính cũng không nhỏ hơn phòng trong khách sạn bao nhiêu, sau khi họ nằm xuống, ở giữa còn đủ chỗ cho Alaska nằm vào.

Vậy mà hai người không có ý chuyển vào phần giữa giường, thậm chí Lâm Hòa Tây còn nhanh chóng ấn công tắc bên tường tắt đèn tường.

Tầm nhìn đột nhiên lâm vào cảnh đen tối, Lâm Hòa Tây bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó mượn bóng đêm che giấu, ở dưới chăn chậm rãi dịch về phía Du Trọng.

Lâm Hòa Tây lớn đến chừng này, còn chưa từng có kinh nghiệm cùng ai thân mật gắn bó nằm trên giường.

Thậm chí từ khi hắn có thể nhớ được, trong trí nhớ cũng không hề có hình ảnh ôm mẹ ruột ngủ.

Trong khách sạn bên bờ biển lần trước, buổi sáng tỉnh dậy từ trong ngực Du Trọng, cũng chỉ là chút ngoài ý muốn mà bản thân hắn không ngờ tới. Ít nhất đêm trước khi ngủ, hắn vẫn ngoan ngoãn nằm bên kia giường.

Còn đối với hắn mà nói, chuyện mặc áo ngủ rộng thùng thình, cởi bỏ tất cả phòng bị, lấy trạng thái thoải mái nhất ngủ cùng giường với người có quan hệ thân thiết, còn trịnh trọng hơn cả chuyện hôn môi.

Đầu ngón tay truyền tới nhiệt độ kéo suy nghĩ của hắn về với thực tế, Lâm Hòa Tây mò được tay Du Trọng ở dưới chăn.

Hắn không kiềm chế được từ trên gối nghiêng mặt qua nhìn đối phương, sau đó mới nhận ra, trong bóng tối mình chẳng nhìn thấy gì cả.

Lập tức dừng động tác, Lâm Hòa Tây cong đầu ngón tay, nhẹ nhàng chà chà tay Du Trọng.

Trong đêm tối truyền tới động tác xoay người của Du Trọng, hình như đối phương xoay mặt nghiêng người, cái tay bị hắn cầm dưới đệm trở ngược cầm lại tay hắn, kéo hắn qua.

Thả lỏng người, Lâm Hòa Tây lăn theo lực đạo trong tay cậu, sau đó bị Du Trọng đưa tay ôm lấy ở dưới chăn.

Đầu tựa vào mặt đối phương, sau lưng chạm vào ngực Du Trọng, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng gần trong gang tấc của cậu, trong bóng tối Lâm Hòa Tây cong môi, khoảnh khắc trước khi ngủ say, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là –

Cái gối Du Trọng mới mang sang hình như hơi thừa thãi.

Lâm Hòa Tây không tiếp tục lên lớp bên Học viện quốc tế nữa, Du Trọng lấy được thời khóa biểu của tất cả các lớp năm nhất bên Học viện mỹ thuật từ chỗ Hạ Thành Phong, lại mượn được sách năm nhất từ đối phương, thứ sáu này Lâm Hòa Tây bắt đầu học ở Học viện mỹ thuật.

Ban ngày trong trường cũng không cố ý tìm đi tìm Du Trọng, buổi tối gọi taxi về phòng tắm rửa lại, lại lên trên lầu Du Trọng để ngủ.



Ba năm nhàn hạ, bây giờ đột nhiên trở thành bận bịu, Lâm Hòa Tây có chút chưa thích ứng.

Tối cùng Du Trọng ngồi trên sofa xem tivi, độ dài của bộ phim hành động bối cảnh âm thanh ồn ào còn chưa chiếu được phân nửa, Lâm Hòa Tây đã dựa vào sofa ngủ thiếp đi.

Du Trọng đứng dậy tắt tivi, đánh thức Lâm Hòa Tây đi đánh răng rồi ngủ.

Người sau lúc này mới ngáp đứng lên, híp mắt đi vào phòng vệ sinh.

Hắn vội vã lên giường ngủ, quên hết sạch sẽ chuyện Du Trọng từng nói thứ bảy phải tới thư viện, thậm chí trước khi nằm xuống, còn cố ý tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại.

Không ngờ tám giờ sáng hôm sau, chuông đồng hồ báo thức vẫn vang lên đúng giờ.

Lâm Hòa Tây nhắm mắt lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp, nhưng vẫn có thể cảm giác sức nặng đặt ngang eo mình đã biến mất không còn, thậm chí sau đó bên cạnh truyền tới động tác rời giường.

Hắn một mình lật người trong chăn, vùi tai vào dưới gối, đồng thời đưa tay sờ điện thoại vẫn đang đổ chuông ở đầu giường.

Du Trọng đè tay hắn đang khua loạn giữa không trung, lướt qua hắn cầm điện thoại để đầu giường.

Lâm Hòa Tây nhắm mắt lẩm bẩm: “Tắt đồng hồ báo thức giúp em.”

Bên cạnh không truyền tới tiếng trả lời của Du Trọng, hắn lại kiên nhẫn chờ một giây, nhưng chờ được lại là tiếng chuông đồng hồ báo thức trên điện thoại vang lên bên tai.

Lâm Hòa Tây nhíu mày, rút gối dưới mặt lên che trên mặt mình.

Nhét điện thoại đang đổ chuông vào bên đầu hắn, vẻ mặt bình tĩnh nhấc gối trên mặt hắn xuống.

Rốt cuộc Lâm Hòa Tây không nhịn được nữa, mở mắt từ trên giường ngồi dậy, trong giọng nói chứa đầy uy hiếp: “Anh còn như vậy, em sẽ -“

Du Trọng mặt không đổi sắc: “Em sẽ làm gì?”

Lâm Hòa Tây nghiêng người về phía trước nhào vào ngực cậu, hai tay bưng lấy mặt cậu, hung hăng cắn môi cậu, “Em sẽ hôn anh khi chưa đánh răng.”

Du Trọng đưa tay tiếp được hắn, để mặc hắn cắn lung tung trên môi mình, sau đó mới xách cổ áo phía sau của người trước mặt, kéo Lâm Hòa Tây ra xa mình, chậm rãi phun ra ba chữ: “Đi thư viện.”

Thân thể Lâm Hòa Tây chợt cứng đờ, sắc mặt thoáng chốc cứng lại, “Có thể không đi được không?”

Du Trọng nói: “Không thể.”

Lâm Hòa Tây cúi đầu, con ngươi đen nhánh khẽ đảo, lúc mở miệng lần nữa giọng đã trở nên vô cùng yếu ớt và tội nghiệp: “Em đau bụng.”

Du Trọng vẫn không nhúc nhích: “Cho em mười phút đánh răng rửa mặt.”

Nói xong, lập tức thả hắn ra xoay người xuống giường.

Lâm Hòa Tây im lặng hai giây, không thể không sử dụng đòn sát thủ cuối cùng.



Hắn quay đầu mò điện thoại bên gối, cười híp mắt gọi Du Trọng lại: “Anh tắt đồng hồ báo thức giúp em, bây giờ em dậy đi đánh răng luôn đây.”

Du Trọng không nghi ngờ gì, nhận lấy điện thoại hỏi: “Mật khẩu bao nhiêu?”

Lâm Hòa Tây nói ra mấy con số.

Du Trọng nhập mật khẩu vào mở khóa, tắt chuông đồng hồ báo thức vẫn đang reo vang, rồi đưa điện thoại di động cho hắn.

Lâm Hòa Tây ngồi trên giường đưa tay nhận, khoảnh khắc đầu ngón tay cầm lấy di động, thì đồng thời dùng sức lôi điện thoại về hướng mình.

Tay Du Trọng vẫn đang cầm điện thoại không buông ra, cả người không hề phòng bị, bất chợt bị hắn kéo mạnh về phía giường.

Lâm Hòa Tây đoạt lấy điện thoại, thuận tay ném xuống chiếc gối bên cạnh, đổi thành tay mình kéo tay Du Trọng, ngửa người ra sau ngã xuống giường.

Du Trọng nhanh chóng phản ứng kịp, ổn định thân thể, nâng một chân đặt trên giường, chân sau quỳ xuống bên giường, cười như không cười rũ mắt nhìn hắn.

Vẫn đang nắm tay đối phương chưa thả, Lâm Hòa Tây kiểu không cần thầy dạy cũng biết nâng hai chân thẳng tắp lên, đầu gối hơi gấp lại, ổn định giắt ngang eo Du Trọng.

Ánh mắt ẩn chứa tình cảm mênh mông nhìn vào chỗ sâu trong mắt Du Trọng, trái cổ Lâm Hòa Tây khẽ di chuyển, động tác chậm rãi mà ngạo mạn liếm liếm môi: “Làm không?”

Du Trọng vẫn không nhúc nhích, cảm xúc trong mắt lại không tự chủ sâu thêm vài phần.

Mắt thấy đối phương nhìn qua như không chút động lòng, Lâm Hòa Tây thầm nghĩ độ lửa không đủ, lại bỏ thêm củi vào lửa.

Vén áo ngủ của mình lên tới ngực, hắn hơi ngưỡng mặt lên, dùng tư thế như con mồi chủ động để lộ điểm yếu của bản thân trước mặt thợ săn, lộ ra cần cổ thon dài thẳng băng trước mặt Du Trọng.

Mu bàn chân càng dán chặt vào eo Du Trọng, nhẹ nhàng cọ cọ bên eo đối phương.

Trong giọng nói giống như mang theo sự mê hoặc, Lâm Hòa Tây lại thấp giọng hỏi một lần nữa: “Làm không?”

Cổ họng Du Trọng khẽ cuộn một vòng, đưa tay nắm lấy mắt cá chân của Lâm Hòa Tây.

Nhiệt độ từ trong lòng bàn tay đối phương chạy dọc theo người tới mắt cá chân của hắn, dọc theo bắp chân hắn thiêu đốt đi lên.

Tiếp nhận tín hiệu của đối phương, Lâm Hòa Tây hơi cong môi, bàn chân áp vào eo Du Trọng khẽ dùng sức, kéo đối phương ngã xuống giường.

Quả nhiên Du Trọng không đứng im bất động nữa, mà theo lực từ chân tới lưng của hắn khom người xuống, hai tay chống xuống giường quỳ ở phía trên, cảm xúc khó lường nhìn hắn.

Đối với với đôi mắt sâu không thấy đáy kia, Lâm Hòa Tây thả hai chân xuống, im lặng giương mắt, khóe mắt hơi nhếch lên, bên trong ẩn chứa sự đắc ý không nói nên lời.

Hai cánh tay đỡ bên mặt hắn hơi cong xuống, Du Trọng nhìn hắn từ từ cúi đầu, cuối cùng dừng bên lỗ tai hắn.

Tiếng hít thở ấm áp rơi vào trong tai, rất nhanh có chút ngứa ngáy, Lâm Hòa Tây nghiêng đầu đi, khiến lỗ tai bị hơi thở của Du Trọng phả vào nóng lên hoàn toàn lộ ra ngoài.

Du Trọng híp mắt, đôi môi hơi lạnh dán lên lỗ tai hắn, như có như không mơn trớn nhè nhẹ, giọng trầm thấp gằn từng chữ một, mang theo sự hấp dẫn khó nói thành lời, bên tai hắn chậm rãi vang lên: “Rời giường, tới thư viện.”

Lâm Hòa Tây tức đến không nói ra lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau