Chương 85: Gặp lại ở khách sạn
Trong suốt cả quá trình từ sân bay đến khách sạn, nhận hành lý và vào nhận phòng đều diễn ra thuận lợi như bình thường, không xảy ra chuyện gì bất ngờ cả, dường như người phụ nữ ngồi bên cạnh thực sự không muốn lãng phí tiền phòng như lời bà đã nói.
Lâm Hòa Tây cũng tin tưởng như vậy.
Thực ra nói một cách nghiêm túc thì không hẳn không có gì bất ngờ.
Nhận phòng xong xuôi và nhìn thấy tên khách sạn trên bàn, cuối cùng Lâm Hòa Tây mới nhớ ra, khách sạn này thuộc quyền sở hữu của gia đình Chu Huyên, hơn nữa cậu cũng đã từng tham gia tiệc ở đây.
Trong lòng Lâm Hòa Tây ngổn ngang trăm mối.
Mặc dù Chu Huyên sẽ không vô duyên vô cớ đến thị sát khách sạn nhà mình, Du Trùng là người địa phương cũng chẳng cần đến khách sạn làm gì, nhưng cậu vẫn tháo đồng hồ đeo trên tay trái xuống, cẩn thận bỏ vào trong vali.
Giây phút tháo đồng hồ ra, cậu nhìn hướng kim chỉ đang chuyển động bình thường trên mặt đồng hồ, cũng không thể nói rốt cuộc mình đang trốn tránh hay chờ mong vào xác suất nhỏ nhoi gặp được Du Trùng ở khách sạn này.
Tối hôm vào ở, Lâm Hòa Tây gặp phải chút rắc rối, cho nên tự mình xuống dưới tìm lễ tân hai lần.
Cũng không phải rắc rối gì lớn, lần đầu tiên xuống dưới, lễ tân khách sạn đã dịu dàng nhắc cậu nếu như gặp vấn đề gì có thể gọi điện thẳng cho lễ tân, sẽ có nhân viên lên trên giải quyết.
Lần thứ hai, Lâm Hòa Tây vẫn lựa chọn tự xuống tầng.
Trong lúc đợi lễ tân xử lý vấn đề, cậu im lặng đứng ở đó, vẻ mặt không yên lòng.
Thỉnh thoảng có tiếng bước chân vang lên hoặc gần hoặc xa sau lưng, cậu sẽ vô thức quay đầu nhìn về phía ấy, rồi lại bình tĩnh quay về.
Sau mấy lần như vậy, ngay cả lễ tân cũng nhận ra, không nhịn được hỏi cậu:
– Anh đang đợi ai ạ?
Mặt Lâm Hòa Tây cứng đờ, trong lòng cảm thấy hơi không thoải mái vì bị người ta nhìn thấu, nhưng cậu nhanh chóng trấn định, lắc đầu nói:
– Tôi không đợi người.
Tối ngày hôm ấy, sau khi kết thúc đoạn đối thoại với lễ tân, Lâm Hòa Tây trở về phòng, không xuống dưới thêm lần nào nữa.
Trên máy bay ngủ không ngon, Lâm Hòa Tây ngủ một giấc đến tận giờ cơm trưa ngày hôm sau.
Cậu xuống nhà ăn bên dưới ăn qua bữa cơm, tiếp theo tới cửa hàng dịch vụ di động ở gần làm một chiếc sim điện thoại trong nước.
Khi bước vào cậu còn hỏi nhân viên có thể lấy lại số điện thoại mình từng dùng ba năm trước không? Biết được số điện thoại sẽ bị thu hồi sau một thời gian không nạp tiền duy trì, Lâm Hòa Tây từ bỏ ý định lấy lại số cũ.
Trong suốt quá trình xử lý thủ tục làm sim, nhân viên công tác luôn nói với cậu “số điện thoại mới”.
Cho rằng đối phương có thể tra được lịch sử đăng ký từ số căn cước của mình, Lâm Hòa Tây cũng không để ý lắm.
Nhận được sim mới rồi, Lâm Hòa Tây chợt nảy ra ý định gọi đến số điện thoại cũ của mình.
Điện thoại không vang lên âm thanh nhắc nhở số điện thoại không tồn tại, nhưng qua thời gian dài không ai nghe, có lẽ sau khi được thu hồi, số điện thoại này đã được phát cho người đăng ký mới.
Lâm Hòa Tây đi dọc theo con phố quay về, thuận tiện gọi điện cho một người bạn Trung Quốc cậu quen ở Mỹ.
Người bạn kia nhận điện, nghe được thông tin cậu về nước thì vui lắm, hỏi rõ thời gian cậu ở lại rồi mới nói với cậu: “Tuần trước tôi sang thành phố bên cạnh có chút việc, hai ngày nữa về sẽ gọi cậu đi tụ tập sau.”
Lâm Hòa Tây đồng ý, cúp máy xong thì cậu cũng từ bỏ ý định ra ngoài đi dạo, đội ánh mặt trời buổi trưa ngày thu, chậm rãi quay về khách sạn.
Vừa mới bước vào đại sảnh thì gặp ngay thang máy đi lên, có người bước vào bên trong.
Lâm Hòa Tây đứng từ xa gọi một tiếng, rảo bước qua đó, thuận lợi chen vào bên trong. Cậu liếc mắt nhìn bắt gặp ngón tay người kia buông ra khỏi phím thang máy bèn vô thức mở miệng nói:
– Cảm ơn.
Sau đó nghe người kia hỏi:
– Tầng mấy?
Phát hiện ra đối phương nói tiếng Anh, Lâm Hòa Tây ngạc nhiên ngẩng đầu, khi nhìn thấy rõ đường nét góc cạnh của gương mặt đối phương, cậu cũng thốt ra câu trả lời bằng tiếng Anh:
– Tầng mười tám, cảm ơn.
Người đàn ông có vẻ chín chắn mặc Tây trang giày da lùi về sau mấy bước, cười nói:
– Trùng hợp ghê, chúng ta ở cùng một tầng.
Lâm Hòa Tây cũng đáp lại anh ta một nụ cười mỉm, đưa mắt nhìn về phía số tầng thang máy đang nhảy, không nói thêm gì nữa.
Người đàn ông có ý bắt chuyện với cậu, cũng khen ngợi thật lòng:
– Tiếng Anh của cậu tốt thật đấy.
Lâm Hòa Tây nghe vậy quay đầu sang, câu trả lời đã đến bên môi nhưng còn chưa kịp nói ra, bỗng thang máy chấn động mạnh và đột ngột dừng lại, đèn tắt ngúm, trong bóng tối chỉ còn dòng chữ đỏ là tản ra ánh sáng.
Lâm Hòa Tây ngẩng đầu nhìn, phát hiện hiển thị đã đến tầng mười lăm, thang máy vẫn trong trạng thái đóng kín.
Người nước ngoài chợt cất cao giọng:
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Lâm Hòa Tây mở điện thoại ra chiếu đèn, vươn tay ấn nút cứu trợ khẩn cấp trong thang máy, sau đó lùi vào một góc tương đối an toàn, bình tĩnh lên tiếng:
– Thang máy gặp sự cố rồi.
Người nước ngoài nóng nảy chửi bậy một câu, không có tâm tư làm chuyện gì khác.
Hai người im lặng ngồi trong bóng tối chờ đợi giải cứu.
Trên ngã tư đường cách khách sạn năm phút lái xe, trong thời gian chờ đèn đỏ, Du Trùng đeo tai nghe Bluetooth lên nhận một cuộc gọi.
Người ở đầu dây bên kia nói gì đó, Chu Huyên ngồi bên ghế phụ không nghe rõ lắm, nhưng có thể nhìn thấy sắc mặt Du Trùng khẽ thay đổi.
“Xin nghỉ bao lâu?” – Dường như đèn xanh đỏ trước mặt đã chẳng còn quan trọng nữa, Du Trùng có chút mất tập trung – “Đã kiểm tra được thời gian chuyến bay chưa?”
Có vẻ như người ở đầu dây bên kia đưa ra một đáp án khiến người ta không hài lòng.
Du Trùng cau mày, trước khi cúp máy còn nói:
“Tra được thì gửi cho tôi.”
Chu Huyên nhắc nhở đèn chuyển màu rồi, đồng thời ngạc nhiên nhìn anh:
– Ông tra chuyến bay của ai đấy?
Du Trùng không trả lời.
Chu Huyên cũng không hỏi nhiều, lập tức chuyển chủ đề:
– Khách hàng nước ngoài nào mà quan trọng đến mức ông phải đích thân đi đón vậy?
– Khách hàng rất quan trọng, song cũng không quan trọng tới mức phải đích thân tôi đến đón. – Du Trùng giải thích – Vốn dĩ đã sắp xếp người đi đón rồi nhưng mẹ tôi lại gọi tôi đến khách sạn lấy đồ, tôi thuận đường đến đó luôn.
Chu Huyên ngạc nhiên:
– Mẹ ông về rồi tại sao lại ở khách sạn nhà tôi?
Du Trùng nói:
– Sáng nay mẹ tôi đi luôn rồi.
Chu Huyên lập tức im lặng không nói thêm gì.
Năm phút sau, hai người xuống xe ở trước cửa khách sạn nhà họ Chu. Du Trùng đưa chìa khóa xe cho nhân viên đứng cửa khách sạn.
Nhận được thông tin người thừa kế nhà họ Chu sắp đến đây thị sát, quản lý cao cấp của khách sạn đã đợi sẵn ở sảnh.
Hai người vừa đi vào, Chu Huyên nhận thấy trên mặt những người kia không giấu nổi vẻ căng thẳng.
Chu Huyên buồn bực, mở miệng hỏi:
– Đã thông báo từ trước rồi cơ mà? Các anh căng thẳng gì chứ?
Quản lý cấp cao của khách sạn đổ mồ hôi, không ai dám tiếp lời.
Mỗi ngày Du Trùng đều đối diện với cấp dưới trong công ty, bấy giờ đã nhìn ra có gì không ổn, thản nhiên mở miệng:
– Xảy ra sự cố gì rồi hả?
Lúc này Chu Huyên mới nhận thấy vẫn chưa tập trung đông đủ người đến đón tiếp anh ta.
Anh ta lạnh mặt nhìn người có chức vụ cao nhất trong số những người có mặt ở đây:
– Xảy ra sự cố gì thế? Có khách nào bị thương không?
Người kia không dám giấu, nói rất nhanh:
– Thang máy xảy ra sự cố, nhân viên sửa chữa đã qua đó rồi, có hai vị khách bị kẹt trong đó.
Chu Huyên không vội theo bọn họ lên tầng ngay mà quay sang nhìn Du Trùng.
Du Trùng ấn kết thúc cuộc gọi không ai nghe máy kia, bước lên trước hỏi:
– Trong thang máy có khách nước ngoài không?
Người vừa trả lời đứng ngây ra:
– Có.
Du Trùng miêu tả đôi ba câu về đặc điểm ngoại hình của anh ta, quản lý cấp cao ngơ ngác gật đầu.
Chu Huyên nghĩ ra, nhướng mày nhìn Du Trùng:
– Xem ra ông khá xui đấy, nhất định phải lên cùng với tôi rồi.
Thang máy dừng ở tầng mười lăm, Du Trùng và Chu Huyên cũng đứng đợi bên ngoài thang máy tầng mười lăm.
Trong lúc ấy có nhân viên khách sạn hỏi thăm tình hình của khách bên trong, trong thang máy cũng truyền ra tiếng của người nước ngoài.
Mãi mà chưa mở được cửa thang máy, bên ngoài có người đề nghị gọi đội cứu hộ đến giúp đỡ. Chu Huyên đang định gật đầu đồng ý thì cuối cùng công việc của nhân viên sửa chữa cũng có hiệu quả, cửa thang máy chậm chạp mở ra.
Trong thang máy vẫn tối om, đèn bên ngoài thang máy lờ mờ chiếu vào trong, loáng thoáng thấy có hai bóng người đứng trong ánh sáng mờ.
Nhân viên khách sạn cầm đèn khẩn cấp chiếu sáng không gian bên trong thang máy, vươn tay dìu hai vị khách trong thang máy ra.
Vị khách nước ngoài ra trước, ngước mắt lên nhìn thấy Du Trùng đang đứng bên cửa thang máy bèn túm lấy tay anh như thể vừa mới được trùng sinh, đồng thời kể tía lia cho anh nghe.
Du Trùng gật đầu, vỗ vỗ đầu vai an ủi anh ta, ra hiệu cho anh ta bước ra ngoài.
Vị khách nước ngoài định thần lại, buông tay anh ra rồi đi về phía trước.
Du Trùng vẫn đứng bên cửa, đang định rút cánh tay giơ giữa không trung về rồi cất bước theo sau thì chợt một bàn tay xinh đẹp vươn ra từ trong ánh sáng mờ, khẽ nắm lấy tay Du Trùng.
Du Trùng giật mình sững người, người này tưởng nhầm anh là nhân viên khách sạn hả?
Dẫu vậy anh cũng không quá quan tâm đến chuyện đối phương nhận nhầm người, chỉ khẽ dùng sức đỡ người bị nhốt ra khỏi thang máy.
Người cầm tay anh thoáng chốc bước vào trong ánh đèn sáng rõ.
Du Trùng đang định buông tay.
Vừa bước từ trong tối ra ngoài ánh sáng mạnh, Lâm Hòa Tây nhắm chặt đôi mắt vì chưa kịp thích ứng, còn chưa mở mắt, câu cảm ơn đã buột ra khỏi miệng trước:
– Cảm ơn.
Dứt lời, bàn tay nắm lấy tay cậu không buông ra mà ngược lại còn siết chặt hơn.
Du Trùng như ngừng thở, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch liên hồi. Anh ngước mắt lên nhìn về phía người kia, đôi đồng tử đen sâu dâng trào cảm xúc.
Anh chợt cảm thấy sợ hãi không thôi.
Lâm Hòa Tây cũng tin tưởng như vậy.
Thực ra nói một cách nghiêm túc thì không hẳn không có gì bất ngờ.
Nhận phòng xong xuôi và nhìn thấy tên khách sạn trên bàn, cuối cùng Lâm Hòa Tây mới nhớ ra, khách sạn này thuộc quyền sở hữu của gia đình Chu Huyên, hơn nữa cậu cũng đã từng tham gia tiệc ở đây.
Trong lòng Lâm Hòa Tây ngổn ngang trăm mối.
Mặc dù Chu Huyên sẽ không vô duyên vô cớ đến thị sát khách sạn nhà mình, Du Trùng là người địa phương cũng chẳng cần đến khách sạn làm gì, nhưng cậu vẫn tháo đồng hồ đeo trên tay trái xuống, cẩn thận bỏ vào trong vali.
Giây phút tháo đồng hồ ra, cậu nhìn hướng kim chỉ đang chuyển động bình thường trên mặt đồng hồ, cũng không thể nói rốt cuộc mình đang trốn tránh hay chờ mong vào xác suất nhỏ nhoi gặp được Du Trùng ở khách sạn này.
Tối hôm vào ở, Lâm Hòa Tây gặp phải chút rắc rối, cho nên tự mình xuống dưới tìm lễ tân hai lần.
Cũng không phải rắc rối gì lớn, lần đầu tiên xuống dưới, lễ tân khách sạn đã dịu dàng nhắc cậu nếu như gặp vấn đề gì có thể gọi điện thẳng cho lễ tân, sẽ có nhân viên lên trên giải quyết.
Lần thứ hai, Lâm Hòa Tây vẫn lựa chọn tự xuống tầng.
Trong lúc đợi lễ tân xử lý vấn đề, cậu im lặng đứng ở đó, vẻ mặt không yên lòng.
Thỉnh thoảng có tiếng bước chân vang lên hoặc gần hoặc xa sau lưng, cậu sẽ vô thức quay đầu nhìn về phía ấy, rồi lại bình tĩnh quay về.
Sau mấy lần như vậy, ngay cả lễ tân cũng nhận ra, không nhịn được hỏi cậu:
– Anh đang đợi ai ạ?
Mặt Lâm Hòa Tây cứng đờ, trong lòng cảm thấy hơi không thoải mái vì bị người ta nhìn thấu, nhưng cậu nhanh chóng trấn định, lắc đầu nói:
– Tôi không đợi người.
Tối ngày hôm ấy, sau khi kết thúc đoạn đối thoại với lễ tân, Lâm Hòa Tây trở về phòng, không xuống dưới thêm lần nào nữa.
Trên máy bay ngủ không ngon, Lâm Hòa Tây ngủ một giấc đến tận giờ cơm trưa ngày hôm sau.
Cậu xuống nhà ăn bên dưới ăn qua bữa cơm, tiếp theo tới cửa hàng dịch vụ di động ở gần làm một chiếc sim điện thoại trong nước.
Khi bước vào cậu còn hỏi nhân viên có thể lấy lại số điện thoại mình từng dùng ba năm trước không? Biết được số điện thoại sẽ bị thu hồi sau một thời gian không nạp tiền duy trì, Lâm Hòa Tây từ bỏ ý định lấy lại số cũ.
Trong suốt quá trình xử lý thủ tục làm sim, nhân viên công tác luôn nói với cậu “số điện thoại mới”.
Cho rằng đối phương có thể tra được lịch sử đăng ký từ số căn cước của mình, Lâm Hòa Tây cũng không để ý lắm.
Nhận được sim mới rồi, Lâm Hòa Tây chợt nảy ra ý định gọi đến số điện thoại cũ của mình.
Điện thoại không vang lên âm thanh nhắc nhở số điện thoại không tồn tại, nhưng qua thời gian dài không ai nghe, có lẽ sau khi được thu hồi, số điện thoại này đã được phát cho người đăng ký mới.
Lâm Hòa Tây đi dọc theo con phố quay về, thuận tiện gọi điện cho một người bạn Trung Quốc cậu quen ở Mỹ.
Người bạn kia nhận điện, nghe được thông tin cậu về nước thì vui lắm, hỏi rõ thời gian cậu ở lại rồi mới nói với cậu: “Tuần trước tôi sang thành phố bên cạnh có chút việc, hai ngày nữa về sẽ gọi cậu đi tụ tập sau.”
Lâm Hòa Tây đồng ý, cúp máy xong thì cậu cũng từ bỏ ý định ra ngoài đi dạo, đội ánh mặt trời buổi trưa ngày thu, chậm rãi quay về khách sạn.
Vừa mới bước vào đại sảnh thì gặp ngay thang máy đi lên, có người bước vào bên trong.
Lâm Hòa Tây đứng từ xa gọi một tiếng, rảo bước qua đó, thuận lợi chen vào bên trong. Cậu liếc mắt nhìn bắt gặp ngón tay người kia buông ra khỏi phím thang máy bèn vô thức mở miệng nói:
– Cảm ơn.
Sau đó nghe người kia hỏi:
– Tầng mấy?
Phát hiện ra đối phương nói tiếng Anh, Lâm Hòa Tây ngạc nhiên ngẩng đầu, khi nhìn thấy rõ đường nét góc cạnh của gương mặt đối phương, cậu cũng thốt ra câu trả lời bằng tiếng Anh:
– Tầng mười tám, cảm ơn.
Người đàn ông có vẻ chín chắn mặc Tây trang giày da lùi về sau mấy bước, cười nói:
– Trùng hợp ghê, chúng ta ở cùng một tầng.
Lâm Hòa Tây cũng đáp lại anh ta một nụ cười mỉm, đưa mắt nhìn về phía số tầng thang máy đang nhảy, không nói thêm gì nữa.
Người đàn ông có ý bắt chuyện với cậu, cũng khen ngợi thật lòng:
– Tiếng Anh của cậu tốt thật đấy.
Lâm Hòa Tây nghe vậy quay đầu sang, câu trả lời đã đến bên môi nhưng còn chưa kịp nói ra, bỗng thang máy chấn động mạnh và đột ngột dừng lại, đèn tắt ngúm, trong bóng tối chỉ còn dòng chữ đỏ là tản ra ánh sáng.
Lâm Hòa Tây ngẩng đầu nhìn, phát hiện hiển thị đã đến tầng mười lăm, thang máy vẫn trong trạng thái đóng kín.
Người nước ngoài chợt cất cao giọng:
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Lâm Hòa Tây mở điện thoại ra chiếu đèn, vươn tay ấn nút cứu trợ khẩn cấp trong thang máy, sau đó lùi vào một góc tương đối an toàn, bình tĩnh lên tiếng:
– Thang máy gặp sự cố rồi.
Người nước ngoài nóng nảy chửi bậy một câu, không có tâm tư làm chuyện gì khác.
Hai người im lặng ngồi trong bóng tối chờ đợi giải cứu.
Trên ngã tư đường cách khách sạn năm phút lái xe, trong thời gian chờ đèn đỏ, Du Trùng đeo tai nghe Bluetooth lên nhận một cuộc gọi.
Người ở đầu dây bên kia nói gì đó, Chu Huyên ngồi bên ghế phụ không nghe rõ lắm, nhưng có thể nhìn thấy sắc mặt Du Trùng khẽ thay đổi.
“Xin nghỉ bao lâu?” – Dường như đèn xanh đỏ trước mặt đã chẳng còn quan trọng nữa, Du Trùng có chút mất tập trung – “Đã kiểm tra được thời gian chuyến bay chưa?”
Có vẻ như người ở đầu dây bên kia đưa ra một đáp án khiến người ta không hài lòng.
Du Trùng cau mày, trước khi cúp máy còn nói:
“Tra được thì gửi cho tôi.”
Chu Huyên nhắc nhở đèn chuyển màu rồi, đồng thời ngạc nhiên nhìn anh:
– Ông tra chuyến bay của ai đấy?
Du Trùng không trả lời.
Chu Huyên cũng không hỏi nhiều, lập tức chuyển chủ đề:
– Khách hàng nước ngoài nào mà quan trọng đến mức ông phải đích thân đi đón vậy?
– Khách hàng rất quan trọng, song cũng không quan trọng tới mức phải đích thân tôi đến đón. – Du Trùng giải thích – Vốn dĩ đã sắp xếp người đi đón rồi nhưng mẹ tôi lại gọi tôi đến khách sạn lấy đồ, tôi thuận đường đến đó luôn.
Chu Huyên ngạc nhiên:
– Mẹ ông về rồi tại sao lại ở khách sạn nhà tôi?
Du Trùng nói:
– Sáng nay mẹ tôi đi luôn rồi.
Chu Huyên lập tức im lặng không nói thêm gì.
Năm phút sau, hai người xuống xe ở trước cửa khách sạn nhà họ Chu. Du Trùng đưa chìa khóa xe cho nhân viên đứng cửa khách sạn.
Nhận được thông tin người thừa kế nhà họ Chu sắp đến đây thị sát, quản lý cao cấp của khách sạn đã đợi sẵn ở sảnh.
Hai người vừa đi vào, Chu Huyên nhận thấy trên mặt những người kia không giấu nổi vẻ căng thẳng.
Chu Huyên buồn bực, mở miệng hỏi:
– Đã thông báo từ trước rồi cơ mà? Các anh căng thẳng gì chứ?
Quản lý cấp cao của khách sạn đổ mồ hôi, không ai dám tiếp lời.
Mỗi ngày Du Trùng đều đối diện với cấp dưới trong công ty, bấy giờ đã nhìn ra có gì không ổn, thản nhiên mở miệng:
– Xảy ra sự cố gì rồi hả?
Lúc này Chu Huyên mới nhận thấy vẫn chưa tập trung đông đủ người đến đón tiếp anh ta.
Anh ta lạnh mặt nhìn người có chức vụ cao nhất trong số những người có mặt ở đây:
– Xảy ra sự cố gì thế? Có khách nào bị thương không?
Người kia không dám giấu, nói rất nhanh:
– Thang máy xảy ra sự cố, nhân viên sửa chữa đã qua đó rồi, có hai vị khách bị kẹt trong đó.
Chu Huyên không vội theo bọn họ lên tầng ngay mà quay sang nhìn Du Trùng.
Du Trùng ấn kết thúc cuộc gọi không ai nghe máy kia, bước lên trước hỏi:
– Trong thang máy có khách nước ngoài không?
Người vừa trả lời đứng ngây ra:
– Có.
Du Trùng miêu tả đôi ba câu về đặc điểm ngoại hình của anh ta, quản lý cấp cao ngơ ngác gật đầu.
Chu Huyên nghĩ ra, nhướng mày nhìn Du Trùng:
– Xem ra ông khá xui đấy, nhất định phải lên cùng với tôi rồi.
Thang máy dừng ở tầng mười lăm, Du Trùng và Chu Huyên cũng đứng đợi bên ngoài thang máy tầng mười lăm.
Trong lúc ấy có nhân viên khách sạn hỏi thăm tình hình của khách bên trong, trong thang máy cũng truyền ra tiếng của người nước ngoài.
Mãi mà chưa mở được cửa thang máy, bên ngoài có người đề nghị gọi đội cứu hộ đến giúp đỡ. Chu Huyên đang định gật đầu đồng ý thì cuối cùng công việc của nhân viên sửa chữa cũng có hiệu quả, cửa thang máy chậm chạp mở ra.
Trong thang máy vẫn tối om, đèn bên ngoài thang máy lờ mờ chiếu vào trong, loáng thoáng thấy có hai bóng người đứng trong ánh sáng mờ.
Nhân viên khách sạn cầm đèn khẩn cấp chiếu sáng không gian bên trong thang máy, vươn tay dìu hai vị khách trong thang máy ra.
Vị khách nước ngoài ra trước, ngước mắt lên nhìn thấy Du Trùng đang đứng bên cửa thang máy bèn túm lấy tay anh như thể vừa mới được trùng sinh, đồng thời kể tía lia cho anh nghe.
Du Trùng gật đầu, vỗ vỗ đầu vai an ủi anh ta, ra hiệu cho anh ta bước ra ngoài.
Vị khách nước ngoài định thần lại, buông tay anh ra rồi đi về phía trước.
Du Trùng vẫn đứng bên cửa, đang định rút cánh tay giơ giữa không trung về rồi cất bước theo sau thì chợt một bàn tay xinh đẹp vươn ra từ trong ánh sáng mờ, khẽ nắm lấy tay Du Trùng.
Du Trùng giật mình sững người, người này tưởng nhầm anh là nhân viên khách sạn hả?
Dẫu vậy anh cũng không quá quan tâm đến chuyện đối phương nhận nhầm người, chỉ khẽ dùng sức đỡ người bị nhốt ra khỏi thang máy.
Người cầm tay anh thoáng chốc bước vào trong ánh đèn sáng rõ.
Du Trùng đang định buông tay.
Vừa bước từ trong tối ra ngoài ánh sáng mạnh, Lâm Hòa Tây nhắm chặt đôi mắt vì chưa kịp thích ứng, còn chưa mở mắt, câu cảm ơn đã buột ra khỏi miệng trước:
– Cảm ơn.
Dứt lời, bàn tay nắm lấy tay cậu không buông ra mà ngược lại còn siết chặt hơn.
Du Trùng như ngừng thở, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch liên hồi. Anh ngước mắt lên nhìn về phía người kia, đôi đồng tử đen sâu dâng trào cảm xúc.
Anh chợt cảm thấy sợ hãi không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất