Chương 95: Muốn gặp Du Trùng
Lâm Hòa Tây đón người đồng nghiệp Mỹ ở sân bay, dẫn anh ta về khách sạn mình ở.
Show thời trang diễn ra vào hai ngày tới còn Du Trùng thì cuối tuần mới về. Cậu chỉ đành tạm thời gác chuyện của Du Trùng sang một bên, ở lại khách sạn, hoàn thành một số công tác chuẩn bị cùng đồng nghiệp.
Trong khoảng thời gian này, cậu cũng đã gọi điện thoại tìm Chu Huyên. Nhưng Chu Huyên chẳng thể cho Lâm Hòa Tây đáp án cụ thể về chuyện cậu đang hoang mang, chỉ bảo cậu hỏi thẳng Du Trùng.
Nghĩ đến cuộc gọi cùng Du Trùng ngày hôm ấy, anh nói quay về sẽ tìm cậu, có lẽ định nói ra hết tất cả mọi chuyện. Nghe giọng Chu Huyên hoang mang không kém, Lâm Hòa Tây cũng không thất vọng nhiều.
Cậu cúp máy, quyết định tới lúc ấy sẽ hỏi Du Trùng.
Nào ngờ đâu chưa đợi được Du Trùng trở về, đã có người khác giải đáp nghi ngờ giúp cậu.
Buổi tối hôm tổ chức show thời trang, Lâm Hòa Tây tình cờ gặp Phương Thanh Ninh bên ngoài phòng nghỉ ngơi cạnh sàn catwalk.
Màn trình diễn chưa bắt đầu, Lâm Hòa Tây vào phòng nghỉ của đối phương ngồi một lát.
Phương Thanh Ninh đến xem show trên danh nghĩa khách mời của nhãn hàng. Lâm Hòa Tây để ý thấy những minh tinh ngồi ở hàng ghế khách mời đều là những nghệ sĩ có tiếng trong làng giải trí. Phương Thanh Ninh vừa mới ra mắt, đặt trong những khách mời kia thì danh tiếng và độ nổi của cô thực sự chẳng đáng để vào mắt.
Khi hỏi đến nguồn gốc của thư mời, đến bản thân Phương Thanh Ninh cũng ngạc nhiên. Vốn dĩ cô không có quan hệ gì nhiều với nhãn hàng, cũng không phải dạng có bối cảnh trong giới giải trí, không biết tại sao phía nhãn hàng lại mời cô đến xem show diễn thời trang quy mô lớn thế này.
Bỏ qua chuyện thư mời và nhãn hàng, vừa hay trong phòng nghỉ không có người khác, trợ lý đã thức thời rời khỏi đây, Lâm Hòa Tây mở miệng nhắc chuyện chia tay của cô và Hạ Thành Phong.
Phương Thanh Ninh không tỏ ra quá đau lòng, chỉ bình tĩnh nói một câu “quan niệm không hợp”, rồi cứ thế hờ hững cho qua.
Khi nói ra những lời này, hàng mi cô khẽ buông, cố ý né tránh ánh mắt Lâm Hòa Tây.
Cùng là người đã từng chia tay, Lâm Hòa Tây vừa nhìn đã biết nỗi lòng dao động khi nhắc tới Hạ Thành Phong ẩn giấu bên dưới biểu cảm và giọng điệu bình tĩnh của Phương Thanh Ninh.
Cô vẫn còn chưa buông được Hạ Thành Phong.
Nhận ra sự thực này, Lâm Hòa Tây không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ chuyển đề tài, chợt nhớ tới mấy năm Du Trùng và mình chia tay nhau, bỗng dưng cậu lại thấy buồn cười.
Ngẫm kỹ thì mối tình thuở đại học của cả hai người cũng ngang ngửa nhau, kẻ tám lạng, người nửa cân.
Nghĩ vậy, cậu vừa nhìn mũi giày vừa bật cười.
Nhìn thấy nụ cười nhạt bên khóe môi cậu, Phương Thanh Ninh sững người, sực nhớ đến một chuyện không mấy quan trọng.
Đang lúc do dự có nên nói cho Lâm Hòa Tây không thì cậu đã nhìn ra tâm sự của cô, khẽ cười nói:
– Có chuyện muốn nói với anh à?
Phương Thanh Ninh gật đầu, không chần chừ thêm nữa, mở lời:
– Hôm nay khi em đến đây nhìn thấy…
Lời còn chưa dứt, trợ lý bỗng gõ cửa nhắc nhở hai người màn trình diễn sắp bắt đầu.
Phương Thanh Ninh mím môi sầu não, vô thức ngước mắt nhìn cậu.
Lâm Hòa Tây lắc đầu, ra hiệu không sao rồi đứng dậy tạm biệt cô, rời khỏi đây trước.
Ra khỏi phòng nghỉ, ngang qua hành lang dài và rẽ vào một hành lang khác mới nhìn thấy cánh cửa thông tới sàn catwalk.
Lâm Hòa Tây rẽ qua, thoáng thấy Hạ Thành Phong đã mấy năm không gặp đứng bên ngoài.
Anh ta đang nói chuyện với những người khác trên hành lang, không chú ý đến Lâm Hòa Tây.
Lâm Hòa Tây cũng không đến nói chuyện với Hạ Thành Phong mà đi thẳng vào trong cánh cửa dẫn tới sàn catwalk, vẻ đăm chiêu trên gương mặt vẫn còn nguyên.
Ngay sau đó, cậu chợt bật cười.
Hạ Thành Phong ở đây, vậy thì chuyện Phương Thanh Ninh nhận được thư mời đã quá rõ ràng.
Sàn catwalk chỉ có một lối vào duy nhất, Hạ Thành Phong đứng bên ngoài nhất định đang đợi Phương Thanh Ninh.
Cho rằng Phương Thanh Ninh muốn nói với mình chuyện cô tình cờ thấy Hạ Thành Phong ở đây, Lâm Hòa Tây nhanh chóng quên đi nửa câu sau cô chưa kịp nói, không nghĩ thêm gì nhiều.
Hai tiếng sau, khi màn biểu diễn và giới thiệu sản phẩm mới đều đã kết thúc, Lâm Hòa Tây đứng dậy đến phòng vệ sinh gần đây nhất mới biết người Phương Thanh Ninh nhắc tới không phải Hạ Thành Phong, thậm chí còn không thể xem như người cậu quen biết.
Nói chính xác hơn, là người cậu không quen nhưng đã từng nhìn thấy mặt.
Bồn rửa tay được thiết kế hai bên ngoài nhà vệ sinh nam nữ, Lâm Hòa Tây ra khỏi nhà vệ sinh, cúi người rửa tay trước bồn.
Nước vừa chảy khỏi vòi, tiếng giày cao gót chợt vang lên phía sau cậu. Cùng lúc đó, bên cạnh chợt tối, có người đứng trước bồn rửa tay bên cạnh cậu.
Lâm Hòa Tây không ngước mắt lên nhìn đối phương, chỉ rút hai tay khỏi vòi, đứng thẳng người cất bước đi.
Người đứng rửa tay bên cạnh cũng rụt tay về, tiếng nước nhanh chóng dừng hẳn, giọng đối phương lập tức vang lên.
Một giọng nữ trẻ tuổi không phải Phương Thanh Ninh gọi cậu:
– Anh Lâm.
Lâm Hòa Tây dừng bước, thờ ơ quay người, dừng mắt trên khuôn mặt cô gái vừa gọi cậu.
Gương mặt cô gái xinh đẹp và tinh xảo, Lâm Hòa Tây không quen cô, song đã từng nhìn thấy cô trong ảnh báo và trước sảnh đón tiếp của công ty Du Trùng.
Qua một năm, cô gái vẫn mặc tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng, nhưng đã không còn là vợ chưa cưới của Du Trùng.
Một năm trước, cậu và Trang Nhất Hạ đã từng lướt qua nhau ở sảnh công ty Du Trùng. Một năm sau, Trang Nhất Hạ chủ động gọi cậu.
Lâm Hòa Tây mỉm cười, vẻ mặt vẫn như thường:
– Cô biết tôi à?
– Không chỉ biết anh, – Trang Nhất Hạ đáp lại cậu bằng một nụ cười đúng mực – Tôi từng điều tra anh.
Nghe vậy, Lâm Hòa Tây ngừng cười, vẻ mặt cũng lạnh dần:
– Cô Trang điều tra tôi làm gì?
Trang Nhất Hạ ngạc nhiên, tức thì buột miệng:
– Anh biết tôi à?
Lâm Hòa Tây chưa trả lời, cô đã tự hiểu trước, còn nháy mắt với cậu:
– Anh biết tôi cũng là chuyện bình thường, dù sao tôi và Du Trùng đã từng đính hôn.
Lâm Hòa Tây nhìn thẳng Trang Nhất Hạ, không biết cô nói những lời này có ý gì, nhưng cũng chẳng muốn tiếp chuyện.
Trang Nhất Hạ không để bụng, cô cười toe, tự giải thích cho lời mình nói:
– Anh đừng hiểu lầm nhé, tôi nói từng điều tra anh, không phải tôi muốn điều tra bạn trai cũ của chồng chưa cưới, mà Du Trùng bảo tôi điều tra hộ anh ấy.
Lâm Hòa Tây sững người, hiển nhiên không ngờ cô sẽ nói như vậy.
Trang Nhất Hạ tiếp tục:
– Khi ấy tôi và Du Trùng có mối quan hệ hợp tác, mỗi người đều có nhu cầu riêng. Bố Du Trùng theo dõi anh ấy sát sao không tiện nhờ người tìm anh, cho nên mới phải mượn danh nghĩa của tôi.
Lâm Hòa Tây cũng ngờ ngợ chuyện đính hôn của Du Trùng và Trang Nhất Hạ, cậu không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ gật đầu với cô:
– Tôi biết.
Trang Nhất Hạ suy nghĩ, cảm thấy nếu Lâm Hòa Tây đã biết thì cũng chẳng còn lời nào để nói nữa, cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò:
– Anh và Du Trùng đã quay lại với nhau chưa?
Lâm Hòa Tây nhìn vào mắt cô, không nói gì.
Nhận được đáp án trong mắt cậu, Trang Nhất Hạ kinh ngạc.
Cô lập tức hỏi:
– Vậy anh đã chia tay với bạn trai ở nước ngoài chưa?
Biểu cảm ngạc nhiên chuyển sang mặt Lâm Hòa Tây.
Điện thoại Trang Nhất Hạ vang lên, có người gọi tới. Nhận được điện thoại, Trang Nhất Hạ cũng không chờ đáp án của Lâm Hòa Tây nữa, cầm điện thoại vội vàng rời khỏi.
Để lại Lâm Hòa Tây đứng thất thần tại chỗ hồi lâu.
Trang Nhất Hạ nói từng điều tra cậu, cho nên cô điều tra được tin cậu có bạn trai ở nước ngoài.
Trang Nhất Hạ điều tra giúp cho Du Trùng, vậy Du Trùng cũng sẽ biết những thông tin mà cô điều tra được.
Câu hỏi của đối phương trước lúc đi văng vẳng trong đầu Lâm Hòa Tây. Dần trùng khớp với câu nói khe khẽ của Du Trùng vào buổi tối mấy hôm trước ở nhà anh, khi cậu đang nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cậu nhắm mắt, dòng suy nghĩ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hoá ra ngày hôm ấy Du Trùng hỏi cậu đã chia tay chưa sao?
Rốt cuộc thì thái độ như gần như xa của Du Trùng với cậu sau khi về nước cũng đã có được lời giải đáp thích đáng.
Hai năm chia tay, cậu lặng lẽ về nước nhưng chỉ thấy tin tức Du Trùng đính hôn. Du Trùng nhờ vào quan hệ của Trang Nhất Hạ để tìm kiếm cậu, cuối cùng lại nhận được tin cậu đã có bạn trai mới ở Mỹ.
Không phải năm đầu tiên ra nước ngoài, không phải năm thứ ba, mà chính là năm thứ hai. Hai chuyện xảy ra trùng hợp đến mức Lâm Hòa Tây còn nghi ngờ có sự nhúng tay của Du Dược Đằng.
Cậu cho rằng mình bí mật về nước nhưng người của Du Dược Đằng đều biết rõ ràng. Có lẽ thông tin mà Trang Nhất Hạ điều tra được cũng chính do người của Du Dược Đằng chủ động đưa lên.
Sự thật có phải vậy hay không, giờ đây đã chẳng còn quan trọng nữa.
Lâm Hòa Tây tìm được công việc và đi làm, Wells và bạn học của anh ta vẫn ở thành phố năm xưa. Ba người là bạn bè thân thiết, thỉnh thoảng Lâm Hòa Tây cũng sẽ bay tới thành phố kia gặp mặt bọn họ, thậm chí còn ở lại ngủ qua đêm ở chung cư hai người kia cùng thuê.
Cậu chẳng hay biết sau đó Du Trùng có tìm người điều tra thông tin về mình, hay có cho rằng những chuyến lữ hành ngắn ngẫu nhiên kia chỉ để đến gặp “bạn trai nơi đất khách” không.
Cậu không biết gì, cũng không muốn suy nghĩ nhiều thêm.
Việc duy nhất cậu muốn làm bây giờ là lập tức gặp mặt Du Trùng.
Show thời trang diễn ra vào hai ngày tới còn Du Trùng thì cuối tuần mới về. Cậu chỉ đành tạm thời gác chuyện của Du Trùng sang một bên, ở lại khách sạn, hoàn thành một số công tác chuẩn bị cùng đồng nghiệp.
Trong khoảng thời gian này, cậu cũng đã gọi điện thoại tìm Chu Huyên. Nhưng Chu Huyên chẳng thể cho Lâm Hòa Tây đáp án cụ thể về chuyện cậu đang hoang mang, chỉ bảo cậu hỏi thẳng Du Trùng.
Nghĩ đến cuộc gọi cùng Du Trùng ngày hôm ấy, anh nói quay về sẽ tìm cậu, có lẽ định nói ra hết tất cả mọi chuyện. Nghe giọng Chu Huyên hoang mang không kém, Lâm Hòa Tây cũng không thất vọng nhiều.
Cậu cúp máy, quyết định tới lúc ấy sẽ hỏi Du Trùng.
Nào ngờ đâu chưa đợi được Du Trùng trở về, đã có người khác giải đáp nghi ngờ giúp cậu.
Buổi tối hôm tổ chức show thời trang, Lâm Hòa Tây tình cờ gặp Phương Thanh Ninh bên ngoài phòng nghỉ ngơi cạnh sàn catwalk.
Màn trình diễn chưa bắt đầu, Lâm Hòa Tây vào phòng nghỉ của đối phương ngồi một lát.
Phương Thanh Ninh đến xem show trên danh nghĩa khách mời của nhãn hàng. Lâm Hòa Tây để ý thấy những minh tinh ngồi ở hàng ghế khách mời đều là những nghệ sĩ có tiếng trong làng giải trí. Phương Thanh Ninh vừa mới ra mắt, đặt trong những khách mời kia thì danh tiếng và độ nổi của cô thực sự chẳng đáng để vào mắt.
Khi hỏi đến nguồn gốc của thư mời, đến bản thân Phương Thanh Ninh cũng ngạc nhiên. Vốn dĩ cô không có quan hệ gì nhiều với nhãn hàng, cũng không phải dạng có bối cảnh trong giới giải trí, không biết tại sao phía nhãn hàng lại mời cô đến xem show diễn thời trang quy mô lớn thế này.
Bỏ qua chuyện thư mời và nhãn hàng, vừa hay trong phòng nghỉ không có người khác, trợ lý đã thức thời rời khỏi đây, Lâm Hòa Tây mở miệng nhắc chuyện chia tay của cô và Hạ Thành Phong.
Phương Thanh Ninh không tỏ ra quá đau lòng, chỉ bình tĩnh nói một câu “quan niệm không hợp”, rồi cứ thế hờ hững cho qua.
Khi nói ra những lời này, hàng mi cô khẽ buông, cố ý né tránh ánh mắt Lâm Hòa Tây.
Cùng là người đã từng chia tay, Lâm Hòa Tây vừa nhìn đã biết nỗi lòng dao động khi nhắc tới Hạ Thành Phong ẩn giấu bên dưới biểu cảm và giọng điệu bình tĩnh của Phương Thanh Ninh.
Cô vẫn còn chưa buông được Hạ Thành Phong.
Nhận ra sự thực này, Lâm Hòa Tây không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ chuyển đề tài, chợt nhớ tới mấy năm Du Trùng và mình chia tay nhau, bỗng dưng cậu lại thấy buồn cười.
Ngẫm kỹ thì mối tình thuở đại học của cả hai người cũng ngang ngửa nhau, kẻ tám lạng, người nửa cân.
Nghĩ vậy, cậu vừa nhìn mũi giày vừa bật cười.
Nhìn thấy nụ cười nhạt bên khóe môi cậu, Phương Thanh Ninh sững người, sực nhớ đến một chuyện không mấy quan trọng.
Đang lúc do dự có nên nói cho Lâm Hòa Tây không thì cậu đã nhìn ra tâm sự của cô, khẽ cười nói:
– Có chuyện muốn nói với anh à?
Phương Thanh Ninh gật đầu, không chần chừ thêm nữa, mở lời:
– Hôm nay khi em đến đây nhìn thấy…
Lời còn chưa dứt, trợ lý bỗng gõ cửa nhắc nhở hai người màn trình diễn sắp bắt đầu.
Phương Thanh Ninh mím môi sầu não, vô thức ngước mắt nhìn cậu.
Lâm Hòa Tây lắc đầu, ra hiệu không sao rồi đứng dậy tạm biệt cô, rời khỏi đây trước.
Ra khỏi phòng nghỉ, ngang qua hành lang dài và rẽ vào một hành lang khác mới nhìn thấy cánh cửa thông tới sàn catwalk.
Lâm Hòa Tây rẽ qua, thoáng thấy Hạ Thành Phong đã mấy năm không gặp đứng bên ngoài.
Anh ta đang nói chuyện với những người khác trên hành lang, không chú ý đến Lâm Hòa Tây.
Lâm Hòa Tây cũng không đến nói chuyện với Hạ Thành Phong mà đi thẳng vào trong cánh cửa dẫn tới sàn catwalk, vẻ đăm chiêu trên gương mặt vẫn còn nguyên.
Ngay sau đó, cậu chợt bật cười.
Hạ Thành Phong ở đây, vậy thì chuyện Phương Thanh Ninh nhận được thư mời đã quá rõ ràng.
Sàn catwalk chỉ có một lối vào duy nhất, Hạ Thành Phong đứng bên ngoài nhất định đang đợi Phương Thanh Ninh.
Cho rằng Phương Thanh Ninh muốn nói với mình chuyện cô tình cờ thấy Hạ Thành Phong ở đây, Lâm Hòa Tây nhanh chóng quên đi nửa câu sau cô chưa kịp nói, không nghĩ thêm gì nhiều.
Hai tiếng sau, khi màn biểu diễn và giới thiệu sản phẩm mới đều đã kết thúc, Lâm Hòa Tây đứng dậy đến phòng vệ sinh gần đây nhất mới biết người Phương Thanh Ninh nhắc tới không phải Hạ Thành Phong, thậm chí còn không thể xem như người cậu quen biết.
Nói chính xác hơn, là người cậu không quen nhưng đã từng nhìn thấy mặt.
Bồn rửa tay được thiết kế hai bên ngoài nhà vệ sinh nam nữ, Lâm Hòa Tây ra khỏi nhà vệ sinh, cúi người rửa tay trước bồn.
Nước vừa chảy khỏi vòi, tiếng giày cao gót chợt vang lên phía sau cậu. Cùng lúc đó, bên cạnh chợt tối, có người đứng trước bồn rửa tay bên cạnh cậu.
Lâm Hòa Tây không ngước mắt lên nhìn đối phương, chỉ rút hai tay khỏi vòi, đứng thẳng người cất bước đi.
Người đứng rửa tay bên cạnh cũng rụt tay về, tiếng nước nhanh chóng dừng hẳn, giọng đối phương lập tức vang lên.
Một giọng nữ trẻ tuổi không phải Phương Thanh Ninh gọi cậu:
– Anh Lâm.
Lâm Hòa Tây dừng bước, thờ ơ quay người, dừng mắt trên khuôn mặt cô gái vừa gọi cậu.
Gương mặt cô gái xinh đẹp và tinh xảo, Lâm Hòa Tây không quen cô, song đã từng nhìn thấy cô trong ảnh báo và trước sảnh đón tiếp của công ty Du Trùng.
Qua một năm, cô gái vẫn mặc tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng, nhưng đã không còn là vợ chưa cưới của Du Trùng.
Một năm trước, cậu và Trang Nhất Hạ đã từng lướt qua nhau ở sảnh công ty Du Trùng. Một năm sau, Trang Nhất Hạ chủ động gọi cậu.
Lâm Hòa Tây mỉm cười, vẻ mặt vẫn như thường:
– Cô biết tôi à?
– Không chỉ biết anh, – Trang Nhất Hạ đáp lại cậu bằng một nụ cười đúng mực – Tôi từng điều tra anh.
Nghe vậy, Lâm Hòa Tây ngừng cười, vẻ mặt cũng lạnh dần:
– Cô Trang điều tra tôi làm gì?
Trang Nhất Hạ ngạc nhiên, tức thì buột miệng:
– Anh biết tôi à?
Lâm Hòa Tây chưa trả lời, cô đã tự hiểu trước, còn nháy mắt với cậu:
– Anh biết tôi cũng là chuyện bình thường, dù sao tôi và Du Trùng đã từng đính hôn.
Lâm Hòa Tây nhìn thẳng Trang Nhất Hạ, không biết cô nói những lời này có ý gì, nhưng cũng chẳng muốn tiếp chuyện.
Trang Nhất Hạ không để bụng, cô cười toe, tự giải thích cho lời mình nói:
– Anh đừng hiểu lầm nhé, tôi nói từng điều tra anh, không phải tôi muốn điều tra bạn trai cũ của chồng chưa cưới, mà Du Trùng bảo tôi điều tra hộ anh ấy.
Lâm Hòa Tây sững người, hiển nhiên không ngờ cô sẽ nói như vậy.
Trang Nhất Hạ tiếp tục:
– Khi ấy tôi và Du Trùng có mối quan hệ hợp tác, mỗi người đều có nhu cầu riêng. Bố Du Trùng theo dõi anh ấy sát sao không tiện nhờ người tìm anh, cho nên mới phải mượn danh nghĩa của tôi.
Lâm Hòa Tây cũng ngờ ngợ chuyện đính hôn của Du Trùng và Trang Nhất Hạ, cậu không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ gật đầu với cô:
– Tôi biết.
Trang Nhất Hạ suy nghĩ, cảm thấy nếu Lâm Hòa Tây đã biết thì cũng chẳng còn lời nào để nói nữa, cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò:
– Anh và Du Trùng đã quay lại với nhau chưa?
Lâm Hòa Tây nhìn vào mắt cô, không nói gì.
Nhận được đáp án trong mắt cậu, Trang Nhất Hạ kinh ngạc.
Cô lập tức hỏi:
– Vậy anh đã chia tay với bạn trai ở nước ngoài chưa?
Biểu cảm ngạc nhiên chuyển sang mặt Lâm Hòa Tây.
Điện thoại Trang Nhất Hạ vang lên, có người gọi tới. Nhận được điện thoại, Trang Nhất Hạ cũng không chờ đáp án của Lâm Hòa Tây nữa, cầm điện thoại vội vàng rời khỏi.
Để lại Lâm Hòa Tây đứng thất thần tại chỗ hồi lâu.
Trang Nhất Hạ nói từng điều tra cậu, cho nên cô điều tra được tin cậu có bạn trai ở nước ngoài.
Trang Nhất Hạ điều tra giúp cho Du Trùng, vậy Du Trùng cũng sẽ biết những thông tin mà cô điều tra được.
Câu hỏi của đối phương trước lúc đi văng vẳng trong đầu Lâm Hòa Tây. Dần trùng khớp với câu nói khe khẽ của Du Trùng vào buổi tối mấy hôm trước ở nhà anh, khi cậu đang nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cậu nhắm mắt, dòng suy nghĩ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hoá ra ngày hôm ấy Du Trùng hỏi cậu đã chia tay chưa sao?
Rốt cuộc thì thái độ như gần như xa của Du Trùng với cậu sau khi về nước cũng đã có được lời giải đáp thích đáng.
Hai năm chia tay, cậu lặng lẽ về nước nhưng chỉ thấy tin tức Du Trùng đính hôn. Du Trùng nhờ vào quan hệ của Trang Nhất Hạ để tìm kiếm cậu, cuối cùng lại nhận được tin cậu đã có bạn trai mới ở Mỹ.
Không phải năm đầu tiên ra nước ngoài, không phải năm thứ ba, mà chính là năm thứ hai. Hai chuyện xảy ra trùng hợp đến mức Lâm Hòa Tây còn nghi ngờ có sự nhúng tay của Du Dược Đằng.
Cậu cho rằng mình bí mật về nước nhưng người của Du Dược Đằng đều biết rõ ràng. Có lẽ thông tin mà Trang Nhất Hạ điều tra được cũng chính do người của Du Dược Đằng chủ động đưa lên.
Sự thật có phải vậy hay không, giờ đây đã chẳng còn quan trọng nữa.
Lâm Hòa Tây tìm được công việc và đi làm, Wells và bạn học của anh ta vẫn ở thành phố năm xưa. Ba người là bạn bè thân thiết, thỉnh thoảng Lâm Hòa Tây cũng sẽ bay tới thành phố kia gặp mặt bọn họ, thậm chí còn ở lại ngủ qua đêm ở chung cư hai người kia cùng thuê.
Cậu chẳng hay biết sau đó Du Trùng có tìm người điều tra thông tin về mình, hay có cho rằng những chuyến lữ hành ngắn ngẫu nhiên kia chỉ để đến gặp “bạn trai nơi đất khách” không.
Cậu không biết gì, cũng không muốn suy nghĩ nhiều thêm.
Việc duy nhất cậu muốn làm bây giờ là lập tức gặp mặt Du Trùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất