Chương 12: Phiên ngoại: Tuổi thiếu niên
1.
Lúc nhận được tin chiều sẽ có tiết kiểm tra Vật lý thì Hà Viên vừa mới ngủ trưa dậy, hãy còn đang thất thần nằm vật ra bàn.
Giản Tư Tề đột nhiên xuất hiện, không biết từ đâu chui ra, tỏ vẻ bí ẩn ghé vào tai Hà Viên, nói:
“Nói cho mày một bí mật, đừng nói cho ai biết nhé. Thực ra — tao chính là một thiên tài!! Trong lúc kiểm tra, mày chỉ cần hô to một câu: ‘Giản Tư Tề, hãy ban cho tôi trí khôn!’ thì á đừng có nói Vật lý, đến Hóa cũng qua ngon ơ luôn!! Muahahahahaha!!”
Vừa nói, Giản Tư Tề còn vừa tạo dáng siêu nhân.
“Mày bị thiểu năng trí tuệ à?” Hà Viên chớp mắt, quyết định ngủ tiếp.
Thế nhưng khoảnh khắc vùi mặt vào cánh tay, Hà Viên đã lặng lẽ nhếch khóe miệng, trong khi Giản Tư Tề chẳng hay điều gì.
2.
Thấy Giản Tư Tề ngủ tít thò lò, Hà Viên cũng chẳng hề nhìn lên, cứ ngắm mãi cho đến tận khi tiếng trống trường vang lên.
Hà Viên muốn đánh thức hắn, thế nhưng bàn tay chạm được đến bả vai hắn lại bỗng đặt thật khẽ khàng, nhiệt độ ấm nóng dễ chịu truyền đến đầu ngón tay Hà Viên qua lớp áo mỏng manh.
Thở dài một hơi, Hà Viên gỡ ngón tay Giản Tư Tề rồi rút quyển sách giáo khoa mà hắn đang đè mặt lên ra, rồi nhét cái gối nhỏ vào.
Khẽ vén mái tóc lòa xòa trước trán Giản Tư Tề, Hà Viên lơ đãng mở sách giáo khoa. Sau khi giở được trang đầu, Hà Viên tức khắc trở nên nghiêm túc, nhanh chóng lật từng trang ——
Cái tên này vẽ râu cho tất cả các bức chân dung của nhân vật nổi tiếng trong sách giáo khoa!
3.
Hà Viên nghe thấy Giản Tư Tề ngồi đằng kia ăn cá mà cứ “ọe khừ ọe” mãi không thôi.
“Hóc xương cá à mà cứ khạc ọe thế?” Hà Viên thuận miệng nói.
Ngẩng lên, thế mà lại đối diện với ánh mắt kinh ngạc tột độ của Giản Tư Tề.
“Mày… làm sao mày biết? Ối ọe khừ khừ! Khừ… ọe… ọe…”
Đỡ lấy trán, Hà Viên từ chối nói chuyện với hắn một ngày.
4.
“Ừng ực ừng ực” tu nước khoáng, ánh mắt Hà Viên rất tự nhiên đuổi theo bóng dáng của người nào đó đang chạy nhảy trên sân bóng.
Trên đường về, người nào đó ấp úng hỏi Hà Viên đứng ngoài sân làm gì thế, Hà Viên khựng bước chân, nhìn đăm đăm vào mắt Giản Tư Tề.
Giản Tư Tề bị Hà Viên nhìn mà cuống hết cả người, da mặt dần dần nhuộm thành đỏ: “Mày… đừng có mà tưởng lúc đánh bóng rổ… tao nhìn mày suốt nhớ.”
Ồ? Hà Viên nhướn mày.
Giọng Giản Tư Tề đột nhiên vọt tớn lên: “Tao, tao chỉ liếc qua đúng một lần thôi! Một lần duy nhất!”
Hà Viên gật đầu, ra vẻ đã biết. Kế tiếp, anh nhẹ giọng hỏi Giản Tư Tề: “Hôm nay còn dám ăn cá không?”
Nói rồi, liền nhanh chóng đeo tai nghe vào để cách ly tiếng gầm đinh tai nhức óc chuẩn bị xổ ra.
5.
Giữa mùa hè nóng như cái lò, lúc đánh bóng rổ, thi thoảng Giản Tư Tề sẽ lột áo phông ra để dùng làm khăn tắm lau mồ hôi ròng ròng trên người.
Hơi khó chịu với việc Giản Tư Tề để lộ phần thân trên của mình trước mọi người, lúc ném bóng, Hà Viên sẽ thường xuyên “lỡ tay” một phát.
Bị nện bóng vào đầu khiến hoa cả mắt, Giản Tư Tề sẽ lập tức nổi cơn tam bành và yêu cầu chiến nhau solo với Hà Viên.
Và kết quả sẽ là Giản Tư Tề thở hổn hển ngồi vật xuống sàn, chơi xấu muốn đấu lại.
Hà Viên cũng luôn luôn giữ vững câu trả lời với Giản Tư Tề: “Tao không thích đánh bóng với kẻ cuồng khoe thân.”
Và lúc ấy, Hà Viên chỉ cần đứng khoanh tay nhìn hắn ngoan ngoãn mặc áo vào là xong.
6.
“Nay lại có một bạn nữ cứ ngắm trộm tao hoài, haizzz!”
“…..”
“Mày nói coi có phải ẻm crush tao rồi không?”
“…..”
“Ê, đi đâu đấy?”
“…..”
“Cầm thú con?”
“Mày gọi tao là gì?”
“….. A Viên.”
7.
Hà Viên chăm chú ngắm mặt nghiêng của Giản Tư Tề không chớp mắt. Khuôn mặt của cậu thiếu niên hãy còn non nớt thơ ngây, được ánh nắng ban chiều rọi lên một vòng hào quang mờ ảo.
Giáo viên chủ nhiệm lật danh sách và bắt đầu điểm danh, các học sinh lần lượt giơ tay báo cáo, đến phiên Hà Viên thì đọc to ba, bốn lần cũng không thấy ai đáp lại.
Đợi đến lúc anh rốt cuộc cũng phản ứng kịp mà đứng lên hô “có mặt”, ngồi lại xuống thì trên bàn đã có thêm một cục giấy. Mở cục giấy nhàu nhĩ ra, mặt trên là một hàng chữ chữ xiêu vẹo hệt như tờ giấy này ——
Tan học gặp nhau ở chỗ cũ.
Anh nhìn về phía Giản Tư Tề, thấy hắn thừa lúc thầy giáo quay người viết lên bảng xanh, ngoảnh sang cười toe toét với anh.
Trái tim Hà Viên đập kịch liệt, anh thu hồi tầm mắt, dùng hộp bút chì san phẳng tờ giấy nhắn nhúm ấy, đồng thời thầm hạ quyết tâm.
8.
“Tư Tề này.”
“Gì?” Giản Tư Tề đang thắt dây giày, nghe vậy thì không khỏi ngừng động tác.
Cái thằng khốn nạn bụng một bồ xấu xa này tự nhiên lại gọi buồn nôn thế kia.
Có âm mưu, nhất định có âm mưu!
Hà Viên đặt khăn lau xuống, thở dài nhìn Giản Tư Tề đang lặng lẽ nhích mông, “Đồ ngốc.”
Nói chỉ có chuẩn mà!
Giản Tư Tề lập tức bật dậy khỏi ghế như lò xo: ”Nói đi, lần này định chơi cdg!”
Hà Viên đứng yên tại chỗ, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Giản Tư Tề. Giản Tư Tề tự dưng thấy hốt hoảng chẳng sao hiểu nổi, chân trái bỗng nhiên giẫm phải dây giày còn chưa được thắt hẳn hoi, lảo đảo ngã sấp về phía trước.
Hà Viên nhanh hơn một bước ôm chầm lấy hắn trước khi hắn ngã sấp mặt. Khoảnh khắc da thịt kề cận, mặt mũi Giản Tư Tề nhanh chóng bỏng rát, cũng quên hỏi Hà Viên rốt cuộc muốn nói gì với mình, đẩy Hà Viên ra rồi quay người muốn chạy.
Hà Viên vươn tay nắm lấy cánh tay hắn: “Đừng nhúc nhích.”
Nhiệt độ từ nơi lòng bàn tay thẩm thấu vào cánh tay và lan lên khắp toàn thân, Giản Tư Tề cảm thấy mặt mình cũng càng lúc càng nóng rát.
Hà Viên ngồi xổm xuống, cẩn thận buộc lại dây giày cho hắn.
Mặt trời… có phải hôm nay mặt trời mọc phía tây không? Hà Viên này là hàng pha ke… chắc chắn là hàng pha ke…
Thắt xong một nút kết xinh xắn, Hà Viên không đứng dậy, mà ngẩng mặt nhìn lên Giản Tư Tề đang đứng ngây như phỗng.
“Tư Tề, mày có muốn đi Mỹ không?”
Nghe Hà Viên hỏi, Giản Tư Tề cảm thấy giọng anh có vẻ thận trọng cực kỳ không phù hợp với anh, và dường như còn mang theo chút mong đợi.
“Gì… gì cơ?”
“Tư Tề, mày có muốn đi Mỹ không?”
Hà Viên hỏi lại, lần này anh đứng dậy, thân hình thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc.
“Mỹ?” Giản Tư Tề cười phá lên, “Sao có thể chứ? Tao sẽ không rời khỏi quê hương mình đâu!”
Hà Viên nhìn chằm chằm hắn, như thể đang xác nhận tính xác thực của câu này, nhìn đến mức Giản Tư Tề từ cười to biến thành cười gượng. Cuối cùng ngay tại lúc Giản Tư Tề sắp sửa bùng nổ, anh mới cất tiếng: “Ừm.”
“Mày… ưm!”
Xúc cảm quá đỗi mềm mại, trái tim hắn lập tức nện thùm thụp chưa từng có.
Hà Viên liếm khóe miệng Giản Tư Tề: “Tao về đây, mai gặp lại.”
Nói rồi ôm lấy quả bóng rổ, bước ra khỏi phòng thay đồ.
Giản Tư Tề ngã phịch xuống ghế, ôm chầm lấy đầu.
Chắc chắn là do mấy nay áp lực quá lớn, Giản Tư Tề tự tẩy não mình: “Ảo giác, hôm nay nhất định mình đã gặp ảo giác!”
Giản Tư Tề sầu não khi ấy hoàn toàn không ngờ, rằng tương lai mình đã cùng cái tên khiến người ta phát ghét này dây dưa với nhau rất nhiều năm.
– HOÀN THÀNH TOÀN BỘ –Tree:
Xi ca lô các ông, vậy là Tree lại mần xong 1 bộ ngắn để cho các ông hít rồi:)))))
Chả là dạo tôi bận quá, mà edit Chim Sơn Ca lại khoai, thế nên tôi tính đi tìm một bộ nhẹ lòng mà ngăn ngắn thôi để làm xuyên khe, và ten ten, tôi đã tìm được em này.
Bộ này thì cũng chẳng có gì để nói cả, rất bình thường, bình dị nhẹ nhàng, nhưng chính nhân vật chính đã khiến tôi quyết định làm.
Tôi rất thích kiểu tính cách như Giản Tư Tề và Hà Viên, tiếc là tác giả viết ngắn quá (12 chương nhưng tính số chữ thì chỉ khoảng như 7 chương bình thường hoy), đọc xong mà vẫn thòm thèm, giá như tác giả mà triển khai bộ này thành truyện dài thì tuyệt biết bao, mhu mhu.
Dị đó, xàm dị thoi, tiếp theo zẫn là chuyên mục cảm ơn nà ))))))))))
Cảm ơn sự hỗ trợ dịch từ anh Tiếu Điếu Đại Nha và em geis BuoiHa. Thương BuoiHa nhắm, toàn nửa đêm bị bà Tree lôi đầu dậy dịch )))))))
Cảm ơn các ông đã đến và đọc một bản edit nhảm chó có thể sẽ có: typo, lặp từ, câu cú lộn xào, xàm lồng,…:))))
Lời cuối, Tree xin được chúc các ông mỗi ngày đều sẽ tốt hơn ngày hôm qua!
Rất tuyệt vời, xincamon!
7:05 PM, 07/08/2021,
Tree.
Lúc nhận được tin chiều sẽ có tiết kiểm tra Vật lý thì Hà Viên vừa mới ngủ trưa dậy, hãy còn đang thất thần nằm vật ra bàn.
Giản Tư Tề đột nhiên xuất hiện, không biết từ đâu chui ra, tỏ vẻ bí ẩn ghé vào tai Hà Viên, nói:
“Nói cho mày một bí mật, đừng nói cho ai biết nhé. Thực ra — tao chính là một thiên tài!! Trong lúc kiểm tra, mày chỉ cần hô to một câu: ‘Giản Tư Tề, hãy ban cho tôi trí khôn!’ thì á đừng có nói Vật lý, đến Hóa cũng qua ngon ơ luôn!! Muahahahahaha!!”
Vừa nói, Giản Tư Tề còn vừa tạo dáng siêu nhân.
“Mày bị thiểu năng trí tuệ à?” Hà Viên chớp mắt, quyết định ngủ tiếp.
Thế nhưng khoảnh khắc vùi mặt vào cánh tay, Hà Viên đã lặng lẽ nhếch khóe miệng, trong khi Giản Tư Tề chẳng hay điều gì.
2.
Thấy Giản Tư Tề ngủ tít thò lò, Hà Viên cũng chẳng hề nhìn lên, cứ ngắm mãi cho đến tận khi tiếng trống trường vang lên.
Hà Viên muốn đánh thức hắn, thế nhưng bàn tay chạm được đến bả vai hắn lại bỗng đặt thật khẽ khàng, nhiệt độ ấm nóng dễ chịu truyền đến đầu ngón tay Hà Viên qua lớp áo mỏng manh.
Thở dài một hơi, Hà Viên gỡ ngón tay Giản Tư Tề rồi rút quyển sách giáo khoa mà hắn đang đè mặt lên ra, rồi nhét cái gối nhỏ vào.
Khẽ vén mái tóc lòa xòa trước trán Giản Tư Tề, Hà Viên lơ đãng mở sách giáo khoa. Sau khi giở được trang đầu, Hà Viên tức khắc trở nên nghiêm túc, nhanh chóng lật từng trang ——
Cái tên này vẽ râu cho tất cả các bức chân dung của nhân vật nổi tiếng trong sách giáo khoa!
3.
Hà Viên nghe thấy Giản Tư Tề ngồi đằng kia ăn cá mà cứ “ọe khừ ọe” mãi không thôi.
“Hóc xương cá à mà cứ khạc ọe thế?” Hà Viên thuận miệng nói.
Ngẩng lên, thế mà lại đối diện với ánh mắt kinh ngạc tột độ của Giản Tư Tề.
“Mày… làm sao mày biết? Ối ọe khừ khừ! Khừ… ọe… ọe…”
Đỡ lấy trán, Hà Viên từ chối nói chuyện với hắn một ngày.
4.
“Ừng ực ừng ực” tu nước khoáng, ánh mắt Hà Viên rất tự nhiên đuổi theo bóng dáng của người nào đó đang chạy nhảy trên sân bóng.
Trên đường về, người nào đó ấp úng hỏi Hà Viên đứng ngoài sân làm gì thế, Hà Viên khựng bước chân, nhìn đăm đăm vào mắt Giản Tư Tề.
Giản Tư Tề bị Hà Viên nhìn mà cuống hết cả người, da mặt dần dần nhuộm thành đỏ: “Mày… đừng có mà tưởng lúc đánh bóng rổ… tao nhìn mày suốt nhớ.”
Ồ? Hà Viên nhướn mày.
Giọng Giản Tư Tề đột nhiên vọt tớn lên: “Tao, tao chỉ liếc qua đúng một lần thôi! Một lần duy nhất!”
Hà Viên gật đầu, ra vẻ đã biết. Kế tiếp, anh nhẹ giọng hỏi Giản Tư Tề: “Hôm nay còn dám ăn cá không?”
Nói rồi, liền nhanh chóng đeo tai nghe vào để cách ly tiếng gầm đinh tai nhức óc chuẩn bị xổ ra.
5.
Giữa mùa hè nóng như cái lò, lúc đánh bóng rổ, thi thoảng Giản Tư Tề sẽ lột áo phông ra để dùng làm khăn tắm lau mồ hôi ròng ròng trên người.
Hơi khó chịu với việc Giản Tư Tề để lộ phần thân trên của mình trước mọi người, lúc ném bóng, Hà Viên sẽ thường xuyên “lỡ tay” một phát.
Bị nện bóng vào đầu khiến hoa cả mắt, Giản Tư Tề sẽ lập tức nổi cơn tam bành và yêu cầu chiến nhau solo với Hà Viên.
Và kết quả sẽ là Giản Tư Tề thở hổn hển ngồi vật xuống sàn, chơi xấu muốn đấu lại.
Hà Viên cũng luôn luôn giữ vững câu trả lời với Giản Tư Tề: “Tao không thích đánh bóng với kẻ cuồng khoe thân.”
Và lúc ấy, Hà Viên chỉ cần đứng khoanh tay nhìn hắn ngoan ngoãn mặc áo vào là xong.
6.
“Nay lại có một bạn nữ cứ ngắm trộm tao hoài, haizzz!”
“…..”
“Mày nói coi có phải ẻm crush tao rồi không?”
“…..”
“Ê, đi đâu đấy?”
“…..”
“Cầm thú con?”
“Mày gọi tao là gì?”
“….. A Viên.”
7.
Hà Viên chăm chú ngắm mặt nghiêng của Giản Tư Tề không chớp mắt. Khuôn mặt của cậu thiếu niên hãy còn non nớt thơ ngây, được ánh nắng ban chiều rọi lên một vòng hào quang mờ ảo.
Giáo viên chủ nhiệm lật danh sách và bắt đầu điểm danh, các học sinh lần lượt giơ tay báo cáo, đến phiên Hà Viên thì đọc to ba, bốn lần cũng không thấy ai đáp lại.
Đợi đến lúc anh rốt cuộc cũng phản ứng kịp mà đứng lên hô “có mặt”, ngồi lại xuống thì trên bàn đã có thêm một cục giấy. Mở cục giấy nhàu nhĩ ra, mặt trên là một hàng chữ chữ xiêu vẹo hệt như tờ giấy này ——
Tan học gặp nhau ở chỗ cũ.
Anh nhìn về phía Giản Tư Tề, thấy hắn thừa lúc thầy giáo quay người viết lên bảng xanh, ngoảnh sang cười toe toét với anh.
Trái tim Hà Viên đập kịch liệt, anh thu hồi tầm mắt, dùng hộp bút chì san phẳng tờ giấy nhắn nhúm ấy, đồng thời thầm hạ quyết tâm.
8.
“Tư Tề này.”
“Gì?” Giản Tư Tề đang thắt dây giày, nghe vậy thì không khỏi ngừng động tác.
Cái thằng khốn nạn bụng một bồ xấu xa này tự nhiên lại gọi buồn nôn thế kia.
Có âm mưu, nhất định có âm mưu!
Hà Viên đặt khăn lau xuống, thở dài nhìn Giản Tư Tề đang lặng lẽ nhích mông, “Đồ ngốc.”
Nói chỉ có chuẩn mà!
Giản Tư Tề lập tức bật dậy khỏi ghế như lò xo: ”Nói đi, lần này định chơi cdg!”
Hà Viên đứng yên tại chỗ, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Giản Tư Tề. Giản Tư Tề tự dưng thấy hốt hoảng chẳng sao hiểu nổi, chân trái bỗng nhiên giẫm phải dây giày còn chưa được thắt hẳn hoi, lảo đảo ngã sấp về phía trước.
Hà Viên nhanh hơn một bước ôm chầm lấy hắn trước khi hắn ngã sấp mặt. Khoảnh khắc da thịt kề cận, mặt mũi Giản Tư Tề nhanh chóng bỏng rát, cũng quên hỏi Hà Viên rốt cuộc muốn nói gì với mình, đẩy Hà Viên ra rồi quay người muốn chạy.
Hà Viên vươn tay nắm lấy cánh tay hắn: “Đừng nhúc nhích.”
Nhiệt độ từ nơi lòng bàn tay thẩm thấu vào cánh tay và lan lên khắp toàn thân, Giản Tư Tề cảm thấy mặt mình cũng càng lúc càng nóng rát.
Hà Viên ngồi xổm xuống, cẩn thận buộc lại dây giày cho hắn.
Mặt trời… có phải hôm nay mặt trời mọc phía tây không? Hà Viên này là hàng pha ke… chắc chắn là hàng pha ke…
Thắt xong một nút kết xinh xắn, Hà Viên không đứng dậy, mà ngẩng mặt nhìn lên Giản Tư Tề đang đứng ngây như phỗng.
“Tư Tề, mày có muốn đi Mỹ không?”
Nghe Hà Viên hỏi, Giản Tư Tề cảm thấy giọng anh có vẻ thận trọng cực kỳ không phù hợp với anh, và dường như còn mang theo chút mong đợi.
“Gì… gì cơ?”
“Tư Tề, mày có muốn đi Mỹ không?”
Hà Viên hỏi lại, lần này anh đứng dậy, thân hình thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc.
“Mỹ?” Giản Tư Tề cười phá lên, “Sao có thể chứ? Tao sẽ không rời khỏi quê hương mình đâu!”
Hà Viên nhìn chằm chằm hắn, như thể đang xác nhận tính xác thực của câu này, nhìn đến mức Giản Tư Tề từ cười to biến thành cười gượng. Cuối cùng ngay tại lúc Giản Tư Tề sắp sửa bùng nổ, anh mới cất tiếng: “Ừm.”
“Mày… ưm!”
Xúc cảm quá đỗi mềm mại, trái tim hắn lập tức nện thùm thụp chưa từng có.
Hà Viên liếm khóe miệng Giản Tư Tề: “Tao về đây, mai gặp lại.”
Nói rồi ôm lấy quả bóng rổ, bước ra khỏi phòng thay đồ.
Giản Tư Tề ngã phịch xuống ghế, ôm chầm lấy đầu.
Chắc chắn là do mấy nay áp lực quá lớn, Giản Tư Tề tự tẩy não mình: “Ảo giác, hôm nay nhất định mình đã gặp ảo giác!”
Giản Tư Tề sầu não khi ấy hoàn toàn không ngờ, rằng tương lai mình đã cùng cái tên khiến người ta phát ghét này dây dưa với nhau rất nhiều năm.
– HOÀN THÀNH TOÀN BỘ –Tree:
Xi ca lô các ông, vậy là Tree lại mần xong 1 bộ ngắn để cho các ông hít rồi:)))))
Chả là dạo tôi bận quá, mà edit Chim Sơn Ca lại khoai, thế nên tôi tính đi tìm một bộ nhẹ lòng mà ngăn ngắn thôi để làm xuyên khe, và ten ten, tôi đã tìm được em này.
Bộ này thì cũng chẳng có gì để nói cả, rất bình thường, bình dị nhẹ nhàng, nhưng chính nhân vật chính đã khiến tôi quyết định làm.
Tôi rất thích kiểu tính cách như Giản Tư Tề và Hà Viên, tiếc là tác giả viết ngắn quá (12 chương nhưng tính số chữ thì chỉ khoảng như 7 chương bình thường hoy), đọc xong mà vẫn thòm thèm, giá như tác giả mà triển khai bộ này thành truyện dài thì tuyệt biết bao, mhu mhu.
Dị đó, xàm dị thoi, tiếp theo zẫn là chuyên mục cảm ơn nà ))))))))))
Cảm ơn sự hỗ trợ dịch từ anh Tiếu Điếu Đại Nha và em geis BuoiHa. Thương BuoiHa nhắm, toàn nửa đêm bị bà Tree lôi đầu dậy dịch )))))))
Cảm ơn các ông đã đến và đọc một bản edit nhảm chó có thể sẽ có: typo, lặp từ, câu cú lộn xào, xàm lồng,…:))))
Lời cuối, Tree xin được chúc các ông mỗi ngày đều sẽ tốt hơn ngày hôm qua!
Rất tuyệt vời, xincamon!
7:05 PM, 07/08/2021,
Tree.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất