Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]
Chương 118: Mắng người ngoài quen rồi, về nhà mắng cả em
Đến giữa tháng 10, trời bắt đầu se lạnh.
Những cơn mưa rào của đầu thu đã không còn bất chợt kéo đến, thay vào là những làn gió mơn man thổi qua kẽ lá dần ngả vàng, đợi đến khi vào đông sẽ lả tả rụng xuống.
Sáng sớm hôm nay thời gian biểu của Vưu Hạ và Kỳ Họa Niên có chút thay đổi. Đêm qua vì trằn trọc khó ngủ nên cậu quyết định sẽ bùng hai tiết, lúc này đang cuộn mình trong chăn ngủ vùi. Còn anh sau khi thay quần áo xong lập tức lái xe đến bệnh viện, trên mặt tuy tỉnh táo nhưng vẫn luôn phảng phất chút áp lực khó hiểu.
Khi xe rẽ vào bãi đỗ đông nghịt, đồng hồ chỉ mới điểm 7 giờ 30 phút.
Vưu Hạ đem theo một túi đựng bằng da quen thuộc của mình, đi thẳng đến dãy hành lang tầng trệt phía Bắc. Đó là dãy các phòng làm việc của những bác sĩ gạo cội, bao gồm viện trưởng và viện phó.
Đứng trước cửa một gian phòng, xung quanh yên ắng, Vưu Hạ rũ mắt, lịch sự gõ hai tiếng. Bên trong không nhanh không chậm vọng ra một giọng nói trầm thấp của đàn ông, tiếp theo là tiếng bước chân tiến gần về phía của anh.
Cửa phòng bật mở, một cô gái còn rất trẻ ngẩng mặt nhìn Vưu Hạ, chợt nhiên bối rối kỳ lạ: “A…Bác sĩ Hạ, chào anh.”
Vưu Hạ nhìn thoáng qua đôi gò má ửng hồng ngại ngùng của cô gái, đương nhiên anh không hề nhận ra cô là ai, chỉ trông thấy chiếc áo blouse khoác trên người cô nên có thể ngầm khẳng định cô cũng là đồng nghiệp. Thấy cô vẫn đứng im một chỗ, anh hít nhẹ một hơi rồi bước sang bên phải một bước, dành cho đối phương một lối hẹp.
Cô gái chớp chớp mắt, lén lút nhìn theo chuyển động của anh. Hồi sau, cô nghe anh nói một câu với thái độ không có chút kiên nhẫn nào, nếu chẳng phải gọi là quá lạnh lùng đáng sợ.
“Cô xong chưa?”
Trái tim cô gái nhảy vọt lên cuống họng, rối rít đáp: “Xin lỗi xin lỗi, tôi xong rồi, anh và—“
Mấy chữ cuối còn vướng víu chưa kịp thốt ra thì cửa phòng đã đóng sập lại rồi.
Cô gái nhìn cánh cửa màu trắng, bao nhiêu mong đợi hiện trong đôi mắt thoáng chốc vụt tan biến. Cơ hội có thể đứng gần nói chuyện với vị bác sĩ nổi tiếng khó gần của bệnh viện thật sự rất hiếm hoi. Vậy mà hôm nay cô lại nhất thời không kiểm soát được tâm tình của bản thân, làm lãng phí mất một cơ hội không biết bao giờ mới quay trở lại.
Bác sĩ Hạ… Anh đúng là con người không có cảm xúc.
Trong ngoài trước sau đều tĩnh lặng không thay đổi.
Mãi khi Ngụy Kỉ gỡ mắt kính đặt xuống bàn, thuận tay cầm theo tách trà, đi vòng qua bàn làm việc tiến gần tới cái bàn thủy tinh trước mặt, Vưu Hạ mới chủ động mở miệng: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Ngụy Kỉ ngồi xuống, điềm nhiên châm trà cho Vưu Hạ, nụ cười hài lòng nở trên môi: “Rốt cuộc tôi cũng đợi được đến ngày bác sĩ Hạ bảo chúng ta nói chuyện đi rồi.”
Vưu Hạ không quan tâm đến lời mỉa mai của ông ta, vừa ngồi xuống đã mau chóng lấy ra một phong bì đặt lên bàn. Nhắm mắt cũng có thể dễ dàng biết được phong bì này là của ai. Ngụy Kỉ im lặng hạ mắt nhìn phong bì màu trắng trước mặt, tác phong nhàn hạ như cũ, đẩy tách trà âm ấm cho Vưu Hạ.
“Đây là trà bạc hà, rất tốt cho những người thường xuyên mất ngủ vì áp lực. Tôi nghĩ là đêm qua cậu không ngủ ngon đâu nhỉ?”
Quả nhiên là Ngụy Kỉ, mỗi một lời ông ta nói ra một là khiến người khác phải suy ngẫm, hai là sẽ trực tiếp giết chết đối phương không cần dao. Nhưng đáng tiếc khi đối phương lại là Vưu Hạ, một người dù bị đâm cũng không thể chết được, huống hồ gì là đôi ba lời châm chọc tầm thường này.
Vưu Hạ cười giận, lắc đầu phủ nhận: “Ông lầm rồi, đêm qua tôi vẫn ngủ rất ngon, chẳng có thứ gì có thể làm tôi áp lực được đâu. Hôm nay chúng ta nói chuyện ngắn gọn thôi. Tôi sẽ không hỏi ông làm sao có được thứ trong phong bì, tôi chỉ hỏi thứ liên quan đến nó nhất.”
Ngụy Kỉ thoáng cau mày, nghiêm giọng hỏi: “Thứ gì?”
Vưu Hạ ngồi rướn ra phía trước, đồng thời duỗi tay đáp: “Cuộn phim.”
Ngay sau đó, Ngụy Kỉ như ngỡ ngàng mà bật cười thành tiếng. Tràng cười ấy kéo dài không lâu, song khi ngừng lại, đôi mắt ông ta trở nên sâu hút như một vực thẳm không thấy đáy. Cầm phong bì nhẹ đập trên lòng bàn tay mình, ông ta hít một hơi tiếp lời:
“Cậu biết luật trao đổi là gì mà đúng không? Có qua có lại, tiền trao cháo múc, cứ thế mà làm thôi.”
“Tôi hiểu.” Vưu Hạ nhìn thẳng vào mắt đối phương, ánh nhìn đầy quyết đoán như thể đã hạ quyết tâm từ sớm. “Tôi đồng ý tham gia vào dự án lần này của ông, với điều kiện ông sẽ đưa cho tôi cuộn phim của những tấm ảnh này.”
Ngụy Kỉ nheo mắt nghĩ ngợi giây lát. Thái độ lưng chừng của ông ta nhất thời làm cho Vưu Hạ cảm thấy nóng ruột. Anh nghiêm mặt quan sát từng biểu cảm trên gương mặt kia, trong lòng chẳng ngừng phỏng đoán suy nghĩ của đối phương.
Qua hồi lâu, Ngụy Kỉ gật đầu: “Được. Dù sao mục đích cuối cùng của tôi chỉ là muốn cậu tham gia vào dự án Sodium mà thôi. Bây giờ cậu đồng ý rồi, tôi cũng đâu thiết tha gì với bằng chứng bỏng tay ấy nữa.”
Bằng chứng bỏng tay…
Bốn chữ này lọt vào lỗ tai không khác gì hóa thành gai nhọn.
Vưu Hạ nhắm mắt kìm giận, không muốn cái suy nghĩ truy cứu tới cùng lại rục rịch trỗi dậy, dù rằng đêm hôm qua anh đã suýt làm như thế. Bởi vì anh không tin Vưu Kiện sẽ giải quyết mọi thứ sơ suất đến nhường này. Nhưng rồi khi tính toán cẩn thận, anh quyết định không tìm hiểu nữa.
Dẫu sao mục đích duy nhất của Ngụy Kỉ chỉ là muốn anh phải tham gia vào dự án Sodium. Vậy thì anh cứ tham gia là được rồi. Mặt khác, anh vốn dĩ không giống Vưu Thần hay Vưu Kiện, anh không có thói quen dễ dàng ra tay triệt tiêu những ai muốn làm rào cản của mình.
Hay nói đúng hơn, anh không muốn mọi chuyện đi quá xa.
Một mạng là đủ rồi.
Khi cơn giận dần lắng xuống, Vưu Hạ nghe thấy tiếng bước chân gần bên tai, theo sau là một vật gì đó vừa được đặt xuống bàn. Anh mở mắt liếc nhìn, nhận ra đó là một cuộn phim màu đen. Tâm trạng căng thẳng từ hôm qua đến giờ cuối cùng đã được giải tỏa phần nào.
Ngụy Kỉ nhấp một ngụm trà, bình tĩnh lên tiếng: “Cuộn phim mà cậu muốn, tất cả đều nằm trong đó.”
Vưu Hạ cầm cuộn phim lên đánh giá trong ngoài một lượt rồi nâng mắt, thẳng thừng cảnh cáo: “Ông phải chắc nó là cuộn phim duy nhất.”
Ngụy Kỉ nhún vai, quả quyết đáp: “Tất nhiên rồi. Quân tử nhất ngôn.”
Đoạn, ông ta mỉm cười, bâng quơ hỏi: “Cậu thật sự không muốn biết vì sao tôi lại có được nó ư?”
“Thật ra tôi không còn hứng thú muốn biết vì sao ông lại có được thứ đó…” Vưu Hạ đưa mắt lạnh lùng nhìn đối phương, cuộn phim nằm trong tay anh xoay tròn vài vòng. “Cái tôi đang tò mò lúc này chính là lý do khiến ông hao tâm tổn trí để lấy được bằng chứng ràng buộc tôi phải đồng ý tham gia cơ.”
Ngụy Kỉ nhướng mày chưa đáp.
Vưu Hạ đứng dậy, cẩn thận bỏ cuộn phim vào túi áo rồi cúi người, chống hai tay xuống mặt bàn, khóe môi hơi nhếch lên cười khó hiểu: “Nếu chỉ vì muốn tôi tham gia vào dự án Sodium thì có phải là hơi tốn công tốn của rồi không? Lấy được bằng chứng sắt thép thế này mà chỉ vì muốn tôi đồng ý thôi ư? Nói thật, tôi không tin nổi đâu.”
Giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở lạnh lẽo đặc trưng của người con Huyết tộc quấn quanh vành tai Ngụy Kỉ. Sống lưng ông ta đột nhiên lạnh buốt, toàn thân cũng rùng mình ghê sợ. Đôi tay đặt trên đùi nắm chặt lại, ông ta đảo mắt nhìn qua, gắng gượng mỉm cười đáp:
“Nếu đã không tin, vậy sao cậu còn đồng ý?”
“Vì tôi muốn xem thử rốt cuộc ông muốn làm gì.”
Nghe đến đây, Ngụy Kỉ bật cười, lắc đầu bất đắc dĩ: “Bác sĩ Hạ, cậu đa nghi quá rồi.”
Vưu Hạ cũng mỉm cười, sau đó thu người lại, điềm đạm đâm một nhát vào tim đen của đối phương: “Là tôi đa nghi hay là ông đa mưu thì còn chưa biết được.”
Ha, miệng lưỡi đúng là ghê gớm, suy nghĩ cũng thật đáo để.
Quả nhiên là khó múa rìu qua mắt thợ, so với cái giá tao phải trả để lôi kéo mày vào dự án này là quá đắt. Nhưng tất nhiên, đúng như mày đã nói, mục đích của tao… thật sự không hề đơn giản như vậy đâu, Vưu Hạ à.
Nhẫn nhịn.
Thời cơ sẽ đến.
Ngụy Kỉ tự nhủ với bản thân rồi bất ngờ hỏi thêm một câu nữa: “Đi công tác xa lâu ngày, người nhà của cậu có lo lắng không?”
Người nhà? Sao đột nhiên lại hỏi đến người nhà của anh?
Vưu Hạ rũ mắt liếc nhìn Ngụy Kỉ, linh cảm trong lòng xoay vòng, anh ngờ vực trả lời: “Bây giờ viện phó còn quan tâm đến cả người nhà của tôi sao?”
“Thì…lần này cậu đi công tác xa quá mà, rừng thiêng nước độc, ai mà không lo được chứ? Tôi hỏi vu vơ thế thôi, chỉ e là… có người nhà không muốn cho cậu đi.”
Khi nghe ông ta nhắc đến có người không muốn cho anh đi, lập tức anh nghĩ ngay tới một người. Hình ảnh lo lắng sốt ruột của Kỳ Họa Niên vào đêm qua bỗng hiện lên trước mắt anh, làm cho tim anh đè nén khó chịu.
Tên nhóc đó nếu như biết chuyện này, có khi sẽ đôi co với mình một trận mới thôi.
Vậy thì không cho cậu ta biết là được rồi. Đi công tác xa cũng đâu có nghĩa là phải leo rừng lội suối? Miễn cứ ra khỏi thành phố thì đã gọi là đi công tác xa rồi mà.
Thở ra một tiếng, Vưu Hạ bắt đầu thấy đau đầu khi cứ mãi đứng trong căn phòng ngột ngạt này.
“Cảm ơn sự quan tâm của viện phó, tôi tự biết lo liệu phía người thân của mình.”
Nói xong, anh dứt khoát quay lưng rời đi, nhưng trước khi thật sự đi khỏi, anh vẫn không quên gửi lại một lời nhắn nhủ.
“Mặc dù tôi khác với anh trai của mình, nhưng sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn. Đừng dồn tôi vào đường cùng, vì lúc đó tôi không biết mình sẽ có thể làm gì đâu.”
—
Khi Kỳ Họa Niên và Quý Mãnh Tâm cùng nhau rời khỏi quán cơm đối diện trường, mặt trời đã sắp lặn mất tăm sau những tòa cao ốc. Nền trời phủ đặc bởi nhiều đám mây mang theo sắc màu cam vàng ngọt lịm.
Thành phố lên đèn, nhộn nhịp huyên náo.
Trước cổng trường đại học vẫn luôn tụ tập đông đúc sinh viên đang vây quanh các xe đẩy bán thức ăn bên lề đường. Khói nóng nghi ngút bốc lên lẫn với mùi thơm nức mũi của đồ ăn. Giữa quang cảnh ồn ả thế này bỗng có một tiếng rao ở cuối ngõ đường nghe sao mà da diết thê lương.
Kỳ Họa Niên nghe thấy tiếng rao, bước chân dừng lại, cậu ngoảnh đầu tìm kiếm hình dáng nhỏ bé lẩn khuất trong đám đông. Ánh sáng không còn nhiều, vừa đủ chiếu lên mái tóc cháy nắng của một đứa trẻ đang nhảy nhót quanh một người phụ nữ lớn tuổi. Đứa bé có đôi mắt hồn nhiên và nụ cười vô tư lự, khi nhảy lò cò mệt rồi liền sà vào lòng đối phương, nũng nịu đôi ba câu.
Quý Mãnh Tâm nhận ra Kỳ Họa Niên đứng lặng một chỗ đã lâu, đôi mắt chăm chú hướng về phía cuối ngõ, có chút dạt dào hoài niệm. Qua hồi lâu, Quý Mãnh Tâm đi đến gần, hạ giọng đề nghị: “Ăn bắp không?”
Kỳ Họa Niên sực tỉnh, quay sang nhìn: “Sao?”
“Tôi hỏi ông ăn bắp không, qua đó mua vài trái về gặm.”
À…ừ, ăn.
Kỳ Họa Niên cũng không rõ mình mãi nhìn hai mẹ con đang bán bắp luộc cuối đường là vì vẫn còn đói hay vì lý do gì khác. Song, sau khi Quý Mãnh Tâm ngỏ lời, cậu liền cất bước đi về phía trước. Cả hai mua tổng cộng bốn trái, mỗi đứa hai trái mang về nhà.
Trước khi đề máy chạy, Quý Mãnh Tâm nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: “Tí về rảnh không? Cày vài ván, lâu quá không cày.”
Kỳ Họa Niên chống hai chân xuống mặt đường, vừa bỏ hai trái bắp còn nóng vào cặp vừa lắc đầu nói: “Không, nay bận rồi. Sợ là tối mới về tới nhà được.”
“Ông đi đâu nữa à?”
Trong phút chốc, Quý Mãnh Tâm quên béng đi “nhiệm vụ” vào mỗi tuần của Kỳ Họa Niên. Nhiệm vụ rất đơn giản. Ba ngày bất kỳ trong tuần, cậu sẽ phải mang quần áo mới đến cho anh chủ thay để chuẩn bị ca trực đêm. Tuy nhiệm vụ này hơi tốn công sức và thời gian, nhưng có người lại rất mong mỏi được thực hiện đều đặn mà chẳng than nửa lời.
Không đợi Kỳ Họa Niên ngẩng đầu đáp, Quý Mãnh Tâm đã vội giơ bàn tay ngăn chặn: “Thôi, nhớ rồi.”
Kỳ Họa Niên hồn nhiên bày ra cái mặt hạnh phúc của mình nhìn đối phương.
Quý Mãnh Tâm thở dài, xoay chìa khóa, mặt lạnh chào tạm biệt rồi phóng đi như bay. Làn khói cuối cùng mờ nhạt còn lưu lại trước mặt Kỳ Họa Niên. Cậu vẫn chưa vội đặt chân lên bàn đạp, đợi khi bóng lưng của bạn thân khuất tầm mắt rồi mới chầm chậm chạy về hướng của bệnh viện.
Đoạn đường từ trường đại học đến bệnh viện tương đối xa, phải mất khoảng một tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Qua giờ tan tầm, bầu không khí tất bật trong khuôn viên bệnh viện đã không còn như ban sáng. Khắp nơi đều bị màn đêm đen kịt vây lấy, chẳng bao lâu thì xuất hiện những ánh đèn vàng trà leo loét chiếu rọi trên lớp gạch màu xám lót ở từng con đường quanh co eo hẹp.
Sau khi thay quần áo mới xong, Vưu Hạ đẩy cửa bước ra ngoài.
Hôm nay Kỳ Họa Niên đã đi ăn chiều cùng với Quý Mãnh Tâm, lúc đến đây thì chỉ ghé vào căn tin bệnh viện mua một chai trà ô-long ướp lạnh mà thôi.
Vừa uống được một ngụm thì nhìn thấy đối phương thong thả đi đến gần.
Áo sơ-mi trên người Vưu Hạ là kiểu dáng mới ra cách đây không lâu, vẫn là màu trắng giống như bình thường nhưng có vẻ mỏng hơn một chút. Vài giọt nước dính trên tóc nhẹ nhàng rơi xuống theo từng bước chân của anh, thấm qua lớp áo sơ-mi, thấp thoáng lộ ra một mỹ cảnh nhân gian.
Kỳ Họa Niên nuốt vội ngụm trà ô-long, suýt thì ho sặc sụa.
“Lớn rồi mà uống nước còn bị sặc.” Vưu Hạ lườm một cái.
Kỳ Họa Niên nghiêng đầu ho mấy tiếng rồi quay lại, lau miệng định biện minh cho mình: “Đâu có, chỉ là… ai bảo…” Ai bảo nhìn anh làm em không kìm chế được.
Những chữ phía sau cậu không dám nói ra, đành nuốt xuống bụng theo ngụm ô-long ban nãy.
Kỳ Họa Niên lắc lắc đầu, xua đi suy nghĩ đen tối, nở nụ cười, hỏi han: “Hôm nay anh làm việc có mệt không?”
Vưu Hạ xoa nhẹ hai bên vai, cằm gật gật, hạ giọng đáp: “Có chút. Hôm nay có ba ca phẫu thuật nên hơi oải…”
Lời còn chưa gãy gọn xong xuôi thì cánh tay trắng nõn của anh bị kéo mạnh một cái. Anh giật bắn mình, hàng lông mày nhăn nhăn, bàn tay phản xạ kịp thời vịn vào vai của đối phương.
Sắc mặt tối tầm, anh hậm hực: “Làm gì đó?”
Chàng sói hoang nhẹ nhếch khóe môi, ánh mắt nửa chính nửa tà nhìn anh: “Giúp anh thư giãn.”
Thư giãn ư? Thư giãn bằng cách kéo anh ngồi lên đùi của mình? Không nặng à? Có phải lại muốn giở trò gì không?
Chỉ trong nhất thời mà Vưu Hạ đã nảy ra không ít câu hỏi nghi hoặc. Anh nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Kỳ Họa Niên, khuôn miệng vừa hé mở hỏi được phân nửa: “Định thư giãn b—”
Một lần nữa, câu từ còn sót lại đều bị nụ hôn nhấn chìm.
Kỳ Họa Niên mau chóng luồn tay giữ chặt sau gáy của Vưu Hạ, tay còn lại vòng qua ôm lấy eo của anh. Thoạt đầu anh còn sửng sốt nên chưa kịp tiếp nhận, về sau dường như đã quen lối quen đường, từ từ nhắm mắt lại, cùng cậu triền miên quấn quýt. Môi lưỡi nồng nhiệt đan cài, nước bọt trộn lẫn với vị ô-long ngọt lịm vương vấn ở khóe miệng cả hai.
Trong phòng lặng như tờ. Đôi chiếc bóng dán sát vào nhau tràn đầy thân mật gần gũi. Vưu Hạ ôm cổ Kỳ Họa Niên, hơi nghiêng đầu cố gắng đuổi theo nụ hôn mãnh liệt của đối phương. Trong lúc hôn môi, tay của Kỳ Họa Niên nhẹ nhàng lướt qua nơi xương quai của Vưu Hạ, rồi lại lần mò xuống tới trước ngực anh.
Cậu lưu luyến liếm qua viền môi mềm mại đối diện, dịu dàng bảo: “Em nhớ anh.”
Mặc dù mỗi ngày đều nhìn thấy nhau, thậm chí cả đêm cũng đã nằm cạnh nhau mà thủ thỉ tâm sự, thế nhưng chỉ cần xa nhau một khắc thôi cũng khiến lòng cậu cuồn cuộn nỗi nhớ vô hình.
Vưu Hạ rũ mắt mơ màng nhìn đối phương, đôi môi vì bị hôn nghiến triền miên mà hơi sưng đỏ. Anh mím môi, tự dưng cảm thấy đau rát khó chịu. Nhưng ngay sau đó liền được ai đó nhẹ nhàng mân mê vuốt ve, cơn đau tức khắc biến mất.
“Ừm…Sau này có thể sẽ nhớ hơn đấy.” Vưu Hạ ngần ngại rất lâu mới nói được một lời.
Lúc nghe xong, tinh thần đang dạo quanh cung trăng của Kỳ Họa Niên bỗng quay về mặt đất. Cậu thoáng nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc lạ thường: “Sao vậy? Không lẽ anh định đi đâu mấy ngày ư?”
Lẽ nào là đi công tác sao?
Cậu thầm suy đoán trong bụng, nào ngờ kết quả lại chính xác không lệch một li.
Vưu Hạ gật đầu, thừa nhận một nửa sự thật: “Tôi chuẩn bị đi công tác nước ngoài, chừng một tháng sẽ về.”
“Một tháng? Nước ngoài?” Chữ nghĩa phút chốc bay tán loạn, Kỳ Họa Niên ngả lưng dựa vào ghế, chớp mắt định thần hồi lâu. “Anh đi công tác ở đâu? Khi nào thì đi ạ?”
“Đi công tác bên Pháp, dự hội thảo quan trọng, dự kiến là một tháng mới xong. Hai tuần nữa là tôi sẽ bay.” Vưu Hạ trơn tru nói ra những gì mình đã chuẩn bị sẵn trong đầu.
Vì cách nói tự nhiên và ánh mắt bình tĩnh nên Kỳ Họa Niên không mảy may nghi ngờ hay nghĩ ngợi. Nếu có thì chỉ là cậu đang lo lắng cho sức khỏe của anh mà thôi. Đi công tác bên nước ngoài không thoải mái gì, lạ nước lạ cái, thể trạng của anh vốn dĩ đã không tốt như người khác, thường xuyên bị đau dạ dày nên cậu lo lắm.
Kỳ Họa Niên rũ mắt, im thin thít.
Vưu Hạ ngồi trên đùi Kỳ Họa Niên khiến cho chiều cao của anh vượt trội hơn cậu một chút. Khi anh cúi đầu nhìn xuống đã vô tình che khuất ánh sáng trên trần nhà.
“Làm sao vậy?” Anh luồn tay vào tóc cậu, giây phút dịu dàng mà người ngoài hiếm thấy.
Kỳ Họa Niên gục đầu lên ngực anh, cẩn thận giấu đi đôi mắt sốt ruột của mình. Cậu nén tiếng thở dài, lắc đầu nguầy nguậy như một chú chó bị chủ cho ra rìa, bộ dạng tủi thân phát khóc đi được.
Thấy cậu không trả lời, anh bỗng phì cười, duỗi tay chủ động nâng cằm cậu lên, nheo mắt đánh giá độ chân thật.
“Lo lắng cho tôi đúng không?” Anh bình thản hỏi.
Chàng sói hoang nhiệt tình như lửa đã biến mất, hóa thành một chú chó to xác hở một tí là làm nũng.
“Lo chứ sao không? Anh bay sang tận Pháp, xa chỗ này lắm… Em không được gặp anh mỗi ngày nữa, phải đợi đến 30 ngày tiếp theo mới có thể nhìn thấy… Haiz, người ta đau đớn vì bệnh tật, em thì quằn quại vì nhớ anh…”
“Khụ…”
Không ngờ trình độ nói chuyện sến sẩm của Kỳ Họa Niên lại tiếp tục tăng thêm một bậc rồi. Thậm chí nói ra được mấy lời như vậy mà mặt mũi chẳng hề biến sắc chút nào.
Học tập ai mà giỏi vậy không biết?
Vưu Hạ nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Hai bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu đối phương, anh thình lình cúi xuống hôn lên trán cậu, giống như ngày hôm qua vậy.
“Làm ơn đừng nói chuyện kiểu đó nữa, tôi chịu không được đâu. Sởn cả da gà rồi, ha ha…”
Kỳ Họa Niên nheo mắt lại quan sát nụ cười đẹp đẽ trên môi anh, trái tim phút chốc xốn xang khó tả.
Nụ cười mê người, bờ môi cũng ngọt ngào như được bôi mật.
“Anh…” Bỗng, Kỳ Họa Niên cất tiếng thì thầm gọi.
Vưu Hạ lập tức rũ mắt nhìn, nhưng chưa kịp hỏi han gì đã bị chàng sói hoang tóm gọn. Lòng bàn tay rộng dày bám chặt trên thắt lưng mảnh mai của anh. Kỳ Họa Niên ngửa mặt tìm lấy đôi môi mềm ngọt đối diện, điên cuồng quấn quýt thêm một lần nữa. Các đầu ngón tay như bùng lên một đốm lửa nhỏ, khẽ khàng luồn vào trong lớp áo sơ-mi trắng, rải đều khắp da thịt mịn màng của anh.
Hơi thở trở nên dồn dập theo từng động tác vuốt ve miên man.
Vưu Hạ nuốt nước bọt không kịp, một ít đã men theo khóe miệng chảy xuống. Anh nhắm nghiền mắt, dường như cảm nhận được một luồng khoái cảm chạy dọc sống lưng của mình. Toàn thân anh vặn vẹo, chỉ vì đôi tay của người nào đó.
“Niên…Đừng cắn, chỗ đó…”
Kỳ Họa Niên nghe thấy giọng nói nỉ non van nài của Vưu Hạ, môi lưỡi gặm cắn càng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Cậu tìm tới vành tai mẫn cảm, rồi liếm mút một đường xuống tới cần cổ trắng mịn, cuối cùng là hôn cắn đầu ngực của anh. Cúc áo sơ-mi bung mở ba lần, lộ ra vòm ngực gầy gò gợi cảm. Anh vừa tắm xong nên trên người vẫn lưu lại một mùi hương cực kỳ dễ chịu.
Đầu lưỡi càn quấy liếm mút không ngừng.
Từ hơi thở như vọng ra một giọng nói trầm khan: “Anh à… Nơi này vừa thơm vừa mềm…”
Một lời bâng quơ vô ý lại có thể khiến cho tâm trí của một người suy suyễn. Anh không dám mở mắt nhìn, chỉ ra sức nắm chặt bả vai của cậu đến mức run rẩy. Bên dưới, trước ngực đã bị xâm lược hoàn toàn. Khoái cảm ồ ạt ập tới như mưa giông gió bão.
“Ha…Ưm…” Tiếng rên rỉ mập mờ thoát ra làm anh sực tỉnh, vội vàng vùi mặt vào cổ cậu mà kìm nén.
Ngay sau đó, Kỳ Họa Niên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt phủ lên một màn sương mỏng. Cậu duỗi ngón cái ấn lên môi dưới của anh, từ từ đưa ngón trỏ vào trong khoang miệng, chạm tới đầu lưỡi đối phương.
Sắc mặt Vưu Hạ tức thì thay đổi.
Cả người anh run nhẹ, đôi mắt trừng lớn như sửng sốt, qua một hồi khi ngón trỏ của cậu thuần thục khiêu khích dục vọng của anh, đôi mắt ấy dần trở nên mê muội.
“Quấn lưỡi quanh đầu ngón tay em đi.”
Đầu lưỡi mềm mại chầm chậm làm theo, cuộn lấy ngón trỏ của đối phương.
“Đúng rồi…Quấn quanh như vậy, liếm nhẹ nó, mút lấy nó…”
“Đừng dùng răng của anh…Ừm, đúng rồi…Giỏi lắm, anh Hạ…”
Qua một lúc, Kỳ Họa Niên rút ngón tay ra, lòng thầm nói một câu bất đắc dĩ: Điên mất thôi!
Con người trước mặt làm mình phát điên mất thôi…
Khi vật lạ trong miệng biến mất, Vưu Hạ mau chóng hé miệng thở hổn hển. Anh vịn một tay vào thành ghế, tay còn lại anh bám trên người Kỳ Họa Niên. Đầu cúi xuống, anh vươn lưỡi muốn liếm môi mình, nhưng đối phương lại nhanh hơn nửa bước, trong nháy mắt hai khuôn miệng hình vòng cung đã dính chặt lấy nhau.
Hôm nay cả hai hôn nhau rất lâu, từ những mơn trớn nhẹ nhàng dần dần hóa thành ngọn lửa mãnh liệt. Hơn nữa, hôm nay Vưu Hạ cũng không hề kháng cự, ngược lại còn rất tình nguyện cùng đối phương rượt đuổi đến mệt nhoài.
Kỳ Họa Niên yêu chiều hôn lên mũi anh, hạ thấp giọng hỏi: “Anh có biết chúng ta đã thế này bao lâu rồi không?”
Vưu Hạ nghiêng đầu nghĩ ngợi, không chắc lắm: “Mười phút?”
Kỳ Họa Niên lắc đầu: “Mười phút chỉ là dạo đầu thôi. Tính tất cả những gì phát sinh thì khoảng…hai mươi phút.”
“Lâu vậy à?” Anh sửng sốt hỏi.
“Ừm, hôm nay lâu hơn bình thường, tại sao vậy?” Cậu mỉm cười nhìn anh, đột ngột hỏi.
“…” Tại sao là tại sao cái gì?
Thấy anh có vẻ chưa hiểu, Kỳ Họa Niên điềm đạm giải thích: “Sao hôm nay anh thuận theo em thế? Mọi hôm chỉ hôn một chút đã đẩy em ra rồi, làm em khó xử lắm, biết không?”
À…là vì…
Vưu Hạ im lặng suy nghĩ lựa lời đáp lại, cuối cùng đành chịu thua: “Không biết nữa… Chắc là… Hôm nay… Thời tiết thoải mái?”
Thời tiết thoải mái? Lý do gì mà khó đỡ quá vậy?
Ha ha…
Kỳ Họa Niên nhịn cười đến run người, sau đó cậu ngước mắt lên nhìn anh, nửa chính nửa tà thì thầm: “Thật ra vẫn còn một cái em chưa làm… Hôm nay vì thời tiết thoải mái, em cũng muốn dây dưa lâu hơn chút xíu nữa, được không?”
Sao… Dây dưa lâu hơn…?
Ừ thì…
Vưu Hạ nhíu mày, một nửa muốn chiều theo, một nửa muốn kháng cự. Đắn đo vài phút, anh cắn môi, lắc đầu nói: “Không được.”
“…” Kỳ Họa Niên vốn lường trước được rồi, cậu không thấy hụt hẫng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ buồn bã. “Sao vậy? Anh sắp đi công tác nước ngoài rồi, tận một tháng mới được gặp nhau, anh không thấy thương em à…”
“…”
“Một tháng là 30 ngày, 720 giờ, 43200 phút và—“
“Im lặng.” Vưu Hạ bất ngờ duỗi tay bịt miệng Kỳ Họa Niên, lườm một cái. “Tôi nói không được là không được.”
Nói xong, anh định bụng sẽ rời khỏi đùi Kỳ Họa Niên mà đứng dậy. Dù sao cũng sắp tới giờ vào ca trực đêm rồi. Nếu còn tiếp tục dây dưa thì e là sẽ —
Ngay khi Vưu Hạ vừa bước được một bước thi toàn bộ cơ thể của anh bất ngờ bị đảo lộn. Trời đất như xoay vòng, chẳng mấy chốc anh phát hiện mình đang nằm trên ghế sa-lon, còn Kỳ Họa Niên lại đang nằm trên người của anh.
Hai giây đầu anh còn sửng sốt, nhưng một giây sau thì đã nhận ra chiêu trò của đối phương.
Vưu Hạ cau mày, bàn tay giơ cao lên ngăn chặn khuôn mặt sắp sửa nhích tới gần.
“Họa Niên, hôm nay cậu ăn thịt cầy đấy à? Sao lại giống tới mùa động đực vậy hả?”
Động tác dán mặt hôn ngừng lại. Kỳ Họa Niên gỡ bàn tay lành lạnh của anh ra khỏi mặt mình, ánh mắt bi phẫn nhìn anh.
“Anh à, anh mắng thế không sợ em khóc à?”
“Ngon thì khóc tôi xem.”
“Khụ…Không khóc nổi, không khóc nổi với cái mặt lạnh lùng của anh.”
Kỳ Họa Niên cảm thấy mình bị tổn thương vô cùng. Song, cậu chỉ thở dài, nắm lấy cổ tay đối phương đưa đến gần, hôn một cái thật sâu vào lòng bàn tay ấy.
“Thật là, mắng người ngoài quen rồi, về nhà mắng luôn cả em…”
“…” Vưu Hạ nhất thời không hồi đáp, ánh mắt chăm chú nhìn bàn tay của mình được ai đó dịu dàng hôn.
“Sao em có thể ăn thịt cầy được chứ?”
Lúc này, Vưu Hạ tỉnh táo trở lại, lạnh tanh cà khịa: “À quên mất, sao cậu ăn thịt đồng loại được chứ?”
“…” Mình chết cho rồi đi!
Kỳ Họa Niên liếc nhìn đầy uất hận, rốt cuộc nghiến răng nghiến lợi hăm dọa: “Anh không sợ em phạt anh hả?”
Phạt ư?
Vừa nghe đến từ “phạt”, nét cười trong mắt anh chợt biến mất. Đã lâu lắm rồi anh không nghe lại từ “phạt” này, cũng không còn bị một người nào đó đưa ra hình phạt. Nhưng mà mỗi lần nghe thấy nó sẽ vô thức làm lòng anh cồn cào khó chịu. Hơn cả là nỗi đau về thể xác mãi hoài ám ảnh.
Vưu Hạ nhíu mày, lặng thinh.
Bấy giờ, Kỳ Họa Niên mới cúi xuống nhìn một cái, nhận ra sắc mặt anh thay đổi, cậu lập tức buông tay, dịu giọng hỏi han: “Sao vậy? Em chỉ nói đùa thôi, không có phạt gì đâu…”
Nghe vậy, Vưu Hạ nhẹ đảo mắt nhìn qua, ngẫm nghĩ chốc lát bỗng lên tiếng: “Lúc nhỏ cậu có bị ba mẹ phạt không?”
“Ừm, có chứ. Trẻ con ai mà không bị ba mẹ phạt.”
“Phạt thế nào?”
“Cầm roi đánh vào mông.”
“Vậy thôi à?”
“Ừm, anh còn muốn thế nào nữa?”
Lúc bị hỏi ngược lại, Vưu Hạ không thể trả lời. Anh cứ nhìn chăm chăm vào mắt đối phương, lâu đến nỗi như sắp chảy xuống một hàng nước mắt. Nhưng cuối cùng chẳng có giọt nước mắt nào xuất hiện cả.
Vưu Hạ thầm lặng cắn xuống môi dưới, duỗi tay chạm lên gò má của Kỳ Họa Niên, miên man phác họa sườn mặt của cậu rồi hạ giọng tỉ tê: “Bị phạt rất đau, tôi rất ghét bị phạt, nên hãy…hôn tôi thôi, được không?”
Sau câu nói ấy, ánh sáng trên trần nhà dường như bị đỉnh đầu của Kỳ Họa Niên choáng đi hơn nửa. Trong đôi mắt của anh cũng chỉ còn sót lại gương mặt điển trai của cậu mà thôi.
Giữa răng môi đều là vị ngọt của trà ô-long, còn có cả hương vị quen thuộc của hai người, hòa quyện vào nhau cực kỳ ăn ý.
Mười phút sau.
Cốc, cốc.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, sợi dây lý trí cuối cùng thức tỉnh, điều khiển cơ thể của Vưu Hạ khiến anh phải thoát khỏi cái hố mơ hồ của dục vọng. Anh ngây người nhìn Kỳ Họa Niên, sau đó mới ngồi dậy, ngoảnh đầu nhìn ra phía cửa phòng.
“Bác sĩ Hạ, tôi Thiên Điểu nè.”
“…” Vưu Hạ vô thức nuốt nước bọt, vội vàng đẩy Kỳ Họa Niên ra.
Anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến ca trực tối. Chỉnh đốn quần áo xong xuôi, anh liếc mắt nhìn kẻ gây rối một cái như cảnh cáo rồi mau chóng rời khỏi phòng nghỉ.
Bên ngoài, Tưởng Thiên Điểu dựa vào tường chờ đợi. Lúc thấy Vưu Hạ bước ra, cô chưa kịp nói gì đã ngây người. Ánh mắt chăm chú quan sát khuôn mặt người đối diện, nhưng qua chốc lát liền bị anh càu nhàu.
“Chị nhìn cái gì?”
Tưởng Thiên Điểu đảo mắt, ngu ngơ cười: “Ờ…môi của cậu… sao sưng thế?”
“…”
Trong đầu Vưu Hạ lập tức xuất hiện một tiếng nổ ầm trời.
Tưởng Thiên Điểu hỏi xong vẫn chưa thèm rời mắt, cứ nhìn mãi vào bờ môi căng mọng của Vưu Hạ, vô thức nuốt nước bọt.
“Tôi…” Chưa bao giờ anh gặp phải tình huống dở khóc dở cười thế này, nhưng rõ ràng khóc nhiều hơn là cười. “Khi nãy ăn cay, ăn cay không quen nên bị sưng môi thôi.”
Dừng lại, anh liếc Tưởng Thiên Điểu, mặt lạnh tanh: “Có lạ lắm không?”
“…Không, thì hỏi thăm cậu thôi mà.” Tưởng Thiên Điểu vô tội mỉm cười.
Đợi khi Vưu Hạ đi đằng trước một đoạn rồi, Tưởng Thiên Điểu mới lén lút bĩu môi, lòng thầm vạch trần sự thật ra ánh sáng: Chẳng lẽ bây giờ mình lại hỏi thêm một câu, sao cổ cậu có vết đốt? Ong đốt? Ồ, chắc là ong bắp cày đốt quá? Hay là kiến cắn? À há, kiến ba khoang à? Ngại với ngùng chi nữa, chị đây biết hết rồi nhá!
Thật ra là khi Kỳ Họa Niên đi vào khu nghỉ ngơi tập thể của bác sĩ điều dưỡng thì đã bị Tưởng Thiên Điểu tình cờ bắt gặp rồi.
Bác sĩ Hạ, cậu khỏi có chối!!!!
—
Sau khi Vưu Hạ vào ca trực được năm phút, Kỳ Họa Niên cũng sắp xếp lại đồ đạc rồi mau chóng rời khỏi ký túc xá. Kể từ lần xảy ra giằng co hiểu lầm với Ngụy Kỉ, cậu cũng hạn chế ở lại lâu hơn. Không phải vì cậu sợ ông ta, mà đơn thuần là không muốn gây rắc rối cho anh thôi.
Lúc đi vòng qua khu trực ban của điều dưỡng, Kỳ Họa Niên vô tình chạm mặt Triệu Đóa. Hai chị em họ tuần trước vừa mới gặp nhau xong, thế mà giờ lại chào hỏi thân thương cứ như nửa năm rồi chưa gặp vậy.
Hiện tại bệnh viện không có ca cấp cứu nào, thời gian rỗi nhiều hơn nên Triệu Đóa cũng phá lệ bước ra ngoài trò chuyện đôi câu với Kỳ Họa Niên. Có một điều dưỡng đưa cho cô trà sữa đóng chai vị đào, cô vui vẻ đón lấy rồi rất tự nhiên đẩy qua cho cậu em thân thiết của mình.
“Mở giúp chị đi, hi hi.”
Kỳ Họa Niên bất đắc dĩ lắc đầu, mở nắp chai rồi trả lại cho cô.
Triệu Đóa ngửa cổ uống liền mấy ngụm, vị đào thơm ngọt làm tinh thần sảng khoái hẳn ra. Đóng nắp lại, cô quay sang cười trêu: “Mới đi gặp người yêu chứ gì?”
Kỳ Họa Niên cũng không giấu diếm như trước, cong khóe môi đáp: “Vâng ạ, nhớ lắm nên phải gặp một chút..”
Triệu Đóa mặc dù thích trêu nhưng không hề thích ăn cơm cún, bèn lườm nguýt đối phương một cái: “Hay thật, nhớ trước kia có đứa giấu diếm như mèo giấu shit, giờ thì thiếu điều muốn công khai với toàn thế giới luôn ý.”
“Thật ra tụi em vẫn chưa chính thức, nên em vẫn đang đợi ngày đó đây.”
“Mau mau lên đi, chị đây hóng muốn mỏi cổ luôn rồi nè. Có mỗi thằng em kết nghĩa thôi nên lúc nào cũng hy vọng nó hạnh phúc hết đó.” Triệu Đóa mỉm cười nói thật lòng, sau đó cô sực nhớ một chuyện, lập tức xen vào. “À đúng rồi, sắp tới bác sĩ Hạ sẽ đi công tác đó, em biết chưa?”
Nhắc đến chuyện Vưu Hạ đi công tác là lòng cậu lại bồn chồn.
Kỳ Họa Niên thở dài: “Vâng, em vừa nghe anh ấy nói rồi. Đi đến tận một tháng…”
Triệu Đóa dựa người vào quầy, gật gù đăm chiêu: “Đi xa mà, một tháng là phải rồi. Huống hồ gì cái nơi rừng thiêng nước độc ấy, bước vô rồi chẳng biết có đường bước ra không nữa… Nói chứ chị nghe xong mà còn thấy lo giùm bọn họ—“
Rừng thiêng nước độc? Hội thảo tổ chức ở ngoài trời?
Khoan đã, hình như có gì đó không đúng lắm…
Kỳ Họa Niên nhất thời hoang mang, nắm lấy vai Triệu Đóa, gạn hỏi: “Chị vừa bảo là nơi rừng thiêng nước độc, đó là chỗ nào thế?”
Những cơn mưa rào của đầu thu đã không còn bất chợt kéo đến, thay vào là những làn gió mơn man thổi qua kẽ lá dần ngả vàng, đợi đến khi vào đông sẽ lả tả rụng xuống.
Sáng sớm hôm nay thời gian biểu của Vưu Hạ và Kỳ Họa Niên có chút thay đổi. Đêm qua vì trằn trọc khó ngủ nên cậu quyết định sẽ bùng hai tiết, lúc này đang cuộn mình trong chăn ngủ vùi. Còn anh sau khi thay quần áo xong lập tức lái xe đến bệnh viện, trên mặt tuy tỉnh táo nhưng vẫn luôn phảng phất chút áp lực khó hiểu.
Khi xe rẽ vào bãi đỗ đông nghịt, đồng hồ chỉ mới điểm 7 giờ 30 phút.
Vưu Hạ đem theo một túi đựng bằng da quen thuộc của mình, đi thẳng đến dãy hành lang tầng trệt phía Bắc. Đó là dãy các phòng làm việc của những bác sĩ gạo cội, bao gồm viện trưởng và viện phó.
Đứng trước cửa một gian phòng, xung quanh yên ắng, Vưu Hạ rũ mắt, lịch sự gõ hai tiếng. Bên trong không nhanh không chậm vọng ra một giọng nói trầm thấp của đàn ông, tiếp theo là tiếng bước chân tiến gần về phía của anh.
Cửa phòng bật mở, một cô gái còn rất trẻ ngẩng mặt nhìn Vưu Hạ, chợt nhiên bối rối kỳ lạ: “A…Bác sĩ Hạ, chào anh.”
Vưu Hạ nhìn thoáng qua đôi gò má ửng hồng ngại ngùng của cô gái, đương nhiên anh không hề nhận ra cô là ai, chỉ trông thấy chiếc áo blouse khoác trên người cô nên có thể ngầm khẳng định cô cũng là đồng nghiệp. Thấy cô vẫn đứng im một chỗ, anh hít nhẹ một hơi rồi bước sang bên phải một bước, dành cho đối phương một lối hẹp.
Cô gái chớp chớp mắt, lén lút nhìn theo chuyển động của anh. Hồi sau, cô nghe anh nói một câu với thái độ không có chút kiên nhẫn nào, nếu chẳng phải gọi là quá lạnh lùng đáng sợ.
“Cô xong chưa?”
Trái tim cô gái nhảy vọt lên cuống họng, rối rít đáp: “Xin lỗi xin lỗi, tôi xong rồi, anh và—“
Mấy chữ cuối còn vướng víu chưa kịp thốt ra thì cửa phòng đã đóng sập lại rồi.
Cô gái nhìn cánh cửa màu trắng, bao nhiêu mong đợi hiện trong đôi mắt thoáng chốc vụt tan biến. Cơ hội có thể đứng gần nói chuyện với vị bác sĩ nổi tiếng khó gần của bệnh viện thật sự rất hiếm hoi. Vậy mà hôm nay cô lại nhất thời không kiểm soát được tâm tình của bản thân, làm lãng phí mất một cơ hội không biết bao giờ mới quay trở lại.
Bác sĩ Hạ… Anh đúng là con người không có cảm xúc.
Trong ngoài trước sau đều tĩnh lặng không thay đổi.
Mãi khi Ngụy Kỉ gỡ mắt kính đặt xuống bàn, thuận tay cầm theo tách trà, đi vòng qua bàn làm việc tiến gần tới cái bàn thủy tinh trước mặt, Vưu Hạ mới chủ động mở miệng: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Ngụy Kỉ ngồi xuống, điềm nhiên châm trà cho Vưu Hạ, nụ cười hài lòng nở trên môi: “Rốt cuộc tôi cũng đợi được đến ngày bác sĩ Hạ bảo chúng ta nói chuyện đi rồi.”
Vưu Hạ không quan tâm đến lời mỉa mai của ông ta, vừa ngồi xuống đã mau chóng lấy ra một phong bì đặt lên bàn. Nhắm mắt cũng có thể dễ dàng biết được phong bì này là của ai. Ngụy Kỉ im lặng hạ mắt nhìn phong bì màu trắng trước mặt, tác phong nhàn hạ như cũ, đẩy tách trà âm ấm cho Vưu Hạ.
“Đây là trà bạc hà, rất tốt cho những người thường xuyên mất ngủ vì áp lực. Tôi nghĩ là đêm qua cậu không ngủ ngon đâu nhỉ?”
Quả nhiên là Ngụy Kỉ, mỗi một lời ông ta nói ra một là khiến người khác phải suy ngẫm, hai là sẽ trực tiếp giết chết đối phương không cần dao. Nhưng đáng tiếc khi đối phương lại là Vưu Hạ, một người dù bị đâm cũng không thể chết được, huống hồ gì là đôi ba lời châm chọc tầm thường này.
Vưu Hạ cười giận, lắc đầu phủ nhận: “Ông lầm rồi, đêm qua tôi vẫn ngủ rất ngon, chẳng có thứ gì có thể làm tôi áp lực được đâu. Hôm nay chúng ta nói chuyện ngắn gọn thôi. Tôi sẽ không hỏi ông làm sao có được thứ trong phong bì, tôi chỉ hỏi thứ liên quan đến nó nhất.”
Ngụy Kỉ thoáng cau mày, nghiêm giọng hỏi: “Thứ gì?”
Vưu Hạ ngồi rướn ra phía trước, đồng thời duỗi tay đáp: “Cuộn phim.”
Ngay sau đó, Ngụy Kỉ như ngỡ ngàng mà bật cười thành tiếng. Tràng cười ấy kéo dài không lâu, song khi ngừng lại, đôi mắt ông ta trở nên sâu hút như một vực thẳm không thấy đáy. Cầm phong bì nhẹ đập trên lòng bàn tay mình, ông ta hít một hơi tiếp lời:
“Cậu biết luật trao đổi là gì mà đúng không? Có qua có lại, tiền trao cháo múc, cứ thế mà làm thôi.”
“Tôi hiểu.” Vưu Hạ nhìn thẳng vào mắt đối phương, ánh nhìn đầy quyết đoán như thể đã hạ quyết tâm từ sớm. “Tôi đồng ý tham gia vào dự án lần này của ông, với điều kiện ông sẽ đưa cho tôi cuộn phim của những tấm ảnh này.”
Ngụy Kỉ nheo mắt nghĩ ngợi giây lát. Thái độ lưng chừng của ông ta nhất thời làm cho Vưu Hạ cảm thấy nóng ruột. Anh nghiêm mặt quan sát từng biểu cảm trên gương mặt kia, trong lòng chẳng ngừng phỏng đoán suy nghĩ của đối phương.
Qua hồi lâu, Ngụy Kỉ gật đầu: “Được. Dù sao mục đích cuối cùng của tôi chỉ là muốn cậu tham gia vào dự án Sodium mà thôi. Bây giờ cậu đồng ý rồi, tôi cũng đâu thiết tha gì với bằng chứng bỏng tay ấy nữa.”
Bằng chứng bỏng tay…
Bốn chữ này lọt vào lỗ tai không khác gì hóa thành gai nhọn.
Vưu Hạ nhắm mắt kìm giận, không muốn cái suy nghĩ truy cứu tới cùng lại rục rịch trỗi dậy, dù rằng đêm hôm qua anh đã suýt làm như thế. Bởi vì anh không tin Vưu Kiện sẽ giải quyết mọi thứ sơ suất đến nhường này. Nhưng rồi khi tính toán cẩn thận, anh quyết định không tìm hiểu nữa.
Dẫu sao mục đích duy nhất của Ngụy Kỉ chỉ là muốn anh phải tham gia vào dự án Sodium. Vậy thì anh cứ tham gia là được rồi. Mặt khác, anh vốn dĩ không giống Vưu Thần hay Vưu Kiện, anh không có thói quen dễ dàng ra tay triệt tiêu những ai muốn làm rào cản của mình.
Hay nói đúng hơn, anh không muốn mọi chuyện đi quá xa.
Một mạng là đủ rồi.
Khi cơn giận dần lắng xuống, Vưu Hạ nghe thấy tiếng bước chân gần bên tai, theo sau là một vật gì đó vừa được đặt xuống bàn. Anh mở mắt liếc nhìn, nhận ra đó là một cuộn phim màu đen. Tâm trạng căng thẳng từ hôm qua đến giờ cuối cùng đã được giải tỏa phần nào.
Ngụy Kỉ nhấp một ngụm trà, bình tĩnh lên tiếng: “Cuộn phim mà cậu muốn, tất cả đều nằm trong đó.”
Vưu Hạ cầm cuộn phim lên đánh giá trong ngoài một lượt rồi nâng mắt, thẳng thừng cảnh cáo: “Ông phải chắc nó là cuộn phim duy nhất.”
Ngụy Kỉ nhún vai, quả quyết đáp: “Tất nhiên rồi. Quân tử nhất ngôn.”
Đoạn, ông ta mỉm cười, bâng quơ hỏi: “Cậu thật sự không muốn biết vì sao tôi lại có được nó ư?”
“Thật ra tôi không còn hứng thú muốn biết vì sao ông lại có được thứ đó…” Vưu Hạ đưa mắt lạnh lùng nhìn đối phương, cuộn phim nằm trong tay anh xoay tròn vài vòng. “Cái tôi đang tò mò lúc này chính là lý do khiến ông hao tâm tổn trí để lấy được bằng chứng ràng buộc tôi phải đồng ý tham gia cơ.”
Ngụy Kỉ nhướng mày chưa đáp.
Vưu Hạ đứng dậy, cẩn thận bỏ cuộn phim vào túi áo rồi cúi người, chống hai tay xuống mặt bàn, khóe môi hơi nhếch lên cười khó hiểu: “Nếu chỉ vì muốn tôi tham gia vào dự án Sodium thì có phải là hơi tốn công tốn của rồi không? Lấy được bằng chứng sắt thép thế này mà chỉ vì muốn tôi đồng ý thôi ư? Nói thật, tôi không tin nổi đâu.”
Giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở lạnh lẽo đặc trưng của người con Huyết tộc quấn quanh vành tai Ngụy Kỉ. Sống lưng ông ta đột nhiên lạnh buốt, toàn thân cũng rùng mình ghê sợ. Đôi tay đặt trên đùi nắm chặt lại, ông ta đảo mắt nhìn qua, gắng gượng mỉm cười đáp:
“Nếu đã không tin, vậy sao cậu còn đồng ý?”
“Vì tôi muốn xem thử rốt cuộc ông muốn làm gì.”
Nghe đến đây, Ngụy Kỉ bật cười, lắc đầu bất đắc dĩ: “Bác sĩ Hạ, cậu đa nghi quá rồi.”
Vưu Hạ cũng mỉm cười, sau đó thu người lại, điềm đạm đâm một nhát vào tim đen của đối phương: “Là tôi đa nghi hay là ông đa mưu thì còn chưa biết được.”
Ha, miệng lưỡi đúng là ghê gớm, suy nghĩ cũng thật đáo để.
Quả nhiên là khó múa rìu qua mắt thợ, so với cái giá tao phải trả để lôi kéo mày vào dự án này là quá đắt. Nhưng tất nhiên, đúng như mày đã nói, mục đích của tao… thật sự không hề đơn giản như vậy đâu, Vưu Hạ à.
Nhẫn nhịn.
Thời cơ sẽ đến.
Ngụy Kỉ tự nhủ với bản thân rồi bất ngờ hỏi thêm một câu nữa: “Đi công tác xa lâu ngày, người nhà của cậu có lo lắng không?”
Người nhà? Sao đột nhiên lại hỏi đến người nhà của anh?
Vưu Hạ rũ mắt liếc nhìn Ngụy Kỉ, linh cảm trong lòng xoay vòng, anh ngờ vực trả lời: “Bây giờ viện phó còn quan tâm đến cả người nhà của tôi sao?”
“Thì…lần này cậu đi công tác xa quá mà, rừng thiêng nước độc, ai mà không lo được chứ? Tôi hỏi vu vơ thế thôi, chỉ e là… có người nhà không muốn cho cậu đi.”
Khi nghe ông ta nhắc đến có người không muốn cho anh đi, lập tức anh nghĩ ngay tới một người. Hình ảnh lo lắng sốt ruột của Kỳ Họa Niên vào đêm qua bỗng hiện lên trước mắt anh, làm cho tim anh đè nén khó chịu.
Tên nhóc đó nếu như biết chuyện này, có khi sẽ đôi co với mình một trận mới thôi.
Vậy thì không cho cậu ta biết là được rồi. Đi công tác xa cũng đâu có nghĩa là phải leo rừng lội suối? Miễn cứ ra khỏi thành phố thì đã gọi là đi công tác xa rồi mà.
Thở ra một tiếng, Vưu Hạ bắt đầu thấy đau đầu khi cứ mãi đứng trong căn phòng ngột ngạt này.
“Cảm ơn sự quan tâm của viện phó, tôi tự biết lo liệu phía người thân của mình.”
Nói xong, anh dứt khoát quay lưng rời đi, nhưng trước khi thật sự đi khỏi, anh vẫn không quên gửi lại một lời nhắn nhủ.
“Mặc dù tôi khác với anh trai của mình, nhưng sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn. Đừng dồn tôi vào đường cùng, vì lúc đó tôi không biết mình sẽ có thể làm gì đâu.”
—
Khi Kỳ Họa Niên và Quý Mãnh Tâm cùng nhau rời khỏi quán cơm đối diện trường, mặt trời đã sắp lặn mất tăm sau những tòa cao ốc. Nền trời phủ đặc bởi nhiều đám mây mang theo sắc màu cam vàng ngọt lịm.
Thành phố lên đèn, nhộn nhịp huyên náo.
Trước cổng trường đại học vẫn luôn tụ tập đông đúc sinh viên đang vây quanh các xe đẩy bán thức ăn bên lề đường. Khói nóng nghi ngút bốc lên lẫn với mùi thơm nức mũi của đồ ăn. Giữa quang cảnh ồn ả thế này bỗng có một tiếng rao ở cuối ngõ đường nghe sao mà da diết thê lương.
Kỳ Họa Niên nghe thấy tiếng rao, bước chân dừng lại, cậu ngoảnh đầu tìm kiếm hình dáng nhỏ bé lẩn khuất trong đám đông. Ánh sáng không còn nhiều, vừa đủ chiếu lên mái tóc cháy nắng của một đứa trẻ đang nhảy nhót quanh một người phụ nữ lớn tuổi. Đứa bé có đôi mắt hồn nhiên và nụ cười vô tư lự, khi nhảy lò cò mệt rồi liền sà vào lòng đối phương, nũng nịu đôi ba câu.
Quý Mãnh Tâm nhận ra Kỳ Họa Niên đứng lặng một chỗ đã lâu, đôi mắt chăm chú hướng về phía cuối ngõ, có chút dạt dào hoài niệm. Qua hồi lâu, Quý Mãnh Tâm đi đến gần, hạ giọng đề nghị: “Ăn bắp không?”
Kỳ Họa Niên sực tỉnh, quay sang nhìn: “Sao?”
“Tôi hỏi ông ăn bắp không, qua đó mua vài trái về gặm.”
À…ừ, ăn.
Kỳ Họa Niên cũng không rõ mình mãi nhìn hai mẹ con đang bán bắp luộc cuối đường là vì vẫn còn đói hay vì lý do gì khác. Song, sau khi Quý Mãnh Tâm ngỏ lời, cậu liền cất bước đi về phía trước. Cả hai mua tổng cộng bốn trái, mỗi đứa hai trái mang về nhà.
Trước khi đề máy chạy, Quý Mãnh Tâm nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: “Tí về rảnh không? Cày vài ván, lâu quá không cày.”
Kỳ Họa Niên chống hai chân xuống mặt đường, vừa bỏ hai trái bắp còn nóng vào cặp vừa lắc đầu nói: “Không, nay bận rồi. Sợ là tối mới về tới nhà được.”
“Ông đi đâu nữa à?”
Trong phút chốc, Quý Mãnh Tâm quên béng đi “nhiệm vụ” vào mỗi tuần của Kỳ Họa Niên. Nhiệm vụ rất đơn giản. Ba ngày bất kỳ trong tuần, cậu sẽ phải mang quần áo mới đến cho anh chủ thay để chuẩn bị ca trực đêm. Tuy nhiệm vụ này hơi tốn công sức và thời gian, nhưng có người lại rất mong mỏi được thực hiện đều đặn mà chẳng than nửa lời.
Không đợi Kỳ Họa Niên ngẩng đầu đáp, Quý Mãnh Tâm đã vội giơ bàn tay ngăn chặn: “Thôi, nhớ rồi.”
Kỳ Họa Niên hồn nhiên bày ra cái mặt hạnh phúc của mình nhìn đối phương.
Quý Mãnh Tâm thở dài, xoay chìa khóa, mặt lạnh chào tạm biệt rồi phóng đi như bay. Làn khói cuối cùng mờ nhạt còn lưu lại trước mặt Kỳ Họa Niên. Cậu vẫn chưa vội đặt chân lên bàn đạp, đợi khi bóng lưng của bạn thân khuất tầm mắt rồi mới chầm chậm chạy về hướng của bệnh viện.
Đoạn đường từ trường đại học đến bệnh viện tương đối xa, phải mất khoảng một tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Qua giờ tan tầm, bầu không khí tất bật trong khuôn viên bệnh viện đã không còn như ban sáng. Khắp nơi đều bị màn đêm đen kịt vây lấy, chẳng bao lâu thì xuất hiện những ánh đèn vàng trà leo loét chiếu rọi trên lớp gạch màu xám lót ở từng con đường quanh co eo hẹp.
Sau khi thay quần áo mới xong, Vưu Hạ đẩy cửa bước ra ngoài.
Hôm nay Kỳ Họa Niên đã đi ăn chiều cùng với Quý Mãnh Tâm, lúc đến đây thì chỉ ghé vào căn tin bệnh viện mua một chai trà ô-long ướp lạnh mà thôi.
Vừa uống được một ngụm thì nhìn thấy đối phương thong thả đi đến gần.
Áo sơ-mi trên người Vưu Hạ là kiểu dáng mới ra cách đây không lâu, vẫn là màu trắng giống như bình thường nhưng có vẻ mỏng hơn một chút. Vài giọt nước dính trên tóc nhẹ nhàng rơi xuống theo từng bước chân của anh, thấm qua lớp áo sơ-mi, thấp thoáng lộ ra một mỹ cảnh nhân gian.
Kỳ Họa Niên nuốt vội ngụm trà ô-long, suýt thì ho sặc sụa.
“Lớn rồi mà uống nước còn bị sặc.” Vưu Hạ lườm một cái.
Kỳ Họa Niên nghiêng đầu ho mấy tiếng rồi quay lại, lau miệng định biện minh cho mình: “Đâu có, chỉ là… ai bảo…” Ai bảo nhìn anh làm em không kìm chế được.
Những chữ phía sau cậu không dám nói ra, đành nuốt xuống bụng theo ngụm ô-long ban nãy.
Kỳ Họa Niên lắc lắc đầu, xua đi suy nghĩ đen tối, nở nụ cười, hỏi han: “Hôm nay anh làm việc có mệt không?”
Vưu Hạ xoa nhẹ hai bên vai, cằm gật gật, hạ giọng đáp: “Có chút. Hôm nay có ba ca phẫu thuật nên hơi oải…”
Lời còn chưa gãy gọn xong xuôi thì cánh tay trắng nõn của anh bị kéo mạnh một cái. Anh giật bắn mình, hàng lông mày nhăn nhăn, bàn tay phản xạ kịp thời vịn vào vai của đối phương.
Sắc mặt tối tầm, anh hậm hực: “Làm gì đó?”
Chàng sói hoang nhẹ nhếch khóe môi, ánh mắt nửa chính nửa tà nhìn anh: “Giúp anh thư giãn.”
Thư giãn ư? Thư giãn bằng cách kéo anh ngồi lên đùi của mình? Không nặng à? Có phải lại muốn giở trò gì không?
Chỉ trong nhất thời mà Vưu Hạ đã nảy ra không ít câu hỏi nghi hoặc. Anh nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Kỳ Họa Niên, khuôn miệng vừa hé mở hỏi được phân nửa: “Định thư giãn b—”
Một lần nữa, câu từ còn sót lại đều bị nụ hôn nhấn chìm.
Kỳ Họa Niên mau chóng luồn tay giữ chặt sau gáy của Vưu Hạ, tay còn lại vòng qua ôm lấy eo của anh. Thoạt đầu anh còn sửng sốt nên chưa kịp tiếp nhận, về sau dường như đã quen lối quen đường, từ từ nhắm mắt lại, cùng cậu triền miên quấn quýt. Môi lưỡi nồng nhiệt đan cài, nước bọt trộn lẫn với vị ô-long ngọt lịm vương vấn ở khóe miệng cả hai.
Trong phòng lặng như tờ. Đôi chiếc bóng dán sát vào nhau tràn đầy thân mật gần gũi. Vưu Hạ ôm cổ Kỳ Họa Niên, hơi nghiêng đầu cố gắng đuổi theo nụ hôn mãnh liệt của đối phương. Trong lúc hôn môi, tay của Kỳ Họa Niên nhẹ nhàng lướt qua nơi xương quai của Vưu Hạ, rồi lại lần mò xuống tới trước ngực anh.
Cậu lưu luyến liếm qua viền môi mềm mại đối diện, dịu dàng bảo: “Em nhớ anh.”
Mặc dù mỗi ngày đều nhìn thấy nhau, thậm chí cả đêm cũng đã nằm cạnh nhau mà thủ thỉ tâm sự, thế nhưng chỉ cần xa nhau một khắc thôi cũng khiến lòng cậu cuồn cuộn nỗi nhớ vô hình.
Vưu Hạ rũ mắt mơ màng nhìn đối phương, đôi môi vì bị hôn nghiến triền miên mà hơi sưng đỏ. Anh mím môi, tự dưng cảm thấy đau rát khó chịu. Nhưng ngay sau đó liền được ai đó nhẹ nhàng mân mê vuốt ve, cơn đau tức khắc biến mất.
“Ừm…Sau này có thể sẽ nhớ hơn đấy.” Vưu Hạ ngần ngại rất lâu mới nói được một lời.
Lúc nghe xong, tinh thần đang dạo quanh cung trăng của Kỳ Họa Niên bỗng quay về mặt đất. Cậu thoáng nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc lạ thường: “Sao vậy? Không lẽ anh định đi đâu mấy ngày ư?”
Lẽ nào là đi công tác sao?
Cậu thầm suy đoán trong bụng, nào ngờ kết quả lại chính xác không lệch một li.
Vưu Hạ gật đầu, thừa nhận một nửa sự thật: “Tôi chuẩn bị đi công tác nước ngoài, chừng một tháng sẽ về.”
“Một tháng? Nước ngoài?” Chữ nghĩa phút chốc bay tán loạn, Kỳ Họa Niên ngả lưng dựa vào ghế, chớp mắt định thần hồi lâu. “Anh đi công tác ở đâu? Khi nào thì đi ạ?”
“Đi công tác bên Pháp, dự hội thảo quan trọng, dự kiến là một tháng mới xong. Hai tuần nữa là tôi sẽ bay.” Vưu Hạ trơn tru nói ra những gì mình đã chuẩn bị sẵn trong đầu.
Vì cách nói tự nhiên và ánh mắt bình tĩnh nên Kỳ Họa Niên không mảy may nghi ngờ hay nghĩ ngợi. Nếu có thì chỉ là cậu đang lo lắng cho sức khỏe của anh mà thôi. Đi công tác bên nước ngoài không thoải mái gì, lạ nước lạ cái, thể trạng của anh vốn dĩ đã không tốt như người khác, thường xuyên bị đau dạ dày nên cậu lo lắm.
Kỳ Họa Niên rũ mắt, im thin thít.
Vưu Hạ ngồi trên đùi Kỳ Họa Niên khiến cho chiều cao của anh vượt trội hơn cậu một chút. Khi anh cúi đầu nhìn xuống đã vô tình che khuất ánh sáng trên trần nhà.
“Làm sao vậy?” Anh luồn tay vào tóc cậu, giây phút dịu dàng mà người ngoài hiếm thấy.
Kỳ Họa Niên gục đầu lên ngực anh, cẩn thận giấu đi đôi mắt sốt ruột của mình. Cậu nén tiếng thở dài, lắc đầu nguầy nguậy như một chú chó bị chủ cho ra rìa, bộ dạng tủi thân phát khóc đi được.
Thấy cậu không trả lời, anh bỗng phì cười, duỗi tay chủ động nâng cằm cậu lên, nheo mắt đánh giá độ chân thật.
“Lo lắng cho tôi đúng không?” Anh bình thản hỏi.
Chàng sói hoang nhiệt tình như lửa đã biến mất, hóa thành một chú chó to xác hở một tí là làm nũng.
“Lo chứ sao không? Anh bay sang tận Pháp, xa chỗ này lắm… Em không được gặp anh mỗi ngày nữa, phải đợi đến 30 ngày tiếp theo mới có thể nhìn thấy… Haiz, người ta đau đớn vì bệnh tật, em thì quằn quại vì nhớ anh…”
“Khụ…”
Không ngờ trình độ nói chuyện sến sẩm của Kỳ Họa Niên lại tiếp tục tăng thêm một bậc rồi. Thậm chí nói ra được mấy lời như vậy mà mặt mũi chẳng hề biến sắc chút nào.
Học tập ai mà giỏi vậy không biết?
Vưu Hạ nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Hai bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu đối phương, anh thình lình cúi xuống hôn lên trán cậu, giống như ngày hôm qua vậy.
“Làm ơn đừng nói chuyện kiểu đó nữa, tôi chịu không được đâu. Sởn cả da gà rồi, ha ha…”
Kỳ Họa Niên nheo mắt lại quan sát nụ cười đẹp đẽ trên môi anh, trái tim phút chốc xốn xang khó tả.
Nụ cười mê người, bờ môi cũng ngọt ngào như được bôi mật.
“Anh…” Bỗng, Kỳ Họa Niên cất tiếng thì thầm gọi.
Vưu Hạ lập tức rũ mắt nhìn, nhưng chưa kịp hỏi han gì đã bị chàng sói hoang tóm gọn. Lòng bàn tay rộng dày bám chặt trên thắt lưng mảnh mai của anh. Kỳ Họa Niên ngửa mặt tìm lấy đôi môi mềm ngọt đối diện, điên cuồng quấn quýt thêm một lần nữa. Các đầu ngón tay như bùng lên một đốm lửa nhỏ, khẽ khàng luồn vào trong lớp áo sơ-mi trắng, rải đều khắp da thịt mịn màng của anh.
Hơi thở trở nên dồn dập theo từng động tác vuốt ve miên man.
Vưu Hạ nuốt nước bọt không kịp, một ít đã men theo khóe miệng chảy xuống. Anh nhắm nghiền mắt, dường như cảm nhận được một luồng khoái cảm chạy dọc sống lưng của mình. Toàn thân anh vặn vẹo, chỉ vì đôi tay của người nào đó.
“Niên…Đừng cắn, chỗ đó…”
Kỳ Họa Niên nghe thấy giọng nói nỉ non van nài của Vưu Hạ, môi lưỡi gặm cắn càng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Cậu tìm tới vành tai mẫn cảm, rồi liếm mút một đường xuống tới cần cổ trắng mịn, cuối cùng là hôn cắn đầu ngực của anh. Cúc áo sơ-mi bung mở ba lần, lộ ra vòm ngực gầy gò gợi cảm. Anh vừa tắm xong nên trên người vẫn lưu lại một mùi hương cực kỳ dễ chịu.
Đầu lưỡi càn quấy liếm mút không ngừng.
Từ hơi thở như vọng ra một giọng nói trầm khan: “Anh à… Nơi này vừa thơm vừa mềm…”
Một lời bâng quơ vô ý lại có thể khiến cho tâm trí của một người suy suyễn. Anh không dám mở mắt nhìn, chỉ ra sức nắm chặt bả vai của cậu đến mức run rẩy. Bên dưới, trước ngực đã bị xâm lược hoàn toàn. Khoái cảm ồ ạt ập tới như mưa giông gió bão.
“Ha…Ưm…” Tiếng rên rỉ mập mờ thoát ra làm anh sực tỉnh, vội vàng vùi mặt vào cổ cậu mà kìm nén.
Ngay sau đó, Kỳ Họa Niên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt phủ lên một màn sương mỏng. Cậu duỗi ngón cái ấn lên môi dưới của anh, từ từ đưa ngón trỏ vào trong khoang miệng, chạm tới đầu lưỡi đối phương.
Sắc mặt Vưu Hạ tức thì thay đổi.
Cả người anh run nhẹ, đôi mắt trừng lớn như sửng sốt, qua một hồi khi ngón trỏ của cậu thuần thục khiêu khích dục vọng của anh, đôi mắt ấy dần trở nên mê muội.
“Quấn lưỡi quanh đầu ngón tay em đi.”
Đầu lưỡi mềm mại chầm chậm làm theo, cuộn lấy ngón trỏ của đối phương.
“Đúng rồi…Quấn quanh như vậy, liếm nhẹ nó, mút lấy nó…”
“Đừng dùng răng của anh…Ừm, đúng rồi…Giỏi lắm, anh Hạ…”
Qua một lúc, Kỳ Họa Niên rút ngón tay ra, lòng thầm nói một câu bất đắc dĩ: Điên mất thôi!
Con người trước mặt làm mình phát điên mất thôi…
Khi vật lạ trong miệng biến mất, Vưu Hạ mau chóng hé miệng thở hổn hển. Anh vịn một tay vào thành ghế, tay còn lại anh bám trên người Kỳ Họa Niên. Đầu cúi xuống, anh vươn lưỡi muốn liếm môi mình, nhưng đối phương lại nhanh hơn nửa bước, trong nháy mắt hai khuôn miệng hình vòng cung đã dính chặt lấy nhau.
Hôm nay cả hai hôn nhau rất lâu, từ những mơn trớn nhẹ nhàng dần dần hóa thành ngọn lửa mãnh liệt. Hơn nữa, hôm nay Vưu Hạ cũng không hề kháng cự, ngược lại còn rất tình nguyện cùng đối phương rượt đuổi đến mệt nhoài.
Kỳ Họa Niên yêu chiều hôn lên mũi anh, hạ thấp giọng hỏi: “Anh có biết chúng ta đã thế này bao lâu rồi không?”
Vưu Hạ nghiêng đầu nghĩ ngợi, không chắc lắm: “Mười phút?”
Kỳ Họa Niên lắc đầu: “Mười phút chỉ là dạo đầu thôi. Tính tất cả những gì phát sinh thì khoảng…hai mươi phút.”
“Lâu vậy à?” Anh sửng sốt hỏi.
“Ừm, hôm nay lâu hơn bình thường, tại sao vậy?” Cậu mỉm cười nhìn anh, đột ngột hỏi.
“…” Tại sao là tại sao cái gì?
Thấy anh có vẻ chưa hiểu, Kỳ Họa Niên điềm đạm giải thích: “Sao hôm nay anh thuận theo em thế? Mọi hôm chỉ hôn một chút đã đẩy em ra rồi, làm em khó xử lắm, biết không?”
À…là vì…
Vưu Hạ im lặng suy nghĩ lựa lời đáp lại, cuối cùng đành chịu thua: “Không biết nữa… Chắc là… Hôm nay… Thời tiết thoải mái?”
Thời tiết thoải mái? Lý do gì mà khó đỡ quá vậy?
Ha ha…
Kỳ Họa Niên nhịn cười đến run người, sau đó cậu ngước mắt lên nhìn anh, nửa chính nửa tà thì thầm: “Thật ra vẫn còn một cái em chưa làm… Hôm nay vì thời tiết thoải mái, em cũng muốn dây dưa lâu hơn chút xíu nữa, được không?”
Sao… Dây dưa lâu hơn…?
Ừ thì…
Vưu Hạ nhíu mày, một nửa muốn chiều theo, một nửa muốn kháng cự. Đắn đo vài phút, anh cắn môi, lắc đầu nói: “Không được.”
“…” Kỳ Họa Niên vốn lường trước được rồi, cậu không thấy hụt hẫng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ buồn bã. “Sao vậy? Anh sắp đi công tác nước ngoài rồi, tận một tháng mới được gặp nhau, anh không thấy thương em à…”
“…”
“Một tháng là 30 ngày, 720 giờ, 43200 phút và—“
“Im lặng.” Vưu Hạ bất ngờ duỗi tay bịt miệng Kỳ Họa Niên, lườm một cái. “Tôi nói không được là không được.”
Nói xong, anh định bụng sẽ rời khỏi đùi Kỳ Họa Niên mà đứng dậy. Dù sao cũng sắp tới giờ vào ca trực đêm rồi. Nếu còn tiếp tục dây dưa thì e là sẽ —
Ngay khi Vưu Hạ vừa bước được một bước thi toàn bộ cơ thể của anh bất ngờ bị đảo lộn. Trời đất như xoay vòng, chẳng mấy chốc anh phát hiện mình đang nằm trên ghế sa-lon, còn Kỳ Họa Niên lại đang nằm trên người của anh.
Hai giây đầu anh còn sửng sốt, nhưng một giây sau thì đã nhận ra chiêu trò của đối phương.
Vưu Hạ cau mày, bàn tay giơ cao lên ngăn chặn khuôn mặt sắp sửa nhích tới gần.
“Họa Niên, hôm nay cậu ăn thịt cầy đấy à? Sao lại giống tới mùa động đực vậy hả?”
Động tác dán mặt hôn ngừng lại. Kỳ Họa Niên gỡ bàn tay lành lạnh của anh ra khỏi mặt mình, ánh mắt bi phẫn nhìn anh.
“Anh à, anh mắng thế không sợ em khóc à?”
“Ngon thì khóc tôi xem.”
“Khụ…Không khóc nổi, không khóc nổi với cái mặt lạnh lùng của anh.”
Kỳ Họa Niên cảm thấy mình bị tổn thương vô cùng. Song, cậu chỉ thở dài, nắm lấy cổ tay đối phương đưa đến gần, hôn một cái thật sâu vào lòng bàn tay ấy.
“Thật là, mắng người ngoài quen rồi, về nhà mắng luôn cả em…”
“…” Vưu Hạ nhất thời không hồi đáp, ánh mắt chăm chú nhìn bàn tay của mình được ai đó dịu dàng hôn.
“Sao em có thể ăn thịt cầy được chứ?”
Lúc này, Vưu Hạ tỉnh táo trở lại, lạnh tanh cà khịa: “À quên mất, sao cậu ăn thịt đồng loại được chứ?”
“…” Mình chết cho rồi đi!
Kỳ Họa Niên liếc nhìn đầy uất hận, rốt cuộc nghiến răng nghiến lợi hăm dọa: “Anh không sợ em phạt anh hả?”
Phạt ư?
Vừa nghe đến từ “phạt”, nét cười trong mắt anh chợt biến mất. Đã lâu lắm rồi anh không nghe lại từ “phạt” này, cũng không còn bị một người nào đó đưa ra hình phạt. Nhưng mà mỗi lần nghe thấy nó sẽ vô thức làm lòng anh cồn cào khó chịu. Hơn cả là nỗi đau về thể xác mãi hoài ám ảnh.
Vưu Hạ nhíu mày, lặng thinh.
Bấy giờ, Kỳ Họa Niên mới cúi xuống nhìn một cái, nhận ra sắc mặt anh thay đổi, cậu lập tức buông tay, dịu giọng hỏi han: “Sao vậy? Em chỉ nói đùa thôi, không có phạt gì đâu…”
Nghe vậy, Vưu Hạ nhẹ đảo mắt nhìn qua, ngẫm nghĩ chốc lát bỗng lên tiếng: “Lúc nhỏ cậu có bị ba mẹ phạt không?”
“Ừm, có chứ. Trẻ con ai mà không bị ba mẹ phạt.”
“Phạt thế nào?”
“Cầm roi đánh vào mông.”
“Vậy thôi à?”
“Ừm, anh còn muốn thế nào nữa?”
Lúc bị hỏi ngược lại, Vưu Hạ không thể trả lời. Anh cứ nhìn chăm chăm vào mắt đối phương, lâu đến nỗi như sắp chảy xuống một hàng nước mắt. Nhưng cuối cùng chẳng có giọt nước mắt nào xuất hiện cả.
Vưu Hạ thầm lặng cắn xuống môi dưới, duỗi tay chạm lên gò má của Kỳ Họa Niên, miên man phác họa sườn mặt của cậu rồi hạ giọng tỉ tê: “Bị phạt rất đau, tôi rất ghét bị phạt, nên hãy…hôn tôi thôi, được không?”
Sau câu nói ấy, ánh sáng trên trần nhà dường như bị đỉnh đầu của Kỳ Họa Niên choáng đi hơn nửa. Trong đôi mắt của anh cũng chỉ còn sót lại gương mặt điển trai của cậu mà thôi.
Giữa răng môi đều là vị ngọt của trà ô-long, còn có cả hương vị quen thuộc của hai người, hòa quyện vào nhau cực kỳ ăn ý.
Mười phút sau.
Cốc, cốc.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, sợi dây lý trí cuối cùng thức tỉnh, điều khiển cơ thể của Vưu Hạ khiến anh phải thoát khỏi cái hố mơ hồ của dục vọng. Anh ngây người nhìn Kỳ Họa Niên, sau đó mới ngồi dậy, ngoảnh đầu nhìn ra phía cửa phòng.
“Bác sĩ Hạ, tôi Thiên Điểu nè.”
“…” Vưu Hạ vô thức nuốt nước bọt, vội vàng đẩy Kỳ Họa Niên ra.
Anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến ca trực tối. Chỉnh đốn quần áo xong xuôi, anh liếc mắt nhìn kẻ gây rối một cái như cảnh cáo rồi mau chóng rời khỏi phòng nghỉ.
Bên ngoài, Tưởng Thiên Điểu dựa vào tường chờ đợi. Lúc thấy Vưu Hạ bước ra, cô chưa kịp nói gì đã ngây người. Ánh mắt chăm chú quan sát khuôn mặt người đối diện, nhưng qua chốc lát liền bị anh càu nhàu.
“Chị nhìn cái gì?”
Tưởng Thiên Điểu đảo mắt, ngu ngơ cười: “Ờ…môi của cậu… sao sưng thế?”
“…”
Trong đầu Vưu Hạ lập tức xuất hiện một tiếng nổ ầm trời.
Tưởng Thiên Điểu hỏi xong vẫn chưa thèm rời mắt, cứ nhìn mãi vào bờ môi căng mọng của Vưu Hạ, vô thức nuốt nước bọt.
“Tôi…” Chưa bao giờ anh gặp phải tình huống dở khóc dở cười thế này, nhưng rõ ràng khóc nhiều hơn là cười. “Khi nãy ăn cay, ăn cay không quen nên bị sưng môi thôi.”
Dừng lại, anh liếc Tưởng Thiên Điểu, mặt lạnh tanh: “Có lạ lắm không?”
“…Không, thì hỏi thăm cậu thôi mà.” Tưởng Thiên Điểu vô tội mỉm cười.
Đợi khi Vưu Hạ đi đằng trước một đoạn rồi, Tưởng Thiên Điểu mới lén lút bĩu môi, lòng thầm vạch trần sự thật ra ánh sáng: Chẳng lẽ bây giờ mình lại hỏi thêm một câu, sao cổ cậu có vết đốt? Ong đốt? Ồ, chắc là ong bắp cày đốt quá? Hay là kiến cắn? À há, kiến ba khoang à? Ngại với ngùng chi nữa, chị đây biết hết rồi nhá!
Thật ra là khi Kỳ Họa Niên đi vào khu nghỉ ngơi tập thể của bác sĩ điều dưỡng thì đã bị Tưởng Thiên Điểu tình cờ bắt gặp rồi.
Bác sĩ Hạ, cậu khỏi có chối!!!!
—
Sau khi Vưu Hạ vào ca trực được năm phút, Kỳ Họa Niên cũng sắp xếp lại đồ đạc rồi mau chóng rời khỏi ký túc xá. Kể từ lần xảy ra giằng co hiểu lầm với Ngụy Kỉ, cậu cũng hạn chế ở lại lâu hơn. Không phải vì cậu sợ ông ta, mà đơn thuần là không muốn gây rắc rối cho anh thôi.
Lúc đi vòng qua khu trực ban của điều dưỡng, Kỳ Họa Niên vô tình chạm mặt Triệu Đóa. Hai chị em họ tuần trước vừa mới gặp nhau xong, thế mà giờ lại chào hỏi thân thương cứ như nửa năm rồi chưa gặp vậy.
Hiện tại bệnh viện không có ca cấp cứu nào, thời gian rỗi nhiều hơn nên Triệu Đóa cũng phá lệ bước ra ngoài trò chuyện đôi câu với Kỳ Họa Niên. Có một điều dưỡng đưa cho cô trà sữa đóng chai vị đào, cô vui vẻ đón lấy rồi rất tự nhiên đẩy qua cho cậu em thân thiết của mình.
“Mở giúp chị đi, hi hi.”
Kỳ Họa Niên bất đắc dĩ lắc đầu, mở nắp chai rồi trả lại cho cô.
Triệu Đóa ngửa cổ uống liền mấy ngụm, vị đào thơm ngọt làm tinh thần sảng khoái hẳn ra. Đóng nắp lại, cô quay sang cười trêu: “Mới đi gặp người yêu chứ gì?”
Kỳ Họa Niên cũng không giấu diếm như trước, cong khóe môi đáp: “Vâng ạ, nhớ lắm nên phải gặp một chút..”
Triệu Đóa mặc dù thích trêu nhưng không hề thích ăn cơm cún, bèn lườm nguýt đối phương một cái: “Hay thật, nhớ trước kia có đứa giấu diếm như mèo giấu shit, giờ thì thiếu điều muốn công khai với toàn thế giới luôn ý.”
“Thật ra tụi em vẫn chưa chính thức, nên em vẫn đang đợi ngày đó đây.”
“Mau mau lên đi, chị đây hóng muốn mỏi cổ luôn rồi nè. Có mỗi thằng em kết nghĩa thôi nên lúc nào cũng hy vọng nó hạnh phúc hết đó.” Triệu Đóa mỉm cười nói thật lòng, sau đó cô sực nhớ một chuyện, lập tức xen vào. “À đúng rồi, sắp tới bác sĩ Hạ sẽ đi công tác đó, em biết chưa?”
Nhắc đến chuyện Vưu Hạ đi công tác là lòng cậu lại bồn chồn.
Kỳ Họa Niên thở dài: “Vâng, em vừa nghe anh ấy nói rồi. Đi đến tận một tháng…”
Triệu Đóa dựa người vào quầy, gật gù đăm chiêu: “Đi xa mà, một tháng là phải rồi. Huống hồ gì cái nơi rừng thiêng nước độc ấy, bước vô rồi chẳng biết có đường bước ra không nữa… Nói chứ chị nghe xong mà còn thấy lo giùm bọn họ—“
Rừng thiêng nước độc? Hội thảo tổ chức ở ngoài trời?
Khoan đã, hình như có gì đó không đúng lắm…
Kỳ Họa Niên nhất thời hoang mang, nắm lấy vai Triệu Đóa, gạn hỏi: “Chị vừa bảo là nơi rừng thiêng nước độc, đó là chỗ nào thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất