Giấy Ngắn Tình Dài – The Cardesiseur [Hệ Liệt 2]
Chương 97: Tôi điên đó giờ rồi
Trong một căn phòng rộng lớn không có một tia sáng nào chiếu vào, mặc dù bên ngoài đang là nắng trời rực rỡ. Giữa không gian tối tăm và tịch mịch ấy, có một người đàn ông trầm lặng ngồi tựa lưng vào chiếc ghế bành màu đen, đôi chân dài vắt chéo qua nhau, trên tay gã đang cầm một điếu thuốc còn tàn lửa leo loét.
Đã nhiều giờ đồng hồ trôi qua, Tề Cao Vân vẫn chưa hề thay đổi tư thế ngồi của mình. Điếu thuốc thứ ba cuối cùng cũng tàn lụi, để lại một đống tro bụi trong gạt tàn thủy tinh. Đôi mắt của gã sâu thẳm như đáy vực, khéo léo che đậy không biết bao nhiêu tâm tư gian trá thâm độc.
Khi nhìn vào con mồi đang nằm yên trên chiếc giường ở đối diện, chúng càng trở nên ngoan cuồng khó lòng kiểm soát được.
Tề Cao Vân híp mắt lại, ngửa cổ nhả ra một vòm khói xám đục. Mùi thuốc nồng nặc bủa vây khắp gian phòng. Chìm ngập trong sương khói, ngoài Tề Cao Vân ra còn có thêm một người nữa.
Người đó lúc này đang nằm bất động ở trên giường, hai tay hai chân đều bị gông cùm khống chế chặt chẽ, xếp thành hình chữ đại*. Nương theo một tia sáng nhạt nhòa cố gắng len lỏi xuyên qua tấm rèm màu bạc, khuôn mặt của người con trai ấy phờ phạc tái nhợt như không còn một giọt máu nào.
(*) Chữ đại: 大
Đôi mắt lim dim mê man, nửa tỉnh nửa ngủ, chẳng còn đủ nhận thức về mọi thứ xung quanh. Bờ môi khô nứt, đôi lúc mím chặt lại vì phải chịu đựng cơn hành hạ cứ hai tiếng một lần. Mím chặt đến khi bật ra loại máu màu đen đặc sệt thì nỗi đau thể xác mới thoáng ngừng lại.
Tề Cao Vân định châm thêm một điếu thuốc nữa thì điện thoại trên bàn khẽ rung một tiếng. Động tác bật lửa ngoài ý muốn ngừng lại, gã đánh mắt nhìn sang bàn gỗ bên cạnh, phát hiện tin nhắn được gửi đến từ người chủ của khu chung cư.
Ông ấy thường cài đặt sẵn loại tin nhắn tự động, thông báo tiền nhà mỗi tháng cho mọi người. Tính đến hôm nay, Tề Cao Vân đã thuê căn hộ này vỏn vẹn được hai tháng.
Nguyên nhân khiến gã phải thuê thêm một nơi như vậy là vì không muốn bị kẻ khác để ý đến hành tung của mình. Ngoài ra, gã cũng đang ôm ý định sẽ trả lại Tưởng Nghị căn nhà mà ông ta cho mình thuê lúc mới vào bệnh viện làm việc.
Đối với con người của Tưởng Nghị, càng ít phụ thuộc vào ông ta thì sẽ càng ít bị ràng buộc hơn.
Đương lúc tính toán những kế hoạch của tương lai, đồng hồ báo thức đúng giờ quy định liền reo lên inh ỏi, khiến đôi mắt nhắm nghiền của Tề Cao Vân bừng mở. Gã hơi nhíu đầu mày vào nhau, sau đó thình lình đứng bật dậy, lộ ra vóc dáng cao ráo của mình.
Tuy rằng đang ở nhà, nhưng Tề Cao Vân ăn mặc vẫn cực kỳ chỉnh tề. Áo sơ-mi đen đóng sơ-vin, quần tây màu xám tro thẳng thớm, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo blouse trắng tinh.
Dường như trong suy nghĩ của gã, nơi đây không chỉ là một căn phòng để ngủ, mà còn là một gian phòng thí nghiệm tuyệt vời nhất từ trước đến nay. Ở chỗ này, gã có thể tùy ý làm tất cả mọi thứ mà mình muốn trên “vật thí nghiệm” vừa mới mang về được.
Tề Cao Vân đưa mắt nhìn thoáng qua “con mồi” trên giường, khóe miệng thỏa mãn rướn lên thành một vòng cung. Gã cất từng bước thật chậm, thật chậm đi từ cuối chân giường đến đầu giường, như thể đang muốn ngắm nghía trọn vẹn cơ thể bán khỏa thân của đối phương vậy.
Sau khi dừng lại, Tề Cao Vân cúi đầu, rũ mắt, một tay đút sâu trong túi quần, tấm lưng rộng lớn dần dần khom xuống, kề môi sát bên tai đối phương, thì thầm một câu.
“Còn nhớ bản thân tên gì hay không?”
Giọng nói lạnh lẽo truyền tới bên tai người nọ, khiến hàng mi cong dài khẽ run lên một chút.
Tề Cao Vân nheo mắt quan sát nhất cử nhất động của đối phương, khi thấy người nọ có phản ứng, gã mới lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Còn nhớ bản thân tên gì hay không?”
Mặc dù nghe thấy câu hỏi, nhưng thần trí mê man vẫn chưa cho phép người nọ có thể trả lời ngay lập tức. Đôi môi khô nứt đau đớn muốn động đậy, qua hồi lâu, có một tiếng nói thì thào cất lên.
“V…ưu…”
Tề Cao Vân nhướng mày cười lạnh: “Vưu? Vưu gì nào?”
Đôi mắt người nọ nhắm nghiền, dưới lớp da mỏng manh tái nhợt, đôi nhãn cầu khẽ khàng chuyển động qua lại. Đồng hồ lặng lẽ trôi qua thêm vài phút nữa, rốt cuộc cũng có tiếng nói hồi đáp.
“V…ưu…Hạ.”
“Nói to lên!” Tề Cao Vân gằn giọng quát.
“Vưu…Hạ.”
“Giỏi, giỏi lắm, Vưu Hạ!”
Ba ngày trước, khi Vưu Hạ lái xe ghé qua bệnh viện định sắp xếp lại công việc của mình thì chạm mặt Tề Cao Vân trong ký túc xá. Anh không nhớ rõ đã bao lâu rồi hai người không còn nói chuyện với nhau. Sau lần suýt giết chết Tề Cao Vân, Vưu Hạ cũng hạn chế tiếp xúc gần gũi với đối phương. Vì anh sợ nếu một ngày nào đó mình không khống chế được cảm xúc sẽ thật sự ra tay giết người thêm một lần nữa.
Về phía Tề Cao Vân, mặc dù ngoài mặt gã có vẻ nhún nhường muốn rút lui, không can thiệp vào đời sống riêng tư cũng như tìm cách ngáng đường công danh của Vưu Hạ nữa, song trong lòng gã vẫn luôn suy tính một kế hoạch trả thù.
Mà trong kế hoạch này còn có thêm đôi tay của Tôn Lỵ giúp đỡ cho gã. Thật ra cô không hề hay biết những kiến thức mà mình từng nói cho đối phương lại vô tình trở thành một lưỡi dao chết người.
Sau khi chuẩn bị tỉ mỉ từng bước một, Tề Cao Vân rốt cuộc cũng chính thức ra tay. Buổi tối chạm mặt nhau trong ký túc nói trắng ra không phải là một sự kiện ngẫu nhiên. Tuy gã đã sớm tính toán tất cả đường đi nước bước nhưng không ngờ “con mồi” lại dễ dàng sập bẫy đến như thế.
Khoảnh khắc Vưu Hạ muốn xoay người bỏ đi, Tề Cao Vân ở phía sau bỗng nhiên vồ tới, ghì chặt lấy bả vai của anh. Trong khi Vưu Hạ dùng sức giằng co giãy dụa, gã vội vàng vẩy một thứ bột màu trắng lên mặt Vưu Hạ, chẳng bao lâu thì tay chân đối phương xụi lơ, tâm trí dần mụ đi.
Đúng như Tôn Lỵ từng bảo, Tề Cao Vân nói cái gì, Vưu Hạ đều nghe theo cái đó.
Chỉ đáng tiếc, trước khi Vưu Hạ trở nên ngoan ngoãn nghe lời, hai người đã giằng co với nhau khoảng mấy phút, vô tình làm rơi chiếc vòng màu đỏ trên tay của anh.
Hai người rời đi, chiếc vòng vẫn còn nằm yên trước cửa phòng ký túc của Vưu Hạ.
“Vưu Hạ, mày có nghe tao nói gì không?” Tề Cao Vân nghiêng đầu nhìn anh.
Vưu Hạ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo ngoan độc của gã, nhưng không đủ sức trả lời. Đôi mi nặng trĩu khiến tầm nhìn của anh cũng bị hạn chế ít nhiều. Anh nghiêng đầu qua hướng của Tề Cao Vân, bờ môi mấp máy không ra tiếng.
Khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm tàn tạ của Vưu Hạ lúc này, trong lòng Tề Cao Vân hưng phấn cực kỳ. Trước kia từng nói qua một lần, gã rất thích hành hạ thể xác của người khác. Người khác càng đau đớn quằn quại, gã càng khoái trá thỏa mãn.
Bây giờ, người đang chịu đựng sự kiểm soát trong tay mình không phải là một kẻ tầm thường nào đó, mà chính là Vưu Hạ. Điều này khiến cho tâm trạng của gã càng dâng cao cực điểm.
Tề Cao Vân vươn tay vuốt mái tóc lòa xòa của Vưu Hạ, động tác ban đầu còn nhẹ nhàng ân cần, sau đó thình lình dùng sức nắm chặt tóc mái của anh, giựt lên một cái.
“Chắc hẳn mày vẫn chưa quên những gì đã từng làm với tao đâu, đúng không? Ngày hôm đó, tao đã nói không phải lỗi tại tao, nhưng mày lại không để tâm đến, vẫn đay nghiến và nổi điên, muốn giết chết tao ngay tức khắc. Cũng may, số tao không dễ chết đến vậy, nên bây giờ, tao sẽ trả lại cho mày, tất cả, là tất cả những nhục nhã của tao trước kia!”
Tề Cao Vân nghiến răng phun ra từng câu từng chữ, bàn tay xiết chặt khuôn cằm Vưu Hạ, dường như muốn một phát bẻ gãy quai hàm của anh. Vưu Hạ nhẫn nhịn đau đớn không nổi, tay và chân bắt đầu giãy dụa. Nhưng mỗi khi anh muốn giãy dụa, gông cùm xiềng xích bằng sắt lạnh lẽo sẽ va vào thành giường, tạo ra một loạt thanh âm ghê rợn.
“Đau à?” Tề Cao Vân liếm môi dưới, cười lạnh hỏi.
Vưu Hạ không đáp lại, chỉ nghiêng đầu muốn giằng ra khỏi bàn tay của gã. Có vẻ thuốc bắt đầu hết tác dụng, tinh thần của anh cũng dần dần tỉnh táo trở lại. Vưu Hạ nhận thức được bản thân của mình đang bị khống chế, bản năng sinh tồn bỗng thức tỉnh, anh ra sức giãy dụa vùng vẫy hai tay hai chân mình, khiến cho cả gian phòng không còn tĩnh lặng được nữa.
Âm thanh hỗn loạn đâm vào màng nhĩ Tề Cao Vân, đầu mày của gã chau chặt vào nhau. Sau đó, Tề Cao Vân bất ngờ giơ cao cánh tay rồi vung một bạt tai xuống gò má bên phải của Vưu Hạ. Mọi âm thanh giãy dụa thoáng chốc im bặt.
“Mày tỉnh rồi phải không? Thế thì không được rồi. Mày phải ngoan ngoãn nghe lời tao tiếp chứ?”
Tề Cao Vân không màng đến bản thân chỉ đang độc thoại như kẻ bệnh, gã xoay người đi lấy một ống kim tiêm, bơm lên một loại chất lỏng đỏ tươi sền sệt, có mùi tanh tưởi nức mũi. Gã giơ ống kim tiêm lên cao, nheo mắt ngắm nghía một chút rồi quay lại bên cạnh Vưu Hạ.
Một tay chống xuống mép giường, một tay nắm giữ ống tiêm, Tề Cao Vân cúi người, cẩn thận đặt mũi tiêm cách đôi môi khô nứt của Vưu Hạ một khoảng nhỏ, sau đó bơm máu trong ống ra, từng giọt, từng giọt.
Một giọt máu nhanh chóng rơi xuống kẽ hở của môi, trượt vào bên trong khoang miệng. Khi cảm nhận được vị máu tươi, cả người Vưu Hạ như sống lại, anh hé đôi mắt nhập nhòe nhìn bóng người đối diện, tiếp đến là hé miệng, tham lam muốn đòi tiếp.
Máu, máu tươi.
“Khát…” Vưu Hạ chợt cất tiếng thều thào van xin.
Tề Cao Vân thích nhất là những lúc như thế này. Trông thấy bộ dạng van nài khẩn thiết của Vưu Hạ, gã hài lòng bật cười thành tiếng. Thậm chí gã còn muốn cầm một máy quay, quay lại từng khoảnh khắc một.
Có thêm một giọt máu tươi vừa nhỏ xuống ngay môi Vưu Hạ, rồi lại thêm một giọt nữa, một giọt nữa, một giọt nữa…
Vưu Hạ vô thức vươn đầu lưỡi liếm quanh viền môi, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ.
“Muốn… Muốn nữa…”
Tề Cao Vân nhếch khóe môi, tàn ác nhìn đăm đăm vào đôi mắt mơ màng của anh, thấp giọng nói: “Đủ rồi. Đến khi mày ngoan ngoãn hơn nữa, tao sẽ cho tiếp, biết chưa?”
Nói xong, gã vứt ống tiêm sang một bên.
Trên giường, Vưu Hạ không còn giãy dụa muốn thoát ra nữa. Sau khi được tiếp tế “đồ ăn”, tâm trí của anh lại bắt đầu mụ mị như hồi ban đầu. Suốt hai ngày hôm nay, mỗi khi được Tề Cao Vân cho uống vài giọt máu ít ỏi, anh sẽ từ tỉnh táo trở về mê man như người mất trí nhớ.
Điều này rất kỳ lạ, nhưng anh chưa kịp suy nghĩ được gì thì đã tiếp tục vùi trong cơn mê sảng. Thứ duy nhất anh có thể mơ hồ nhận ra, đó là máu kia có vấn đề.
Suy đoán của Vưu Hạ không sai.
Loại máu mà Tề Cao Vân cho anh uống, thật chất đã được pha loãng với một ít thuốc Scopolamine rồi. Đồng nghĩa với việc khi anh tỉnh lại và thấy đói, gã sẽ cho anh máu pha lẫn Scopolamine, vừa qua cơn thèm khát vừa dễ dàng khống chế được anh.
Mặc dù Vưu Hạ nhận thức được thứ máu kia có vấn đề, nhưng lại không thể kiểm soát bản thân mình. Bởi máu là nguồn sống, cũng là một con quái vật khống chế thần trí của ma cà rồng.
Đợi đến khi Vưu Hạ lim dim khép mi lại, Tề Cao Vân mới ngồi xuống bên cạnh, vươn tay chạm lên lồng ngực trắng nhợt mịn màng của anh. Các đầu ngón tay chỉ vừa tiếp xúc với da thịt, toàn thân gã đã nhanh chóng bị một luồng điện chạy quanh.
Tề Cao Vân hít thầm một hơi, ra sức kìm chế dục vọng bản thân. Gã vuốt ve khắp vòm ngực của Vưu Hạ, khi ngón tay chạm đến lỗ rốn, gã thoáng dừng lại. Cúi thấp đầu xuống, gã chạm môi trên làn da bóng loáng nhẵn mịn ấy, chầm chậm vươn lưỡi liếm một đường.
Đôi mắt nhắm nghiền, lộ ra vẻ mặt đắm chìm hưởng thụ.
Từ khi tóm được Vưu Hạ về đây, Tề Cao Vân vẫn chưa từng động chạm vào cơ thể của đối phương. Cho đến ngày hôm nay, khi cơn dục vọng trong người không thể kìm chế được nữa, gã đành phá vỡ luật lệ của mình.
Đầu lưỡi trơn ướt vẽ loạn thành nhiều đường khắp ngực Vưu Hạ. Khi nụ hôn kéo xuống đến rốn, gã bỗng nghe thấy một thanh âm mềm mại mơ màng cất lên.
“Ư…”
Máu trong người Tề Cao Vân như bị ngừng trệ, khiến cho đại não của gã cũng đình công khoảng mấy phút. Qua một hồi lâu, gã ngẩng đầu, đánh mắt nhìn sang phía Vưu Hạ.
Rõ ràng thanh âm ấy xuất phát từ đối phương.
Tề Cao Vân thỏa mãn nhếch khóe môi, vươn tay nắm chặt khuôn cằm của Vưu Hạ, gằn giọng nói: “Hóa ra mày cũng lẳng lơ thật nhỉ? Tao chỉ mới hôn một chút đã khiến mày rên rỉ rồi ư?”
Vưu Hạ im lìm như một con mèo ngoan ngoãn.
Tề Cao Vân thả tay ra, vuốt ve trên môi của anh, cười thâm hiểm: “Vưu Hạ, mày có nhiều bí mật hơn tao nghĩ đấy. Làm sao đây nhỉ? Tao nên công khai bí mật của mày từ đâu đây? Từ việc mày là một loài sinh vật ghê tởm gớm ghiếc chuyên hút máu hay là việc… mày lẳng lơ như một thằng đ*?”
“…”
“Cơ thể thuần khiết này đã khiến tao phát cuồng từ rất lâu rồi, mày có biết không? Ngay cả trong mơ, mày cũng không hề buông tha cho tao. Chúng ta không chỉ nói chuyện với nhau, mà còn cùng nhau làm tình, làm tình bất kể sáng đêm. Mẹ kiếp! Chỉ là một giấc mơ nhưng mày đã khiến tao sướng đến run người, sướng đến phát điên.”
“…”
“Nhưng mà… bây giờ thì vẫn chưa vội. Tao muốn mày phải phụ thuộc hoàn toàn vào tao, chỉ cần tao nói một lời, mày cũng sẽ răm rắp nghe theo. Tao sẽ đợi đến ngày mày mở miệng van xin tao khiến mày sung sướng…”
“…”
“Có điều, tao không dám hứa trước rằng mình sẽ đủ kiên nhẫn đâu. Tao chỉ đang lo sợ một chuyện… Thằng nhóc luôn xum xoe bên cạnh mày, rốt cuộc nó có đến cứu mày hay không? Nó có đang hoảng loạn tìm mày khắp nơi hay không?”
“…” Hàng mi Vưu Hạ đến lúc này bỗng run lên.
Tề Cao Vân luôn quan sát nhất cử nhất động của anh, cho nên dễ dàng phát hiện ra phản ứng mãnh liệt này. Gã nheo mắt lại suy nghĩ một lúc rồi cười thành tiếng bỉ ổi.
“Sao? Mày còn nhớ nó không? Có phải đó là người tình bé nhỏ của mày hay không? Mày nuôi tình nhân nhỏ hơn mình nhiều tuổi thật nhỉ? À mà nó tên là gì ấy nhỉ…”
Giọng nói của Tề Cao Vân càng lúc càng hạ thấp, kề sát bên tai Vưu Hạ, gằn từng chữ một như muốn làm cho anh phát điên.
“Kỳ.”
“…” Hàng mi run rẩy.
“Họa.”
“…” Khóe môi bắt đầu mấp máy.
“Niên.”
“…” Đầu mày chau lại, hơi thở trở nên dồn dập.
Kỳ, Họa, Niên.
Kỳ Họa Niên…
Kỳ Họa Niên.
Kỳ Họa Niên!!!
Tâm trí Vưu Hạ mơ màng lặp lại một chiếc tên liên tục suốt mấy phút đồng hồ. Đôi bàn tay nhất thời siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Vưu Hạ chầm chậm hé mắt, hình ảnh trước mặt nhòe đi, bởi một màng nước mỏng tang giăng kín. Đáy mắt ầng ậng nước, thế nhưng không hề tràn ra khóe mi.
Họa Niên…
Họa Niên…
Cứu tôi…
Mau cứu tôi…
Từ đầu chí cuối, chỉ có mỗi Tề Cao Vân độc thoại. Nhưng gã cũng không buồn tức giận, vì bây giờ gã đã phát hiện ra thêm một bí mật của Vưu Hạ nữa rồi. Mà bí mật này… cũng thật kích thích.
Tề Cao Vân đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, xoay người dựa lên tường. Gã nhìn chằm chằm vào đôi chân đầy vết thương bỏng rát của anh, nhàn nhạt nói:
“Đến giờ rồi. Sau khi được ăn no thì mày phải chịu đau đớn một chút, phải không?”
Vưu Hạ nghe thấy gã nói, nhất thời mụ mị chưa hiểu. Song, ngay sau đó, tấm rèm màu bạc thình lình được vén mở, hàng loạt tia sáng nóng rực chiếu thẳng vào chân giường.
Ánh nắng mặt trời gay gắt trải đều trên đôi chân đỏ tấy của Vưu Hạ. Với sức nóng khủng khiếp ấy, làn da mỏng manh của ma cà rồng vốn dĩ chẳng thể chịu nổi. Chỉ mới trôi qua ba mươi giây, lớp da đã bị ánh mặt trời thiêu đốt, loang lỗ máu me gớm ghiếc.
Tề Cao Vân nhướng cao mày, lạnh nhạt đếm thời gian.
Đúng một phút, gã lập tức buông rèm xuống, hả lòng hả dạ mỉm cười.
“Bây giờ tao phải đi làm rồi. Ngoan ngoãn mà nằm ở đây, đợi tao về.”
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại rất nhanh.
Gian phòng chìm trong tịch mịch lạnh lẽo, cùng lẫn với một mùi cháy khét nồng nặc của máu thịt.
Trong bóng tối, Vưu Hạ tiều tụy nghiêng đầu, vì đau đớn quá đỗi mà ngất lịm từ lúc nào không hay.
—
Liên tục mấy ngày trôi qua, Kỳ Họa Niên vẫn không có được chút thông tin nào của Vưu Hạ. Sau cái đêm nhặt được chiếc vòng tay của Vưu Hạ trước cửa phòng ký túc, Kỳ Họa Niên cũng không còn hỏi thêm được ai về tin tức của anh nữa.
Mọi thứ xảy ra quá đường đột, thoáng một cái người đã không còn, khiến cho cậu cảm thấy bản thân mình cực kỳ vô dụng.
Vì sao trước khi đi, anh vẫn còn dặn dò cậu, tối nay về sớm một chút. Khi cậu mỉm cười hỏi lại thế anh có về không, anh cũng gật đầu một cách chắc nịch.
Vưu Hạ chưa từng nói hai lời, càng không có lý do nào để thất hứa với cậu. Nếu như có việc đột xuất phải thay đổi kế hoạch, buộc anh ở lại nhà chính một đêm thì có thể tạm chấp nhận được. Song, ngày hôm sau anh vẫn không về, cũng không đến bệnh viện làm việc.
Thật sự là đến cả một chiếc bóng của đối phương, cậu cũng không thể nhìn thấy được.
Kỳ Họa Niên đứng lặng người bên lan can lầu ba trong trường, một tay siết chặt chiếc vòng không buông, đôi mắt liếc nhìn những dòng tin nhắn bất lực của mình. Cậu nhắn tin cho anh rất nhiều, mỗi ngày đều nhắn cho anh không dưới mấy chục tin, nhưng anh chẳng hồi đáp một lời nào cả.
Rốt cuộc đêm hôm ấy anh đã ở đâu? Liệu anh có về nhà ăn sinh nhật của Vưu Thần hay không? Hay là… trước đó, anh đã mất tích rồi?
Kỳ Họa Niên tự mình tưởng tượng ra không ít hoàn cảnh, sau đó chọn lọc lại thì cảm thấy không có cái nào phù hợp. Mà bản thân cậu dù muốn đến mấy cũng không thể đi đến tìm Vưu Kiện mà hỏi thăm được.
Nếu mình làm vậy, thầy Kiện chắc chắn sẽ phát hiện ra chuyện hai người sống cùng nhau. Lúc đó có phải mọi thứ còn tệ hơn không?
Kỳ Họa Niên đắn đo suốt ba ngày rồi, cuối cùng vẫn muốn tự mình đi tìm Vưu Hạ mà không nhờ anh trai của anh giúp đỡ.
Quý Mãnh Tâm từ dưới lầu đi lên, tình cờ trông thấy Kỳ Họa Niên đang thất thần bên lan can, bèn đi tới gần bắt chuyện.
“Đang nghĩ gì đó?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Kỳ Họa Niên nhất thời buông gánh nặng trong lòng xuống, quay mặt nhìn đối phương. Còn chưa kịp mở miệng thì đã bị y ấn vào người một lon nước ngọt có gas.
Kỳ Họa Niên cúi nhìn giây lát mới cười bảo: “Đợi chút.”
Nói rồi cậu cất di động vào túi quần, sau đó đeo chiếc vòng màu đỏ vào cổ tay của mình, tiếp đến mới nhìn Quý Mãnh Tâm, đón lấy lon nước ngọt trong tay y.
Quý Mãnh Tâm im lặng liếc nhìn chiếc vòng trên cổ tay Kỳ Họa Niên, ngoài mặt không tỏ thái độ gì khác, lạnh nhạt thờ ơ hỏi: “Mấy hôm nay ở nhà có chuyện gì hay sao mà đầu óc cứ lơ đễnh vậy?”
Kỳ Họa Niên uống mấy hớp nước ngọt, tinh thần bỗng phấn chấn hơn một chút, cười hỏi lại: “Lơ đễnh lắm à? Trong lớp vẫn trả lời câu hỏi ro ro còn gì.”
“Ro ro cái gì, trả lời ba câu thì sai hai câu rưỡi rồi.” Quý Mãnh Tâm tỏ ra khinh bỉ vạch trần, sau đó dựa người vào tường, ôm hai tay trước ngực nói tiếp, “Có chuyện gì khó khăn thì nói, tôi giúp được sẽ giúp mà. Ông cứ im ỉm thế này làm tôi cáu lắm.”
Kỳ Họa Niên khó hiểu nhíu mi, hỏi: “Mắc mớ gì ông mà ông cáu?”
Quý Mãnh Tâm nhất thời im bặt, không trả lời được.
Mặc dù dưới đáy mắt khéo léo cất giấu nỗi lo lắng bồn chồn riêng tư, nhưng trong lòng y biết rõ hình như mình không được bình thường cho lắm. Câu hỏi của Kỳ Họa Niên không sai, cho dù cậu có cáu kỉnh thì vẫn đúng.
Chuyện riêng của cậu ta thì liên quan gì tới mình mà mình phải cáu?
Có thể cậu ta biết rằng mình muốn quan tâm đấy, nhưng mà chưa chắc gì người ta đã cần đến lòng tốt của mình.
Quý Mãnh Tâm âm thầm cười lạnh một tiếng rồi ngẩng đầu lên, điềm nhiên đáp: “Sao lại không phát cáu được? Mỗi ngày đi học cùng nhau, ngồi cạnh nhau, mà mặt ông thì cứ buồn bã, đầu óc mơ màng lơ đễnh, hỏi gì cũng không chịu nói. Hỏi thử người ngoài xem họ có khó chịu không?”
“Ồ, ra là quan tâm tôi à.” Kỳ Họa Niên vỡ lẽ, bá cổ Quý Mãnh Tâm, kéo y lại gần, cười giã lã “Thôi thôi, xin lỗi, tôi biết tâm trạng của mình sẽ ảnh hưởng đến người nhạy cảm như ông. Thật ra tôi cũng định kể cho ông nghe rồi mà, chỉ là chưa kịp thì ông đã bực bội.”
Quý Mãnh Tâm lạnh nhạt gỡ cánh tay của Kỳ Họa Niên ra khỏi người mình. Trong giây khắc đối phương không để ý, y liền nghiêng đầu che đi biểu cảm bối rối ngượng ngập của mình.
Từ trước đến nay, hai người tuy thân thiết nhưng cũng chưa đến mức quàng vai bá cổ gần gũi như thế. Song, Kỳ Họa Niên lại có vẻ rất tự nhiên, hoàn toàn không e dè gì, xem y là một người bạn thân giống Gia Thanh hay La Lịch, cư xử thoải mái cực kỳ.
Người có tâm sự, tất nhiên sẽ khác với người vô tâm rồi.
Kỳ Họa Niên rút tay về, ngửa cổ uống thêm một hớp nước ngọt nữa mới lên tiếng: “Người trong lòng tôi ấy, mấy hôm nay… không về nhà.”
Người trong lòng?
Quý Mãnh Tâm hơi sửng sốt ngoảnh đầu nhìn cậu: “Sao lại không về nhà? Hai người cãi nhau à?”
“Không phải.” Kỳ Họa Niên cúi thấp mặt, nhếch môi cười bất mãn, “Tôi cũng không biết người ấy đang ở đâu nữa. Nhắn tin, gọi điện, làm gì cũng không được. Tôi tìm đến nơi người đó đang làm việc thì cũng không có. Giống như thật sự biến mất rồi vậy.”
Qua biểu cảm của người đối diện, Quý Mãnh Tâm dường như nhận ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc này là như thế nào. Chưa bao giờ y nhìn thấy ánh mắt vừa sốt ruột vừa bất lực của Kỳ Họa Niên. Có lẽ đối phương đã tìm kiếm nhiều ngày rồi vẫn không có tung tích gì, cho nên mới trở nên lơ đãng mất hồn như vậy.
Quý Mãnh Tâm hạ thấp giọng, nghiêm túc hỏi: “Tìm kiếm mấy nơi cần đến rồi chứ?”
“Ừ, những chỗ tôi biết tôi đều đến rồi.”
“Báo cảnh sát chưa? Qua 24 tiếng có thể báo mất tích.”
“Vẫn chưa. Không biết tại sao nhưng mà tôi dự cảm việc anh ấy mất tích có liên quan đến một số người nhất định. Ý là… không phải là một vụ bắt cóc tống tiền hay giết người gì đâu.”
“Làm sao ông chắc chắn như thế?” Quý Mãnh Tâm nghĩ ngợi “Tôi nghĩ ông nên khoanh vùng lại mấy đối tượng nghi phạm thì hơn. Trước kia người đó có gây thù hằn gì với ai hay không? Từ đó mới tìm tiếp được.”
Bóng đèn trong đầu Kỳ Họa Niên thình lình vụt sáng. Cậu vội đứng thẳng dậy, ngước đôi mắt sáng ngời mừng rỡ nhìn Quý Mãnh Tâm. Suýt nữa thì đã phấn khích đến độ ôm chầm lấy đối phương.
Kỳ Họa Niên run run khóe miệng nói: “Đúng rồi, ông nói đúng, sao tôi lại không nghĩ ra chứ? Người có thù hằn với anh ấy… Tôi biết một số, tôi sẽ đi tìm chúng… Chắc chắn là có gì đó không rõ ở đây.”
Sau một đêm Vưu Hạ không về nhà, Kỳ Họa Niên đã trực tiếp đến bệnh viện, hỏi thăm một số người. Nhưng cậu không gặp được Tưởng Thiên Điểu hay là Triệu Đóa, cho nên cũng không có thêm tin tức gì hữu ích.
Nhưng cậu suy nghĩ lại rồi.
Có lẽ cậu đã tìm kiếm không đúng người đúng cách, hoặc là những người ấy đã nói dối cậu vì một lý do nào đó.
Kỳ Họa Niên hít sâu một hơi, siết nắm tay lại, bình tĩnh thở ra: “Tôi phải đến bệnh viện một chuyến. Có chuyện cần phải hỏi lại bọn họ.”
Dứt lời, Kỳ Họa Niên định xoay người phóng đi thì bị Quý Mãnh Tâm kéo lại.
Kỳ Họa Niên bất đắc dĩ ngoảnh đầu, bực dọc hỏi: “Sao nữa? Tôi đang gấp lắm, ông buông tay ra coi.”
Quý Mãnh Tâm không buông tay, đầu mày chau vào nhau, im lặng giây lát y mới lên tiếng: “Tôi đi cùng ông. Chuyện này hơi nguy hiểm đấy.”
Kỳ Họa Niên ngây ra: “Ông theo tôi làm gì? Nếu đã biết nguy hiểm thì ông nên ở nhà mới phải. Ông điên à?”
Quý Mãnh Tâm gắt gao nhìn đối phương, ngoan cố mà dứt khoát đáp: “Thì sao? Tôi điên đó giờ rồi, khỏi cần lo tôi bị gì cả. Số tôi cao lắm, không chết được đâu!”
Nói xong, Quý Mãnh Tâm lấy chìa khóa xe trong túi quần ra, hất cằm về phía cầu thang: “Đi thôi. Không lo cho người trong lòng ông à?”
Kỳ Họa Niên chưa kịp thích ứng mọi chuyện, trưng ra khuôn mặt ngây như phỗng nhìn theo bóng lưng của đối phương. Qua hồi lâu, cậu miễn cưỡng trấn an bản thân mình rồi chạy vọt đuổi theo Quý Mãnh Tâm.
—
Công việc ở Vamlice trong thời gian này tương đối dày đặc. Vưu Quán Thanh thường xuyên bay đi bay về ở nước ngoài, cho nên toàn bộ công việc trong nước đều giao phó lại cho Vưu Thần. Song, bởi vì một mình y cũng không thể gánh nổi tất cả trọng trách, Vưu Kiện đành phải tạm gác vai trò thầy giáo thể dục ở trường để về phụ giúp quản lý.
Sau ngày sinh nhật, Vưu Thần tiếp tục lao vào công việc như thường lệ. Thật ra đã nhiều năm rồi, y không tổ chức sinh nhật linh đình cho bản thân. Trong suy nghĩ của y, sinh nhật cũng chỉ đơn thuần là một ngày như bao ngày mà thôi. Nếu là trước kia, vào sinh nhật, Vưu Thần còn có Vưu Chiếu Hy ở bên cạnh chúc mừng vui vẻ. Nhưng bây giờ người đã xa rồi, y cũng chẳng có tâm trạng gì để tổ chức được nữa.
Có điều, Vưu Kiện cảm thấy lo lắng cho tinh thần của anh trai, nên gã mới cố tình bày ra chuyện này. Gã cùng Vưu San tỉ mỉ lập kế hoạch từ đầu chí cuối, muốn dành tặng anh cả một ngày sinh nhật thật ý nghĩa.
Vưu San phấn khích trang hoàng khắp phòng khách, cười nói với Vưu Kiện: “Lâu lắm rồi trong nhà mới có không khí tốt một chút. Cơ mà hình như ba không về kịp để dự tiệc đâu.”
Vưu Kiện đứng một bên nhìn cô em gái, khóe môi cong lên, đắc ý nói: “Anh cả không cần ba về đâu, nhưng có một người khác sẽ về đấy.”
Vưu San nghe thế, kinh ngạc ngoảnh lại nhìn: “Ơ, ai cơ?”
Dừng đoạn, cô nàng lập tức thông suốt, mừng rỡ đến mức lỡ buông tay khỏi sợi dây ruy băng, cơ thể liền lảo đảo rồi ngã khỏi ghế. May sao Vưu Kiện kịp thời vươn tay đỡ lấy, cau mày lườm cô.
Vưu San ôm ngực thở phào: “Aw, hên quá, cảm ơn anh. À mà, anh nói Hạ sẽ về ăn sinh nhật anh cả hả?”
Vưu Kiện gật đầu chắc nịch: “Ừ. Năm nay có thêm nó, anh ấy sẽ vui lắm!”
Đáng tiếc, vào buổi tối hôm ấy, Vưu Hạ đã không về nhà dự tiệc, thậm chí cả một tin nhắn hủy hẹn cũng không có. Chuyện này khiến Vưu Kiện lần đầu tiên tức giận muốn đánh anh một trận, nhưng rồi Vưu Thần lại dửng dưng khoát tay, hoàn toàn không để tâm đến.
“Có lẽ thằng bé bận việc ở bệnh viện.”
Vưu Thần khi ấy đứng dậy, lẳng lặng rời khỏi bữa tiệc. Trước khi đi khỏi, y còn dặn dò một lời cuối.
“Sau này đừng bày ra mấy trò như thế nữa.”
Vưu Kiện vẫn còn nhớ như in ánh mắt của anh trai vào tối hôm đó. Một ánh mắt thất vọng hụt hẫng dù cho ngoài mặt vẫn lạnh nhạt thờ ơ, khiến cho tâm can của gã bất giác nhói lên không ngừng.
Tất nhiên gã hiểu rõ Vưu Thần đã mong ngóng đứa em út của mình đến mức nào, chỉ là trong vạn bước tính toán, gã cũng không ngờ đứa em út này lại trái khuấy đến vậy.
Vưu Kiện nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi thình lình đập mạnh lên cánh cửa trước mặt mình.
Gã quát lớn: “Vưu Hạ, thằng nhỏ hư đốn, mau ra đây, ra đây cho anh mày!”
Cửa phòng bị đập liên tục mấy phát, nhưng vẫn không có người hồi đáp.
Vưu Kiện cau mày bực bội nhìn đăm đăm vào cánh cửa, nếu như ở đây không phải là chung cư nhiều người cùng sống, có lẽ gã đã phá nát cánh cửa này ra rồi.
Đập thêm một cái nữa, gã cúi mặt gằn giọng: “Rốt cuộc mày ở đâu hả thằng nhỏ kia? Ở bệnh viện cũng không có, điện thoại thì không liên lạc được, tính trốn anh mày đến bao giờ hả?”
“Vưu Hạ! Mau mở cửa cho anh!”
“Vưu! Hạ!”
Rầm! Rầm! Rầm!
“Cậu…cậu gì ơi!” Từ xa bỗng có một giọng nói khàn khàn của người lớn tuổi.
Khi nghe thấy tiếng nói, Vưu Kiện nhất thời kìm chế cảm xúc, ngoảnh mặt nhìn sang. Trước mặt gã lúc này là một người phụ nữ luống tuổi, mái tóc muối tiêu, đôi mắt hiền hòa, bước đi chậm chạp.
Nhìn được mấy giây, Vưu Kiện nhanh chóng nhận ra đối phương, vội vàng đứng thẳng người, lịch sự mỉm cười: “Cháu chào bác.”
Người phụ nữ cuối cùng cũng đến gần, ngước mắt lên, nhỏ giọng hỏi: “Cậu tìm em trai đó hả?”
Vưu Kiện mất tự nhiên đưa tay che miệng, hắng giọng: “Vâng. Bác còn nhớ cháu không? Cháu là người đã—“
“Nhớ, tôi nhớ mà. Lâu quá cậu không qua đây ha.”
“Vâng, công việc hơi bận. Cơ mà, bác có biết em trai cháu đi đâu rồi không ạ?”
“Em trai cậu…” Người phụ nữ chớp chớp mắt, nghĩ ngợi chốc lát, “Em trai cậu… mấy hôm nay không có về nhà.”
Khi nghe được tin này, Vưu Kiện không tránh khỏi sửng sốt.
Mấy hôm nay không về nhà? Sao thế được? Rõ ràng người trong bệnh viện cũng bảo mấy hôm nay nó không đi làm cơ mà?
Một dự cảm chẳng lành dấy lên trong lòng Vưu Kiện. Gã siết nắm tay, bình tĩnh hỏi: “Bác có nhớ là khoảng bao lâu rồi không?”
“Ba ngày rồi.”
Ba ngày… Không lẽ là từ cái hôm sinh nhật anh cả?
Mẹ kiếp! Thằng bé xảy ra chuyện gì rồi?
Vưu Kiện chau chặt chân mày, lấy một tia điềm tĩnh cuối cùng để nói “cảm ơn” với người phụ nữ. Ngay sau đó, gã lập tức rời đi.
Song, đi chưa được mấy bước thì chợt nghe thấy người phụ nữ gọi lại.
“À khoan đã, cậu gì ơi.”
Vưu Kiện quay người nhìn đối phương, vẻ mặt không đủ kiên nhẫn, gấp gáp hỏi: “Có gì sao bác?”
Người phụ nữ vẫn như cũ chậm rãi nói: “Có chuyện này, một tháng rồi tôi quên báo với cậu. Hình như ngoài em trai cậu ra, hiện tại đang có một người thanh niên nữa sống cùng với cậu ấy thì phải.”
Đã nhiều giờ đồng hồ trôi qua, Tề Cao Vân vẫn chưa hề thay đổi tư thế ngồi của mình. Điếu thuốc thứ ba cuối cùng cũng tàn lụi, để lại một đống tro bụi trong gạt tàn thủy tinh. Đôi mắt của gã sâu thẳm như đáy vực, khéo léo che đậy không biết bao nhiêu tâm tư gian trá thâm độc.
Khi nhìn vào con mồi đang nằm yên trên chiếc giường ở đối diện, chúng càng trở nên ngoan cuồng khó lòng kiểm soát được.
Tề Cao Vân híp mắt lại, ngửa cổ nhả ra một vòm khói xám đục. Mùi thuốc nồng nặc bủa vây khắp gian phòng. Chìm ngập trong sương khói, ngoài Tề Cao Vân ra còn có thêm một người nữa.
Người đó lúc này đang nằm bất động ở trên giường, hai tay hai chân đều bị gông cùm khống chế chặt chẽ, xếp thành hình chữ đại*. Nương theo một tia sáng nhạt nhòa cố gắng len lỏi xuyên qua tấm rèm màu bạc, khuôn mặt của người con trai ấy phờ phạc tái nhợt như không còn một giọt máu nào.
(*) Chữ đại: 大
Đôi mắt lim dim mê man, nửa tỉnh nửa ngủ, chẳng còn đủ nhận thức về mọi thứ xung quanh. Bờ môi khô nứt, đôi lúc mím chặt lại vì phải chịu đựng cơn hành hạ cứ hai tiếng một lần. Mím chặt đến khi bật ra loại máu màu đen đặc sệt thì nỗi đau thể xác mới thoáng ngừng lại.
Tề Cao Vân định châm thêm một điếu thuốc nữa thì điện thoại trên bàn khẽ rung một tiếng. Động tác bật lửa ngoài ý muốn ngừng lại, gã đánh mắt nhìn sang bàn gỗ bên cạnh, phát hiện tin nhắn được gửi đến từ người chủ của khu chung cư.
Ông ấy thường cài đặt sẵn loại tin nhắn tự động, thông báo tiền nhà mỗi tháng cho mọi người. Tính đến hôm nay, Tề Cao Vân đã thuê căn hộ này vỏn vẹn được hai tháng.
Nguyên nhân khiến gã phải thuê thêm một nơi như vậy là vì không muốn bị kẻ khác để ý đến hành tung của mình. Ngoài ra, gã cũng đang ôm ý định sẽ trả lại Tưởng Nghị căn nhà mà ông ta cho mình thuê lúc mới vào bệnh viện làm việc.
Đối với con người của Tưởng Nghị, càng ít phụ thuộc vào ông ta thì sẽ càng ít bị ràng buộc hơn.
Đương lúc tính toán những kế hoạch của tương lai, đồng hồ báo thức đúng giờ quy định liền reo lên inh ỏi, khiến đôi mắt nhắm nghiền của Tề Cao Vân bừng mở. Gã hơi nhíu đầu mày vào nhau, sau đó thình lình đứng bật dậy, lộ ra vóc dáng cao ráo của mình.
Tuy rằng đang ở nhà, nhưng Tề Cao Vân ăn mặc vẫn cực kỳ chỉnh tề. Áo sơ-mi đen đóng sơ-vin, quần tây màu xám tro thẳng thớm, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo blouse trắng tinh.
Dường như trong suy nghĩ của gã, nơi đây không chỉ là một căn phòng để ngủ, mà còn là một gian phòng thí nghiệm tuyệt vời nhất từ trước đến nay. Ở chỗ này, gã có thể tùy ý làm tất cả mọi thứ mà mình muốn trên “vật thí nghiệm” vừa mới mang về được.
Tề Cao Vân đưa mắt nhìn thoáng qua “con mồi” trên giường, khóe miệng thỏa mãn rướn lên thành một vòng cung. Gã cất từng bước thật chậm, thật chậm đi từ cuối chân giường đến đầu giường, như thể đang muốn ngắm nghía trọn vẹn cơ thể bán khỏa thân của đối phương vậy.
Sau khi dừng lại, Tề Cao Vân cúi đầu, rũ mắt, một tay đút sâu trong túi quần, tấm lưng rộng lớn dần dần khom xuống, kề môi sát bên tai đối phương, thì thầm một câu.
“Còn nhớ bản thân tên gì hay không?”
Giọng nói lạnh lẽo truyền tới bên tai người nọ, khiến hàng mi cong dài khẽ run lên một chút.
Tề Cao Vân nheo mắt quan sát nhất cử nhất động của đối phương, khi thấy người nọ có phản ứng, gã mới lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Còn nhớ bản thân tên gì hay không?”
Mặc dù nghe thấy câu hỏi, nhưng thần trí mê man vẫn chưa cho phép người nọ có thể trả lời ngay lập tức. Đôi môi khô nứt đau đớn muốn động đậy, qua hồi lâu, có một tiếng nói thì thào cất lên.
“V…ưu…”
Tề Cao Vân nhướng mày cười lạnh: “Vưu? Vưu gì nào?”
Đôi mắt người nọ nhắm nghiền, dưới lớp da mỏng manh tái nhợt, đôi nhãn cầu khẽ khàng chuyển động qua lại. Đồng hồ lặng lẽ trôi qua thêm vài phút nữa, rốt cuộc cũng có tiếng nói hồi đáp.
“V…ưu…Hạ.”
“Nói to lên!” Tề Cao Vân gằn giọng quát.
“Vưu…Hạ.”
“Giỏi, giỏi lắm, Vưu Hạ!”
Ba ngày trước, khi Vưu Hạ lái xe ghé qua bệnh viện định sắp xếp lại công việc của mình thì chạm mặt Tề Cao Vân trong ký túc xá. Anh không nhớ rõ đã bao lâu rồi hai người không còn nói chuyện với nhau. Sau lần suýt giết chết Tề Cao Vân, Vưu Hạ cũng hạn chế tiếp xúc gần gũi với đối phương. Vì anh sợ nếu một ngày nào đó mình không khống chế được cảm xúc sẽ thật sự ra tay giết người thêm một lần nữa.
Về phía Tề Cao Vân, mặc dù ngoài mặt gã có vẻ nhún nhường muốn rút lui, không can thiệp vào đời sống riêng tư cũng như tìm cách ngáng đường công danh của Vưu Hạ nữa, song trong lòng gã vẫn luôn suy tính một kế hoạch trả thù.
Mà trong kế hoạch này còn có thêm đôi tay của Tôn Lỵ giúp đỡ cho gã. Thật ra cô không hề hay biết những kiến thức mà mình từng nói cho đối phương lại vô tình trở thành một lưỡi dao chết người.
Sau khi chuẩn bị tỉ mỉ từng bước một, Tề Cao Vân rốt cuộc cũng chính thức ra tay. Buổi tối chạm mặt nhau trong ký túc nói trắng ra không phải là một sự kiện ngẫu nhiên. Tuy gã đã sớm tính toán tất cả đường đi nước bước nhưng không ngờ “con mồi” lại dễ dàng sập bẫy đến như thế.
Khoảnh khắc Vưu Hạ muốn xoay người bỏ đi, Tề Cao Vân ở phía sau bỗng nhiên vồ tới, ghì chặt lấy bả vai của anh. Trong khi Vưu Hạ dùng sức giằng co giãy dụa, gã vội vàng vẩy một thứ bột màu trắng lên mặt Vưu Hạ, chẳng bao lâu thì tay chân đối phương xụi lơ, tâm trí dần mụ đi.
Đúng như Tôn Lỵ từng bảo, Tề Cao Vân nói cái gì, Vưu Hạ đều nghe theo cái đó.
Chỉ đáng tiếc, trước khi Vưu Hạ trở nên ngoan ngoãn nghe lời, hai người đã giằng co với nhau khoảng mấy phút, vô tình làm rơi chiếc vòng màu đỏ trên tay của anh.
Hai người rời đi, chiếc vòng vẫn còn nằm yên trước cửa phòng ký túc của Vưu Hạ.
“Vưu Hạ, mày có nghe tao nói gì không?” Tề Cao Vân nghiêng đầu nhìn anh.
Vưu Hạ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo ngoan độc của gã, nhưng không đủ sức trả lời. Đôi mi nặng trĩu khiến tầm nhìn của anh cũng bị hạn chế ít nhiều. Anh nghiêng đầu qua hướng của Tề Cao Vân, bờ môi mấp máy không ra tiếng.
Khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm tàn tạ của Vưu Hạ lúc này, trong lòng Tề Cao Vân hưng phấn cực kỳ. Trước kia từng nói qua một lần, gã rất thích hành hạ thể xác của người khác. Người khác càng đau đớn quằn quại, gã càng khoái trá thỏa mãn.
Bây giờ, người đang chịu đựng sự kiểm soát trong tay mình không phải là một kẻ tầm thường nào đó, mà chính là Vưu Hạ. Điều này khiến cho tâm trạng của gã càng dâng cao cực điểm.
Tề Cao Vân vươn tay vuốt mái tóc lòa xòa của Vưu Hạ, động tác ban đầu còn nhẹ nhàng ân cần, sau đó thình lình dùng sức nắm chặt tóc mái của anh, giựt lên một cái.
“Chắc hẳn mày vẫn chưa quên những gì đã từng làm với tao đâu, đúng không? Ngày hôm đó, tao đã nói không phải lỗi tại tao, nhưng mày lại không để tâm đến, vẫn đay nghiến và nổi điên, muốn giết chết tao ngay tức khắc. Cũng may, số tao không dễ chết đến vậy, nên bây giờ, tao sẽ trả lại cho mày, tất cả, là tất cả những nhục nhã của tao trước kia!”
Tề Cao Vân nghiến răng phun ra từng câu từng chữ, bàn tay xiết chặt khuôn cằm Vưu Hạ, dường như muốn một phát bẻ gãy quai hàm của anh. Vưu Hạ nhẫn nhịn đau đớn không nổi, tay và chân bắt đầu giãy dụa. Nhưng mỗi khi anh muốn giãy dụa, gông cùm xiềng xích bằng sắt lạnh lẽo sẽ va vào thành giường, tạo ra một loạt thanh âm ghê rợn.
“Đau à?” Tề Cao Vân liếm môi dưới, cười lạnh hỏi.
Vưu Hạ không đáp lại, chỉ nghiêng đầu muốn giằng ra khỏi bàn tay của gã. Có vẻ thuốc bắt đầu hết tác dụng, tinh thần của anh cũng dần dần tỉnh táo trở lại. Vưu Hạ nhận thức được bản thân của mình đang bị khống chế, bản năng sinh tồn bỗng thức tỉnh, anh ra sức giãy dụa vùng vẫy hai tay hai chân mình, khiến cho cả gian phòng không còn tĩnh lặng được nữa.
Âm thanh hỗn loạn đâm vào màng nhĩ Tề Cao Vân, đầu mày của gã chau chặt vào nhau. Sau đó, Tề Cao Vân bất ngờ giơ cao cánh tay rồi vung một bạt tai xuống gò má bên phải của Vưu Hạ. Mọi âm thanh giãy dụa thoáng chốc im bặt.
“Mày tỉnh rồi phải không? Thế thì không được rồi. Mày phải ngoan ngoãn nghe lời tao tiếp chứ?”
Tề Cao Vân không màng đến bản thân chỉ đang độc thoại như kẻ bệnh, gã xoay người đi lấy một ống kim tiêm, bơm lên một loại chất lỏng đỏ tươi sền sệt, có mùi tanh tưởi nức mũi. Gã giơ ống kim tiêm lên cao, nheo mắt ngắm nghía một chút rồi quay lại bên cạnh Vưu Hạ.
Một tay chống xuống mép giường, một tay nắm giữ ống tiêm, Tề Cao Vân cúi người, cẩn thận đặt mũi tiêm cách đôi môi khô nứt của Vưu Hạ một khoảng nhỏ, sau đó bơm máu trong ống ra, từng giọt, từng giọt.
Một giọt máu nhanh chóng rơi xuống kẽ hở của môi, trượt vào bên trong khoang miệng. Khi cảm nhận được vị máu tươi, cả người Vưu Hạ như sống lại, anh hé đôi mắt nhập nhòe nhìn bóng người đối diện, tiếp đến là hé miệng, tham lam muốn đòi tiếp.
Máu, máu tươi.
“Khát…” Vưu Hạ chợt cất tiếng thều thào van xin.
Tề Cao Vân thích nhất là những lúc như thế này. Trông thấy bộ dạng van nài khẩn thiết của Vưu Hạ, gã hài lòng bật cười thành tiếng. Thậm chí gã còn muốn cầm một máy quay, quay lại từng khoảnh khắc một.
Có thêm một giọt máu tươi vừa nhỏ xuống ngay môi Vưu Hạ, rồi lại thêm một giọt nữa, một giọt nữa, một giọt nữa…
Vưu Hạ vô thức vươn đầu lưỡi liếm quanh viền môi, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ.
“Muốn… Muốn nữa…”
Tề Cao Vân nhếch khóe môi, tàn ác nhìn đăm đăm vào đôi mắt mơ màng của anh, thấp giọng nói: “Đủ rồi. Đến khi mày ngoan ngoãn hơn nữa, tao sẽ cho tiếp, biết chưa?”
Nói xong, gã vứt ống tiêm sang một bên.
Trên giường, Vưu Hạ không còn giãy dụa muốn thoát ra nữa. Sau khi được tiếp tế “đồ ăn”, tâm trí của anh lại bắt đầu mụ mị như hồi ban đầu. Suốt hai ngày hôm nay, mỗi khi được Tề Cao Vân cho uống vài giọt máu ít ỏi, anh sẽ từ tỉnh táo trở về mê man như người mất trí nhớ.
Điều này rất kỳ lạ, nhưng anh chưa kịp suy nghĩ được gì thì đã tiếp tục vùi trong cơn mê sảng. Thứ duy nhất anh có thể mơ hồ nhận ra, đó là máu kia có vấn đề.
Suy đoán của Vưu Hạ không sai.
Loại máu mà Tề Cao Vân cho anh uống, thật chất đã được pha loãng với một ít thuốc Scopolamine rồi. Đồng nghĩa với việc khi anh tỉnh lại và thấy đói, gã sẽ cho anh máu pha lẫn Scopolamine, vừa qua cơn thèm khát vừa dễ dàng khống chế được anh.
Mặc dù Vưu Hạ nhận thức được thứ máu kia có vấn đề, nhưng lại không thể kiểm soát bản thân mình. Bởi máu là nguồn sống, cũng là một con quái vật khống chế thần trí của ma cà rồng.
Đợi đến khi Vưu Hạ lim dim khép mi lại, Tề Cao Vân mới ngồi xuống bên cạnh, vươn tay chạm lên lồng ngực trắng nhợt mịn màng của anh. Các đầu ngón tay chỉ vừa tiếp xúc với da thịt, toàn thân gã đã nhanh chóng bị một luồng điện chạy quanh.
Tề Cao Vân hít thầm một hơi, ra sức kìm chế dục vọng bản thân. Gã vuốt ve khắp vòm ngực của Vưu Hạ, khi ngón tay chạm đến lỗ rốn, gã thoáng dừng lại. Cúi thấp đầu xuống, gã chạm môi trên làn da bóng loáng nhẵn mịn ấy, chầm chậm vươn lưỡi liếm một đường.
Đôi mắt nhắm nghiền, lộ ra vẻ mặt đắm chìm hưởng thụ.
Từ khi tóm được Vưu Hạ về đây, Tề Cao Vân vẫn chưa từng động chạm vào cơ thể của đối phương. Cho đến ngày hôm nay, khi cơn dục vọng trong người không thể kìm chế được nữa, gã đành phá vỡ luật lệ của mình.
Đầu lưỡi trơn ướt vẽ loạn thành nhiều đường khắp ngực Vưu Hạ. Khi nụ hôn kéo xuống đến rốn, gã bỗng nghe thấy một thanh âm mềm mại mơ màng cất lên.
“Ư…”
Máu trong người Tề Cao Vân như bị ngừng trệ, khiến cho đại não của gã cũng đình công khoảng mấy phút. Qua một hồi lâu, gã ngẩng đầu, đánh mắt nhìn sang phía Vưu Hạ.
Rõ ràng thanh âm ấy xuất phát từ đối phương.
Tề Cao Vân thỏa mãn nhếch khóe môi, vươn tay nắm chặt khuôn cằm của Vưu Hạ, gằn giọng nói: “Hóa ra mày cũng lẳng lơ thật nhỉ? Tao chỉ mới hôn một chút đã khiến mày rên rỉ rồi ư?”
Vưu Hạ im lìm như một con mèo ngoan ngoãn.
Tề Cao Vân thả tay ra, vuốt ve trên môi của anh, cười thâm hiểm: “Vưu Hạ, mày có nhiều bí mật hơn tao nghĩ đấy. Làm sao đây nhỉ? Tao nên công khai bí mật của mày từ đâu đây? Từ việc mày là một loài sinh vật ghê tởm gớm ghiếc chuyên hút máu hay là việc… mày lẳng lơ như một thằng đ*?”
“…”
“Cơ thể thuần khiết này đã khiến tao phát cuồng từ rất lâu rồi, mày có biết không? Ngay cả trong mơ, mày cũng không hề buông tha cho tao. Chúng ta không chỉ nói chuyện với nhau, mà còn cùng nhau làm tình, làm tình bất kể sáng đêm. Mẹ kiếp! Chỉ là một giấc mơ nhưng mày đã khiến tao sướng đến run người, sướng đến phát điên.”
“…”
“Nhưng mà… bây giờ thì vẫn chưa vội. Tao muốn mày phải phụ thuộc hoàn toàn vào tao, chỉ cần tao nói một lời, mày cũng sẽ răm rắp nghe theo. Tao sẽ đợi đến ngày mày mở miệng van xin tao khiến mày sung sướng…”
“…”
“Có điều, tao không dám hứa trước rằng mình sẽ đủ kiên nhẫn đâu. Tao chỉ đang lo sợ một chuyện… Thằng nhóc luôn xum xoe bên cạnh mày, rốt cuộc nó có đến cứu mày hay không? Nó có đang hoảng loạn tìm mày khắp nơi hay không?”
“…” Hàng mi Vưu Hạ đến lúc này bỗng run lên.
Tề Cao Vân luôn quan sát nhất cử nhất động của anh, cho nên dễ dàng phát hiện ra phản ứng mãnh liệt này. Gã nheo mắt lại suy nghĩ một lúc rồi cười thành tiếng bỉ ổi.
“Sao? Mày còn nhớ nó không? Có phải đó là người tình bé nhỏ của mày hay không? Mày nuôi tình nhân nhỏ hơn mình nhiều tuổi thật nhỉ? À mà nó tên là gì ấy nhỉ…”
Giọng nói của Tề Cao Vân càng lúc càng hạ thấp, kề sát bên tai Vưu Hạ, gằn từng chữ một như muốn làm cho anh phát điên.
“Kỳ.”
“…” Hàng mi run rẩy.
“Họa.”
“…” Khóe môi bắt đầu mấp máy.
“Niên.”
“…” Đầu mày chau lại, hơi thở trở nên dồn dập.
Kỳ, Họa, Niên.
Kỳ Họa Niên…
Kỳ Họa Niên.
Kỳ Họa Niên!!!
Tâm trí Vưu Hạ mơ màng lặp lại một chiếc tên liên tục suốt mấy phút đồng hồ. Đôi bàn tay nhất thời siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Vưu Hạ chầm chậm hé mắt, hình ảnh trước mặt nhòe đi, bởi một màng nước mỏng tang giăng kín. Đáy mắt ầng ậng nước, thế nhưng không hề tràn ra khóe mi.
Họa Niên…
Họa Niên…
Cứu tôi…
Mau cứu tôi…
Từ đầu chí cuối, chỉ có mỗi Tề Cao Vân độc thoại. Nhưng gã cũng không buồn tức giận, vì bây giờ gã đã phát hiện ra thêm một bí mật của Vưu Hạ nữa rồi. Mà bí mật này… cũng thật kích thích.
Tề Cao Vân đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, xoay người dựa lên tường. Gã nhìn chằm chằm vào đôi chân đầy vết thương bỏng rát của anh, nhàn nhạt nói:
“Đến giờ rồi. Sau khi được ăn no thì mày phải chịu đau đớn một chút, phải không?”
Vưu Hạ nghe thấy gã nói, nhất thời mụ mị chưa hiểu. Song, ngay sau đó, tấm rèm màu bạc thình lình được vén mở, hàng loạt tia sáng nóng rực chiếu thẳng vào chân giường.
Ánh nắng mặt trời gay gắt trải đều trên đôi chân đỏ tấy của Vưu Hạ. Với sức nóng khủng khiếp ấy, làn da mỏng manh của ma cà rồng vốn dĩ chẳng thể chịu nổi. Chỉ mới trôi qua ba mươi giây, lớp da đã bị ánh mặt trời thiêu đốt, loang lỗ máu me gớm ghiếc.
Tề Cao Vân nhướng cao mày, lạnh nhạt đếm thời gian.
Đúng một phút, gã lập tức buông rèm xuống, hả lòng hả dạ mỉm cười.
“Bây giờ tao phải đi làm rồi. Ngoan ngoãn mà nằm ở đây, đợi tao về.”
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại rất nhanh.
Gian phòng chìm trong tịch mịch lạnh lẽo, cùng lẫn với một mùi cháy khét nồng nặc của máu thịt.
Trong bóng tối, Vưu Hạ tiều tụy nghiêng đầu, vì đau đớn quá đỗi mà ngất lịm từ lúc nào không hay.
—
Liên tục mấy ngày trôi qua, Kỳ Họa Niên vẫn không có được chút thông tin nào của Vưu Hạ. Sau cái đêm nhặt được chiếc vòng tay của Vưu Hạ trước cửa phòng ký túc, Kỳ Họa Niên cũng không còn hỏi thêm được ai về tin tức của anh nữa.
Mọi thứ xảy ra quá đường đột, thoáng một cái người đã không còn, khiến cho cậu cảm thấy bản thân mình cực kỳ vô dụng.
Vì sao trước khi đi, anh vẫn còn dặn dò cậu, tối nay về sớm một chút. Khi cậu mỉm cười hỏi lại thế anh có về không, anh cũng gật đầu một cách chắc nịch.
Vưu Hạ chưa từng nói hai lời, càng không có lý do nào để thất hứa với cậu. Nếu như có việc đột xuất phải thay đổi kế hoạch, buộc anh ở lại nhà chính một đêm thì có thể tạm chấp nhận được. Song, ngày hôm sau anh vẫn không về, cũng không đến bệnh viện làm việc.
Thật sự là đến cả một chiếc bóng của đối phương, cậu cũng không thể nhìn thấy được.
Kỳ Họa Niên đứng lặng người bên lan can lầu ba trong trường, một tay siết chặt chiếc vòng không buông, đôi mắt liếc nhìn những dòng tin nhắn bất lực của mình. Cậu nhắn tin cho anh rất nhiều, mỗi ngày đều nhắn cho anh không dưới mấy chục tin, nhưng anh chẳng hồi đáp một lời nào cả.
Rốt cuộc đêm hôm ấy anh đã ở đâu? Liệu anh có về nhà ăn sinh nhật của Vưu Thần hay không? Hay là… trước đó, anh đã mất tích rồi?
Kỳ Họa Niên tự mình tưởng tượng ra không ít hoàn cảnh, sau đó chọn lọc lại thì cảm thấy không có cái nào phù hợp. Mà bản thân cậu dù muốn đến mấy cũng không thể đi đến tìm Vưu Kiện mà hỏi thăm được.
Nếu mình làm vậy, thầy Kiện chắc chắn sẽ phát hiện ra chuyện hai người sống cùng nhau. Lúc đó có phải mọi thứ còn tệ hơn không?
Kỳ Họa Niên đắn đo suốt ba ngày rồi, cuối cùng vẫn muốn tự mình đi tìm Vưu Hạ mà không nhờ anh trai của anh giúp đỡ.
Quý Mãnh Tâm từ dưới lầu đi lên, tình cờ trông thấy Kỳ Họa Niên đang thất thần bên lan can, bèn đi tới gần bắt chuyện.
“Đang nghĩ gì đó?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Kỳ Họa Niên nhất thời buông gánh nặng trong lòng xuống, quay mặt nhìn đối phương. Còn chưa kịp mở miệng thì đã bị y ấn vào người một lon nước ngọt có gas.
Kỳ Họa Niên cúi nhìn giây lát mới cười bảo: “Đợi chút.”
Nói rồi cậu cất di động vào túi quần, sau đó đeo chiếc vòng màu đỏ vào cổ tay của mình, tiếp đến mới nhìn Quý Mãnh Tâm, đón lấy lon nước ngọt trong tay y.
Quý Mãnh Tâm im lặng liếc nhìn chiếc vòng trên cổ tay Kỳ Họa Niên, ngoài mặt không tỏ thái độ gì khác, lạnh nhạt thờ ơ hỏi: “Mấy hôm nay ở nhà có chuyện gì hay sao mà đầu óc cứ lơ đễnh vậy?”
Kỳ Họa Niên uống mấy hớp nước ngọt, tinh thần bỗng phấn chấn hơn một chút, cười hỏi lại: “Lơ đễnh lắm à? Trong lớp vẫn trả lời câu hỏi ro ro còn gì.”
“Ro ro cái gì, trả lời ba câu thì sai hai câu rưỡi rồi.” Quý Mãnh Tâm tỏ ra khinh bỉ vạch trần, sau đó dựa người vào tường, ôm hai tay trước ngực nói tiếp, “Có chuyện gì khó khăn thì nói, tôi giúp được sẽ giúp mà. Ông cứ im ỉm thế này làm tôi cáu lắm.”
Kỳ Họa Niên khó hiểu nhíu mi, hỏi: “Mắc mớ gì ông mà ông cáu?”
Quý Mãnh Tâm nhất thời im bặt, không trả lời được.
Mặc dù dưới đáy mắt khéo léo cất giấu nỗi lo lắng bồn chồn riêng tư, nhưng trong lòng y biết rõ hình như mình không được bình thường cho lắm. Câu hỏi của Kỳ Họa Niên không sai, cho dù cậu có cáu kỉnh thì vẫn đúng.
Chuyện riêng của cậu ta thì liên quan gì tới mình mà mình phải cáu?
Có thể cậu ta biết rằng mình muốn quan tâm đấy, nhưng mà chưa chắc gì người ta đã cần đến lòng tốt của mình.
Quý Mãnh Tâm âm thầm cười lạnh một tiếng rồi ngẩng đầu lên, điềm nhiên đáp: “Sao lại không phát cáu được? Mỗi ngày đi học cùng nhau, ngồi cạnh nhau, mà mặt ông thì cứ buồn bã, đầu óc mơ màng lơ đễnh, hỏi gì cũng không chịu nói. Hỏi thử người ngoài xem họ có khó chịu không?”
“Ồ, ra là quan tâm tôi à.” Kỳ Họa Niên vỡ lẽ, bá cổ Quý Mãnh Tâm, kéo y lại gần, cười giã lã “Thôi thôi, xin lỗi, tôi biết tâm trạng của mình sẽ ảnh hưởng đến người nhạy cảm như ông. Thật ra tôi cũng định kể cho ông nghe rồi mà, chỉ là chưa kịp thì ông đã bực bội.”
Quý Mãnh Tâm lạnh nhạt gỡ cánh tay của Kỳ Họa Niên ra khỏi người mình. Trong giây khắc đối phương không để ý, y liền nghiêng đầu che đi biểu cảm bối rối ngượng ngập của mình.
Từ trước đến nay, hai người tuy thân thiết nhưng cũng chưa đến mức quàng vai bá cổ gần gũi như thế. Song, Kỳ Họa Niên lại có vẻ rất tự nhiên, hoàn toàn không e dè gì, xem y là một người bạn thân giống Gia Thanh hay La Lịch, cư xử thoải mái cực kỳ.
Người có tâm sự, tất nhiên sẽ khác với người vô tâm rồi.
Kỳ Họa Niên rút tay về, ngửa cổ uống thêm một hớp nước ngọt nữa mới lên tiếng: “Người trong lòng tôi ấy, mấy hôm nay… không về nhà.”
Người trong lòng?
Quý Mãnh Tâm hơi sửng sốt ngoảnh đầu nhìn cậu: “Sao lại không về nhà? Hai người cãi nhau à?”
“Không phải.” Kỳ Họa Niên cúi thấp mặt, nhếch môi cười bất mãn, “Tôi cũng không biết người ấy đang ở đâu nữa. Nhắn tin, gọi điện, làm gì cũng không được. Tôi tìm đến nơi người đó đang làm việc thì cũng không có. Giống như thật sự biến mất rồi vậy.”
Qua biểu cảm của người đối diện, Quý Mãnh Tâm dường như nhận ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc này là như thế nào. Chưa bao giờ y nhìn thấy ánh mắt vừa sốt ruột vừa bất lực của Kỳ Họa Niên. Có lẽ đối phương đã tìm kiếm nhiều ngày rồi vẫn không có tung tích gì, cho nên mới trở nên lơ đãng mất hồn như vậy.
Quý Mãnh Tâm hạ thấp giọng, nghiêm túc hỏi: “Tìm kiếm mấy nơi cần đến rồi chứ?”
“Ừ, những chỗ tôi biết tôi đều đến rồi.”
“Báo cảnh sát chưa? Qua 24 tiếng có thể báo mất tích.”
“Vẫn chưa. Không biết tại sao nhưng mà tôi dự cảm việc anh ấy mất tích có liên quan đến một số người nhất định. Ý là… không phải là một vụ bắt cóc tống tiền hay giết người gì đâu.”
“Làm sao ông chắc chắn như thế?” Quý Mãnh Tâm nghĩ ngợi “Tôi nghĩ ông nên khoanh vùng lại mấy đối tượng nghi phạm thì hơn. Trước kia người đó có gây thù hằn gì với ai hay không? Từ đó mới tìm tiếp được.”
Bóng đèn trong đầu Kỳ Họa Niên thình lình vụt sáng. Cậu vội đứng thẳng dậy, ngước đôi mắt sáng ngời mừng rỡ nhìn Quý Mãnh Tâm. Suýt nữa thì đã phấn khích đến độ ôm chầm lấy đối phương.
Kỳ Họa Niên run run khóe miệng nói: “Đúng rồi, ông nói đúng, sao tôi lại không nghĩ ra chứ? Người có thù hằn với anh ấy… Tôi biết một số, tôi sẽ đi tìm chúng… Chắc chắn là có gì đó không rõ ở đây.”
Sau một đêm Vưu Hạ không về nhà, Kỳ Họa Niên đã trực tiếp đến bệnh viện, hỏi thăm một số người. Nhưng cậu không gặp được Tưởng Thiên Điểu hay là Triệu Đóa, cho nên cũng không có thêm tin tức gì hữu ích.
Nhưng cậu suy nghĩ lại rồi.
Có lẽ cậu đã tìm kiếm không đúng người đúng cách, hoặc là những người ấy đã nói dối cậu vì một lý do nào đó.
Kỳ Họa Niên hít sâu một hơi, siết nắm tay lại, bình tĩnh thở ra: “Tôi phải đến bệnh viện một chuyến. Có chuyện cần phải hỏi lại bọn họ.”
Dứt lời, Kỳ Họa Niên định xoay người phóng đi thì bị Quý Mãnh Tâm kéo lại.
Kỳ Họa Niên bất đắc dĩ ngoảnh đầu, bực dọc hỏi: “Sao nữa? Tôi đang gấp lắm, ông buông tay ra coi.”
Quý Mãnh Tâm không buông tay, đầu mày chau vào nhau, im lặng giây lát y mới lên tiếng: “Tôi đi cùng ông. Chuyện này hơi nguy hiểm đấy.”
Kỳ Họa Niên ngây ra: “Ông theo tôi làm gì? Nếu đã biết nguy hiểm thì ông nên ở nhà mới phải. Ông điên à?”
Quý Mãnh Tâm gắt gao nhìn đối phương, ngoan cố mà dứt khoát đáp: “Thì sao? Tôi điên đó giờ rồi, khỏi cần lo tôi bị gì cả. Số tôi cao lắm, không chết được đâu!”
Nói xong, Quý Mãnh Tâm lấy chìa khóa xe trong túi quần ra, hất cằm về phía cầu thang: “Đi thôi. Không lo cho người trong lòng ông à?”
Kỳ Họa Niên chưa kịp thích ứng mọi chuyện, trưng ra khuôn mặt ngây như phỗng nhìn theo bóng lưng của đối phương. Qua hồi lâu, cậu miễn cưỡng trấn an bản thân mình rồi chạy vọt đuổi theo Quý Mãnh Tâm.
—
Công việc ở Vamlice trong thời gian này tương đối dày đặc. Vưu Quán Thanh thường xuyên bay đi bay về ở nước ngoài, cho nên toàn bộ công việc trong nước đều giao phó lại cho Vưu Thần. Song, bởi vì một mình y cũng không thể gánh nổi tất cả trọng trách, Vưu Kiện đành phải tạm gác vai trò thầy giáo thể dục ở trường để về phụ giúp quản lý.
Sau ngày sinh nhật, Vưu Thần tiếp tục lao vào công việc như thường lệ. Thật ra đã nhiều năm rồi, y không tổ chức sinh nhật linh đình cho bản thân. Trong suy nghĩ của y, sinh nhật cũng chỉ đơn thuần là một ngày như bao ngày mà thôi. Nếu là trước kia, vào sinh nhật, Vưu Thần còn có Vưu Chiếu Hy ở bên cạnh chúc mừng vui vẻ. Nhưng bây giờ người đã xa rồi, y cũng chẳng có tâm trạng gì để tổ chức được nữa.
Có điều, Vưu Kiện cảm thấy lo lắng cho tinh thần của anh trai, nên gã mới cố tình bày ra chuyện này. Gã cùng Vưu San tỉ mỉ lập kế hoạch từ đầu chí cuối, muốn dành tặng anh cả một ngày sinh nhật thật ý nghĩa.
Vưu San phấn khích trang hoàng khắp phòng khách, cười nói với Vưu Kiện: “Lâu lắm rồi trong nhà mới có không khí tốt một chút. Cơ mà hình như ba không về kịp để dự tiệc đâu.”
Vưu Kiện đứng một bên nhìn cô em gái, khóe môi cong lên, đắc ý nói: “Anh cả không cần ba về đâu, nhưng có một người khác sẽ về đấy.”
Vưu San nghe thế, kinh ngạc ngoảnh lại nhìn: “Ơ, ai cơ?”
Dừng đoạn, cô nàng lập tức thông suốt, mừng rỡ đến mức lỡ buông tay khỏi sợi dây ruy băng, cơ thể liền lảo đảo rồi ngã khỏi ghế. May sao Vưu Kiện kịp thời vươn tay đỡ lấy, cau mày lườm cô.
Vưu San ôm ngực thở phào: “Aw, hên quá, cảm ơn anh. À mà, anh nói Hạ sẽ về ăn sinh nhật anh cả hả?”
Vưu Kiện gật đầu chắc nịch: “Ừ. Năm nay có thêm nó, anh ấy sẽ vui lắm!”
Đáng tiếc, vào buổi tối hôm ấy, Vưu Hạ đã không về nhà dự tiệc, thậm chí cả một tin nhắn hủy hẹn cũng không có. Chuyện này khiến Vưu Kiện lần đầu tiên tức giận muốn đánh anh một trận, nhưng rồi Vưu Thần lại dửng dưng khoát tay, hoàn toàn không để tâm đến.
“Có lẽ thằng bé bận việc ở bệnh viện.”
Vưu Thần khi ấy đứng dậy, lẳng lặng rời khỏi bữa tiệc. Trước khi đi khỏi, y còn dặn dò một lời cuối.
“Sau này đừng bày ra mấy trò như thế nữa.”
Vưu Kiện vẫn còn nhớ như in ánh mắt của anh trai vào tối hôm đó. Một ánh mắt thất vọng hụt hẫng dù cho ngoài mặt vẫn lạnh nhạt thờ ơ, khiến cho tâm can của gã bất giác nhói lên không ngừng.
Tất nhiên gã hiểu rõ Vưu Thần đã mong ngóng đứa em út của mình đến mức nào, chỉ là trong vạn bước tính toán, gã cũng không ngờ đứa em út này lại trái khuấy đến vậy.
Vưu Kiện nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi thình lình đập mạnh lên cánh cửa trước mặt mình.
Gã quát lớn: “Vưu Hạ, thằng nhỏ hư đốn, mau ra đây, ra đây cho anh mày!”
Cửa phòng bị đập liên tục mấy phát, nhưng vẫn không có người hồi đáp.
Vưu Kiện cau mày bực bội nhìn đăm đăm vào cánh cửa, nếu như ở đây không phải là chung cư nhiều người cùng sống, có lẽ gã đã phá nát cánh cửa này ra rồi.
Đập thêm một cái nữa, gã cúi mặt gằn giọng: “Rốt cuộc mày ở đâu hả thằng nhỏ kia? Ở bệnh viện cũng không có, điện thoại thì không liên lạc được, tính trốn anh mày đến bao giờ hả?”
“Vưu Hạ! Mau mở cửa cho anh!”
“Vưu! Hạ!”
Rầm! Rầm! Rầm!
“Cậu…cậu gì ơi!” Từ xa bỗng có một giọng nói khàn khàn của người lớn tuổi.
Khi nghe thấy tiếng nói, Vưu Kiện nhất thời kìm chế cảm xúc, ngoảnh mặt nhìn sang. Trước mặt gã lúc này là một người phụ nữ luống tuổi, mái tóc muối tiêu, đôi mắt hiền hòa, bước đi chậm chạp.
Nhìn được mấy giây, Vưu Kiện nhanh chóng nhận ra đối phương, vội vàng đứng thẳng người, lịch sự mỉm cười: “Cháu chào bác.”
Người phụ nữ cuối cùng cũng đến gần, ngước mắt lên, nhỏ giọng hỏi: “Cậu tìm em trai đó hả?”
Vưu Kiện mất tự nhiên đưa tay che miệng, hắng giọng: “Vâng. Bác còn nhớ cháu không? Cháu là người đã—“
“Nhớ, tôi nhớ mà. Lâu quá cậu không qua đây ha.”
“Vâng, công việc hơi bận. Cơ mà, bác có biết em trai cháu đi đâu rồi không ạ?”
“Em trai cậu…” Người phụ nữ chớp chớp mắt, nghĩ ngợi chốc lát, “Em trai cậu… mấy hôm nay không có về nhà.”
Khi nghe được tin này, Vưu Kiện không tránh khỏi sửng sốt.
Mấy hôm nay không về nhà? Sao thế được? Rõ ràng người trong bệnh viện cũng bảo mấy hôm nay nó không đi làm cơ mà?
Một dự cảm chẳng lành dấy lên trong lòng Vưu Kiện. Gã siết nắm tay, bình tĩnh hỏi: “Bác có nhớ là khoảng bao lâu rồi không?”
“Ba ngày rồi.”
Ba ngày… Không lẽ là từ cái hôm sinh nhật anh cả?
Mẹ kiếp! Thằng bé xảy ra chuyện gì rồi?
Vưu Kiện chau chặt chân mày, lấy một tia điềm tĩnh cuối cùng để nói “cảm ơn” với người phụ nữ. Ngay sau đó, gã lập tức rời đi.
Song, đi chưa được mấy bước thì chợt nghe thấy người phụ nữ gọi lại.
“À khoan đã, cậu gì ơi.”
Vưu Kiện quay người nhìn đối phương, vẻ mặt không đủ kiên nhẫn, gấp gáp hỏi: “Có gì sao bác?”
Người phụ nữ vẫn như cũ chậm rãi nói: “Có chuyện này, một tháng rồi tôi quên báo với cậu. Hình như ngoài em trai cậu ra, hiện tại đang có một người thanh niên nữa sống cùng với cậu ấy thì phải.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất