Giấy Sống

Chương 23: “Xấu hổ à?”

Trước Sau
Bạch Chuẩn liếc chú hoàng tước kia, mím chặt môi: “Hỏng rồi thì thôi, nhặt lại làm gì?”

Mặc dù cậu nói như vậy, nhưng vẫn vươn đầu ngón tay ra khẽ vuốt phẳng chỗ cánh gãy của chú hoàng tước.

Hoắc Chấn Diệp nhìn thấy thì khẽ cười. Người này lúc nào cũng cứng miệng, nhưng lại mềm lòng.

Hắn nắm lấy tay đẩy xe lăn của Bạch Chuẩn, đưa cậu vào nhà: “Dù sao thì nó cũng cứu tôi một lần, tôi không thể bỏ mặc nó được. Cậu nhìn xem có thể cứu nó không?”

Hắn đẩy Bạch Chuẩn tới trước bàn, lại giúp cậu kéo từng ngăn kéo hộp trúc ra, lấy từ trong đó một chiếc dao mảnh.

Bạch Chuẩn cau mày, cậu mới chỉ làm thuyền giấy trước mặt hắn một lần thôi nhưng hắn đã nắm rõ từng bước một. Cậu đưa tay cầm lấy dao, mũi dao nhọn khẽ di chuyển đẩy phần cánh bị hỏng mất của chú chim. Chẻ thanh trúc ra một lỗ nhỏ rút sợi trúc bên trong, sợi trúc rất mềm dẻo có bẻ cong cũng sẽ không gãy, đây chính là xương chim.

Hoắc Chấn Diệp đứng ở một bên nhìn, thấy trong phòng của cậu không có ghế nhưng hắn không ngồi, chỉ đứng bên bàn nhìn chằm chằm tay Bạch Chuẩn.

Mười ngón tay Bạch Chuẩn thon thả, khớp xương rõ ràng, vừa khéo léo vừa có lực, gấp sợi trúc giống như gấp giấy, mười ngón tay như bay, một sợi tơ trúc dài ba tấc biến thành cánh chim trong lòng bàn tay cậu.

Cậu chọn một tờ giấy trắng, chấm mực đen vàng, vẽ thân vàng cánh đen cho chú chim hoàng tước nhỏ bé này.

Bạch Chuẩn vẽ xong thì rung rung tờ giấy: “Nó gọi là Kim Sí.” Cái tên A Chiếp quả thực không hợp với màu lông toàn thân mà cậu vẽ.

“Nó… tên là A Kim hả?“

Giấy vừa dán vào khung xương, Kim Sí lập tức “sống” lại. Nó vẫn bé tí có một mẩu, vểnh mông nhảy lên trước mấy bước, nhấc cánh trái rồi lại cánh phải, con mắt chuyển động xoay tròn.

Nó xoay đầu há miệng với Bạch Chuẩn, vỗ cánh bay lên, đậu trên đầu vai và thân thiết dùng mỏ mổ mổ vành tai cậu.

Mổ khiến cho Bạch Chuẩn ngứa ngáy, cậu vươn tay vỗ về đầu Kim Sí, khóe miệng hơi vểnh lên.

Hoắc Chấn Diệp vẫn luôn nhìn chăm chú, chợt lên tiếng: “Tôi tặng cậu một chú chim nhé? Là chim thật, loại có thể hót lên ấy hay cậu thích loại có thể đọc thơ?”

Hắn luôn muốn cho gian phòng này thêm chút âm thanh, không đành lòng để Bạch Chuẩn vui vẻ trong im lặng.

Bạch Chuẩn hơi nghiêng mặt, còn chưa nói gì thì con Kim Sí đã bay vèo lên nhào tới dùng chiếc mỏ nhọn của nó mổ lên mặt Hoắc Chấn Diệp. Nếu nó biết kêu, có lẽ bây giờ nó sẽ tức giận kêu lên.

Hoắc Chấn Diệp lùi về sau, ôm lấy trán: “Nó không thích tôi đặt tên cho nó à?”

Bạch Chuẩn chống má, khuỷu tay gác lên tay vịn xe lăn, cười vui vẻ nhìn một hồi cuối cùng mới nói: “Nó cứu anh một lần, vậy mà anh còn muốn mang chim thật tới chia lồng với nó à?”

Con vật nhỏ này cũng biết ghen tị ghê nhỉ?

Hoắc Chấn Diệp vừa buồn cười, vừa dùng tay che mặt: “Vậy tìm cho nó một con chim cái nhé! Mình trắng đầu đỏ thế nào?”

Kim Sí thoáng cái dừng tấn công, nó nghiêng đầu, cơ thể tròn vo vặn vẹo, chấp nhận đề nghị của Hoắc Chấn Diệp.

Hoắc Chấn Diệp xoa má nó, lẩm bẩm: “Đúng là vật giống chủ.”

“Anh nói cái gì đấy?” Bạch Chuẩn không nghe rõ.

“Không có gì.” Hoắc Chấn Diệp lắc đầu: “Cậu ăn cơm chưa? Muốn ăn gì để tôi đi mua?”

“Đã đưa tới rồi.” Bạch Chuẩn cười thầm, xe lăn di chuyển vào phòng khách. A Tú đã dọn bát đũa xong, trên bàn có mấy món rau xào ngon miệng, ở giữa là một bát vịt hồ lô bát bảo.

Vịt hồ lô bát bảo là món ăn rất cầu kỳ tốn thời gian, đầu tiên phải lọc sạch nội tạng của vịt rồi rút sạch xương, tiếp theo sẽ nhồi hải sâm, thịt gà, thịt chân giò hun khói và gạo nếp sau đó buộc thành hình hồ lô. Đồ ăn thế này phải đặt trước mới có.

Bạch Chuẩn cười híp mắt, dùng đầu đũa chọc chọc vịt, nói khách sáo: “Mời.”

Sau đó chiếc đũa tách phần bụng vịt ra, móc nhân chân giò hun khói và tôm nõn để ăn.

Nhớ tới mấy người chết ở Hồng Khẩu với lớp da mỏng manh, ruột văng đầy đất, Hoắc Chấn Diệp tái cả mặt. Cuối cùng Hoắc Chấn Diệp chỉ ăn rau, hắn cảm thấy nửa tháng tới có lẽ hắn sẽ không ăn mặn nổi. Bạch Chuẩn thì lại rất vui vẻ ăn non nửa con vịt bát bảo.

Đợi pha trà xong, Hoắc Chấn Diệp uống một ngụm lớn. Bạch Chuẩn nhìn sắc mặt của hắn, càng nhìn càng ăn chậm, càng ăn nhiều hơn. Sau đó còn cố ý đăm chiêu, dỗ hắn ăn mấy miếng.

“Sao hôm nay anh không nhắc tới vụ án vậy?” Bạch Chuẩn cầm chén trà màu xanh ngọc, dùng nắp chén trà khẽ vuốt rồi để bên môi thổi nhè nhẹ, thực sự là cậu ăn có hơi no, uống một ngụm hồng trà, nước trà thấm lên đôi môi trắng nhợt làm nó có sức sống thêm mấy phần.

Hoắc Chấn Diệp do dự.

Ánh mắt Bạch Chuẩn phỏng đoán, cậu nhìn lướt qua túi áo vest của Hoắc Chấn Diệp, đầu ngón tay khẽ cử động, hoàng tước bay lên, phi vào trong lòng Hoắc Chấn Diệp, luồn vào túi áo vest của hắn.

“Này, này.” Hoắc Chấn Diệp muốn lấy hoàng tước trong túi ra, nhưng sợ làm nó bị thương. Hắn vừa chạm vào đuôi của hoàng tước, nó đã xoay lại mổ hắn một phát, gan bàn tay bị mổ xuất hiện một dấu trắng.



Hoàng tước ngậm tờ giấy kia bay vào lòng bàn tay Bạch Chuẩn, nó rung đầu, có vẻ đắc ý lắm.

Con chim này đúng là lấy oán trả ơn, Hoắc Chấn Diệp trừng nó.

Bạch Chuẩn gãi gãi vòng lông vũ vàng trên cổ nó, khen ngợi: “Làm tốt lắm.”

Cậu xem xong thì gấp lại, hoàng tước mổ nhẹ một cái, ngậm giấy bay về định nhét vào trong túi áo Hoắc Chấn Diệp. Hoắc Chấn Diệp giơ tay tóm lấy nó, xoa tay vài cái như trừng phạt: “Đồ xấu xa!”

“Anh mắng ai đấy?” Bạch Chuẩn nghi ngờ hắn đang chửi chó mắng mèo.

“Tôi mắng tôi.” Hoắc Chấn Diệp bê chiếc ghế trúc nhỏ ngồi xuống bên cạnh Bạch Chuẩn: “Vợ chồng nhà Tống Phúc Sinh nuôi một người giấy, người giấy ấy có vẻ đã thành tinh rồi, đây là địa chỉ của cửa hàng đó.”

“Nuôi một người giấy sao?” Bạch Chuẩn mặt không biến sắc, người có tài nghệ này đều là người trong Thất Môn, nếu như đã là người Thất Môn, tại sao không tới bái kiến cậu chứ?

“Rốt cuộc là thứ gì đã bám vào người giấy ấy?” Hoắc Chấn Diệp gan rất lớn, nếu không khi gặp ma nữ hắn cũng không cố gắng tới vậy. Nhưng cứ nghĩ tới người giấy kia, hắn vẫn hơi nổi da gà.

“Có khả năng là nhiều thứ, dù sao cũng không phải là con trai bọn họ.”

“Vạn vật sống lâu đều có thể mượn hình người.” Bạch Chuẩn chậm rãi nhấp ngụm trà. Vật sống lâu thành tinh, thành tinh còn muốn biến thành người cũng phải mất thời gian cả trăm năm, cho nên đối với cô hồn dã quỷ, người giấy là thứ thích hợp để bám vào nhất.

Đương nhiên người giấy cũng sẽ có linh tính, tình yêu thương mãnh liệt sẽ khiến cho người giấy càng ngày càng “sống”.

Bạch Chuẩn uống ngụm trà, lại ngẩng đầu lên nhìn giếng trời.

Cách bức tường giếng trời truyền tới từng nhịp đá cầu ở bên ngoài, Tiểu Yến vỗ tay đếm thay A Tú, “Chín mươi tám, chín mươi chín, một trăm!”

Quả cầu lông gà nhiều màu tung bay dưới chân A Tú, cô càng đá càng cao, quả cầu lông gà kia thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện trên bức tường xám, ngồi trong phòng cũng có thể nhìn thấy.

A Tú càng đá càng nhiều, giọng Tiểu Yến càng cao: “Chị A Tú! Chị giỏi quá! Chị có biết nhảy dây không? Hay là em dạy chị nhảy dây nhé.”

A Tú càng ngày càng giống người sống, cô học được rất nhiều thứ từ chỗ Tiểu Yến, cho nên cô biết đòi hỏi quần áo đẹp, học được cách chơi trò gia đình, uống trà chiều, chơi đá cầu.

Bạch Chuẩn không có ý ngăn cản, bởi vì tâm tư của Tiểu Yến rất đơn thuần.

“Vậy vì sao nó lại muốn giết người? Nó không phải là Tiểu Kiệt, nhưng giết những nghi phạm bắt cóc Tiểu Kiệt.” Hoắc Chấn Diệp khó hiểu, ban đầu hắn còn tưởng rằng thứ ám trên người giấy là hồn ma của Tiểu Kiệt.

“Có người cho nó đủ tình yêu, và đủ thù hận.” Bạch Chuẩn khẽ xoa bụng, những đồ làm từ gạo nếp quả nhiên khó tiêu hóa, hình như cậu đã ăn quá no rồi.

Người giấy hoàn toàn thừa nhận hận thù và sát ý của bà Tống với bọn bắt cóc, cho nên nó mới giết bọn bắt cóc, còn dùng cách thức tàn nhẫn nhất.

“Tống Phúc Sinh nói nó muốn làm người, nó làm người bằng cách nào?”

Bạch Chuẩn khép mi, ngáp một cái.

Thất gia mệt rồi, thất gia không muốn nói gì hết.

Hoắc Chấn Diệp khẽ cười dung túng, hắn đẩy Bạch Chuẩn vào trong phòng, vươn tay bế cậu lên đặt trên giường. Nhìn gần đến vậy nên có thể thấy rõ từng cọng lông mi của cậu.

Hoắc Chấn Diệp ôm Bạch Chuẩn, tư thế “đặt” người xuống này thực sự rất lâu, Bạch Chuẩn hé mắt ra mơ màng nhìn Hoắc Chấn Diệp.

Hoắc Chấn Diệp nuốt nước bọt, bị cậu nhìn chằm chằm như vậy, tim hắn như ngừng đập, sau đó lại đập mạnh lên.

Nhưng hắn không buông tay, Bạch Chuẩn khẽ nhúc nhích giữa gối đầu, nhân từ nói với hắn: “Nó muốn có một lớp da người, còn chưa có được nó sẽ vẫn còn tìm.”

Cho nên bà Tống mới bắt cóc mấy đứa trẻ về nhà, bà ta đang thay “Tiểu Kiệt” tìm một tấm da phù hợp.

Hoắc Chấn Diệp cảm thấy hoang đường, đồng thời cảm thấy u ám: “Có da người rồi, thì người giấy sẽ biến thành người thật sao?”

Bạch Chuẩn nghiêng đầu qua: “Không biết.” Xương trúc da người, đó là cấm thuật trong Môn, người làm thuật này sẽ bị trời phạt.

“Vậy có liên quan gì tới cậu không?” Người nộm bằng giấy, bảy mươi bảy, Hoắc Chấn Diệp cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, có vẻ đang hướng vào Bạch Chuẩn.

“Có.” Giọng Bạch Chuẩn nhẹ dần, nói ra thì cậu còn nợ Hoắc Chấn Diệp một mối ân tình. Nếu như hắn không nhanh chóng điều tra ra nhà họ Tống, vậy thì không biết người giấy kia còn làm tới nước nào.

Cho dù là có nhằm vào cậu hay không thì Thất Môn cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm, người giấy làm việc ác cũng khó mà nói rõ với Thành Hoàng.

Nhưng cậu không định nhắc nhở Hoắc Chấn Diệp.

Khi Bạch Chuẩn nói câu này, hơi thở mang theo hương trà phả vào má Hoắc Chấn Diệp.

Hoắc Chấn Diệp lập tức buông cậu ra, sắc mặt có chút mất tự nhiên: “Tôi về Đồn Cảnh sát trước, nhất định sẽ phải tăng tốc độ truy bắt.”



Thứ kia không thể giết người lột da được, “Có cách nào khắc chế được nó không?”

“Lửa.” Bạch Chuẩn ngáp một cái, vùi vào trong chăn.

Hoắc Chấn Diệp hỏi xong thì quay đầu rời khỏi nhà họ Bạch. Bạch Chuẩn chống đầu, nhìn ra ngoài cửa. Người kia da mặt vẫn luôn dày cơ mà, vậy mà ban nãy lại xấu hổ ư?

Bạch Chuẩn khẽ cười, người giấy khắp phòng đều biết được tâm trạng chủ nhân đang tốt, cậu cười xong lại vùi vào trong gối, hai ngón tay khẽ cử động, tức khắc có hơn mười chú chim bay ra khỏi phòng.

“Đi tìm người giấy kia.” Là ai dám làm mấy trò đó ngay dưới mắt cậu?

Mười mấy chú chim bay vèo ra khỏi giếng trời, xuyên qua ngõ nhỏ, chìm vào trong trời xanh.

Hoắc Chấn Diệp tới Đồn Cảnh sát, hỏi tiến triển của vụ án trước, Đầu Bự đăm chiêu nói: “Không có manh mối nào hết, ngược lại có mấy lời nói dối.”

Các báo nhỏ cố gắng thổi phồng vụ án mất tích trẻ con lần này, cũng không biết bọn họ đánh hơi được tin ở đâu, moi móc được cả tin những đứa trẻ này trùng ngày sinh.

Thậm chí còn bịa ra một câu chuyện cười “Mượn xác hoàn hồn”, khiến cho gia đình có trẻ con đều sợ hãi. Có mấy đứa trẻ rõ ràng là chỉ ra ngoài chơi thôi, người nhà không tìm thấy bèn vội vã chạy tới Đồn Cảnh sát báo án.

Còn có người nói thấy bà Tống ở chỗ này chỗ kia, cảnh sát vội đuổi tới nhưng không phải không thấy ai thì cũng là bắt nhầm người.

Cấp trên bắt bọn họ thay phiên tuần tra, trước đây là một ngày phái một đội đi, nhưng bây giờ hai đội đều phải đi cả. Bọn họ đạp xe khắp vùng tô giới, nhìn thấy người khả nghi là thẩm vấn một hồi, bắt được tận mấy kẻ trộm cắp cỏn con lẻn vào nhà cạy khóa cửa.

“Các anh tìm người ở đâu?”

“Tìm ở mấy nơi như nhà ga xe lửa, hay bến tàu ấy.” Bọn họ sợ bà ta rời khỏi Thượng Hải, bởi vì bà Tống là phụ nữ, cho nên không tới nhà hát và quán rượu tìm bà ta.

Hoắc Chấn Diệp suy nghĩ: “Tống Anh sống an nhàn sung sướng, cho dù bà ta có chạy trốn cũng không đến mấy nơi đó. Bà ta sẽ chọn một nơi thoải mái và không có người làm phiền.”

Đầu Bự nghĩ ngợi hồi lâu: “Có nơi như vậy mà để bà ta tùy tiện ra vào sao?”

“Khách sạn.” Chỉ cần thay đổi tên họ là có thể ở tạm khách sạn, huống hồ Tống Anh có rất nhiều tiền.

Hoắc Chấn Diệp vừa nói xong, lại có tin tức truyền tới nói đã tìm được chiếc xe của Tống Anh đỗ bên bờ sông, bên đó hầu như đều là những khách sạn xa hoa.

Đồn Cảnh sát lập tức kiểm tra những người phụ nữ ở một mình. Khách đặt phòng người Ấn Độ và nhân viên phục vụ phòng đều biết Tống Anh, bởi vì bà ta vô cùng xinh đẹp, xách theo một chiếc vali nhỏ, dắt tay một đứa bé trai khoảng tầm sáu bảy tuổi.

Tống Anh vào thuê phòng nhưng chưa từng đi ra ngoài. Dẫu vậy, khi bọn họ xông vào phòng, bên trong không có lấy một người.

Bà Tống lại chạy rồi.

Hoắc Chấn Diệp lục soát kỹ lưỡng trong phòng, có lẽ Tống Anh sẽ để lại dấu vết chỉ nơi tiếp theo bà ta sẽ đi. Hắn nghe thấy bên cửa sổ có tiếng gõ “cộc cộc cộc”.

Ngẩng đầu lên, hoàng tước A Chiếp đang đứng trên bệ cửa sổ ở bên ngoài phòng khách sạn và dùng mỏ gõ gõ cửa kính.

Hoắc Chấn Diệp mở cửa phòng, hoàng tước bay vào trong, đậu trên vai hắn, quạt hắn bằng đôi cánh nhỏ.

“Mày tìm được Tống Anh rồi à?” Hoắc Chấn Diệp né tránh, nhỏ giọng hỏi nó.

Hoàng tước ưỡn ngực gật đầu, hùng dũng hiên ngang.

Những cảnh sát khác còn đang tìm kiếm, Hoắc Chấn Diệp vỗ Đầu Bự: “Đi theo tôi, chúng ta tìm ở nơi khác thử xem.”

Hoàng tước bay ở phía trước, Hoắc Chấn Diệp lái xe đi phía sau, Đầu Bự nhìn được ra: “Hoắc thiếu gia… chúng ta đang đi theo con chim kia à?”

Hoắc Chấn Diệp thực sự không thể giải thích, chỉ đành im lặng. Bọn họ lái xe ra khỏi nội thành, đi tới một vùng đồng ruộng ở ngoại thành xa xôi. Có mười mấy người đang vây ở nơi đó, Hoàng Tước đậu trên một cái cây bên ruộng.

Hoắc Chấn Diệp cũng dừng xe, Đầu Bự và hắn cùng đi tới đó.

Bọn họ tìm được Tống Anh.

Nói chính xác hơn là thi thể của bà ta. Bà ta nằm cuộn mình giữa ruộng, phần da sau lưng đã bị lột đi mất.

______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch: Xấu hổ à?

Hoắc: Có chút chút.HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI BA

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau