Giấy Sống

Chương 88: “Đừng động vào “

Trước Sau
Cuối cùng Bạch thất gia cũng ăn được bánh black forest.

Hoắc Chấn Diệp vừa dừng xe, chủ quán bánh ngọt đã nhận ra hắn ngay: “Hoắc tiên sinh đó hả, hôm nay anh muốn bánh kem sữa hay bánh kem sô cô la.”

Chẳng mấy khi Hoắc Chấn Diệp mua đồ ghi nợ, lúng túng vuốt vuốt mũi: “Hôm nay thật không khéo, lái xe đến đây mới phát hiện quên mang tiền, có thể nhờ anh mang bánh đến nhà không?”

Ông chủ hào phóng phất tay, lấy hộp giấy ra cho mỗi vị một miếng vào, gói thành một hộp bốn miếng bánh kem nhỏ: “Hoắc tiên sinh là khách ruột mà, hôm nay coi như tấm lòng của tôi.”

Hoắc Chấn Diệp tháo đồng hồ vàng xuống, cất trong túi.

Hắn xách bánh ngọt lên xe, đặt bánh lên đùi Bạch Chuẩn, cố ý để lộ cổ tay trống trơn. Bạch Chuẩn nhướng mày: “Anh lấy đồng hồ ra gán nợ thật đấy à?”

“Cậu muốn ăn mà.”

Bạch Chuẩn mở hộp giấy, nhìn nhìn Hoắc Chấn Diệp, hoàng tước bay vọt qua đầu vai cậu, lượn vòng quanh Hoắc Chấn Diệp ngó một hồi, móng vuốt nhỏ kéo túi quần hắn ra, ló đầu nhìn thẳng vào bên trong.

Thấy sắp bị vạch tần, Hoắc Chấn Diệp cười hì hì lấy đồng hồ đeo lên tay: “Cậu nhỏ nhen thật đấy.” Vốn dĩ muốn nhân cơ hội này vòi vĩnh chút lợi.

Bạch Chuẩn quay mặt đi, khoé môi nở nụ cười ở nơi Hoắc Chấn Diệp không nhìn thấy.

Mưa đêm trút xuống, khiến tường quanh giếng trời nhà họ Bạch trở nên ẩm ướt. Nhóm người giấy đều xúm hết vào nhà chính, Hoắc Chấn Diệp nhân cơ hội chen vào chăn Bạch Chuẩn.

“Xích vào chút đi.” Bạch Chuẩn không chịu nhích, hắn phải nằm nghiêng ngủ ở mép giường.

Bạch Chuẩn lười biếng: “Không.” Sau lưng, hông, đùi bị dán chặt lấy, xua tan cái lạnh lẽo mùa đông.

Bạch Chuẩn không muốn dính sát vào nhau, nhưng cảm thấy rất ấm áp thoải mái, còn tốt hơn bình chườm nóng nhiều.

Khi phóng túng bản thân hưởng thụ, Bạch Chuẩn không hề biết kiềm chế, trong lúc cậu mơ màng buồn ngủ, tay Hoắc Chấn Diệp vòng trên eo cậu từ từ di chuyển xuống dưới.

Bạch Chuẩn sắp ngủ rồi, không mở mắt ra nổi, trong chăn ngày một nóng, cậu cũng ngày một thoải mái hơn, cuối cùng ngủ trong lồng ngực Hoắc Chấn Diệp.

Sáng hôm sau mưa vẫn chưa tạnh, tường ngoài, nóc nhà đều mang hình bóng nước mưa, Bạch Chuẩn rúc trong chăn ngủ rất thoải mái. Hoắc Chấn Diệp mở mắt, thấy cậu chưa thức dậy bèn ôm cậu ngủ tiếp.

Người trong xóm Dư Khánh đều không ra khỏi nhà, trong tiếng mưa rơi, cửa nhà họ Bạch vang lên hai tiếng gõ.

Người giấy không thể ra ngoài mở cửa, Hoắc Chấn Diệp lại chẳng nhúc nhích, giả vờ như không nghe thấy. Khó khăn lắm người trong lòng mới ngoan thế này, hắn không muốn cử động chút nào.

Cuối cùng Bạch Chuẩn vẫn đẩy hắn: “Ra mở cửa đi.”

Hoắc Chấn Diệp khoác áo ngủ ra mở cửa, nhìn thấy Hồng Tứ Hải đứng bên ngoài, ăn mặc như thể sắp đi xa. Ông ta mặc áo khoác dày, còn đội mũ da, cầm một chiếc ô vải chống thấm.

Vốn dĩ đã tròn, giờ lại càng tròn hơn.

“Tôi tới đây nói lời tạm biệt Thất gia.” Ông ta giả vờ như không nhìn thấy áo ngủ trên người Hoắc Chấn Diệp.

“Đi vội thế sao?”

Bạch Chuẩn thay quần áo ra ngoài, Hồng Tứ Hải buông mũ chào: “Thất gia, chúng ta sẽ có ngày gặp lại, sau này nếu như cậu tới Hồng Kông thì cứ đến tìm tôi.”

“Chỉ có nhà ông đi thôi à?”

“Quê hương khó bỏ, cho dù những người đó không gia nhập Nhất Quan Đạo thì cũng không muốn đi tìm một nơi mới.” Quẻ bói mà Hồng lão gia đã tính, mỗi mình Hồng Tứ Hải nghe theo.

“Đây là quà mừng lão gia để lại cho Tam môn chủ, mong Thất gia hãy đưa giúp tôi.” Vừa nói, Hồng Tứ Hải vừa lấy chiếc hộp gấm đỏ, bên trong là một đôi ngọc bội.

“Hôm ấy xem thi đấu, lão gia đã nói tơ hồng của Tam môn chủ có cảm ứng rồi, ông cụ vẫn luôn chuẩn bị, chẳng qua không thể tự tay tặng nó đi.”

Bạch Chuẩn im lặng, ngón tay cậu khẽ cử động, A Tú lấy một bọc tiền cho Hồng Tứ Hải.



Hồng Tứ Hải xua tay: “Sao có thể lấy tiền của Thất gia được chứ, lão gia đã để lại cho tôi một chút rồi.”

Bạch Chuẩn nhìn thấy ông ta liên tục từ chối, mất kiên nhẫn: “Tôi thưởng thì cứ cầm lấy đi.”

Bọc tiền nằm trong tay Hồng Tứ Hải, ông ta đặt tay lên mũ cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn Thất gia đã thưởng.”

“Thời tiết ở Hồng Kông nóng, ông mặc đồ thế này có tác dụng gì đâu, không bằng bán luôn ở đây.” Hoắc Chấn Diệp nhắc nhở Hồng béo, bên ngoài cần dùng tiền nhiều, mang đủ tiền trong người thì mới có gan.

Hồng Tứ Hải vẫn tươi cười: “Đã biết.”

Biết, nhưng không bán đi, mang theo những bộ đồ dày không mặc mấy theo, vậy chứng minh vẫn còn muốn trở về.

Bạch Chuẩn rũ mi: “Đi nhanh đi, đừng để lỡ tàu.”

Hồng Tứ Hải chào từ biệt lần cuối, đi về phía cổng, ra khỏi cổng bèn dừng bước, cầm mũ khẽ cúi người: “Không cần tiễn, không cần tiễn, đừng khách sáo quá.”

Ông ta vẫn sợ nhà họ Bạch có thứ gì đó theo ra ngoài, Bạch Chuẩn buồn cười, cười xong lại thấy mất mác.

Bát môn, cuối cùng cũng tan rã.

Hoắc Chấn Diệp vươn tay khoác vai cậu: “Không vui à?”

“Có gì mà không vui chứ, tôi vốn thích tan rã chứ không thích tụ tập mà.” Bạch Chuẩn nói xong bèn xoay xe lăn vào trong phòng.

Hoắc Chấn Diệp bước nhanh theo sau, đẩy cậu vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại: “Tôi vẫn chưa ngủ đủ, hay là chúng ta ngủ thêm một lát.”

Bạch Chuẩn không muốn để hắn ôm, nhưng mấy ngày nay cậu không từ chối.

Cậu giống như một đứa trẻ con cần an ủi, càng ôm chặt thì cậu càng cảm thấy an lòng. Hoắc Chấn Diệp sờ sờ vành tai cậu, cậu cũng chỉ khẽ lườm một cái, ngầm cho phép hắn làm vậy.

“Bên Nhất Quan Đạo có cần tôi tìm người ở tô giới ra mặt không?”

Bạch Chuẩn lắc đầu: “Không cần, tôi đã phái người đi xem rồi.”

Với tính cách của Bạch Chuẩn sao có thể để mặc Hồng Dương tới tận cửa ra oai, chỉ sai Chử Vân đi cào ông ta một cái để báo thù chứ? Cậu phái người giấy đi, nhưng nơi đó đã sớm vườn không nhà trống.

“Từ khi nào?” Hoắc Chấn Diệp hỏi xong, lại thêm một câu, “Là phái người hay phái giấy?”

Thấy Bạch Chuẩn khẽ cau mày, Hoắc Chấn Diệp hiểu ngay, là phái giấy đi xem.

“Nơi đó trống không.” Hồng Dương đã bỏ lại đàn pháp này, không biết đã chạy đến nơi nào rồi, chim giấy tìm kiếm nhưng không phát hiện tung tích.

“Ông ta trốn rồi à?” Hoắc Chấn Diệp lắc đầu, “Chỉ riêng khu Hồng Khẩu thôi đã có hơn trăm đàn tế của Nhất Quan Đạo, những nơi khác cũng không ít, cả thượng hải này e rằng cũng phải lên tới ba nghìn đàn, ông ta sẽ chạy ư.”

Bạch Chuẩn cử động cánh tay.

“Sao thế?” Hoắc Chấn Diệp cúi đầu hỏi.

“Lưng ngứa.” Bạch Chuẩn nằm sấp không cử động, “Lên trên chút, sang bên trái chút, sao anh ngốc thế nhỉ…” Còn chưa dứt lời, Hoắc Chấn Diệp đã gãi đúng chỗ ngứa, cậu khẽ hít sâu một hơi, híp mắt lại.

Cậu vừa hưởng thụ vừa nói: “Tôi biết ông ta sẽ không chạy, ông ta đang bị thương nặng, không biết đã trốn ở hang hốc nào dưỡng thương rồi, chưa hút đủ tinh khí ông ta sẽ không xuất hiện.”

Vừa mới nghiêm túc được một lát, cậu lại nhúc nhích: “Sang phải, trên hông ấy.”

Hoắc Chấn Diệp sờ soạng theo lưng xuống dưới, chạm vào xương hông của Bạch Chuẩn: “Cậu coi tôi là cây gậy gãi ngứa à?”

“Ừ,” Bạch Chuẩn thoải mái thả lỏng mặt mày, không ngờ người này làm giấy rất vụng nhưng mát xa lại vừa lòng cậu đến vậy.

“Thoải mái vậy ư?” Trong giọng Hoắc Chấn Diệp mang ý cười, mỗi lần đều ấn vào chỗ Bạch Chuẩn thích, “Có thứ còn thoải mái hơn, có muốn thử không?”

Hoắc thất thiếu gia cầm kẹo trong tay, dụ Bạch Chuẩn nếm thử.



Oán khí của ác quỷ đã khiến Hồng Dương bị thương, ông ta trốn trong đàn mấy ngày không ra ngoài, tinh khí của Cao Viễn đã bay đi hết, ông ta không thể bắt một đệ tử khác vào hút sạch, luôn cố nhịn đợi Bạch Dương trở về.

Bạch Dương vừa nghe thấy Hồng Dương bế quan trong phòng, biết ngay ông ta đã xảy ra chuyện, đi tới trước phòng, mở cửa bước vào.

“Ai? Đã nói không ai được phép vào đây cơ mà.” Giọng tức giận của Hồng Dương vọng ra từ bên trong: “Cút đi.”

Bạch Dương xốc màn lên, nhìn thấy Hồng Dương trốn sau bình phong, cười lạnh một tiếng: “Ông chọc vào ai rồi mà xé hết cả mặt thế kia?”

Còn chưa nói xong ông ta đã ngửi được mùi của giấy.

Hồng Dương cực kỳ chật vật, các bộ phận trên nửa gương mặt đều tan chảy, không ngờ nữ quỷ mà Thất môn nuôi lại lợi hại đến vậy, dùng hết cách vẫn chỉ giữ lại được nửa gương mặt.

Đồng tử Bạch Dương co lại, nhịn lửa giận, chọn bảy tám đệ tử trong đàn đến đây.

Những người này vừa vào phòng, Bạch Dương bảo bọn họ ngồi thiền, nói là muốn đả thông gân mạch trên người và truyền công cho bọn họ.

Nhóm đệ tử vội vàng ngồi thiền, trong lò châm một cây hương an thần, chỉ một lát sau bọn họ đã ngã ngả nghiêng.

Hồng Dương bò ra từ sau rèm, vội vàng sờ tới vạch miệng của đệ tử ra, không ngừng hút tinh khí của bọn họ.

“Bớt lại đi, hít mỗi người một hai năm là được.” Hít xong sẽ chỉ cảm thấy mệt mỏi, qua mấy ngày là lại bình thường, thần không biết quỷ không hay.

Hồng Dương dừng lại, đổi sang người khác.

Hít càng nhiều, da thịt và các bộ phận trên khuôn mặt dần lành lặn, cuối cùng ông ta ngồi dưới đất, vui vẻ sấn lại gần Bạch Dương. Bạch Dương hỏi: “Tại sao người của Thất môn lại đến đây?”

Mặt Hồng Dương cứng đờ, biết mình không lừa được Bạch Dương, cắn môi nói: “Tôi vốn dĩ chỉ muốn dọa để bọn họ không gây khó khăn từ giữa, giúp Bát môn kia nhập vào bang phái chúng ta…”

“Bốp.” Một tiếng vang dội, Hồng Dương bị đánh ngã dưới đất, ông ta ôm một bên mặt, chỉ sợ lớp da mặt mới mọc sẽ rơi xuống. Ông ta cắn răng, không dám hé lời nào.

Bạch Dương không ra tay, sau lưng ông ta xuất hiện một người phụ nữ áo đen, người đó tát một cái khiến đầu tóc Hồng Dương rối tung, răng cũng rung rinh.

Người phụ nữ áo đen đánh ông ta xong thì lùi đến bên tường, đợi chỉ thị tiếp theo.

“Tôi đã nói đừng động vào Thất môn cơ mà.”

Hồng Dương ôm mặt, nhìn chằm chằm Bạch Dương, gương mặt của ông ta là giả, không thể nhìn ra chút cảm xúc nào trên gương mặt ấy: “Rốt cuộc Thất môn có gì đáng giá để ông quan tâm đến vậy?”

Bạch Dương không trả lời: “Thu dọn đi, không thể ở lại đây được nữa.”

Tổng đàn nói tan là tan, bấy giờ Hồng Dương mới giật mình, ông ta nhìn Bạch Dương, Bạch Dương đã từng để lộ mặt thật trước mặt ông ta rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào là giống với tên họ Bạch của Thất môn.

“Thằng nhóc kia giỏi hơn ông à?”

Bạch Dương lườm, Hồng Dương mồm mép, cũng rất nghe lời cho nên ông ta vẫn luôn yêu chiều Hồng Dương.

Hồng Dương nhìn thấy Bạch Dương khẽ cười với mình, còn tưởng rằng ông ta sẽ như trước đây, nói cho mình biết một vài bí mật, dạy mình vài bí thuật.

Ai ngờ Bạch Dương đột ngột vươn tay ra, bóp cổ ông ta, nhấc cả người ông ta lên, hai chân rời khỏi mặt đất.

Hồng Dương không kịp phòng bị, gương mặt sưng đỏ, tay chân vùng vẫy, từng âm thanh cầu xin nghẹn ra từ cổ họng: “Buông… buông… ra.”

Bạch Dương lạnh lùng nhìn, thấy Hồng Dương sắp tắt thở ông ta mới buông lỏng tay ra.

Hồng Dương ngã xuống đất, hai tay ôm lấy cổ, trên cái cổ trắng nõn xuất hiện một vết đỏ.

“Đừng động vào cậu ta.”

Bạch Dương đạp lên mặt Hồng Dương, Hồng Dương không phát ra được âm thanh, chỉ ngồi dưới đất thở hồng hộc, giọng khàn khàn: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không dám làm vậy nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau