Chương 1: Ta là ai?
Đau đầu quá... Nam nhân kia sau khi khôi phục ý thức liền cảm giác được đau đớn kịch liệt. Hắn ngẩng đầu khỏi tay lái, phát hiện đôi mắt bị máu che mờ, chỉ có thể nhìn bằng một bên mắt. Định mệnh, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hắn không nhớ được gì? Bao gồm nguyên nhân bản thân bị thương và cả thân phận. Không xong, là chấn động não tạo thành mất trí nhớ sao?
Người đàn ông đó dùng tay xoa đôi mắt, sau đó bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh. Thân xe nhỏ hẹp, mũi ô tô phía trước rất thấp, hơn nữa móc chìa khoá từ trong túi ra -- Porsche 356A. Xe màu đen, quần áo cũng màu đen, cả di động màu đen của dòng Iphone 4S nữa, hắn là bệnh nhân rối loạn ám ảnh cưỡng chế à?
Ở thế kỉ 21 còn đi loại xe cổ này, chắc hẳn hắn là một đại gia ưa thích những phong cách cổ xưa, hơn nữa tám chín phần là một kẻ cổ hũ. Yên lặng sỉ vả chính mình, hắn dùng chức năng chụp ảnh của điện thoại để xem xét miệng vết thương đã cầm máu ở thái dương. Mở ngăn kéo tìm khăn giấy, kết quả lại tìm được một khẩu súng -- xem ra hắn chính là một phần tử nguy hiểm.
Không sai, vỡ đầu chảy máu nhưng không đi bệnh viện, lại chạy đến nơi hẻo lánh như vậy, chỉ sợ là đã chạy trốn khỏi truy kích. Hơn nữa thân phận của hắn tương đối phiền toái, ở trong tình trạng không nhớ gì mà lại tuỳ tiện đi bệnh viện sẽ rất nguy hiểm. May mắn trên xe có hộp cứu thương, cho dù hắn có quên mình là ai cũng sẽ không quên cách để tự băng bó.
Sau khi xử lý trong vết thương, hắn kiểm tra thiết bị ghi lại hành trình trên xe. Chiếc xe này đi qua rất nhiều nơi, nhưng có ba vị trí thường xuyên lui tới. Lên mạng mở bản đồ tìm kiếm, ba nơi này đều là khu dân cư, hai cái là khu biệt thự ở Osaka, một cái khác là chung cư ở Tokyo. Xem từ trên xuống, ba nơi này tuyệt đối là tài sản của hắn, thường xuyên thay đổi vị trí hẳn là để không dễ dàng bị tìm thấy.
Trong bóp chỉ có tiền mặt, không có bất kỳ giấy tờ gì để chứng minh thân phận... Có lẽ hắn chính là loại người dùng mạng để kiếm tiền. Trước tiên lái xe đi Tokyo. Chung cư kia có 30 tầng, trong tay hắn không có chìa khoá, cũng không biết tên mình là gì, tất nhiên sẽ không nhớ rõ mình ở phòng nào. Hắn xem xét các hòm thư, dựa theo phân tích, chung cư hắn ở phải là ở tầng cao, bởi vì trên cao sẽ chiếm nhiều ưu thế, cho dù không cần phải ngắm bắn thì cũng nên có thói quen này.
Trên hòm thư thường sẽ viết số nhà và họ tên, trong đó hắn tìm được một hộp thư không có họ tên. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đó chính là chung cư của hắn. Số 2106.
Cửa sử dụng mật mã, khi nhìn thấy nó trong đầu lại hiện ra một chuỗi số. Ừm, vậy xem ra hắn vẫn có khả năng khôi phục kí ức, chỉ cần bị kích thích.
Người đàn ông áo đen bỏ áo khoác trên sô pha, sau đó đi quanh chung cư tìm kiếm manh mối, kết quả chẳng thu hoạch được gì, nơi này sạch sẽ như vừa mới quét tước xong. Hắn vốn đã chuẩn bị tâm lí nên cũng không quá thất vọng.
Mở máy tính ra, dựa vào trực giác mà điền mật mã, phát hiện một tin nhắn vừa được gửi tới.
Gin thân ái,
Người kia có nhiệm vụ mới bảo tôi chuyển giao cho anh. Tình báo bốn trăm triệu đây, đồ vật tôi đã đặt ở hòm giữ đồ lớn trong khách sạn Komehana.
Ps. Đã lâu không gặp, khi nào tới thì làm một ly Martini?
Vermouth
XXX
Gin hạ mi mắt, hiện tại hắn có bốn thông tin:
Một, hắn thuộc một tổ chức phi pháp tương đối lợi hại.
Hai, biệt danh của hắn là Gin, cấp bậc hẳn không thấp.
Ba, tổ chức có một nữ nhân gọi là Vermouth, là thân tín của BOSS, đại khái phụ trách truyền đạt tin tức.
Bốn, hắn và Vermouth tựa hồ có quan hệ không bình thường.
Bạn gái lâu không gặp vẫn được, lửa sém lông mày chính là sau khi xử lý trong giao dịch. Thân phận của hắn không phải có thể tuỳ tiện thông báo bị mất trí nhớ, đến lúc đó không phải có người thân bạn bè tới hỏi han ân cần thì cũng là người muốn mạng hắn tìm tới. Cách tốt nhất chính là giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Gin mở mục lục, bên trong chỉ có vài dãy số. Cuộc trò chuyện gần nhất chỉ có "Vodka", thời gian là ngày hôm qua. Gin suy đoán là trước khi hắn bị tấn công. Hắn bấm vào dãy số này, rất nhanh có một cỗ âm thanh lỗ mãng truyền tới. "Đại ca, anh đã ở đâu vậy? Không phải anh đã nói sau khi cắt đuôi bọn kia sẽ luôn lạc với em sao?" Gin cắt đứt mấy câu lải nhải của gã: "Cảm miệng! Bên trên có nhiệm vụ."
"Vâng! Em phải đi đâu để tìm anh?"
Gin tính toán mấy ngày nay sẽ ở đây, liền kêu Vodka tới.
Lúc sau hắn xuống thư phòng, dỡ cái bàn ngăn kéo dưới đáy tường kép, lấy ra một cái chìa khoá, sau đó đi khách sạn Komehana lấy một cái vali xách tay khỏi hòm giữ đồ làm từ hợp kim nhôm. Bên trong chỉ có một phong thư. Gin nhíu mày, lấy ra một tờ giấy trong đó, bên trên đóng dấu một số di động. Không phải nói là tình báo bốn trăm triệu sao? Chẳng lẽ... Gin nở một nụ cười nhạt, xem ra tổ chức này định ra tay dọn dẹp kẻ phản bội.
Chung cư này nhìn qua rất sạch sẽ, nhưng thực tế lại ẩn giấu rất nhiều vũ khí, quả bom nằm sau bức tranh kia là một trường hợp. Gin dùng quả bom được chế tác kia thay vào tập tài liệu, đổi một cái bao công văn màu đen, cố định quả bom ở bên trong.
Làm xong tất cả, hắn gọi đến số di động trên giấy. Người bắt máy là một nữ nhân. "Xin chào?"
"Đi chuyến 11 giờ 40 trên tuyến đường chính từ Tokyo đến Kyoto, 14 giờ gặp ở nhà ăn, tiền đã thanh toán xong." Gin nói bằng thanh âm lạnh băng. Nữ nhân kia biết hắn là ai, nhưng lời nói không được tự tin mà có chút run rẩy: "Ta... Ta phải làm sao để tìm được ngươi."
Gin phát ra tiếng cười ngắn ngủi: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Hôm sau, Gin kiểm tra chung cư lại một lần, ngoại trừ vũ khí, tiền mặt cùng hộ chiếu giả, còn có một tấm ảnh chụp. Trên ảnh là một thiếu nữ tóc ngắn màu trà, mặc một chiếc áo blouse của phòng thí nghiệm, thoạt nhìn chỉ mới 17-18 tuổi. Cô ngồi tựa vào cửa sổ trước một bàn cả phê, không có lạnh lùng mà mang theo hơi thở của thiếu nữ thanh xuân. Trưởng thành sớm lại có khí chất của mỹ nữ, chỉ là tại sao hắn lại có ảnh chụp của người này?
Ảnh đặt trên trang vở, không phải là mục tiêu nhiệm vụ, vậy là bạn gái sao? Gin nghĩ thầm xem thiếu nữ này có phải là Vermouth đã gửi bưu kiện cho hắn không, nhưng suy nghĩ này chỉ là chợt loé qua mà thôi. Cô gái này sẽ không viết ra lời tán tỉnh ám muội như vậy.
Chẳng lẽ hắn suy đoán nhầm? Hắn không phải sát thủ máu lạnh, mà là tên phong lưu đào hoa?
Tới giờ hẹn, Gin đã gặp được đàn em tên Vodka kia, đó là một tên to con, may mà Vodka không thông mình, không nhận ra hắn đã mất trí nhớ. Tài xế đổi thành Vodka, Porsche chạy trên tuyến đường đến nhà ga.
Khi lên xe, bọn họ bị một học sinh tiểu học va phải. Gin liếc mắt nhìn nó, cảm thấy thằng nhóc này rất kì lạ, cho dù hắn và Vodka nhìn không giống người tốt cũng không nên sợ hãi đến thế. Nhưng Gin lại không thể nhớ ra một người như vậy nên không quá để ý. Vodka thô lỗ đá văng thằng nhóc, mắng: "Nhãi ranh, đừng cản đường!" Nó liền sợ hãi chạy trốn.
Biểu tình của Gin có chút bất mãn: "Vodka, lần sau đừng như vậy, m đang muốn tập trung sự chú ý sao?" Vodka lập tức rụt rè xin lỗi. Gin không để ý đến hắn, đi tìm chỗ ngồi của mình.
"Đại ca, giao dịch diễn ra lúc mấy giờ?"
"Hai giờ chiều." Gin đặt bao công văn trên bàn, quay đầu ra cửa sổ nhìn núi Phú Sĩ. Tâm tình của hắn không được tốt, nguyên nhân là tối qua hắn mơ thấy một người, không phải thiếu nữ tóc màu trà trên ảnh chụp, mà là bóng dáng một nam nhân tóc đen, dài nằm trên giường hắn. Hắn rốt cuộc có bao nhiêu tình nhân? Cứ phải chọn ngay lúc hắn mất trí nhớ, gặp được coi như phiền toái!
Đoàn tàu nhanh chóng chạy về phía kinh đô, thời gian tới gần hai giờ, Gin thường xuyên nhìn đồng hồ. Thời gian chờ không sai biệt lắm, hắn đứng dậy đi về hướng nhà ăn, Vodka theo sát hắn. Không nghĩ tới học sinh tiểu học kia đã lén lút đi theo bọn họ.
Chờ vài phút trong nhà ăn, liền có một nữ nhân thần sắc khẩn trương đi vào. Cô mặc trang phục công sở, diện mạo khôn khéo. Nữ nhân kia nhìn quét nhà ăn một vòng, nhanh chóng nhìn vào dãy bàn của Gin rồi đi tới. Gin hất cằm với vị trí đối diện, bảo nữ nhân ngồi xuống. Ả ngồi xuống đối diện Gin, đặt vali màu trắng xuống dưới chân. "Đồ đâu?"
Gin không chút hoang mang: "Tiền đâu?" Nữ nhân đẩy vali qua. Gin liếc một cái, nhìn thấy bên trong toàn là những bó tiền mặt. Ở chỗ công cộng này không thể kiểm tra tiền, nhưng mà nữ nhân này cũng sẽ không dám lừa gạt bọn họ, hơn nữa tổ chức làm ăn nhiều như vậy, thừa thiếu một chút cũng chẳng sao, dù sao nữ nhân này cũng sẽ chết. "Đồ ở trong đây." Gin lại đem một cái di động đưa cho ả: "3 giờ 10 phút gọi vào dãy số bên trong, tôi sẽ nói cho cô biết cách mở vali."
Khi trở về vị trí, Vodka móc ra một điếu thuốc lá: "Hô... cuối cùng cũng có thể hút thuốc." Tên Vodka này sơ ý lại dễ dàng đắc ý, cho nên phải trông chừng tên đàn em này. Cho dù vậy, điều này đối với Gin lại là một chuyện tốt. "Ha ha... giao dịch xong thật là khoẻ! Đại ca..."
Gin trừng mắt liếc hắn một cái, quét mắt về bốn phía: "Hừ... Mày nói lớn quá, Vodka!"
"Không sao, kẻ khác nghe không hiểu đâu..." Vodka thoả mãn không thèm để ý: "Chỉ là đưa cái bao công văn màu đen kia đã có bốn trăm triệu, trong đó rốt cuộc là cái gì?" Trong túi Gin có bao thuốc lá đã mua trước khi mất trí nhớ, hắn ngậm một điếu, không để ý mà trả lời: "Là quan hệ tình báo để kiếm tiền."
Vodka lắp bắp: "Tiền..."
"Nếu có những tình báo đó, có thể kiếm không chỉ bốn trăm triệu này đâu." Gin không tính toán nói ra sự thật. Vodka bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế! Khó trách ả ta cao hứng như vậy!" Gin lộ ra nụ cười lãnh khốc dưới vành nón: "Bây giờ có lẽ ả đã trở lại chỗ ngồi, nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh, âm thầm cao hứng... Thưởng thức cảnh đẹp cuối cùng." Vodka bị nụ cười của hắn doạ run lên: "Cuối, cuối cùng?"
Gin ghét bỏ mà nhìn gã một cái, nhưng vẫn giải thích: "Đối với tổ chức, ả ta đã không còn giá trị lợi dụng." Hắn cười lạnh: "Sau khi ấn chốt mở vali, ngày chết liền đến. Trong công văn đưa cho ả đã trang bị bom. Chỉ cần chịu lực thì sẽ nổ."
Cho dù mất trí nhớ nhưng làm những việc này cũng thật thuận tay, quả nhiên hắn từ trong xương cốt đã chẳng phải người tốt. Hắn thảnh thơi khoe thủ pháp của mình cho Vodka, đột nhiên nghe trước chỗ ngồi phía trước vang lên một tiếng sợ hãi -- "Bom?" Gin đột nhiên quay đầu lại nhìn, phát hiện đó là thằng nhóc vừa va phải ban nãy, đang lớn tiếng hát sứt sẹo một bản nhạc thiếu nhi.
Không khỏi quá trùng hợp rồi! Gin nghĩ thầm. Nhưng nhìn lại kẻ nhìn cũng chỉ là một học sinh tiểu học, lại cảm thấy mình quá đa nghi. Đúng lúc này, trên loa vang lên "Đã tới Nagoya! Đã tới Nagoya!"
"Đi thôi." Gin và Vodka xuống xe.
Lúc sau Gin bảo Vodka cầm tiền đi trước, bản thân lại bắt một chuyến xe khác đi kinh đô, hắn muốn đi biệt thự kiếm tra một chút, xem thử có tin tức hữu dụng nào không.
Kết quả cũng chỉ tìm được những đồ vật lặt vặt, cũng chỉ có máy tính thường thấy ở trong thư phòng. Máy tính ở đây rất bình thường cho nên hắn cũng không quá để ý, ngược lại bên trong một cái RPG lại khiến hắn hạ mi. Ngày thường áp lực, cho nên phát tiết bằng cách chơi game sao? Cảm giác thân phận của hắn không quá rõ ràng. Ngoài ra hắn còn tìm được cửa ẩn, đi thông xuống tầng hầm. Trên tường trắng dán một tấm ảnh chụp, trên ảnh là một nam nhân mắt xanh lục khoác áo đen.
Còn tiếp
180821
Người đàn ông đó dùng tay xoa đôi mắt, sau đó bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh. Thân xe nhỏ hẹp, mũi ô tô phía trước rất thấp, hơn nữa móc chìa khoá từ trong túi ra -- Porsche 356A. Xe màu đen, quần áo cũng màu đen, cả di động màu đen của dòng Iphone 4S nữa, hắn là bệnh nhân rối loạn ám ảnh cưỡng chế à?
Ở thế kỉ 21 còn đi loại xe cổ này, chắc hẳn hắn là một đại gia ưa thích những phong cách cổ xưa, hơn nữa tám chín phần là một kẻ cổ hũ. Yên lặng sỉ vả chính mình, hắn dùng chức năng chụp ảnh của điện thoại để xem xét miệng vết thương đã cầm máu ở thái dương. Mở ngăn kéo tìm khăn giấy, kết quả lại tìm được một khẩu súng -- xem ra hắn chính là một phần tử nguy hiểm.
Không sai, vỡ đầu chảy máu nhưng không đi bệnh viện, lại chạy đến nơi hẻo lánh như vậy, chỉ sợ là đã chạy trốn khỏi truy kích. Hơn nữa thân phận của hắn tương đối phiền toái, ở trong tình trạng không nhớ gì mà lại tuỳ tiện đi bệnh viện sẽ rất nguy hiểm. May mắn trên xe có hộp cứu thương, cho dù hắn có quên mình là ai cũng sẽ không quên cách để tự băng bó.
Sau khi xử lý trong vết thương, hắn kiểm tra thiết bị ghi lại hành trình trên xe. Chiếc xe này đi qua rất nhiều nơi, nhưng có ba vị trí thường xuyên lui tới. Lên mạng mở bản đồ tìm kiếm, ba nơi này đều là khu dân cư, hai cái là khu biệt thự ở Osaka, một cái khác là chung cư ở Tokyo. Xem từ trên xuống, ba nơi này tuyệt đối là tài sản của hắn, thường xuyên thay đổi vị trí hẳn là để không dễ dàng bị tìm thấy.
Trong bóp chỉ có tiền mặt, không có bất kỳ giấy tờ gì để chứng minh thân phận... Có lẽ hắn chính là loại người dùng mạng để kiếm tiền. Trước tiên lái xe đi Tokyo. Chung cư kia có 30 tầng, trong tay hắn không có chìa khoá, cũng không biết tên mình là gì, tất nhiên sẽ không nhớ rõ mình ở phòng nào. Hắn xem xét các hòm thư, dựa theo phân tích, chung cư hắn ở phải là ở tầng cao, bởi vì trên cao sẽ chiếm nhiều ưu thế, cho dù không cần phải ngắm bắn thì cũng nên có thói quen này.
Trên hòm thư thường sẽ viết số nhà và họ tên, trong đó hắn tìm được một hộp thư không có họ tên. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đó chính là chung cư của hắn. Số 2106.
Cửa sử dụng mật mã, khi nhìn thấy nó trong đầu lại hiện ra một chuỗi số. Ừm, vậy xem ra hắn vẫn có khả năng khôi phục kí ức, chỉ cần bị kích thích.
Người đàn ông áo đen bỏ áo khoác trên sô pha, sau đó đi quanh chung cư tìm kiếm manh mối, kết quả chẳng thu hoạch được gì, nơi này sạch sẽ như vừa mới quét tước xong. Hắn vốn đã chuẩn bị tâm lí nên cũng không quá thất vọng.
Mở máy tính ra, dựa vào trực giác mà điền mật mã, phát hiện một tin nhắn vừa được gửi tới.
Gin thân ái,
Người kia có nhiệm vụ mới bảo tôi chuyển giao cho anh. Tình báo bốn trăm triệu đây, đồ vật tôi đã đặt ở hòm giữ đồ lớn trong khách sạn Komehana.
Ps. Đã lâu không gặp, khi nào tới thì làm một ly Martini?
Vermouth
XXX
Gin hạ mi mắt, hiện tại hắn có bốn thông tin:
Một, hắn thuộc một tổ chức phi pháp tương đối lợi hại.
Hai, biệt danh của hắn là Gin, cấp bậc hẳn không thấp.
Ba, tổ chức có một nữ nhân gọi là Vermouth, là thân tín của BOSS, đại khái phụ trách truyền đạt tin tức.
Bốn, hắn và Vermouth tựa hồ có quan hệ không bình thường.
Bạn gái lâu không gặp vẫn được, lửa sém lông mày chính là sau khi xử lý trong giao dịch. Thân phận của hắn không phải có thể tuỳ tiện thông báo bị mất trí nhớ, đến lúc đó không phải có người thân bạn bè tới hỏi han ân cần thì cũng là người muốn mạng hắn tìm tới. Cách tốt nhất chính là giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Gin mở mục lục, bên trong chỉ có vài dãy số. Cuộc trò chuyện gần nhất chỉ có "Vodka", thời gian là ngày hôm qua. Gin suy đoán là trước khi hắn bị tấn công. Hắn bấm vào dãy số này, rất nhanh có một cỗ âm thanh lỗ mãng truyền tới. "Đại ca, anh đã ở đâu vậy? Không phải anh đã nói sau khi cắt đuôi bọn kia sẽ luôn lạc với em sao?" Gin cắt đứt mấy câu lải nhải của gã: "Cảm miệng! Bên trên có nhiệm vụ."
"Vâng! Em phải đi đâu để tìm anh?"
Gin tính toán mấy ngày nay sẽ ở đây, liền kêu Vodka tới.
Lúc sau hắn xuống thư phòng, dỡ cái bàn ngăn kéo dưới đáy tường kép, lấy ra một cái chìa khoá, sau đó đi khách sạn Komehana lấy một cái vali xách tay khỏi hòm giữ đồ làm từ hợp kim nhôm. Bên trong chỉ có một phong thư. Gin nhíu mày, lấy ra một tờ giấy trong đó, bên trên đóng dấu một số di động. Không phải nói là tình báo bốn trăm triệu sao? Chẳng lẽ... Gin nở một nụ cười nhạt, xem ra tổ chức này định ra tay dọn dẹp kẻ phản bội.
Chung cư này nhìn qua rất sạch sẽ, nhưng thực tế lại ẩn giấu rất nhiều vũ khí, quả bom nằm sau bức tranh kia là một trường hợp. Gin dùng quả bom được chế tác kia thay vào tập tài liệu, đổi một cái bao công văn màu đen, cố định quả bom ở bên trong.
Làm xong tất cả, hắn gọi đến số di động trên giấy. Người bắt máy là một nữ nhân. "Xin chào?"
"Đi chuyến 11 giờ 40 trên tuyến đường chính từ Tokyo đến Kyoto, 14 giờ gặp ở nhà ăn, tiền đã thanh toán xong." Gin nói bằng thanh âm lạnh băng. Nữ nhân kia biết hắn là ai, nhưng lời nói không được tự tin mà có chút run rẩy: "Ta... Ta phải làm sao để tìm được ngươi."
Gin phát ra tiếng cười ngắn ngủi: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Hôm sau, Gin kiểm tra chung cư lại một lần, ngoại trừ vũ khí, tiền mặt cùng hộ chiếu giả, còn có một tấm ảnh chụp. Trên ảnh là một thiếu nữ tóc ngắn màu trà, mặc một chiếc áo blouse của phòng thí nghiệm, thoạt nhìn chỉ mới 17-18 tuổi. Cô ngồi tựa vào cửa sổ trước một bàn cả phê, không có lạnh lùng mà mang theo hơi thở của thiếu nữ thanh xuân. Trưởng thành sớm lại có khí chất của mỹ nữ, chỉ là tại sao hắn lại có ảnh chụp của người này?
Ảnh đặt trên trang vở, không phải là mục tiêu nhiệm vụ, vậy là bạn gái sao? Gin nghĩ thầm xem thiếu nữ này có phải là Vermouth đã gửi bưu kiện cho hắn không, nhưng suy nghĩ này chỉ là chợt loé qua mà thôi. Cô gái này sẽ không viết ra lời tán tỉnh ám muội như vậy.
Chẳng lẽ hắn suy đoán nhầm? Hắn không phải sát thủ máu lạnh, mà là tên phong lưu đào hoa?
Tới giờ hẹn, Gin đã gặp được đàn em tên Vodka kia, đó là một tên to con, may mà Vodka không thông mình, không nhận ra hắn đã mất trí nhớ. Tài xế đổi thành Vodka, Porsche chạy trên tuyến đường đến nhà ga.
Khi lên xe, bọn họ bị một học sinh tiểu học va phải. Gin liếc mắt nhìn nó, cảm thấy thằng nhóc này rất kì lạ, cho dù hắn và Vodka nhìn không giống người tốt cũng không nên sợ hãi đến thế. Nhưng Gin lại không thể nhớ ra một người như vậy nên không quá để ý. Vodka thô lỗ đá văng thằng nhóc, mắng: "Nhãi ranh, đừng cản đường!" Nó liền sợ hãi chạy trốn.
Biểu tình của Gin có chút bất mãn: "Vodka, lần sau đừng như vậy, m đang muốn tập trung sự chú ý sao?" Vodka lập tức rụt rè xin lỗi. Gin không để ý đến hắn, đi tìm chỗ ngồi của mình.
"Đại ca, giao dịch diễn ra lúc mấy giờ?"
"Hai giờ chiều." Gin đặt bao công văn trên bàn, quay đầu ra cửa sổ nhìn núi Phú Sĩ. Tâm tình của hắn không được tốt, nguyên nhân là tối qua hắn mơ thấy một người, không phải thiếu nữ tóc màu trà trên ảnh chụp, mà là bóng dáng một nam nhân tóc đen, dài nằm trên giường hắn. Hắn rốt cuộc có bao nhiêu tình nhân? Cứ phải chọn ngay lúc hắn mất trí nhớ, gặp được coi như phiền toái!
Đoàn tàu nhanh chóng chạy về phía kinh đô, thời gian tới gần hai giờ, Gin thường xuyên nhìn đồng hồ. Thời gian chờ không sai biệt lắm, hắn đứng dậy đi về hướng nhà ăn, Vodka theo sát hắn. Không nghĩ tới học sinh tiểu học kia đã lén lút đi theo bọn họ.
Chờ vài phút trong nhà ăn, liền có một nữ nhân thần sắc khẩn trương đi vào. Cô mặc trang phục công sở, diện mạo khôn khéo. Nữ nhân kia nhìn quét nhà ăn một vòng, nhanh chóng nhìn vào dãy bàn của Gin rồi đi tới. Gin hất cằm với vị trí đối diện, bảo nữ nhân ngồi xuống. Ả ngồi xuống đối diện Gin, đặt vali màu trắng xuống dưới chân. "Đồ đâu?"
Gin không chút hoang mang: "Tiền đâu?" Nữ nhân đẩy vali qua. Gin liếc một cái, nhìn thấy bên trong toàn là những bó tiền mặt. Ở chỗ công cộng này không thể kiểm tra tiền, nhưng mà nữ nhân này cũng sẽ không dám lừa gạt bọn họ, hơn nữa tổ chức làm ăn nhiều như vậy, thừa thiếu một chút cũng chẳng sao, dù sao nữ nhân này cũng sẽ chết. "Đồ ở trong đây." Gin lại đem một cái di động đưa cho ả: "3 giờ 10 phút gọi vào dãy số bên trong, tôi sẽ nói cho cô biết cách mở vali."
Khi trở về vị trí, Vodka móc ra một điếu thuốc lá: "Hô... cuối cùng cũng có thể hút thuốc." Tên Vodka này sơ ý lại dễ dàng đắc ý, cho nên phải trông chừng tên đàn em này. Cho dù vậy, điều này đối với Gin lại là một chuyện tốt. "Ha ha... giao dịch xong thật là khoẻ! Đại ca..."
Gin trừng mắt liếc hắn một cái, quét mắt về bốn phía: "Hừ... Mày nói lớn quá, Vodka!"
"Không sao, kẻ khác nghe không hiểu đâu..." Vodka thoả mãn không thèm để ý: "Chỉ là đưa cái bao công văn màu đen kia đã có bốn trăm triệu, trong đó rốt cuộc là cái gì?" Trong túi Gin có bao thuốc lá đã mua trước khi mất trí nhớ, hắn ngậm một điếu, không để ý mà trả lời: "Là quan hệ tình báo để kiếm tiền."
Vodka lắp bắp: "Tiền..."
"Nếu có những tình báo đó, có thể kiếm không chỉ bốn trăm triệu này đâu." Gin không tính toán nói ra sự thật. Vodka bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế! Khó trách ả ta cao hứng như vậy!" Gin lộ ra nụ cười lãnh khốc dưới vành nón: "Bây giờ có lẽ ả đã trở lại chỗ ngồi, nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh, âm thầm cao hứng... Thưởng thức cảnh đẹp cuối cùng." Vodka bị nụ cười của hắn doạ run lên: "Cuối, cuối cùng?"
Gin ghét bỏ mà nhìn gã một cái, nhưng vẫn giải thích: "Đối với tổ chức, ả ta đã không còn giá trị lợi dụng." Hắn cười lạnh: "Sau khi ấn chốt mở vali, ngày chết liền đến. Trong công văn đưa cho ả đã trang bị bom. Chỉ cần chịu lực thì sẽ nổ."
Cho dù mất trí nhớ nhưng làm những việc này cũng thật thuận tay, quả nhiên hắn từ trong xương cốt đã chẳng phải người tốt. Hắn thảnh thơi khoe thủ pháp của mình cho Vodka, đột nhiên nghe trước chỗ ngồi phía trước vang lên một tiếng sợ hãi -- "Bom?" Gin đột nhiên quay đầu lại nhìn, phát hiện đó là thằng nhóc vừa va phải ban nãy, đang lớn tiếng hát sứt sẹo một bản nhạc thiếu nhi.
Không khỏi quá trùng hợp rồi! Gin nghĩ thầm. Nhưng nhìn lại kẻ nhìn cũng chỉ là một học sinh tiểu học, lại cảm thấy mình quá đa nghi. Đúng lúc này, trên loa vang lên "Đã tới Nagoya! Đã tới Nagoya!"
"Đi thôi." Gin và Vodka xuống xe.
Lúc sau Gin bảo Vodka cầm tiền đi trước, bản thân lại bắt một chuyến xe khác đi kinh đô, hắn muốn đi biệt thự kiếm tra một chút, xem thử có tin tức hữu dụng nào không.
Kết quả cũng chỉ tìm được những đồ vật lặt vặt, cũng chỉ có máy tính thường thấy ở trong thư phòng. Máy tính ở đây rất bình thường cho nên hắn cũng không quá để ý, ngược lại bên trong một cái RPG lại khiến hắn hạ mi. Ngày thường áp lực, cho nên phát tiết bằng cách chơi game sao? Cảm giác thân phận của hắn không quá rõ ràng. Ngoài ra hắn còn tìm được cửa ẩn, đi thông xuống tầng hầm. Trên tường trắng dán một tấm ảnh chụp, trên ảnh là một nam nhân mắt xanh lục khoác áo đen.
Còn tiếp
180821
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất