[Ginakai] Không Thể Nói

Chương 3: Ra là vậy

Trước Sau
Sherry nhân cơ hội nhảy vào ống khói. Mà lúc này Gin không có thời gian để ý cô, hắn nhìn chằm chằm trên sân thượng, tìm kiếm kẻ đã đánh lén mình. Dưới cơn đau dữ dội, suy nghĩ của Gin lại càng trở nên linh hoạt. Hắn nhớ lại cô bé có khuôn mặt giống Sherry cùng cậu học sinh tiểu học đeo cặp kính lố bịch mà hắn từng thấy. Đây là một sự trùng hợp không đáng kể, nhưng kẻ đa nghi như Gin lại nhớ kỹ điểm này. Hắn nheo mắt nhìn phía sau cánh cửa, nơi kẻ kia vừa tập kích kia ẩn nấp phía sau.

"Vì để che giấu thân phận mà ngươi không dám lộ diện luôn sao?" Gin gọi Vodka tới giúp: "Ngươi muốn lợi dụng cô ta để làm gì?" Người phía sau cửa giật mình, lộ ra một chút. Dù chỉ thoáng qua nhưng Gin vẫn nhận ra đó là một đứa trẻ.

Những suy nghĩ trước kia của hắn đã trở thành sự thật sao? Sherry đã thật sự tạo ra mọt loại thuốc có thể cải lão hoàn đồng? Nếu đúng như vậy thì đây sẽ là một bước tiến lớn trong lịch sử khoa học của nhân loại. Vậy người đứng sau cánh sửa này, chính là Kudo Shinichi đã bị thu nhỏ?

Sau khi nhận ra sự thật này, Gin cảm thấy cả thế giới này thật con mẹ nó điên rồ.

Conan không ở đây tốn thời gian với Gin, cậu phải trở lại hầm rượu để tìm Haibara. Gin trèo vào ống khói bất chấp cánh tay đang bị thương. Hơi nóng truyền vào từ ống khói cho hắn biết rằng bên dưới đã bốc cháy, nhưng trong lòng hắn không có chút sợ hãi, chỉ tiến lên phía trước một lòng thực hiện nhiệm vụ. Hắn ra khỏi lò sưởi, đối mặt với Pisco, dí họng súng vào trán lão. Pisco bắt đầu hoảng sợ: " Gin, ngươi làm gì?"

"Pisco, ngươi đã già rồi. Tại sao lại không giết tên nhiếp ảnh gia, xử lý đống ảnh kia?"

"Nhiếp ảnh gia nào?"

"Ngày mai, trang nhất trên báo chí sẽ đăng, cảnh ngươi cầm súng bắn lên trần nhà."

Pisco trước giờ luôn dựa vào tuổi già để lên mặt, cuối cùng bây giờ lão mới nhận ra người thanh niên trước giờ luôn vô lễ với lão đang nghiêm túc. Mái tóc dài cũng không thể che giấu được sát khí trong mắt Gin. "Đừng, nếu giết ta ngươi sẽ không tìm được Sherry, ta đang nắm giữ manh mối. Hơn nữa ngươi không đủ tư cách để giết ta – một thủ hạ trung thành đã đi theo người đó nhiều năm."

Hóa ra lão đã biết bí mật của Sherry. Cũng đúng, lão quen biết bố mẹ Sherry từ khi cô còn nhỏ, lão có thể biết được bộ dáng lúc nhỏ của cô. Gin, một kẻ trước giờ luôn tuân theo mệnh lệnh, bỗng có một suy nghĩ trong đầu: hãy cứ để bí mật này mãi mãi là một bí mật! "Thật đáng tiếc, mệnh lệnh này là do người đó đích thân ra lệnh."

Băng qua loa vết thương trên tay. Gin dựa vào chiếc ghế êm ái trong chiếc Porsche, mùi thuốc lá tản ra không khí. Người phụ nữ tóc vàng quyến rũ ngồi ở ghế sau thong thả trang điểm: "Ồ, không ngờ anh lại biết cô bé đó." Giọng điệu ghen tỵ kia khiến Gin càng nghi ngờ giữa bọn họ trước kia từng có cái gì đó. Nhưng theo hắn cẩn thận quan sát, bọn họ chắc chắn không phải người yêu – Thật không thể hiểu nổi người phụ nữ này. "Xin lỗi, Vermouth. Tôi đã kêu cô đi theo hỗ trợ lão già đó, không ngờ lại khiến cô gặp rắc rối với lão."

"Đúng đấy, tôi còn phải đưa khăn tay cho hắn trước khi thẩm vấn. Quả thật nên chết đi." Vermouth "bộp" một cái, khép gương lại, lời nói đầy thâm ý: "Anh không quan tâm đến việc cô bé kia ở cùng với thằng nhóc sao?" Lời nói càng trở nên ám muội. Hiện tại, Gin cảm thấy hắn hẳn đã có một khoảng thời gian ở bên Sherry, và Vermouth đang cho rằng hắn nổi giận vì Sherry đã phản bội, và cho rằng Sherry đang nói dối.



Dù sao dù đó cũng là một câu chuyện cẩu huyết. Sau vài ngày suy nghĩ, Gin cảm thấy quan hệ của bọn họ hẳn là như này: Hắn là Sherry là một cặp, nhưng Sherry lại phản bội tổ chức, phản bội hắn, còn Vermouth thì đơn phương hắn, cho nên cô ta ghét lây sang Sherry. Lối suy nghĩ này có thể rất tự luyến, nhưng hắn không nghĩ ra bất cứ khả năng nào khác. Nhưng nếu nghĩ như vậy thì lại không thể giải thích về người đàn ông trong giấc mơ của mình.

Trên thực tế, hắn chưa từng mơ thấy Vermouth hay Sherry, thay vào đó, hắn chỉ mơ thấy một người đàn ông có mái tóc dài, hơn nữa hình ảnh đó lại ngày một rõ ràng hơn. Luôn chỉ có một hình ảnh duy nhất: người kia nằm trên chiếc giường êm ái quay lưng về phía hắn, mái tóc đen mượt trải dài trên ga giường màu trắng. Cơ bắp săn chắc với những đường cong uyển chuyển, ôm trọn từ bờ vai rộng đến eo. Vòng eo thon gọn, tinh tế gợi cảm.

Ài! Đáng ghét! Gin cố gắng ném mỹ nam kia ra khỏi đầu. Tại sao hắn luôn mơ về một người mà hắn còn chưa được nhìn thấy, thậm chí chưa từng nghe ai nhắc đến tên người nọ. Thật kì quái.

Gin đưa Vermouth xuống một nơi, đi được một lúc lại để Vodka xuống xe, một mình quay trở về biệt thự. Hắn đã gỡ bỏ hệ thống định vị trong ô tô vì nhận ra nó không an toàn, người khác có thể biết được nơi hắn đang sống từ nó. Ngoài ra, hắn cũng đã bán căn nhà kia, mua lại căn khác.

Hắn lái chiếc Porsche vào gara. Gara và phòng khách thông với nhau, không hề có vách ngăn, phân biệt bằng sàn nhà. Không có đồ đạc gì ở trong phòng khách, không có sô pha, cũng chẳng có bàn trà, chỉ có một chiếc TV kết nối với máy chơi game. Gin bước chân trần lên sàn gỗ, hững hờ lấy cốc nước từ trong tủ lạnh ra.

Khi không có nhiệm vụ, Gin rất nhàn rỗi. Hắn ngồi trên sàn nhà lau những khẩu súng. Nhưng mà vũ khí và những trò chơi đuổi bắt kia lại là thứ khiến người ta mệt mỏi. Vậy nên trong ngày cuối tuần ánh nắng chan hòa như thế này, hắn đã ngồi xe buýt đến khu nghỉ mát trượt tuyết. Nguyên nhân là bởi vì hắn đã tìm được dụng cụ trượt tuyết ở trong tủ. Với cả, nếu như trước kia hắn thích môn thể thao này, thì bây giờ bản thân đã mất trí nhớ rồi nên đi hoạt động một chút cũng tốt. Trượt tuyết chắc chắn sẽ thú vị hôn nhiều so với những hoạt động huấn luyện trong tổ chức.

Đôi khi, số phận cũng thật trêu ngươi. Conan và Sherry – bây giờ là Haibara Ai – cũng đang ở trên xe, đi cùng ba đứa trẻ và ba người lớn khác. Gin cảm thấy cô giáo đeo mắt kính tên Jodie kia rất quên thuộc, nhưng lại không thể nhớ được là ai. Ngay khi Haibara nhìn thấy hắn, cô bé gần như thu mình lại trong chiếc ghế.

Gin không quá để ý tới họ, hắn hứng thú với người đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang bịt kín người kia hơn. Đôi mắt xanh lục của người nọ đã nhìn chằm chằm hắn từ khi bước lên xe. Gin rất chú ý đến anh, không phải theo kiểu uy hiếp mà là một loại cảm giác khác không thể nói rõ được. Vì thế, hắn đã chọn một vị trí bên cạnh người đàn ông này. Hành động này của hắn rõ ràng đã khiến cho người nọ ngạc nhiên.

Người đó quay đầu đi, nhưng vẫn quan sát hắn thông qua ảnh phản chiếu của mặt kính. Gin đang mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xám khói và một chiếc áo khoác màu nâu sẫm, bên dưới là quần jean thoải mái. Mái tóc dài của hắn được buộc gọn lại, trông rất giản dị. Shuuichi chưa bao giờ thấy hắn ăn mặc tùy tiện như vậy, thậm chí trước kia anh còn cho rằng hắn chỉ có một bộ quần áo, hoặc là mua hàng loạt quần áo giống nhau thôi.

Sự tò mò của Conan sắp bùng nổ đến nơi rồi, cậu muốn quan sát Shuuichi – người đã làm Haibara sợ hãi như thế, còn có Gin nữa, nhưng nếu cứ thế quay đầu lại thì quá lộ liễu.

Shuuichi thấy Gin cứ cúi đầu bấm điện thoại. Lúc anh mãi suy nghĩ Gin đang làm cái gì thì nghe thấy một tiếng bíp. Gin mở mục tin nhắn, lúc nhìn thấy ID thì gửi thì lại đau đầu. Vermoth đại diện cho phiền toái, nhưng cô ta gửi mail cho hắn không phải chỉ để tán tỉnh. Quả nhiên, từng lời nói của Vermouth đều lộ ra sự mờ ám: "Gin thân ái, anh có nhớ tôi không?" "Không."

"Tôi đang thiếu một đối tác nam trong bữa tiệc-"

"Không." Hắn thà rằng người kia tìm hắn để làm nhiệm vụ: "Vodka là đủ rồi."



"Hừm, trước kia tôi đã giúp anh một lần, bây giờ anh không định báo đáp sao?"

Gin không bị dao động trước sắc đẹp. Vermouth còn có thân phận khác là môt ngôi sao điện ảnh lớn, nhưng hắn thì không, bị kẻ khác chụp lại chắc chắn không phải điều tốt: "Ta là như vậy đấy."

"Được được. Để bồi thường, anh phải mua cho tôi cái móc khóa linh vật ở công viên Hải Dương đấy."

Gin nhíu mày, làm sao nữ nhân này biết hắn đang định đi công viên Hải Dương? Cảm giác hành trình bị nắm giữ thật là tệ. Như thể đọc được suy nghĩ của hắn, Vermouth nhắn lại: "Tôi đã gửi vé rồi, anh có thể đi cùng mèo con của anh." Gin nhìn chằm chằm vào hàng ghế trước mặt, chỉ thấy được đỉnh đầu màu nâu đỏ.

Mèo con của hắn? Gin nhớ rằng Vermouth đã từng gọi Sherry theo cách này. Hắn và Sherry từng đến công viên Hải Dương cùng nhau? Ai có thể tưởng tượng ra được viễn cảnh như thế. Hơn nữa, bây giờ Haibara chỉ là học sinh tiểu học. Hay là cô ta bảo hắn nhân cơ hội này xử lý Sherry? Nhưng điều này không hợp lí.

Haibara có thể cảm nhận được ánh mặt lạnh lùng nhìn thẳng từ phía sau, khiến máu cả người cô như đông lại. Cô đã bị phát hiện rồi! Cô không thể ở cạnh những đứa trẻ này nữa, ít nhất cũng phải dụ Gin rời đi. Conan nắm lấy đôi tay đang run bần bật kia, cho Haibara một cái nhìn khích lệ.

Lúc này, hai người đàn ông phía trước đã rút súng ra và cướp xe buýt. Khóe miệng Gin giật giật, loại chuyện này có vẻ khá lạ lẫm so với hắn. Một tên cướp bắt đầu đi thu điện thoại di động. Khi hắn đến gần, Shuuichi ho khan nói: "Xin lỗi, tôi không mang theo di động." Tên cướp quay sang Gin. Gin cầm điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn gã với ánh mắt lạnh lùng. Ánh mắt đáng sợ như quỷ, hoàn toàn không có chút thiện ý. Gã không muốn xung đột với Gin, ngay lập tức chuyển mục tiêu.

Gin không hề muốn dính tới chuyện này, sẽ rất tệ nếu hắn thu hút sự chú ý của cảnh sát. Hơn nữa so với bọn chúng, hắn quan tâm đến người đàn ông bị cảm lạnh đang ngồi bên cạnh hơn. Khi nghe được giọng nói của anh, hắn cảm thấy rất quen thuộc. Hắn quyết định sẽ tìm hiểu từ phía người này.

Shuuichi vốn định tìm cơ hội để giải quyết bọn cướp này, nhưng Gin đang ngồi cạnh cứ dùng ánh mắt sâu xa để nhìn anh. Đùi hai người áp sát vào nhau, thậm chí anh có thể cảm nhận được hơi nóng xuyên qua lớp quần jean kia. Khi Shuuichi trở về Nhật Bản, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối phó với tổ chức áo đen, anh đã sớm chuẩn bị mọi thứ để đối đầu với Gin, nhưng tình huống hiện tại quá kì lạ. Gin không hề tỏ ra chán ghét hay hận thù với anh, chỉ có một sự hứng thú kì lạ. Hắn còn muốn tìm kiếm điều gì ở anh? Hay hắn vốn không nhận ra anh?

Nhưng Shuuichi phủ nhận suy nghĩ này ngay lập tức. Gin là kẻ cực kỳ nhạy bén, cho dù hiện tại anh đã cắt ngắn tóc, dùng mũ và khẩu trang để che mặt lại thì chắc chắn Gin cũng có thể nhận ra được. Giờ có lẽ Gin đang suy nghĩ cách để xử lý anh chăng, Shuuichi thậm chí nghĩ rằng hắn sẽ cắt anh ra làm thành sashimi.

Còn tiếp...

17112021

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau