Gió Mát Trăng Thanh Thường Bạn Quân

Chương 4

Trước Sau
Edit: Doll

Vài phút sau khi tóc chúc Thanh Phong đã khô, Hạ Lãng Nguyệt cất máy sấy, lại đi cho quần áo mới thay vào máy giặt.

Thời gian vẫn còn sớm, chưa đến 8 giờ. Sau một hồi lăn lộn, chút buồn ngủ của Chúc Thanh Phong đã tan từ sớm, cầm lấy cuốn sách trên tủ đầu giường bắt đầu lật xem. Hạ Lãng Nguyệt cũng lấy máy tính lại bắt đầu xử lý văn kiện.

Mỗi người làm một việc yên ổn như vậy, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím và tiếng lật sách ngẫu nhiên.

10 giờ tối, Hạ Lãng Nguyệt đóng notebook, bỏ vào trong túi đựng máy tính, xoay người nhào về phía Chúc Thanh Phong.

Chúc Thanh Phong nhướng mày, dùng thẻ kẹp sách đánh dấu trang đang đọc dở rồi đặt cuốn sách sang một bên.

Hạ Lãng Nguyệt cười khẽ một tiếng rồi tắt đèn, ôm chặt Chúc Thanh Phong vào trong lòng ngực mình.

Chúc Thanh Phong mặc kệ anh, để anh muốn làm gì thì làm.

Hạ Lãng nguyệt cũng không nỡ lăn lộn thân thể còn chưa khỏi hẳn của người này quá lâu, chỉ ôm chặt xoa nắn một chút rồi cuối cùng in lên đôi môi mỏng kia một nụ hôn nhẹ, sau đó ôm lấy người nằm yên lặng.

Chúc Thanh Phong chen vào trong lòng Hạ Lãng Nguyệt, tìm một tư thế thoải mái sau đó từ từ đi vào giấc ngủ.

Cứ ngỡ rằng đêm nay sẽ là đêm ngủ ngon, lại không ngờ nửa đêm bị một trận ho khan dồn dập đánh thức. Hạ Lãng Nguyệt theo bản năng vốn định vỗ lưng nhuận khí cho người trong lòng ngực, mới đưa tay lại sờ đến lớp vải dệt thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Anh kinh hoảng lập tức tỉnh táo lại, lại thấy hai mắt cậu nhắm nghiền, thế nhưng còn đang ngủ. Hai người ôm nhau nên Hạ Lãng Nguyệt có thể cảm nhận được lồng ngực chấn động và hô hấp dồn dập của Chúc Thanh Phong rất rõ ràng.

Hạ Lãng Nguyệt dùng trán chạm trán với Chúc Thanh Phong, cũng may nhiệt độ cơ thể cậu vẫn bình thường. Thật cẩn thận nâng người dậy sửa thành tư thế nửa nằm, anh đứng dậy rót một ly nước ấm, lại tìm lọ thuốc trong ngăn kéo lấy ra một viên.

Chúc Thanh Phong bị Hạ Lãng Nguyệt nhẹ giọng đánh thức, đầu óc bị sự choáng váng quen thuộc ăn mòn. Trong miệng bị nhét một viên thuốc đắng ngòm, theo bản năng cậu dùng đầu lưỡi chống nó muốn nhổ ra lại bị nước sôi để nguội đẩy trở về.

Hạ Lãng Nguyệt thấy Chúc Thanh Phong thuận lợi nuốt viên thuốc xuống mới nhẹ nhàng thở ra, lại dỗ dành cậu uống thêm nửa ly nước nữa mới thôi.

Anh ấn cổ tay Chúc Thanh Phong để cảm nhận một chút, mạch đập còn tính là bình thường. Lại lấy khăn lông ấm giúp Chúc Thanh Phong lau mặt và thân thể, nhanh nhẹn thay một bộ đồ ngủ khác cho cậu.

Tuy rằng đã uống thuốc nhưng tác dụng cũng không có biểu hiện ra ngay, Chúc Thanh Phong ho kinh quá, lo lắng nằm ngửa sẽ khiến cậu không thở được, Hạ Lãng Nguyệt dứt khoát ngồi ở đầu giường làm đệm dựa cho Chúc Thanh Phong.



Kim đông hồ nhích từng bước từng bước, Hạ Lãng Nguyệt vẫn luôn duy trì thanh tỉnh giúp Chúc Thanh Phong nhuận khí. Trong lúc đó trái tim Chúc Thanh Phong cũng xảy ra vài lần loạn nhịp, Hạ Lãng Nguyệt vô cùng vững vàng xoa ấn ngực cho cậu, ý đồ trấn an trái tim kia.

Khi mọi chuyện trở về bình thường, Hạ Lãng Nguyệt liếc nhìn di động, 4 giờ 47 phủ rạng sáng.

Bình thường Hạ Lãng Nguyệt có thói quen chạy bộ buổi sáng, mà cái bệnh ho khan thường thường là ngày ngủ đêm ra, đặc biệt nghiêm trọng nhất là vào khoảng thời gian gần sáng này, lo lắng Chúc Thanh Phong ở một mình sẽ xảy ra chuyện nên anh tạm dừng lịch chạy bộ buổi sáng.

Lúc này Chúc Thanh Phong mới bị một trận xong, nghĩ rằng tiếp đó có thể ngủ an ổn tới khi trời sáng. Vậy nên Hạ Lãng Nguyệt dứt khoát rời giường đi chạy bộ, thuận tiện đi cửa hàng bán đồ ăn Chúc Thanh Phong rất thích kia mua hai phần cháo mang về.

Tới khi Hạ Lãng Nguyệt chạy xong mang bữa sáng về mới hơn 6 rưỡi một chút, Chúc Thanh Phong còn đắm chìm trong giấc mộng.

Hạ Lãng nguyệt bỏ cháo vào bình giữ nhiệt, đi tắm rửa sạch một thân mồ hôi.

Hôm nay là thứ 7, không phải đi làm. Anh lên giường tính ngủ nướng thêm một chút.

Không có cái lò sưởi hình người như Hạ Lãng Nguyệt, Chúc Thanh Phong bọc chăn cuốn thành cái kén. Hạ Lãng Nguyệt rón rén gỡ bạn nhỏ cuộn thành cái kén ra, sau đó ôm vào trong ngực. Cọ cọ mái tóc mềm mại của bạn nhỏ, quanh quẩn nơi chóp mũi toàn là hương dầu gội nhàn nhạt.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Thời gian nghịch ngợm trốn đi qua kẽ ngón tay, bên ngoài đã khôi phục cái tôn nghiêm của mùa hè ở thành phố Ninh. Điều hòa trong nhà vẫn hoạt động liên tục, ngăn cách hơi nóng phiền lòng người kia ở bên ngoài cánh cửa.

Lại lần nửa tỉnh dậy đã ở 9 giờ sáng, Hạ Lãng nguyệt khép hờ mắt đợi tỉnh táo dần, tay lại chậm chạp mà nhẹ nhàng vỗ về sống lưng Chúc Thanh Phong

Chúc Thanh Phong bị những cái vỗ nhẹ nhàng an ủi của Hạ Lãng Nguyệt đánh thức, cơn choáng váng khi mới tỉnh dậy không mất đi nhanh tới thế, cậu không khỏi hơi cau mày.

Hã Lãng Nguyệt ôm người trong lòng ngồi dậy, kiên nhẫn xoa dịu tất cả sự khó chịu của cậu.

Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Hạ Lãng Nguyệt nửa ôm nửa kéo mang Chúc Thanh Phong đi vào nhà vệ sinh hoàn thành việc rửa mặt, lúc này tứ chi cậu cũng đã có một chút sức lực.

Hạ Lãng Nguyệt dùng lò vi sóng hâm nóng cháo, ôm Chúc Thanh Phong đút từng muỗng một cho cậu.

Sau khi đút xong Hạ Lãng Nguyệt vốn định để Chúc Thanh Phong ra sô pha nằm nghỉ, không nghĩ tới Chúc Thanh Phong lại cầm một cái muỗng khác múc một bát cháo khác trên bàn đưa đến bên miệng Hạ Lãng Nguyệt.

Hạ Lãng Nguyệt bị hành động này của bạn nhỏ nhà mình làm lòng ngọt lịm, gấp gáp không chờ nổi mà cắn cái muỗng kia nuốt miếng cháo đó xuống.

Chúc Thanh Phong nhìn bộ dáng như hổ đói vồ mồi của anh mà nhướng mày, lại múc một muỗng nữa.



Mặc kệ thời gian vừa rồi Hạ Lãng Nguyệt đút Chúc Thanh Phong ăn bát cháo kia đã nguội lạnh, dù sao cũng là mùa hè, ăn lạnh mới ngon chứ. Mà Hạ Lãng Nguyệt cũng không để Chúc Thanh Phong thật sự đút mình ăn hết bát cháo này, làm bạn nhỏ mệt thì sao bây giờ.

Lưu luyến lại hưởng thụ bạn nhỏ nhà mình đút cho mấy miếng, sau đó Hạ Lãng Nguyệt trực tiếp cầm lấy bát cháo uống nốt số còn lại.

Rồi Hạ Lãng Nguyệt một tay cầm hai cái bát một tay cầm hai cái muỗng đi đến bồn rửa tay, nhét toàn bộ vào máy rửa bát. Anh ôm chúc thanh phong ra ghế sô pha ngoài phòng khách ngồi xuống.

Theo thường lệ là xoa dạ dày tiêu thực, nhưng cũng không thể bỏ qua bạn nhỏ ngọt ngào này.

Động tác xoa xoa của Hạ Lãng Nguyệt dần nhiễm lên chút dâm ý, sờ lên cơ thể bởi vì nhiễm khí lạnh mà càng thêm không tì vết như ngọc.

Chúc Thanh Phong cũng tùy ý anh xằng bậy, dù sao thì mấy năm nay Chúc Thanh Phong cũng đã quen với cảnh mỗi lần gần cậu là như thể người mắc chứng đói khát da thịt* vậy, vốn dĩ việc đốt lửa hay dập lửa đều không liên lụy đến cậu, lúc này tâm tình cậu không quá kém đương nhiên phải thản nhiên hưởng thụ rồi.

Dần dần, Hạ Lãng Nguyệt không còn thỏa mãn với việc sờ cơ bụng nữa, bàn tay dày rộng lặng yên dịch lên phía trên, đè lên quả thù du* mượt mà kia.

"Ưm?" Chúc Thanh Phong đột nhiên bị tập kích không kịp phòng ngừa bật lên chút giọng mũi, giống như mèo con mới ăn no thấy nhân loại chọc ghẹo bám riết không tha lại chỉ lười nhác mà dùng cái đuôi xẹt qua cánh tay người, lông xù xù, tạo ra cảm giác ngứa ngáy mơ hồ.

Hạ Lãng Nguyệt đột nhiên xoay người cậu lại hung hăng cắn lên bờ môi mỏng kia, đầu lưỡi linh hoạt nháy mắt nghênh ngang tiến vào. Chúc Thanh Phong đáp lại hai lần bắt đầu lười, chỉ thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi đẩy ra kẻ xâm lấn đang tác loạn kia.

Lo lắng thiếu ô xi lâu quá bạn nhỏ sẽ khó chịu, Hạ Lãng Nguyệt không hôn lâu quá. Thứ phía dưới đã sớm ngẩng đầu, thế mà Hạ Lãng Nguyệt lại làm như thể nó không hề tồn tại, cúi đầu cách vải dệt cắn viên đậu nhỏ bản thân mơ ước đã lâu.

Tư thế hai người đã đổi thành Chúc Thanh Phong ngửa cổ ngã vào trên ghế sô pha, hầu kết tinh xảo khẽ trượt. Không bị môi lưỡi Hạ Lãng Nguyệt ngăn chặn, tiếng rên rỉ nghẹn trong lồng ngực của Chúc Thanh Phong bắt đầu bật ra ngoài.

Hạ Lãng Nguyệt nghe được chỉ cảm thấy máu trong cơ thể như là bị nấu sôi lên, nhưng anh vẫn duy trì tỉnh táo để không làm tổn thương đến trân bảo mình đặt nơi đầu quả tim.

___

*Chứng đói khát da thịt: là chứng khao khát được động chạm, tiếp xúc thân thể với người khác.

*Thù du: nó là loại quả này, em này thì có hai loại, làm thuốc, và cá nhân t thì thấy loại nhăn nhăn mọc chùm kia khá giống:))



Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau