Gió Nổi Minh Mạt Ba Vạn Dặm

Chương 21: Đêm Trăng Kinh Hồn

Trước Sau
Editor: Khả Kỳ

Quay đầu lại, vừa muốn trở về.

Lúc này, hai đạo bóng đen từ vách tường nhảy xuống, một người trong đó bụm miệng nàng lại, đè nàng vào vách tường.

"Ô ô ô!"

Hoảng sợ. Sợ hãi. Bất lực. Hối hận.

Ngàn vạn suy nghĩ xông lên đầu.

Liều mạng giãy dụa, nàng không ngừng phát ra tiếng ô ô, nước mắt ở dưới ánh trăng phản chiếu điểm điểm ánh sáng vàng nhạt.

Thanh âm quen thuộc, xúc cảm trơn nhẵn cùng nước mắt óng ánh, còn có ánh mắt kia ở dưới ánh trăng vẫn lộ ra thuần khiết như cũ, cái này khiến bóng đen sửng sốt một chút, có chút chần chờ nói:

"Yên Nhiên?"

Bóng đen, hiển nhiên chính là Trương Nghị và Viên Minh Thanh.

Nghe thấy giọng nói Trương Nghị, Lý Yên Nhiên cũng sửng sốt một chút, một trái tim rốt cục đã buông lỏng. Nhưng cùng lúc đó, một cỗ ủy khuất xông lên đầu, sau đó nước mắt chảy xuống như mưa, tích nước thành dòng, rơi xuống đất thành hạt châu.

Dưới sự phẫn nộ hai tay liều mạng đập vào lồng ngực Trương Nghị, thừa dịp Trương Nghị buông tay ra, nức nở nói:

"Vương bát đản! Ngươi dám khi dễ ta!"

Nghe thấy thanh âm ủy khuất này, xác nhận là cô gái nhỏ Lý Yên Nhiên, Trương Nghị một mặt đau đầu, hắn thật không nghĩ tới Lý Yên Nhiên vậy mà lại theo tới a!

'Cô nàng này cũng quá lớn gan đi! Chẳng lẽ nàng ấy không sợ mình là kẻ xấu sao?'

Xoa xoa trán, âm thanh Trương Nghị lạnh lùng nói:

"Trở về đi! Nơi này không phải địa phương nàng có thể tới!"

"Không cần ngươi xen vào!"

"Ta không phải đang nói đùa với nàng! Có nghe hay không?"

Quay đầu qua, Lý Yên Nhiên lúc này đã tỉnh táo lại, lập tức khôi phục dáng vẻ tùy hứng.

"Không muốn! Ta ngược lại muốn xem xem hai người các ngươi nửa đêm canh ba lén lén lút lút đến cùng muốn làm cái gì?"

Mà giờ khắc này đang làm chính sự, Trương Nghị lại sẽ không thương hương tiếc ngọc giống như buổi trưa.

Mặt mày thì lạnh lùng, thanh âm cũng là không tình cảm chút nào, ở trên cao nhìn xuống đi đến trước mặt Lý Yên Nhiên, dưới bóng đêm, một đôi con ngươi giống như tử thần nhìn xuống.

"Nếu còn không rời khỏi! Ta cũng sẽ không khách khí!"

Lý Yên Nhiên bị dọa đến không khỏi lui về sau một bước, mặt lộ vẻ hoảng sợ. Vừa muốn chạy trốn, nhưng lại không đúng lúc hắt xì hơi một cái, một chuỗi nước mũi trong nháy mắt chảy ra.



Trương Nghị hơi nhíu lên lông mày, quay đầu:

"Sư phụ, đi! Chính sự quan trọng!"

Viên Minh Thanh xem trò hay hồi lâu, xem đến say sưa ngon lành, lúc này mới kịp phản ứng.

"A! Được!"

Sau đó hai người nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Lý Yên Nhiên qua một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, chỉ cảm thấy trên người vậy mà ấm áp không ít, thì ra là thời điểm Trương Nghị ra đi vậy mà đem áo khoác da dê duy nhất trên người mình khoác lên trên người Lý Yên Nhiên.

Áo da dê mặc dù cũ nát, nhưng cũng không có mùi vị gì đặc biệt khác thường, Lý Yên Nhiên nắm thật chặt áo khoác da dê, mấp máy bờ môi hơi khô nứt trắng bệch, có chút cúi đầu, một cỗ quật cường bốc lên chạy lên não, nàng vậy mà lại lần nữa lựa chọn giống lần trước.

Nếu như Trương Nghị biết bởi vì chính mình thương hương tiếc ngọc mà biến khéo thành vụng, khẳng định sẽ hung hăng tát chính mình mấy bạt tay, nhưng rất rõ ràng, hắn cũng không biết.

Đang lúc Trương Nghị và Viên Minh Thanh đi vào hầm trú ẩn tiểu viện giam giữ Tạ Uyển, lúc này thời gian ước chừng là Mậu thì, cũng chính là khoảng tám giờ đêm.

(Mậu thì: cách tính theo thiên can, gồm có 10 can là Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý, nhưng cách tính 10 can này chia giờ cho ngày thì Kỳ hong biết đâu, thỉnh cao nhân chỉ giáo)

Hai người trốn ở sườn núi sau hầm trú ẩn, quan sát bốn phía. Chỉ thấy phía dưới thủ vệ sâm nghiêm.

Tường rào bên cạnh có bốn người đang đi tuần, cửa chính có hai người đang đứng canh, mà trong sân cũng có hai người ngồi xổm ở nơi hẻo lánh, nơi xa đèn đuốc sáng trưng, hiển nhiên còn có đội tuần tra khác.

Gật đầu ăn ý, hai người lập tức nhảy vào trong viện, thừa dịp người trong nội viện còn chưa kịp phản ứng, hai người mỗi người bóp chặt cổ một tên thủ vệ. Một lát sau, thủ vệ bởi vì thiếu dưỡng khí mà lặng lẽ hôn mê.

Lấy đao của thủ vệ, Viên Minh Thanh giữ ở ngoài cửa, Trương Nghị đẩy ra cửa lớn đi vào.

Bên trong gian phòng, Tạ Uyển đã vừa tỉnh lại, lúc này hai tay bị dây gai trói chặt, trong miệng còn bị nhét một miếng vải.

Nhìn thấy có người tiến đến, mặt lộ vẻ hoảng sợ, nước mắt không ngừng chảy ra, không ngừng giãy dụa, phát ra thanh âm ô ô.

"Đừng khẩn trương! Chúng ta là người Dương Sâm phái tới cứu ngươi!"

Trương Nghị tranh thủ thời gian giải thích nói. Nghe thấy Trương Nghị nói, Tạ Uyển ngốc trệ một chút, quả nhiên không giãy dụa nữa. Trương Nghị nhỏ giọng nói:

"Tuyệt đối đừng có lên tiếng! Ta lập tức cởi trói cho ngươi!"

"Ưm"

Tạ Uyển nhẹ nhàng gật đầu.

Còn Trương Nghị lập tức lấy miếng vải nhét trong miệng nàng ta ra, cầm lấy đao lớn cắt đứt dây gai đang trói chặt tay chân nàng ta.

"Đi, ta mang ngươi rời khỏi nơi này!"

Mang theo nàng ta, Trương Nghị và Viên Minh Thanh đi lặng lẽ đến bên cạnh tường rào. Viên Minh Thanh ngồi xổm xuống, khom người:

"Nhanh! Ngươi bò lên trên tường rào trước! Trốn ở đằng sau sườn đất!"

Nhưng mà, đại gia khuê tú phiền phức lúc này rốt cục thể hiện ra. Giẫm lên trên lưng Viên Minh Thanh, tay chân Tạ Uyển dùng sức bò lên nửa ngày thậm chí ngay cả một chân cũng nhấc không lên.



Mặc dù tường rào có chút cao, nhưng giẫm ở trên lưng Viên Minh Thanh, Tạ Uyển đã có thể thò đầu ra.

Rơi vào đường cùng, Trương Nghị đành phải bước lên vách tường, đạp một cái nhảy lên tường rào, lại duỗi ra tay định kéo Tạ Uyển đi lên.

Nhưng mà, dưới ánh trăng, một bóng người cao lớn chung quy là dễ dàng bị phát hiện.

"Người nào?"

Theo tiếng kêu to ucra thủ vệ, Trương Nghị hiểu rõ, đêm nay tất có một trận gió tanh mưa máu. Mà lúc này, cửa lớn cũng bị đẩy ra, hai thủ vệ cầm đao lớn trong tay xông vào.

"Bắt bọn họ lại!"

Hai thủ vệ cầm đao lớn lập tức bổ về phía Viên Minh Thanh, Trương Nghị quyết định thật nhanh nhảy xuống, đao lớn bổ ngang ra.

Hai người lập tức bị dọa phải lui về sau một bước, mà lúc này Viên Minh Thanh cũng lập tức để Tạ Uyển lui sang một bên, nắm chặt đao lớn đi đến bên người Trương Nghị:

"Mỗi người một tên! Tốc độ giải quyết!"

Trương Nghị nhẹ gật đầu, lập tức xông tới.

Mà lúc này, thể trạng cùng kinh nghiệm từng luyện võ qua của Trương Hiến Trung liền có đất dụng võ.

Tay cầm trường đao, trong đầu Trương Nghị hiện ra hồi ức Trương Hiến Trung từng theo theo Viên Minh Thanh luyện võ, ban đầu còn có một số tối nghĩa, nhưng theo đao lớn múa ra, phảng phất như bản năng bẩm sinh, đao vung lên một vòng lại một vòng đẹp mắt.

Thủ vệ chỉ cảm thấy nam tử trước mắt khí lực càng lúc càng lớn, thế công cũng càng lúc càng nhanh, đao trong tay chỉ có thể che chắn ở trước mặt.

Không kịp đề phòng, Trương Nghị một cước đá vào trên ngực của hắn, lực lượng cường đại khiến cho đao trong tay hắn lập tức tuột khỏi tay, nằm trên mặt đất, còn Trương Nghị thì hung hăng đập sống đao nện trên đầu hắn.

Mắt nổi đom đóm, thủ vệ lung la lung lay lấy té xỉu xuống đất.

Mà lúc này, một đạo huyết quang xuất hiện, nương theo một tia máu tươi tóe lên, máu nóng tung tóe vẩy vào trên mặt Trương Nghị, chính là Viên Minh Thanh đã một đao đem tên thủ vệ hắn phụ trách t giết chết.

Cắt yết hầu lấy mạng, thủ vệ che cổ ngã trên mặt đất.

Tạ Uyển trốn ở nơi hẻo lánh thấy cảnh này đã sợ đến run lẩy bẩy.

Mà Trương Nghị thì sững sờ ngay tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, phảng phất giống như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ vậy.

Viên Minh Thanh cầm thanh đao nhỏ máu đi đến bên cạnh Trương Nghị, nhìn sắc mặt hắn không đúng, quan tâm nói:

"Sao vậy?"

Trương Nghị giống như bị tuột huyết áp đi tới một bên, lắc đầu:

"Không có gì! Chỉ là có chút khó chịu!"

Viên Minh Thanh hơi nghi hoặc một chút, cũng có chút kỳ quái, thẳng đến nhìn thấy tên thủ vệ trên mặt đất kia bị Trương Nghị đánh bất tỉnh, mới đột nhiên ý thức được cái gì.

"Đại vương! Ngươi vậy mà chưa từng giết người!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau