Gió Nổi Minh Mạt Ba Vạn Dặm

Chương 24: Núi Xanh Đất Vàng Chôn Thân Ta

Trước Sau
Editor: Khả Kỳ

Trương Nghị nghe vậy, có chút cúi đầu, mặt mũi tràn đầy áy náy.

Hắn lúc này cũng đang tự trách bản thân lúc trước tại sao lại trêu chọc Yên Nhiên, nếu như không phải hắn trêu chọc Yên Nhiên, cũng sẽ không xảy ra chuyện phía sau.

'Ta là một tên đầu lĩnh phản tặc, hà cớ gì hại đi trong sạch của cô nương người ta chứ! Vạn nhất một ngày nào đó ta chôn thây nơi núi xanh đất vàng, hà tất làm lỡ một đời của giai nhân'

Khe khẽ thở dài, Trương Nghị cũng không có bởi vì cứu được Lý Yên Nhiên mà cho rằng nàng sẽ yêu hắn, ngược lại cảm thấy hai người bèo nước gặp nhau đều là bởi vì nguyên nhân bản thân mới tạo thành hậu quả như vậy.

Dù sao, bọn họ mới quen biết không đến một ngày!

"Đại tẩu, thật xin lỗi!"

Nghe được Trương Nghị xin lỗi, Trương Tú Nga trên mặt sầu khổ mà hỏi:

"Tiểu ca, Yên Nhiên làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?"

Trương Nghị lắc đầu không có trực tiếp trả lời. Chuyện đêm nay làm là chuyện lớn.

Chết nhiều người như vậy, Vũ gia sẽ không từ bỏ ý đồ, quan phủ cũng không có cách nào ngồi yên không động, cho nên kết quả tốt nhất vẫn là giấu diếm người một nhà Lý thị.

"Đại tẩu! Có một số việc ngài vẫn không biết thì tốt hơn! Yên Nhiên phát sốt, cần mời một đại phu! Ta không tiện ra ngoài."

Trương Tú Nga còn muốn hỏi cho rõ, đã thấy Lý Thu Sinh đi đến bên người Trương Nghị, ra hiệu bà ấy không cần nhiều lời.

"Tú Nga! Con nhanh đi Đông nhai mời Trần đại phu! Cứ nói trong nhà chúng ta có bệnh nhân! Mời hắn đến khám bệnh tại nhà một chuyến!"

Trương Tú Nga hơi chần chờ, hiển nhiên không yên lòng Lý Yên Nhiên.

"A Đa! Vậy Yên Nhiên!"

"Chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho con bé!"

Nghe thấy lời của Lý Thu Sinh, Trương Tú Nga do dự một chút, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.

Mà lúc này, Viên Minh Thanh cũng mang theo Tạ Uyển về tới khách điếm, đồng thời đi vào trong phòng.

"Đại! Nghị, chúng ta trở về rồi!"

Viên Minh Thanh nhìn thấy trong phòng còn có những người khác lập tức đổi giọng.

Trương Nghị nhìn Tạ Uyển một chút, nàng đêm nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hiển nhiên chưa tỉnh hồn, nhưng may mắn nàng chỉ là ngoại trừ một chút kinh hãi cũng không có bị gì khác, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt một chút là được rồi.

"Tạ cô nương! Sương phòng bên trong Khách điếm này đều vô cùng sạch sẽ, cô nương tự chọn một gian nghỉ ngơi là được. Tha thứ chúng ta trước mắt có việc, không có cách nào chăm sóc cô nương!"

Tạ Uyển hơi khom người một cái, trong mắt nước mắt chực tràn:

"Đa tạ ân công cứu mạng. Uyển nhi không thể báo đáp."

Trương Nghị lập tức vươn tay ra đỡ:

"Không cần cám ơn ta! Chúng ta cũng chỉ là được người nhờ vả mà thôi! Uyển nhi cô nương mời tự nghỉ ngơi, ngày mai Dương Sâm tướng công của cô nương sẽ đến gặp cô nương!"

Tạ Uyển nhìn ra mấy người còn có việc, cũng không tiện quấy rầy.

"Đa tạ ân công! Vậy Uyển nhi đi nghỉ trước!"

Theo Tạ Uyển rời khỏi, Trương Nghị đối Viên Minh Thanh phân phó nói:



"Đại đại, bảo hộ đại tẩu đi mời đại phu trở về!"

"Được!"

Viên Minh Thanh không có nhiều lời, chỉ có tán thành, nhất là trải qua trận giết chóc hồi tối, lúc này Viên Minh Thanh đối với Trương Nghị càng thêm tôn kính.

Âm thanh Trương Nghị lạnh lùng nói:

"Nhớ thay quần áo khác, đừng dọa đại phu sợ!"

Nhìn thấy toàn thân mình là máu tươi, Viên Minh Thanh cười nhẹ một tiếng:

"Đã hiểu!"

Mà lúc này, Trương Nghị mới nhìn hướng Trương Tú Nga:

"Đại tẩu! Đi nhanh về nhanh! Hiện giờ trời tối như bưng một mình tẩu đi ra ngoài không tiện, đại đại của ta võ nghệ cao cường, vừa hay có thể bảo hộ tẩu! Tẩu yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt Yên Nhiên!"

Trương Tú Nga chần chờ một chút, thấy Lý Thu Sinh không có phản đối, lúc này mới luyến tiếc rời khỏi phòng, nhắm đường phố hướng đông đi đến.

Viên Minh Thanh từ bên trong tay nải tìm được một kiện quần áo sạch sẽ theo sát phía sau.

Trương Nghị ngồi xổm ở đầu giường đặt gần lò sưởi, một lần nữa lấy khăn, vắt nước rồi lại để lại trên trán Lý Yên Nhiên.

Lý Thu Sinh ngồi ở bên cạnh giường, hướng phía cổng nhìn thoáng qua:

"Nữ oa vừa rồi, là khuê nữ Tạ gia, Tạ Uyển đúng hay không?"

"Đúng vậy!"

"Nàng ta vì sao lại ở đây!"

Trương Nghị duỗi ra hai tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương cho Lý Yên Nhiên, động tác này khiến lông mày Lý Yên Nhiên có chút giãn ra, hiển nhiên hành động này có tác dụng.

"Nàng bị Vũ gia Vũ Dận bắt đi!"

"Các ngươi cứu được nàng?"

"Vâng!"

Nhìn thấy áo gai trên người Trương Nghị biến thành màu đỏ, Lý Thu Sinh thở dài một hơi, hiển nhiên hắn nhìn ra lần cứu này, cũng không đơn giản.

"Vũ gia làm đủ trò xấu! Thật sự là táng tận thiên lương!"

"Bọn họ nhảy nhót không được bao lâu nữa đâu!"

Lý Thu Sinh trong nháy mắt quay đầu nhìn về phía Trương Nghị, đã thấy Trương Nghị giống như một trượng phu tri kỷ đang thay khăn lông cho Lý Yên Nhiên, đồng thời xoa nắn huyệt Thái Dương cho nàng, giảm đi nỗi thống khổ của nàng.

Mà đối với lời nói vừa rồi lại có vẻ hời hợt, không đáng giá nhắc tới.

Nhưng mà nghĩ đến thân phận Trương Nghị, Lý Thu Sinh lập tức cảm khái không thôi, ác nhân cuối cùng cần ác nhân trị a.

"Các ngươi thay Thành Mễ Chi làm chuyện tốt!"

"Chúng ta chỉ là vì còn sống! Cũng không phải là vì hành hiệp trượng nghĩa."

Lời đơn giản, lại thật không đơn giản. Lý Thu Sinh vỗ vỗ bả vai Trương Nghị, chậm rãi đi ra ngoài.

Giờ khắc này, ở trong lòng ông ấy đã công nhận Trương Nghị.

Theo Lý Thu Sinh rời đi, bên trong gian phòng chỉ còn lại hai người.



Trương Nghị ngồi xổm ở trước mặt Lý Yên Nhiên, một bên đang xoa bóp cho Lý Yên Nhiên bớt khó chịu, một bên nhìn gương mặt thuần khiết không tì vết kia của nàng.

Lúc này bởi vì phát sốt mà mặt của nàng lộ ra đỏ bừng, giống như quả táo chín, nhưng dù cho như vậy vẫn như cũ không cách nào che giấu thiên tạo hình tinh khiết này của nàng.

"Ai, ta nhất thời miệng tiện, nàng làm sao lại đi theo ta a! Rõ ràng thời tiết lạnh như thế, nàng còn ra ngoài chạy loạn."

Trong miệng nói lời oán trách, nhưng trong mắt Trương Nghị lại tràn ngập nhu tình.

Không có ai biết hắn vì sao lần đầu tiên gặp mặt liền nói năng ngọt xớt, chỉ có chính hắn hiểu rõ, khi hắn nhìn thấy Lý Yên Nhiên, loại tim đập thình thịch kia, loại thưởng thức bắt nguồn từ một người hiện đại đối với một vẻ đẹp hoàn mỹ kia.

Lý Yên Nhiên, thật rất sạch sẽ.

Không chỉ là tâm linh, còn có linh hồn.

"Yên Nhiên, hi vọng nàng về sau có thể thật vui vẻ!"

"Thật vui được gặp nàng, đáng tiếc ta là phản tặc ăn bữa hôm lo bữa mai, nếu ta là công tử ca phong lưu phóng khoáng ta nhất định sẽ liều lĩnh theo đuổi nàng. "

"Gặp nhau là duyên, nhưng nhiều khi có duyên chưa chắc có nợ."

"Nha đầu! Hi vọng về sau nàng có thể gặp được một người thực tình đối đãi nàng."

......

Trong miệng thì thầm một vài lời nói kỳ kỳ quái quái, Trương Nghị cứ như vậy lẳng lặng, lẳng lặng nhìn Lý Yên Nhiên.

Tuy là mới gặp, cũng như đã Xuân Thu.

Đêm khuya.

Sương giăng trắng xóa, gió lạnh cuồn cuộn, Trương Nghị quấn chiếc áo mỏng, nằm ghé vào cạnh giường Lý Yên Nhiên, dần dần nhắm mắt lại.

Có lẽ là hắn quá mệt mỏi, hoặc là tối nay nhân sinh kịch biến làm tinh thần hắn một mực căng thẳng, lúc này đột nhiên trầm tĩnh lại, trong bất tri bất giác đã mơ màng rã rời.

Ngay cả như vậy, hắn vẫn như cũ thủ hộ ở trước giường của nàng, thủ hộ hết thảy nàng.

Bên ngoài bông tuyết dần dần rơi xuống, an tĩnh rơi vào bên trên giấy cắt hoa tinh xảo kia, rơi trên những ngọn cây, sức nặng tích tụ khiến cành cong xuống.

Ánh trăng chiếu xuống rọi vào bông tuyết, như phủ lên một tầng áo trắng mỏng manh cho không gian trong thời tiết này.

Đột nhiên.

Một trận tiếng bước chân vang lên, đem Trương Nghị từ trong giấc ngủ mơ bừng tỉnh.

"Tiểu ca! Chúng ta đã mời đại phu tới!"

Theo thanh âm đại tẩu Trương Tú Nga truyền đến, Trương Nghị mở mắt, choàng một kiện áo khoác đi tới cửa lớn bên ngoài.

Trong bóng tối, ba người đang từ ngoài cửa chậm rãi đi tới, chỉ có điều đi có chút chậm chạp.

Trong đó Trương Nghị không quen biết lão giả Trần đại phu mà Lý Thu Sinh nói tới, chỉ có điều lão giả này đi có chút chậm chạp, phảng phất giống như rùa đen dịch bước, cái này khiến Viên Minh Thanh cùng Trương Tú Nga gấp đến độ xoay quanh.

Khóe miệng co giật một chút, Trương Nghị không nói hai lời liền tiến lên cõng lên lão giả đi hướng gian phòng.

"Thả ta xuống! Lão phu tự mình biết đi!"

"Ranh con, ngươi có phải xem là lão phu già rồi đi đường không nổi hay không!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau